Cả một buổi đêm, Thẩm Bác Diễn chứng minh đầy đủ biệt danh “Ham muốn nhiều” của mình anh minh thần võ tới cỡ nào, mãi đến khi nắng ban mai chiếu những tia nắng đầu, hai người mới ôm nhau cùng ngủ thật say.
Cả hai ngủ một giấc đến chiều mới dậy, Lục Lăng Hằng tỉnh rồi vẫn còn nằm trên giường thật lâu không ngồi dậy. Anh chưa từng phóng túng dục vọng như vậy, cảm giác bị ép sạch khô như này quả đúng là rất xa xỉ. Trước đó bởi vì bị bệnh tim, ngay cả lúc bắn máy bay anh cũng rất kiềm chế, trong một ngày không chơi quá hai lần, thế nhưng tối qua anh bị Thẩm Bác Diễn lăn qua lăn lại, ra không biết bao nhiêu lần. Đến giờ vẫn còn bủn rủn mệt mỏi tay chân.
Thẩm Bác Diễn cũng đã dậy từ sớm, ngồi trong thư phòng làm việc, cứ nửa giờ lại tới xem Lục Lăng Hằng. Hắn không đành lòng đánh thức Lục Lăng Hằng dậy. Lần này tới nhìn, hắn thấy Lục Lăng Hằng mở mắt ra, vội vã thân thiết hỏi thăm: “Em thấy thế nào? Có khó chịu hay không?”
Đây đều là lần đầu tiên của hai người họ, trước đó chưa từng có kinh nghiệm, Thẩm Bác Diễn nghe nói lần đầu tiên của con trai rất dễ bị sốt và sinh bệnh, ban nãy lúc Lục Lăng Hằng còn ngủ hắn liên tục sờ trán anh, sợ anh bị đau đầu nhức óc.
Lục Lằng Hằng lắc đầu, đỡ giường ngồi dậy: “Em không sao.” Vừa mở miệng, anh liền nhận ra giọng của mình khàn khàn.
Lục Lăng Hằng không khỏi trừng mắt nhìn Thẩm Bác Diễn. Đều do đồ đểu này, tối hôm qua hắn lật qua lật lại anh, không nói đến chuyện làm anh phải xấu hổ, hắn vừa phát hiện chỗ nhạy cảm của anh, liền liều mạng dày vò, hại giờ giọng anh khàn cả lên.
Thẩm Bác Diễn vội vàng rót cốc nước nóng đưa tới bên giường, mặt dày mà dán tới: “Quân Càn, có đói bụng không, anh hâm nóng đồ cho em nhé.”
Lục Lăng Hằng uống nước thấm giọng, nói: “Ngày mai còn thu âm, phải làm sao bây giờ? Đổi thời gian?”
“Không cần đâu!” Thẩm Bác Diễn cười đến thỏa mãn, “Giọng em thế này cũng rất dễ nghe!”
Lục Lăng Hằng cũng không khàn hết giọng, chỉ là giọng không được trong trẻo như lúc đầu, nhưng đúng là như vậy có cảm giác thu hút hơn.
Phóng túng một đêm, hai người nghỉ ngơi ở nhà một ngày không ra ngoài. Thẩm Bác Diễn vô cùng săn sóc Lục Lăng Hằng, rất sợ anh bị bệnh gì, đồ ăn nước uống đều mang lên tận giường cho anh, lúc anh ngồi sợ anh khó chịu còn kê thêm cái gối, anh đứng dậy sợ anh hao sức mà muốn bế anh. Lục Lăng Hằng đi tới đâu hắn liền theo tới đó, Lục Lăng Hằng vào phòng vệ sinh, hắn cũng lúc lắc cái mông bám theo sau.
“Anh muốn làm gì?” Lục Lăng Hằng sụp đổ hỏi, “Em đi vệ sinh anh cũng phải giúp sao? Anh tiểu giúp em hả?”
Thẩm Bác Diễn hừ hừ nửa ngày, cuối cùng nói: “Anh có thể giúp em tiểu….”
Không nghi ngờ gì nữa, bạn Thẩm Bác Diễn bị đá viu ra khỏi phòng vệ sinh.
Ngày hôm sau, hai người tới phòng thu âm để thu bài “Mộng tưởng”. Trong phòng thu âm có đầy đủ trang thiết bị và nhân viên công tác chuyên nhiệp, dù một người có hát không đầy đủ ngũ âm thì vẫn có thể hát, cho nên giờ có không ít diễn viên lấn sân sang ca sĩ, đổi cách thức kiếm tiền từ fans. Nhưng hát chuẩn âm hay không không quan trọng, chất cảm của giọng hát vẫn quan trọng nhất. Nhân viên thu âm nghe Lục Lăng Hằng hát bài này, bởi vì vui chơi quá độ mà giọng khàn khàn từ tính, vô cùng hài lòng: “Nghe rất buồn bã tang thương, rất hợp với ca khúc này.”
Làm bừa mà cũng trúng, Lục Lăng Hằng không biết nói gì hơn.
Thu âm ca khúc “Mộng tưởng” xong, quảng cáo động năng thứ ba coi như kết thúc, mấy ngày kế đó Lục Lăng Hằng ở nhà chuẩn bị cho buổi thử vai.
Sau đó một tuần, Lục Lăng Hằng tham gia hai buổi thử vai. Một cho phim truyền hình “Thanh niên hiện đại”, đây là một phim tình cảm truyền cảm hứng, nói về tình yêu và cuộc sống của những thanh niên sinh sau năm 90 khi vào đời. Mã Du cho Lục Lăng Hằng đi thử vai nam số hai, thật ra đây là một bộ phim thần tượng, ba đôi tình nhân sáu diễn viên, phân cảnh không kém nhau là bao, đều là diễn viên chính.
Bộ phim điện ảnh là “Đại võ lâm”, cũng là phim về một nhóm người, đội hình cực kỳ xa hoa, đã xác định được năm nhân vật lớn tham gia. Đây là một phim võ hiệp, có cốt truyện, nhưng cũng có rất nhiều pha võ thuật và hiệu ứng đặc biệt, là một bộ phim bom tấn dòng phim thương mại. Lục Lăng Hằng thử vai một thái giám Đông Hán, rất ít cảnh, hơn nữa còn là nhân vật phản diện, thế nhưng hình tượng nhân vật rất thu hút, có vai trò thúc đẩy cốt truyện, cũng không phải là không có cơ hội được chú ý.
Kết quả thử vai hai bộ chẳng mấy mà có, cả hai đều thông báo Lục Lăng Hằng tiếp tục vào vòng trong tiếp tục thử vai. Chỉ là bộ minh “Thanh niên hiện đại”, đạo diễn cảm thấy Lục Lăng Hằng không hợp với vai mà anh thử, muốn anh thử một vai khác.
Vốn là Lục Lăng Hằng thử vai một Lăng Đầu Thanh, thiết lập nhân vật ngớ ngẩn nhưng ngọt ngào, rất đỗi bình dị. Nhưng đạo diễn cảm thấy anh quá đẹp trai, cũng rất có khí chất, nghĩ anh hợp vai nam thứ ba là một tinh anh du học về. Còn đoàn phim “Đại võ lâm”, tuy cảm thấy hình ảnh anh rất hợp với vai thái giám Đông Hán trong phim, chỉ là bộ phim này có rất nhiều người chen nhau thử vai, người thích hợp không chỉ có một, cho nên phải tiếp tục thử vai tiếp. (Lăng đầu thanh: làm việc không động não, suy nghĩ phán đoán đúng sai)
Sau khi Mã Du suy tính, quyết định từ chối đoàn phim “Thanh niên hiện đại”. Vai mà đạo diễn đề cử Lục Lăng Hằng là một nhân vật công tử đào hoa, tuy rất tài năng, nhưng thái độ trong tình yêu lại hết sức tùy ý, ba đôi tình nhân nhưng hai đôi cuối cùng đều đến với nhau, có mỗi đôi bọn họ là chia tay, vì lo lắng cho hình tượng Lục Lăng Hằng nên Mã Du đã không đồng ý để anh nhận vai này.
Diễn viên nhận vai gì thì hình tượng thường bị đóng gói theo đó, rất nhiều khán giả không phân biệt được vai diễn và ngoài đời, diễn viên diễn vai gì, khán giả sẽ cho rằng ngoài đời diễn viên là hạng người ấy. Nếu một nữ diễn viên luôn diễn vai con gái phóng túng, khán giả theo bản năng sẽ nghĩ cuộc sống ngoài đời của cô gái này cũng rất bừa bãi. Không phải không thể diễn vai phản diện, nhưng phải diễn có lựa chọn, nếu thiếp lập nhân vật đó hấp dẫn, một khi diễn được tốt, so với nhân vật chính càng xuất sắc hơn. Hơn nữa lý do vai đó xấu cũng rất quan trọng, vai diễn càng chân thực, khán giả càng dễ nhập tâm, ví dụ như cái người du học về nước trong “Thanh niên hiện đại” này, hình tượng nhân vật vô cùng chặt chẽ, có thể gặp được rất nhiều người như vậy ở ngoài đời, tuy rằng không thể nói là người xấu, nhưng rất dễ khiến khán giả nghĩ Lục Lăng Hằng cũng là người như vậy; ngược lại trong bộ phim tiên hiệp huyền huyễn “Khương môn phi tương”, Lục Lăng Hằng diễn vai kẻ phản diện Lăng Kiếm Vân, nhưng bởi vì phim quá huyền huyễn nên khán giả sẽ không nhầm lẫm giữa vai diễn với đời thực.
Thế nên sau khi từ bỏ vai trong “Thanh niên hiện đại”, Lục Lăng Hằng chuyên tâm chuẩn bị cho “Đại võ lâm”.
Hai tuần sau, Lục Lăng Hằng tham gia buổi thử vai thứ hai của “Đại võ lâm”.
Tuy đã đến buổi thử vai thứ hai, nhưng vẫn phải sàng lọc giữa rất nhiều người, hơn nữa một ngày không chỉ thử một vai, thành ra ở đó chật kín người.
Lục Lăng Hằng đến nơi xong lấy kịch bản thử vai ra bắt đầu chuẩn bị, đang ôn lại lời thoại, Thẩm Bác Diễn gửi một tin nhắn cho anh, hỏi giờ anh có tiện nghe điện thoại không.
Lục Lăng Hằng liền gọi lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Bác Diễn nói: “Kịch bản phim hôn quân hôm nọ em đề cử với anh, anh đưa cho Chu Việt Việt xem, cô ấy bảo không tồi, đã liên lạc với nhà sản xuất, anh đầu tư sẽ cho em vào diễn. Khi nào thì em rảnh, để anh hẹn với bên sản xuất, gọi biên kịch và đạo diễn tới, em cũng tới tham gia.”
Đương nhiên Lục Lăng Hằng rất cao hứng, anh bảo Tiền Duyệt tra lịch làm việc, nói thời gian cho Thẩm Bác Diễn.
Hai người lại nói thêm đôi câu về bộ phim điện ảnh, Thẩm Bác Diễn hỏi: “Đêm nay em có về không?” Nơi Lục Lăng Hằng thử vai không ở cùng thành phố của họ.
Lục Lăng Hằng nói: “Có chứ, đặt vé máy bay rồi, mười giờ tối đến.”
Thẩm Bác Diễn vội nói: “Để anh tới đón em.”
Lục Lăng Hằng cười nói: “Anh nghỉ ngơi sớm một chút, mấy hôm nay anh cũng bận rồi. Công ty phái xe tới đón em.”
Thẩm Bác Diễn không vui: “Nhưng anh muốn gặp em sớm cơ.”
Lục Lăng Hằng bất đắc dĩ. Anh đang định khuyên vài câu, lúc này có một người đi qua trước mặt anh, anh ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng, không khỏi sững ra: “Tôn Phương?”
“Tôn Phương? Tôn Phương cái gì?” Thẩm Bác Diễn hỏi, “Tôn Phương sao?”
Người ban nãy đi qua trước mặt anh chính là Tôn Phương. Buổi thử vai thứ hai phải hóa trang, Tôn Phương đã hóa trang xong, xem ra cũng tới để thử vai. Lục Lăng Hằng đứng dậy chào cậu ta: “Chào, Tôn Phương.”
�
Tôn Phương đang mải cúi đầu nhìn điện thoại, cho nên không nhìn thấy Lục Lăng Hằng. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng người gọi, ngẩng đầu lên nhìn, thấy người kia là Lục Lăng Hằng, cũng sửng sốt.