Triệu Ngọc hỏi:

" Cũng như vậy, cấm quân bên ta tay chân cũng lạnh như băng, làm sao còn có thể bò lên tường thành đầy băng và nước được?"

Âu Dương nói:

" Bệ hạ, đây chính là vấn đề giữ ấm. Cho nên quân lộ Hà Bắc không chỉ phải trang bị áo da áo bông... Còn phải trang bị giày tuyết da, bao tay ngoài da trong nhung, vi thần tính qua, nguyên bộ đại khái ước chừng cần một trăm quan."

"..."

Triệu Ngọc hít một hơi khí lạnh:

" Một vạn người sẽ phải một trăm vạn, quân lộ Hà Bắc chủ công sáu vạn người? Cần sáu trăm vạn? Còn chưa tính chi phí xây dựng guồng nước, cái kia, tổng cộng cần bao nhiêu cái?"

Trần Quy nói:

" Vi thần tên là Trần Quy, ít nhất cần một ngàn cái, bố trí dày đặc. Đạn pháo nước lợi dụng sứ mỏng, tăng thêm sức mạnh, có thể ném đi xa hơn, miệng mở rò rỉ chậm, tránh cho không vỡ nước không chảy ra, hơn nữa sứ vỡ có thể đả thương người, cắt chân."

Triệu Ngọc hỏi:

" Âu Dương, trận đánh này đánh hạ cần bao nhiêu tiền?"

" Đại khái phải mấy ngàn vạn quan."

Âu Dương mặt toát mồ hôi nói:

" Còn không bao gồm phí tổn vận chuyển."

" Đây không phải là so đánh giặc, mà là so đốt tiền."

Âu Dương vội nói:

" Bệ hạ, da tích tụ rất nhiều, mà nay kinh tế Tống không tốt. Nếu có khoản đơn đặt hàng này của triều đình, với dân gian cũng là chuyện rất tốt. Còn nữa, bệ hạ tiêu phí ngàn vạn lần thương tiếc tính mạng cho tướng sĩ quân lộ Hà Bắc, tất nhiên sẽ lưu danh thiên cổ."

Chỉ cần Triệu Ngọc đồng ý, Đồng Quán cũng sẽ không phản đối. Âu Dương hiểu rõ thái độ làm người của Đồng Quán, hắn mặc dù không quan tâm xài bao nhiêu tiền, nhưng chắc là sẽ không đồng ý kế hoạch tác chiến này. Bởi vì bây giờ quân đội có chính là quyết tử tấn công, làm sao có thể xông phá Hoàng Long phủ, không cần phải đến tháng chạp mới đánh cuộc một keo thắng bại.

Triệu Ngọc đem bản vẽ để xuống trên bàn, rồi sau đó dựa vào ghế dựa nhắm mắt suy nghĩ. Qua ước chừng thời gian nửa chung trà mới nói:

" Âu Dương, nếu việc này không thành, trẫm sẽ tịch thu toàn bộ thân gia của ngươi sung vào quốc khố."

Trần Quy nói:

" Bệ hạ, kế sách là vi thần đưa ra, đương nhiên sẽ là vi thần đảm đương."

" Trần Quy, trẫm biết rõ ngươi, nhà không một thạch gạo, thân gia ngươi có cái gì có thể tịch thu?"

Triệu Ngọc hỏi:

" Âu Dương, như thế nào? Kể cả quân xưởng Dương Bình, hay là cổ phần các nơi của ngươi, kể cả biệt thự khu Bạch Vân của ngươi, còn có Phong Điền, còn có bổng lộc nhiều năm sau của ngươi nữa?"

Âu Dương không suy nghĩ liền trả lời:

" Được."

"... Trần Quy ngươi đi xuống trước đi."

Triệu Ngọc ngược lại thật kinh ngạc thái độ Âu Dương. Trước kia chính là ra tiền thôi, lần này gần như muốn đem toàn bộ môn lộ kiếm tiền của Âu Dương nhổ bỏ, không ngờ Âu Dương vẫn như cũ một hơi đáp ứng nhanh gọn. Triệu Ngọc có chút không rõ, nếu như nói trước kia Âu Dương trượng nghĩa mới là vì danh lợi, lần này nhưng mà cũng không có điểm nào hay. Chiến dịch thành công công lao là Trần Quy, Triệu Ngọc và các tướng sĩ. Chiến dịch không thành công, lỗi là do gánh vác, hơn nữa có thể vạn kiếp bất phục. Chuyện coi tiền như rác thế này, Âu Dương lại gánh trên vai, đây là chuyện nàng vô cùng không thể lý giải được.

...

" Vì sao?"

Triệu Ngọc hỏi:

" Tiền tuy có hôi mùi đồng, nhưng thế nhân đều yêu, trẫm cũng yêu. Sao đến mắt ngươi lại tùy ý muốn vứt bỏ, trẫm nhớ rõ lần trước tổ chức thuyền sông ra biển, ngươi hại trẫm một vố lớn."

" Hồi bẩm bệ hạ, vi thần đào hôn rời nhà, trong tay chỉ có một quan tiền mà thôi. Tiền tới tiền đi, nhìn xem cũng chỉ là chết lặng."

Âu Dương nói:

" Người khác dùng mệnh nhỏ trung với vua đền nợ nước, vi thần sợ chết chỉ có thể dùng ít tiền, bệ hạ xem Trần đại nhân, đừng nói thân gia, cho dù bệ hạ muốn hắn dâng lên cả tánh mạng hắn cũng làm, so sánh lại vi thần thấy xấu hổ, xấu hổ vô cùng."

Triệu Ngọc đứng lên, nhìn thoáng qua Âu Dương, rồi sau đó đi đến bên trái đại điện, Cửu công công bước nhanh tiến lên đẩy cửa sổ ra. Triệu Ngọc nhìn ngự hoa viên ngoài cửa sổ một hồi lâu mới xoay người nói:

" Ngươi có biết trẫm đã lệnh nội vệ điều tra ngươi hay không?"

"... Vi thần đã nghe thấy."

Âu Dương thành thật nói.

" Là trẫm cố ý mượn miệng của Lý Hán nói cho ngươi biết."

Triệu Ngọc hỏi:

" Ngươi có phải hay không rất nghi hoặc, trẫm tại sao phải điều tra ngươi?"

"..."

Âu Dương chỉ có thể nói:

"Dạ"

" Trẫm hỏi ngươi, Mộng Du Ký có phải là ngươi viết hay không?"

"..."

Âu Dương kinh hãi vội trả lời:

"Không phải."

Việc này đã vô nghĩa, mình và Mộng Sinh có n mối liên hệ, bên kia một điểm động tĩnh cũng không có, làm sao lại kéo đến đầu mình?

" Ngươi cho là trẫm quả thật tin tưởng một người điên sẽ viết được như thế sao? Trẫm vốn cũng không nghi ngờ, nhưng trẫm đã nghĩ, Đại Tống này nếu còn có một người có thể viết ra loại tiểu thuyết như thế, cũng chỉ có thể là Âu Dương ngươi. Mãi đến khi Lương Tướng quân với Lý Bảo trình lên hải đồ, trẫm đã biết, Mộng Du Ký hẳn nên gọi là Tây Du Ký, thoát không khỏi liên quan với Âu Dương ngươi."

"..."

Điểm này quả thật sơ sẩy, Âu Dương dù sao cũng không phải là tiểu thuyết gia, mình tự sáng tạo ra một thế giới mới phải nói là rất khó, chỉ có thể là mượn vị trí địa lý phương Tây phác thảo ra bản kế hoạch. Có điều dù sao cũng là hải đồ, Âu Dương không thừa nhận nói:

" Vi thần thật không biết."

" Nhớ rõ lúc trẫm mới vừa lên vương vị, ngươi đã nói hiến pháp gì với trẫm?"

Triệu Ngọc nói:

" Bên trong Mộng Du Ký còn có hiến pháp lấy nước nhà làm gốc rễ. Trừ Âu Dương ngươi ra, Đại Tống còn có tài tử nào có suy nghĩ như vậy sao?"

"..."

Âu Dương đổ mồ hôi.

" Trẫm không có điều tra ngươi, trẫm cũng không muốn điều tra ngươi. Chỉ là phóng tin tức ra ngoài, muốn bản thân ngươi đến nói với trẫm."

Triệu Ngọc thở dài nói:

" Ngươi khiến trẫm quá thất vọng rồi. Có điều trẫm không rõ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi không phải là một người có dã tâm, nếu không ngươi sẽ không vứt bỏ vị trí chủ tịch của hiệp hội thương nghiệp, ngươi nếu có dã tâm, phó tướng bây giờ tất nhiên có ngươi, trạng nguyên lên chức so với người khác càng dễ dàng hơn."

Âu Dương do dự một hồi nói:

" Bệ hạ đa tâm rồi, Sách này kỳ thật chỉ là vẽ ra thể chế của một số quốc gia, luật pháp nhân tình, khích lệ người trẻ tuổi tiến tới, trung thành quốc gia, trung với lý tưởng. Bệ hạ có thể không cần quan tâm. Sách quả thật không phải là vi thần viết, bệ hạ cũng biết vi thần với chức trạng nguyên này chỉ là hữu danh vô thật, có điều đại cương của sách này quả thật đã trải qua tay vi thần."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play