Cố Lạc nhốt mình trong phòng ngủ một giấc đến tối, Lục Già Việt tự mình xuống bếp luộc trứng mang lên phòng cho cô.
Nhìn thấy có chén canh nhũ cáp cẩu kỷ, Cố Lạc nếm thử một miếng thấy mùi vị cũng không tệ: “Đây cũng là tự làm?”
Lục Già Việt xấu hổ lắc đầu, “Là chị 72, trình độ con không tốt, con đã hỏi rồi, cái này rất bổ cho thân thể phụ nữ, nhất là ___”
Cậu muốn nói lại thôi, Cố Lạc gắp miếng trứng mới đưa vào trong miệng, nhạy cảm liếc cậu một cái, “Nhất là cái gì?”
Lục Già Việt cúi đầu, ngồi một bên không lên tiếng, lúc ngẩng đầu lên lần nữa nét mặt như muốn khóc lên. “Mẹ.”
“Hả?”
“Còn đau lắm không?”
Đôi mắt cậu đo đỏ, cái miệng nhỏ nhắn quật cường mím môi, rất nỗ lực kìm nén nước mắt, con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng trong suốt, Cố Lạc không dám nhìn, tiếp tục cúi đầu ăn trứng. “Đầu không đau.”
Vừa dứt lời, bàn tay nhỏ bé của Lục Già Việt thận trọng bao trùm lên chiếc bụng bằng phẳng của cô, “Nơi này, còn đau không? Nếu đau có thể nói ra, con sẽ không chê cười, sẽ giữ bí mật.”
Cố Lạc không dừng động tác ăn cơm, cụp mắt: “Con nghe được?”
“Con không cố ý nghe lén.” Lục Già Việt lấy mu bàn tay lau khóe mắt, bất đắc dĩ nước mắt kia như cố ý đối nghịch với cậu, càng lau càng nhiều. “Mẹ, em bé được bao lâu.....”
“Cũng không biết, một tháng, hai tháng, ai biết được.”
Cố Lạc càng như không có chuyện gì xảy ra, Lục Già Việt càng thấy cực kỳ khó chịu, cuối cùng dứt khoát bổ nhào vào ngực cô bắt đầu nức nở. “Già Già thật là khổ sở.....”
Bỗng dưng, cái muỗng từ tay Cố Lạc rơi xuống, lòng của cô trầm lại, có chút đần độn nhìn chằm chằm tay phải vô lực, tay trái nắm lấy, không có cảm giác gì... Trong chốc lát mắt nhắm lại rồi mở ra, cô thuyết phục chính mình cố gắng chịu đựng cảm giác vô lực này, đổi bưng canh sang tay trái nhấp một hớp, trong nháy mắt nuốt xuống lại kịch liệt ho khan.
Lục Già Việt liên tục không ngừng lấy khăn giấy ra giúp cô lau mồm và nước canh trên người, lại phát hiện cô như bị điểm huyệt ngồi im một chỗ. “Mẹ?”
Cố Lạc làm như không nghe thấy, trong đầu xẹt qua xấp tài liệu Dr.J đưa cho cô trong đó có một câu: đến một giai đoạn nào đó của bệnh thần kinh sẽ bị tổn thương sau đó xuất hiện hiện tượng nói năng không rõ, nuốt khó khăn, thậm chí uống nước ho khan.....
Cô đè ép tim, hoàn toàn không đoán được vừa rồi là cô không cẩn thận ho khan hay là.....
Lục Già Việt đẩy cô mấy cái mới gọi ý thức của cô về được, cho là do mình gợi lên cảm xúc bi thương của cô, cực kỳ tự trách rồi lại không nhịn được mà hỏi thăm: “Mẹ không cần khổ sở, con đã hỏi qua chị 72, em bé mất rồi còn có thể có tiếp, mẹ còn trẻ.....”
Ánh mắt Cố Lạc di chuyển đến khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của con, lòng như bị đào rỗng, cô nhếch miệng, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, đáy mắt cất giấu đau đớn khôn cùng: “Mẹ không khó chịu, bởi vì..... căn bản mẹ cũng không muốn sinh đứa bé này ra.”
Cô không biết, câu nói này lại bị người đàn ông vừa mới trở về rõ ràng nghe được.
Bước chân Thi Dạ Triêu ngừng lại một lúc, trong nháy mắt hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, tay nắm tay cầm cửa chậm rãi buông ra.
“Tại sao không muốn?” Lục Già Việt không hiểu vì sao cô còn có thể bật cười, “Đây là em bé của Evan mà.” Trong nhận thức của cậu, không phải mỗi người mẹ đều sẽ yêu con mình, nếu không cậu cũng sẽ không trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi, nhưng Cố Lạc nhất định là người mẹ tốt nhất trên đời, cậu làm sao cũng không thể hiểu hàm nghĩa của những lời này, cố gắng muốn nhìn rõ cô, đợi cô cho một đáp án rõ ràng.
Nhưng Cố Lạc chỉ chống trán lên trán cậu, nhẹ nhàng thở dài. “Có lẽ, cũng là bởi vì đó là đứa bẻ của Thi Dạ Triêu.” Cô chặn chiếc miệng đang cố gắng tiếp tục đặt câu hỏi của Lục Già Việt lại, “Con còn quá nhỏ, sẽ không hiểu những chuyện này đâu, mẹ không cần những đứa bé khác, mẹ có con là được rồi.”
... ...... ....
Bên ngoài đổ mưa to, mới từ bên ngoài tiến vào 72 khom người vặn nước, vừa chạm một cái, mặc dù có bản lĩnh nhưng cô vẫn bị lực đạo này đẩy lui về phía sau mấy bước, vừa nhấc mắt chỉ thấy bóng lưng Thi Dạ Triêu rời đi.
“Evan?”
72 nghĩ là đã có chuyện xảy ra, phản ứng cực nhanh che đi bả vai bị đụng đau đi theo. “Đi đâu vậy?”
Cô vừa muốn đưa tay kéo anh, chỉ thấy Thi Dạ Triêu chợt dừng bước, đột nhiên vung quả đấm, hung hăng đấm lên sang bên cạnh một cái.
Tiếng rầu rĩ lặp đi lặp lại cùng âm thanh thủy tinh chấn động khiến 72 cả kinh không nhịn được nuốt nước miếng một cái, không biết có phải ảo giác của cô không, cảm giác giờ phút này Thi Dạ Triêu giống như đang nhịn sự tức giận to lớn, hay là những tâm tình khác.
Anh đáng sợ như vậy, căn bản cô không có lá gan bước gần thêm nữa, đến khi chú ý đếnvết máu tươi đang chảy xuống trên tấm thủy tinh mới lấy dũng khí tiến lên kéo tay anh, máu thịt be bét, thậm chí khẽ run.
72 đi tìm đồ băng bó cho anh, điện thoại Thi Dạ Triêu chợt vang lên, anh giống như không nghe thấy gì chỉ đứng sừng sững trước cửa sổ không nhúc nhích. Đợi cô cầm hộp cấp cứu trở lại, điện thoại của anh lại vang lên, 72 dùng tốc độ nhanh nhất xử lý vết thương của anh. Thi Dạ Triêu rốt cuộc có chút phản ứng, nghe điện thoại, bên kia truyền tới giọng nói không thể quen thuộc hơn với anh.
“Có thời gian rảnh không?” Bên kia Thi Dạ Diễm truyền đến tiếng mưa rơi.
“... ...... ........”
Không chờ anh đáp lại, Thi Dạ Diễm nói tiếp: “Hẹn một chỗ, nói chuyện một chút đi.”
Im lặng thật lâu, rốt cuộc Thi Dạ Triêu âm trầm mở miệng: “Nhất định phải gặp?”
“Dĩ nhiên.”
“Nhưng tôi tới không đảm bảo không có chuyện gì xảy ra.”
Thi Dạ Diễm không quan tâm đến uy hiếp của anh: “Giờ này ngày mai, đợi ở chỗ cũ.”
“Rất tốt.” Thi Dạ Triêu tắt máy, trong lúc vô tình nhìn thấy bóng dáng gầy nhỏ đang ở cầu thang được phản chiếu trên kính, trầm mặc nhìn thẳng vào mắt cô, lúc mở miệng giọng nói vẫn như thường ngày. “Nghỉ ngơi như thế nào?”
Cố Lạc gật đầu: “Hoàn hảo, anh về lúc nào vậy?”
Thi Dạ Triêu không trả lời cô,xoay người hơi ngước đầu nhìn thẳng cô.
Bắt đầu từ khi nào, sắc mặt của cô không còn như trước mà lộ ra chút trắng bệch, ánh mắt cô không còn trong suốt thuần túy, mà lại giấu rất nhiều thứ vẩn đục ảm đạm sâu lắng.
Thi Dạ Triêu hồi tưởng hồi quen biết cô nhiều năm trước, từ thời điểm cô còn là thiếu nữ đến từng giai đoạn trưởng thành hơn, ít nhiều gì anh cũng có tham dự, nhưng đại đa số đều đem hai người thành một, có tham dự hay không cũng không sao.
Có lẽ trong thế giới của cô Thi Dạ Diễm mới là trọng tâm, mới là người quan trọng chứng kiến cô lớn lên, mà anh là người có cũng được không có cũng không sao, là người vội vã áp đặt gông xích lên người cô, tại sao anh có thể quên ban đầu cô đã kháng cự anh xông vào cuộc sống của cô đến cỡ nào.
Thi Dạ Triêu trầm mặc thật lâu, Cố Lạc nhìn trong mắt anh đầy sự lo lắng, không hiểu nhìn về phía 72. 72 lắc đầu một cái, lúc này cô mới chú ý đến tay anh và vết máu trên tấm kính, trong lòng cả kinh, vội vã chạy tới dùng tay bé nhỏ cầm mặt anh, kiểm tra trên người anh có những vết thương khác không: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại bị thương đến mức này?”
“Không sao.” Thi Dạ Triêu mặc cho cô đụng chạm mình. “Cố Lạc.”
Cô ngẩng đầu, chống lại tròng mắt anh: “Có muốn xem một chút áo cưới của mình không?
Đột nhiên cứ như vậy, Cố Lạc bị Thi Dạ Triêu mang về nhà cũ của Thi gia ở Toronto.
Kỷ Linh làm bạn với Thi Trác Thần ở bệnh viện, Thi gia an tĩnh đến đáng sợ, Cố Lạc bị anh dắt tới một căn phòng ở cuối hành lang, đẩy cửa ra, bất ngờ đập vào mắt là bộ áo cưới thanh khiết. Theo sở thích của anh và cô, trân châu tô điểm cánh bướm xinh đẹp, còn có phần đuôi thật dài buông thõng giắt sau lưng, Cố Lạc kinh ngạc che mồm, một hồi lâu mới phát ra được âm thanh.
Cô vươn tay, cũng không dám chạm vào, chỉ sợ chiếc áo cưới này là ảo giác của cô, vừa đụng liền tan. Cố Lạc không dam nhìn nhiều, xoay người nhào vào ngực anh, không kìm nén được kích động: “Thật hận vì sao không tổ chức đám cưới ngay ngày mai.”
“Không thể chờ được nữa sao?” Thi Dạ Triêu nhẹ nhàng nắm vai cô, nhưng là câu hỏi không mang chút cảm xúc nào.
Cố Lạc đằm chìm trong vui sướng cũng không phát hiện, kéo đầu của anh lại hôn, mà Thi Dạ Triêu cũng không kéo dài nụ hôn, ôm cô đi đến trước áo cưới: “Có muốn mặc thử không?”
Không để cô cự tuyệt, Thi Dạ Triêu không nhờ ai, mà tự tay vì cô mặc vào,sau khi cài xong cúc áo sau lưng, anh vén tóc Cố Lạc lên đeo lên tấm mạng che mặt, sau đó nhìn cô qua cặp kính.
Song tấm mạng che mặt che nửa mặt cô, khiến cô không nhìn rõ ánh mắt lúc này của anh.
Cố Lạc nâng váy lên đi mấy bước đến chiếc gương, hốc mắt có chút chua xót, cô không trang điểm, cảm giác giờ phút này mình không xứng với chiếc áo cưới.
Cô mừng rỡ quay người lại, chợt phát hiện so với sự kích động của cô, người đàn ông này có vẻ tỉnh táo khác thường.
Thi Dạ Triêu đến gần cô, cầm tay cô cúi người ưu nhã hôn một cái lên mu bàn tay.
Anh cũng không lập tức đứng dậy, vẫn duy trì tư thế hôn cô, thành kính mà trân trọng, nguyện đem thời gian dừng lại.
Rốt cục, Thi Dạ Triêu ngẩng đầu, vén mạng che mặt của cô lên, khẽ chạm mi tâm của cô, sau đó quý trọng gấp đôi nhấc cằm cô lên.
“Cố Lạc.”
“……..”
Anh nhìn thật sâu vào đáy mắt cô, môi mỏng hơi động, giống như lời nói ân ái dịu dàng tột cùng: “Từ bây giờ, không có sự cho phép, không được rời nơi này nửa bước.”
Anh chặn môi Cố Lạc, ngăn đi nghi vấn của cô: “Anh sẽ đi gặp Cố tiên sinh cùng anh trai, mặc kệ giao dịch ở giữa là gì, toàn bộ ngưng hết, cưới, sẽ không liên quan đến bất kỳ lợi ích gì, chỉ liên quan đến……… tâm.”
………..
Tác giả có lời muốn nói: chương này chữ không nhiều lắm, chương sau tương đối quan trọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT