Bọn họ cứ chậm rãi nói chuyện, không biết rằng Âu Dương ở bên này đang vô cùng xấu hổ, vội vã thay đổi đáp án chính xác ở trong lòng mình. Vốn dĩ hắn là một cảnh sát, nguyên tắc của hắn chính là: để đảm bảo sự an toàn của con tin, có thể tạm thời buông tha cho các phần tử phạm tội.
Lại thấy Xung tướng quân nói quân đội không phải là chuyện có thể vãn hồi. Nếu bản thân làm việc với một quả đầu nóng, gây xáo trộn toàn bộ cục diện, thì... có thể ngẫm lại chiến tranh kháng Nhật, không phải là không muốn cùng địch chiến đấu tới cùng, mà là không sao chống lại được.
Chỉ có thể từ bỏ địa bàn, dùng không gian đổi lấy thời gian. Sự thực cũng chứng minh, cách làm này tuy khiến cho dân chúng ở khu vực chiếm đóng phải chịu đau thương, nhưng dù sao cũng là để giữ gìn một nửa giang sơn. Đương nhiên đây cũng biến thành chính sách không chống cự.
Bất luận là có nói như thế nào, thì bản thân lấy người khác làm công cụ là cách thức không thể thực hiện được trong chiến tranh, nói thế nào cũng là nhất tướng công thành vạn cốt khô*.
*Nhất tướng công thành vạn cốt khô: (Nghĩa đen) Một ông tướng khi công phá, đánh chiếm vào một thành trì thì sẽ dẫn đến cả vạn bộ xương binh lính chết khô. (Đây là câu cuối trong bài thơ thất ngôn Kỉ Hợi tuế nhị thủ của Tào Tùng, đời Đường).
(Nghĩa bóng) Lời phê phán tai họa của chiến tranh, bên nào cũng mất bao người chết trận.
Sau ba đề thi, hiện trường chỉ còn lại hai mươi người. Xung tướng quân càng bái phục Âu Dương hơn. Không cần nói những cái khác, chỉ nói việc hắn tự mình quản lí huyện Dương Bình mà thôi.
Không thể phủ nhận rằng trong đó có nhiều người lựa chọn cách bảo vệ huyện Dương Bình, có khả năng là để nịnh nọt Âu Dương. Xung tướng quân hoàn toàn không thể ngờ, tuy kết quả là như vậy, xong thực tế lại cho chút rối rắm.
"Theo như nghiên cứu trước đó, thì hai mươi mấy người còn lại ở trên võ đài lúc này coi như là đã thông qua kì thi. Nhưng chung quy lại thì vẫn cần có người đứng đầu, vả lại mọi người có phải là Triệu Quát* hay không thì ta cũng không sao biết được. Bản chủ khảo đối với việc quân không hiểu biết nhiều, cho nên: Ăn cơm trước đã, mỗi người đều sẽ có phần, có người sẽ mang đồ ăn đến cho mọi người dùng."
*Triệu Quát: (chữ Hán: 赵括; ? - 260 TCN) là đại tướng nước Triệu thời Chiến Quốc, con trai Mã Phục Quân Triệu Xa, người đời gọi là Mã Phục Tử.
"Hoàng thượng giá đáo."
Bên ngoài võ đài vang lên tiếng hô hoán, Triệu Ngọc và mấy vị thân tín, còn có nội vệ tới, mọi người lập tức ra nghênh đón, để họ ngồi vào vị trí chủ khảo.
Triệu Ngọc nhìn thấy hai mươi mấy vị nam tử hán đang cúi đầu ăn cơm ở giữa sân, bèn hỏi:
"Âu Dương, thế nào rồi?"
Không loại trừ khả năng có vật báu bị loại, cũng không bảo đảm rằng những người còn lại ở đây đều là vàng cả. Chỉ có thể nói lượng vàng mà những người này ngậm vào miệng cao hơn nhiều so với đám người đã bị loại."
"Uhm!"
Triệu Ngọc khẽ gật đầu và nói:
"Các vị tướng quân."
"Có thần."
Mọi người vội vàng đặt hộp cơm xuống, đứng dậy hành lễ.
"Âu Dương thường nói với trẫm, giao thiệp với các võ tướng không cần phải vòng vo, trực tiếp nói ra là tốt nhất. Vậy thì trẫm cũng xin nói thẳng. Sẽ có ba chức vị: Võ trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa. Người thứ nhất sẽ ở Xu Mật Viện. Nhiều năm nay, Xu Mật Viện - cơ quan tối cao cai quản việc quân này đến một quan viên xuất thân từ võ tướng cũng không có.
Có người thậm chí còn không biết một binh sĩ thì sẽ có bao nhiêu khí lực. Các khanh nói xem có phải Đại Tống quá bi ai không? Người thứ hai sẽ làm việc trong Tây Quân. Tây Quân chính là nơi bồi dưỡng đội quân tinh nhuệ nhất, lớn mạnh nhất của Đại Tống ta. Địa bàn do Tây Quân cai quản cũng không nhiều, chỉ có ba châu.
Nhưng tốt xấu gì cũng có mấy vạn cấm vệ quân tinh nhuệ. Không chỉ phải rèn luyện cho thật tốt, mà còn phải có thể đánh giặc nữa. Người thứ ba sẽ trấn thủ biên cương Tây hạ ở phía Tây Nam. Nơi này cuộc sống khó khăn, nhưng tuyệt đối sẽ không bị bạc đãi."
Triệu Ngọc nhìn mọi người rồi lại nói:
"Bây giờ cũng coi như là đang nghị sự, không có phô trương gì cả. Các khanh đều còn rất trẻ, sau này chính là trụ cột bảo vệ và giữ gìn Đại Tống ta. Có các khanh ở đây, nông dân ở bên ngoài mới có thể an tâm trồng trọt, thương nhân mới có thể mua bán hàng hóa. Có các khanh ở đây, đồng bào Đại Tống ta sẽ không phải chịu bất kì một sự ức hiếp nào, sẽ không bị người ta cướp bóc, chà đạp giống như là những tên súc sinh."
Trương Huyền Minh ở bên cạnh Âu Dương nói khẽ:
"Là đệ viết phải không?"
Âu Dương kinh ngạc nói:
"Làm thế nào mà huynh biết được.?"
"Trong lời nói có mùi vị của đệ, ta ngửi ra ngay."
Triệu Ngọc lại nói:
"Mọi người ăn cơm cho no, lát nữa Âu đại nhân sẽ còn làm khó mọi người ít nhiều."
Triệu Ngọc khẽ đứng dậy và nói:
"Âu Dương, mọi việc cứ theo sự chỉ đạo của khanh mà tiến hành. Nếu như khanh không tìm ra trò trống gì, đừng tránh trẫm không nể tình. Đi thôi."
"Cung tiễn bệ hạ."
"Mọi người lên đây cả đi!"
Âu Dương vẫy tay bảo hai mươi mấy người bước lên bậc tam cấp, sau đó nháy mắt ra hiệu với một tên cấm vệ quân ở bên cạnh. Tên cấm vệ quân hiểu ý, bắt đầu gõ trống.
Chỉ một lát sau, ba nghìn cấm vệ quân đã dũng mãnh bước vào võ đài và xếp ngay hàng thẳng lối. Phải nói cảnh tượng này thật là đẹp mắt, tên tiểu tử Cao Cầu tuy trác chính có phần lỏng lẽo, song chí ít thì công phu bên ngoài cũng không tệ.
Chỉ có điều vũ khí mà hắn cầm có chút kì quặc, không phải là trường thương hay đại đao, mà là gậy trúc, đao gỗ, thậm chí cung tiễn cũng chẳng có mũi tên. Hai mươi mấy vị tham gia võ cử không biết là trong hồ lô của Âu Dương bán thứ thuốc gì, cứ ngơ ngác nhìn nhau.
"Hàn Thế Trung!"
"Có mạt tướng!"
"Lưu Hạo."
"Có mạt tướng!"
"Mỗi người các người chọn trong hàng binh trước mặt hai trăm người, các ngươi tự nhận mình có thể dẫn hai trăm người tác chiến, sau đó từng người bổ nhiệm quan tướng."
"Vâng!"
Mặc dù không rõ mọi chuyện thế nào, nhưng nếu đã nói ra rồi thì phải làm cho bằng được. Hàn Thế Trung và Lưu Hạo xuống tận nơi chọn người, hai người nhấc nhấc chân, đấm đấm vào cơ thể, có lúc còn nâng lên xem trọng lượng của họ nữa.
Sau khoảng nửa canh giờ chọn lựa, hai người đã chọn ra những binh lính mà mình cho là tốt nhất, sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề, bản thân thì đứng ở phía trước. Âu Dương gật đầu và nói:
"Hai vị tướng quân, các ngươi có thời gian một ngày dư dả để dẫn đội quân của mình tiến về huyện Dương Bình.
Ở huyện lỵ ta đã sắp xếp cả rồi. Hàn Thế Trung ngươi trấn giữ cửa Đông, Lưu Hạo ngươi giữ cửa Tây. Bên này có bản quan chi viện cho các ngươi mỗi người năm trăm quan tiền, coi như đó là quân phí của các ngươi, muốn mua cái gì cứ tùy ý.
Nhưng đừng có để cho người ta chết đói, cũng không được phép cướp bóc của bách tính. Vũ khí không được phân chia. Nói cho các ngươi vài quy tắc. Thứ nhất: Đại tướng không được phép ra tay, chỉ được phép chỉ huy, nếu không sẽ bị loại. Thứ hai: Trên vũ khí có vôi, người dính vôi coi như chết. Thứ ba: Bất kì người nào nói chuyện với trọng tài, xử lý theo quân pháp, nếu là trường hợp nghiêm trọng thì sẽ lập tức xử trảm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT