Âu Dương cùng Lương Hồng Ngọc không gọi là thành thân, thành thân chính thức là phải có lệnh cha mẹ và bà mai mối, rồi sau đó tộc trưởng nhập tộc tịch. Mà chính thê Âu Dương sau khi sinh con trai, Âu Bình mới có thể đổi giọng gọi là lão gia.

Âu Dương cười nói:

" Nào có chú ý nhiều như vậy, thích thì nói một tiếng. Ngươi cũng thường đi các quan phủ tặng quà giao thiệp, bất kể là công chúa quận chúa, thương nhân trong kinh, chỉ cần nhìn trúng thì cứ nói một tiếng. Bạch Liên còn ngươi?"

Hắn cũng thật sự không biết Âu Bình động xuân tâm, đương nhiên không loại trừ bản thân không chú ý đến.

Bạch Liên thì lại khác, qua năm chính là hai mươi bốn tuổi, sớm bắt đầu giao tiền phạt. Bạch Liên trả lời đơn giản:

" Không vừa mắt."

Âu Bình nói:

" Bạch Liên tỷ ngược lại được Huệ Lan tỷ an bài vài thân tín bên người, xuất thân đều rõ ràng, phẩm đức không tồi. Nhưng Bạch Liên tỷ lại không vừa mắt. Nói người này không có học thức, người kia không có khí phách. Còn có, cái gì mà không có khí độ, không có tư tưởng, nhiều lắm."

Bạch Liên vô vị cười nhạt:

" Chỉ cầu xin đại nhân không chê Bạch Liên ở bên người chướng mắt là được, có thành gia hay không, thực sự không sao cả."

Lương Hồng Ngọc lắc đầu:

" Chuyện này sao thể chứ, gái lớn gả chồng. Việc này ta cũng có chút bận tâm. Ngươi nếu chướng mắt đệ tử quyền quý, thương nhân nhân gia, tìm một người một lòng chỉ đọc sách thánh hiền. Không hài lòng thì, nhiều phóng viên như vậy cứ tùy ý chọn lựa, chọn trúng rồi thì để quan nhân nhà ta làm chủ cho ngươi. Từ Âu phủ xuất giá, ai cũng không dám xem thường ngươi."

Âu Bình cười nói:

" Bạch Liên tỷ, ngươi cũng không nên lấy thiếu gia nhà ta làm tiêu chuẩn để chọn người, có điều nếu chọn được người như vậy thì vẫn còn một người."

" Ai?"

Âu Dương hiếu kỳ.

" Tô Thiên đó."

" Đáng chết, người ta có lão bà rồi. Âu Bình việc này phải nói với ngươi, một chồng hai vợ, người vợ thứ hai đều sẽ không vui vẻ. Nữ nhân trời sinh thích ghen, đương nhiên nam nhân cũng trời sinh keo kiệt. Cho dù bên ngoài không nói, lén lút cũng bực bội chết người. Tương lai sau này cũng phải sinh con cái, một chén nước không bằng phẳng, trong nhà chuyện nhỏ nhặt tranh chấp quá nhiều. Hiền lành không bằng vô tư, ngươi xem hoàng thượng ba nghìn mỹ nữ, có người nào là không phải lục đục với nhau? Đây không chỉ có liên quan đến tình yêu nam nữ, còn liên quan đến xây dựng gia đình. Phức tạp bên trong không phải là chuyện ngươi có thể biết."

Bạch Liên nghi hoặc hỏi:

" Vậy đại nhân sao ngươi lại biết?"

Làm sao biết? Đương nhiên là xem nhiều rồi. Loại sự tình này ở thập niên 90 Hong Kong vô cùng phổ biến, lục địa một nhà, Hong Kong một nhà. Tỷ như cha của bạn gái trước của Âu Dương chính là như vậy, rồi sau đó vợ ở lục địa chết, hai người con trai đến nương tựa mình. Gia đình kia mâu thuẫn quả thật là... Cũng may là con trai, nếu như cũng đưa cả vợ đến đây, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Đến thế hệ Âu Dương sẽ không như vậy, phân hoá ra vài tiêu chuẩn, một là tình nhân đã thay thế thế tục hai thê, tình một đêm chiếm hữu tư tưởng của người tuổi trẻ. Đương nhiên tình một đêm cũng có điểm mấu chốt đạo đức cố định, tỷ như Âu Dương, có bạn gái, cơ bản cũng không lăng nhăng, nếu như lăng nhăng thì bạn bè cũng sẽ khinh bỉ và khiển trách. Nhưng có gia đình còn ở bên ngoài xằng bậy, ngược lại bình thường, sự nghiệp thành công lại không có tình nhân nào thì đều ngại ngùng khi trò chuyện, truy cầu hoàn mỹ tốt nhất chính là có một đứa con riêng. Tiêu chuẩn đạo đức biến đổi thất thường, có khi khiến nhân tài tinh anh chuẩn mực không lo thu nhập như Âu Dương cũng mơ màng trong cuộc sống. Mà công việc lại trở thành công cụ gây mê tốt nhất...

" Thiếu gia, ngươi nghĩ gì thế?"

Âu Bình một bên cắt đứt suy nghĩ.

" Không có gì."

Âu Dương lắc đầu, nói các ngươi cũng sẽ không hiểu rõ, sẽ không giải thích. Đây là một loại mất phương hướng với đạo đức, mê mang với luân thường. Văn minh đa nguyên hóa phong phú, ngược lại là khiến người khác nhìn không rõ được. Những vấn đề này đã là vấn đề lớn nhất của thế hệ Âu Dương. Bọn họ hi vọng đạo đức, nhưng đồng thời lại chà đạp đạo đức. Phản bội, áp lực, văn hóa từ bên ngoài đến ập đến, mấu chốt của đạo đức, những người có tự chủ tư tưởng này chịu đựng sát thương lại là lớn nhất. Âu Dương chuyển đổi chủ đề hỏi:

" Một hồi là tiết mục gì?"

" Chơi mạt chược."

Lương Hồng Ngọc cùng Bạch Liên trăm miệng một lời trả lời. Hứng thú của các nàng đối với trò này cũng giống như hứng thú của nam nhân đối với đá banh, đều là như nhau. Nhưng đáng ghét nhất là, hai người bổ sung một câu:

" Nhưng không đánh với ngươi."

Cái này không thể trách các nàng, cùng Âu Dương chơi mạt chược chơi Poker, cho tới bây giờ chưa từng thắng qua. Chính là hắn một mình đại sát tứ phương. Về sau Lương Hồng Ngọc nhân lúc trò chuyện trên giường nghe ngóng được mới biết, không ngờ những vật này đều là do quan nhân nhà mình phát minh ra.

" Được, các người chơi đi."

...

Âu Dương tựa người trước cửa nha môn, nhìn thấy chỗ đốt pháo đám người náo nhiệt, ngược lại là có vài phần lạc lõng. Âu Dương không thích pháo, người hiện đại phần lớn không thích. Thứ kia ồn, cho nên Âu Dương cảm thấy giống như là người bên ngoài thế giới này... Ngẫm lại, Âu Dương khá là thoải mái, bản thân vốn chính là người bên ngoài thế giới này. Âu Dương dặn dò nha dịch thường trực:

" Báo cho các huynh đệ, gia tăng tuần tra, chú ý phòng cháy."

"Dạ!"

Nha dịch có chút khó hiểu, lời này hôm nay đã dặn dò ba lượt rồi. Bọn nha dịch cũng giảm bớt nghỉ ngơi gia tăng tuần tra, sao còn nhớ đến chuyện này?

Âu Dương cũng thấy bản thân có chút đường đột, phất tay cười cười. Lúc này một đội đoàn ngựa từ đằng xa mà đến, tới gần xem xét, là năm người đại nội giả trang. Đứng trước là một thái giám. Chỉ thấy thái giám kia tay cầm thánh chỉ nói:

" Tri huyện Dương Bình Âu Dương tiếp chỉ."

Má nó, Cửu công công đều nghỉ tết rồi, mình tại sao còn phải tiếp chỉ. Âu Dương bất đắc dĩ nói:

" Công công chờ đã, để đi chuẩn bị hương án."

" Không cần."

Thái giám xuống ngựa trực tiếp đọc, hai ý, là thương cảm Âu Dương một năm vất vả, đặc biệt ban thưởng hoàng kim trăm lượng. Hai là trọng điểm, bổ nhiệm Âu Dương làm Tần Phượng Lộ giám quân sử, trước mồng ba thán hai phải lên đường đi nhậm chức. Rồi sau đó hơi chút khách khí đem hoàng kim cho Âu Dương, cùng với nội vệ giục ngựa bỏ đi, hiển nhiên còn phải lại đi nơi khác truyền chỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play