Bọn họ không thể sợ hãi, làm vệ đội khâm sai, nếu Âu Dương chết rồi bọn hắn còn sống thì bọn hắn cũng sẽ phải bị chôn cùng toàn bộ. Nếu một mình chạy trốn, người nhà của bọn hắn sẽ phải chịu tội liên đới. Đây là quy củ rất nghiêm ngặt.
Tiêu Cam Vân suy tư, Âu Dương ở đâu? Đông, tây, nam phá vòng vây? Hay đây là kế nghi binh còn bản thân hắn ẩn núp ở Châu phủ? Trước mắt có hai chuyện phải làm, chuyện thứ nhất là tránh cho bộ binh vệ đội liều chết dây dưa, chuyện thứ hai là điều phối kỵ binh ứng phó. Âu Dương nếu như đột phá tam môn (ba cửa), vệ đội kia nhất định là đã tích lũy súy thủ pháo, truy binh thiếu tất nhiên sẽ chịu thiệt rất lớn, rất có thể bị người Tống phản kích ăn tươi hết.
Tiêu Cam Vân lập tức hạ lệnh:
" Tam môn dẫn ba trăm kỵ binh truy kích, một trăm kỵ binh vờn quanh phóng hỏa, ngàn người còn lại đuổi bộ binh, không cần phải dây dưa với bọn họ."
Bố trí được rồi thì bao vây lại bốn điểm trong phạm vi Âu Dương ẩn núp.
Nhưng hôm nay đã định trước là Hỏa Đức tinh quân nghỉ ngơi, ba truy binh Khiết Đan phái ra, bên trong thành còn chưa có bắt đầu phóng hỏa, bảy trăm bộ quân Tống đã bày trận chỉnh tề đột nhiên lập tức giải tán, mọi người né ra tứ phía.
Tiêu Cam Vân vừa thấy kêu to không tốt, quân Tống lại muốn lợi dụng các chướng ngại như phòng ốc để đánh du kích với mình.
Quả nhiên như hắn dự đoán, rất nhanh có mấy đạo hàn quang từ các phòng ốc không xa bay ra, lúc này có hai gã binh sĩ Khiết Đan trúng mũi tên té ngựa bỏ mình. Kỵ binh không có trùng kích, đã ít đi hơn phân nửa uy lực. Quân Tống đột nhiên ồn ào phân tán, tuy rằng cũng bị mất một phần, nhưng chỉ một phần rất ít rất ít.
Ai nói người nam không giỏi bắn? Bên này đều là những tay chơi vũ khí lạnh cấm quân Đông Kinh. Tuy rằng bởi vì không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng cung thuật cách xa như vậy sát thương kẻ địch vẫn dư sức. Hơn nữa quả thật cũng không xa lắm.
Tiêu Cam Vân vừa chần chờ, lại có mũi tên từ nơi khác bắn đến, mang đi một cái mạng. Binh sĩ Khiết Đan đều rối rít giơ cung bắn vào quân Tống. Nhưng mà, quân Tống có phòng ốc bảo vệ, Khiết Đan tập trung cùng nhau ở một mảnh đất rộng rãi, không chỉ có nhân số tử vong hai bên chênh lệch xa mà Khiết Đan còn đưa đạn dược cho quân Tống nữa.
Tuy rằng Tiêu Cam Vân cũng hiểu rõ quân Tống không có bao nhiêu tiễn thủ, tiễn thủ càng không có nhiều tên, nhưng ngươi không thể không để ý, như vậy đả kích sĩ khí vô cùng nghiêm trọng.
Đã có một đội mười kỵ binh xông về nhai đạo, nhưng mới vừa vào phố, phòng ốc hai bên liền mử ra, hơn mười quân Tống cầm đao xông ra, đều tự mình nhảy lên ôm một tên binh sĩ Khiết Đan té xuống ngựa, rồi sau đó kéo người Khiết Đan trở về phòng, tránh né mưa tên.
Tiêu Cam Vân dù sao cũng không phải là danh tướng như Da Luật Đại Thạch, lực ràng buộc cũng không đủ, vì vậy ngoài trăm binh lưu lại ở Châu phủ phóng hỏa ra, ngàn người khác bắt đầu phân đội tiến hành đuổi giết quân Tống. Hắn cũng không trấn giữ cửa thành mà lại tiếp tục tiến hành càn quét.
" Các ngươi xem!"
Một người Khiết Đan chỉ tay vào trên tường thành.
Tiêu Cam Vân ngẩng đầu xem xét, chỉ thấy mấy bộ binh quân Tống đang dùng dây thừng từ tường thành trèo ra khỏi thành. Tiêu Cam Vân căn dặn:
" Ngươi mang hai mươi người đuổi theo."
" Tất cả mọi người đang lẩn trốn ra khỏi thành."
Xung quanh Tiêu Cam Vân vừa thấy liền kinh hãi, quân Tống thế nhưng lại học theo bại binh, bốn bề tán loạn. Không chỉ có hai ba tốp từ cửa thành chạy trốn, còn có một đoàn từ trên tường thành dùng dây thừng trượt xuống.
" Đuổi theo, đuổi theo, đừng bỏ qua cho một người nào cả."
Tiêu Cam Vân quát lên:
" Âu Dương có thể ở bên trong, điều trăm người bảo vệ cửa thành."
Tiêu Cam Vân thuận lợi chia một đoàn kỵ binh Khiết Đan đang tụ tập thành tốp nhỏ. Rồi sau đó thời điểm có mấy người ở bên cạnh hắn, Chu Đạt dẫn theo hai mươi binh sĩ mặc trang phục Khiết Đan bao vây hắn.
" Các ngươi còn không đuổi theo?"
Tiêu Cam Vân quát lên.
Chu Đạt cười nói:
" Đại nhân nói không sai, cho dù là Khiết Đan hay là người Hán đều là một tướng mạo."
" Các ngươi là ai?"
" Chúng ta từ trong Châu phủ tìm được một số quần áo của người Khiết đan. Những binh sĩ xen lẫn vào trong dân cư cũng tìm được một ít quần áo để thay đổi. Rồi sau đó chúng ta liền nghênh ngang đi đến trước mặt ngươi, ngươi thế nhưng lại nhìn không thấu."
" Âu Dương đâu?"
Tiêu Cam Vân hỏi.
" Âu đại nhân đã sớm trộn lẫn vào các kỵ binh Tống chạy trốn khỏi truy kích ở cửa Tây rồi."
Chu Đạt nói:
" Đội kỵ binh vừa ra cửa Tây, Âu đại nhân đã đi xuống ngựa cởi quần áo bên ngoài ra, rồi sau đó cùng ba trăm người các ngươi ở chung một chỗ truy kích quân Tống. Ngay bây giờ có thể đã sớm lấy cớ tụt lại phía sau mà bỏ trốn mất dạng."
"Giỏi cho chiêu vàng thau lẫn lộn."
Tiêu Cam Vân nói:
" Đáng tiếc bọn họ không phải là thuộc hạ của ta, có rất nhiều người không biết lẫn nhau. Bọn họ là người Khiết Đan có tâm huyết, lén liên hiệp cùng một chỗ, nếu không nhất định sẽ không để cho các ngươi được như ý."
" Phía trước tin tức đầu hàng đã sớm đưa ra, làm sao có thể có binh sĩ sắp xếp lại biên chế làm phản."
Tiêu Cam Vân dùng tiếng Khiết Đan nói:
" Các ngươi chạy đi, nói cho mọi người, vị trí của Âu Dương ở phía Tây, lục soát toàn diện, không cần để ý tới trong thành và sống chết của ta, ta sẽ ngăn cản bọn họ, người không biết tiếng Khiết Đan cứ giết không cần hỏi."
"Dạ"
Mấy người bên cạnh hắn lập tức di chuyển ngựa, Chu Đạt phất tay, binh sĩ bao vây mở ra một đường thả bọn họ rời đi.
Tiêu Cam Vân sững sờ, rồi sau đó kinh hãi, đang chuẩn bị kêu gọi đầu hàng, một thanh âm truyền tới:
" Đại ca, nên nghỉ ngơi một chút đi."
Âu Dương cùng với Trương Tam, Lý Tứ, trang phục vệ đội toàn thân từ trong một nhà dân cư phụ cận đi ra.
Tiêu Cam Vân hỏi:
" Ngươi không phải đã đi từ cửa Tây rồi sao?"
" Không, da ta quá trắng, ở chung một chỗ với người Khiết Đan sớm hay muộn cũng sẽ bị biết."
Trương Tam nói:
" Đại nhân, quân Liêu bốn bề hỗn loạn, vẫn nên đánh hạ trước, để tránh đêm dài lắm mộng."
"Ừ"
Tiêu Cam Vân rất nhanh bị bắt giữ, một đội kỵ binh Khiết Đan lao đến, mọi người rất nhanh trốn vào nhà dân, rồi sau đó xuyên qua các bức tường đổ ở nhà dân, kỵ binh Khiết Đan căn bản là không đoán được vị trí chính xác của người Tống. Mà lúc này người Khiết Đan cũng bắt đầu dùng tiếng Khiết Đan để hiệu lệnh mọi người truy kích từ cửa Tây, tìm kiếm Âu Dương. Binh sĩ bên trong thành đương nhiên biết rõ mục đích chủ yếu khiến bọn họ làm phản, vì vậy toàn bộ đi về phía tây, rời khỏi thành Bình Châu.
Âu Dương hỏi:
" Những quan viên kia như thế nào?"
" Vẫn còn đang ngâm ở hồ nước, người Khiết Đan không có phóng hỏa."
Chu Đạt đi dò xét một vòng nói:
" Năm mươi nghi binh Đại nhân bố trí ở trong Châu phủ không có công dụng gì nhiều."
Âu Dương thấy Tiêu Cam Vân đang bị trói ra chiều nghi hoặc bèn giải thích:
"Ta nghĩ ngươi sẽ dùng hai loại biện pháp công kích Châu phủ, đầu tiên là phóng hỏa bên ngoài, tiếp đó là đột nhập phóng hỏa. Ta an bài năm mươi người mang súy thủ pháo ở tất cả các cửa phục kích các ngươi, khiến cho các ngươi chỉ có thể phóng hỏa bên ngoài. Nếu các ngươi chỉ phóng hỏa ở bên ngoài, bọn quan viên ở hồ nước chỉ cần không bị chết đuối thì cũng sẽ không bị chết cháy. Không ngờ ngươi không phóng hỏa, lãng phí nhân lực ta an bài."
Trải qua mấy lần hun đúc từ chiến đấu, Âu Dương bố trí chiến đấu tiểu quy mô vẫn có một chút tâm đắc, hơn nữa dung hợp với các phương diện như tâm lý học, càng thêm xuất sắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT