Hữu nhân hữu duyên tập thế gian, hữu nhân hữu duyên thế gian tập.
Hữu nhân hữu duyên diệt thế gian, hữu nhân hữu duyên thế gian diệt[1].
[1]: Có nghĩa là mọi vật trong thế gian đều do nhân duyên tụ tập mà sinh, cũng do nhân duyên li tán mà diệt
Chép xong, nàng buông cây bút lông trong tay xuống, lúc ngẩng đầu lên mới biết trời đã tối, nàng đã chép kinh văn suốt một ngày trời.
Tính thời gian, nàng đã sao chép kinh văn hơn một năm, trong thời
gian đó, Tuần Dạ cũng không còn tới Tuyết Hoa Cung nữa. Đám cung nhân đã di tản hết chỉ còn lại hai người, một người chuyên quét dọn, người còn
lại chuẩn bị cho nàng ngày ba bữa cơm.
Tẩm cung rộng lớn như vậy lại vô cùng trống rỗng, vắng lặng. Dù đã sang đầu xuân nhưng vẫn lạnh tới kinh người.
Nàng kéo áo choàng bước ra gần cửa sổ, mùi hương thơm ngát truyền tới khiến tinh thần trở nên thư thái.
Một năm qua, nàng sống ngăn cách với bên ngoài, ngày ngày đối diện
với tượng phật Di Lặc sao chép kinh văn. Cuộc sống tự do tự tại, hoàn
toàn không phải bận lòng vì chuyện gì khác.
Không cần Đế Vương sủng ái, càng không cần lo lắng bị người khác thiết kế hãm hại.
Chỉ đáng tiếc, hoàng cung cuối cùng vẫn là hoàng cung, dù bản thân
không để ý tới chuyện bên ngoài, nhưng nguy cơ vẫn là thứ khó thể tránh
được.
Ở cửa sau hậu viên, thỉnh thoảng cung nữ quét sân kia sẽ kể vài ba
câu chuyện với cung nữ mang đồ ăn tới, nào là Đế Quân đã khôi phục chế
độ tuyển tú, nào là phi tần nào đang được thánh sủng. . . . . . Từ những câu chuyện không đầu không đuôi đó, nàng vẫn biết người đang được Đế
Quân sủng ái nhất là Chân quý tần.
Đã có lúc nàng từng khổ sở, nhưng thời gian trôi đi càng lâu, nàng cũng biết cách lạnh nhạt cười trừ.
Hoàng cung này không phải là nơi lên lên xuống xuống sao?
Nàng đứng trước cửa sổ rất lâu, mãi tới khi cơn buồn ngủ ùa tới, nàng mới đóng cửa sổ lại. Nhưng khi vừa định tắt đèn lại nghe thấy tiếng gõ
cửa nhè nhẹ làm nàng sinh lòng nghi ngờ, Tuyết Hoa Cung giờ chẳng khác
nào lãnh cung, sao ban đêm vẫn còn có người lui tới.
“Ai vậy?” Nàng vừa bước ra cửa vừa cất tiếng hỏi.
Không có tiếng người đáp lại, nhưng nàng có thể mơ hồ thấy một bóng
dáng gầy gò chiếu vào khung cửa, dường như người mới đến là nữ tử.
Cửa vừa mở ra, nàng đã thấy Tô Phù Liễu trong trang phục cấm vệ quân đứng ở bên ngoài.
“Tỷ tỷ?” Tô Lạc Tuyết kinh ngạc gọi tên, ăn mặc kiểu này để trà trộn vào hoàng cung e đã xảy ra chuyện lớn.
Tô Phù Liễu nhanh chóng bước vào tẩm cung, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong mắt tràn đầy lo âu và đau thương.
“Tỷ tỷ làm sao vậy?” Tô Lạc Tuyết vội vàng hỏi.
Tô Phù Liễu nhìn nàng rất lâu rồi đột nhiên quỳ xuống trước mặt nàng.
“Tỷ tỷ làm gì vậy? Mau mau đứng lên đi!” Tô Lạc Tuyết đi tới đỡ Tô
Phù Liễu, nhưng có làm thế nào Tô Phù Liễu cũng không chịu đứng lên.
“Lạc Tuyết, muội phải nghe tỷ tỷ nói, lần này muội nhất định phải cứu lấy Vương Gia, tỷ tỷ không thể mất đi Vương Gia, Thừa nhi cũng không
thể mất đi Vương Gia. Chỉ cần muội chịu cứu hắn, dù ta có phải mất mạng. . . . . .”
Nhìn Tô Phù Liễu nghiêm trọng như vậy, Tô Lạc Tuyết khẳng định bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn: “Vương Gia làm sao?”
Tô Phù Liễu đau thương nói: “Muội cũng biết Vương Gia là hậu duệ của
Nguyên gia, chàng vẫn luôn muốn đoạt lại đế vị. Một năm trước, chàng
liên thủ cùng An Thân Vương, nhưng không biết vì sao giữa đường phản
bội, từ bỏ lời hứa hẹn với An Thân Vương để trở thành công thần. Bề
ngoài Đế Quân ban thưởng châu báu cho Vương Gia nhưng lại ngầm làm suy
yếu binh quyền của chàng. Đế Quân đã chia cấm vệ quân làm hai, một giao
cho Vương Gia, một giao cho Định An Hầu.”
“Ban đầu Đế Quân cũng biết Tân Vương có tâm mưu phản, nhưng may mà
Vương Gia buông tay kịp lúc, nếu không chàng đã chết cùng với An Thân
Vương vào một năm trước rồi.”
“Những chuyện này Vương Gia đều biết, mà suốt một năm nay, ta vẫn
luôn khuyên chàng từ bỏ, chúng ta không đủ sức chống lại Đế Quân. Thời
cuộc chuyển biến, chàng muốn phản nghịch thì chẳng khác nào lấy trứng
chọi đá.”
“Tân Vương là người sáng suốt, huynh ấy biết quý trọng tỷ và Thừa
nhi, không giống An Thân Vương. . . . . .” Nói đến Tuần Lạc, trong đầu
lại hiện ra cảnh tượng hắn chết trong lòng nàng một năm trước, cảnh
tượng đó thực sự đã trở thành cơn ác mộng mà cả đời này nàng không thể
quên.
Tô Phù Liễu cười buồn: “Lạc Tuyết, muội nghĩ Tân Vương là vì ta với Thừa nhi sao?”
“Vì sao tỷ tỷ lại bi quan như vậy, tỷ là thê tử của Tân Vương, Thừa
nhi là đứa con duy nhất của huynh ấy. Sao huynh ấy không thể vì hai
người mà giữ lấy tính mạng mình?”
Tô Phù Liễu vừa lắc đầu vừa khóc: “Vương Gia nhượng bộ nhưng Đế Quân lại liên tục áp bức chàng, ở trên triều, chỉ cần chàng mở lời sẽ bị chỉ trích. Mấy hôm trước còn có người tố giác Vương Gia có tâm làm phản,
nói chàng tiếp nhận tàn dư của An Thân Vương để lại. Người khác không
biết, nhưng người làm thê tử như ta sao lại không biết, thế lực của An
Thân Vương đã sớm bị Đế Quân tiêu diệt, suốt một năm nay Vương Gia không hề có động tĩnh gì, chàng cũng rất sợ bị Đế Quân nắm được cán. . . . .
.”
“Sau đó thì sao?” Tô Lạc Tuyết vội vàng hỏi.
“Ngay đêm đó, Đế Quân tức giận phái người tới mời Vương Gia vào cung, đến hơn ba ngày không có tin tức gì. Ta sợ. . . . . .sợ Vương Gia gặp
chuyện bất trắc, ta chỉ nghĩ được đến muội, chỉ có muội mới cứu được
Vương Gia.” Tô Phù Liễu kích động túm váy Tô Lạc Tuyết cầu khẩn.
“Tỷ tỷ cũng biết Lạc Tuyết hiện giờ chỉ là một Hoa phi có danh mà
không có phận, hơn một năm rồi Đế Quân không bước vào Tuyết Hoa Cung,
đừng nói tới việc cầu xin Đế Quân bỏ qua cho Vương Gia, giờ chỉ e muội
muốn gặp mặt Đế Quân cũng đã rất khó.” Tô Lạc Tuyết khổ sở lắc đầu.
“Lạc Tuyết, dù sao muội cũng từng là người Đế Quân thương yêu, dù bây giờ hắn có vô tình, nhưng hắn vẫn sẽ niệm tình. . . . . . Huống chi,
muội còn là ân nhân cứu mạng của Đế Quân, phần ân tình này đâu dễ dàng
chối bỏ . . . . .”
“Tỷ tỷ. . . . . .” Tô Lạc Tuyết nặng nề buông tiếng thở dài: “Muội đã thề trước Phật tổ, sau này sẽ không nhúng tay vào chuyện trần thế, thứ
lỗi cho muội không thể ra sức.”
“Lạc Tuyết, muội không thể để Vương Gia chết như vậy. . . . . . Muội
có thể dùng tính mạng của mình để giúp An Thân Vương thì sao lại không
thể giúp đỡ Vương Gia? Không phải từ nhỏ muội đã thích chàng sao. . . .
.Muội có thể nhẫn tâm nhìn chàng chết đi sao? Coi như muội vì tỷ tỷ, vì
Thừa nhi. . . . . . Hơn nữa, Vương Gia chàng, chàng đối với muội. . . . . .” Nói tới đây, Tô Phù Liễu nghẹn ngào úp mặt vào lòng bàn tay.
Nhìn Tô Phù Liễu như vậy, Tô Lạc Tuyết nắm tay giãy giụa trong mâu thuẫn, đến cuối cùng vẫn là không đành lòng.
Cuối cùng, nàng lặng lẽ buông tay, buông tiếng thở dài.
Thì ra cuộc sống bình an bao giờ cũng ngắn ngủi như vậy. Nếu đây là ý trời, vậy hãy để mặc cho tự nhiên đi.
Dù kết quả có giống như Tuần Lạc kia.
Gió cuồn cuộn thổi nhưng cũng không xua được bầu không khí đầy áp lực.
Sau khi cáo biệt Tô Phù Liễu, Tô Lạc Tuyết bước ra khỏi Tuyết Hoa
Cung. Một thân áo trắng giản dị không đeo châu ngọc, trên tóc cũng chỉ
có cây trâm Bỉ Ngạn nhẹ nhàng đong đưa theo nhịp bước của nàng.
“Đứng lại!” Thị vệ canh gác đứng ra ngăn cản nàng: “Là ai to gan dám xông vào trong tẩm cung?”
“Bản cung muốn gặp Đế Quân.” Tô Lạc Tuyết tự xưng bản cung khiến thị
vệ nghi ngờ nhìn kỹ dung nhan của nàng, lúc này hắn mới nhận ra Hoa phi
đã mai danh ẩn tích một năm, nhìn thân áo trắng giản dị này thật không
thể nhận ra Hoa phi từng được Đế Quân ân sủng một thời.
Dù vậy, giọng của thị vệ vẫn lạnh lẽo như cũ: “Đế Quân đã ngủ rồi, xin Hoa phi quay về cho.”
“Ngươi chưa vào thông báo sao biết Đế Quân sẽ không gặp bản cung.”
“Nương nương nghĩ mình còn là Hoa phi năm đó sao? Đế Quân không phải
người ai muốn gặp thì gặp. Đã trễ như vậy, nếu còn quấy rầy làm Đế Quân
không vui, mạng nhỏ của nô tài cũng khó giữ.”
“Nếu đã vậy, bản cung sẽ quỳ cho tới khi Đế Quân tỉnh lại.”
Dứt lời, nàng liền quỳ xuống đất. Lúc có tia chớp đầu tiên xuất hiện, Tử Vũ tới đổi ca gác đêm kinh ngạc hỏi: “Nương nương?”
Tô Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn Tử Vũ kinh ngạc đi về phía nàng.
“Người muốn gặp Đế Quân sao? Hơn một năm rồi, ngươi luôn giấu mình
trong Tuyết Hoa Cung chưa rời nửa bước, sao tối nay người lại muốn gặp
Đế Quân?” Tử Vũ hỏi xong lại chậm rãi thở dài: “Chỉ là Đế Quân sẽ không
gặp người, từ ngày người ngăn Đế Quân đứng ngoài, duyên phận giữa hai
người đã cạn.”
Tô Lạc Tuyết khẽ cười: “Ta cầu kiến Đế Quân không phải để vãn hồi tình cảm.”
Nghe đến đây, dường như Tử Vũ cũng đoán được mấy phần: “Vậy để Tử Vũ vào trong thông báo.”
Dứt lời, Tử Vũ liền bước vào trong, thêm nửa canh giờ qua đi, cánh
cửa điện đóng chặt mới chậm rãi mở ra. Tô Lạc Tuyết ngẩng cao đầu chống
lại một đôi mắt u ám, lạnh nhạt.
Thị vệ hai bên lập tức quỳ xuống: “Tham kiến Đế Quân.”
Tuần Dạ lạnh lùng phất tay nói: “Lui hết ra đi.”
Tô Lạc Tuyết cúi đầu né tránh ánh mắt Tuần Dạ mới chậm rãi nói: “Thần thiếp tham kiến Đế Quân.”
“Muộn như vậy, tới tìm trẫm có chuyện gì?” Giọng nói lạnh nhạt không nghe rõ tâm tình.
“Thần thiếp tới để cầu xin Đế Quân tha cho Tân Vương một mạng.” Nàng không quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào chủ đề.
Tuần Dạ nhếch môi cười châm chọc: “Nàng một lòng hướng Phật không
mang thế sự, thế nhưng hôm nay lại vì một Tân Vương mà xuất cung cầu xin trẫm?”
Tô Lạc Tuyết cúi người thật sâu, trán nàng chạm vào mặt đất lạnh lẽo
kia: “Tân Vương là tỷ phu của thiếp, huynh ấy đã an phận không còn ý
định mưu phản. Đế Quân có thể chèn ép huynh ấy, có thể tước đi quyền lợi của huynh ấy, nhưng xin Đế Quân hãy tha cho huynh ấy.”
“Tô Lạc Tuyết! Trước giờ trong mắt nàng luôn chỉ có người khác như
vậy sao, đối với Tuần Lạc đã vậy, giờ đối với Nguyên Dực cũng vậy!” Tuần Dạ vừa dứt lời, một tia chớp lớn xuất hiện như muốn chém rách bầu trời
thành hai mảnh.
“Tuần Lạc và Nguyên Dực không giống nhau, Tuần Lạc khăng khăng cố
chấp, còn Nguyên Dực đã chịu lùi bước nhượng bộ, vì sao Đế Quân cứ phải
đuổi cùng giết tận như vậy?”
Tuần Dạ lắc đầu cười châm chọc: “Tô Lạc Tuyết, nàng cầu xin cho Nguyên Dực chỉ vì lý do này sao?”
Nghe tới đây, toàn thân Tô Lạc Tuyết cứng đờ.
Tuần Dạ chậm rãi nói: “Trong núi có cây cây có núi, tim này có vương
vương chẳng hay. Hay cho một đoạn tình cảm động lòng người.”
Tô Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn ánh mắt chế giễu của Tuần Dạ, đây không
phải mấy câu thơ nàng viết trên hoa đăng vào đêm thất tịch sao? Sao Tuần Dạ có thể biết được? Là trùng hợp?
Thấy vẻ kinh ngạc của Tô Lạc Tuyết, Tuần Dạ chắp tay nhìn về phía
chân trời xa xôi: “Trẫm cũng không quên ngày ở suối Hoàng Tuyền, Tam
tiểu thư cải trang nam bất chấp tính mạng lao tới đỡ kiếm cho Nguyên
Dực. Chân tình như vậy ngay đến cả trẫm cũng thấy đố kỵ, Nguyên Dực có
tài đức gì mà đáng để nàng thật lòng như thế. Cũng vào chính cái đêm
Tuần Lạc mưu phản, nàng đã bất chấp mọi thứ chạy tới nhắc nhở hắn, giúp
hắn bảo vệ tính mạng.”
“Nàng thật lòng với hắn như vậy, thế còn trẫm thì sao?” Hắn đột nhiên quay lại nhìn nàng.
Bàn tay Tô Lạc Tuyết khẽ run lên.
Thì ra chuyện gì Tuần Dạ cũng biết, thì ra trước giờ hắn luôn nghĩ người trong lòng nàng là Nguyên Dực.
“Nếu Đế Quân vì chuyện này mà đẩy Nguyên Dực vào chỗ chết, Tô Lạc Tuyết nguyện ý một mạng đổi một mạng.”
“Nàng nguyện dùng một mạng đổi một mạng?” Giống như nghe được một câu chuyện rất buồn cười, Tuần Dạ lên tiếng hỏi lại nàng.
“Mạng này của Tô Lạc Tuyết cũng nhờ người khác nhặt về, nếu có thể
dùng một mạng của ta để đổi cho một nhà tỷ tỷ được đoàn viên, ta chết
không có gì hối tiếc.”
“Quang minh chính đại, nhưng sao nàng không nói nàng vì thương hắn!”
Hắn cũng đã quỳ một chân xuống đất, tay phải vươn ra nắm chặt lấy cằm
nàng: “Thật ra ban đầu nàng tiếp cận ta, cùng ta chinh chiến sa trường
để giữ lấy mạng nhỏ của mình, trẫm hủy diệt Tô gia nên nàng hận trẫm?
Cho tới bây giờ cũng vẫn còn hận? Rốt cuộc thì trẫm có vị trí gì trong
lòng nàng?”
Hắn liên tục chất vấn, không có thanh minh, mỗi một câu là một lần định tội.
“Nếu Đế Quân đã biết được nhiều như vậy, sao phải đợi tới tận bây giờ mới nói.” Nàng cố nén nước mắt để giữ cho giọng mình được bình tĩnh.
“Trẫm chỉ muốn xem nàng sẽ lừa gạt trẫm tới khi nào!” Bàn tay run rẩy của hắn tăng thêm lực như muốn bẻ gảy cổ nàng.
“Xem ra trước giờ Đế Quân chưa bao giờ tin tưởng ta, từ đầu tới cuối, người đều đang dò xét ta?”
Tuần Dạ không trả lời câu hỏi của nàng, hắn cứ lạnh lùng nhìn vào mắt nàng như thế, nhìn cho tới khi cơn mưa to xối xả trút xuống hai người
họ. Cơn mưa lạnh lẽo thấu xương nhưng chẳng thể sánh được với trái tim
băng giá.
Hai người họ cứ bất động nhìn nhau, bất động để mặc cho nước mưa tẩy rửa.
“Nàng về đi.” Tuần Dạ chậm rãi đứng dậy, làn nước lạnh lẽo đã làm hắn tỉnh táo hơn nhiều.
“Thần thiếp nguyện lấy một mạng đổi một mạng.” Tô Lạc Tuyết lặp lại, trong giọng nói là vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.
“Nàng nghĩ dựa vào một mình nàng có thể đền tội thay cho Nguyên Dực sao?” Tuần Dạ quay lưng không nhìn nàng nữa.
“Đế Quân biết lần này huynh ấy không có ý đồ mưu phản.”
“Đế Quân.” Một giọng nói mềm mại truyền tới hấp dẫn tầm mắt hai người.
Chỉ thấy một cô gái cầm ô bước từ trong tẩm cung ra, chiếc ô giơ cao che đi mưa gió rơi xuống đầu Tuần Dạ.
“Mưa lớn như vậy, Đế Quân phải biết bảo trọng long thể chứ.” Sự lo
lắng trong mắt vô cùng chân thành, hoàn toàn không có chút giả dối nào.
Tuần Dạ khẽ cười: “Nhu nhi, mưa lớn như vậy, nàng không nên ra ngoài.”
“Thần thiếp lo cho Đế Quân.” Nói đến đây, cô đưa mắt nhìn Tô Lạc Tuyết đang quỳ trong mưa.
“Quay về tẩm cung thôi.” Tuần Dạ định cất bước rời đi.
Tô Lạc Tuyết vội vàng lên tiếng: “Đế Quân, cầu xin người tha cho Tân Vương một mạng, huynh ấy vẫn còn có thê nhi.”
“Cho trẫm một lý do.” Tuần Dạ không quay đầu lại, trong giọng nói vẫn đầy vẻ kiên quyết.
Nhìn bóng lưng xa lạ kia, Tô Lạc Tuyết thấy khoảng cách giữa hai người họ thực sự rất xa.
Có lẽ, trong một năm nay đã có rất nhiều thứ thay đổi.
Người đứng bên cạnh Tuần Dạ chắc hẳn là Chân quý tần trong miệng các
cung nữ, nhìn dáng vẻ thanh thuần, ngây thơ kia, nàng như thấy lại mình
nhiều năm về trước.
Tuần Dạ có thể sủng ái nàng ta, hy vọng hắn sẽ không nhìn lầm người .
Giờ bên cạnh hắn đã có giai nhân bầu bạn, hắn thật sự không cần tới nàng.
Duyên phận giữa hai người họ quả thực đã hết, hoàn toàn không thể cưỡng cầu được nữa.
“Thần thiếp đã yêu thương huynh ấy từ năm tám tuổi, yêu tới bây giờ
đã được hơn mười ba năm.” Giọng nàng không cao không thấp, vừa đủ để
truyền vào tai bọn họ.
Tuần Dạ đưa lưng về phía nàng nhắm chặt hai mắt, mà Chân quý tần lại
kinh ngạc đưa mắt nhìn dáng vẻ kiên quyết của cô gái đang quỳ trong mưa.
Cô ấy chính là Hoa phi từng được vô hạn sủng ái sao?
“Được.” Tuần Dạ nở nụ cười che giấu vẻ đau đớn trong mắt: “Vậy trẫm sẽ thành toàn cho tấm lòng si tình của nàng.”
Lời còn chưa dứt, người đã rời đi.
Thấy Tuần Dạ đã bước vào tẩm cung, Chân quý tần cũng lập tức thu hồi suy nghĩ đuổi theo.
Ánh mắt chăm chú nhìn bóng người khuất dần trong mưa, lúc này Tô Lạc
Tuyết mới lẩm bẩm nói: “Tần thiếp đa tạ Đế Quân thành toàn.”
Sấm chớp vang trời, cơn mưa rào nặng nề trút xuống, chỉ có nàng quỳ gối trong mưa, nụ cười hồn nhiên tới rung động lòng người.
Hôm sau, mưa vẫn rơi như trút nước bao phủ lấy thiên lao Hoàng thành, mấy tên thị vệ theo bước Hoa Tu cầm thủ dụ của Đế Quân tới thiên lao.
Nguyên Dực bị giam ở chỗ sâu nhất đã sớm bị đánh tới toàn thân là vết thương, nhìn những vết máu chồng chất lên nhau có thể thấy mấy ngày nay hắn sống không sung sướng gì.
Nguyên Dực nghe tiếng bước chân liền mở mắt ra.
“Bức cung không thành nên tới ban chết thành sợ tội tự sát sao?” Nguyên Dực cười châm chọc.
“Vẫn còn có sức để nói chuyện.” Hoa Tu và một tên thị vệ bước vào
phòng giam, sau khi quan sát vết thương trên người Nguyên Dực mới lắc
đầu cười nói.
“Đúng là, nếu không phải vì câu nói ngày đó của ngươi làm ta bỏ qua
một cơ hội tốt. . . . . . Tuần Lạc có thể coi như được chết một cách
oanh oanh liệt liệt, mà Nguyên Dực ta bo bo giữ mình lại phải chịu một
cái chết oan ức như thế.”
“Ta nhớ ban đầu ngươi đã nói mình không thể chết nhanh như vậy, ngươi vẫn còn một việc chưa kịp làm. Đáng lẽ ngươi phải cảm tạ ta đã cho
ngươi cơ hội thực hiện nguyện vọng còn dang dở, đồng thời cũng giúp
ngươi sống lâu thêm một năm.”
Nguyên Dực bật cười: “Nhưng tới tận bây giờ, ta vẫn chưa thể thực hiện được nguyện vọng kia.”
Hoa Tu chau mày: “Sao lại không làm?”
Nguyên Dực chán nản: “Không nói ra sẽ tốt hơn cho cả ta lẫn nàng.”
Hoa Tu hỏi: “Vậy ngươi vẫn muốn ôm theo nuối tiếc rời khỏi thế giới này?”
Nguyên Dực chán nản cúi đầu.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Hoa Tu cũng không tiếp tục hỏi nữa, hắn dùng
mắt ra hiệu cho tên thị vệ đứng bên, tên thị vệ kia lập tức cởi bỏ khôi giáp trên người.
Hoa Tu là lấy ra một viên thuốc màu đen. Nguyên Dực vừa nhìn đã biết
đó là thuốc độc, thật ra trong suốt ba hôm ở trong thiên lao, hắn đã
mong chờ ngày này từ lâu.
Hoàn toàn không có vướng mắc, Nguyên Dực nuốt chửng viên thuốc vào bụng.
“Thay bộ khôi giáp này vào, ta dẫn ngươi rời khỏi đây.”
Nguyên Dực kinh ngạc nhìn hắn: “Rời khỏi đây?”
“Thuốc người vừa uống là kim sang hoàn dùng để trị vết thương trên
ngườI ngươi.” Hoa Tu cười cười: “Ngươi đã phạm vào tội mưu phản, Đế Quân không thể công khai thả ngươi, người chỉ có thể đổi trắng thay đen cho
ngươi rời khỏi đây. Nhưng cả đời này ngươi không được bước vào Lạc
Thành, nếu không, giết không tha.”
“Tuần Dạ thả ta? Hắn chèn ép ta hơn một năm liền, sao bây giờ hắn lại thả ta đi?” Nguyên Dực không tin Tuần Dạ lại tốt như vậy.
“Ngươi thay khôi giáp trước đi, chuyện này ta sẽ từ từ nói cho ngươi nghe.”
Nguyên Dực không có ý rời đi làm Hoa Tu phải lên tiếng nhắc nhở: “Thay đi, đừng có phụ mất tấm chân tình của nàng.”
Nguyên Dực nghe đến đây liền run giọng hỏi: “Ai?”
“Hoa phi ẩn cư trong Tuyết Hoa Cung một năm không màng tới thế sự,
nhưng khi biết ngươi gặp nạn lại xuất cung cầu xin Đế Quân tha cho ngươi một con đường sống. Người trong cung nghĩ nàng vì Tô Phù Liễu mà cầu
xin Đế Quân, nhưng lúc Đế Quân hạ thủ dụ ta mới biết được, thì ra Hoa
phi không cầu xin thay cho Tô Phù Liễu, nàng tự cầu xin cho bản thân
mình. Nàng quỳ gối trong mưa cầu xin Đế Quân tha mạng cho ngươi, nàng
nói mình nguyện ý dùng mạng của nàng đổi cho ngươi. Đế Quân tức giận bắt nàng cho hắn một lý do thả người, mà lý do của nàng lại là nàng đã
thích ngươi từ năm tám tuổi, cho đến nay đã được mười ba năm. . . . . .”
“Tình cảm mười ba năm, một mạng đổi một mạng, phàm là ai nghe thấy
cũng sẽ xúc động. Nhưng giờ đã không còn cơ hội, rượu độc đang trên
đường đi tới Tuyết Hoa Cung rồi. . . . . .”
Giọng của Hoa Tu yếu ớt như sắp bị chôn vùi trong mưa.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ không chút kinh ngạc của Nguyên Dực, Hoa Tu lại giật mình hỏi: “Ngươi đã sớm biết?”
Nguyên Dực vẫn đi về phía trước, ánh mắt vô hồn như đang chìm đắm trong ý nghĩ của riêng mình.
“Nguyên Dực, thế mà ngươi lại coi thường phần chân tình này?” Hoa Tu kéo tay không cho hắn đi tiếp.
Cảm giác đau đớn từ cánh tay truyền tới làm Nguyên Dực nhíu mày dừng
bước, hung hăng nhìn Hoa Tu: “Đế Quân ban chết cho Hoa phi?”
“Một mạng đổi một mạng, ngươi sống thì nàng chết.”
Hoa Tu còn chưa nói xong, Nguyên Dực đã vội vàng chạy về phía trước,
Hoa Tu phải vất vả lắm mới kéo hắn dừng lại: “Ngươi làm gì vậy, nếu đã
có thể xuất cung, ngươi còn muốn quay về chịu chết sao?”
Nguyên Dực gạt tay hắn ra nói: “Ta không thể để nàng gặp chuyện không may!” Dứt lời, hắn đã điên cuồng xông vào màn mưa, chạy thẳng về hướng
Tuyết Hoa Cung.
Lần đầu nhìn thấy dáng vẻ thất thố của Nguyên Dực, trên gương mặt Hoa Tu cũng chỉ có nụ cười châm chọc.
Thì ra, nuối tiếc trong lòng Nguyên Dực lại là Tô Lạc Tuyết.
Chiếc ô trong tay lặng lẽ rơi xuống đất, sau khi lăn tròn mấy vòng mới dừng lại.
Còn Hoa Tu, hắn chỉ biết đứng yên tại chỗ để mặc cho cơn mưa tẩy rửa cơ thể hắn.
Dường như hắn đã hiểu được lời của Hoa Tuyết, tình yêu mê muội, không oán không hối.
Yêu hay không yêu, đó chính là điểm khác biệt.
Trong đại điện, ánh đèn dầu sáng chói, Tuần Dạ nhìn vào bản tấu
chương rất lâu cũng không phê được một chữ. Còn Chân quý tần đứng bên
cũng chỉ lặng lẽ mài mực, quan sát nhất cử nhất động của hắn.
Chợt Tuần Dạ bóp chặt bản tấu chương trong tay rồi dùng sức hất đống tấu chương còn lại xuống đất.
Chân quý tần cả kinh: “Đế Quân!”
Trong mắt Tuần Dạ chỉ có tức giận, giận nhưng không có chỗ phát tiết, chỉ có thể cố gắng chịu đựng như vậy.
Chân quý tần khẽ thở dài: “Rượu độc đã đưa tới Tuyết Hoa Cung, Đế Quân vẫn nhẫn tâm ban chết cho Hoa phi sao?”
“Đối với một nữ nhân chỉ biết lừa dối trẫm, trẫm có gì không đành
lòng.” Hắn đấm mạnh một quyền xuống bàn rồi tức giận đẩy nó ngã lăn
xuống.
“Đế Quân yêu sâu nên hận mới sâu như thế.” Chân quý tần cười nhạt:
“NếuĐế Quân không tới gặp nàng lần cuối, chỉ e Đế Quân sẽ tiếc nuối cả
đời.”
Tuần Dạ ngẩng đầu nhìn Chân quý tần, trong giây phút đó, hắn như nhìn thấy Tô Lạc Tuyết, thuần khiết mà hồn nhiên năm đó.
Cũng giống như khoảnh khắc sống chết trong quân doanh, hắn từng nói
với nàng: Nếu ta chết trận xin đừng chôn ta. Hãy để cho ta sống mãi
trong tim.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT