" Khởi Tôn ngoan! Ta hiểu rồi, giờ Tôn Nhi ra ngoài hảo hay không? “ Tần Tố Di lấy lại vẻ mặt bình tĩnh dùng tay nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc dài cho đỡ rối rồi dùng tay ấn nhẹ vào trán Khởi Tôn ra giọng dịu dàng hết mức có thể.

” Mẫu thân không ra xem phụ thân sao? Người sau khi nghe câu nói của mẫu thân đã tức tốc tới hoa viên... Mẫu thân thật nhẫn tâm! Phụ thân đáng thương của Tôn Nhi! Oa oa!”

Vừa nghe xong câu của Tần Tố Di thì bất ngờ Khởi Tôn mắt long lanh ngồi bệt xuống nền lạnh giả vờ dùng gấu tay y phục chấm chấm nước mắt dù không rơi nổi một giọt lệ làm Tần Tố Di sớm đã nhẫn nhịn bùng nổ bước xuống giường chân trần bước đến dùng một tay nhấc cổ áo của Khởi Tôn, ba bước sau đó Khởi Tôn đã ngơ ngác đứng trước căn phòng đóng cửa của Tần Tố Di. Khởi Tôn mặt đỏ lên xấu hổ vì xung quanh có hai nha hoàn canh phòng vội lớn miệng: “ Hai người các ngươi sao còn chưa vào hầu hạ mẫu thân ta? Nhìn cái gì mà nhìn, có tin ta bẩm phụ thân hai ngươi khinh thường ta? “

” Nô tì không dám! “

Cả hai nô tì vừa nghe vậy mặt liền biến sắc quỳ xuống run rẩy làm Khởi Tôn thỏa mãn dùng tay lau mũi mặt hếch lên trời chống hông cười sau đó hít một hơi gõ gõ cửa phòng Tần Tố Di đầy giọng đáng thương: “ Oa oa! Mẫu thân, người giận Tôn Nhi sao? Tôn Nhi có làm gì sai đâu! Tha cho Tôn Nhi đi mà! “

Từ trong phòng, Tần Tố Di đang chải tóc nghe được tiếng kêu thảm thương của Khởi Tôn mà mặt đen dần, chiếc lược ngọc thạch “ Rắc “ một tiếng sau đó lược ngọc thạch vỡ đôi rơi xuống đất, kìm nén giọng điệu Tần Tố Di nhẹ nhàng nói vọng:

” Tôn Nhi! Nam nhi đại trượng phu không được nói lời lẽ yếu đuối như vậy, Tôn Nhi ngoan tới Hoa viên trước đi, ta tin phụ thân đang mong hài tử ngươi hảo! “

Sau khi nghe tiếng “ Hảo “ của Khởi Tôn từ ngoài vọng vào Tần Tố Di nhẹ nhõm cúi người nhặt nữa chiếc lược sau đó từ bên ngoài hai nô tì sớm đã bê chậu rửa và y phục vào, thấy Tần Tố Di đang tự động vấn tóc vội vàng đặt y phục xuống giá quỳ xuống: “ Nô tì đã làm việc không chu đáo làm người phải tự mình vấn tóc, nô tì đáng chết! “ sau đó run rẩy chờ những cơn xả giận của mỹ nhân mê người đang ngồi quay lưng vấn tóc trước gương đồng, nhưng quỳ được một hồi vẫn không thấy động tĩnh thì cả hai ngẩng mặt lên, vừa ngẩng mặt thì một khuôn mặt mỵ hoặc đã sớm quay lại đối diện nhìn hai nàng nhếch mép cười:

” Hai ngươi quỳ đã mỏi? Tới giúp ta đi! “ Tần Tố Di nghiêng người, tóc dài đen nhánh của nàng được tay nàng vuốt nhẹ, mắt phượng nàng nhìn thẳng vào hai người nô tì đang quỳ, nghe được câu nói ra lệnh của nàng cả hai vội vã mang chậu đồng và giúp Tần Tố Di thay vào trang phục đã được Khởi Hàn Lãnh chuẩn bị sẵn. Sau khi được hai nô tì chuẩn bị giúp, Tần Tố Di hài lòng nhìn mình trong gương đồng, tóc nàng được vấn đơn giản nửa đầu cố định bằng một chiếc trâm quạt tỏa phù hợp với việc... làm ruộng, y phục vẫn hắc huyết y nhưng gần kiểu dạ hành thuận tiện đi lại, đôi môi nàng sớm đã đỏ tươi nhờ ảnh hưởng của độc, làn da xanh sao của nàng sớm đã hồng nhuận tươi sắc hơn bao giờ hết, điều nay nàng mới nhận ra, có vẻ ở đây vài ngày nàng được bồi bổ và tâm trạng đỡ hơn hẳn thì phải, và nàng cảm giác nàng cũng thoải mái hơn.

” Mọi thứ đã xong, giờ người có thể tới hoa viên cùng vương gia! “

Hai nô tì sớm cắt đứt suy nghĩ của nàng, sau khi nói xong cả hai vội lui ra ngoài sau đó Tần Tố Di thở dài ngồi dậy khỏi ghế bước ra mở cửa thì giật mình nhận ra chân nàng bị ôm chặt lại, Tần Tố Di môi giật giật, cái kích thước chỉ đến chân nàng này nàng khỏi nhìn cũng biết tên nào rồi, ngoài tên nhóc đáng ghét hơn đáng yêu Khởi Tôn này còn ai có thể bám dính nàng như vậy được.

” Mẫu thân, người thật là lâu Tôn Nhi chờ người mỏi hảo a! “ Khởi Tôn ôm chân Tần Tố Di ngước khuôn mặt ngây thơ lên nhìn nàng cười hì hì. Tần Tố Di cúi đầu bắt gặp cảnh này đầu nàng như xuất hiện muôn vàn vì sao, mặt đen lại, tay nắm chặt lần nữa thâm tâm gào thét trước gặp nàng còn thấy đáng yêu, sao giờ lại trở nên phiền phức như vậy? Thở dài cam chịu, nàng dùng tay gỡ bỏ tay của Khởi Tôn ra khỏi chân nàng, cười nhẹ rồi cầm lấy tay Khởi Tôn cùng bước về phía hoa viên. Tuy có phiền nhưng điều này lại làm nàng cảm thấy bình yên, nàng không biết chắc nàng sẽ còn được như thế này bao lâu vì nàng tin chắc rằng cuộc chiến tiếp theo sẽ kinh khủng hơn rất nhiều vì đây là cuốc chiến giữa ba quốc gia và một tổ chức sát thủ mà nàng, chính nàng đã gây ra hiệu ứng hồ điệp cho nên nàng có thể sẽ....

” Mẫu thân! Người đang nghĩ gì vậy? Người có thể nói cho Tôn Nhi không? “

Tần Tố Di đang suy nghĩ thì bị giọng nói tò mò của Khởi Tôn vang lên cước bộ nàng dừng lại, Tần Tố Di ngồi xuống đối diện với Khởi Tôn mặt nghiêm túc:

” Tôn Nhi! Ta không phải là mẫu thân ngươi, đó là sự thật và sau này có thể Tôn Nhi sẽ tìm được một mẫu thân khác tốt hơn ta, còn nữa là thân nam nhi không nên bám váy nữ nhân, như thế sẽ không có chí hướng! Tôn Nhi đã hiểu chưa? “

” Người là mẫu thân của ta, là nương tử của phụ thân ta, sao người lại nói không phải? Mẫu thân muốn rời bỏ phụ thân với hài tử của người sao? “ Khởi Tôn nghe Tần Tố Di nói nghiêm túc vậy khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo sắp khóc cúi đầu vò y phục một cách đáng thương làm Tần Tố Di cũng mủi lòng mặt trầm ngâm không nói. Tần Tố Di cắn môi đỏ mọng của mình sau đó đứng dậy dùng tay gõ nhẹ lên trán Khởi Tôn: “ Ta chỉ đùa mà cũng như vậy thì sau này làm sao tiếp nối phụ thân đây? Nam nhi như vậy làm sao có thể bảo vệ người Tôn Nhi yêu thương? “

” Mẫu thân thật xấu xa! Làm Tôn Nhi lo lắng a, đi nhanh thôi mẫu thân, phụ thân đã chờ lâu! “ Khởi Tôn nghe được câu nói của Tần Tố Di lập tức ngẩng đầu vui vẻ vội cầm lấy tay Tần Tố Di chạy một mạch đến hoa viên.

Vừa nhìn thấy hoa viên từ xa, bất giác nàng buông tay Khởi Tôn, mắt nàng mở to, môi đỏ mọng mím chặt vào nhau. Hoa viên trước trồng vô số thảo dược và hoa mẫu đơn chi vương thì nay đã được thay bằng những cây hoa mai. Nhìn thấy một vườn hoa mai, nàng nhớ lại Mai Uyển, nước mắt nàng bất giác rơi xuống....

” Vân Phong...! Sao ngươi có thể ngu ngốc làm chỗ dựa cho ta ngủ? “

” Vân phong!..... Chiều tối rồi, chúng ta mau rời mai uyển trở về!

” Vân Phong, ngắm trang đủ rồi, hoa cũng không nhìn rõ rồi, đi uống thuốc a! Ta sớm sắc cho ngươi rồi,! “

” Này, Vân Phong, Vân Phong,...

Một hình ảnh Bạch y xuất hiện trong tâm trí nàng, từng cử chỉ dịu dàng ôn nhu của hắn và nàng dưới mai uyển xuất hiện như một thước phim, nàng còn nhớ hắn khi vừa đưa nàng tới mai uyển đã dùng một tay véo má nàng và chê nàng gầy, nhưng hắn đâu biết được rằng tay hắn đã không thể dùng toàn lực nên không thể cảm nhận được khuôn mặt của nàng....Hắn chính là vô tâm với chính bản thân hắn mà.... Thật ngu ngốc!

” Nữ nhân yếu đuối! Đừng trước mặt những tên thấp hèn mà bày ra bộ dạng thảm hại này, ngươi khiến ta thật mất mặt! “

Từ bao giờ, Khởi Hàn Lãnh đã đến trước mặt Tần Tố Di nhếch môi, mặt lạnh tanh thô lỗ dùng hai bàn tay gạt đi những giọt lệ của nàng sau đó thở dài nhẹ ôm Tần Tố Di vào lồng ngực vững vàng của mình.

Tần Tố Di sau khi được Khởi Hàn Lãnh kéo tựa đầu vào lồng ngực hắn, nàng có thể ngửi thấy mùi trầm hương nhàn nhạt giúp nàng tĩnh tâm lại nhưng nước mắt nàng vẫn chực rơi xuống, lồng ngực hắn vững vàng tạo nàng cảm giác bình yên và an toàn, khác hẳn với Vân Phong, ở hắn nàng như là chính mình, không e dè có cảm giác thoải mái nhưng nàng lại phải lo sợ, sợ Vân Phong lung lay ngã xuống, sợ hắn có thể ra đi bất cứ lúc nào..

Bất chợt Khởi Hàn Lãnh mở miệng xua tan cảm giác xấu hổ giữa hai người

” Ta biết ngươi thích mai, ta muốn ngươi tự mình trồng nhưng có vẻ là không được! “ Khởi Hàn Lãnh trầm giọng nhìn tới một góc của hoa viên vẫn còn trống vắng thở dài.

” Hàn Lãnh! Cảm tạ...! Thật sự..! “ Tần Tố Di rời khỏi người Hàn Lãnh từ từ ngước mặt lên nhìn nam nhân trước mặt, nở một nụ cười hạnh phúc, không hề có chút gượng ép nào, đó là nụ cười từ trái tim của nàng, một nụ cười chân thành đến chói mắt, có thể đây là lần nàng cười không một chút che dấu trước thế giới này. Nhìn cảnh nàng cười Khởi Hàn Lãnh vẫn lạnh lùng liếc qua nói: “ Thật phí lời! “ sau đó bước đến gần đến góc hoa viên nơi chưa có cây mai nào. Nhưng Tần Tố Di biết rằng, sau khi hắn quay người đi, nàng đã thấy hắn nhếch môi, nàng cười sau đó mới nhận ra rằng Khởi Tôn và những nô tì khác đã sớm không thấy ai. Nàng nhìn tới người nam nhân đang vứt qua quyền vị vương gia mà hạ mình trồng hoa cho nàng tại góc hoa viên, nàng vội chạy tới giúp đỡ, có vẻ như nàng đang dần hòa mình vào với truyện: “ Hàn Lãnh... Thật sự quen biết được ngươi thật tốt! “ Tần Tố Di mỉm cười suy nghĩ.

Cả hai đang chăm chú trồng hoa thì bất chợt cả hai như nghe được tiếng bước chân từ xa, Tần Tố Di xoa xoa móng tay đề phòng, đang định phi thân tới nơi để sát nhân thì bị Hàn Lãnh giữ cầm tay giữ lại ánh mắt hắn thanh tĩnh làm tâm nàng đang dao động cũng phải phẳng lặng. Một lúc sau, một đoàn công công bước đến trước mặt hai người sau đó quỳ xuống đọc thánh chỉ? Nhìn thấy cảnh này, Tần Tố Di sửng sốt nhìn Khởi Hàn Lãnh rồi lại nhìn xuống đám công công hơn mười người đang quỳ và một công công quỳ đầu cầm thánh chỉ bắt đầu đọc to: “ Phụng thiên thừa vận, Thái hậu chiếu viết, lệnh cho Khởi vương gia, tiểu vương gia và đặc biệt yêu cầu Tần Tố Di tiểu thư khăn gói vào cung dự đại yến tiếc trong vòng ba ngày và sau khi nhận thánh chỉ nhanh chóng vào cung! Khâm thử “

Tần Tố Di chưa kịp hoàn hồn thì Khởi Hàn Lãnh đã sớm kéo nàng theo đến trước công công đọc thánh chỉ rồi nhận thánh chỉ, sau đó mở miệng: “ Tin tức của mẫu hậu thật nhanh, người quay lại truyền lời chúng ta sẽ tới đúng giờ! “.

Tần Tố Di dở khóc dở cười, loạn rồi, quá loạn rồi, lần đầu tiên nàng thấy người truyền thánh chỉ phải quỳ trước người nhận thánh chỉ, rốt cục là Khởi Hàn Lãnh có sức lực đến đâu mà có thể làm cho cả tứ quốc phải kính nể? Nàng thật sự không nhận ra hắn là biến thái người nha.

” Tiểu thư thật giống như lời đồn, quả thật là khuynh nước khuynh thành ,ngang bằng với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của quốc gia Thiên Quốc: Thanh Vi Du! “ Sau khi Khởi Hàn Lãnh nhận thánh chỉ, cả đám công công từ từ đứng dậy nhìn Tần Tố Di và Khởi Hàn Lãnh tay trong tay vội mở miệng nịnh nọt, ai được khen ngang hàng với đệ nhất mỹ nhân quả thật rất vinh dự, chỉ tiếc đây là Tần Tố Di. Nghe được câu so sánh của tên công công, Tần Tố Di tức sôi máu, mặt tỏa ra sát khí, nàng đang định dùng độc trảo thì một câu nói của Khởi Hàn Lãnh vang lên làm nàng cùng đám công công dơ người.

” Thanh Vi Du? Ngang bằng? Nữ nhân của ta mà chỉ ngang hàng với nữ nhân đó! Ăn nói hàm hồ! “ Khởi Hàn Lãnh cười lớn kiêu ngạo, tay hắn buông khỏi tay Tần Tố Di bước tới trước mặt tên công công đó cười lạnh dùng tay banh miệng tên đó sau đó một tay cầm lấy cây thương treo trên cột bên cạnh liếm môi thích thú trước con mắt lo sợ của đám công công còn lại, ánh mắt tò mò của Tần Tố Di và đặc biệt là ánh mắt sợ hãi của tên công công đó, tên đó sớm đã quỳ xuống cầu xin, nước mắt chảy dài nhưng giọng nói không phát được thành lời. Sau đó một tiếng “ Phập “ vang lên máu bắn lên mặt của Khởi Hàn Lãnh và Tần Tố Di, tên đó đã bị Khởi Hàn Lãnh dùng thương xuyên từ miệng tới hạ thân, cái xác cứng ngắc đổ rầm xuống trước con mắt ngạc nhiên của Tần Tố Di và đám công công không dám ho he câu gì, mặt sớm đã trắng bệnh như không còn máu.

” Thật là bẩn! Nếu ngươi để hắn cho ta giải quyết có phải sạch hơn không? “

Tần Tố Di chán ghét lau mặt bằng chiếc khăn trước nàng thêu, sau đó như nhớ ra điều gì nàng lại lấy từ người ra một chiếc khăn bước chậm tới gần Khởi Hàn Lãnh sau đó kiễng chân lau đi những vệt máu trên mặt và trên tóc hắn một cách tự nhiên làm cả đám công công hít một ngụm khí lạnh, ngày càng thêm kính trọng, bọn hắn nhận ra đây là nữ tử không nên trêu vào, có ai đời nữa tử thấy cảnh này lại thản nhiên như vậy đâu.

” Các ngươi lui, nhớ chuyển lời của ta tới thái hậu! “ Khởi Hàn Lãnh lại trở về khuôn mặt lạnh lùng ra lệnh, nghe được tiếng “tuân lệnh” sau đó nghe được tiếng di chuyển thật nhanh của đám công công hắn mới nhìn lại cái xác nhíu mày: “ Bỏ đi thật là phí, là một mạng người nhưng hắn có tội! Theo ngươi thì nên lấy cái xác này làm gì? “

” làm Tượng? Lột da làm bìa sách?....! Tần Tố Di hứng thú kể tên nhưng nàng thấy không thỏa đáng sau đó mắt nàng sáng lên: “ Băm nhuyễn làm phân bón cho cây mai! “

” Tốt! Theo ý ngươi! “ Nhận được câu trả lời thỏa mãn, Khởi Hàn Lãnh nhếch môi cười, hắn cùng nàng đều chung một ý nghĩ nên việc hoàn thành việc cũng rất là nhanh. Tần Tố Di cười sảng khoái, cảm giác đầy thích thú, nhưng sau khi làm việc này y phục nàng và hắn đã sớm bị vấy bẩn, nền hoa viên cũng in vùng máu khô, nàng cùng Hàn Lãnh quay bước trở về thay y phục và dùng thiện, nàng biết rằng sự việc vào trong cung này sẽ không đơn giản vì nàng biết rằng trong cung luôn ẩn dấu sự tranh chấp và đặc biệt có sự góp mặt của“người đó “. Tần Tố Di nở nụ cười quỷ dị

Nàng thật mong chờ biết bao....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play