Hỏi hai lần rồi. Âu Dương suy nghĩ một lát rồi nói:

"Ta đến là muốn hỏi ngươi, ngươi có muốn đi Châu Phi không?"

"Chỉ cần có thể ở cùng với người của bộ tộc ta..."

"Có điều kiện đấy, nhập Hán tịch, tiếp nhận quan chức Tống triều, đồng thời thề tôn Tống quốc là phụ Quốc, mãi không phản bội."

Hoàn Nhan Lan lại sửng sốt:

"Vì... vì sao?"

"Chẳng vì sao hết."

Âu Dương nói:

"Ta tạm thời mới nghĩ tới đó thôi. Châu Phi là vùng ven biển, đừng nói là mấy năm, các ngươi chỉ cần lên thuyền là đã bị giết không thể trở về rồi."

Hoàn Nhan Lan trầm mặc một lát, hỏi:

"Hoàn Nhan A Cốt Đả đã từng muốn giết ngươi, nhưng nó đủ để ngươi hận người Nữ Chân đến vậy sao?"

"Ta đã nói rất nhiều lần rồi, ta với người Nữ Chân không tồn tại cái gọi là thù hằn cá nhân."

Âu Dương nói:

"Có lẽ ngươi không biết, trong thời gian ngươi ở đại lao Thương Châu, ta đã chủ trương tiến hành tấn công Mông Cổ, toàn bộ bộ tộc du mục của Tây Liêu. Dốc hết sức tiêu diệt tận gốc, một người cũng không để lại. Ta chỉ không hiểu, vì sao đến bây giờ ngươi vẫn ngây thơ như thế, nhất định cho răng nguyên nhân chủ yếu nhân của chiến tranh Kim - Liêu năm đó là vì thù hận? Không có thủ thì không thể chiến tranh sao? Vả lại ta là người có bụng dạ hẹp hòi đến thế sao?"

"Hoàn Nhan Tông Bật sẽ đáp ứng đề nghị của ngươi chứ?"

"Ta tin rằng hắn chỉ cần một cái gật đầu khẽ là xong. Hai vạn người già yếu bệnh tật đối phó với hơn hai mươi vạn quân tinh nhuệ của quân lộ Hà Bắc, phía sau còn có bản bộ của Hàn Thế Trung áp trận, quân Tống ở cả năm nước sẽ vượt qua con số bốn mươi vạn."

Hoàn Nhan Lan lắc đầu:

"Ta không tin, nếu đúng như vậy thật thì ngươi sớm đã cho người ra tay rồi."

"Haha, ngươi đoán đúng rồi. Nếu ta quản lý ta nhất định sẽ động thủ."

Âu Dương nói:

"Ngươi không biết đúng không? Giờ ta đã là Thượng Thư Hữu Phó Tạ kiêm Thư Thị Lang, nhưng chỉ phụ trách khoản thuế thương mà thôi. Hộ Bộ thuộc quyền quản lý trực tiếp của ta, Thượng Thư là người của ta. Quản quân sự ngoại giao là Lý Cương. Hắn nói tạm thời không đánh, ta cũng không còn cách nào khác. Chỉ có thể đề nghị cho họ lưu đày đến Châu Phi."

Ý của Âu Dương là, nếu người Nữ Chân không đồng ý bị lưu đày, vậy Âu Dương chỉ mượn cớ, tạo áp lực với Lý Cương, ép hắn phải tấn công.

Âu Dương giới thiệu, nho gia rất chú trọng đến thuyết thiên nhân hợp nhất, không lạm sát là một trong những đặc điểm rõ ràng nhất của họ. Vấn đề này Âu Dương không cứng nhắc, nếu người Nữ Chân đồng ý lưu vong đến Châu Phi, hắn cũng có thể tiếp nhận.

Hoàn Nhan Lan lắc đầu:

"Ngươi biết vì sao Hoàn Nhan Tông Bật sẽ đáp ứng không?"

Vì nếu hắn không đồng ý, hắn sẽ không sao chịu nổi sự lăng nhục, kẻ chết không chỉ có một mình hắn. Nhưng ngươi muốn ta phải cúi đầu trước Đại Tống, vì tự do cũng được, sinh mạng cũng được, ta làm không được. Ngươi giết ta đi."

"Ngại quá, ngươi không có quyền lợi này."

Âu Dương nói:

"Ngươi chỉ có hai sự lựa chọn, một là thần phục Đại Tống, nhập Hán tịch, đi Châu Phi. Hai là tiếp tục bị nhốt trong đại lao Thương Châu. Ngươi đã nhìn ta với ánh mắt căm thù rồi, ta không thể để ngươi uy hiếp ta nữa."

"..."

"Không cần trả lời vội, bất luận thế nào, chúng ta có thể sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa."

Âu Dương nói:

"Ta đã cho người chuẩn bị một bữa tiệc. Uống rượu, ăn cơm xong thì báo cho ta, đáp án của ngươi là gì. Thật ra, ta hi vọng ngươi đi Châu Phi, ở đó dù sao vẫn có tộc người của ngươi, ngươi có thể làm lại từ đầu, không phải ở nơi này đợi chết già."

Binh sĩ Nữ Chân lại dũng cảm, cũng không có cách nào hợp với quốc lực Đại Tống. Lúc chiến tranh mà dùng thực lực tổng hợp quốc gia làm một cuộc so sánh, người Nữ Chân kỳ thực đã thua rồi. Lưu đày đến Châu Phi là quyết định do mấy người phụ trách phe phái đưa ra sau một hồi thảo luận. Hoàn Nhan Lan yên lặng ăn và nghe Âu Dương nói, tiêu hóa tin buồn này. Công chiếm phủ Hoàng Long, đánh bại quân thảo phạt, đến trận chiến ở đồi Hộ Bộ Cáp, toàn bộ người Nữ Chân đều lập được chiến tích trời ban. Đến khi Đại Tống bắt đầu phò Liêu diệt Kim, khiến Khiết Đan và Nữ Chân diễn ra một trận chiến vô cùng tàn khốc, làm tiêu hao toàn bộ tinh lực. Hiển nhiên, Tống quốc là người cười từ đầu đến cuối trong ván cờ này.

Âu Dương ngồi đối diện với Hoàn Nhan Lan, sau lưng hắn còn có hai hộ vệ là Trương Tam và Lý Tứ. Hoàn Nhan Lan đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi:

"Ngươi bảo ta đi theo đến Châu Phi, có phải là muốn lợi dụng sự tồn tại của hai tộc trưởng để tiếp tục chia rẽ chúng ta không?"

"Haha."

Âu Dương cười:

"Nếu người Nữ Chân các ngươi có thể đoàn kết thì ta làm sao mà chia rẽ được kia chứ? Nhưng ta khá khen ngợi tên Hoàn Nhan Tông Bật, lúc người Nữ Chân khó khăn, còn hữu ý hoặc là vô ý gây mâu thuẫn với Tông Hàn, tranh quyền đoạt lợi, sau đó còn ép Tông Hàn vào chỗ chết."

Vừa thấy nội chiến, Âu Dương đã chết lặng, giống như triều đình Đại Tống bây giờ vậy, cũng có đấu tranh nội bộ, nhưng là đấu tranh nội bộ có quy cách và điều lệ.

"Hừ."

Hoàn Nhan Lan liếc mắt một cái đã nhìn thất mưu mô hiểm ác của Âu Dương, sợ sau khi mình đi Châu Phi lại cùng với người ta hợp lực trút giận, nên mới chia rẽ quan hệ giữa mình và Hoàn Nhan Tông Bật. Mặc dù chỉ nghe Âu Dương giới thiệu như vậy, nhưng Hoàn Nhan Lan vẫn có thể hiểu được rất rõ mâu thuẫn hiện giờ trong nội bộ quân đội Nữ Chân. Đại bộ phận quân quan của Tông Hàn đều không phải là người tộc Hoàn Nhan, không phục việc lẽ phải thuộc về Hoàn Nhan Tông Bật. Đến Châu Phi không chỉ có thể không có bức tranh "biến chiến tranh thành tơ lụa", mà rất có thể sẽ là thôn tính lẫn nhau.

Âu Dương hỏi:

"Ăn xong rồi chứ?"

"Xong rồi."

Hoàn Nhan Lan vừa dùng vải lau tay, vừa nói:

"Muốn giết muốn lăng trì gì tùy ngươi."

"Vậy ngươi cứ ở lại Thương Châu đi."

Âu Dương đứng dậy nói:

"Trên dưới đều khá tiết kiệm tiền, về sau sẽ đối xử như những phạm nhân khác ở đây."

Lý Tứ vội nói:

"Đại nhân, Hoàn Nhan Lan rất xinh đẹp, ngộ ngỡ đám ngục tốt.."

"Nói với chúng, chơi chán rồi thì phải diệt khẩu."

"Ngươi là tên súc sinh."

Hoàn Nhan Lan phẫn nộ quát:

"Ngươi không phải là người."

"Uhm... Quyền lựa chọn là ở ngươi."

Âu Dương nói:

"Ngươi nguyện ý ở lại để cho mấy người*** mấy mươi năm là quyền của ngươi, ta không có quyền can thiệp."

"....."

Cuối cùng Hoàn Nhan Lan đành phải nói:

"Được rồi, ta nhập Hán tịch."

"Vậy được, ngươi sẽ do cấm vệ quân Đông Kinh áp giải tới bộ tộc Nữ Chân ở tiền tuyến năm nước, do Trương Tuấn và triều đình đàm phán và cử sứ giả giao cho Nữ Chân, sắp xếp một chiếc thuyền đơn chỉ đến Châu Phi."

Âu Dương nói:

"Cáo từ."

Người Nữ Chân thật sự đã đầu hàng? Không, họ đương nhiên không thể đầu hàng. Từ sau khi Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi bị bộ tướng của Tông Hàn phản bội và giết chết, nội loạn trong tộc Nữ Chân trở thành vấn đề lớn nhất của họ. Cuối cùng, chính quyền Nữ Chân của hai mươi bộ tộc Hoàn Nhan được thành lập trong tình thế vừa đánh vừa lui. Mặc dù kẻ địch chỉ có hai vạn người Nữ Chân sau cùng, nhưng Trương Tuấn lại không dám thúc ép tiến binh trong tình hình như thế. Hắn lo sợ không cẩn thận thì người Nữ Chân ở phía Bắc sẽ tháo chạy về phía sa mạc hoang vu, trở thành mồi lửa bảo tồn tộc người Nữ Chân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play