Hôm ấy Thẩm Bác Diễn gặp Tôn Phương ở nhà hàng, hắn bắt đầu để ý, thử điều tra thế lực đứng sau Tôn Phương. Thật ra cái này cũng không khó điều tra, chỉ cần xem Tôn Phương diễn phim gì và nhà đầu tư là ai, xem có những ai tham gia là được, tìm đúng người trong giới hỏi là sẽ biết.
Kết quả điều tra khiến hắn rất bất ngờ, người bỏ tiền ra nâng đỡ Tôn Phương là một nữ thương gia bất động sản, nữ thương gia này không có quan hệ gì với Lục Quân Càn, nhưng bà ta có phần thân thiết quá mức với Nhậm Bối Mính, trước đây từng đầu tư không ít phim Nhậm Bối Mính diễn, có người nói là có tư tình với Nhậm Bối Mính.
Đột nhiên Tôn Phương nổi tiếng khiến Thẩm Bác Diễn nghi ngờ chuyện này có liên quan tới cái chết bất ngờ của Lục Quân Càn, đương nhiên hắn cũng không có bất cứ bằng chứng gì, chỉ là lúc Lục Quân Càn mới chết tâm tình hắn không tìm được chỗ xả, hắn cần có một chỗ để xả hết tâm tình, cho nên không thể kiềm chế hoài nghi chuyện này có ẩn tình đằng sau. Tuy hôm nay đã biết Lục Quân Càn sống lại trên người Lục Lăng Hằng, nhưng ý nghĩ này vẫn chưa biến mất.
“Không, tôi chỉ hỏi thôi. Tôi nhớ Quân Càn và Nhậm Bối Mính có thù riêng.”
“Cũng chưa đến mức thù riêng.” Lục Lăng Hằng nói, “Tranh nhau vai nam chính mà thôi, chưa tới mức cừu oán.”
Khi đó Lục Quân Càn bị báo chí tung tin xấu, khỏi nói Thẩm Bác Diễn vô cùng tức giận, chuyện ekip của Nhậm Bối Mính thuê người làm chuyện này chính là hắn tìm người điều tra ra, vốn là muốn truyền ra ngoài, nhưng lại bị Lục Quân Càn khuyên can. Anh không muốn Thẩm Bác Diễn cũng quấn vào chuyện này, càng làm rối lên chỉ càng khiến người khác hoài nghi chuyện giữa anh và Thẩm Bác Diễn, cho nên chỉ lấy danh nghĩa công ty mình đính chính nhật báo kia tung tin đồn nhảm rồi gọi luật sư, kiện họ tội phỉ báng, cuối cùng dùng rất nhiều tin tích cực chính diện đè tin này xuống. Anh cũng giải thích với Thẩm Bác Diễn chuyện này chưa chắc đã là ý của diễn viên, nhưng Thẩm Bác Diễn vẫn không kiềm chế được mà giận chó đánh mèo với Nhậm Bối Mính.
Đáng lẽ ra nữ thương nhân kia không có liên quan gì đến cái chết của Lục Quân Càn, nhưng bởi vì có liên quan tới Nhậm Bối Mính, Thẩm Bác Diễn liền suy nghĩ. Lục Quân Càn chết vì bệnh tim, việc này không có gì hoài nghi, ngay cả chính Lục Quân Càn cũng tin là vậy, kết quả điều tra của bệnh viện cũng cho là vậy. Nhưng có rất nhiều loại thuốc có thể dẫn đến phát bệnh tim, lúc đó không giải phẫu thi thể để điều tra kỹ hơn, cho nên không tra ra được cũng là bình thường.
Lục Lăng Hằng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Thẩm Bác Diễn suy nghĩ một chút, cũng không nói hoài nghi của mình ra. Chính hắn cũng thấy lý do của mình quá gượng ép, giới giải trí lục đục tranh đấu như vậy, đơn giản chỉ vì danh lợi, nhưng vẫn chưa đến mức giết người, hơn nữa bộ phim của Lục Quân Càn và Nhậm Bối Mính cũng đã chiếu, tuy rằng sau này tên Lục Quân Càn đứng đầu, nhưng Nhậm Bối Mính nhờ bộ phim này mà lấy được ngôi vị ảnh đế, cái người nữ thương gia này có muốn làm vì Nhậm Bối Mính thì cũng không đến mức phải như vậy.
“Không có gì…” Thẩm Bác Diễn đổi đề tài câu chuyện, “Cậu tới Hoành Điếm rồi hả? Đã bắt đầu quay phim chưa?”
“Bắt đầu rồi, hôm nay là ngày đầu tiên.”
“Thuận lợi chứ?”
Lục Lăng Hằng nhớ tới lý do chính khiến hôm nay mình NG liên tục: “Ha ha.”
Thẩm Bác Diễn chẳng hiểu cái gì liếc nhìn điện thoại. Ha ha là ý gì?
Thẩm Bác Diễn đổi tay cầm điện thoại, tiếc là Lục Lăng Hằng không nhìn thấy, giờ Thẩm Bác Diễn đang cười dịu dàng, vừa nghe thấy giọng anh Thẩm Bác Diễn liền thấy vui vẻ: “Có cần gì không? Để tôi gửi cho cậu?”
“Không cần, không thiếu cái gì.” Tuy Hoành Điếm không phải thành phố trung tâm, nhưng lại là một trong những căn cứ điện ảnh và truyền hình nổi tiếng quốc nội, sản nghiệp quanh đây rất phát đạt, muốn cái gì về cơ bản đều mua được.
“Ở với người trong đoàn phim tốt chứ?”
“Rất tốt. Đạo diễn Trương Khôn rất tốt, chưa mắng chửi người bao giờ.”
Đạo diễn cũng có rất nhiều loại, có đạo diễn trong bụng như có thuốc nổ, động cái liền mắng người, mắng từ diễn viên cho đến quay phim cho đến nhân viên bưng trà nước, mỗi ngày không mắng thì không quay được; có đạo diễn thì rất ba phải, phim quay thế nào cũng mặc kệ đều tốt đều được, sau tất cả, mình có thù lao là vạn sự êm đẹp rồi; có đạo diễn tính không nóng không lạnh, cũng rất có trình độ, có chuyện thì nói cho tốt, hướng dẫn cho chính xác, không nổi giận cũng có thể quay phim tốt. Trương Khôn thuộc về loại thứ ba, mặc dù lúc chọn diễn viên ông ba phải không tranh giành, nhưng đến khi quay phim rồi, ông cũng biết chừng mực, còn kiên nhẫn hướng dẫn diễn viên quay cho tốt, cho nên danh tiếng của Trương Khôn trong giới không tồi.
Thẩm Bác Diễn nói: “Đừng thân cận với Sở Y Na.”
Lục Lăng Hằng hỏi: “Vì sao?”
Giọng Thẩm Bác Diễn mất tự nhiên: “Danh tiếng cô ta không tốt.” Thật ra hắn muốn nói Sở Y Na đóng phim gì cũng yêu đương với diễn viên phim ấy, hơn nữa Sở Y Na là một nhan khống, không nhất định phải là nam chính, chỉ cần là giai đẹp trai nhất là được, hắn sợ Lục Lăng Hằng trúng chiêu của cô ta —— Thẩm Bác Diễn không biết người trong lòng mình từng trúng chiêu một lần, dù sao thì năm đó Lục Quân Càn và Sở Y Na cũng chỉ qua lại trong thời gian ngắn, ngoại trừ người ở đoàn làm phim ra thì không ai biết. Nếu Thẩm Bác Diễn biết Sở Y Na chính là tình đầu của Lục Quân Càn, có đánh chết hắn cũng không cho hai người vào cùng một đoàn phim.
“Anh đừng có nói hươu nói vượn.” Lục Lăng Hằng cho rằng Thẩm Bác Diễn đọc trên mạng người ta bêu xấu Sở Y Na, cho nên bất bình thay mà giúp cô giải thích, “Y Na tốt lắm.”
Thẩm Bác Diễn lập tức trợn trắng mắt. Đậu! Đã gọi tên Y Na luôn rồi, chẳng lẽ đã trúng chiêu rồi?!
Thẩm Bác Diễn chất vấn: “Quan hệ hai người rất tốt sao? Gọi nhau thân thiết như vậy?”
Lục Lăng Hằng vừa thoa toner vừa nói: “Người trong đoàn phim đều gọi là Y Na, quen rồi. Anh bắt đầu tò mò như vậy từ khi nào?” (toner: Việt Nam hay gọi là nước hoa hồng)
Lúc này Thẩm Bác Diễn hận không thể lập tức bay tới đoàn phim quản người, nhưng giờ hắn còn chưa xong việc, tạm thời không thể đi được.
“Cậu… cậu đừng mà có scandal với cô ta! Giờ cậu đang là người đại diện của bọn tôi, cậu phải giữ hình tượng!!”
Lục Lăng Hằng thầm khinh thường trong lòng, đến múa cột cũng đã múa rồi, giờ lại còn bảo tôi giữ hình tượng!! Anh lấy lệ nói: “Biết rồi, sao tôi có scandal với chị ấy được, không đời nào có chuyện này!”
Thẩm Bác Diễn nghe anh nói không thể chắc như đinh đóng cột như vậy, ở bên kia đầu điện thoại mặt mày rạng rỡ: “Biết dạo này tôi đang làm gì không?”
“Làm gì?” Lục Lăng Hằng lại thoa kem dưỡng lên mặt, thờ ơ hỏi tiếp.
“Chuẩn bị mở công ty ấy mà.”
“Ồ?” Động tác mát-xa mặt của Lục Lăng Hằng ngừng lại một lúc, “Mở công ty gì vậy?”
“Mở công ty đầu tư phim điện ảnh và truyền hình. Cậu không biết à?”
“Không phải lần trước bảo chỉ là thuận miệng nói một chút sao?”
“Cái câu tôi bảo thuận miệng nói một chút mới là thuận miệng nói một chút.”
Lục Lăng Hằng: “…..”
Nghe Thẩm Bác Diễn nói muốn mở công ty, Lục Lăng Hằng rất vui, giống như hạt mầm mình tự tay gieo trồng cuối cùng cũng nở hoa, tuy rằng chính anh cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác này.
Hai người câu được câu chăng nói vài câu, Lục Lăng Hằng liếc nhìn đồng hồ, thấy cũng không còn sớm, mai trời còn chưa sáng anh đã phải dậy hóa trang, thế là anh xé gói mặt nạ ra đắp lên mặt mình, không tập trung nói: “Tôi ngủ đây.”
Thẩm Bác Diễn lưu luyến không rời: “Ừ, thế nhớ uống thuốc nhé.”
“Biết rồi.”
Thẩm Bác Diễn: “……………”
Lục Lăng Hằng: “……………”
Hai người lập tức nhảy dựng khỏi ghế, hốt hoảng liếc nhìn điện thoại di động, Lục Lăng Hằng sợ đến nỗi mặt nạ rơi xuống đất.
Thẩm Bác Diễn hối hận ảo não che mặt. Không xong rồi. Không ngờ lại buột miệng nói như ngày trước! Thiếu chút nữa quên mất người này bây giờ không phải Lục Quân Càn!
Lục Lăng Hằng cũng vừa sợ vừa không thể tin. Trước đây Thẩm Bác Diễm cứ rảnh lại gọi điện thoại nói chuyện phiếm với anh, ban nãy anh không tập trung, lại theo thói quen đáp lại. Thẩm Bác Diễn bảo anh uống thuốc?! Giờ tim anh không có bệnh gì mà! Hơn nữa, có chết hay không chứ, anh lại nói biết rồi.
Hai bên trầm mặc vài giây, sau đó lại đồng thanh nói một lúc.
“Thẩm tổng bảo tôi uống thuốc gì cơ?!” “Vậy cậu nghỉ ngơi cho sớm đi…”
Lục Lăng Hằng: “…..”
Thẩm Bác Diễn: “………”
“Khụ.” Lục Lăng Hằng nói, “Thẩm tổng lại nhầm nữa à? Anh bảo tôi uống thuốc gì cơ?”
Thẩm Bác Diễn nghe thấy giọng Lục Lăng Hằng đang cố giả vờ bình tĩnh, tưởng tượng nét mặt và tâm tình anh ở bên kia, không nhịn được nở nụ cười, trầm giọng nói: “Uống nhiều thuốc bổ não vào.”
Lục Lăng Hằng: “…”
“Đùa chút thôi, không làm phiền cậu nữa, nghỉ ngơi cho sớm, ngủ ngon.” Nói xong Thẩm Bác Diễn lập tức cúp máy, không dò xét Lục Lăng Hằng nữa.
Lục Lăng Hằng chưa nói gì điện thoại đã tắt máy. Rốt cuộc người này có ý gì? Là Thẩm Tiểu Cẩu quen miệng nên nói nhầm, hay là hắn cố ý thử anh? Đây không phải lần đầu tiên, nếu không phải Thẩm Tiểu Cẩu đã hoài nghi thì anh không biết còn lý do gì khiến thái độ Thẩm Bác Diễn với anh thay đổi lớn như vậy.
Lúc trước anh không dám nói cho bất cứ ai chuyện mình sống lại, là bởi vì loại chuyện này quá khó tin, ngay cả chính anh có đôi khi giật mình tỉnh giấc cũng lập tức đứng lên soi gương nhìn, không biết đây có phải thật hay không, hoặc có lẽ anh chính là Lục Lăng Hằng, chỉ là bị rối loạn ảo tưởng. Anh sợ nếu nói ra sẽ bị người ta cho là thần kinh mà tống vào viện tâm thần, hoặc gặp những chuyện phiền toái như bị người ta coi như vật thí nghiệm. Nhưng giờ anh đã dần chấp nhận sự thật này, có đôi khi nghĩ không biết có nên nói với bạn bè thân thiết hay không…
Nếu Thẩm Bác Diễn đã biết anh chính là Lục Quân Càn, vậy hắn sẽ làm gì?
Đột nhiên Lục Lăng Hằng nhớ tới lúc Thẩm Bác Diễn còn chưa biết thân phận mình, cũng bởi vì anh giống anh ở kiếp trước, cho nên bị bắt múa cột.. Nếu hắn đã biết anh chính là người thật, không biết còn có thể nghĩ ra chiêu trò thủ đoạn gì để hành hạ anh nữa?
Lục Lăng Hằng run lên, nhanh chóng xì tốp màn tưởng tượng kinh hoàng trong đầu, đắp mặt nạ lên rồi lên giường đi ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT