Sau năm mới không lâu, trường nghệ thuật tuyển sinh xong, học viện quân sự và một số trường yêu cầu đặc biệt khác, cũng bắt đầu tuyển sinh. Ma Giai và Cao Hứng đều đi tham gia kiểm tra sức khoẻ quân sự , nếu như tình trạng không có vấn đề gì, cũng sẽ như các trường khác, chờ đợi thông báo là tốt rồi.
Tháng tư tới, những trường nghệ thuật hoặc là quân đội bắt đầu gửi thư thông báo trúng tuyển. Chỉ cần bạn có khả năng, như vậy bạn có thể nhận được thư báo trúng tuyển. cũng cùng ý nghĩa là bạn đã bước một chân vào cánh cổng đại học rồi.
Đường Vũ không có gì bất ngờ cô nhận được thông báo trúng tuyển của viện âm nhạc tỉnh B, đương nhiên cô cũng còn nhận được một thư thông báo trúng tuyển của một trường đại học H. Nếu như bị rớt đại học B ,thì còn có trường khác. Mà khoa âm nhạc đại học H thì cô đi thi cũng chỉ là ra vẻ mà thôi . Ba mẹ chính là giám khảo, có thể trượt được à?
Sau khi Đường Vũ nhận được thông báo trúng tuyển, Ngô Thần vốn nghĩ rằng mình không đạt nhưng mấy ngày sau thư thông báo lại đến tay.
Lúc nhận được bức thư thông báo kia, Ngô Thần thật sự cảm thấy kích động, cô đã nghi rằng nếu như bản thân nhận được thư thông báo hẳn là sẽ không kích động đâu. Cô đã có ý nghĩ buông xuống chuyện này, như vậy sẽ không có kỳ vọng nữa. Nhưng sau sự kích động khi nhận được thư thông báo thì làm được gì đâu?
Ngô Thần cầm thư thông báo trong tay nhìn thật lâu, cuối cùng đem nó đặt ở tầng cuối cùng của giá sách . Nếu đã quyết định không muốn học , như làm thế mình sẽ không nghĩ linh tinh nữa.
Mà Cao Hứng cùng Ma Giai kết quả kiểm tra sức khỏe cũng đã có , kế tiếp chỉ cần xem xét thành tích của bọn họ mà thôi. Chuyện học hành bọn họ luôn luôn cố gắng cho nên Ngô Thần chả phải lo lắng, nói cách khác, hiện tại Ma Giai và Cao Hứng nếu không có gì bất trắc xảy ra sẽ được bước chân vào ngồi trường mà mình mong ước. Về phần thẩm tra gia đình, lấy bối cảnh của hai người bọn họ vốn là không cần phải lo?
Cuộc thi tốt nghiệp đến gần , cô được thể nghiệm lại thế nào là nước sôi lửa bỏng.Đề thi tốt nghiệp của năm 04 cô cũng đã từng được làm qua, nhưng đó là chuyện cách đây bao nhiêu năm rồi! Ngô Thần suy nghĩ đến vài này cũng không nhớ nổi đề thi thế nào. Có lẽ là ông trời không cho cô cơ hội này nữa nha ~
Vẫn là thôi quên đi, trình độ bây giờ của bản thân mình khi thi còn có gì mà lo lắng. Hơn nữa đến khi đó biết đâu nhìn thấy đê thi cô sẽ nhớ ra đáp án thì sao ta ~! Ngô Thần chỉ có thể an ủi mình như vậy .
Trước cuộc thi hai ngày, các trường học thông nhất cho nghỉ ngơi. Cho phép học sinh trở về nhà nghỉ hai ngày, điều tiết lại trạng thái!
Thời gian quá ngắn, Ngô Thần cũng không nghĩ muốn đi nơi nào hết, được nghỉ hai ngày, cô định ở nhà ngủ cả hai ngày. Nhưng chỉ được ở nhà ngủ một ngày, ngày hôm sau đã bị Âu Dương Hiên bắt đi.
“Đi đâu thế?” Ngô Thần ngáp một cái hỏi Âu Dương Hiên, tối hôm qua Ngô Thần đọc một quyển tiểu thuyết rất hay cho nên gần sáng mới ngủ, hiện tại mới chín giờ sáng đã bị Âu Dương Hiên lôi đi .
“Ở nhà ngủ lâu không tốt đâu.” Âu Dương Hiên nhìn vẻ mặt buồn ngủ của Ngô Thần , thì đã biết chắc chắn hôm qua cô ngủ không được ngon.
“Anh biết thừa đêm hôm qua em không có ngủ.” Ngô Thần ai oán nhìn Âu Dương Hiên.
“Đi ăn trưa với anh rồi anh đưa em về.”
“Ý anh là sao, tìm em chỉ vì đi ăn hả?”
“Vậy em muốn thế nào?” Âu Dương Hiên nhíu mày nhìn Ngô Thần.
“Vậy sao anh không ăn luôn ở nhà em đi?” Ngô Thần đứng ở tại chỗ nhìn Âu Dương Hiên, mình thảm hại như thế này rồi , vì sao không chịu cho người ta ngủ ngon một giấc chứ!
“Theo anh đi ăn vẫn tốt hơn.” Không đợi Ngô Thần tiếp tục vấn đề này nữa, kéo tay Ngô Thần ấn vào trong xe, tự mình lái xe ra bên ngoài.
Hôm nay Âu Dương Hiên lại đem Ngô Thần đi đến nông trại ăn sao?
Đây là cảm giác khi Ngô Thần nhìn thấy những ngôi nhà mái ngói, sao hôm nay anh ấy lại có hứng thú như thế này nhỉ?
“Tuy rằng biết em không cần phải giảm bớt áp lực, nhưng anh vẫn là muốn mang em đi hít thở không khí mới mẻ.” Đây là khi Âu Dương Hiên nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ dò hỏi của Ngô Thần, nên cho cô đáp án.
Nghe câu trả lời như thế, Ngô Thần đương nhiên không thể tiếp tục ai oán nữa . Ngược lại có biểu cảm thật cao hứng, đương nhiên đó cũng là biểu cảm chân thật trong lòng cô.
Ngô Thần vui vẻ ăn đồ ăn trong bát , thường thường cũng gắp một ít đồ ăn bỏ vào trong bát của Âu Dương Hiên, sau đó lại ăn đồ ăn được Âu Dương Hiên gắp cho. Hai người một không gian im lặng không khí tràn đầy mùi hương dịu ngọt.
Ngày thi Âu Dương Hiên không có đến đón Ngô Thần, bởi vì ba Ngô và mẹ Ngô quyết định nghỉ một ngày thực hiện chức trách của phụ huynh. Cho nên vô tình đem giấc mộng hoàn mỹ cuộc sống trung học đón đưa của Âu Dương Hiên phá vỡ . Nhưng là ba mẹ vợ tương lại cho nên cậu hôm nay đành phải chịu! ! Mà mẹ Âu Dương hôm nay cũng làm công việc của phụ huynh thường ngày —— đưa con em đi thi!
Khi thi toán và văn, Ngô Thần đem bài thi đại khái xem lại một lần. Đề cương thi năm đó trong đầu của Ngô Thần dần dần được hiện ra, cái này cũng được coi là một tác tệ đi
.
Nhưng mà đối với Ngô Thần vẫn là một cuộc khiêu chiến mới.
Vì sao à? Kiếp trước Ngô Thần ở học là trường nghệ thuật, khi trung học cung là ban xã hội. Cho nên những đề thi này Ngô Thần đương nhiên là chưa được làm qua. Nhưng , trải qua năng lực đã được mài giũa tại cao trung A, những bài thi này có thể làm áp lực cho cô không à? Đáp án khẳng định là không !
Sau khi thi xong, chính là cần phải có quyết định bước đầu tiên cho tương lai . Vào năm 04 này cung không có giống như năm 08 khi cô đi thi, không có điểm sàn chính xác cho các trường. Hiện tại chỉ có thể căn cứ vào thực lực của mình mà đoán trước điểm .
Lớp một đều đã thống nhất được hết và điền vào bản nguyện vọng. Nếu không sao mà cao trung A có thể được là một trong những trung học tốt nhất nước? Lớp1 mà không có cái gan này , vậy những học sinh lớp khác chả phải là phế vật à.
Ngô Thần không có lựa chọn đắn đo nhiều. Nguyện vọng 1 là đại học R , sau đó cô điền nguyện vọng 2 nguyện vọng 3 là đại học H và đại học S.
Khi kết thúc cuộc sông cấp ba các bạn sẽ làm gì đầu tiên nào ?
Ngô Thần đưa bé này, hôm nay việc đầu tiên làm chính là không về nhà ban đêm . ( những chuyến du lịch dài ngày của nhóm cô là không tính đâu nhé ~)
Ông thầy người chủ trì lần này cho lớp cô chính là chủ nhiệm của lớp 1, kỳ thật cũng chính là chủ nhiệm năm đầu tiên của cấp 3. Là giáo viên ngữ văn. Bởi vì ông rất vui tính, bắt đầu từ khi bước vào cấp 3 Ngô Thần và các bạn cùng lớp chẳng có tôn ti trật tự gì với thấy giáo cả. Không phải là hỗn hào hay không, vì khi vừa bắt đầu năm học thấy đã phớ lớ cười cười nói nói với đám học sinh cứ goi ông là ông Thầy được rùi, đến học sinh lúc đầu còn không dám nhưng sau dần cũng quên với tình tình như trẻ con của thầy.
Ông thấy Âu Dương Hiên không chọn đại học B thì có chút thất vọng với cậu, nhưng là thấy cậu chọn đại học R thì ông cũng không càu nhàu nữa . Ý tứ của Âu Dương Hiên ai cũng hiểu được, nhất là trong trương lai cậu nhất định sẽ đi theo truyền thống của gia đình, thứ hai là người trong lòng kia của cậu ta cũng đi hoc địa học R. Đều là những người sáng suốt, cần gì phải nhiều lời nữa! Ông chỉ là có chút đau lòng rằng hai đứa bé này hoàn toàn có thể học được trường đại học tốt hơn nữa mà thôi.
Cả lớp sau khi thi xong tự động tản đi, hẹn nhau buổi tối chờ ở khu vực dành cho người đi bộ trong phố
Âu Dương Hiên dẫn Ngô Thần về nhà trước. Còn các vị phụ huynh sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ sáng nay, đã bị Ngô Thần cùng với Âu Dương Hiên cưỡng chế đuổi về nhà. Bản thân mình không có gì lo lắng, làm sao phải để cho bọn họ khổ sở chờ đợi làm gì chứ.
Trở về tắm rửa , thay đổi quần áo. Chờ không bao lâu, Âu Dương Hiên một thân nhẹ nhàng khoan khoái tới đón Ngô Thần .
Âu Dương Hiên đêm nay không có lái xe, bởi vì lát nữa sẽ phải uống rượu. chuyện này đến ngay cả Ngô Thần còn không tránh được, huống chi là Âu Dương Hiên.
Hai người đi xe tới đường dành riêng cho người đi bộ, bởi vì còn có một ít thời gian nữa mới đến giờ hẹn, Ngô Thần kéo Âu Dương Hiên di dạo coi như thăm lại chốn xưa. Có một câu nói ——I just want someone who will understand me even when no words are spoken. ( tôi hy vọng có một ai đó sẽ hiểu tôi mặc dù tôi chưa từng nói gì. )
Âu Dương Hiên và Ngô Thần chính là hai người đều hiểu đối phương. Mỗi lần hai người đi đến đường dành riêng cho người đi bộ, Ngô Thần luôn có thói quen lôi kéo Âu Dương Hiên đi đến nơi hai người bọn họ lần đầu tiên”Ước hẹn” Có đôi khi chỉ là đi nhìn một chút, có đôi khi lại là nhìn nhiểu hai cái, có đôi khi đi chơi trò khiêu vũ ở gần đó. Coi như là một phương thức tăng tiến tình cảm đi.
Hôm nay thời gian quá ngắn, Ngô Thần chỉ là kéo Âu Dương Hiên tùy tiện đi mà thôi. Bình thường thời gian học tập của bọn họ quá nhiều, thời gian rảnh của học sinh trung học là quá ít. Ngay cả thời gian đi dạo phố cũng là điều xa xỉ .
Ông thầy dẫn bọn họ đến một phòng ở khách sạn. Đương nhiên nhiều người như vậy một cái phòng đương nhiên là không đủ, nhưng ở khách sạn có một sô phòng dành cho hội nghị cỡ trung, bên cạnh còn có thông sang một phòng lớn khác. Đây cũng là nguyên nhân mà ông thầy chọn đi.
Sauk hi đồ ăn được đưa ên, ông thầy đứng lên”Nào, các bạn học sinh, dành cho hai năm phấn đấu quên mình của chúng ta nào, hay làm một ly đi.”
“Cụng ly.”
Ngô Thần đem ly rượu này một hơi uông hết.Kỳ thật tửu lượng của Ngô Thần không kém, chỉ là khi không cần uống cô sẽ không uống. Đời trước làm kinh doan lâu như vậy, không biết uống rượu thì sao được, nhưng Ngô Thần thực sự rất ghét hương vị của rượu.
Một đám người thoải mái chè chén, vì giải thoát kiếp trung học, vì về sau sẽ ít gặp nhau.
Ông thầy uống say ngà ngà, lại bắt đầu dạy học.
” Có người đã từng nói qua, hiện tại mấy đứa còn ở trong trường thấy thôi còn khách khí chào một câu: Chào thầy ạ! Mười năm sau khi các cô các cậu trở về trường, thấy tôi sẽ nói: ai nha, lão mập này vẫn còn ở đây cơ à?”
Nghe được ông thầy nói xong câu đó, mọi người đều ha ha nở nụ cười, nhưng khi cười nước mắt cũng không nhịn được mà rơi xuống. Những người ở đây, sô ít trong đó đã cùng nhau được tôi luyện ở cấp ba, còn có rất nhiều người như Âu Dương Hiên hoặc đám Cao Hứng lại có đến mười mấy năm tình cảm . Hiện tại đã tốt ngiệp xong, thời gian sau này gặp nhau càng khó hơn.
Không biết là ai ồn ào muốn đi hát. Nhưng mà bây giờ đã có người ngà ngà say rồi, mà khi say lại muốn giải thoát những nỗi niềm trong lòng! Vậy hát đi.
Nhìn đến cảnh tượng này, Ngô Thần lại nghĩ tới cuộc sống ở kiếp trước. Khi tốt nghiệp cũng như vậy, chỉ là người đến không có nhiều như thế. Một đám bạn bè tốt tụ họp, cùng nhau chơi, ăn uống, cùng hát cùng khóc.
“Mấy năm nay một người
Phong cũng quá vũ cũng đi
Từng có lệ từng có sai
Còn nhớ rõ kiên trì cái gì
Chân ái quá mới có thể biết
Hội tịch mịch hội quay đầu
Chung có mộng chung có ngươi trong lòng trung
Bằng hữu cả đời cùng nhau đi
Này ngày không hề có
Một câu cả đời
Cả đời tình một ly rượu
Bằng hữu chưa từng cô đơn quá
Một tiếng bằng hữu ngươi hội biết
Còn có thương còn có đau
Còn muốn đi còn có ta”
Một ca khúc 《 Bạn bè 》 này, vĩnh viễn là một ca khúc hay nhất để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT