Cố Lạc mắt hoa lên, trực tiếp tựa vào trên giá hàng sau lưng điều chỉnh thăng bằng.
Đồ uống vừa rồi đã bị cho thêm chút đồ?
Cố Lạc bắt đầu lo lắng, may mắn là cô uống ít, nhưng Trình Tiếu Nghiên thì sao?
Những người khác thấy đồng bọn ngã xuống, trong mắt cũng không có bao nhiêu
khác thường, vẫn như cũ không cho Cố Lạc cơ hội thở gấp, bao vây chặn
đánh mọi phương hướng. Cố Lạc cắn răng lên tinh thần, vừa đánh vừa tìm
đường lui, lại từng bước từng bước bị - dồn đến chỗ chết.
Cầm đầu ấy là người đàn ông áo đen to lớn tráng kiện, chủ cửa hàng cũng là đồng bọn của bọn họ, bé trai cũng không biết trốn đi nơi nào, đã sớm không
thấy bóng dáng.
Cố Lạc cũng không dám tùy tiện nổ súng, mới rồi
trong lúc đánh nhau cô đã phát hiện trong nhà này khắp nơi là vật phẩm
dễ cháy dễ nổ, đây cũng là nguyên nhân bọn họ không sử dụng súng ống.
Bốn người xếp thành hình nửa vòng tròn bao vây cô, kiêng kỵ súng trong tay
cô, cũng không để lộ đầu. Cố Lạc núp ở phía sau dãy hàng che chắn vừa
kiểm tra tình huống đạn dược vừa lập kế hoạch lộ tuyến chạy trốn, từ
trong khe hở quan sát vị trí của mấy người kia.
Nhìn dáng dấp đối phương cũng không có ý định nói chuyện với cô, cũng không nói với cô
nhiều hơn một câu nói nhảm, Cố Lạc chỉ có thể nghĩ biện pháp trì hoãn
thời gian.
Trừ cửa trước sau, muốn ra ngoài chỉ có bốn phiến cửa
sổ, mà trong đó hai phiến cửa sổ cũng bị vật lung tung chặn lên, một ở
sau lưng những kia người, một cái khác cách cô hai giá hàng lớn, mặc dù
không xa, nhưng muốn vòng qua hai người kia làm sao dễ dàng.
Cố Lạc đại não cấp tốc vận chuyển, nếu mặt đất không được, như vậy ở phía trên thì sao?
Cô ngẩng đầu nhìn, một lát sau đã định ra một lộ tuyến.
Người đàn ông áo đen hình như cũng không có quá nhiều kiên nhẫn, ý bảo đồng
bọn từ từ thu nhỏ lại vòng vây. Cố Lạc nhẹ nhàng mở ra một bộ dao kéo
đặt ở kệ đối diện, bên trong có bốn con dao chức năng khác nhau lớn nhỏ
không bằng nhau chia ra đeo ở hông và trong giày.
Bên kia thế lửa lan tràn rất nhanh, nếu không nhanh chóng rời khỏi đây kết quả chỉ có
hai, hoặc là bị bắt hoặc là bị tan xương nát thịt. Tình huống phía sau
ngay cả đối phương cũng phải kiêng kỵ, cho nên mới mạo hiểm thu nhỏ lại
vòng vây.
Cố Lạc nhắm mắt lại hít thở sâu một hơi, lần nữa mở ra, cất giọng nói với đối phương: "Các vị! Tôi không muốn đánh!"
Người áo đen khoát tay, mọi người dừng lại, lại nghe âm thanh Cố Lạc truyền
tới: "Bốn người các ngươi, một mình tôi, hơn nữa bên trong đồ uống anh
cho tôi có gì đó, dưới tình huống này tôi càng không có phần thắng."
Người đàn ông nhỏ gầy lúc trước ngụy trang là chủ cửa hàng cười lạnh: "Ném
khẩu súng qua đây, từ từ đi ra, tôi muốn nhìn thấy trong tay của cô
không có bất kỳ vật gì."
"Được, tôi ném." Cố Lạc nắm nòng súng, ước lượng tốt lực đạo, một khẩu súng cố gắng từ phía trên phi tới.
Người đàn ông gầy nhỏ vừa mới chuẩn bị muốn nhận, lại phát hiện bởi vì sức
lực của cô quá lớn, súng bị trực tiếp vứt lên giá để hàng cao nhất.
Người đàn ông bất đắc dĩ liếc mắt, âm thanh khẽ nguyền rủa. Cố Lạc không thể làm gì khác hơn là bày tỏ "áy náy" : "Các anh vừa mới dọa tới tôi,
tôi có chút sợ."
"Thôi, cô bây giờ ra ngoài, chú ý tôi mới vừa nói."
Cố Lạc đáp ứng một tiếng, trong lúc này động tác nhẹ mà nhanh chóng bày
xong hai thùng lớn ở giá hàng trước mặt. Người đàn ông gầy thấy cô chậm
chạp không ra ngoài, liền thúc giục, Cố Lạc giả vờ nói tới điều kiện:
"Tôi làm sao biết tôi đi ra ngoài rồi, các anh sẽ không lập tức giết
chết tôi?"
"Chỉ cần cô nghe lời, tôi bảo đảm sẽ không chịu quá nhiều khổ! Đừng có chần chừ nữa!"
"Anh lấy cái gì bảo đảm?" Cố Lạc lui về phía sau mấy bước, đem tay phải cầm
một con dao, cuối cùng đem lộ tuyến ở trong lòng lặp lại một lần."Tôi
đều không biết các anh là ai? Tại sao muốn đuổi theo hai người phụ nữ
chúng tôi."
Lúc này không chỉ người đàn ông không có kiên nhẫn,
vẻ mặt mấy người còn lại đều lộ ra ít nhiều chán ghét."Chúng tôi là ai,
chờ cô ra ngoài tôi sẽ nói cho cô biết! Hiện tại tôi đếm ba tiếng, cô
không ra ngoài thì đừng trách chúng tôi không khách khí!"
"Vậy cũng được." Cố Lạc nhẹ nhàng cầm cái bình ở bên cạnh."Xem ra tôi không có lựa chọn nào khác rồi."
"1——"
Thời điểm người đàn ông gầy mới vừa mở miệng đếm số một, Cố Lạc bất ngờ nâng tay phải lên, cổ tay dùng sức, dao găm bay ra ngoài trúng ngay giữa
bóng đèn. Bởi vì vị trí bọn họ đang ở trong góc, cả cửa hàng lại chỉ có
một chụp đèn, cửa sau ánh lửa bị tầng tầng giá hàng che cản hơn phân
nửa, ánh sáng của nơi này thoáng chốc trở nên tối. Mà Cố Lạc vào lúc đèn tắt hết đồng thời dùng sức ném cái bình không ra ngoài, dùng tiếng vỡ
vụn hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, rồi sau đó hăm hở một hơi mấy bước
chạy tới, một cước nhảy lên đỉnh thùng lớn đỉnh, mượn sức lực đạp tấm
ngăn động tác mềm mại lưu loát lật lên trên giá hàng, bay lên trước mặt
đá rơi đồ xuống quấy nhiễu lực chú ý của bọn họ. Lại lấy ra con dao thứ
hai ném trúng người đàn ông rồi lợi dụng giá hàng cao nhất để làm vật
che chở, thấp người chạy đến một bên, hai chân dùng lực nhảy lên trên kệ cao, nhặt lên súng lúc trước bị chính mình ném đi, hướng về phía cửa sổ đập ba phát bể kiếng, cánh tay che chở đầu cùng mặt trực tiếp lật người nhảy ra ngoài.
Cả quá trình lưu loát nhanh chóng, người đàn ông
áo đen cho đến sau khi cô chạy đi mới biết mình lại mất đi một đồng bọn, trong nháy mắt đáy mắt lây nhiễm giận dữ."Còn không đuổi theo! Mẹ kiếp! Cư nhiên để cho cô ta chạy!"
Người đàn ông gầy khiển trách: "Cô ta đến cùng có phải phụ nữ hay không?!"
Một người đàn ông đầu trọc khác mắt lộ ra hung quang: "Bắt được sau đó lột xem một chút thì biết!"
. . . . . .
Một chỗ khác ở trái đất, Lục Kya Việt sáng sớm bị đồng hồ báo thức đánh
thức, dụi dụi con mắt bò xuống giường. Thời điểm đánh răng chợt nhớ tới
cái gì, xoay người chạy đến một cái gian phòng khác.
"Evan?" Cậu mở cửa ghé đầu thử thăm dò kêu một tiếng, không ai trả lời, trực tiếp chui vào phòng tắm.
Thi Dạ Triêu tắm xong mới vừa mặc xong áo choàng tắm, mới cầm lên bàn chải
đánh răng vật nhỏ này từ trước tới nay cũng không lễ phép, liếc anh một
cái, môi mỏng mở ra: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Lục Kya Việt và anh cùng đứng ở trước kính soi gương đánh răng, chợt phát
hiện hai người đều dùng tay trái. Thi Dạ Triêu cũng ý thức được điểm
này, đổi tay phải, kết quả Lục Kya Việt cũng đổi được tay phải, mà đuôi
bàn chải hai người đánh răng đều là cùng một màu sắc.
Một lớn một nhỏ không hẹn mà cùng nhíu nhíu mày, lại giãn ra, gương mặt như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Kya Việt thấy anh không nói lời nào, mình cũng không lên tiếng, được
một lát liền không nhịn được mở miệng: "Chú và mẹ cháu lúc nào thì kết
hôn?"
"Sắp." Thi Dạ Triêu từ trong kính liếc cậu một cái."Sao vậy?"
"Vậy sau này cháu nên gọi chú như thế nào?"
"Tùy cháu."
"Chú phải đem cháu an bài đến những nơi khác ở một mình sao?"
Thi Dạ Triêu khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, nhưng vẫn duy trì cái thái độ
không lạnh không nóng đó."Mẹ cháu và ta đều cần không có một ai quấy rầy thế giới thanh tịnh của hai người."
Lục Kya Việt nhíu lông mày,
trầm ngâm chốc lát: "Mẹ cháu là một người phụ nữ rất khó thu phục, nếu
cần, chú có thể trao đổi với cháu."
"Ta vì sao phải nói chuyện về người phụ nữ của ta với cháu?"
"Bởi vì cháu có rất nhiều kinh nghiệm chung sống với mẹ cháu, chú không có."
Thi Dạ Triêu mắt nhảy lên, nhổ nước súc miệng, lau miệng, hết sức khiêu
khích mắt nhìn xuống cậu."Cô ấy và cháu ở cùng nhau, không giống với cô
ấy ở cùng ta, kinh nghiệm chung sống cùng phụ nữ ta so với cháu còn
phong phú hơn."
Lục Kya Việt cũng nhổ nước súc miệng, một chút
cũng không xa lạ cầm lấy khăn lông của anh lau một chút."Trước mẹ cháu,
chú từng có rất nhiều phụ nữ?"
Thi Dạ Triêu không có ý định cùng
một đứa con nít thảo luận cái vấn đề này, bắt đầu cạo râu. Lục Kya Việt
đứng tại chỗ ngửa đầu nhìn, sờ sờ cằm nhỏ bóng loáng của mình."Cháu có
thể thử một chút không?"
Thi Dạ Triêu cười nhẹ, "Cháu có sao?"
Lục Kya Việt soi gương tỉ mỉ nhìn chung quanh, sửng sốt một lát một ít râu
cũng không có. Cái bộ dáng thất bại kia khiến Thi Dạ Triêu cảm thấy thú
vị, "Mấy năm tiếp theo thì có, không cần phải gấp."
Lục Kya Việt vểnh miệng nhỏ, để lọ kem cạo râu xuống."Mấy năm tiếp theo, cháu cũng sẽ trở nên như chú sao?"
"Cháu nói phương diện nào?"
Lục Kya Việt đáp không được, có lẽ là chính mình cũng cảm thấy vị trí người đàn ông này quá mức cao không thể chạm tới, người bình thường không thể bì kịp được, ngay cả em trai ruột của chú ấy cũng không thể, chứ nói
chi là mình.
Thi Dạ Triêu cạo râu ria xong, ôm Lục Kya Việt ngồi
vào bệ rửa tay."Mẹ cháu hi vọng cháu làm đứa bé bình thường, cháu biết
điểm này chứ?"
Lục Kya Việt gật đầu một cái, "Nhưng cháu muốn tương lai cũng mạnh mẽ y như chú, mới có thể bảo vệ được người yêu."
Thi Dạ Triêu cười một tiếng, lắc lư đầu của cậu."Một người đàn ông mạnh mẽ
chân chính không chỉ ở công phu của người đó tốt đến đâu, địa vị cao bao nhiêu, quyền thế lớn đến bao nhiêu."
"Vậy là ở cái gì?"
"Là ở nơi này." Thi Dạ Triêu chỉ chỉ vào vị trí trái tim của cậu, "Là nội
tâm, phải có một thứ chỉ cần là cháu muốn, như thế mặc kệ trả bất cứ giá nào đều phải phải có được lòng tin."
Lục Kya Việt nghiêng
nghiêng đầu, suy tư chốc lát. Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với từ
này, xa lạ, mới lạ, lại tràn đầy trách nhiệm chưa biết, áp lực và. . . . . . Cô độc, mà cô độc, là từ Cố Lạc dùng để hình dung anh."Có cái này
là được rồi sao?"
"Dĩ nhiên còn chưa đủ, nhưng đây là thứ quan
trọng nhất." Thi Dạ Triêu dừng một chút, lộ ra ý cười yếu ớt thâm
trầm."Mặc kệ cháu có nguyện ý hay không, sau này mẹ cháu chính là trách
nhiệm của ta, để ta phụ trách."
Lục Kya Việt trước hết lộ ra vẻ
mặt kháng cự, sau đó từ từ nhạt đi, rũ mắt xuống, lại nâng lên, muốn nói lại thôi. Thi Dạ Triêu đem hàng loạt biểu tình biến hóa này của cậu
nhìn ở trong mắt, "Lo lắng của cháu là dư thừa."
Lục Kya Việt
nháy mắt mấy cái, Thi Dạ Triêu cúi đầu thở dài: "Cô ấy là một người phụ
nữ có lòng tham, đứa bé và đàn ông, cô ấy sẽ không bỏ lại bất kỳ bên
nào, ta không muốn bởi vì cứng rắn tách hai người ra mà để cho cô ấy náo loạn cả đời với ta đâu."
Phía ngoài chuông điện thoại vang lên,
Thi Dạ Triêu xoay người muốn đi nghe điện thoại, Lục Kya Việt còn gọi
anh lại: "Hai người sau khi kết hôn, chú hi vọng cháu gọi chú như thế
nào?"
Thi Dạ Triêu vẫn trả lời: "Tùy cháu."
Lục Kya Việt cắn cắn môi, "Mẹ bảo cháu gọi chú. . . . . . Ba."
Tiếng nói vừa dứt, cậu nhìn thấy bước chân Thi Dạ Triêu ngừng lại một chút,
quay nửa người lại vẻ mặt ý vị không rõ nhìn mình một cái. Lục Kya Việt
không nói một lời, tay nhỏ bé nắm chặt."Chú không đồng ý sao?"
". . . . . ." Thi Dạ Triêu không có lên tiếng, trầm mặc một hồi lâu, không cho nửa chữ trực tiếp bước ra khỏi phòng tắm.
Trên khuôn mặt nhở nhắn của Lục Kya Việt không che giấu được thất vọng, một
lát sau ý thức được cái gì, lại len lén nâng lên thoáng cười: mặc kệ như thế nào, Thi Dạ Triêu không có phản đối giống như ngày trước nữa. Cậu
có mẹ, hơn nữa giống như cũng sắp có ba rồi.
Thi Dạ Triêu vẫn còn đang suy nghĩ tại sao mình lại không phản đối, sau khi nhận điện thoại lực chú ý lập tức bị hấp dẫn.
Đầu kia điện thoại là tiếng mưa rào ào ào cùng giọng nói ngắt quãng thở gấp của một người phụ nữ.
"Ai vậy?" Thi Dạ Triêu chủ động hỏi, đây là điện thoại cá nhân của anh, người biết số này cũng không nhiều lắm.
Trình Tiếu Nghiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của một người đàn ông sau đó
mới dám nói chuyện, "Anh là chủ nhân của số điện thoại này sao?"
"Đúng, cô từ đâu biết được số này vậy?"
"Tôi. . . . . . Là người khác nói cho tôi biết, cô ấy bảo tôi gọi số điện
thoại này, cô ấy nói gọi cú điện thoại này sẽ có người tới cứu tôi."
Sự hoảng sợ của người phụ nữ xa lạ và lời nói của cô ta khiến ánh mắt của Thi Dạ Triêu hơi trầm xuống, "Cô ấy? Là ai ?"
"Athena, là Athena, anh biết cô không?"
Thi Dạ Triêu cằm vừa thu lại, "Cô ấy ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Nước K, có người muốn bắt chúng tôi, cô ấy bảo tôi chạy trước, tôi chạy. . . . . . Sau đó. . . . . . Sau đó nơi đó liền nổ tung." Trình Tiếu Nghiên
cố gắng chịu đựng nức nở, "Tôi cũng không biết cô ấy hiện tại thế nào."
Điện thoại đứt quãng một chút, trầm mặc một lúc lâu, trầm mặc đến Trình Tiếu Nghiên cho là đứt kết nối."Này? Anh vẫn còn chứ?"
Thi Dạ Triêu tay siết chặt điện thoại, liếc nhìn Lục Kya Việt từ phòng tắm
đi ra ngoài, quay lưng lại nói: "Nói rõ ràng vị trí chính xác của cô, sẽ theo lời cô ấy nói đi làm cho cô."
Trình Tiếu Nghiên nói lên địa chỉ, "Anh có đến không?"
Trả lời cô là một hồi âm thanh ngắt kết nối.
Thi Dạ Triêu cúp điện thoại, lập tức bắt đầu thay quần áo, anh không nói
gì, nhưng Lục Kya Việt đã cảm nhận được không khí khác thường."Chú phải
đi ra ngoài sao?"
Thi Dạ Triêu tự mình thu thập xong , trước khi
ra cửa mới nhớ tới Lục Kya Việt, "Ta đi ra ngoài mấy ngày, có người sẽ
đến chăm sóc cháu."
Lục Kya Việt rất biết điều trả lời, ngoắc tay ý bảo anh ngồi chồm hổm xuống, sau đó ở trên khuôn mặt anh nhẹ nhàng
hôn một cái. Thi Dạ Triêu kinh ngạc, Lục Kya Việt bị anh làm cho không
được tự nhiên, "Mẹ mỗi lần ra cửa đều muốn cháu hôn bà ấy một cái, đây
là bùa hộ thân."
Thi Dạ Triêu vẻ mặt quái dị, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cậu, đóng cửa bước đi.
Chờ ngồi vào trong xe, Thi Dạ Triêu theo bản năng sờ sờ gương mặt, trong
lòng dâng lên cảm giác vô hình, anh không biết nên hình dung như thế
nào, nhưng ít ra đó là ấm áp.
Ấm áp đến từ một đứa bé, đối với anh mà nói, là lần đầu tiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT