Ngày từng ngày trôi
qua, vì chuyện áo cưới, Thi Dạ Triêu trước sau bồi Cố Lạc đi Toronto mấy lần, cùng nhà thiết kế khai thông. Làm cho anh cảm thấy thú vị là người phụ nữ này không sợ trời không sợ đất khi đối mặt với chuyện áo cưới,
giống như tiểu cô nương mới vào đời, có thể vì nơi nào đó không quyết
định chắc chắn nên hơn nửa đêm không ngủ được.
Thậm chí ngay cả ý kiến của Lục Kya Kiệt cũng muốn tính vào, hơn nữa thời điểm mấy người ý kiến nảy sinh không thống nhất. Đêm đó cô ở trên giường sôi trào đến
đêm khuya yên tĩnh, Thi Dạ Triêu thật sự bị cô ầm ĩ không ngủ được, lật
người tới đem cánh tay cùng chân đè ở trên người cô ép buộc cô an tĩnh.
"Em có thể yên tĩnh một chút hay không vậy?"
Cố Lạc không hề buồn ngủ,"Em không quyết định được là dùng trân châu hay là dùng Lace (viền tơ), anh cho chút ý kiến đi."
"Ngay bắt đầu anh đã cho em ý kiến, trân châu."
"Nhưng Kya Kya thích Lace, làm thế nào?"
Thi Dạ Triêu cảm thấy nhức đầu, bất đắc dĩ đưa lưng về phía cô. Cố Lạc lại
gần chọc chọc lên người anh: "Anh tại sao không thích Lace?"
Thi
Dạ Triêu vờ ngủ, Cố Lạc thì làm như không thấy, liệt kê một đống ưu điểm của Lace: "Không cảm thấy như vậy sẽ rất phụ nữ sao?"
Thi Dạ Triêu không thể nhịn được nữa, ngồi dậy."Đó là đồ chơi tiểu Trà Diệp cũng thích, xin hỏi em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Cố Lạc, em nên rõ ràng người em phải gả là anh, không phải Lục Kya Việt,
cho nên em nghe ý kiến của anh mà không phải ý kiến của nó, nó thích
Lace vậy thì chờ nó lớn lên về sau để cho người phụ nữ của nó dùng
Lace."
Cố Lạc vừa muốn mở miệng nói gì, Thi Dạ Triêu lập tức giơ
tay lên cắt đứt, "Anh không muốn nghe được chủ đề lại có liên quan trân
châu hay là Lace, Cố Lạc, câm miệng!!!"
Cố Lạc miệng còn duy trì trạng thái khẽ nhếch, một lát sau không vui cau mày, "Anh hung dữ với em?"
"Anh không có." Thi Dạ Triêu cũng cau mày.
"Anh có! Anh bảo em câm miệng." Cố Lạc nhìn anh chằm chằm, tiện tay nhặt gối đầu lên hướng tới anh ném qua."Được, em câm miệng, không ầm ĩ đến anh!"
Nói xong cũng nhảy xuống giường đi, Thi Dạ Triêu đem gối đầu đỡ ra, "Em đi làm cái gì?"
"Ai cần anh lo!"
Cố Lạc phủ thêm áo khoác quăng cửa liền đi, bỏ lại Thi Dạ Triêu vẻ mặt
không giải thích được không khỏi suy nghĩ: anh lúc nào thì hung cô? Câu
"Câm miệng" kia chính là hung cô?
Cố Lạc chạy đến phòng Lục Kya Việt, Lục Kya Việt từ lúc cô chui vào chăn liền tỉnh, dụi mắt."Mẹ? Sao người lại tới đây?"
"Cãi nhau với tên khốn kia." Cố Lạc ôm lấy con trai, "Tối nay mẹ ngủ với con."
Lục Kya Việt dùng ý thức còn chưa có thanh tỉnh phản ứng một lát, gật đầu
một cái, lại gần cánh tay nhỏ ôm hông của cô."Mẹ ngủ ngon."
Giấc
ngủ của đứa bé rất tốt, rất nhanh lại ngủ lần nữa. Cố Lạc ở trong bóng
tối nghe quy luật tiếng hít thở của cậu, chậm rãi nhếch lên khóe miệng.
Thì ra là lúc Nhan Hạ và Từ Ngao còn chưa có chia tay, thường nhìn thấy
trường hợp hai người này liên tục gây gổ như vậy, nhất là Nhan Hạ ở
trước mặt Từ Ngao đủ các loại không thể nói lý.
Nhan Hạ nói, chờ
bản thân cậu nói chuyện yêu đương sẽ biết phụ nữ tại sao phải ở trong
tình yêu lại thích làm chút chuyện khiến đàn ông không thể lý giải, đó
là đang hưởng thụ người đàn ông này dung túng đối với mình, anh ta càng
thấy cậu không phải là người nói lý, chứng tỏ cảm tình đối với cậu càng
sâu, cho dù là trước đó hung dữ với cậu mắng cậu, vẫn biết phải mặt dày
chủ động cầu hòa. Đây chính là đàn ông và phụ nữ, đây chính là yêu nhau.
Một người đàn ông cấp độ lý trí cùng cấp độ tình cảm là ngược lại .
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Thi Dạ Triêu xuống lầu là Lục Kya Việt đang ăn
điểm tâm, tiểu tử đó lên tiếng chào hỏi anh, nhưng người phụ nữ tối qua
ném anh ở dưới kia lại không lễ phép như vậy, đang đưa lưng về phía anh
đứng trước lò nướng vội vàng lấy điểm tâm nhỏ mới ra lò, cũng không để ý đến anh.
Không chỉ có như thế, anh mới vừa ngồi xuống, Cố Lạc
tiến tới đem bữa ăn sáng cùng cà phê trên bàn ở trước mặt anh kéo tới
trước mặt mình."Thật xin lỗi, phần này là của em."
Phần này là của cô, như vậy sẽ có phần của anh?
Nhưng là, không có.
Cố Lạc cũng chỉ chuẩn bị bữa ăn sáng cho hai người là cô và Lục Kya Việt,
ngay cả ly cà phê cũng không có phần của anh. . . . . .
Lục Kya
Việt nuốt vào một miếng trứng chiên cuối cùng, thời điểm Cố Lạc đứng
trước lò nướng lại do dự mở miệng, đem ly sữa tươi của mình đẩy về phía
của Thi Dạ Triêu, hạ thấp giọng: "Cháu còn chưa động tới, chú uống của
cháu ——"
"Kya Kya."
Cố Lạc không có quay đầu lại, chỉ là
âm thanh hơi nghiêm túc kêu tên của cậu một tiếng. Lục Kya Việt mân mân
cái miệng nhỏ, rất tự giác đem cái ly cầm về, hơn nữa cho anh một ánh
mắt áy náy.
Thi Dạ Triêu chỉ cảm thấy không khí này buồn cười,
cũng không quản cái khác, đưa tay muốn lấy đi phần bữa ăn sáng của Cố
Lạc. Nhưng khi tay của anh sắp đụng phải cái mâm thì một con dao gọt
trái cây sắc bén không biết từ chỗ nào bay tới tinh chuẩn thẳng cắm vào
trên bàn ăn bằng gỗ, vị trí vừa vặn ở giữa tay anh và cái mâm.
Thi Dạ Triêu động tác dừng lại tại nơi đó, một lát sau nghiêng đầu nhìn về phía Cố Lạc bên kia."Em thật đúng là xuống nặng tay."
"Dĩ nhiên, đối với anh em vẫn luôn là như vậy." Cố Lạc lời mang hai nghĩa
trả lời, Thi Dạ Triêu dĩ nhiên không để ý tới hàm nghĩa sau lời kia,
tròng mắt híp lại, không biết có phải tức giận hay không.
Lục Kya Việt sợ hết hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu, giọng nói có chút oán trách. "Mẹ."
"Ăn xong rồi? Đi lấy cặp sách, đưa con đi học." Lục Kya Việt bĩu môi, lưng
đeo cặp sách xuống lầu, mặc chỉnh tề đợi ở cửa chờ. Cố Lạc trong miệng
nhai điểm tâm nhỏ mới ra lò, tiện tay lật tờ báo, dáng vẻ một chút cũng
không vội vàng.
Lục Kya Việt nhìn thời gian, không thể không thúc giục."Mẹ, mẹ còn chậm chạp thì con se tới trễ đó."
Thi Dạ Triêu mới vừa nấu xong ly cà phê tới đây, lúc này liền hiểu rõ ý của cô, giọng nói không dám tin:"Em không phải là muốn để anh đi đưa nó đi
học chứ?"
Anh đem chữ "anh" nói rất nặng, Cố Lạc thản nhiên nhìn
lại."Tại sao không phải? Sớm đã nói cho anh là em có con trai muốn anh
hiểu rõ ràng, em đã nhắc nhở anh."
Một khắc kia Thi Dạ Triêu có
một đống lớn lời nói để phản bác để cự tuyệt, cuối cùng cũng chỉ là khẽ
cắn răng, cực kỳ khó chịu để cà phê xuống, cầm chìa khóa xe lên.
Trên đường có chút kẹt xe, Lục Kya Việt len lén liếc Thi Dạ Triêu vẻ mặt âm
trầm, tay nhỏ bé gãi gãi dây nịt an toàn."Ngại quá, Thi tiên sinh."
Thi Dạ Triêu đang nhìn chăm chú vào phía trước nửa ngày không thể hoạt động xe nhích lên một chút."Sao vậy?"
"Mẹ cháu bình thường sẽ không như vậy." Lục Kya Việt vắt hết óc vì Cố Lạc
giải vây, nhưng bây giờ chính là không có lý do."Bà ấy rất ít khi bốc
đồng như vậy."
Tùy hứng? Căn bản là cố tình gây sự.
Thi Dạ Triêu khẽ xuy nửa tiếng, cũng không tiếp nhận.
Mấy ngày kế tiếp, Cố Lạc mỗi đêm đều ngủ cùng Lục Kya Việt, hoàn toàn gạt
anh sang một bên. Thật là lạ, bình thường hai người thường bắt lấy nhược điểm của đối phương động một chút là đâm một đao lẫn nhau cũng không
thấy cô tức giận, thế nào lần này lại tức lớn như vậy? Làm cho anh một
mình trông phòng không nói, còn ngày ngày để anh đưa đón Lục Kya Việt đi học, cũng không được để 72 làm thay."Em không phải là đã nói không để
cho anh xuất hiện trước mặt Kya Kya sao? Hiện tại lại không sợ?"
Cố Lạc liền nói một câu uy hiếp: "Con em thiếu một cọng tóc, anh không xong với em."
Anh mặc dù rất buồn bực bất mãn, nhưng chính mình cũng nghĩ không thông tại sao lại thỏa hiệp.
Đêm đó Thi Dạ Triêu theo thường lệ đi đón cậu tan giờ học, ở đối diện
trường học đợi rất lâu rồi cũng không trông thấy cậu ra ngoài, gọi điện
thoại cũng là trạng thái tắt máy. Đang muốn đi vào tìm, lại thấy Lục Kya Việt xuất hiện, chạy chậm lên xe, vừa mở miệng liền nói xin lỗi anh."Để cho chú chờ lâu."
Đầu cậu có chút rối loạn, khóe miệng và trên
mặt đều có vết bầm tím, nút áo cũng rớt hai cái, trên người bẩn bẩn. Thi Dạ Triêu vừa nhìn liền đoán ra chuyện gì xảy ra, "Lại đánh nhau?"
Lục Kya Việt gật đầu một cái, Thi Dạ Triêu liếc xéo cậu, "Vẫn thua?"
Khuôn mặt nhỏ của Lục Kya Việt đỏ lên, vô cùng không được tự nhiên nghiêng
đầu không nói lời nào. Thi Dạ Triêu mỉa mai cười một tiếng, cũng không
nói cái gì nữa, không phải sợ đả thương lòng tự ái của đứa trẻ này, bởi
vì biết càng trầm mặc như vậy đối với Lục Kya Việt mà nói càng là một sự coi thường, càng có thể kích thích nó học tập tín niệm.
Cố Lạc
đối với việc Lục Kya Việt bị đánh không có phản ứng quá kịch liệt, dù
sao cũng chỉ là bị thương ngoài da, bôi qua chút thuốc thì cũng thôi đi.
Buổi tối Lục Kya Việt làm xong bài tập lúc dọn dẹp đống sách rốt cuộc không
nhịn được nói lên muốn học võ công, Cố Lạc liếc nhìn cậu một cái."Con
tuổi quá lớn, hiện tại không thích hợp, số tuổi học công phu tốt nhất
nên nhỏ hơn mấy tuổi nữa."
Lục Kya Việt biết cô là đang qua quýt với mình, oán giận nói: "Vậy trước kia tại sao mẹ không chịu dạy con?"
"Không muốn dạy, quá cực khổ."
"Con không sợ khổ cực."
"Không phải sợ con khổ cực, là mẹ khổ cực." Cố Lạc duỗi lưng một cái, đi tắm.
Lục Kya Việt bất mãn, từ trong gương nhìn khuôn mặt mình thảm không nỡ nhìn một chút, hít sâu một hơi, lật đật chạy đi gõ cửa phòng Thi Dạ Triêu.
Thư phòng của anh Lục Kya Việt không dám vào, liền đứng ở cửa phòng, giống
như là lấy hết dũng khí mở miệng."Có thể làm phiền ngài một chuyện
không? Cháu có thể cùng ngài. . . . . . Học võ hay không?"
Thi Dạ Triêu chỉ nhướng mày, cúi đầu tiếp tục bận rộn ở trước máy vi tính."Đúng là ‘phiền toái’."
Anh không trực tiếp cự tuyệt, cũng không có đồng ý, cứ như vậy gạt cậu sang một bên. Lục Kya Việt đoán không ra ý nghĩ của anh, lại không dám quấy
rầy công việc của anh, định đứng ngay tại cửa ra vào.
Thư phòng
Thi Dạ Triêu rất lớn, so với phòng của cậu cũng đã lớn hơn, trừ sách còn có rất nhiều những thứ đồ khác, phần lớn đều có cái đậy, góc độ của cậu sẽ không nhìn thấy, có thể nhìn thấy chỉ có khẩu súng bắn tỉa trong
ngăn kéo kia.
"Mô hình Barrett là mua ở đâu vậy?"
Thi Dạ Triêu mắt cũng không nâng hỏi: "Cháu thích?"
Lục Kya Việt gật đầu, "Cháu cũng có một mô hình ráp lại, chỉ là cái này tốt hơn."
"Cầm đi chơi đi." Thi Dạ Triêu lần này cũng hào phóng, tới giúp cậu lấy cây
súng xuống để lên trên bàn trà kêu cậu đi vào. Lục Kya Việt thụ sủng
nhược kinh, đưa tay sờ, kinh ngạc mở to hai mắt, "Mô hình này làm thật
là tốt, cũng giống như thật."
Thi Dạ Triêu cười yếu ớt, không có
nói cho cậu biết cái này là mô hình phỏng theo."Nghe tiểu Trà Diệp nói
cháu đối với mấy cái đồ này cảm thấy rất hứng thú."
Lục Kya Việt nặng nề gật đầu, "Cám ơn Thi tiên sinh."
"Làm sao con còn gọi chú ấy là Thi tiên sinh?" Tắm xong Cố Lạc bỗng nhiên
xuất hiện, bộ dáng tràn đây mệt mỏi kêu Lục Kya Việt trở về phòng
ngủ."Cùng cha nói ngủ ngon, chúng ta muốn đi ngủ."
Thi Dạ Triêu nhất thời liền bị sặc, "Cái gì?"
Cố Lạc khinh bỉ cười một tiếng, "Của em chính là của anh, con em dĩ nhiên
chính là con trai của anh, Kya Kya, cùng cha nói ngủ ngon."
Lục
Kya Việt lúng túng cực kỳ, một chút chuẩn bị tâm tư cũng không có, lắp
ba lắp bắp không nói ra.". . . . . . Cái đó. . . . . . Ngủ ngon."
Sau đó liền chạy trở về, ngay cả súng thích nhất cũng không để ý tới. Cố
Lạc cũng cười, xoay người muốn đi, bị Thi Dạ Triêu một phen kéo trở về,
thuận thế đem cửa thư phòng đóng lại."Ý anh trước kia là anh có thể tiếp nhận nó, cũng không nói anh muốn làm một người ba tiện nghi!"
"Thói quen là tốt." Cố Lạc ngược lại không để ý, thấy anh vẫn là vẻ mặt căng
cứng, mắt đen xoay động, chủ động áp vào trong ngực anh, ôm hông của
anh."Chúng ta chơi trò diễn vai đi, để cho anhi thích ứng nhiều hơn một
chút, em gọi anh là ba, anh đồng ý với em một tiếng: ba."
"Anh
không có con gái lớn như em vậy, cũng không có con trai lớn như thế,
càng không thích loại trò chơi nhàm chán này." Thi Dạ Triêu đen mặt, "Cố Lạc, Em có phải mắc bệnh hay không?"
Cố Lạc đáy mắt lóe sang, đầu khoác lên trên vai anh."Vậy anh thích gì? Ba?"
"Anh thích cái gì? Vậy anh sẽ nói cho em biết, anh thích làm yêu." Thi Dạ Triêu đè ép lửa nóng, nâng mặt của cô lên rồi hôn.
Không giải thích được rùng mình không được tự nhiên, không giải thích được
phương thức hòa hảo, nhưng anh hoàn thành một nguyện vọng nho nhỏ trong
lòng Cố Lạc.
Thi Dạ Triêu tương lai có lẽ sẽ hận cô, nhưng bây
giờ, cô không quản được nhiều như vậy, cô nên vì Lục Kya Việt tìm được
một chỗ dựa tốt nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT