Buổi trả lời phỏng vấn sắp bắt đầu, đúng lúc này, Chu Mộc đột nhiên tiến đến bên tai Từ Thiếu Khiêm, hạ giọng nói: “An Nham gọi điện, nói là chuyện rất khẩn cấp, muốn anh lập tức tiếp máy.”

An Nham gọi đến điện thoại Từ Thiếu Khiêm nửa ngày không được tiếp, gấp muốn chết, đành phải gọi cho Chu Mộc, cũng may điện thoại Chu Mộc vẫn luôn ở trạng thái mở máy, sau khi nhận được điện thoại của An Nham liền lập tức chuyển cho Từ Thiếu Khiêm.

Từ Thiếu Khiêm hơi hơi nhíu mày, làm một dấu tay xin lỗi với các phóng viên: “Thật xin lỗi, xin mọi người chờ một phút.”

Hắn đi vào hậu trường tiếp điện thoại, hạ giọng “A lô” một tiếng, chợt nghe bên tai truyền đến âm thanh kích động của An Nham: “Thiếu Khiêm, tôi lần trước quá xúc động, đã nói rất nhiều lời không nên nói, tôi muốn diễn xong 'Thành Phố Vô Tận' với cậu, chúng ta đều đã kí hợp đồng, nếu như không diễn nữa sẽ thật có lỗi với rất nhiều người. Cho dù cậu thật sự quyết định rút khỏi giới giải trí, hãy đợi sau khi đóng xong bộ điện ảnh này, có được hay không?”

Thấy Từ Thiếu Khiêm không đáp, An Nham lại bất an lặp lại: “Thiếu Khiêm… Được không?”

Thanh âm của An Nham quá mức kích động, thậm chí còn hơi chút run run.

Trầm mặc kéo dài thật lâu, khiến cho An Nham hồi hộp nắm chặt điện thoại.

Chờ đợi như vậy, dài lâu tựa như qua cả một thế kỉ, mỗi một giây, với hắn mà nói đều là một loại dày vò, tâm tình bất an không yên làm cho hắn cơ hồ muốn phát điên. Chỉ đến giờ phút này, An Nham mới hiểu được, thì ra, chờ đợi câu trả lời thuyết phục của người yêu lại là một quá trình gian nan như vậy. Hắn căn bản khó có thể tưởng tượng Từ Thiếu Khiêm những năm gần đây đều là trải qua loại cảm giác này.

Cũng không biết qua bao lâu, Từ Thiếu Khiêm mới thấp giọng nói, “Được.”

Một chữ đơn giản, làm cho tảng đá nơi đáy lòng An Nham rốt cục rơi xuống đất, giây phút mừng rỡ thậm chí không biết nên trả lời như thế nào, đành phải nói năng lộn xộn: “Thật tốt quá, Thiếu Khiêm… Cảm, cảm ơn cậu. Chúng ta hãy cùng nhau diễn xong thật tốt bộ phim này nhé.”

Từ Thiếu Khiêm nói: “Không cần cảm ơn.”

Sau khi cúp máy, Từ Thiếu Khiêm mới hít sâu một hơi. Tuy rằng không biết An Nham vì sao đột nhiên thay đổi quyết định, thế nhưng hắn đã đồng ý với An Nham, mặc kệ là chuyện gì, chỉ cần An Nham gọi cho hắn một cuộc điện thoại, hắn tuyệt đối sẽ tận mọi khả năng. Nếu đã như vậy, hắn sẽ không cự tuyệt khẩn cầu của An Nham.

Bất quá nói thật, nhiều năm như vậy, An Nham chưa từng xin hắn cái gì. Không ngờ lần đầu tiên An Nham mở miệng, cư nhiên là bảo hắn diễn hết “Thành Phố Vô Tận”…?

Đây đúng là tâm nguyện lớn nhất của Từ Thiếu Khiêm trước khi rút khỏi giới giải trí.

Rốt cục là tại vì sao lại thế này? An Nham đột nhiên thay đổi quyết định? Từ Thiếu Khiêm nhíu nhíu mày, xoay người trở lại hội trường phỏng vấn, nhìn phóng viên chật kín đưới đài, Từ Thiếu Khiêm cầm lấy micro, ngữ khí bình tĩnh nói: “Thật có lỗi đã làm cho mọi người đợi lâu, tiếp theo, buổi trả lời phỏng vấn chính thức bắt đầu.”

“Đầu tiên, tôi muốn tuyên bố một việc, bởi vì lý do gia đình, không lâu nữa tôi sẽ rời khỏi giới giải trí, giờ đây, tôi đặc biệt cảm ơn những người hâm mộ điện cảnh của tôi đã ủng hộ tôi nhiều năm như vậy.” Từ Thiếu Khiêm dừng một chút, “Bất quá, tôi muốn thanh minh là trước khi rời khỏi làng giải trí, tôi sẽ tiếp tục hợp tác với An Nham, quay hết phần kết 'Thành Phố Vô Tận'.”

“'Thành Phố Vô Tận' sẽ là bộ điện ảnh cuối cùng tôi vào vai diễn viên chính.”

Các phóng viên có mặt tập thể trợn mắt há hốc mồm.

Mấy ngày nay những tin tức “Từ Thiếu Khiêm và An Nham ra tay quá nặng”, “'Thành Phố Vô Tận' không quay nữa” linh tinh điên cuồng truyền khắp nơi, không ngờ tới, một câu nói bình tĩnh của Từ Thiếu Khiêm cư nhiên phủ định hết toàn bộ những tin tức này.

Sau một đợt flash oanh tạc, có phóng viên kích động đứng lên đặt câu hỏi: “Xin hỏi vì sao lại đột nhiên thay đổi quyết định? Trước đó nói không quay tiếp 'Thành Phố Vô Tận', chẳng lẽ là nói dối lừa gạt đại chúng ư?”

Từ Thiếu Khiêm liếc mắt nhìn phóng viên kia một cái, thấp giọng nói: “Tôi chưa từng ở bất kì tình huống nào, công khai nói rằng sẽ không diễn 'Thành Phố Vô Tận' nữa như vậy. Tôi chỉ nói mình sẽ rời khỏi giới giải trí. Hợp đồng phần tiếp của Thành Phố Vô Tận đã sớm ký kết, trước khi lui giới tôi sẽ hoàn thành nó.”

Phóng viên sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, lại có người đứng lên hỏi: “Xin hỏi Thiếu Khiêm, về tin anh và An Nham ở phim trường ra tay quá nặng trước đó, hai anh vẫn chưa đưa ra câu trả lời thẳng thắn, đối với điều này anh giải thích như thế nào?”

“Quan hệ giữa tôi và An Nham vẫn luôn rất tốt, cái gọi là ra tay quá nặng ở phim trường…. đây chẳng qua là đùa giỡn giữa bạn bè với nhau. Hôm đó tôi đến tham ban, nói mấy câu chọc ghẹo cậu ấy, cậu ấy trong cơn tức giận đấm tôi một cú, An Nham chính là người tính tình thẳng thắn như vậy.” Từ Thiếu Khiêm dừng một chút, quay đầu lại nhìn vị phóng viên đặt câu hỏi kia, “Nếu như không phải bởi vì quan hệ tốt, đổi lại là người khác, An Nham bận tâm đến hình tượng, chắc chắn sẽ không động thủ đánh người. Anh nói có đúng không?”

Phóng viên: “Ơ, cái này…”

Từ Thiếu Khiêm mỉm cười, “Vấn đề kế tiếp.”

An Nham canh giữ trước ti vi sửng sốt lại sửng sốt, nhìn Từ Thiếu Khiêm thần sắc ung dung đối phố với đủ loại vấn đề gây khó dễ của phóng viên, biến đen thành trắng mà cư nhiên có thể nói đến lý lẽ hùng hồn như vậy, quả nhiên là phái diễn kỹ, chưa kể đến phóng viên bị hắn nói đến á khẩu không trả lời được, ngay cả An Nham cũng sắp bị hắn thuyết phục luôn rồi.

Phỏng vấn kéo dài một canh giờ, các câu hỏi của phóng viên đều được Từ Thiếu Khiêm tỉnh táo giải quyết, An Nham cuối cùng cũng yên lòng.

Quay đầu nhìn lại, trong điện thoại di động đầy những cuộc gọi nhỡ, có người đại diện Thường Lâm, mẹ Chu Bích Trân, em trai An Trạch, thậm chí cả tiểu sư muội Trần Thư Kỳ của Từ Thiếu Khiêm, nửa tiếng ngắn ngủi, di động của An Nham cơ hồ bị rung muốn vỡ ra.

Mới vừa rồi trong cơn kích động nhấn im lặng hoàn toàn không nghe thấy, vì vậy An Nham lại mặt dày gửi từng cái từng cái tin nhắn giải thích, những người khác lại rất dễ đối phó, chỉ có Chu Bích Trân bên kia vừa nhận được tin nhắn của An Nham liền giận dữ gọi điệnthoại lại, lạnh mặt nói: “An Nham! Con và Từ Thiếu Khiêm có phải muốn làm mẹ tức chết mới thoả hay không? Mẹ ở đây đã viết xong thông báo Từ Thiếu Khiêm rút khỏi giới giải trí, không đóng “Thành Phố Vô Tận” nữa trên trang web rồi!”

An Nham khẩn trương nói: “Gì ạ? Thông báo đã đăng chưa?”

“Còn chưa đăng, định chờ sau khi phỏng vấn kết thúc lập tức ban bố.”

“Mau sửa lại một chút rồi phát.” Sợ mẹ nổi giận, An Nham lập tức thả giọng mềm nhũn, “Mẹ, mẹ đừng nóng giận a… Con tối hôm qua suy tính suốt đêm, đột nhiên nghĩ thông suốt, mẹ để con diễn hết bộ phim này đi. Chỉ cần đóng xong bộ phim này, Từ Thiếu Khiêm sau này lui khỏi giới cũng sẽ không bị chửi thảm, hơn nữa, con cũng không để lại vết nhơ không giữ chữ tín còn nữa, doanh thu bộ phim này chắc chắn sẽ không quá kém, cũng có thể kiếm rất nhiều tiền, làm một được ba, như vậy thật tốt.”

An Nham nói một tràng để che giấu sự chột dạ của mình, Chu Bích Trân lại thấp giọng ngắt lời hắn, “Không cần thiết giải thích nhiều như thế, mẹ biết con không phải là người thất thường như vậy. Trước đây không muốn diễn bộ phim này, con nhất định là có nỗi khổ trong lòng, đúng không?”

An Nham hốt hoảng nói: “Không phải! Mẹ, con không có nỗi khổ gì hết…”

“Được rồi, con không muốn nói cho mẹ biết chân tướng, mẹ cũng không ép con. Con bây giờ đột nhiên lại muốn diễn, mẹ không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng mà, An Nham…” Chu Bích Trân dừng một chút, gằn từng tiếng nói: “Mẹ luôn đứng về phía con, bất kể xảy ra chuyện gì, mẹ đều không hy vọng con phải chịu bất kỳ uỷ khuất nào.”

“…” Một đoạn nói của Chu Bích Trân khiến hốc mắt An Nham từng đợt nóng lên, hồi lâu cũng không biết nói cái gì cho phải.

Chu Bích Trân mềm giọng nói: “Mẹ biết, con nhất định đã chịu uỷ khuất rất lớn, cho nên mới kiên quyết từ chối diễn bộ phim này như vậy, có phải không?”

An Nham: “…”

“Con chịu ủy khuất nhất định là có liên quan đến Từ Thiếu Khiêm, đúng không?”

“Không phải, không liên quan đến cậu ấy.” An Nham vội vàng ngắt lời Chu Bích Trân, “Mẹ, mẹ đừng đoán mò, con sẽ diễn bộ phim này thật tốt.” Vừa nói vừa cố thản nhiên cười một cái, “Mẹ cứ chờ biểu hiện đặc sắc của con trai mẹ đi!”

Chu Bích Trân bất đắc dĩ nói: “Được rồi, nếu các con quyết định tiếp tục diễn, đối với công ty mà nói cũng là chuyện tốt. Nhưng mà… nếu con chịu uỷ khuất, nhất định phải nói với mẹ, mẹ sẽ giúp con.”

An Nham cười nói: “Biết rồi, mẹ cứ yên tâm đi!”

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng An Nham cảm thấy ấm áp, nhưng đồng thời có chút khổ sở không nói nên lời.

Mẹ luôn mạnh miệng mềm lòng, từ nhỏ đến lớn, bất kể An Nham làm ra quyết định gì, bà cũng sẽ ủng hộ hắn, vẫn luôn đứng về phía con trai. Nhưng mà, mình nên lấy diện mục thế nào để nói với bà ngọn nguồn chân tướng?

Chân tướng chính là, đứa con trai thua kém này của mẹ từng bị Từ Thiếu Khiêm cường bạo, không cách nào đối mặt với hắn mà kiên quyết từ chối diễn “Thành Phố Vô Tận”, nhưng ở thời điểm Từ Thiếu Khiêm muốn đi, lại bi kịch phát hiện… Mình cư nhiên yêu hắn?

Nếu như mẹ biết đứa con trai trì độn này của mẹ cư nhiên yêu một người đàn ông, bà có còn giống như trước không chút do dự đứng về phía nó không? Bà sẽ thản nhiên đối mặt với sự thực nó không cách nào kết hôn sinh con mà ở bên một người đàn ông chứ?

An Nham siết chặt điện thoại di động, chỉ cảm thấy đáy lòng từng trận khó chịu.

Hắn không muốn làm mẹ vì thế mà thương tâm, nhưng hắn cũng không muốn cứ thế từ bỏ Từ Thiêu Khiêm, sau khi phát hiện mình thật sự yêu Thiếu Khiêm, sự thật tàn khốc hơn lại đặt ra trước mắt: người nhà của hắn, căn bản cũng không thể tiếp nhận.

Muốn ở bên Từ Thiếu Khiêm, khó khăn phải đối mặt quá nhiều, ép An Nham đến gần như không thở nổi.

***

Buổi tối hôm đó, Cao Tân liên lạc với hai vị vai chính, xác định công việc của mỗi người, hạn chót tập hợp đoàn làm phim sự định vào ngày 24 tháng 6, cũng chính là ba ngày sau. Từ Thiếu Khiêm trở về Từ gia, giải thích rõ chuyện này với Từ Tử Chính, về phòng thu dọn đơn giản đồ đạc. Trước đó hắn định cùng Từ Thiếu Bạch sang Mỹ, cho nên mang vali trở về Từ gia, bây giờ nhìn lại, vali hành lí nào cần thu dọn lần nữa mang đến đoàn làm phim.

Đang trong phòng sửa sang lại đồ, đột nhiên nghe được một tràng tiếng gõ cửa. Từ Thiếu Khiêm xoay người mở cửa, chỉ thấy Từ Thiếu Bạch đứng bên ngoài, sắc mặt có chút lãnh đạm kỳ quái.

Từ Thiếu Khiêm lo lắng hỏi, “Thiếu Bạch, cậu làm sao vậy?”

Từ Thiếu Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh, không phải lần trước anh nói, làm xong hộ chiếu sẽ cùng em sang Mỹ à?”

Từ Thiếu Bạch còn chưa tốt nghiệp, trong khoảng thời gian này bởi vì Từ Tử Chính bệnh nặng nằm viện, cậu xin nghỉ về nước chăm sóc Từ Tử Chính. Sau khi Từ Tử Chính xuất viện, cậu đương nhiên phải về trường học bên Mỹ tiếp tục hoàn thành việc học. Vốn còn tưởng rằng Từ Thiếu Khiêm sẽ cùng đi Mỹ với cậu, không ngờ tới, một cuộc điện thoại của An Nham lại một lần nữa khiến Từ Thiếu Khiêm thay đổi quyết định.

Từ Thiếu Bạch nghiêm túc nhìn chằm chằm Từ Thiếu Khiêm, ánh mắt lạnh như băng khiến Từ Thiếu Khiêm đột nhiên ngơ ngẩn. Đáy lòng nảy sinh cảm giác khác thường khiến cho Từ Thiếu Khiêm không khỏi tránh đi tầm mắt của em trai, thấp giọng nói: “Xin lỗi, Thiếu Bạch, bộ phim này anh nhất định phải quay xong, chuyện đi Mỹ, có thể sẽ kéo dài đến sang năm.”

“Sang năm?” Từ Thiếu Bạch nhẹ nhàng mỉm cười nói, “Anh quên à, sang năm em sẽ phải tốt nghiệp.”

“…” Từ Thiếu Khiêm trầm mặc.

“Cú điện thoại trong buổi họp báo sáng nay là An Nham gọi đến có phải không? Một cú điện thoại của anh ta đã làm anh thay đổi quyết định, anh vì anh ta chuyện gì cũng chịu làm, thậm chí trở nên không còn giống anh nữa.”

Ánh mắt Từ Thiếu Bạch nhìn thẳng Từ Thiếu Khiêm, lạnh lùng nói: “Anh giống như một con bọ nhỏ bé đáng thương, đi theo sau mông An Nham nhiều năm như vậy, nhưng mà anh ta thì sao? Anh ta đổi bạn gái còn chuyên cần hơn cả thay quần áo, anh ta có từng liếc mắt nhìn anh ư? Anh ta có cho anh một lời đáp trả ư? Anh còn chưa chết tâm, chẳng lẽ muốn tận mắt nhìn ngày nào đó anh ta kết hôn sinh con sao?”

“…” Lời nói của Từ Thiếu Bạch khiến cho trong lòng Từ Thiếu Khiêm dâng lên một trận đau nhói, sau một lát trầm mặc, mới lạnh mặt, thấp giọng nói, “Thiếu Bạch, bất kể An Nham như thế nào, đó là chuyện giữa anh và cậu ấy… Cậu quản quá nhiều rồi.”

“Em quản quá nhiều?” Từ Thiếu Bạch nhìn Từ Thiếu Khiêm, gằn từng tiếng, thấp giọng nói, “Nếu như, có người giống như anh đơn phương An Nham, một mực yêu anh, nguyện ý vì anh bỏ ra hết thảy, thậm chí là mạng sống… Anh sẽ cho người đó cơ hội chứ? Dù chỉ là một lần thôi?”

Từ Thiếu Khiêm cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt em trai nói: “Không.”

“Ồ?” Từ Thiếu Bạch nhướnh nhướnh mày, “Anh ngay cả tên của người đó cũng chưa hỏi mà đã có thể hạ quyết định như vậy sao?”

“Tình cảm vốn là chuyện anh tình tôi nguyện, anh không có nghĩa vụ phụ trách người thích anh. Tương tự, An Nham cũng không có nghĩa vụ nhất định phải đáp lại anh.” Âm thanh của Từ Thiếu Khiêm tỉnh táo vô cùng, “Dù cho An Nham đổi bạn gái còn chuyên cần hơn cả thay quần áo, dù cho cậu ấy không cho anh bất kì câu trả lời chắc chắn nào, anh mặc dù sẽ khổ sở, nhưng đứng ở góc độ khách quan mà nói, An Nham cũng không làm gì sai.”

“Thích An Nham, là chuyện anh tự nguyện, không ai cưỡng ép cả. Dù là trong mắt cậu, An Nham có vô số khuyết điểm, nhưng đối với anh mà nói, cậu ấy là An Nham duy nhất của anh.”

“Tâm nguyện lớn nhất của anh là có thể ở bên cậu ấy, cho dù tâm nguyện này không cách nào đạt thành, anh cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân cùng với người khác. Cho nên, bất kể người cậu nói kia là ai, anh cũng sẽ không cho người đó bất kì cơ hội nào.”

“Nếu quả thật có một người như vậy, anh chỉ có thể nói một tiếng… Xin lỗi.”

Từ Thiếu Khiêm vỗ nhè nhẹ bả vai em trai, “Thiếu Bạch, anh chính là người ích kỉ như vậy. Trong lòng anh chỉ có một vị trí, đã để lại cho An Nham, cũng sẽ không cho ai khác nữa.”

Từ Thiếu Khiêm dứt lời liền xách theo vali, xoay người vòng qua Từ Thiếu Bạch đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ để lại một bóng lưng cao ngạo lãnh đạm.

Từ Thiếu Bạch nhìn bóng lưng đi xa của anh trai, hồi lâu sau, đột nhiên cười một tiếng, từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại đang mở chế độ gọi, giọng ôn như nói với bên kia điện thoại: “Anh có nghe được hết chưa?”

“..” Trong điện thoại truyền tới tiếng thở hổn hển đè nén thống khổ.

Từ Thiếu Bạch mỉm cười nói: “Anh ấy chẳng những sẽ không cho anh cơ hội, thậm chí, ngay cả tên của anh cũng không có hứng thú muốn biết. Tất cả dịu dàng của anh ấy đều chỉ dành cho An Nham. Anh ấy nói, trong lòng anh ấy, đã không còn chừa bất kì chỗ nào cho người khác nữa.”

Bên tai vang lên âm thanh hơi phát run của nam nhân: “Thiếu Bạch…. Đừng, đừng nói nữa.”

“Có thể nghe rõ chứ? Nếu như có chỗ nào bỏ sót, tôi đã ghi lại toàn bộ, lúc nào cũng có thể đưa lại cho anh.” Khoé miệng Từ Thiếu Bạch hiện lên một nụ cười ác liệt, trong đôi mắt đen láy thoáng qua một tia đau đớn tuyệt vọng, “Đây chính là người anh đơn phương rất nhiều năm, người đó ngay cả anh là ai đều không có hứng thú muốn biết đã trực tiếp từ chối không nhận. Mà…”

Tút – Bên tai bỗng nhiên truyền đến một đống tạp âm, điện thoại trong giây lát đột ngột bị ngắt máy.

Từ Thiếu Bạch nhìn điện thoại đã kết thúc cuộc gọi trong tay, hơi cười cười, giọng dịu dàng nói: “Mà… người chân chính thích anh, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng… nhìn hắn lấy một cái…”

Từ Thiếu Bạch lưu lại ghi âm cuộc nói chuyện, cất di động vào trong túi, trông ra bên ngoài cửa sổ xe Từ Thiếu Khiêm đang dần dần biến mất trong bóng đêm, đôi mắt đen nhánh toả sáng bất chợt trở nên thâm thuý.

Tác giả có lời muốn nói: Các ngươi chỉ đoán trúng mở đầu, không đoán trúng kết thúc!

Từ Thiếu Bạch đích xác là Boss, bất quá, hàng này, không phải là bệnh nhược thụ, hàng này mới là quỷ súc. Thật giả heo ăn thịt hổ!

Người bên đầu kia điện thoại, mọi người có thể tiếp tục chơi trò phỏng đoán một chút a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play