Tông Trạch là người rất công bằng, chính trực, hắn làm một bản tổng hợp vô cùng chi tiết, tỉ mỉ về những gì mà hắn tìm hiểu được ở Dương Bình gửi lên Hộ Bộ. Trước buổi Triều hội ngày mai, Hộ Bộ đã đệ bản tấu chương này cho phủ Nội Các, sau đó phủ Nội Các lại đệ bản tấu chương đó lên cho Hoàng Thượng.
Trương Bang Xương nói:
"Bệ hạ, Tông đại nhân nói, theo những gì mà hắn điều tra, thì có đến ba phần tú tài từ bỏ việc học hành, mà tư lịch của tú tài ở Dương Bình trong hai năm qua vỏn vẹn chỉ có tám người, đây quả là việc vô cùng hiếm thấy của Đại Tống."
Triệu Ngọc hỏi:
"Sao Quốc Tử Giám không hề báo cáo?"
"Bẩm bệ hạ, trên này đã nói rất rõ, có người của Quốc Tử Giám đã báo lên huyện lị, huyện lị cũng cử người xuống tra hỏi, nhưng không hề có kết quả."
"Trẫm rất tò mò một chuyện, Âu Dương không phải khuyến khích mọi người học chữ sao? Sao lại phạm vào tội danh phá vỡ nền móng Đại Tống?"
Thái Kinh ở bên cạnh nói:
"Bẩm Bệ hạ, Âu Đại nhân là người trọng chữ, không trọng Văn. Tiến sĩ trong triều đình lại chọn Văn chứ không chọn chữ. Vi thần thấy xuất phát điểm của Âu đại nhân tuy là tốt, nhưng có chút hấp tấp và liều lĩnh."
"Uhm!"
Triệu Ngọc gật đầu và nói:
"Vậy ý của các khanh là.."
"Chi bằng hãy đổi tri huyện, vừa hay Thứ Sử Thọ Châu có một ghế trống."
"Ngũ phẩm? Không được, trẫm đã từng nói trong vòng ba năm không thể lên chức, nhanh như thế mà đã nuốt lời, người trong thiên hạ sẽ bàn tán ra sao chứ?"
Vương Phấn nói:
"Ý của Thái tướng là, Âu Dương phải chuyển đi nơi khác, các đại thần đều xuất thân từ khoa cử, bây giờ vẫn đang bàn tán ầm hết cả lên. Báo chí của Âu đại nhân làm việc rất hiểu quả, chi bằng hãy triệu về kinh thành, Bệ hạ cũng có thể được xem tin tức mới nhất ngay trong ngày."
"Uhm, để trẫm suy nghĩ một lát, các khanh cứ dâng lên một biểu chương."
Tin tức này được Lý Dật Phong khơi ra, ngay lập tức gửi về Dương Bình, những người có liên quan nghe được tin này đều rất kinh hãi. Tô lão gia là người có hiểu biết sâu rộng, chỉ một câu nói đã bóc trần điều bí mật ở trong đó:
"Bây giờ Dương Bình là hương mô mô*.
*Hương mô mô: kẹo xà lách.
Và nay ai cũng biết cái ghế tri huyện Dương Bình này là cái ghế trống béo bỡ nhất.
Lý Dật Phong nói:
"Kinh thành có lời đồn, ba năm tri châu không bằng một thư lại Dương Bình."
"Người ta tức đỏ mắt, ghen ghét, đố kị đó."
Cam Tín ở bên cạnh cười nhạt và nói:
"Mỗi tháng ta được nhận một trăm quan tiền, bọn chúng nhìn không được, nên muốn tự mình đến cầm."
Tô lão gia gật đầu:
"Chủ yếu là danh tiếng của đại nhân quá lớn, ngoài đường bây giờ ai mà không biết đến tiếng của đại nhân. Làm báo chí, tổ chức võ cử, thu phục Tống Giang. Còn cò hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, xưởng quân sự Dương Bình. Điều đáng chết nhất là, trong triều đại nhân không có chỗ dựa. Phía Hoàng Đế thì đương nhiên hi vọng đại nhân có thể lên kinh chuyên tâm viết báo, người rõ ràng cầu còn không được ấy chứ."
Âu Dương cười ha ha và nói:
"Ý này có nghĩa là ta còn ở lại Dương Bình thì sẽ khiến cho trên dưới triều đình khó chịu rồi? Chỉ cần ta đổi đi nơi khác, mọi người đều sẽ vui vẻ?"
"Đúng là ý này. Nếu không cũng sẽ không bảo tên quan có tiếng tăm tốt đẹp như Tông Trạch đến điều tra Dương Bình."
Tô lão gia nói:
"Phải nghĩ ra một đối sách, nếu không Dương Bình sẽ lại không có ngày ngóc đầu dậy."
Cam Tín nói:
"Chi bằng trực tiếp đi gặp Hoàng Thượng, nói với người là đại nhân không muốn rời đi."
"Hoàng Thượng hỏi: Sao khanh lại không muốn rời đi chứ? Là vì Dương Bình giàu có và đông đúc, hay vì Dương Bình không có khanh thì không xong? Hay là khanh cho rằng khanh là người tài giỏi nhất thiên hạ?"
"....."
Cam Tín buồn rầu, thật sự không có lý do nào để có thể đứng mãi ở nơi này không chịu rời đi. Bây giờ cái chân đau đã bị người ta tóm gọn trong tay, xuất phát từ mục đích bảo vệ Âu Dương, Hoàng Đế cũng sẽ điều Âu Dương đến đổi vị trí công tác cho người khác. Vả lại, cứ cố chấp không đi, các đại thần nhất định sẽ hạch tội.
Tô Thiên - người nãy giờ chẳng chịu nói một lời nào đột nhiên mở miệng:
"Theo như ta thấy, chỉ có thể đi giải quyết tận gốc vấn đề mà thôi."
"Ngươi nói xem."
"Trực tiếp dâng tấu chương xin từ chức."
Tô Thiên ra hiệu để cho mình nói hết cái đã:
"Thứ nhất, Hoàng Thượng đáp ứng đơn xin từ chức của Âu đại nhân. Âu đại nhân có thể chuyên tâm phát triển hiệp hội thương nghiệp Dương Bình. Nói thế này là hơi ích kỷ, đại nhân chớ để bụng. Thứ hai, Hoàng Thượng đáp ứng đơn từ chức của Âu đại nhân, cử người đến nhậm chức. Chúng ta hoàn toàn có thể đồng lòng khống chế hắn, biến hắn trở thành tên tri huyện bù nhìn, đại nhân làm một tri huyện ẩn thân. Việc này không giống với Lưu Tứ Nữ, ta tin rằng toàn Dương Bình đều sẽ phò trợ cho đại nhân. Điểm lợi của Dương Bình là không cần sự cung ứng ở bên ngoài. Tiền, chúng ta có. Người, chúng ta cũng có. Thứ ba, Hoàng Thượng chấp nhận đơn từ chức của Âu đại nhân, chúng ta liền có thể đưa mười vạn bách tính lên kinh thành."
Âu Dương cười và nói:
"Thực ra, điểm thứ nhất cũng không hợp lý, có câu tục ngữ nói rất hay: một người Dương Bình là một con rồng, mà một đám người Dương Bình sẽ thành một đám côn trùng, hai người có năng lực làm việc, luôn luôn có tác phong làm việc của riêng mình. Có thể để Tô Thiên rút lui, còn ta lên thay thế, nhưng tuyệt đối không thể có cùng lúc hai người chủ quản lý được."
Tô Thiên bái phục và nói:
"Không ngờ đại nhân vẫn còn có thể cười được."
"Chẳng lẽ khóc?"
Âu Dương nói:
"Yên tâm, cho dù ta có bị điều đến Lĩnh Nam, thì chúng ta vẫn có cơ hội cùng nhau hợp tác. Cứ coi như ta đang đi khai thác thị trường phía Nam là được rồi."
Những người khác cũng không biết phải nói cái gì nữa, dù sao thì cũng chẳng nói ra được cái gì nên hồn, mọi người chỉ có thể cáo tự và yên lặng xem tình hình chuyển biến ra sao. Không ngờ ngày hôm sau chuyện này đã được truyền ra ngoài, lập tức trở thành chuyện lớn nhất của huyện Dương Bình. Âu Dương hiểu rất rõ, rất nhiều người không phải quan tâm đến tiền đồ của mình thế nào, mà là quan tâm đến việc tri huyện đến nhậm chức sau này sẽ là ai, là người có tác phong làm việc như thế nào. Nhưng bách tính cũng hiểu rõ, không có Âu Dương, cái lợi và cái hại trước đây đều sẽ từ từ suy giảm.
Điều Âu Dương quan tâm chính là hai sản nghiệp để lại ở Dương Bình. Thứ nhất là tòa soạn báo, tòa soạn không quyết định ở tài sản bất động, mà ở chỗ các kí giả vừa mới có năng lực đơn độc viết bài. Vấn đề ở phương diện này không coi là lớn, các kí giả đều nguyện ý cùng gắn bó với sự tồn vong của Hoàng Gia báo. Thứ hai là xưởng quân sự, tiền của đơn hàng đầu tiên kí kết với Triệu Ngọc đã nhận rồi, quy mô xưởng tuy nhỏ, những mỗi ngày cũng có thể sản xuất ra tám trăm gói hỏa dược, việc giao hàng theo đơn đặt hàng chỉ là chuyện của vài ngày mà thôi. Vấn đề thứ nhất hiện nay là công xưởng có thể tiếp tục kinh doanh hay không, hai là quy mô của công xưởng chuyển dời rộng bao nhiêu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT