Nhưng ngẫm lại chỗ kia cũng chỉ có Lý Bang Ngạn là đủ phân lượng, không chỉ có chức quan lớn, hơn nữa tại triều còn có lực ảnh hưởng nhất định.

Người chết trăm thiện, cho dù kẻ thù chính trị trước kia có trộm vui mừng cũng không dám công khai nói Lý Bang Ngạn chết chưa hết tội.

Ngoài mặt phải thống thiết, phẫn hận. Mà lúc này còn ai chủ trương dùng chính sách hòa bình với Nữ Chân thì chỉ sợ cũng sẽ thành người bị nghìn người chỉ trích.

Vua nào triều thần nấy, thân là cựu thần thời kỳ Tống Huy Tông, áp lực vẫn rất lớn. Chết đi chết đi, lui đi lui đi. Ngoại trừ Đồng Quán ra, các thần tử quyền cao chức trọng thời kì Tống Huy Tông căn bản đều thối lui khỏi võ đài lịch sử.

Hoặc là nói trọng thần hai đời hoặc la ba đời là danh hiệu vô cùng hiếm thấy, bởi vì ngoại trừ một số ít chịu đựng được Hoàng đế hai đời ra, còn phải thỏa mãn một số kẻ thù chính trị, làm người cũng phải linh hoạt một chút.

Trái lại Lý Bang Ngạn với Âu Dương có chút quan hệ cá nhân, Âu Dương cũng không trở thành người đầu tiên hiện lên trong đầu. Có thể nói, Âu Dương cũng mượn sự kiện này tiến hành đả kích một lần với ‘Kẻ thù chính trị' của mình.

Nhưng Âu Dương vẫn là người khiêm tốn, dù sao trước mắt không có hệ thống truyền tin vệ tinh:

" Bệ hạ vi thần chẳng qua là tùy tiện tính vậy thôi. Có phải thật vậy hay không còn không biết được."

Quả thật vẫn còn có biến số nhất định. Triệu Ngọc hỏi:

" Ngươi không sợ trẫm sau trăm tuổi, kẻ kế tục có người như vậy đối phó ngươi sao?"

" Triều đình của Bệ hạ là minh quân trung thần, vô số người tài giỏi đều là được bệ hạ chọn ra. Vi thần không ở triều đình, nếu có cũng chắc chắn vi thần sẽ không làm người đầu tiên."

" Ha ha"

Triệu Ngọc không nhịn được cười nói:

" Âu Dương, ngươi tính toán cũng rất khá. Chuyện này trẫm rất hài lòng, nhưng ngươi cũng đừng chiếm tiện nghi rồi còn khoe mẽ. Nếu tháng chạp chiếm không được Hoàng Long, trẫm không đợi trăm năm sau đã tính chuyện với ngươi rồi."

Quả nhiên mạng nhỏ của Lý Bang Ngạn không có đặt ở trong mắt Triệu Ngọc, hoặc là nói từ xưa đế vương vô tình nhất. Âu Dương trả lời:

" Bệ hạ cứ việc tính chuyện, có điều vi thần sợ bệ hạ không có tìm được cớ gì để tính chuyện với vi thần."

"Ồ? Ngươi cũng thật tự tin. Ngươi cứ như vậy tin tưởng Trần Quy sao? Trẫm thấy Trần Quy chẳng qua là thư sinh chưa từng trải qua chiến trường, chỉ biết lý luận suông."

" Bệ hạ minh giám. Thật ra thì lý luận suông cũng có chỗ tốt của lý luận suông."

Thắng thì bảo là bày mưu nghĩ kế, thua thì bảo là lý luận suông, đây đều là khái niệm của người thắng làm vua. Chẳng hạn như thôi diễn cờ chiến trong hiện đại, chính là lý luận suông, nhưng ai có thể phủ nhận tầm quan trọng của thôi diễn cờ chiến chứ?

Hán Vũ đế cho tới bây giờ chưa từng đánh giặc, nhưng chiến lược đối với Hung Nô cũng đều là hắn phân phối với an bài trong hoàng cung.

Cho nên có phải là lý luận suông hay không cũng không trọng yếu, trọng yếu là có thể lấy được thắng lợi hay không. Trần Quy chính là lợi dụng nguyên lý của vật lý học để đối phó với kẻ địch, tương đối khả thi.

Hơn nữa lại nói còn có chiến mã đầy kinh nghiệm và có tướng lĩnh phong phú kinh nghiệm tọa trấn như Trương Tuấn. Triệu Ngọc gật đầu:

"Diệt được Nữ Chân, trong lòng trẫm có thể buông xuống một tảng đá lớn."

" Ngoại trừ Nữ Chân ra, bệ hạ còn phải chặt Mông Cổ."

Mông Cổ ở phía tây Liêu Đông Kinh, ở phương bắc của Tây Hạ cũ, trừ vị trí Liêu, thuộc về bộ lạc tụ cư thần thuộc của Liêu. Cũng không phải là tộc Mông Cổ toàn bộ, mà là rất nhiều dân tộc du mục tụ tập lại, cuối cùng quy nạp vào Mông Cổ.

Triệu Ngọc biết đất Mông Cổ bởi vì đồng cỏ và nguồn nước dồi dào, cho nên nơi đó là địa phương có rất nhiều bộ tộc du mục tụ tập, nhưng lại không có liên hệ gì với nhau.

Mảnh đất kia không nhỏ, diện tích gần bằng ba Tây Hạ. Có điều sự uy hiếp của Mông Cổ này, Triệu Ngọc vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến, không khỏi hỏi:

" Vì sao?"

Bệ hạ xem, Mông Cổ này có giống Nữ Chân hay không? Hơn nữa bọn họ so với Nữ Chân chỉ có hơn chứ không kém. Nữ Chân phân ra bảy mươi hai bộ tộc, từ Trường Bạch đến Bột Hải, còn có một bộ phận bị cưỡng chế di chuyển tạo thành Thục Nữ Chân.

Mà còn các bộ lạc Mông Cổ lại bầy đàn, không có cách trở chướng ngại với nhau, so với Nữ Chân cũng có ưu thế về tự nhiên. Một khi Mông Cổ xuất hiện một Khả Hãn cường đại, lại toàn dân giai binh, bệ hạ cho rằng mục đích của bọn họ sẽ là gì? Là nước Nga phía bắc khô cằn Hay là Đại Tống phồn vinh phía nam của ta?"

Âu Dương nói:

" Bệ hạ còn nhớ rõ lúc người còn là công chúa vi thần đã chủ trương xem tất cả các dân tộc du mục là kẻ địch hay không? Phàm là người du mục đều là kẻ địch, như vậy mới có thể bảo vệ trung nguyên ta không bị xâm hại."

Triệu Ngọc hỏi:

" Lời này của ngươi có phải là cực đoan quá hay không?"

" Không cực đoan đâu thưa bệ hạ. Dân tộc du mục có mấy đặc điểm, thứ nhất, ngôn ngữ không giống Tống. Thứ hai, không phục chế độ quân thần. Thứ ba, quan điểm đạo đức không nhất trí với Đại Tống ta. Thứ tư, sùng bái vũ lực. Thứ năm, thần phục kẻ mạnh. Thứ sáu, dễ dàng kích động. Thứ bảy, cuộc sống khó khăn. Chính là bởi vì tôn trọng kẻ mạnh và vũ lực, cho nên giữ lại sẽ tạo thành tai hoạ ngầm rất lớn. Tuy rằng trước mắt bộ tộc bọn họ phân tách, mấy tộc tụ tập cùng nhau thành Hãn. Nhưng nếu chiếm đoạt lẫn nhau, tiếp theo hình thành thế lực cường đại, có lẽ vi thần lúc còn sống, bọn họ chưa ra hình ra hồn, có điều có thể gây họa cho hậu thế. Nếu như không thừa dịp quân Tống còn đang cường thịnh thuận thế diệt trừ bọn họ, tương lai sợ rằng không thể vãn hồi được."

" Diệt trừ?"

Triệu Ngọc càng nghi hoặc hỏi:

" Ngươi muốn chiếm thảo nguyên kia làm gì?"

" Cái này... Vi thần còn chưa nghĩ tới."

Âu Dương suy tư một hồi nói:

" Vi thần chỉ là xin bệ hạ diệt trừ bọn họ, về phần lấy thảo nguyên về làm gì sau này hãy nói đi."

" Ngươi nửa trước nói vô cùng có đạo lý, dân tộc du mục quả thật nguy hại đến trung nguyên ta. Có điều phần sau lại thành nói nhảm, một chút kế hoạch cũng không có. Thôi, chuyện này trẫm đã biết rồi."

Triệu Ngọc nói:

" Ngươi vẫn nên quan tâm nhiều hơn đến việc hạ Nữ Chân mới đúng."

"Dạ!"

" Còn có, trẫm không nghi ngờ ngươi, nhưng hành vi ngươi lừa gạt quân thượng, bản thân ngươi cũng hiểu rõ."

Triệu Ngọc nói:

" Không cần bắt nạt Cửu công công tới dò xét ý trẫm. Ngươi đi xuống đi."

" Dạ!"

Âu Dương lau mồ hôi, kỹ xảo này cũng bị ngươi nhìn thấy, Âu Dương không biết, Triệu Ngọc tuy rằng đối với chút thủ đoạn nhỏ của Âu Dương có chút bất mãn, nhưng thấy Âu Dương còn có thể lấy đại sự làm trọng, chứ không phải dùng để đàm phán với mình vẫn tương đối hài lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play