Ngô Thần cùng với Âu Dương Hiên gần nhất bận rộn rất nhiều việc, trừ  công việc của còn mình còn phải bận rộn đi chụp ảnh. Đây là vì sao thế?

Bởi vì không bao lâu nữa, Hoàng Tuấn và Hải Biên sẽ chuẩn bị cử hành hôn lễ . Điều này làm cho Âu Dương Hiên vô cùng hâm mộ và ghen tị, nhìn các anh em tốt của mình người thì sắp kết hôn người đã nhận giấy đăng ký , nhưng mà cô bé của nhà mình mãi vẫn chưa đến tuổi trưởng thành.

Đại học năm ba tất cả sinh viên trong trường đều vội vàng tìm kiếm nơi để thực tập, mà Ngô Thần lai phải  chạy theo sau mông của Hải Biên suốt ngày. Sao lại có thể xảy ra chuyện này cơ chứ? Rốt cuộc là bọn họ kết hôn hay là cô kết hôn đây!

Điều này cũng không thể trách được những người khác và Hải Biên, ai bảo trong nhóm Ngô Thần là bé tuổi nhất, lại cùng Hải Biên có quan hệ tốt nhất, cho nên lượng công việc cô làm ngày một nhiều lên, sức lao động miễn phí này chưa bao giờ làm bọn họ không hài lòng cả.

“Không được rồi, em cần phải nghỉ ngơi.” Ngô Thần cầm trong tay túi lớn túi nhỏ nhiều đến mức không còn suy nghĩ được gì nữa. Người này chả phải đã tìm công ty chuyên phụ trách đám cưới làm rồi sao, hơn nữa còn là bao toàn bộ. Vì sao cô ấy vẫn còn muốn sắm nhiều thứ đến thế này?

” Được rồi, chúng ta đi lên phía trước tìm chỗ ngồi uống nước nghỉ ngơi chốc lát, rồi lại tiếp tục.” Hải Biên từ bi  quyết định tạm thời  buông tha cho Ngô Thần, nhưng là không có khả năng thả cô đi, giờ mình còn phải mua sắm rất nhiều thứ đó.

“Chị vẫn còn muốn tiếp tục á? Các chị là định kết hôn hay là mua sắm?” Ngô Thần nhìn những thứ trong tay nào trang sức, nước hoa, lễ phục •••• nhiều thứ vớ vẩn như thế này, chẳng lẽ những thứ này trong nhà chị ấy không có?

“Ai da những thứ này lúc nào mà chả phải đổi mới, hơn nữa chị rất ít khi có thời gian cùng em đi dạo phố, chẳng lẽ em không muốn đi với chị sao?”

Nhìn thấy gương mặt đáng thương của Hải Biên , Ngô Thần đánh phải cắn răng đem bản thân bán làm nô lệ.

“Váy cưới chị định tự may à? Chị định mặc sườn xám hay mặc cái gì thế?” Ngô Thần nhòm nhòm vào mấy túi đựng váy dạ hội trong tay, tất cả đều là kiểu thời thượng nhất, căn bản là không có bộ nào giống như váy cưới.

“Đương nhiên rồi, lát nữa chúng ta phải đến tiệm áo cưới để may. Đi đến đường XX, chị muốn đặt mấy bộ thủ công.” Nói đến mua sắm ánh mắt Hải Biên  lại sáng lấp lánh.

Ngô Thần cảm thấy đau xót cho ví tiền của Hoàng Tuấn, tìm được cô vợ biết tiêu tiền như thế này,cuộc sống của anh ấy cũng không dễ dàng a. Đương nhiên,là nhà bọn họ có nhiều tiền mà nếu không tiêu bớt đi chắc sẽ mọc nấm lên mất.

“Chút nữa em cũng tiện làm luôn mấy bộ đi, nếu em làm phù dâu mà chỉ mặc mấy bộ lễ phục thông thường thì không được đâu . Những thứ đó cứ để cho chị đây mua cho em, em chỉ việc thử lên người là được rồi.” Ngô Thần cũng không chút khách khí  nhìn cô một cái xem thường. Nói hay quá ha,đời thuở nhà ai làm gì có chuyện mời người ta làm phù dâu còn bắt phù dâu tự sắm quần áo nữa sao? Hơn nữa cô đột nhiên nhớ ra, gia đình của Hải Biên chính là kinh doanh đồ trang sức , vì sao chị ấy lại còn mua nhiều như vậy? Ngô Thần vẫn cứ nhĩ rằng mẹ chị ấy nhất định sẽ sắm đủ đồ trang sức cho chị ấy rồi.

Buổi chiều hai người không chỉ cần phải mua đồ nữ mà còn phỉa mua cả đồ nam nữa. Phù dâu là Ngô Thần, phù rể đương nhiên là Âu Dương Hiên.

Buổi tối về nhà, Ngô Thần nằm bẹp dí trên người của  Âu Dương Hiên  . Âu Dương Hiên chuẩn bị nước ấm cho cô, đem Ngô Thần đẩy mạnh phòng tắm, sau đó vào phòng bếp chuẩn bị sữa nóng.

Sau khi tắm táp xong thân thể trở nên thoải mái hơn. Ngô Thần mặc bộ đồ ngủ nằm thẳng trên sô pha, đem chân để lên người của Âu Dương Hiên ,Âu Dương Hiên nhẹ nhàng xoa bóp.

“Hai người kia hôm nay đi tỉnh B là để mua sắm à!” Thoải mái  hưởng thụ  mát xa của Âu Dương Hiên  , độ mạnh yếu vừa vặn.

“Nếu không anh nghĩ là đi đâu chứ.”

“Ai da , anh cứ nghĩ hai người đó tới thăm chúng ta chứ. Chẳng lẽ mua sắm ở Âu Châu không tốt hơn so với nước mình à?” Ngô Thần bất đắc dĩ  xoay người, bàn chân bị ngứa, co lên đùi anh gãi xoành xoạch.

Nhìn thấy Ngô Thần không hề băn khoăn  như vậy, cứ nằm ở  bên cạnh mình thoải mái thế, Âu Dương Hiên cảm thấy đây thật là một loại tra tấn ngọt ngào  . Cô lại dùng bàn chân nhỏ cọ cọ đùi của anh,thế này không phải đang quyến rũ anh phạm tội à.

“Hai người này đang từ ở chung phi pháp biến thành ở chung hợp pháp , đương nhiên muốn mua sắm chúc mừng một phen náo nhiệt .” Âu Dương Hiên cân nhắc  nói ra  , đương nhiên, lơi này cũng có tầng ý nghĩa. Nhìn xem, cô bé Ngô Thần này mắc câu nè .

“Phi pháp? Hợp pháp? Như vậy chúng ta chả phải cũng ở chung phi pháp mấy năm rồi à?” Ngô Thần rối rắm  nghĩ nghĩ, hình như cũng được tính là như vậy hả. Tuy nói bọn họ ở trên danh nghĩa sống nhờ ở nhà bà nội Âu Dương, nhưng trên thực tế, hai người bọn cũng được tính là phi pháp mà.

“Coi như vậy đi.”

Ngô Thần hoài nghi  nhìn thoáng qua Âu Dương Hiên, “Vậy anh như vậy chẳng phải là người phạm pháp à?”

“Cho nên anh muốn sửa chữa sai lầm .”

“Ý anh là sao?”

“Khi nào thì  em đồng ý cùng với anh từ phi pháp thành hợp pháp hả?”

“Ầy, thế này có tính là cầu hôn không?”

“Tính, mà cũng coi là không tính.”

“Xì, nếu đã không tính vậy anh hỏi em làm gì.” Ngô Thần xoay người lại, đem mặt chôn vào gối ôm. Đồ chết tiệt, hại người ta kích động hụt. Hừ!

Nhìn thấy bộ dáng không được tự nhiên của Ngô Thần, Âu Dương Hiên nở nụ cười, anh cũng không nói cái gì hết, vẫn ngồi im giúp cô bóp chân.

Trước hôn lễ một ngày Âu Dương Hiên cùng với Ngô Thần cùng nhau về tỉnh A , ở đây hai người kia làm một buổi lễ kết hôn nghi thức truyền thống, sau đó trở lại Anh quốc làm lại trong lễ đường.

Buổi sáng 6 giờ, Ngô Thần cùng với Hải Biên bắt đầu chạy đến thẩm mỹ viện, trang điểm. Gần 10 giờ thì về nhà, chuẩn bị chờ chú rể lại đây đón.

“Chú rể tới rồi!” Chị em họ của  Hải Biên  đứng ở cửa hô to một tiếng. Ngô Thần lên tiếng trả lời từ tỏng phòng đi ra.

“A, tới rồi à. Muốn kết hôn với cô dâu nhà tôi thì thành ý đâu?” Ngô Thần đứng ở cửa hỏi Hoàng Tuấn.

“Tiểu muội a, đại ca nhà em kết hôn, em còn không mau tránh ra.” Mộ Dung Tấn ở bên cạnh thét to . Kỳ thật khi anh vừa nhìn thấy Ngô Thần đi ra,  trong nháy mắt Mộ Dung Tấn  ngây ngẩn cả người, mới có một năm không gặp, cô bé con ngày nào đã trở nên càng ngày càng mê người .

“Tứ tỷ nhà anh hôm nay cũng kết hôn đó, muốn đi nhanh sao không chịu bỏ chút lễ nhỉ.” Ngô Thần vui vẻ cùng Mộ Dung Tấn náo loạn, trong bọn họ Hoàng Tuấn và Hải Biên là đôi đầu tiên kết hôn , không chơi cho đã thì sao được.

Đáng tiếc , Ngô Thần còn chưa đòi được hồng bao đã bị Hoàng Tuấn gọi người tới  giúp đỡ túm cổ lôi đi rồi. Ngô Thần đáng thương hề hề  nhìn Hoàng Tuấn ôm mất Hải Biên đi, các anh cứ như vậy mà đi sao, hồng bao phù dâu của em đi đâu mà lấy đây!

Hải Biên sớm đã bị hạnh phúc bao phủ , làm sao còn có thể quản được  sự bi phẫn nho nhỏ của Ngô Thần cơ chứ. Vẫn là Mộ Dung Tấn có lòng tốt  nhìn đến Ngô Thần, từ trong áo của mình lấy ra một hồng bao lớn, “Bé con, sao lại đáng thương như vậy, gọi bát ca đi, hồng bao lớn này cho em.”

Ngô Thần cười hì hì  nhìn anh, “Bát ca.”

“Ngoan.” Nói xong đưa hồng bao trong tay cho cô. Kỳ thật hồng bao này vốn là là Hoàng Tuấn chuẩn bị cho Ngô Thần , nhưng giao cho Âu Dương Hiên thấy hơi tùy tiện , cho nên để cho Mộ Dung Tấn giao cho cô là tốt nhất. Nếu mà để cho Ngô Thần biết tình huống thế này hóa ra là bọn họ bàn bạc trước, cô khẳng định sẽ dẫm đạp hai chân của Mộ Dung Tấn.!

Hôn lễ là hôn lễ kiểu mới được làm ở ngoài trời. ở ngoài vườn cỏ đặ bột bục lễ hình tròn, bên cạnh đặt một cái tháp ly, và một cái bánh ngọt ba tầng. Xung quanh trang trí toàn hoa tươi và băng vải sắc màu.

Âm nhạc vang lên, Âu Dương Hiên và  Hoàng Tuấn đi lên một bên bục, Ngô Thần cũng giúp đỡ Hải Biên từ một nơi khác đi ra . 

Chủ hôn tiếng hành nghi thức kết hôn của hai người, trên màn hình lớn chiếu tràn ngập hình ảnh của tân lang và tân nương, khi chiếu xong  người vừa vặn tiến đến phía trên bục hành lễ. Âu Dương Hiên kéo Ngô Thần đứng ở một bên, nhìn hai người kia đứng ở giữa tuyên thệ, trao nhẫn. Nhìn hai người rót đầy rượu vào tháp ly, nhìn hai người đem bánh cưới tượng trưng cho hôn lễ cắt xong . Nhìn hai bà mẹ thì ôm nhau khóc ,hai ông bố thì tươi cười hớn hở, Âu Dương Hiên nắm chặt lấy bàn tay của Ngô Thần, đời này anh cũng sẽ cho em được hạnh phúc như vậy.

Đương nhiên, hai bạn phù dâu và phù rể ngoài công việc nhận quà mừng cưới hộ, còn có nhiệm vụ quan trọng hơn là tiếp rượu hộ. Hoàn hảo là phù rể không chỉ có mình Âu Dương Hiên, thời điểm tiếp rượu thì mười tiểu tướng toàn bộ ra quân, mới không có làm cho Ngô Thần và Âu Dương Hiên gục ngã, nhưng mà cũng không kém bao nhiêu .

Mẹ Ngô khi chăm sóc cho Ngô Thần  , lại nhớ đến hơn hai năm nữa biết đâu bé con nhà mình cũng bước lên thảm hồng thì sao, tỏng lòng vừa chua vừa ngọt, đây là tâm lý của cha mẹ  .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play