Âu Dương Hiên tiến lên cầm lấy cặp sách của Ngô Thần  , ôn nhu nói một câu”Sinh nhật vui vẻ!”

“Ha ha, cám ơn anh. Quà đâu?” Ngô Thần vươn bàn tay nhỏ bé đến trước mặt Âu Dương Hiên quơ quơ.

Âu Dương Hiên nở nụ cười, từ trong ba lô đem ra một hộp nhỏ.

“Em mở ra có được không?” Ngô Thần nhìn nhìn Âu Dương Hiên.

“Mở ra đi.”

Ngô Thần cẩn thận  mở giấy bọc ra. Là một chiếc lắc tay, hình như giá của nó cũng không hề rẻ ~

“Em rất thích.” Ngô Thần cười hì hì  đeo luôn vào tay, sau đó đem hộp nhét luôn vào túi .

Nhìn thấy bộ dạng này của Ngô Thần,miệng của  Âu Dương Hiên  mở càng ngày càng lớn!

Bởi vì tuyết rơi, Âu Dương Hiên cũng không đạp xe đến, hai người chậm rãi  sóng vai đi đến trường học. Đằng sau có người la lên, “Hai ngươi đợi tớ với!”

Hai người xoay người dừng lại bước chân. Cao Hứng trên người mặc bộ đồ trông giống hệt bông tuyết, chỉ kém lăn luôn trong tuyết  ~!

“Tại sao anh lại mặc đồ màu trắng như thế này? Lại còn mặc nhiều như vậy nữa?” Ngô Thần nhìn Cao Hứng  giả dạng bông tuyết, thật sự là không nhìn được mà không đả kích cậu.

“Em không biết là như vậy rất phối hợp hoàn cảnh này hay sao?” Cao hứng hưng phấn  nhìn Ngô Thần, mở to hai mắt mà khẳng định trả lời Ngô Thần khẳng.

“Hoàn cảnh thế nào thì em không có thấy, em chỉ thấy một cục tuyết to đùng thôi.Vừa rồi em còn tự hỏi sao cục tuyết con có thế nói chuyện đáy? Liệu nó có thể lăn đến chỗ em hay không!” Ngô Thần bất đắc dĩ  bĩu môi. Sau đó vươn bàn  tay nhỏ bé, không nói lời nào.

Cao Hứng nghe lời nói của Ngô Thần trong lòng đang chịu đựng sự đả kích, nhìn cô vươn  tay, lại mờ mịt nhìn cô! Đây là cái ý tứ gì?

“Quà của tiểu Thần!” Âu Dương Hiên ngắn gọn  giải thích nghi hoặc cho Cao Hứng.

“Hả? Anh quên rồi ~!” Cao Hứng nhức đầu, ngượng ngùng  nhìn vào mắt Ngô Thần.

“Hừ, vậy mà anh cũng đòi làm thất ca!” Sau đó xoay người nắm lấy tay Âu Dương Hiên  đi đến trường.

“Đừng nóng vội, vào buổi tối  anh nhất định sẽ có quà cho em!” Cao Hứng đi đến bên cạnh Ngô Thần, nhún nhường  xin lỗi.

Sau khi đến trường học, những người khác trong nhóm đều đi tới chúc mừng sinh nhật cô, còn về phần lễ vật, nhất trí yêu cầu buổi tối sẽ đưa cho cô!

Bên ngoài tuyết càng ngày rơi càng nhiều, một đám người sau khi tan học, không có đi ăn cơm, mà là lại chạy tới sân thể dục tham dự  đại chiến ném tuyết! Kết quả chính là sau hôm  sinh nhật của Ngô Thần nhóm người bọn họ bị bệnh mất mọt nửa, tiểu thọ tinh Ngô Thần, lại sốt cao đến tận kỳ thi cuối kỳ mới khỏi! Kỳ thật, cũng chỉ bệnh hai tuần lễ mà thôi!

Bọn Âu Dương Hiên chiều nào sau khi học xong cũng đi thăm Ngô Thần, cùng theo  Ngô Thần từ bênh viện về nhà, theo từ trên giường đi đến phòng khách, sau đó tiếp tục cùng bọn họ điên đảo. Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tầy gang, bởi vì kỳ nghỉ bênh này, Ngô Thần bị tụt thứ hạng, cho nên phải cố gắng tiến độ học tập, một lần nữa làm cho Ngô Thần cảm thấy bản thân phai cố gắng thật nhiều.

Tân niên năm 98, cả nhà Ngô Thần chuẩn bị chuyến du lịch đầu năm, nhưng mà, lại có một cuộc điện thoại làm đảo lộn cả một nhà.

Trước năm cũ, ba Ngô mẹ Ngô mang theo Ngô Thần đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ, kết quả kiểm tra sức khoẻ khoảng tầm hai ngày là có. Nhưng, ngày cuối cùng của năm cũ, điện thoại nhà Ngô Thần vang lên, là điện thoại bệnh viện gọi tới, trong quá tình kiểm tra bọn họ thấy trong người của mẹ Ngô có khối u khác thường, cho nên yêu cầu mẹ Ngô đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa.

Điều này làm cho Ngô Thần nhận được điện thoại liền ngây dại!

Kiếp trước thân thể mẹ Ngô luôn luôn khỏe mạnh. Nhưng  đây là làm sao vậy?

Ba Ngô nhìn đến Ngô Thần sau khi nhận được điện thoại lại có biểu hiện này, lo lắng đứng lên.

“Thần Thần,con làm sao vậy?”

Ngô Thần túm lấy cánh tay của ba Ngô, “Bệnh viện nói là mẹ phải đến kiểm tra lại một lần nữa!”

Ba Ngô nghe thế cũng bị dọa đến, sau đó ôm lấy Ngô Thần, không biết là nên an ủi Ngô Thần hay là an ủi chính ông, chậm rãi nói”Không có việc gì, không có việc gì đâu. Mẹ khẳng định là không có việc gì !”

Ba Ngô đem Ngô Thần đưa công ty tìm mẹ Ngô, trực tiếp  chạy đến bệnh viện.

Ngô Thần ngồi ở trên ghế chờ của hành lang bênh viện, ba Ngô mang theo mẹ Ngô đến phòng của bác sĩ nghe kết quả. Sau đó  nhìn thấy ba Ngô mang theo mẹ Ngô đi ra, lại tiếp tục chạy đi làm mọt loạt kiểm tra khác.

Ngô Thần vẫn lo lắng  ngồi ở trên ghế , rốt cuộc là sai ở chỗ nào rồi? ! Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì minh trùng sinh cho nên  mới làm  mẹ xảy ra chuyện này à?

Mẹ của Ma Giai  là y tá trưởng của khoa nội, Mỗi ngày nghỉ mẹ Ma Giai đi làm, cô thường đem cơm đến cho mẹ.

Hôm nay đang chuẩn bị về nhà, cô lại nhìn thấy Ngô Thần ngồi ngây ngốc ở trước phòng bác sĩ, chuyện gì xảy ra vậy?

“Thần Thần? Em làm sao vậy?” Ma Giai ngồi xỗm trước mặt Ngô Thần  nhìn Ngô Thần.

Ngô Thần ngơ ngác  nhìn Ma Giai, sau đó nước mắt không tự chủ được  chảy xuống , “Giai Giai, em sợ lắm, rất sợ!”

Nhìn thấy Ngô Thần như vậy, Ma Giai ngây ngẩn cả người, gắt gao đem Ngô Thần ôm vào trong ngực”Không có việc gì đâu, không có việc gì mà , nhưng chuyện gì xảy ra thế? Nói cho chị nghe, cái gì chị cũng có thể giải quyết cho em hết !”

“Em sợ, đều là bởi vì em, mà mẹ mới có thể bị như vậy ! Mẹ sẽ không có việc gì  đúng không?” Ngô Thần bất lực  nhìn Ma Giai.Ánh mắt kia như muốn Ma Giai khẳng định

Ma Giai nghe thấy trong lời nói của Ngô Thần chữ “Mẹ”, đại khái cũng hiểu được việc này hẳn là có liên quan đế dì Ngô, nhưng mà Ngô Thần vì sao lại ngồi đây 1 mình?

“Không có việc gì , nhất định là không có việc gì !Chú Ngô và dì ngô đâu? Sao em lại ngồi đây một mình?”

Ngô Thần nhìn bốn phía, mới nhớ tới hình như vừa rồi ba nói với côông dẫn mẹ dfi kiểm tra, bảo cô ngồi đây đợi một lát.

“Mẹ đi kiểm tra rồi!” Ngô Thần ôm chặt Ma Giai, gắt gao  tựa vào trong lòng của cô.

“Vẫn còn chưa có kết quả chính xá đúng không ? Có lẽ căn bản là không có chuyện gì đâu ~! Chỉ là có chút dị tượng cho nên mới đến kiểm tra  phỉa không? Nếu vẫn còn chưa có kết quả, chúng ta cũng không cần dọa bản thân như thế. Đến lúc đó lại đem đến áp lực cho người nhà, đúng không?”

Ngô Thần nhìn Ma Giai, nghe cô nói  những lời này, biểu hiện của mình lại đem dến áp lực cho cha mẹ. Mẹ đã như vậy còn phải lo lắng cho cô, thật sự là tự dọa bản thân lại đe đến thêm phiền toái!

“Tiểu thần, không có việc gì rồi, mẹ không có việc gì!” Ba Ngô cùng mẹ Ngô kiểm tra xong đúng lúc nhìn thấy Ngô Thần dựa vào người Ma Giai. Nhìn thấy Ngô Thần như vậy, trong lòng mẹ Ngô lại càng không dễ chịu. Đứa con của mình vẫn còn rất nhỏ a !

Ba Ngô lại ôm Ngô Thần, vẫn nói không có việc gì không có việc gì an ủi cô, điều này làm cho Ngô Thần vừa dừng được nước mắt lại chảy xuống dưới. Tựa vào trong lòng mẹ, “Đều là Thần Thần không tốt, Thần Thần không ngoan, còn làm cho mẹ lo lắng, đều là lỗi của Thần Thần !”

“Không có việc gì, ngoan nào, bảo bối của mẹ rất ngoan, con của mẹ không ngoan thì ai ngoan đây?” Mẹ Ngô hôn vào má Ngô Thần  gắt gao ôm chặt lấy Ngô Thần. Buổi sang khi nhận được tin tức bé cưng nhà mình vẫn luôn giữ thái độ bình tĩnh như vậy, bây giờ con bé cũng đã có thể khóc ra , bà cũng an tâm. Bà không lo lắng vấn đề của bản thân mình, chỉ lo không biết con bé có bị dọa sợ hay không.

Ngô Thần ở trong lòng mẹ gật gật đầu, sau đó gắt gao  ôm mẹ. Ma Giai cùng ba Ngô mẹ Ngô chào hỏi, nhìn Ngô Thần một chút rồi xoay người rời đi, thuận tiện chạy đi gọi điện thoại, đem việc này thông báo cho Âu Dương Hiên một chút.

Âu Dương Hiên sau khi nhận được điện thoại, đem điện thoại nắm chặt ở trong tay, trầm mặc  trong chốc lát, xoay người trở lại trong phòng. Không phải cậu không muốn gọi điện thoại cho cô, không phải cậu không muốn ở cùng cô, mà là hiện tại, cô càng cần nhất là cha mẹ, sự quan tâm của cậu, vẫn là đợi them lát nữa đi!

Bản kết quả là Ngô Thần cùng xem với ba mẹ, hoàn hảo, chỉ là một cái u lành. Định được ngày phẫu thuật, người một nhà về nhà chuẩn bị lễ mừng năm mới ngày mai.

Cảm xúc của Ngô Thần vẫn không có giảm bớt lo lắng, cô cho rằng mẹ bị thế đều là vì mình, nhưng chuyện này cô nhất định sẽ không nói cho ai biết hết. Chỉ có thể chờ mẹ Ngô thật sự không sao cô mới yên tâm!

Ba Ngô cùng mẹ Ngô vẫn chú ý  biến hóa của Ngô Thần  , tuy nói rằng so với buổi sáng thì tốt hơn, nhưng vẫn là gắt gao ở bên cạnh me Ngô. Bọn họ biết, Ngô Thần là lo lắng bệnh tình của mẹ Ngô. Đứa con của mình, mà mình lại có thể không biết sao? Nếu bảo bối  có vấn đề gì, bọn họ sẽ càng lo lắng hơn!

Buổi tối, Ngô Thần đúng giờ đi nghỉ ngơi. Trước khi ngủ, nhận được điện thoại của Âu Dương Hiên  .

“Em ngủ chưa?”

“Em vẫn chưa.”

“Mệt không?”

“Ha ha, anh biết rồi   a.”

Sau đó một mảnh lặng im”Anh tin tưởng mình có thể là một người biết lắng nghe.”

Ngô Thần sửng sốt một chút, khóe miệng khẽ nhếch”Ừm, em biết. Bây giờ em tốt lắm, rất hạnh phúc.”

Âu Dương Hiên nghe được câu trả lời của cô, cau mày, không nói gì, chỉ bảo Ngô Thần nghỉ ngơi thật tốt, rồi cúp máy.

Ban đêm  sao rất đẹp, nhưng là thời tiết có chút lạnh,  trong lòng có chút phiền muộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play