Giống như cô gái bình thường trong tình yêu, kết hôn thậm chí sinh con với
người yêu, với Cố Lạc mà nói, là một giấc mộng rất xa xôi, nhưng bây giờ quay đầu nhìn lại, giấc mộng này đã thực hiện được một nửa, nửa còn lại Cố Lạc không dám nghĩ.
Sau khi cưới, Thi Dạ Triêu vẫn không dùng biện pháp tránh thai nào, Cố Lạc không phản ứng, nhưng không lâu sau,
rốt cuộc Thi Dạ Triêu phát hiện ra một chuyện.
Anh vứt mấy hộp
thuốc tránh thai nhỏ xuống trước mặt cô, mặt trầm xuống hỏi: “Đừng nói
với anh là em vẫn luôn len lén uống thuốc.”
Cố Lạc vội thu thuốc lại, đi tới lấy lòng anh. “Không phải anh không thích mang bao sao, em cũng không thích.”
Thi Dạ Triêu hừ lạnh, không hề lqd nể mặt chọc thủng cô: “Không phải anh không thích mang, anh vốn không muốn mang nó.”
“Không có gì khác…”
“Đừng giả ngốc giả ngu.” Thi Dạ Triêu gõ gõ lên gáy cô, “Có phải em không hề muốn sinh con cho anh?”
Về chuyện này, Thi Dạ Triêu vẫn canh cánh trong lòng, mặc dù hiểu rõ tình
cảm của cô đối với mình, nhưng trong lòng vẫn thủy chung xoay quanh chỗ
khúc mắc này.
Vẻ mặt Cố Lạc uất ức, “Ai nói em không muốn.”
Mặt mày cô nhíu lại khiến lòng Thi Dạ Triêu mềm nhũn, vẻ mặt căng cứng,
nhưng trong giọng nói đã bớt nghiêm túc: “Vậy không cần vụng trộm uống
thuốc sau lưng anh.”
Buổi tối khi thân mật, Cố Lạc cảm thấy Thi
Dạ Triêu càng ra sức hơn trước kia, sau khi phóng ra cũng không chịu ra
ngoài, ôm cô không buông.
Cố Lạc rất thích sau khi yêu còn được
anh ôm như vậy, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm thụ độ ấm trên người
anh, còn có cảm giác an toàn, cảm giác thỏa mãn kia.
Hồi phục từ trong dư vị tuyệt vời, Cố Lạc đẩy anh một cái. “Anh nặng quá, đứng lên.”
“Không đứng.”
Thi Dạ Triêu chỉ hơi nâng người lên, dieendaânleêquuydoonn Cố Lạc lập tức
cảm nhận được bộ phận kia biến hóa, vội vàng thở gấp: “Chẳng lẽ anh còn
muốn?”
“Đoán thử xem nào?” Thi Dạ Triêu cười xấu xa một tiếng, cọ xát mềm mại của cô. “Cũng không nghĩ xem anh thủ thân như ngọc bao lâu, em nợ anh sao có thể dễ dàng bồi thường hết như vậy?”
Vì thế Cố
Lạc lại bị anh vui vẻ tràn trề ăn một lần, sáng sớm hôm sau, lúc Thi Già Việt ăn điểm tâm thấy Cố Lạc chống nạnh xuống tầng dưới thì mím miệng
nhỏ nhắn cười.
Cố Lạc ngáp dài ngồi đối diện cậu. “Cười cái gì?”
“Thắt lưng lại bị trật sao?”
Thi Già Việt hỏi ngây thơ, mặt Cố Lạc không đỏ tim không đập mạnh nói dối
trước sau như một. “Đúng vậy, chỉ có điều thắt lưng mẹ bị trật sao con
lại có vẻ vui mừng như vậy?”
“Chú ý một chút thôi.” Thi Già Việt
liếc nhìn Thi Dạ Triêu, tiếp sau đó ăn cơm, mà khóe miệng Thi Dạ Triêu
khẽ nhếch lên, giải đáp thắc mắc cho Cố Lạc. “Con đã trưởng thành, em
nên đổi lý do khác.”
Thi Già Việt gật đầu: “Con biết mà mẹ, thật ra mẹ không cần dùng lý do này để gạt con nữa.”
Cố Lạc cũng là người thông minh, lập tức lqd nghe hiểu ám hiệu trong lời
nói, trên mặt phát sốt. “Hai kẻ khốn kiếp.” Cô chọc Thi Già Việt: “Mẹ
thật uổng công nuôi con, có người khi dễ mẹ con còn không hướng về mẹ?”
Thi Dạ Triêu nghiêm mặt sửa chữa lời nói sai lầm trong giáo dục con trai
của Cố Lạc: “Sau này con sẽ biết, có lúc xuống tay hung ác một chút với
phụ nữ mới có thể chứng minh bản thân.”
“Chứng minh bản thân cái
gì? Chứng minh thân thể anh khỏe mạnh à?” Cố Lạc cũng không phải đèn đã
cạn dầu, nhấp một ngụm sữa tươi đưa mắt liếc xéo xoi mói anh, nhất định
phải ép anh không nói mấy lời buồn nôn trước mặt con trai.
Đến
lượt Thi Dạ Triêu mím môi, lần này Thi Già Việt rất có lương tâm đứng về phía Cố Lạc, càng “Ngây thơ” hỏi ngược lại ba mình: “Chứng minh cái
gì?”
“…”
“…”
“Chứng minh…” Thi Dạ Triêu cố làm mặt
lạnh tỏ vẻ không việc gì, nhắm mắt nói: “Chứng minh mình có nhiều quan
tâm tới người phụ nữ này.”
Thi Già Việt không dám cười quá lqd
càn rỡ, gật gật đầu sáng tỏ, Cố Lạc hài lòng nheo mắt, đứng dậy cách nửa cái bàn hôn môi anh.
Hai người cứ công khai tình nồng ý mật như
vậy vào sáng sớm, Thi Già Việt thở dài, hai ba miếng giải quyết bữa
sáng, cầm lấy giỏ sách. “Con đi học.”
Dĩ nhiên, không ai để ý đến cậu.
…
Sau chuyện này, Cố Lạc vẫn tiếp tục uống thuốc, nhưng chu kỳ sinh lý của cô đã kéo dài hơn bình thường.
Nghĩ đến khả năng đó, Cố Lạc chạy đến chỗ Nhan Hạ, vừa vào cửa liền vọt vào
phòng cô ấy, lấy que thử thai trong ngăn kéo chạy vào toilet.
“Sao cô biết tôi có que thử thai?” Nhan Hạ ở ngoài nhà vệ sinh hỏi.
“Cô hận không thể sinh cho Từ Ngao tám mười đứa, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được nhất định là cô có dự sẵn cái này.”
Một lát sau, Cố Lạc mở cửa, vẻ mặt d#đ@l&q#đ như trời sập xuống, giơ que thử thai lên. “Làm sao bây giờ?”
HCG dương tính, mang thai.
…
Hai người phụ nữ nhìn nhau, đều hơi ngẩn người.
“Sao… làm sao bây giờ?” Nhan Hạ cầu trời cầu đất nhưng không mang thai được,
người phụ nữ này không muốn có đứa bé lại còn uống thuốc còn có thể mang thai. “Không phải cô uống thuốc sao? Sao lại có thể trúng thưởng? Tinh
trùng của Thi Dạ Triêu được làm từ nguyên liệu đặc biệt gì?”
Cố Lạc cắn môi suy tư một lát: “Tôi đi bệnh viện kiểm tra.”
Bệnh viện cho ra kết quả cũng không thay đổi, Cố Lạc cầm tờ xét nghiệm về
nhà, thấy Thi Già Việt và Thi Duy Ân đang vì chơi ghép hình mà buồn
phiền, thấy cô trở về thì nở nụ cười, xông ra ôm lấy cô.
“Lạc Lạc mau tới giúp cháu ghép hình!”
Cô bé không nặng không nhẹ, nhưng Thi Dạ Triêu ở bên cạnh sợ quá mức, vội
vàng kín đáo đưa Thi Duy Ân cho Thi Già Việt, mặt căng thẳng sờ bụng cô. “Sao rồi? Có bị đụng vào không?”
Cố Lạc ý thức được điều gì, vẻ mặt kỳ quái nhìn anh. “Tại sao anh lại hỏi thế?”
72 đang rảnh rỗi chơi ghép hình lqd với Thi Duy Ân ở trên ghế sa lon mở
miệng: “Anh ấy đã biết trước kết quả kiểm tra ở bệnh viện trên tay cô.”
Quả nhiên!
Sao cô lại quên mất người đàn ông mà mình gả cho là ai! Cố Lạc nhức đầu nâng trán, “Anh lại đủ bình tĩnh.”
“Anh muốn chờ em chủ động nói với anh.” Nhưng bây giờ người muốn thẳng thắn
đổi lại là anh, Thi Dạ Triêu đỡ cô ngồi xuống: “Lần trước anh đã đổi
thuốc của em, cũng biết thời kỳ rụng trứng của em, cho nên ——”
“Cho nên em mang thai, em đi bệnh viện kiểm tra anh ở đây đều nắm rõ trong
lòng bàn tay rồi hả?” Cố Lạc nói tiếp, cũng không hẳn là vui sướng, mà
lo lắng thật sâu.
Vì tin tức năng ký mà Thi Duy Ân và Thi Già Việt kinh ngạc há to miệng:
“Lạc Lạc có em bé rồi hả?”
“Mẹ có em bé rồi hả?”
…
72 biết cô đang lo lắng điều gì, xếp xong một khối ghép hình rồi mới nói:
“Evan đã tự mình đi tìm Dr. J từ sớm rồi, ông ấy không phản đối điều
này, mặc dù nhất định có nguy hiểm, nhưng không phải không thể.”
Trước kia bọn họ đều cho rằng thời gian của cô không còn nhiều, mang thai vốn không thể được, nhưng tình huống bây giờ trở nên không giống vậy, có
lẽ… có lẽ cô thật sự có thể sinh một em bé cho Thi Dạ Triêu.
Thi
Già Việt vẫn còn kinh ngạc, dieendaanleequuydonn tay nhỏ bé thận trọng
sờ sờ bụng vẫn còn bằng phẳng của Cố Lạc. Thi Duy Ân học dáng vẻ của cậu cũng sờ lên bụng Cố Lạc mấy cái: “Là bé trai hay bé gái?”
Thi Già Việt suy nghĩ một lát: “Anh đoán là bé gái.” Sau đó lại thêm một câu: “Em bé đáng yêu xinh đẹp giống như Ân Ân vậy.”
Bỗng dưng, trong lòng Thi Duy Ân nổi lên chút gợn sóng lăn tăn —— bé gái? Bé gái giống mình, vậy Già Già sẽ đối với bé giống như đối với mình sao?
Em bé sẽ kề cận Già Già giống mình sao?
Ưmh… Dường như trong lòng không thoải mái.
“Em đoán là bé trai!”
Thi Duy Ân phồng miệng nhỏ kiên định phản đối, chọc cười Thi Già Việt cùng
72, cậu thuận theo ý của cô nhóc. “Em bé nào cũng được, dù sao anh đều
thích.”
“Hừ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Duy Ân xoay xoay, Già Già chỉ thích bé mới đúng.
Cố Lạc kéo Thi Dạ Triêu trở lại trên tầng trên, vừa mới vào phòng còn chưa kịp nói chuyện liền bị Thi Dạ Triêu ôm chặt lấy. “Lạc Lạc…”
Trong nháy mắt trong lòng Cố Lạc d#đ*l@q&đ tràn đầy chua xót, “Anh có nghĩ tới sẽ có hậu quả gì chưa?”
“Bất kỳ hậu quả gì đều có anh chịu trách nhiệm.” Thi Dạ Triêu ấn lên trán cô một nụ hôn: “Anh cho rằng đã cưới một người phụ nữ dũng cảm nhất trên
đời, mỗi người đều có con đường riêng của mình, không ai biết trong
tương lai con chúng ta sẽ đối mặt với cái gì, nưhng anh tin con không
phải là người hèn yếu, nhưng… nếu như em không muốn đứa bé này, anh… tôn trọng em.”
Cố Lạc không có cách nào tưởng tượng, Thi Dạ Triêu đã từng mất đi hai đứa bé lại quyết tâm cho cô hai chữ tôn trọng này, chỉ
có điều lại xác định một lần nữa người đàn ông này đáng giá để cho cô
làm bất cứ chuyện gì.
“Già Già làm sao bây giờ? Em lo lắng con…”
Thi Dạ Triêu cười, “Anh nghĩ anh nên nói cho em biết, thuốc của em là con cho anh.”
Liên hệ máu mủ là một quan hệ kiên cố nhất, nhưng thật ra, chân chính quan trọng nhất là lòng người.
Thi Dạ Triêu là người có lòng, Thi Già Việt cũng thế, Cố Lạc càng ngày càng phát hiện thật ra trời cao không tệ với cô, hai người đàn ông quan
trọng nhất trong cuộc đời cô vì cô mà cam tâm tình nguyện thành lập lqd
một mối quan hệ cha con khiến người ta uất ức, trong lòng họ đúc thành
ủng hộ mạnh mẽ nhất, dốc lòng bảo vệ cô…
Có lẽ, cô cũng nên làm một lựa chọn, điều mà trong quá khứ đã không chọn, lựa chọn cho tương lai.
…
…
Ngày này năm sau, như Thi Già Việt từng nói, Cố Lạc sinh một bé gái, bé gái xinh đẹp đáng yêu như Thi Duy Ân.
Cũng trong ngày đó, lần đầu tiên Thi Duy Ân chiến tranh lạnh với Thi Già
Việt, mặc dù Thi Già Việt hoàn toàn không hiểu nguyên nhân chiến tranh
lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT