Người tới chừng ba mươi tuổi, tuy là mặt phổ thông nhưng thoạt nhìn rất hòa khí. Trên mặt tươi cười, rất giống một nhân vật tiểu thương. Người tới cúi người với ba người, sau đó xoay người đóng cửa nói:
“Sớm nghe nói Âu đại nhân chính là rồng trong cõi người, hôm nay vừa gặp. . .”
“Ngươi đang vu hãm bổn huyện tạo phản?”
Rồng trong cõi người, ngươi nói thẳng là rồng Đại Tống được rồi. Âu Dương nói:
“Có chuyện nói mau. Bổn huyện tâm tình rất không tốt, nếu nói khiến bổn huyện mất hứng, hôm nay ngươi tới được nhưng đi không được.”
“Tiểu nhân Kim Đại, đại nhân nếu muốn moi việc từ trên người tiểu nhân, vậy thì quá để mắt tiểu nhân rồi.”
Kim Đại mỉm cười nói:
“Tiểu nhân chỉ là thay chủ nhân chuyển lời cho đại nhân. Chủ nhân đã chuẩn bị rượu nhạt trên Bình Hà rồi.”
Bình Hà thông Trường Giang.
Âu Dương cười nói:
“Thời tiết như vậy có người mời khách ở trên nước, nhìn ra được đó là con người tao nhã, vậy thì đi thôi” .
“Đợi đã”
Kim Đại nói:
“Chủ nhân ta chỉ gặp một mình Âu đại nhân. Đại nhân có thể yên tâm, chủ nhân ta chính là bạn cũ đại nhân, tuyệt sẽ không gia hại đại nhân. Hơn nữa Đại Tống còn có ai dám gây họa Âu đại nhân.”
Trương Tam nói:
“Đại nhân, quân tử không chấp việc nhỏ. Không bằng bắt người này, ngày mai bảo các huynh đệ Quang châu cùng Lư Châu giúp, đừng nói là chủ nhân hắn, cho dù mười tám đời tổ tông của chủ nhân hắn đều có thể điều tra ra.”
Kim Đại bị gác đao quan trên cổ cũng không sợ hãi, vẫn như cũ mỉm cười nói:
“Âu đại nhân, tiểu nhân mặc dù không biết nhiều thứ. Nhưng biết chủ nhân nhà ta cùng ám dìm xác Dương Bình tuyệt không có bất cứ quan hệ nào. Chủ nhân nhà ta chỉ là ở dưới cơ duyên xảo hợp, trùng hợp biết được một số chuyện của án dìm xác, nghe qua đại nhân thanh danh hiển hách, cũng muốn nhân cơ hội này ôn chuyện cùng đại nhân.”
“Hóa ra là như vậy?”
Âu Dương phất tay bảo Lý Tứ lấy đao ra nói:
“Được, mời chờ ngoài phòng, ta thay xiêm y.”
“Được, tiểu nhân chuẩn bị kiệu ở ngoài khách sạn.”
Trương Tam nhìn Kim Đại đi rồi nói:
“Đại nhân, không nên gặp. Những người này thừa dịp đại nhân không ở mà vu oan giá họa, chính là muốn đại nhân vạn kiếp bất phục. Nếu đại nhân một mình hành động, chỉ sợ cho kẻ xấu cơ hội hạ thủ.”
“Yên tâm, ta không phải người vô dụng như vậy.”
Sóng to gió lớn nào mà chưa thấy qua, còn từng uống rượu với tội phạm hung ác nhất, thuận tiện lừa toàn bộ thân gia cộng thêm một đêm tình phụ. Thế giới này không chuyện không dám làm, chỉ có chuyện không muốn làm.
. . .
Trên đường trấn nhỏ gần như không thấy bất kỳ người nào. Âu Dương vừa nhìn đã có thể phán đoán, hai gã kiệu phu là diễn viên quần chúng thuê tạm thời, không phải là hạng người đồng mưu hoặc là võ nghệ cao cường gì. Vì vậy hào phóng vào cỗ kiệu, cỗ kiệu đi ra ngoài trấn.
Một đường rất yên tĩnh, cỗ kiệu đi mãi cho đến ngoài trấn, trực tiếp mang lên thuyền chờ sẵn. Sau khi kiệu phu rời đi, người chèo thuyền cởi dây thừng buộc chặt, đội thuyền xuôi dòng xuống.
Âu Dương đi ra cỗ kiệu, thân ở bong thuyền. Một tên chèo thuyền đang cầm lái. Âu Dương đi lên hỏi:
“Lão ca?”
Người chèo thuyền lắc đầu, chỉ chỉ miệng của mình, khoát khoát tay ý bảo mình là tên câm. Âu Dương gật đầu, xoay người nhìn vị trí buồng nhỏ trên thuyền, bên trong đèn đuốc sáng trưng, nến đỏ ấn hai ngón tay, trong ánh trăng mờ mang theo mấy phần thần bí.
Âu Dương đi đến trước cửa khoang, gõ cửa:
“Có người ở nhà không?”
“. . .”
Không ai trả lời.
Âu Dương đẩy cửa ra, thân thể phản xạ có điều kiện né sang một bên, nhưng không bay ra viên đạn hoặc là người nào. Âu Dương thò đầu xem xét, chỉ thấy trong khoang thuyền bốn phía treo tơ trắng, tiền giấy đầy đất, một nữ tử bạch y đang đưa lưng về phía hắn rót rượu cho bàn đối diện, tựa hồ còn thì thào gì đó với nam nhân không tồn tại đối diện.
Làm gì vậy? Phim kịnh dị à? Nếu nữ nhân kia quay đầu lại, có thể là mặt trắng bệch miệng đầy máu không? Âu Dương vào buồng nhỏ trên thuyền, sau khi đi hai bước liền dừng lại, nhặt một tờ tiền giấy dưới đất nhìn một hồi nói:
“Hiện tại cũng đã dùng ngân phiếu, nghe nói Diêm Vương sớm đã dùng thẻ tín dụng.”
“. . .”
Nữ nhân bạch y tựa hồ là kẻ điếc, không nghe thấy cũng không biết thưởng thức sự hài hước của Âu Dương, chỉ cầm một khăn tay màu trắng lau nước mắt.
Âu Dương lại đi hai bước, một dải lụa trắng theo gió phất tung, đối diện nàng kia rõ ràng là một cái hòm. Dưới cái hòm còn có một bộ quần áo dính máu gấp sẵn.
Âu Dương nhìn quần áo dính máu kia một hồi lâu, đột nhiên đầu óc nhảy ra một tin tức: Cháu nội Hoàn Nhan A Cốt Đả chết trận. Nghe nói là trúng mai phục, bị mười miếng pháo ném bắn trúng, lúc nhặt xác phát hiện thi thể bị phân ra vài miếng. Âu Dương quăng tiền giấy ra nói:
“Hoàn Nhan Lan ”
Bạch y nữ tử mở miệng, mặc dù không xoay người, nhưng Âu Dương biết xác thực là thanh âm của Hoàn Nhan Lan:
“Âu đại nhân không rót chén rượu nước với tiên phu sao?”
“Xin lỗi, ta và tiên phu ngươi không có giao tình. Hơn nữa, ta nghe nói ngươi được Hoàng thượng thu làm nghĩa nữ, phong làm Thanh Lãnh công chúa gả cho người này, có điều ba ngày trước đại hôn, bị Da Luật Đại Thạch ám toán, chết ở Thông Châu, ta thấy không tính là tiên phu nha. Bản thân chỉ có thể bày tỏ khinh bỉ với Da Luật Đại Thạch hèn hạ.”
Ngữ khí Hoàn Nhan Lan rất bình thản nói:
“Ngươi không nhận cái chết của tiên phu là lỗi của ngươi? Hắn vốn là dũng sĩ dùng một địch trăm. Mười sáu tuổi đã mang một trăm nhân mã đi ngang qua rừng quân do người Khiết Đan dựng, thân trúng ba tên bảy đao, nhưng vẫn như cũ uống rượu ăn thịt, hào khí mười phần.”
“Cái này. . .”
Âu Dương ngẫm lại nói:
“Dựa theo báo hoàng gia kỳ tám mươi mốt đưa tin, người bị thương, đặc biệt ngoại thương không nên uống rượu, hơn nữa nên ăn nhiều thức ăn mềm. Hơn nữa sau khi súc miệng vết thương trong nước, dùng rượu mạnh đổ vào miệng vết thương. Nếu miệng vết thương quá lớn, có điều kiện dùng ướp đá. . .”
“Âu Dương, chỉ cần ngươi dập đầu với tiên phu cùng ca ca ta, hơn nữa ăn năn, ta có thể đưa ngươi chứng cứ án dìm xác.”
Âu Dương dò hỏi thử:
“Chứng cớ gì?”
“Đồ hung thủ giết Yến Thất bỏ quên.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT