Chín giờ ba mươi bảy phút.

Ngay khi Dịch Khiêm vọt vào phòng Tề Yên Khách, vẻ mặt bối rối cầu xin bọn họ giúp đỡ,Cố Ngang vô thức ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức

Chín giờ ba mươi bảy phút

Năm giây sau, trong phòng Dịch Khiêm và Dịch Bách.  Chú Chí Sĩ liều mạng vặn nắm cửa, nhưng phòng tắm lại bị khóa trái.

Bên trong tắm truyền đến tiếng nước ào ào.

Mười lăm giây sau, Cung Lý bị tiếng vang kinh động,mở cửa phòng ra ngó nghiêng xung quanh. Cố Ngang giao Vi Miểu cho cô, sau đó cùng Tề Yên Khách chạy đi tìm dụng cụ phá cửa.

Ba mươi giây sau,Tề Yên Khách rinh ghế từ dưới nhà ăn lên phá cửa, lưng ghế đập vào lập tức gãy đôi.

Bốn mươi giây sau, Dịch Khiêm tuyệt vọng điên cuồng dùng thân thể tông cửa. Chú Chí Sĩ kéo hắn ra,tiếp tục giúp hắn phá cửa.

Phanh —phanh—phanh—

Tất cả mọi người sững sờ nhìn chằm chằm cánh cửa, hô hấp đình trệ

Thân hình to lớn của chú Chí Sĩ đập mạnh vào cửa, nhưng không hề nứt ra một khe hở.

Vô số lần thử nghiệm không có kết quả, Dịch Khiêm nhào tới đẩy chú Chí Sĩ ra, liều mạng đập cửa.

_Dịch Bách! Mở cửa! Mau mở cửa! Trả lời anh đi!

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước xôn xao —xôn xao—-

Dịch Khiêm điên cuồng đập cửa,lại bị chú Chí Sĩ ngăn lại

_Đừng xúc động!

_”Cút đi!” Dịch Khiêm rống giận

_”Cậu bình tĩnh một chút!” Chú Chí Sĩ gắng sức đè Dịch Khiêm lại, không cho hắn giãy dụa

_”Cút đi!” Dịch Khiêm hung hăng đá vào bụng chú Chí Sĩ, chú Chí Sĩ dù đau vẫn không chịu buông hắn ra. Cố Ngang cùng Tề Yên Khách thấy thế,nhanh chóng tiếng lên kéo người.

Cung Lý lạnh run nắm tay Vi Miểu.

Vi Miểu tò mò mở to hai mắt, không biết mọi người đang chơi trò gì

Đột nhiên, Dịch Khiêm không hề phản kháng.

Y quỳ gối trước cửa phòng tắm,kinh ngạc vươn tay qua khe cửa.

…Nước từ trong khe tràn ra, phiếm một màu đỏ nhạt.

Năm phút sau.

Dịch Khiêm cùng chí Chú Sĩ hợp lực, rốt cuộc phá được cửa.

Chú Chí Sĩ trộm liếc nhìn bên trong, sau đó lặng lẽ lui ra.

Dịch Khiêm lập tức vọt vào. Im bặt.

_”…Cung Lý.” Qua thật lâu,từ trong phòng tắm truyền đến thanh âm run rẩy của Dịch Khiêm “Phiền cô…giúp tôi…Tìm một chiếc váy. Màu xanh nhạt, rất dài…thật xinh đẹp…”

Cung Lý ngẩn ra, theo bản năng liếc nhìn Cố Ngang. Cố Ngang mơ hồ đoán được tình cảnh bên trong, trong lòng nghẹn phát đau,nhanh chóng tìm ra chiếc váy từ trong tủ áo đưa cho Cung Lý.

Cung Lý bất an cầm đồ đi vào,sau đó rất nhanh bước ra, không biết làm sao nhìn mọi người.

Tất cả mọi người trầm mặc cúi đầu.

Một lát sau, Dịch Khiêm ôm Dịch Bách đi ra.

Dịch Bách lẳng lặng nằm trong ngực anh trai,biểu tình an tường như đang ngủ. Nhưng vết thương sưng đỏ trên trán,đã bị nước ngâm đến phù thũng.

Cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt,làn váy thật dài bồng bềnh xuống dưới,khẽ lay động theo cước bộ của anh trai.

Dịch Khiêm đã giúp cô lau khô thân thể, ngay cả bọt nước trên mặt đều đã biến mất, chỉ còn mái tóc dài ẩm ướt.

Cảnh tượng như vậy khiến mọi người càng thêm khó chịu. Chú Chí Sĩ há mồm thở dốc,đang muốn an ủi. Dịch Khiêm đã ôm Dịch Bách đi đến bên giường,nhẹ nhàng thả cô xuống. Sau đó không quay đầu lại, nói “Các người ra ngoài được không?”

_”Nén bi thương.” Chú Chí Sĩ thấp giọng nói

_”Ừ.” Dịch Khiêm thản nhiên ừ một tiếng

Cố Ngang đang định an ủi hắn, đã bị Tề Yên Khách nắm tay,trực tiếp lôi ra khỏi phòng. Cố Ngang cảm thấy khó chịu, nắm lại tay y.

Cung Lý kinh ngạc nhìn hai người dắt tay nhau

Vi Miểu cũng bị mang ra ngoài. Trước khi đi không quên quay đầu lại,mỉm cười phất tay với hai người trong phòng,giống như đang nói tạm biệt.

Chú Chí Sĩ do dự một lát,muốn giúp hắn đóng cửa. Tề Yên Khách bỗng nhiên ngăn chú lại, nhíu mày lắc đầu.

_”Tôi ở chỗ này trông chừng anh ta, mọi người đi xuống đi.” Tề Yên Khách đi qua một bên, dựa tường ngồi xuống. Chỗ y ngồi vừa lúc nhìn thấy đôi chân ngọc của Dịch Bách cuối giường.

Thật sự, không biết Dịch Khiêm trong lúc bi thương cực độ sẽ nghĩ quẫn làm cái gì,để người lại trông chừng anh ta tương đối an tâm. Cố Ngang đắn đo một lát, dắt tay Vi Miểu xuống lầu.

Vài người ngồi trên bàn ăn, đối diện với nhau,cũng không biết nên nói gì.

Mà ngay cả Vi Miểu cũng nhận ra không khí bi thương xung quanh,an tĩnh ngồi không nhúc nhích. Chỉ mở một đôi mắt to tròn nhìn cái này, nhìn cái kia, tựa hồ hy vọng có ai đó nói cho nó biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng, cũng có người đánh vỡ trầm mặc.

_”Thảo luận một chút…vụ án đi.” Cố Ngang cười tự giễu

Thì ra, căn bản không có khả năng tiếp tục vui vẻ mà  sống. Cho dù tận lực quên đi cái chết của Nghê An,cũng vô pháp ngăn cản bất hạnh phát sinh.

Đến lúc nên đối mặt…Dù có thống khổ, cũng phải đối mặt.

_”Được rồi…” Chú Chí Sĩ trầm giọng nói “Vừa rồi Dịch Khiêm tới tìm chú hỗ trợ,nói lúc Dịch Bách tắm rửa dường như bị ngã,nhưng cửa bị khóa,cậu ta gọi mà không thấy ai trả lời, cho nên…”

_”Anh ta nghe được tiếng va đập? Hay là Dịch Bách kêu cứu?” Cố Ngang hỏi

Chú Chí Sĩ lắc đầu “Chú cũng không rõ,lúc ấy tất cả mọi người đều rất gấp, chú vừa nghe trực tiếp chạy đi. Sau đó cậu ra chạy qua tìm các cậu đúng không?”

_”Vâng, lúc ấy cháu và Tề Yên Khách đang ở trong phòng đọc sách, Vi Miểu cũng tại bên cạnh.” Cố Ngang nhịn không được liếc nhìn Vi Miểu.Liên tiếp chết người căn bản không hề ảnh hưởng đến Vi Miểu, có lẽ ngay cả “chết” là gì nó cũng không hiểu.

Như vậy cũng tốt.

Cố Ngang đột nhiên nghĩ tới: Nếu mình chết thì sao? Vi Miểu sẽ thương tâm sao? Hay lại không hiểu vì sao anh Cố Ngang không chịu mở mắt nữa,không bao giờ cùng chơi với nó?

Cậu không dám tiếp tục tưởng tượng,đánh nặng nề hít sâu một hơi,nhìn Cung Lý nói “Vừa rồi cậu đang dọn phòng…đúng không?”

Cung Lý có chút thất thần, hai mắt sâu kín nhìn Cố Ngang. Cố Ngang bị cô nhìn chằm chằm như vậy không khỏi sợ hãi,bất an hỏi “Cậu…Vừa rồi cậu…”

_”Cậu cùng Tề Yên Khách, tại sao lại nắm tay nhau?” Cung Lý cắn môi

Cố Ngang lập tức chấn động,bối rối giải thích “Ách, mình…”

_”—-Hai người,” Cung Lý thằng ngoắc ngoắc nhìn Cố Ngang,giận dữ gằn từng tiếng “Là đồng tính luyến ái sao?”

Chú Chí Sĩ kinh ngạc trừng mắt. Cố Ngang trong đầu loạn như ma,không biết nên thừa nhận vẫn là lấp liếm. Ánh mắt Cung Lý thực đáng sợ,khiến cậu không có cách nào suy nghĩ,đành chảy mồ hôi lạnh cắn răng nói “…Phải.”

Bỗng nhiên, Vi Miểu dường như nhận thấy điều gì,lộ ra vẻ mặt phi thường sợ hãi,vội vã nhảy xuống ghế nhào vào lồng ngực Cố Ngang. Cố Ngang sửng sốt,cảm thấy thiếu niên trong ngực đang run rẩy.

_”…Vi Miểu đừng sợ, chị Cung Lý không phải đang la em đâu.” Cố Ngang vỗ lưng Vi Miểu, ôn nhu an ủi,thật có lỗi nhìn Cung Lý.

_”A…A…” Vi Miểu ngẩng đầu, há miệng thở dốc, lại không thể nói nên lời, chỉ có thể phát ra từng tiếng nức nở,đau thương nhìn cậu.

Một bên Cung Lý chứng kiến cảnh tượng như vậy,oán hận càng sâu, bén nhọn cười ra tiếng “Ha ha ha ha! Ha ha!Buồn cười thật!”

Cố Ngang nhíu mày, cảm giác bất an tăng vọt

_”Cung Lý…Con, con không sao chứ?” Chú Chí Sĩ đứng lên, lo lắng nhìn cô

Cung Lý vẫn cười như điên,cười đến vô cùng thê lương. Cô đột nhiên đứng lên,chỉ vào mặt Cố Ngang lớn tiếng lên án “Cậu vẫn luôn là đồng tính luyến ái đúng không! Nói có bạn gái, đều là gạt tôi! Cậu căn bản…không thích phụ nữ!”

Cố Ngang không kịp trả lời,cô lại bén nhọn cười ha hả “Ha ha ha ha —- Tôi thật ngu ngốc mà! Tôi cư nhiên thích một tên đồng tính luyến ái chết tiệt! Ha ha ha ha—-“

_”…” Cố Ngang cúi đầu, không dám nhìn cô,chỉ có thể ăn nói khép nép “…Thực xin lỗi…”

_”Biến mẹ mày, chứ xin lỗi!” Cung Lý than thở khóc lóc,hai mắt đỏ ngầu như máu, “Đồ khốn nạn! Vì cái gì cậu không chịu nói sớm cho tôi biết! Ha, ha ha ha —–“

Cô thê lương mà cười,vô ý thức lui về sau mấy bước. Chiếc ghế bị cô đá lăn trên mặt đất,phát ta tiếng vang nặng nề “Rầm!”

Vi Miểu mãnh liệt run lên,theo bản năng siết chặt vạt áo Cố Ngang.

Cố Ngang cũng giậy nảy mình, giống như bị cái ghế đập vào người. Cậu biết vô pháp bù đắp thương tổn mà cậu đã gây ra cho Cung Lý,đành ôm chặt Vi Miểu, cúi gầm mặt nói “Thực xin lỗi…là lỗi của mình…”

_”Ai! Cung Lý! Con có thể bình tĩnh lại sao!” Chú Chí Sĩ muốn kìm Cung Lý lại,nhưng Cung Lý đã nhanh chóng lùi ra sau,oán độc thét to “Đừng chạm vào tôi!”

_”Được rồi được rồi…Chú không chạm vào con…Con, con trước ngồi xuống….” Chú Chí Sĩ khom lưng dựng ghế lên,kiên nhẫn khuyên nhủ “Tất cả mọi người ngồi xuống từ từ nói chuyện,có gì cùng lắm thì…”

_”A…Ha hả ha hả…” Cung Lý cười thê thảm,ngón tay chỉ vào mũi Cố Ngang “Cậu ta đương nhiên không cảm thấy gì!Chú cũng vậy! Chuyện của tôi thì có liên quan gì đến các người! Các người đương nhiên cảm thấy không có gì!”

Cố Ngang nghe cô nói vậy, áy náy càng sâu. Cậu vô pháp vì mình biện giải,chỉ có thể mặc cô phát tiết,hy vọng mắng xong cô sẽ cảm thấy tốt hơn.

Chính là Vi Miểu trong ngực cứ run cầm cập. Cung Lý càng cao giọng,nó càng run rẩy kịch liệt,giống như muốn cùng Cố Ngang đồng thời gánh chịu Cung Lý oán hận và nhục mạ. Cố Ngang chỉ có thể dùng tay bịt tai nó, ôm càng chặt hơn.

Vi Miểu liều mạng siết chặt vạt áo cậu.

_”Không, không, chú không có ý này…” Chú Chí Sĩ gấp đến độ vò đầu bứt tai,bỗng nhiên nhãn tình sáng lên,nhìn chân cầu thang lộ ra thần sắc cứu vớt.

Cố Ngang ngẩng đầu,còn không kịp phản ứng, đã nghe “Ba!” một tiếng

Cung Lý nghiêng đầu, tràn ngập khó tin. Một bên mặt cô nhanh chóng hiện lên dấu tay đỏ tươi.

Mà bên người cô, là Tề Yên Khách còn chưa hoàn toàn thả tay xuống.

Tề Yên Khách cau mày, chán ghét nói “Ồn ào quá! Chết đi cho rãnh nợ.”

Cố Ngang ngây ngẩn cả người,chú Chí Sĩ cũng sững sờ. Đầu tiên kịp phản ứng vẫn là Cung Lý. Cô che mặt,oán độc trợn trắng mắt trừng Tề Yên Khách và Cố Ngang, sau đó chạy lên lầu.

_”Sao anh có thể…” Cố Ngang hốt hoảng mở to hai mắt,còn chưa dứt lời đã ngậm miệng lại. Tề Yên Khách nhất định nhịn không được mới cho một bạt tay hòng khiến cô câm miệng, nói cho cùng cũng vì giúp mình. Nếu cậu dám nói “Tại sao anh lại có thể tùy tiện đánh người như vậy”, quả thật rất giải nhân giả nghĩa.

Vì thế Cố Ngang đành thở dài,cười khổ nói “Sao anh xuống đây?”

_”Ở trên lâu đều nghe tiếng ả,ồn chết.” Tề Yên Khách nhu nhu chân mày,ngữ điệu lạnh nhạt tàn nhẫn khiến trái tim người nghe không khỏi băng giá “Sớm biết ả phiền như vậy,ngay từ đầu liền giết đi cho rồi.”

Ngay từ đầu, liền, giết đi cho rồi?!

Có ý gì? Chẳng lẽ anh ta…Anh ta thật sự là…Hung thủ!

Phỏng đoán lúc trước lần thứ hai lóe lên trong đầu,Cố Ngang bối rối không thôi,nói không nên lời,chỉ có thể khiếp sợ nhìn y. Chú Chí Sĩ cũng lắp bắp kinh hãi,lại chỉ xem như giận quá nói bậy,lôi kéo Tề Yên Khách ngồi xuống,ôn nhu khuyên nhủ “Các cậu bình tĩnh một chút! Hiện tại cãi nhau có ích lợi gì!”

Tề Yên nghe vậy, khe khẽ thở dài. Lúc y nhìn Cố Ngang, không khỏi sững sờ.

_”Mẹ nó…đang nghĩ gì vậy?” Y ngơ ngác giơ tay quơ quơ trước mặt Cố Ngang

Cố Ngang theo bản năng kéo Vi Miểu lui về phía sau,chợt nhận thấy hành động của mình quá mức đả thương người, đành cười khổ nói “Không, không có gì.”

Vi Miểu dần dần trầm tĩnh lại,ngẩng đầu, hoang mang nhìn cậu.

Tề Yên Khách phẫn nộ buông tay,quay mặt đi, thấp giọng nói “Nếu tôi là hung thủ, còn dám minh mục trương đảm nói như vậy sao? Đừng hoài nghi tôi…Được không?”

Bị y nói như thế, Cố Ngang lập tức phát hiện bản thân quá đa nghi.

Kỳ thật căn bản cậu đang sợ hãi.

Sợ hãi người kia chính là hung thủ…Sợ người ôm mình,hát cho mình nghe, chính là hung thủ sát hại Nghê An.

_”…Thực xin lỗi.” Cố Ngang thành thành thật thật giải thích

Tề Yên Khách miễn cường cười cười “Không sao cả.”

Chú Chí Sĩ nhìn hai người hòa hảo,rốt cuộc nhẹ nhõm một hơi. Ngay sau đó liền trừng lớn mắt “Dịch Khiêm đâu?”

_”…A..” Tề Yên Khách liếc mắt nhìn cầu thang “Trước khi tôi xuống, anh ta thực bình thường, vẫn luôn ngồi bên giường nhìn thi thể của Dịch Bách. Hiện tại…”

Chú Chí Sĩ không đợi Tề Yên Khách nói xong đã vội vàng đẩy ghế chạy lên lầu. Cố Ngang cùng Tề Yên Khác nhìn nhau,hối hả chạy lên theo. Vừa lên liền bắt gặp chú Chí Sĩ đang khom lưng,nhặt một tờ giấy từ trên mặt đất. Cậu chỉ nhìn thoáng qua lập tức sắc mặt đại biến,liều mạng đập cửa.

…Cửa khóa? Dịch Khiêm khóa?

Vẫn là…dấu hiệu căn phòng sắp biến mất?

Cố Ngang nhớ tới sau khi Nghê An chết, gian phòng liền biến mất, nhất thời trầm xuống.

Phòng Dịch Bách sẽ biến mất sao? Dịch Khiêm hiện tại ở bên trong? Vậy chẳng lẽ Dịch Khiêm cũng đồng thời biến mất?

_”Đó là cái gì?” Cố Ngang dắt tay Vi Miểu đi đến, phát hiện Dịch Khiêm đã sớm tiếp nhận tờ giấy từ tay chú Chí Sĩ.

_”Lời nhắn của Dịch Khiêm.” Tề Yên Khách bất đắc dĩ thở dài “Anh ta nói muốn cùng Dịch Bách biến mất,bảo chúng ta đừng để ý tới anh ta.”

Chú Chí Sĩ dùng sức đập cửa,không ngừng kêu tên Dịch Khiêm, ý đồ khuyên hắn mở cửa, nhưng bên trong lại không hề có một chút động tĩnh. Cố Ngang nhìn cánh cửa đóng kín,cùng một cánh cửa khác…

Cửa phòng Cung Lý.

Hết thảy phát sinh quá nhanh,giống như đang nằm mơ vậy.

_”Sao đột nhiên có thể như vậy…” Cố Ngang cười khổ nhìn Vi Miểu,dường như hy vọng đứa bé vô tri vô giác này có thể cho mình biết đáp án “Rõ ràng…một tiếng trước…còn rất vui vẻ….”

Đột nhiên, cậu rơi vào một cái ôm ấm áp.

Tính cả Vi Miểu, hai người đều bị ôm chặt.

_”Mẹ Cố Ngang và bé Vi Miểu, đừng sợ.” Tề Yên Khách nâng ót Cố Ngang lên,một tay vuốt tóc Vi Miểu,ôn nhu nghiêm túc nói “Có ba Tề Yên Khách ở đây,nhất định sẽ bảo vệ hai người.”

Câu nói kia, quả thật giống như những lời lần trước cậu nói với Vi Miểu.

Vi Miểu đừng sợ, có anh Cố Ngang ở đây, nhất định sẽ bảo vệ em.

Cố Ngang kinh ngạc tựa vào vai y. Vi Miểu ngẩng đầu nhìn hai người,đôi mắt đen láy trong suốt tràn đầy mờ mịt.

Nhưng rất nhanh,Vi Miểu đã nhếch miệng cười rộ lên, vươn hai tay ra ôm chầm lấy hai người.

Tựa như đứa con ôm ba mẹ vậy.

_”…” Cố Ngang không biết nên nói gì cho phải,chỉ cảm thấy lồng ngực có số tình cảm đan xen lẫn nhau, mãnh liệt đến mức sắp tràn ra ngoài. Cậu nghẹn ngào không nói nên lời,chỉ có thể bắt chước Vi Miểu,vươn tay ôm hai người còn lại,

_”Khá hơn chút nào không?” Tề Yên Khách chạm vào gò má cậu, ôn nhu hỏi

_”Ừm…” Cố Ngang có chút xấu hổ. Đều lúc này, cậu cư nhiên còn cần Tề Yên Khách an ủi,thật sự rất mất mặt.

Tề Yên Khách nhìn cậu cười cười,sau đó quay qua nói với chú Chí Sĩ.

_Chú đừng gõ nữa! Chú cứ làm ồn như vậy, anh ta càng muốn đập đầu chết nhanh hơn!

Nghe thế, chú Chí Sĩ lập tức thu tay về, thất kinh hỏi “Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để mặc cậu ta như vậy…”

Tề Yên Khách như có điều suy nghĩ, đánh giá chú Chí Sĩ từ trên xuống dưới “Chú có để ý hay không…cái gọi là đồng tính luyến ái?”

_”?” Chú Chí Sĩ hoang mang không hiểu, Cố Ngang cũng không biết ra sao.

Tề Yên Khách chậm rãi nhếch miệng,tiến đến thì thầm bên tai chú Chí Sĩ. Hai má chú Chí Sĩ nháy mắt đỏ bừng,vội vàng xua tay “Không được! Điều này làm sao có thể! Tôi…Cậu ấy…Ách…” Chú Chí Sĩ cơ hồ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình,có thể thấy được nội tâm có bao nhiêu bối rối.

Cố Ngang nhìn biểu tình dửng dưng của Tề Yên Khách,đột nhiên ngộ ra cái gì.

…Này…

Nói như thế nào nhỉ,thật sự phù hợp với phong cách của anh ta a!

Cố Ngang bất đắc dĩ thở dài.

Chú à,vì cứu Dịch Khiêm…Chú đành chấp nhận hy sinh một chút đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play