"Haiz.... Chỉ có thể như vậy, chứ còn biết làm sao nữa?"
Cửu Công Công ở bên cạnh liền nói:
"Bệ Hạ, thực ra chuyện này có thể hỏi Dương Tiễn."
"Dương Tiễn?"
Sau khi nàng đăng cơ, ngoài Dương Tiễn bị thu hồi quyền hành, thì các quan văn, Thái tướng vẫn duy trì tuyệt đối. Mà bây giờ Dương Tiễn ở trong cung chỉ đảm nhận một vài hư chức. Nhưng nghe Cửu Công Công nói vậy, Triệu Ngọc cũng cảm thấy có lí. Nếu không thể đánh chính diện được, thì mưu mô quỷ kế có thể còn hữu dụng đôi chút.
"Trẫm không muốn nhìn thấy hắn, khanh đi lo liệu là được rồi."
Triệu Ngọc không thích giao thiệp với Dương Tiễn, nếu như không vì tránh để cho người ta nói mình tá ma giết lừa*, thì sớm đã xử lí hắn rồi.
*Tá ma giết lừa: mượn cối xay giết lừa, tương đương với mượn tay giết người.
.....
"**?"
Dương Tiễn gật đầu và nói:
"Đúng vậy, vào thời Thái Thượng Hoàng, ta đã cùng với Âu đại nhân giao thiệp đôi lần. Sau đó vì chuyện của Lưu Tứ Nữ, Lưu Quý Phi liền bảo ta đi điều tra Âu Dương. Vô tình biết được, Âu đại nhân chính là đã đào hôn, mà đến nay cũng chưa từng yêu bất cứ ai. Nếu như ta nhìn người không nhầm, thì chỉ cần khiến Âu đại nhân lên giường với quận chúa, thì chuyện này liền có tám phần thành công."
Cửu Công Công gật đầu:
"Cũng đúng, dù sao thì đó cũng là chuyện sớm muộn. Ta hãy đi mời quận chúa tiến cung khuyên giải, còn ngươi hãy cho người đem rượu và thức ăn vào."
"Rõ!"
Cửu Công Công thấy sắc trời đã xế chiều, lập tức xuất cung đến phủ quận chúa, cũng chẳng nói rõ ràng gì với Tiểu Thanh, chỉ nói bây giờ Hoàng Thượng đang giam lỏng Âu Dương ở trong cung, mà mở nút thì phải cần người thắt nút, bảo Tiểu Thanh nhập cung khuyên giải. Tiểu Thanh lắc đầu, không muốn đi vì cảm thấy rất mất mặt. Cửu Công Công lại nói, chí ít thì nàng cũng đến nói chuyện với hắn, thế mới có thể biết Âu Dương rốt cuộc là có ý gì. Tiểu Thanh nghĩ thấy cũng có lý, bèn nhận lời.
Đến cửa cung, Lý Dật Phong sớm đã chờ đợi lâu ngày liện trực tiếp cản đường Cửu Công Công. Cửu Công Công bất đắc dĩ phải nói Tiểu Thanh vào cung trước, sau đó lão bị Lý Dật Phong kéo đến một tửu lầu nhỏ. Vừa ngồi xuống, Lý Dật Phong liền nước mắt nước mũi chảy ngắn chảy dài kể khổ:
"Lão ca ca, ở chỗ đệ mỗi ngày lài có một cuộc hỏi thăm, đệ sắp bị ép đến điên rồi. Không chỉ có tòa soạn, nha môn, còn có Tô Thiên của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình đích thân đến Đông Kinh. Bất kể như thế nào, cũng phải có một giải thích rõ ràng."
"Giải thích gì chứ? Lão đệ à, đệ không hiểu rồi, tòa soạn với nha môn thì khỏi đi. Tên Tô Thiên mưu mô nham hiểm. Cái mà hắn lo lắng chính là nêu Dương Bình đổi tri huyện thì sẽ thế nào, nếu Âu đại nhân bị trị tội, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình có chịu liên lụy hay không, còn có việc sau này làm thế nào để kiếm tiền ở Dương Bình."
Cửu Công Công là người từng trải nói:
"Nói thật lòng, không chỉ mình hắn lo lắng, mà rất nhiều người đều rất lo lắng về chuyện này, mấy người tham gia võ cử bây giờ vẫn chưa rời xa kinh thành, cũng đang lo lắng rằng Âu đại nhân có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không, còn có các vị đại thần cũng nghe ngóng xem Hoàng Thượng rốt cuộc là có ý gì, bây giờ đã không còn quan tâm đến chuyện của Âu đại nhân nữa, việc mà họ quan tâm lúc này chính là, Hoàng Thượng sẽ thay đổi thế nào, vì sao lại như vậy, sẽ đối xử với Âu đại nhân như thế nào. Ta nói cho đệ nghe, người thực sự quan tâm đến chuyện sống chết của Âu đại nhân phỏng chừng chẳng có mấy người."
"Lão ca ca, lời này đệ nghe không hiểu cho lắm."
"Đệ thật là, nói thế này đi, căn nguyên thì mọi người không rõ, nhưng không ít người biết Âu đại nhân là vì chống đối Hoàng Thượng, nên Hoàng Thượng mới giữ đại nhân lại. Nhưng không muốn đưa ra khỏi Đại Tống, lại cũng không muốn đưa đến Đại Lý Tự. Đây là vì cái gì chứ? Là những người Lý Hán muốn thất sủng? Hay là Hoàng Thượng muốn thu lại Hoàng Gia báo? Hay là chuẩn bị nhân cơ hội này đả kích quan lại tiền triều? Sau đó căn nguyên của việc này là gì chứ? Có người suy đoán, Âu đại nhân chống đối là bởi vì võ cử khiến Hoàng Thượng không vừa ý, có người nói là bởi vì hiệp hội thương nghiệp Dương Bình khiến Hoàng Thượng không vừa lòng. Có người lại nói là quan lại Dương Bình tham ô khiến Hoàng Thượng không vừa lòng, có người nói là bởi vì chuyện liên kết với Kim Liêu không như ý....Lão đệ à, những người này chính là thích đoán mò, thấy gió chính là thấy mưa."
"Lão ca ca, đệ cầu xin huynh hãy cho đệ một tin chính xác, căn nguyên của chuyện này rốt cuộc là gì?"
Lí Dật Phong bổ sung:
"Tốt xấu gì thì đây cũng hãy tặng cho đệ một cơ hội để được thăng lên một chức cao hơn."
"Không phải là ta không muốn nói cho đệ biết, việc này có liên quan đến thể thống hoàng gia. Vả lại, nếu như ta nói cho đệ, có thể sẽ làm hại đến Âu đại nhân. Đệ hãy về nói với mọi người, Trời vẫn xanh như vậy. Ta đi đây."
"Đợi chút đã!"
Lý Dật Phong vội túm lấy Cửu Công Công và nói:
"Vẫn còn chuyện, đệ nghe phong phanh là Thái Tướng đang tỏ ý muốn Bộ Hộ đến Dương Bình điều tra. Đệ nghe ngóng được chút tin tức từ bộ hộ, nói là vì Âu đại nhân không báo lên trên mà đã đem tám trăm dân tị nạn nhập quê quán vào huyện Dương Bình. Chuyện này có đúng không? Còn nữa, cuộc điều tra này có cách thức như thế nào? Người đến điều tra lần này có những ai?"
"Có chuyện này?"
Sau một hồi suy nghĩ, Cửu Công Công liền lắc đầu:
"Chuyện này ta thật sự không biết. Thế này đi, để ta sắp xếp người nghe ngóng một chút. Tốt nhất đệ nên bảo Dương Bình làm đủ công tác chuẩn bị, đừng để người khác nắm thóp."
"Còn có..."
"Còn nữa, ta đây còn có chuyện quan trọng phải làm."
"Lão ca ca, coi như đệ cầu xin huynh. Cái nghề kí giả này cơm không dễ gì được ăn, đệ khó khăn lắm mới gặp được huynh một lần, huynh hãy giúp đệ đi. Nếu không thì, đệ sẽ dập đầu ở đây..."
"Đừng! Đừng! Bớt làm bộ đi. Ta nói."
Lúc Cửu Công Công vẫn đang nói hươu nói vượn, thì Tiểu Thanh đã đến diện kiến Hoàng Thượng rồi. Tiểu Thanh vừa thấy Triệu Ngọc liền khẽ lau nước mắt và nói:
"Hay là thôi đi."
"Sao mà có thể thôi được chứ?"
Triệu Ngọc xoa đầu Tiểu Thanh với dáng vẻ đầy yêu thương:
"Muội từ nhỏ đã ở bên trẫm chịu khổ chịu mệt suốt mười năm qua, trẫm còn có thể để muội chịu ủy khuất sao? Nói gì thì nói, nếu như không phải trẫm thấy Âu Dương kia thật sự cũng không tệ, miễn cưỡng xứng với muội, cũng sẽ không ưng thuận chuyện này. Đáng tiếc lại là một kẻ bạc tình. Trẫm hỏi muội, những năm qua, hắn đã từng tặng quà gì cho muội chưa? Hắn đã từng gửi lời nhắn nào cho muội chưa? Hắn có từng đến thăm muội chưa? Mà nay trẫm đã cho hắn rớt đài rồi, thế mà hắn chết cũng không chịu hối cãi. Nếu không phải vừa kết thúc võ cử, can dự quá lớn, thì trẫm đã thẳng tay đem hắn nhốt vào nhà lao rồi, để hắn rèn giũa lại tính khí của mình vài năm rồi mới nói tiếp."
Tiểu Thanh hít thở sâu và nói:
"Muội... Muội không dám đi gặp huynh ấy."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT