Hạc Bích giống như Y Xuyên, đều là trọng điểm của lộ trình này. Y Xuyên là một thị trấn, chỉ có ba phần là dân cư bản địa. So sánh với Hạc Bích là một huyện lị, thì dân cư cư trú ở đó chiếm đến tám phần. Thợ mỏ được chia làm ba thôn cư trú quanh quặng mỏ này, hai phần ở lưng chừng ngọn núi cao, một phần ở vùng ngoại ô.
Xe ngựa tiến vào huyện Hạc Bích, Âu Dương đột nhiên nói:
“Đỗ qua một bên, không được phép hỏi bất cứ điều gì.”
Hồ Hạnh Nhi rất nghe lời, đỗ xe ngựa qua một bên, Âu Dương nhìn qua cửa sổ xe ngựa, thấy Kim Đại – người mà hắn đã lâu không gặp đang ở trong quán rượu uống rượu với một gã đàn ông. Âu Dương khẳng định gã đàn ông kia không phải người của tộc Nữ Chân, hay ít nhất là đã cư trú ở trên đất Tống năm năm trở lên. Cách người này cầm đũa và bình rượu hoàn toàn không có dáng dấp của một người Kim.
Mặc dù gặp Kim Đại ở đây là nằm ngoài ý muốn của Âu Dương, nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Âu Dương hỏi:
“Ngươi có quen biết cái gã đàn ông tầm ba mươi tuổi đang dựa vào cửa sổ kia không?”
“Không quen biết, ta mới đến Hạc Bích có mấy lần. Vả lại đã là chuyện rất lâu trước đây rồi, nhớ ra đường đã là may lắm rồi đây, làm sao có thể quen biết người nào đó nữa chứ.”
Âu Dương nói:
“Ngươi đến văn phòng tứ bảo ở bên cạnh lấy giấy và mực đến đây.”
“Lấy?”
“Ngươi có thể chọn cách cướp, hoặc là móc tiền ra mà mua.”
Âu Dương nói:
“Nhớ là lấy thêm ít nước nữa.”
Đừng có để một lúc sau lại phải thổ nước bọt ra mà mài mực.
“Vì sao người làm mấy cái việc tay chân này lại luôn là ta chứ?”
“Vì ta thông minh hơn ngươi.”
“. . .”
Hồ Hạnh Nhi không nói gì nữa, đùng đùng lửa giận xông vào văn phòng tứ bảo, dáng vẻ như là muốn cướp vậy.
Bút, mực được đưa vào bên trong xe, Âu Dương vẽ hình dáng của gã đàn ông kia rồi lại dặn dò:
“Đến huyện nha.”
… . . .
Âu Dương chứng minh thân phận của bản thân trước, sau đó đưa bức họa của gã đàn ông kia cho bổ đầu, hỏi:
“Bổ đầu đại ca, đại ca đã gặp qua người này chưa?”
“Người này? Có chút quen mặt.”
Bổ đầu gọi:
“Này ngươi, đến đây xem chút đi.”
Một tên nha dịch lớn tuổi đến xem một chút rồi hỏi:
“Người này có phải cao tầm năm thước bảy tấc, lúc cười thì thấy thiếu mất một cái răng cửa.”
“Đúng, chính là người này.”
“Người này tên là An Lao Xử, người bản địa, ăn, uống, gái gú, đánh bạc đủ cả. Sau khi mẫu thân bị hắn làm cho tức chết. hắn liền bị thúc thúc đưa tới mỏ quặng kiếm chút tiền để nuôi bản thân. Sau đó đến rất nhiều chỗ lao động phi pháp, hắn tự nhiên được cất nhắc lên làm quản đốc.”
Lão nha dịch nói:
“Gần đây tên tiểu tử này có tiền, còn bao* Tiểu Thường Xuân của Lệ Xuân Nguyên.”
“Lão ca biết rõ thật đấy.”
Âu Dương khen ngợi.
Bổ đầu cười rồi nói:
“Lúc trước ta còn khá bực dọc, nhưng sau khi nghe đến cái tên Tiểu Thường Xuân thì ta liền biết vì sao hắn lại biết rõ như vậy rồi. Hắn là khách quen của Tiểu Thường Xuân, giờ bị người ta bao rồi, còn không đố kị đến chết ấy chứ.”
“Được, nói xấu ta, e là các ngươi không biết đó chứ, trong Lệ Xuân viện còn có một người tên là Trại Thường Xuân.”
Mấy tên nha dịch cứ mãi miết nói chuyện trăng gió, đến nỗi Âu Dương đi lúc nào bọn chúng cũng không biết, đợi đến khi định thần trở lại chuẩn bị hỏi vì sao lại tìm An Lao Xử thì Âu Dương không biết đã đi tới nơi nào rồi.
. . . .
Hồ Hạnh Nhi ở ngoài cửa nói:
“Bước tiếp theo ngươi dự định làm gì?”
“Ta muốn theo dõi xem tên An Lao Xử này tiếp xúc với những người nào trong mỏ quặng.”
Âu Dương nói:
“Ngươi đến chỗ Vương bá bá của ngươi lấy giấy tờ chứng minh thân phận đến đây. Cứ nói ta muốn được tùy ý đi lại trong mỏ, nếu không sẽ bị hoài nghi.”
Hồ Hạnh Nhi kinh hãi:
“Ta đến đó chẳng phải là dâng mỡ lên miệng mèo sao?”
“Ngươi cứ nói là người ở chỗ Dương Bình.”
Âu Dương khinh thường, người ta sớm đã biết thân phận của ngươi rồi, chỉ là không thích vạch trần mà thôi.
“Một tên nha dịch Dương Bình đáng để người ta nể mặt đến như vậy sao?”
Âu Dương không nhịn được nữa, nói:
“Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi, ta với hắn có khách sạn chi giao.”
. . . . .
. . . .
Một canh giờ sau, Hồ Hạnh Nhi cầm một tấm lệnh bài trở về và nói:
“Cho ngươi cái này. Môn khách dặn dò ta, chính là lệnh bài của người tuần tra mỏ quặng Vương gia, chủ yếu là xem tình hình kinh doanh, quản đốc có ăn bớt ăn xén tiền lương với có làm chuyện gì không hợp quy tắc không. Còn nói phải dắt vật này ở bên hông, muốn làm gì trong mỏ quặng cũng được. Đúng rồi, ta còn chưa hỏi ngươi, hôm đó ngươi và Vương thúc thúc của ta nói chuyện gì thế, thúc ấy vì sao lại đi tìm ngươi, nói tới mức đưa lệnh bài cho ngươi mượn luôn.”
“Ta chỉ nói cho một mình ngươi thôi đấy.”
“Uhm, Uhm.”
“Thực ra ông ấy là ca ca đã thất lạc nhiều năm của ta.”
“. . . . .”
Hồ Hạnh Nhi kinh ngạc, sau đo suy nghĩ xem có nên tin hay không đây.
“Lừa ngươi đấy.”
“Oa, ngươi muốn chết sao.”
Hồ Hạnh Nhi giận dữ, lập tức quên mất câu hỏi mà mình hỏi lúc trước vẫn còn chưa có được đáp án chính xác. Thấy dáng vẻ vô hại đáng chết của Âu Dương, nàng ta thề trong lòng, đợi đến một ngày nào đó mình tự phơi bày bộ mặt thật của mình, quay về làm Hồ đại tiểu thư, mình nhất định sẽ dạy dỗ cái tên xấu xa này thật tốt.
…
Ngày thứ hai, Âu Dương khoác lên người bộ y phục cao cấp của một gia đinh. chất liệu vải may y phục của gia đinh cao cấp khá tốt. Sau đó chỉ cần dựa theo cách thức nhất định mà hành sự là xong. Hiệu may có hàng may sẵn. Nên Âu Dương muốn cưỡi ngựa, Hồ Hạnh Nhi thì lại khá rắc rối, cuối cùng mặc lên mình một bộ y phục của nam nhân, chưng ra bộ mặt mông muội, trở thành một người hộ vệ thần bí đi theo sau Âu Dương. Tạo hình này xem ra cũng có tới chín phần giống rồi. Nếu như không phải có nha dịch biết tấm lệnh bài bên hông của Âu Dương tượng trưng cho quyền lợi thì Hồ Hạnh Nhi sớm đã bị giải tới công đường rồi. Người dựa vào y phục, ngựa dựa vào cái yên, trên đường Âu Dương trông thấy vị bổ đầu mình gặp hôm qua, nhưng người bổ đầu ấy lại không liên hệ hai người với nhau. Nghĩ kĩ thì cũng đúng, lúc đó đang thảo luận về Trại Thường Xuân mà.
Nhìn chỗ đầu tiên trong mỏ quặng, Âu Dương thấy rõ Vương chưởng quỹ đã có động thái, đập vào mắt là một giám công đang nói tiếng của tộc Nữ Chân. Trên tay của quản đốc người Tống không cầm vật gì cả. Mà sau lưng của giám công Nữ Chân có hai tùy tùng Nữ Chân, trong tay đều cầm cây côn. Âu Dương thở dài, cổ kim giống nhau, đều là chuột đánh nhau và bạo ngược từ trong ổ.
Hiển nhiên là các giám công đều nhận ra lệnh bài của Âu Dương, nên họ đều nhường đường với dáng vẻ vô cùng cung khiêm. Không chỉ là bọn họ mà khi Âu Dương ở trong mỏ, trên mặt như có viết chữ người nhàn rỗi thì né ra vậy, đến cả người Hán cũng lượn đi. Người phụ trách chính ở trong mỏ cũng không dám đến trước mặt Âu Dương mà chào hỏi, chuyên tâm tìm chút chuyện để làm. Ai dám làm bộ quen biết với tuần công như Âu Dương thì sẽ bị báo cáo lên trên, tuần công sẽ không cho ngươi sắc mặt tốt đẹp gì cho cam trước mặt ông chủ phụ trách. Đây gọi là càng nói càng sai, cho nên đối với những tuần công như Âu Dương thì cần phải ít nói lại và làm nhiều lên. Không có việc thì phải tìm chút việc mà làm. Giống như các công ty hiện đại, một khi công ty có thông tin sẽ cắt giảm biên chế, mà giám đốc của bộ phận nhân sự lúc nào cũng run rẩy khi chuẩn bị giao danh sách ra, ngàn vạn lần đừng có mà nhờ vả vào quan hệ với cấp trên, cúi đầu làm việc, thể hiện bản thân đang rất bận, cương vị của mình rất quan trọng mới là chân lý. Đừng hi vọng giám đốc của bộ phận nhân sự sẽ nể tình riêng, nếu không người đầu tiên bị cắt giảm có khả năng chính là giám đốc bộ phận nhân sự.
Ăn cơm trưa ở trong mỏ quặng, Hồ Hạnh Nhi cứ trơ mắt ếch ra nhìn, lúc này mới hiểu vì sao lúc Âu Dương thấy nàng ta trang điểm với bộ dạng như vậy liền có ý nói mình là đần độn và ngu ngốc, không thể ăn được, nàng ta không che không chắn gì cũng biết là phận nữ nhi rồi. Âu Dương cầm chén cơm đến ngồi vào vị trí trước mặt người tổng phụ trách và nói:
“Phân mỏ này ở Hạc Bích có bao nhiêu người?”
“Mỏ quặng này có ba nghìn hai trăm hai mươi mốt người.”
“Có bao nhiêu người Nữ Chân?”
Người phụ trách đúng là có năng lực, lập tức nói ra ngay:
“Hai nghìn năm trăm người.”
“Có mấy giám công.”
“Tám người, mỗi người được tự chọn cho mình hai tên tùy tùng làm phó thủ, một người sẽ bao quát một khu vực, bao gồm cả hai người của tộc Nữ Chân vừa mới được cất nhắc.
Âu Dương gật đầu:
“Một canh giờ sau kêu họ lần lượt đến đây.”
“Vâng!”
Âu Dương quay về chỗ cũ, liếc nhìn Hồ Hạnh Nhi một cái và hỏi:
“Đói?”
“Đói.”
Hồ Hạnh Nhi thành thực trả lời.
“Nhà giàu sang một ngày ăn cơm ba bữa, còn bách tính thông thường thì chỉ ăn cơm hai buổi: sáng, tối mà thôi.”
“Cơm sáng bọn họ đã ăn sạch sẽ hết cả rồi, còn ta chỉ húp được có nửa chén cháo.”
“Biết rồi, lát nữa gọi mấy cái màn thầu rồi chạy vô nhà xí mà ăn.”
Âu Dương hỏi:
“Có cần cho thêm chén canh không?”
“. . . . .”
Mắt Hồ Hạnh Nhi xanh biếc, nhà vệ sinh ngày xưa không có sạch sẽ như nhà vệ sinh trong hiện đại, côn trùng có thể bò nhung nhúc lên chân. Hồ Hạnh Nhi nghĩ tới việc sẽ bưng chén canh của mình, cầm hai cái màn thầu ăn ở trong hoàn cảnh đó, suýt nữa nôn ói, cắn răng một hồi lâu mới nói:
“Canh thì ta không cần đâu.”
“Cũng đúng, chỗ đó không có nước cũng có thể tự mình sản xuất ra.”
… . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT