Buổi tối Thẩm Thanh Dư nói muốn ăn cùng đoàn làm phim, nhưng xung quanh không có nhà hàng gì nổi tiếng, chỉ có một quán cơm nhỏ, cũng may mà mọi người cũng không kén chọn, ngay cả Thẩm Thanh Dư và Thẩm Bác Diễn còn không ngại hoàn cảnh kém thì những người khác có thể nói gì được chứ? Huống hồ các diễn viên ở đây không phải ăn cơm hộp của đoàn làm phim thì cũng là ăn cơm trong căn tin quân khu, giờ ra quán cũng coi như cải thiện bữa ăn.
Những người không có việc đến quán cơm trước, bởi Lục Lăng Hằng phải quay cảnh ẩn náu diễn tập quân sự, trên mặt vẽ màu ngụy trang nên phải quay về rửa mặt. Anh rửa mặt xong đi ra, đang muốn tới quán cơm thì đụng phải Khang Gia Mẫn đang đi cùng Thẩm Thanh Dư.
“Thẩm tổng, đạo diễn Khang.” Bởi vì đều đi tới quán ăn nên Lục Lăng Hằng tiến lên sóng vai đi cùng họ.
“Cậu nhóc này không tồi nha.” Thẩm Thanh Dư vỗ vỗ vai Lục Lăng Hằng, thái độ thân thiết, không có chút kiêu ngạo nào..
Khang Gia Mẫn cười híp mắt đứng bên cạnh hùa theo: “Quả thật rất tuyệt.”
Hợp tác với Lục Lăng Hằng mấy ngày, ông rất hài lòng với biểu hiện của Lục Lăng Hằng. Lục Lăng Hằng là một diễn viên rất chuyên nghiệp, cũng không có vẻ lúng túng mất bình tĩnh như những người mới khác, rất thông minh, nói một chút liền hiểu, diễn suất có thể nói là xuất sắc hơn những người cùng lứa, điều kiện ngoại hình thì ưu tú khỏi phải bàn. Khang Gia Mẫn cảm thấy Lục Lăng Hằng rất có tiềm năng nổi tiếng. Vốn lúc Mã Du đề cử Lục Lăng Hằng, ông còn lo người nọ ngu ngốc không dùng được, dù sao cũng có Lục Quân Càn đỡ đầu rồi mà Lục Lăng Hằng vẫn chỉ là một diễn viên nhỏ, nhưng giờ khi thật sự hợp tác cùng cậu ta, ông không khỏi kinh hỉ, chắc chắn là trước đây Lục Quân Càn không để tâm dẫn dắt giúp đỡ cậu ta, nếu không Lục Lăng Hằng đã sớm nổi tiếng rồi.
Thẩm Thanh Dư nói: “Gần đây công ty bọn anh đang tìm phát ngôn viên cho nước uống ‘động năng’, ban nãy nói chuyện với đạo diễn Khang, đạo diễn Khang đề cử cậu với anh. Anh thấy ngoại hình cậu khỏe mạnh rất có sức sống, quả thật rất phù hợp, cậu có hứng thú thử không?”
Lục Lăng Hằng ngạc nhiên, cảm kích nhìn Khang Gia Mẫn. ‘Động năng’ chính là đồ uống thể thao mà “Đao phong” quảng cáo trong phim, Thẩm Thanh Dư muốn anh làm người phát ngôn? Đây đúng là một chuyện tốt! Đối với nghệ sĩ mà nói, công việc nhẹ nhàng mà kiếm nhiều tiền nhất thì chỉ có quảng cáo và đại diện, sau đó là thương diễn; về phần quay phim, phần lớn không phải để kiếm tiền mà chỉ dễ dàng thăng tiến và củng cố địa vị, dù sao có tác phẩm thì mới có thể giữ chân trong giới giải trí.
Muốn chọn người đại diện quảng cáo, đương nhiên là càng nổi tiếng càng tốt, thế nhưng nghệ sĩ nổi tiếng giá cũng cao, hiệu quả còn chưa chắc chắn. Nhưng nếu mời những nghệ sĩ có tiềm lực, cho dù hôm nay người đó còn chưa nổi tiếng, nhưng sau này phất lên, cho dù đã hết hợp đồng thì cũng có ảnh hưởng tốt với công ty và sản phẩm. Ví dụ như mời một nữ thần mới chân ướt chân ráo vào giới giải trí, sau này nữ thần nổi bần bật, nhắc tới nữ thần mọi người sẽ nhớ tới những sản phẩm nữ thần từng quảng cáo, như vậy các thương gia có thể ung dung nhàn nhã thu tiền lời rồi. Khang Gia Mẫn cũng suy nghĩ từ điểm này, cho nên đề cử Lục Lăng Hằng với Thẩm Thanh Dư, bởi ông thấy con đường phát triển tương lai của Lục Lăng Hằng rất khả quan.
Nếu như Lục Lăng Hằng vừa mới vào nghề, lúc này chỉ sợ sướng đến điên lên rồi. Nhưng kiếp trước sóng to gió lớn gì anh cũng từng trải qua, không đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà choáng váng đầu óc, huống hồ giờ mới nói miệng, chưa có hợp đồng thì chưa có gì là chắc chắn, không biết chừng nay Thẩm Thanh Dư vui vẻ đồng ý, sáng mai tỉnh dậy liền quên luôn. Lục Lăng Hằng kiềm chế được biểu hiện của mình, tỏ ra vui vẻ và hưng phấn nhưng cũng không thái quá: “Vậy thì phải cảm ơn Thẩm tổng và đạo diễn Khang rồi, nếu có cơ hội thì em thật sự rất mong có thể hợp tác cùng tập đoàn Thẩm thị.”
Thẩm Thanh Dư thấy Lục Lăng Hằng không quan tâm thiệt hơn, ánh mắt nhìn anh có vài phần tán thưởng, quay đầu dặn dò thư ký đi sau mình: “Tiểu Lý, cậu đi liên lạc với người đại diện của Lục Lăng Hằng đi.”
Thư ký họ Lý lập tức đi qua một bên gọi điện thoại.
Lục Lăng Hằng thấy Thẩm Thanh Dư sảng khoái như vậy, trong lòng không khỏi cao hứng. Thẩm thị là một tập đoàn rất lớn, ngôi sao lớn làm đại diện quảng cáo cho tập đoàn nhỏ thì là để giúp sản phẩm nổi tiếng, mà ngôi sao nhỏ làm đại diện quảng cáo cho tập đoàn lớn thì là giúp ngôi sao thêm được biết đến, đây thực sự là một cơ hội rất tốt.
Thẩm Thanh Dư nói: “Đạo diễn Khang đi gọi món trước đi.”
Khang Gia Mẫn biết có lẽ Thẩm Thanh Dư còn muốn bàn bạc chi tiết với Lục Lăng Hằng, nói như vậy là muốn ông tránh đi. Ông đáp một tiếng, đẩy nhanh bước chân hơn.
Khang Gia Mẫn đi rồi, Thẩm Thanh Dư cười nói: “Tiểu Lục, cậu với anh họ rất thân nhau sao?”
Lục Lăng Hằng không biết anh có ý gì, mỉm cười nói: “Trước đây anh ấy rất quan tâm giúp đỡ em.”
Thẩm Thanh Dư khe khẽ thở dài, thấp giọng nói: “Chuyện của em trai anh và anh họ cậu, cậu biết chứ?”
“Hm?” Lục Lăng Hằng không biết Thẩm Thanh Dư đang ám chỉ chuyện gì? Chuyện anh và Thẩm Bác Diễn? Chuyện gì cơ?
“Bác Diễn nó.. thích Quân Càn như vậy, thật ra ngay từ đầu bố mẹ anh đều cho rằng nó chỉ chơi đùa một chút, từ nhỏ nó đã không phải một đứa an phận, không ai quản được nó. Nhưng Bác Diễn không còn nhỏ, hai năm qua mọi người đều mong nó có thể ổn định một chút, cũng mong nó có thể tiếp quản chuyện công việc, nhưng nó không chịu kết hôn, nói là nó nghiêm túc, không phải Lục Quân Càn thì không được…”
Miệng Lục Lăng Hằng há to thành hình chữ O. Sét đánh giữa trời quang! Cái cái cái cái gì chứ! Thẩm Tiểu Cẩu bảo không phải anh thì không được?!
Thẩm Thanh Dư thấy Lục Lăng Hằng bất thường, có chút giật mình: “Sao, cậu không biết chuyện này sao? Anh họ không nói với cậu à?!”
Lục Lăng Hằng tiếp tục há hốc miệng. Anh họ nói gì cơ? Ngay đến Lục Quân Càn anh còn không biết chuyện này nữa là! Cái quần gì đây?!
Thẩm Thanh Dư nhíu mày, cân nhắc tìm từ, nói: “Xin lỗi, anh tưởng là… Có lẽ Quân Càn muốn phát triển sự nghiệp nên không muốn công khai. Anh cũng biết mấy cậu trong giới này mà come out.. chí ít thì nước ta cũng vẫn rất gay gắt, như vậy sự nghiệp sẽ bị hạn chế.”
Trong lòng Lục Lăng Hằng có hàng vạn con thảo nê mã nhảy qua. Cái gì đây?! Rốt cuộc Thẩm Tiểu Cẩu đã nói cái quái gì với người nhà hắn?! Nói rõ ra một tí có được không?! Đúng là anh biết Thẩm Bác Diễn rất thích anh, chưa thấy Thẩm Bác Diễn có bạn gái bao giờ nên anh cũng từng hoài nghi tính hướng của Thẩm Bác Diễn, dù sao trong giới này cũng có không ít gay, ngay như Mã Du cũng qua lại với bảy tám bạn trai. Nhưng đó giờ anh vẫn nghĩ Thẩm Bác Diễn muốn làm bạn giường với anh nhưng chưa được toại nguyện!! Sao giờ nghe anh hắn nói lại thành tình sâu như biển thiêng liêng thánh khiết thà chịu nhục chứ quyết không thay lòng rồi?!!!
“Anh rất xin lỗi” Thẩm Thanh Dư tiếp tục xin lỗi, “Anh nghe Bác Diễn nói em và anh họ em quan hệ rất tốt nên mới nói với em những điều này…Xin lỗi.”
Cả người Lục Lăng Hằng không có chỗ nào là tốt cả, lắp ba lắp bắp nói: “Không, không sao…”
“Thật ra anh muốn nói…” Thẩm Thanh Dư cười khổ, “Dù sao Bác Diễn cũng là em trai anh, sau khi Quân Càn qua đời, nó như nào đều vào mắt anh cả, anh vốn cứ nghĩ qua một thời gian sẽ đỡ hơn, nhưng gần đây anh phát hiện nó uống thuốc trầm cảm.. Anh thật sự lo nếu nó tiếp tục như vậy sẽ ngã quỵ, anh khuyên nó mãi mà nó chẳng nghe. Giờ có cái gì giúp được nó anh cũng muốn thử… anh nghĩ bạn chung giữa nó và Lục Quân Càn có thể khuyên bảo được nó.. Anh cũng không biết nói thế nào… cậu hiểu ý anh chứ?”
Lục Lăng Hằng trầm mặc. Mới đầu nghe chuyện Thẩm Bác Diễn nói lung tung về quan hệ giữa hai người anh còn tức giận, nhưng đến khi nghe Thẩm Bác Diễn uống thuốc trầm cảm, tất cả khó chịu bực mình nháy mắt tan như sương khói, chỉ đọng lại lo âu. Thẩm Bác Diễn.. rốt cuộc hắn…
Thẩm Thanh Dư thấy Lục Lăng Hằng im lặng mãi không lên tiếng, khẽ gọi: “Tiểu Lục?”
“Dạ?” Cuối cùng Lục Lăng Hằng cũng khôi phục thần trí, cười khổ: “Em biết rồi, Thẩm tổng, em sẽ khuyên anh ấy một chút.”
Hóa ra Thẩm Thanh Dư chọn anh làm người đại diện là vì mục đích này. Lại nói, tính cách hai anh em Thẩm gia tuy khác nhau một trời một vực, nhưng quan hệ vẫn rất tốt. Ngay cả mẹ mình Thẩm Bác Diễn cũng không để vào mắt, nhưng lại rất coi trọng anh trai. Mà anh trai hắn cũng hết lòng bảo vệ hắn, quả đúng là ‘huynh hữu đệ cung’. Có đôi khi Lục Quân Càn cũng rất ước ao có một người anh có thể suy nghĩ cho mình như anh trai Thẩm Bác Diễn.
Hai người đi tới quán ăn, những người khác phần lớn đều đã đến, chỉ chờ Thẩm Thanh Dư và Lục Lăng Hằng vào vị trí.
Những nơi khác mọi người đều nói cười, chỉ có chỗ Thẩm Bác Diễn ngồi là bầu không khí lạnh băng. Về lý thuyết, một công tử vừa đẹp trai vừa giàu có như hắn hẳn là phải được giới này săn đón nhất, nhưng không ngờ mọi người xung quanh đều giữ khoảng cách nhất định với hắn, không ai dám tới gần.
Lục Lăng Hằng và Thẩm Thanh Dư nhìn sang, chai rượu trước mặt Thẩm Bác Diễn đã vơi đi một nửa. Hai người lập tức đoán ra được chuyện gì đã xảy ra —— E rằng Thẩm Bác Diễn vừa ngồi xuống liền buồn bực uống rượu, mọi người tới lân lê làm quen đều bị hắn đuổi đi.
Thẩm Thanh Dư thở dài, đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Bác Diễn, nhẹ giọng nói: “Uống ít thôi.” Em trai anh gần đây nát rượu, bữa cơm hôm nay, chỉ e là cơ hội tốt cho Thẩm Bác Diễn thoải mái uống. �
Lục Lăng Hằng đứng ngơ ngác bên bàn ăn nhìn Thẩm Bác Diễn. Những lời Thẩm Thanh Dư nói ban nãy vẫn quanh đi quẩn lại trong đầu anh, giờ trông thấy Thẩm Bác Diễn, vô số nỗi lòng liền dâng lên.
“Lăng Hằng!” Nhạc Hinh Ngọc gọi một tiếng kéo anh ra khỏi chuỗi suy nghĩ miên man, “Tới đây ngồi đi.”
Bàn này ngoại trừ anh em Thẩm gia và đạo diễn ra thì đều là diễn viên chính trong phim, những người khác đều tản ra ngồi ở bàn khác. Nhạc Hinh Ngọc cố ý giữ chỗ cho Lục Lăng Hằng, có chết hay không chứ, chỗ kia lại ngay đối diện Thẩm Bác Diễn.
Lục Lăng Hằng cười khổ một tiếng, tiến lên ngồi vào chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT