Mấy ngày sau đó, Tô Lạc Tuyết yên tĩnh ở trong phòng dưỡng bệnh, Tuần Dạ và Tuần Lạc không thấy tới thăm nàng mà lại thấy Nguyễn Vân Ngọc đi
cùng Tuần Ngữ qua thăm, hôm đó Tuần Ngữ kể lại rất nhiều chuyện xưa lý thú ở Đồng Thành, còn cả chuyện cười giúp tâm trạng Tô Lạc Tuyết khá
lên nhiều.
“Dù ta không biết ngươi với nhị ca đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta chỉ
nói cho ngươi biết, nhị ca không hề muốn làm tổn thương ngươi.” Yên lặng trong giây lát, Tuần Ngữ đột nhiên chuyển đề tài sang Tuần Lạc.
Sau khi nghe Tuần Ngữ nói, nụ cười trên mặt Tô Lạc Tuyết chuyển thành vẻ giễu cợt: “Không muốn sao? Tuần Ngữ, chung sống nhiều năm như vậy,
ngươi có thực sự hiểu rõ con người Tuần Lạc không?”
“Từ nhỏ, quan hệ giữa ta với nhị ca đã rất tốt, phụ thân không chú ý
tới nhị ca, mà nhị ca cũng luôn lưu lạc bên ngoài. Người trong phủ chỉ
cảm thấy nhị ca vô cùng thần bí, nhưng người luôn tiếp xúc với nhị ca
như ta lại phát hiện nội tâm huynh ấy rất tịch mịch, có nhiều lần ta
muốn tìm tới chỗ huynh ấy tâm sự, nhưng ta chưa bao giờ hiểu được huynh
ấy đang nghĩ gì, huynh ấy đã trải qua những chuyện gì.” Tuần Ngữ thở
dài rồi khẽ cười với Tô Lạc Tuyết: “Trong lòng ai cũng có bí mật, nhị ca cũng không ngoại lệ, trực giác mách bảo ta, trong lòng huynh ấy có một
bí mật rất lớn, nhưng ta không hỏi, đơn giản vì ta có hỏi huynh ấy cũng
sẽ không trả lời. Trong lòng ai cũng có bí mật không thể chia sẻ, trong
lòng ai cũng có nỗi khổ tâm.”
“Có nỗi khổ tâm thì có thể bất chấp thủ đoạn làm tổn thương người khác sao?”
Tuần Ngữ thấy nàng kích động như vậy cũng đoán được mấy phần: “Vậy ngươi có cho huynh ấy cơ hội giải thích không?”
“Ta đã cho hắn cơ hội, thế nhưng hắn lại gật đầu chấp nhận.”
Nàng cũng đã hi vọng, đêm đó, hắn có thể lên tiếng giải thích, chỉ cần hắn giải thích, nàng nhất định sẽ tin hắn.
Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn trầm mặc.
“Có lẽ huynh ấy thật sự có nỗi khổ tâm, nhưng ta có thể nhìn ra, huynh ấy thật lòng với ngươi.”
Hai người đang ngồi đối diện liền đứng dậy, Tô Lạc Tuyết vừa bước ra mở cửa liền nhìn thấy Tuần Dạ đang đi tới.
Áo choàng đen thêu kim tuyến trở nên chói mắt trong một ngày nắng ấm.
“Mấy ngày mưa liên tiếp, vất vả lắm mới có một hôm nắng đẹp, đại ca
không dẫn Hoa Tuyết đi đạp thanh mà lại tới Lan Đình hiên.” Tuần Ngữ
cũng bước ra, một cơn gió khẽ lướt qua bộ quần áo màu vàng nhạt, dưới
ánh mặt trời lấp lánh càng tôn lên vẻ yểu điệu.
“Tam muội cũng ở đây sao.” Tuần Dạ nhìn thấy Tuần Ngữ liền thản nhiên hỏi.
“Nghe nói đại tẩu ốm nặng nên tới thăm.” Tuần Ngữ lấy tay quấn sợi tóc rủ xuống ngực, tươi cười.
Tuần Dạ không để ý tới Tuần Ngữ, mà đưa mắt nhìn Tô Lạc Tuyết: “Đi thôi.”
“Đi?” Tô Lạc Tuyết nghi ngờ.
“Tránh được trận ốm thập tử nhất sinh, chẳng lẽ không nên ra ngoài
bái lạy Bồ Tát sao?” Tuần Dạ nói xong đã quay người bước ra ngoài.
Tô Lạc Tuyết do dự trong chốc lát mới bước ra nói với Tuần Ngữ: “Mai nói chuyện tiếp.”
Tiếng lá khô xào xạc phủ trên con đường đá quanh co.
Tô Lạc Tuyết chậm rãi theo Tuần Dạ bước lên dãy thềm đá kia, dù tiết trời còn se lạnh, nhưng trán nàng đã lấm tấm mồ hôi.
Người đi đạp thanh rất đông, chẳng mấy chốc Tuần Dạ và Tô Lạc Tuyết
đã bị chôn vùi trong biển người, không khí xung quanh cũng rất náo
nhiệt, nhưng Tô Lạc Tuyết không có cảm giác kích động vui sướng khi được ra khỏi phủ, nàng chỉ lẳng lặng theo sau hắn mà không nói lời nào.
Tuần Dạ cũng không nói chuyện, hắn chỉ tập trung dẫn Tô Lạc Tuyết
bước từng bước lên đỉnh núi, không khí giữa hai người trầm mặc mà đè
nén.
Đi tầm nửa canh giờ mới lên được đỉnh Hương Sơn, tiến vào trong tự miếu.
Trong miếu thờ phật Di Lặc, thân thể mập mạp phối hợp với nụ cười ái
giúp những người vừa trải qua con đường dài thấy vững lòng, Tô Lạc Tuyết quỳ xuống bồ đoàn, hai tay chắp lại, nhắm mắt tĩnh tu.
Tuần Dạ không bái Phật, hắn chỉ đứng cạnhTô Lạc Tuyết, ánh mắt chăm chú nhìn vào phật Di Lặc, thật không biết hắn đang nghĩ gì.
Suốt một nén nhang, Tô Lạc Tuyết chỉ nhắm mắt cầu nguyện cho người của Tô gia đang ở dưới suối vàng.
Khẩn cầu xong, nàng xin một quẻ xăm, là quẻ số 26.
Nàng cầm xăm đi tìm cao tăng giải đáp, lúc vừa ngồi xuống, nàng như
nhớ ra chuyện gì đó mà nghiêng đầu nhìn Tuần Dạ đứng bên cạnh nàng,
trang phục màu đen, hai tay đứng lại sau lưng, ánh mắt lạnh nhạt rất ra
dáng thần bảo vệ.
Lúc đó, nàng chợt nhớ tới chuyện xưa, nàng cũng từng ở ngôi miếu cổ này, đứng phía xa nhìn đại tỷ và Nguyên Dực giải quẻ xăm.
“Sao vậy?” Tuần Dạ nghi ngờ hỏi.
Nàng lúng túng cúi đầu: “Không có gì.”
“Thẻ số 26, thẻ Nãi Phật.” Vị cao tăng kia khẽ vuốt chòm râu hoa râm, buông tiếng thở dài: “Phu nhân rất có duyên với nhà Phật.”
“Hữu duyên với Phật?” Tô Lạc Tuyết kinh ngạc hỏi.
“Hoàng thất vinh hiển, nhà lầu mái ngói không phải là may mắn của phu nhân, nếu muốn độ kiếp, chỉ có thể quy y cửa phật.”
Cao tăng kia còn chưa nói xong đã thấy Tuần Dạ vỗ mạnh xuống bàn: “Đúng là thầy chùa, chỉ biết ăn nói bậy bạ.”
Dứt lời, hắn liền kéo Tô Lạc Tuyết đi ra ngoài.
Rời khỏi cổ miếu, Tô Lạc Tuyết phải dốc hết sức mới đuổi kịp bước
chân Tuần Dạ, khi tới gần hắn, nàng lại bắt gặp màu đen có thần kia,
nàng chỉ thấy lưng hắn trông thật giống lưng của Nguyên Dực.
Nàng chợt nhớ tới đêm thất tịch ba năm trước, Tuần Dạ bảo nàng dùng
ám hiệu hai lạng thịt bò tới mạn Đông bờ hồ Lạc Thành tìm người có vóc
dáng tương tự với hắn, chẳng lẽ người kia chính là Nguyên Dực!
Đêm đó, Nguyên Dực và đại tỷ cũng thả hoa đăng ở mạn Đông Lạc Thành!
Nàng ngây người, thì ra Tuần Dạ đã hợp tác với Nguyên Dực từ lúc đó, vậy người mà Hoa Tu chờ là ai?
Tô Lạc Tuyết vung tay thoát khỏi tay Tuần Dạ, nàng không đi nữa mà
đứng lại nhìn hắn: “Ngươi làm gì vậy, đại sư còn đang giải quẻ xăm cho
ta.”
“Dọc đường đi còn thấy nàng rất yên tĩnh, thì ra bây giờ mới bộc lộ
bản tính.” Tuần Dạ cũng không đi nữa mà phẫn nộ nói: “Quả nhiên Tô Tam
vẫn còn là Tô Tam.”
Tô Lạc Tuyết không để ý tới hắn, nàng chỉ nói: “Thật ra tướng gia
không cần hao phí tâm tư với ta, Tô Lạc Tuyết giờ chỉ là con gái tội
thần, muốn bảo vệ được tính mạng còn phải nhờ tướng gia che chở, có thể
dùng danh phận phu nhân tướng gia để bảo toàn mạng sống, ta thật không
dám mưu cầu thêm điều gì nữa. Ta chỉ muốn an ổn sống hết kiếp này trong
Tướng phủ.”
Tuần Dạ vẫn im lặng chờ nàng nói tiếp.
“Cám ơn ngươi đã cứu tỷ tỷ ta, đã cứu ta, nhưng Tuần gia các ngươi
vẫn mãi là kẻ thù của Tô gia, ta với ngươi, cũng chỉ có thể là kẻ thù.
Thay vì hao tốn tâm tư vào ta, tướng gia nên đối xử tốt với Hoa Tuyết cô nương, nàng đối với ngươi tình sâu nghĩa trọng, ngươi nên quý trọng
đoạn tình cảm này.”
Nghe vậy, Tuần Dạ khẽ nhếch môi cười châm chọc.
“Nếu người đang đứng trước mặt nàng là Tuần Lạc, liệu nàng có thể coi hắn như kẻ thù không?”
Nhắc tới Tuần Lạc, Tô Lạc Tuyết chán nản nói: “Hắn không giống ngươi.”
“Nó giống ta, nó cũng mang họ Tuần.” Hắn nhắc nhở.
Nàng định mở miệng phản bác nhưng cuối cùng vẫn phải nuốt lại: “Ta không muốn nhắc tới hắn.”
Hắn thôi cười, hai tay chắp lại chậm rãi bước về phía trước, mãi tới
khi đứng trên vách núi Hương Sơn hắn mới dừng lại, nheo mắt nhìn ráng
trời chiều đỏ rực đang dần chìm xuống.
“Lúc rời khỏi Hoàn Thành, nàng đã để lại cho ta một lá thư, nàng nói
thời khắc đó, giữa chúng ta không có trở ngại thân phận mà chỉ có tình
nghĩa huynh đệ. Giờ ta muốn nói cho nàng biết, sống nhiều năm như vậy,
người con gái làm ta tán thưởng nhất chỉ có nàng. Sự khí phách và gan dạ sáng suốt của nàng không giống những người ta từng gặp, ta muốn giữ
nàng bên cạnh, ta muốn nàng cùng ta khai sáng đế nghiệp Thiên Triều.” Áo choàng của Tuần Dạ tung bay trong gió, giờ phút này, hắn đã bộc lộ tất
cả dã tâm của mình, hắn cũng không cần che giấu Tô Lạc Tuyết.
Tô Lạc Tuyết đứng sau lưng hắn, giờ phút này, nhìn hắn đứng đón gió
trên vách núi, nhìn phần khí phách kia phối hợp với ánh chiều tà đỏ rực, nhìn hắn bễ nghễ chẳng khác gì vương giả trong thiên hạ.
“Lúc bị A Đạt Mục bắt vào quân trướng, ta không dám chắc mình có thể
tìm được đường sống trong cõi chết, cũng không dám chắc A Đạt Mục sẽ tin tưởng ta. Những lời ta nói khi đó đều là lời thật lòng.”
Để bóng hình ta, sống mãi trong tim. Câu nói đó của Tuần Dạ đã sớm trở thành tâm kết trong lòng nàng.
“Đó chẳng qua là cảm xúc hỗn loạn khi đứng bên bờ vực sống chết.” Nàng bình tĩnh đáp lời hắn.
“Nàng sai rồi, tình cảm khi đứng bên bờ sống chết mới là tình cảm
chân thật nhất, sạch sẽ nhất. Thế nên, dù ta kéo cả thiên hạ vào bàn cơ, ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc lợi dụng nàng.” Khi nói ra những lời này, hắn cảm thấy mình như được giải thoát: “Dù sau đó ta mới biết nàng là Tô Lạc Tuyết.”
Khi nghe những lời này, nàng chỉ thấy căng thẳng: “Vậy còn Hoa Tuyết?”
Hắn quay lại cõng ráng chiều tà sau lưng, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào mắt nàng: “Hoa Tuyết không giống nàng, muốn xây dựng đế nghiệp, ta
cần phải lợi dụng tài lực Hoa gia.”
Nàng kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, nhưng nàng không nhìn thấu hắn, thứ
duy nhất nàng có thể cảm nhận lúc này chính là sự chân thành trong mắt
hắn.
Nàng lặng lẽ quay đầu đi, cười cười: “Thế nên Hoa Tuyết mới là lựa
chọn tốt nhất, mà Tô Lạc Tuyết, hoàn toàn không có giá trị lợi dụng
nào.”
Nhưng hắn lại cố chấp nắm chặt tay nàng, trầm giọng nói: “Lạc Tuyết, ở lại bên cạnh ta.”
Cảm nhận nhiệt độ từ bàn tay hắn, nàng không muốn thu tay lại, cũng
không muốn rời xa, nàng chỉ muốn để mặc cho hắn cầm tay nàng xuống núi.
Nhưng nàng không thể.
Nàng cũng không nên có ý nghĩ này.
“Ta sẽ ở lại bên cạnh ngươi, vì ta là thê tử do ngươi cưới hỏi đàng
hoàng.” Nàng rút tay ra, lòng bàn tay mất đi hơi ấm mà mất mát, nhưng
nàng không bộc lộ ra ngoài: “Ta không thể giúp được gì cho giấc mộng đế
nghiệp của ngươi, nhưng Hoa gia lại có khả năng này, tâm ý của tướng gia vẫn lên đặt vào Hoa Tuyết thì hơn.”
Dứt lời, nàng liền hòa vào dòng người náo nhiệt, ngồi xuống nghe vị cao tăng giải tiếp quẻ săm số 26.
Còn Tuần Dạ chỉ đứng yên tại chỗ, ánh mắt đuổi theo bóng dáng Tô Lạc
Tuyết khuất sau miếu cổ, ánh mắt u ám mà thâm trầm, nhìn qua thật không
biết hắn đang nghĩ gì.
——————————————————————————————-
Đôi lời nhắn nhủ: Mình xin được nói trước về bộ
truyện này. Truyện ngược tâm và ngược nữ là chủ yếu. Nếu bạn nào đa sầu
đa cảm thì có thể khóc hu hu khi đọc hết câu chuyện này . Mình chọn edit bộ này vì văn phong của nó khá hay, cả câu truyện là nỗi buồn man mác, tình tiết đủ nhanh và lôi cuốn để kéo các
bạn đọc tiếp chương sau nhưng dàn nhân vật nam thì không phải soái ca,
cũng không thâm tình như các mô típ truyện thường đọc. Những bạn nào cảm thấy trái tim mỏng manh dễ vỡ thì mình khuyên bạn nên DROP ngay cho kịp :)))
Mình chưa xem Khuynh Thế Hoàng Phi, nhưng nghe spoil thì có vẻ nam
chính được xây dựng khá giống nhân vật do Nghiêm Khoan đóng, vì ngôi cửu ngũ mà có thể hy sinh tất cả, yêu là yêu còn nghiệp là nghiệp. Mấy anh
này tỉnh táo lắm và có yêu đến đâu cũng có thể “bát nước hất đi”
Anyway, lảm nhảm hơi nhiều, nhưng thật sự bạn nào không đủ sức thì
đừng nên nhảy :v Mình edit vì vui thôi, mà thực ra số like và comt của
bộ này cũng khá khiêm tốn, nên cũng không cần các bạn vì yêu quý quá mà
cố ủng hộ Tà :x Mỗi người có một sở thích riêng và mình cũng không bắt
bẻ các bạn phải thích hết truyện của mình edit ^.^
Đợt này xảy ra hơi nhiều chuyện làm mình bị stress ==’ thông cảm nếu đoạn lải nhải này dài quá mức quy định.
Quay về phủ, Tô Lạc Tuyết phân phó người
làm ở Lan Đình Hiên dọn ra một gian phòng trống rồi bảo quản gia đưa tới một tượng phật Di Lặc, cung phụng ngay trong gian phòng trống đó. Gian
phòng được bài trí gần giống với Phật đường, tuy người dưới nghi ngờ
không hiểu nàng định làm gì, nhưng họ cũng dám làm trái lời nàng.
Lúc người làm đang bận rộn sắp xếp, Tử Vũ lại nghiêm túc đi tới nói vào tai Tô Lạc Tuyết: “Lão phu nhân tới.”
Tô Lạc Tuyết kinh ngạc nhìn Tử Vũ, còn
chưa kịp hỏi thăm đã nghe thấy một giọng nói uy nghiêm truyền tới: “Ở
đây có chuyện gì mà náo động như vậy.”
Tô Lạc Tuyết nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên được đám tùy tùng hộ tống đang đi về phía này, trang
phục xa hoa cao quý, ánh mắt sắc bén đủ khí thế áp đảo người khác. Thì
ra đây chính là chính thê của Nam Chiêu Hầu – Chu Lệ Uyển, ngay cả Tô
Lạc Tuyết vừa nhìn thấy bà, trái tim không khỏi đập lỗi nhịp.
“Thưa lão phu nhân, phu nhân đang dựng Phật Đường để thờ phụng phật Di Lặc.” Tử Vũ cung kính đáp.
Nhìn dáng vẻ trấn tĩnh của Tô Lạc Tuyết,
Chu Lệ Uyển khẽ nhếch môi cười: “Cũng có chút thiện tâm.” Dứt lời, bà
liền dùng ánh mắt sắc bén kia ra hiệu cho Tử Vũ lui ra.
Tử Vũ hiểu ý vội vàng mang theo đám người làm rời khỏi Phật Đường.
Trời đất mờ mịt còn có phần âm trầm,
trong không khí như mang theo hơi thở của bùn đất, Tô Lạc Tuyết cảm nhận được Chu Lệ Uyển vẫn đang chăm chú quan sát nàng. Còn nàng chỉ biết cố
giữ bình tĩnh, trực giác mách bảo Chu Lệ Uyển có địch ý với nàng.
“Ngươi gả vào Tuần gia đã lâu, nhưng hôm nay mới là lần đầu ta nhìn thấy cô con dâu này, dáng vẻ thuần khiết
thanh tú, vừa nhìn đã khiến người khác yêu thích.” Chu Lệ Uyển vẫn luôn
ôn hoà, nhưng nàng không nhận ra được ý “Thích” nào trong giọng nói ôn
hòa kia.
“Lúc Tô gia các ngươi quyền khuynh thiên
hạ, ta vẫn chưa thấy Tuần Dạ tỏ vẻ quan tâm tới ngươi, nhưng lúc Tô gia
bị tịch biên gia sản, tru di cửu tộc, Tuần Dạ lại đứng ra bảo vệ ngươi
trước mặt bá quan trong triều, điều này làm ta thấy bất ngờ. Ngươi không có dung mạo cũng không thùy mị như Hoa Tuyết, ngay cả gia thế cũng
không sánh được mà còn vọng tưởng tranh giành ngôi vị chính thất với Hoa Tuyết, ngươi làm vậy mà không thấy nực cười sao.” Nói đến đây, giọng
điệu của Chu Lệ Uyển trở nên cay nghiệt: “Dù gia thế của ngươi từng hiển hách cỡ nào, nhưng bây giờ ngươi chỉ là một tội nhân đê tiện, ngươi
đừng vọng tưởng mình sẽ phá hủy được danh dự của Tuần gia như con tiện
nhân Tô Tường Vi kia, bá nghiệp của Tuần Dạ càng không thể vì ngươi mà
tự hủy hoại!”
“Lão phu nhân.” Tô Lạc Tuyết vẫn luôn trầm mặc đã mở miệng ngắt lời Chu Lệ Uyển.
“Tô Lạc Tuyết vốn là người mang tội, được tướng gia trượng nghĩa ra tay cứu giúp, Lạc Tuyết rất cảm kích, nhưng
việc đó cũng không đại biểu con cháu Tô gia chúng ta thấp hèn đê tiện.
Phu nhân nói ta đừng mong phá hủy bá nghiệp của Tuần Dạ, nhưng ta tự
nhận mình không có bản lĩnh đó.” Tô Lạc Tuyết không hề yếu thế nhìn
thẳng vào mắt Chu Lệ Uyển: “Thứ duy nhất ta muốn chỉ là một đời bình an, sau khi sửa sang căn phòng này thành Phật Đường, ta sẽ ở trong đó tụng
kinh an ủi những linh hồn mạng khổ của Tô gia.”
Chu Lệ uyển nhìn Tô Lạc Tuyết hồi lâu,
mới cười lạnh nói: “Thì ra là một đứa trẻ có hiếu, nhưng chỉ tụng kinh
niệm Phật không khó bộc lộ được thành ý, chi bằng ngày mai ta sẽ đưa
kinh thư tới cho ngươi từ từ nghiên cứu.”
Chu Lệ Uyển không nói gì, lúc chuẩn bị
quay người rời đi mới nhắc nhở: “Ngươi là một cô gái thông minh, ngươi
nên hiểu, phu nhân tướng gia chỉ là danh phận, người con dâu Tuần gia
thừa nhận chỉ có mình Hoa Tuyết. Luận dung mạo, học thức, gia thế, tính
tình cũng cao hơn ngươi một bậc, chỉ có nó mới đủ tư cách sánh vai với
Dạ nhi đứng trên đỉnh giang sơn.”
Tô Lạc Tuyết vẫn bảo trì nụ cười hờ hững, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không kiêu ngạo, không tự ti.
Chu Lệ Uyển thấy vậy cũng không nói gì nữa mà quay đầu rời đi.
Theo bóng người đi càng lúc càng xa, Tô Lạc Tuyết chán nản thu hồi nụ cười trên mặt.
Nàng quay lại nhìn tượng phật Di Lặc trong nội đường, lẳng lặng nhìn tới mất hồn.
Hôm sau, lão phu nhân thật sự sai người
đưa kinh văn tới, khi thấy rương lớn rương nhỏ toàn kinh văn đặt trước
Phật Đường, Tử Vũ há hốc miệng nói. “Hôm qua hai người đã nói chuyện gì
vậy?”
Tô Lạc Tuyết vẫn thản nhiên nhìn rương
hòm chất kín Phật Đường, lạnh nhạt nói: “Lão phu nhân thấy ta một lòng
hướng Phật nên đưa kinh văn tới cho ta sao chép.”
“Nhiều như vậy, chép đến khi nào mới hết?” Tử Vũ kêu lên.
“Ta cũng đang rảnh rỗi, sao chép kinh văn là cách giết thời gian tốt nhất, mà ta cũng muốn làm chút việc để siêu
độ cho những tội nghiệt Tô gia phạm phải.” Sắc mặt Tô Lạc Tuyết ảm đạm,
nhớ tới câu Chu Lệ Uyển nói trước lúc rời đi, dù nàng biết mình chỉ là
phu nhân danh nghĩa, nhưng khi nghe chính miệng Chu Lệ Uyển nói như vậy, trong lòng nàng lại xuất hiện cảm giác đau đớn mơ hồ.
Nhớ tới lúc ở miếu Hương Sơn, những lời
Tuần Dạ nói đã khiến nàng động lòng, đã khiến nàng muốn vứt bỏ tất cả mà đón nhận, khiến nàng muốn giữ mãi hơi ấm trong lòng bàn tay.
Nhưng nàng không thể, mà nàng cũng không dám.
“Tử Vũ, sau này ta ở đây sao chép kinh văn, ta không muốn gặp bất kỳ ai.”
“Không gặp bất kỳ ai? Phu nhân, ý của người là?” Tử Vũ kinh ngạc.
“Ta thấy ngươi đã hiểu rồi.” Tô Lạc Tuyết cười cười rồi bước vào trong Phật Đường, bỏ lại một mình Tử Vũ khẽ thở
dài rồi quay người rời đi.
Sắc trời tối mờ, bên trong Phật Đường chỉ có một ngọn nến đang cháy, nguồn sáng nhỏ bằng hạt đậu kia hắt lên
gương mặt đang nghiêm túc mà nặng nề sao chép kinh văn của nàng.
Nàng bỏ mặc cả bữa tối, tay mải sao chép kinh văn, lòng thầm khẩn cầu Tô gia trên trời có linh thiêng sẽ mau được siêu thoát.
Chợt gió Bắc thổi tung cánh cửa đóng
không chặt, gió Bắc mạnh mẽ cuốn vào Phật Đường, không chỉ thổi tắt ánh
nến mà còn thổi tung cả đống kinh văn bay khắp phòng.
Tô Lạc Tuyết nắm chặt bút lông trong tay, nhìn những tờ giấy Tuyên Thành bay múa trong bóng tối, tay nàng chợt
run lên, chiếc bút trong tay cũng rơi xuống đất.
Rốt cuộc nàng đã hiểu ra, vì sao nàng sao chép kinh văn cả ngày nhưng vẫn không thể yên lòng.
Vì trong lòng nàng có hình bóng một người, thỉnh thoảng bước tới, thỉnh thoảng rời đi.
Dựa vào trực giác, nàng chậm rãi mò mẫm trong bóng tối, chậm rãi chắp tay quỳ xuống trước mặt phật Di Lặc.
“Ta thích một người, vốn đây là chuyện rất bình thường, nhưng hắn lại là kẻ thù của ta.”
“Ta không thể, ta không dám, ta chỉ có thể trốn tránh đến Phật Đường vắng vẻ này, nhưng ta vẫn không thể quên được.”
“Xin đức Phật chỉ lối, ta phải làm thế nào đây?”
Trong phật đường chỉ có tiếng gió Bấc rít gào bên tai.
“Phu nhân, tướng gia tới.” Tiếng của Tử Vũ vọng từ ngoài cửa vào, từng câu từng chữ rõ ràng bên tai.
“Ta nói rồi, ta không muốn gặp ai hết.” Tô Lạc Tuyết lạnh lùng nói.
Bên ngoài yên lặng trong giây lát mới
nghe Tử Vũ nói tiếp: “Tướng gia nói tối nay nhất định phải nhìn thấy
ngươi, nếu không, tướng gia sẽ không rời đi.”
“Vậy cứ để hắn đứng chờ đi.” Tô Lạc Tuyết cố tạo cho giọng nói mình vẻ thản nhiên, nhưng chỉ có nàng mới biết
lòng nàng đang chao đảo cỡ nào, nàng chỉ muốn đứng dậy, muốn bước ra cửa gặp Tuần Dạ, dù nàng không biết phải nói gì với hắn, nhưng nàng biết
nàng muốn nhìn thấy hắn.
Nhưng nàng vẫn cố nén cảm giác kích động
trong lòng, nàng nhắm mắt lại, tiếp tục quỳ gối trước phật Di Lặc, miệng lẩm nhẩm đọc lại kinh Phật.
Nhưng càng đọc, tâm tư nàng càng loạn.
Khi đầu gối đau tới không chịu nổi, khi
nàng nghĩ mọi chuyện đã chấm dứt thì lại nghe thấy tiếng Tử Vũ nói: “Phu nhân, tướng gia vẫn đứng ngoài chờ người, có một số việc, gặp mặt nói
rõ vẫn thỏa đáng hơn.”
Tô Lạc Tuyết mở mắt ra, nàng nhìn vào bóng đêm rất lâu mới nhấc đôi chân tê dại bước ra khỏi Phật đường.
Đêm khuya, một vầng trăng sáng nhô cao, gió bắc xào xạc kéo những sợi tóc của nàng cùng nhảy múa.
Tuần Dạ đứng dưới vầng trăng sáng kia,
mái tóc đã sớm bị gió thổi tung, ánh mắt sắc bén thường ngày cũng bị bầu không khí lạnh lẽo kia che khuất.
Tử Vũ yên lặng nhìn một người đứng trên
bậc thang, một người đứng dưới bậc thang, cô không biết làm gì ngoài yên lặng, trong lòng thoáng có cảm giác khổ sở, chán nản bỏ đi.
Bước chân vô cùng nặng nề.
Như quay về ngày đầu tới Hầu phủ, quay về ngày đầu nhìn thấy Tuần Dạ, lúc Nam Chiêu Hầu đưa cô tới làm nha hoàn
cho Tuần Dạ, Tuần Dạ chỉ lạnh nhạt đưa mắt nhìn xuống nói: “Sau này
ngươi chính là người của ta, ngươi chỉ có thể nghe lệnh một mình ta.”
Vào thời điểm đó, cô biết người thiếu
niên trước mắt chính là chủ nhân của cô, mà cô cũng giao phó tất cả
những thứ của cô cho hắn.
Nhiều năm như vậy, cô luôn giữ vững thân phận chủ tớ, không dám có chút ý nghĩ quá phận nào.
Nhưng vào đêm nay, lúc nhìn Tuần Dạ im lặng đứng chờ đợi trong gió rét, cô mới thấy đau lòng, cô mới thấy chua xót.
Chủ nhân, chút hy vọng bé nhỏ xa vời của nàng cũng vì hắn mà tan thành mây khói.
Nghĩ tới đây, bước chân Tử Vũ càng thêm nhanh, nước mắt không kìm được lã chã rơi xuống.
Gió bấc xào xạc.
Ánh trăng mênh mang phủ lên người họ một tầng sương mỏng.
Tuần Dạ mím chặt đôi môi mỏng, trầm giọng nói: “Nghe nói mẫu thân ta tớI tìm nàng.”
“Vâng.” Tô Lạc Tuyết bình tĩnh đáp.
“Mẫu thân nói gì với nàng?”
“Bà ấy nói gì không quan trọng, quan trọng là ta chỉ muốn yên tĩnh ở đây, ta không muốn bị người khác quấy rầy.”
“Nàng đang trốn tránh ta.”
Nghe tới đây, Tô Lạc Tuyết ngẩng cao đầu cười: “Sao ta phải trốn tránh ngươi?”
“Nàng đang sợ.”
“Tới tận lúc này, Tô Lạc Tuyết chỉ là một người cô đơn, đến cái chết ta còn không sợ, liệu trên đời này đáng còn
gì để ta vương vấn. Lúc ở miếu Hương Sơn, ta đã nói rõ với tướng gia,
trong bức tranh giang sơn để nghiệp của ngươi, ta hoàn toàn không có giá trị lợi dụng.” Nói đến đây, nàng kích động tới không dám nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nói đến đây thôi, hi vọng sau này tướng gia đừng tới quấy rầy ta.”
Dứt lời, nàng định quay trở lại Phật Đường.
“Nếu ta có thể cho nàng một đế nghiệp như họa, nàng có nguyện ý cùng ta sánh vai chinh chiến thiên hạ?”
Câu nói kia theo gió bay tới làm Tô Lạc Tuyết dừng bước, bàn tay đang nắm chặt của nàng đã sớm ướt mồ hôi.
Trong một góc u ám của Phật Đường, nội tâm nàng không ngừng mâu thuẫn hỏi:
Ta có thể sao? Ta có thể cùng hắn sánh vai chinh chiến thiên hạ, để hắn cho ta một đế nghiệp như họa sao?
Ta họ Tô, hắn họ Tuần, hai người vốn là kẻ thù, ta có thể sao?
Ta có thể vứt bỏ lương tâm, vứt bỏ mọi thứ đi theo hắn sao?
Phụ thân, mẫu thân. Tô Lạc Tuyết có thể đánh cược không?
Gió bắc vẫn gào thét thổi tung quần áo họ, nhưng giữa họ chỉ có một bức trầm mặc thật dày.
Tuần Dạ đi tới bên cạnh nàng, ánh mắt
nhìn vào gương mặt của nàng, giọng nói phá vỡ bức tường trầm mặc kia:
“Nàng có bằng lòng không?”
Tô Lạc Tuyết quay lại nghiêm túc nhìn hắn: “Đế nghiệp như họa, hy vọng chàng sẽ không quên lời hứa hẹn của mình.”
Ngay sau đó, Tuần Dạ ôm chặt lấy nàng, mấp máy thì thầm vào tai nàng: “Đế nghiệp như họa, đây là lời hứa của ta dành cho nàng.”
Tô Lạc Tuyết cười khổ rồi vòng tay đáp
lại hắn, giờ phút này, nàng chỉ thấy ngực hắn thật thật ấm áp, nàng chỉ
muốn vĩnh viễn ôm lấy hắn đi hết con đường này.
Hôm ấy, lời hứa trong đêm gió rét đã trở thành truyền kỳ mỹ lệ, mỹ lệ mà thê lương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT