Cố Lạc nửa ngày không
lên tiếng, sau đó nhấp một hớp nước trắng, nắm cái ly khẽ cười: "Em nên
đem chén nước này dội lên trên mặt anh."
Trên thực tế, cô quả thật tính toán làm như vậy, nhưng không phải hiện tại.
"Nói rõ ràng, giữa chúng ta xảy ra cái gì không? Thời gian? Địa điểm?" Thi
Dạ Diễm không rõ chân tướng, vẻ mặt so với vừa rồi sa sầm một chút. Hắn
đang cố gắng nghĩ lại, là ở lúc nào thì chạm qua Cố Lạc mà không biết,
nhưng trong đầu cũng không tìm thấy được đáp án.
Hắn không phủ
nhận Cố Lạc là một người phụ nữ mọi mặt điều kiện vô cùng xuất sắc, cũng ở đây về sau được biết đối tượng Thi Thác Thần lúc đầu nghĩ cách kết
thân là mình, nhưng việc này không thể thay đổi tình cảm ban đâu giữa
hắn và Cố Lạc. Chung đụng cùng Cố Lạc cho tới nay tình bạn hơn nhiều cái khác, cho dù là ở thời điểm hắn khó khăn nhất, dù trong đoạn thời gian
hai người như hình với bóng bôn ba chung quanh cũng chưa từng sinh ra
qua mập mờ. Cố Lạc ai mộ hắn, nhưng là cô giấu rất kỹ, cũng chỉ có một
lần kia say rượu luống cuống ở nhà Thi Dạ Triêu mà thôi.
Thi Dạ Diễm thật sự không nghĩ ra cô tại sao phải hỏi ra lời như vậy.
"Em cũng vậy muốn làm rõ ràng đến cùng là có chuyện gì xảy ra." Cố Lạc để
ly nước xuống: "Nhớ chúng ta lúc ban đầu biết nhau ở đâu không?"
"San Francisco." Thi Dạ Diễm hồi tưởng lại: "Nhớ không lầm là ở một sòng bạc bên cạnh trên đường nhỏ, chỗ cách nơi này có một đoạn." Đón ánh mắt
trong suốt của Cố Lạc, hắn tiếp tục nhớ lại nói: "Em nhặt súng của anh,
Bách Vĩ thiếu chút nữa vặn gãy tay của em." Trong lòng hắn bỗng chốc
bỗng nhúc nhích, rốt cuộc nhớ tới hắn hình như quả thật có một lần suýt
chút nữa thì muốn cô, nhưng. . . . . . Là thiếu chút nữa.
Đêm
chuyện tình hôm đó Cố Lạc rất ít suy nghĩ tới, nhưng hôm nay Thi Dạ Diễm nhắc tới, những hình ảnh kia sau khi cô nhắm mắt lại giống như mà có
thể thoáng hiện từng việc.
Thi Dạ Diễm cũng không biết là lúc đó
cô đã bên ngoài run rẩy chừng mấy ngày, chẳng có mục đích mới đi đến nơi này, sau đêm đó cô liền muốn trở về Athena.
Thi Dạ Diễm mang
theo thuộc hạ Bách Vĩ mới chạy ra khỏi từ một trong âm mưu, chuẩn bị rút người từ con đường nhỏ này. Bọn họ trước đó đoán chắc đêm đó trên con
đường này sẽ không gặp được người nào, nhưng không ngờ đụng phải một cô
thiếu nữ.
Tình huống lúc đó không cho phép bọn họ khinh thường,
súng trong tay Bách Vĩ đã âm thầm hướng về phía cô bé này, lại bị Thi Dạ Diễm ngăn lại. Cố Lạc đối với hai người đàn ông từ trên trời giáng
xuống này sinh lòng cảnh giác, dừng bước nguyên tại chỗ nhìn thẳng vào
mắt.
Thi Dạ Diễm lần đầu nhìn thấy Cố Lạc đã cảm thấy cô bé này
không tầm thường, cô nhìn thấy vũ khí của Bách Vĩ nhưng trong mắt cũng
không có nửa điểm kinh hoảng, không phải là địch không phải là bạn, lại
càng không giống như nữ học sinh bình thường. Mà Cố Lạc lúc ấy còn không biết người đàn ông trước mắt này đến tột cùng là người nào, sau khi hắn cùng mình lướt qua nhau chợt gọi hắn lại.
"Đợi chút."
Súng trong tay Bách Vĩ căng thẳng, Thi Dạ Diễm quay người lại, ánh mắt khôn
khéo sau mắt kính chống lại cô, không lên tiếng, chỉ không tiếng động
hỏi thăm. Chỉ thấy Cố Lạc chậm rãi ngồi xổm xuống, mắt nhìn nhất cử nhất động của hai người đàn ông này, từ trên mặt đất nhặt lên một khẩu súng
lục, tiến lên hai bước, đưa tới." Của Ngươi?"
Cô nói Anh ngữ,
chính gốc mà nói. Thi Dạ Diễm cố ý ở trước mặt cô rơi súng, Bách Vĩ ở
lúc cô đưa tay chuyển súng nắm cổ tay của cô vặn ngược trở lại, đẩy cô
té ở một bên tường chế phục. Cổ tay Cố Lạc bị vặn nược đến cựa hạn, hắn
lắp ống hãm thanh chĩa họng súng vào huyệt Thái Dương của cô.
"Người nào phái ngươi tới?"
Cô đau nói không ra lời, Bách Vĩ xuống tay vừa vững vàng lại vừa ngoan,
thời điểm đó bản lĩnh Cố Lạc không bằng hiện tại. Giằng co một lúc, phía sau có người đuổi theo, Bách Vĩ nhận được ánh mắt của Thi Dạ Diễm buông cô ra. Sau một khắc, Cố Lạc đã cảm thấy trên cổ tay vốn là đau đớn nóng lên —— người đàn ông đó vẫn không lên tiếng dắt cô, Cố Lạc giãy dụa
không thoát, bị hắn mang theo đi ra bên ngoài, bị buộc lên một chiếc xe
hơi màu đen.
Cố Lạc một đường bị mang theo, trong lúc đổi hai
chiếc xe, ngay cả trong quá trình Thi Dạ Diễm thay quần áo đều không cho phép cô rời khỏi tầm mắt của bọn họ. Hai tay chân cô bị trói, lại thời
thời khắc khắc bị nhìn chằm chằm, trong lúc nhất thời không cách nào tìm được cơ hội chạy trốn.
Cô cũng không biết mình bị cuốn vào bên
trong chuyện gì, nhưng đã cảm giác được thân phận bất thường của người
đàn ông này. Thời điểm Bách Vĩ cùng hắn ở bên kia nhỏ giọng nói cái gì
Cố Lạc bắt đầu tìm kiếm quan sát tình huống chung quanh, kết quả chỉ lấy được một phiến kim loại. Cô len lén siết trong tay cố gắng cắt đứt sợi
dây, Thi Dạ Diễm cũng đang lúc này đi về phía cô. Hắn không có đến gần,
chỉ đứng ở trong ánh áng.
Bách Vĩ ngồi xổm xuống, nhéo cằm của
cô, ý vị không rõ quan sát cô chốc lát, cũng lấy xuống trói buộc ngăn ở
trong miệng cô, mở nắp bình nước đút cô một chút nước.
"Lời của tôi chỉ hỏi một lần, cô không muốn trả lời, cũng không có cơ hội lần thứ hai."
Cố Lạc gật đầu, ánh mắt không chớp nhìn người đàn ông khí thế cường đại
bên kia. Từ đầu chí cuối, ánh sáng đều là tối tăm, hắn lại đeo mắt kính, cô vẫn không thể thấy rõ mặt của Thi Dạ Diễm.
Bách Vĩ: "Tên gọi là gì? Người nào phái ngươi tới? Làm cái gì?"
Cố Lạc nuốt xuống một ngụm nước cuối cùng, thở dốc một hơi: "Athena, tôi
chỉ muốn đi bên kia chơi, không có ai phái tôi đi, gặp gỡ được các ngươi là ngoài ý muốn."
"Chơi?" Bách Vĩ hoài nghi: "Ở nơi này phụ nữ
lang thang 60% là dân cờ bạc cùng kẻ nghiện, 20% là kỹ nữ hoặc là nữ học sinh muốn dùng tình một đêm tìm vận may kiếm phiếu cơm dài hạn, còn có
10% là làm chút chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ngươi là loại nào trong đó?"
"Tôi là 10% còn dư lại, người đi đường." Cố Lạc sau
khi nói xong những lời này, chỉ thấy trong tay Bách Vĩ nhiều hơn một cây chủy thủ, giơ tay chém xuống trực tiếp đẩy ra sợi dây trên chân cô. Hắn đẩy mở hai đầu gối cô ra, bàn tay đưa đến giữa hai chân cô.
Cố
Lạc tránh về phía sau, bị Bách Vĩ thô bạo kéo trở về. Sợi dây trên tay ở sau lưng vào lúc này cắt đứt, Cố Lạc nắm phiến kim loại đó vung lên
hướng tới mặt của hắn, lại làm cho hắn dễ dàng né tránh, cô còn chưa có
động tác kế tiếp, súng Bách Vĩ đã hướng đúng cô rồi.
"Người đi đường? Hả?"
Bách Vĩ lần nữa buộc cô lại, từ trên mặt đất kéo cô túm đến trên bàn để cho
cô bị buộc cúi nằm. Cô không có nghe được tiếng bước chân của người đàn
ông kia, nhưng biết hắn đã đi tới phía sau cô —— một ngón tay từ sau đầu gối cô từ từ bò lên trên, đi tới giữa hai chân dừng lại, không nhẹ
không nặng nhấn xuống, mang theo tính chất ám hiệu cực mạnh. Nhưng là
cùng lúc đó, cô nghe được âm thanh Bách Vĩ kéo chốt bảo hiểm của súng,
Cố Lạc lại không dám mạo hiểm, chỉ nói: "Được rồi, tôi là trong 20% này, muốn tìm người đàn ông mà thôi."
Bách Vĩ: "Kỹ nữ?"
"Nữ học sinh!" Cố Lạc ở trong lòng thăm hỏi tên khốn kiếp này.
Bách Vĩ xì khẽ, "Bẩn."
"Tôi là tới lần đầu tiên, còn không có. . . . . ."
Cố Lạc cắn răng sữa chửa, Bách Vĩ không nói gì, Thi Dạ Diễm lại chậm rãi
nhếch lên khóe miệng, vừa mới hành động một cái, kéo xong quần của cô,
cho Bách Vĩ một cái ánh mắt, khởi hành thôi.
Bách Vĩ nhún nhún vai, lại thu hồi súng, kéo Cố Lạc lên, nâng lên mặt của cô nhìn một chút, hỏi."Còn là xử?"
Cô không lên tiếng, Bách Vĩ hỏi trực tiếp, thái độ cũng không cứng rắn như mới vừa rồi nữa: "Ra giá đi, tiểu cô nương."
Cố Lạc lông mày nhướng lên, nghĩ đến hành động lỗ mãng mới vừa rồi của người đàn ông kia đối với mình, chẳng lẽ là coi trọng cô?
Cô thật sự đã đoán đúng.
Bách Vĩ phái người chỉnh sửa cho cô một phen, đổi bộ quần áo sạch lái xe đưa đến một nơi khác. Cố Lạc cho là sẽ trực tiếp bị đưa đến trên giường
người đàn ông kia, nhưng lại bị đưa tới cùng người đàn ông kia ăn xong
bữa bữa tối dưới nến. Mà địa điểm chính là vị trí hiện tại của hai người sau tám năm sau.
Thật ra thì cô ở đêm đó cơ hồ không có thấy rõ
mặt của Thi Dạ Diễm, hắn cố ý không muốn để cho người khác nhìn rõ mình, nhưng tâm tình tốt lại không e dè lộ ra. Cố Lạc không biết tâm tình tốt của hắn là bởi vì sắp cùng một tiểu cô nương cùng xuân tiêu hay là bởi
vì sau khi hắn hoàn thành chuyện nào đó, mặc kệ bởi vì sao Cố Lạc đều
không để ý. Nếu để cho cô ở một đêm ngày nghỉ cuối cùng gặp được hắn,
tình thế lại phát triển đến đây, Cố Lạc dứt khoát liền đồng ý người đàn ông này, dù sao cũng hơn những người đàn ông khác trong kế hoạch hiến
thân cô cho dân cờ bạc hoặc là kẻ nghiện những thứ ác liệt kia để hưởng
thụ. Kế hoạch này là muốn châm chọc Cố Doãn, nhưng việc đã đến nước này
Cố Lạc đã không có lựa chọn nào khác.
Rất nhanh, Cố Lạc biết tâm
tình tốt của người đàn ông này không có quan hệ gì với cô. Bởi vì trong
cả quá trình giữa hai người bọn họ cùng ăn không chỉ không có nửa câu
trao đổi, hơn nữa trừ lúc Bách Vĩ đưa cô tới cho người đàn ông này xem
qua cô một cái ngay sau đó cũng không từng có nhìn lần thứ hai, Cố Lạc
hoài nghi hắn căn bản đã quên hình dán mình g, hoặc nói là hắn căn bản
không quan tâm người lên giường cùng hắn là ai.
Hắn để đồ ăn
xuống, Cố Lạc cũng để xuống theo. Hắn đứng dậy, cô cũng đứng dậy, đi
theo phía sau hắn xuyên qua hành lang. Thang máy còn chưa tới, hắn nhận
một cú điện thoại, chỉ trả lời một chữ: "Tốt."
Cố Lạc đứng ở bên
người hắn, thời điểm khi hắn nghe điện thoại trong lúc vô tình liếc về
nút cổ tay áo bạch kim áo sơ mi của hắn, phía trên có khắc một chữ E, có lẽ là có liên quan đến tên của hắn.
Thời điểm đang đợi thang
máy, Bách Vĩ lại nhận được một cú điện thoại, đưa cho hắn nghe. Người
đàn ông này chỉ nghe chốc lát sắc mặt biến hóa, xoay người đi một phương hướng khác. Bách Vĩ đem thẻ mở cửa phòng ném cho cô nói số phòng: "Cô
đến gian phòng chờ trước."
"Anh không sợ tôi chạy mất sao?" Cố Lạc hỏi.
Bách Vĩ xùy cười: "Tùy cô, hắn không lo thiếu phụ nữ, nhưng tôi cảm thấy cô vội vã muốn tiền cùng đàn ông."
Cố Lạc chỉ cần mượn người đàn ông này một đêm, không lấy tiền.
Cô lúc ấy cuối cùng vẫn là một cô gái mười bảy tuổi, mặc kệ lúc trước
quyết định dứt khoát như thế nào, thật sự đến lúc này cũng sẽ khẩn
trương, thấp thỏm, Cố Lạc ở bên ngoài thang máy chần chừ thật lâu mới
lấy dũng khí đi vào, đè xuống cái nút tầng trệt.
Khách sạn rất
lớn, Cố Lạc tìm một trận nhi mới tìm được vị trí phòng xx8869. Cửa khép hờ bên trong rất tối, thì ra là hắn đã trở lại, Cố Lạc hít sâu giơ tay
lên gõ cửa, không có ai đồng ý. Cô đi vào, đóng kỹ cửa phòng lại.
Gian phòng rộng rãi chỉ chừa một chiếc đèn mờ tối ở góc, trên ghế sa lon là
người đàn ông mặc áo sơ mi, quần tây, trên bàn là đồng hồ đàn ông, kiểu
dáng đơn giản, không có bất kỳ trang sức phức tạp, trừ bên trong dây đeo đồng hồ có khắc một chữ E giống như vậy, cô vừa sờ liền nhận ra hình
dáng chữ cái này.
Cố Lạc vừa đem đồng hồ đeo tay trả về, nghe cửa phòng tắm bên trong mở ra, sau đó người đàn ông đi ra, thấy cô, dừng bước lại.
Hắn là thích hắc ám đến cỡ nào?
Nhưng không bật đèn vừa vặn hợp tâm ý Cố Lạc.
Người đàn ông đứng ở nơi đó bình tĩnh nhìn cô, sau đó rốt cuộc mở miệng nói hai chữ, "Tới đây."
Đây là lời nói khai thông duy nhất giữa hắn và cô ở một đêm kia, còn lại, liền giao tất cả cho thân thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT