Đoan Mộc Hồng mặc dù chưa tới mười tuổi nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong quân doanh. Ở đây, vào thời điểm không có chiến sự, ngoại trừ lúc thao luyện mỗi ngày thì một đám đàn ông lớn đều thích trêu trọc cậu.

Như thế nào là trêu trọc đây?

Đó chính là đánh nhau, ẩu đả, đấu vật đều coi như trò chơi. Đương nhiên trong lúc chơi đùa cũng sẽ dạy cho cậu rất nhiều căn nguyên. Lại có thêm cha mẹ nghiêm khắc tự mình dạy bảo, luyện tập võ công cho nên mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng cậu lại có một thân công phu không bình thường.

Mà hộ quốc công tử kia chính là do hộ quốc công và chính thất phu nhân sinh ra. Từ nhỏ đã được mọi người vô cùng cưng chiều khiến cho hắn không biết thân phận, cực kỳ ương ngạnh, bất cần đời, mê rượu háo sắc. Quả thật giống như trong lời Đoan Mộc Điềm, là một bao cỏ vô năng, giá áo túi cơm. Thân thể kia sớm đã bị tửu sắc làm cho kiệt quệ, gió thổi qua cũng có thể hất ngã được. Như vậy thì sao có thể chống lại va chạm mạnh mẽ của Đoan Mộc Hồng?

Vì vậy trong Điện Diễn Khánh liền xuất hiện một màn kỳ lạ.

Một công tử trưởng thành bị một tiểu thiếu niên mười mấy tuổi đè phía trên, mà thiếu niên nhỏ bé đó nhìn còn có chút phấn nộn. Nắm đấm vung vẩy mang theo tiếng “vù vù” không dứt rới xuống trên mặt công tử kia.

Trì tiểu công tử kia trắng mịn như thế nào?! Không bị gió thổi cũng không phải phơi nắng. Mỗi ngày còn tốn tiền tốn thời gian tỉ mỉ bảo trì làn da trắng nõn, son phấn thượng đẳng bôi lên mặt, càng lộ ra kiều diễm.

Thế nhưng một khuôn mặt đáng yêu như vậy bây giờ lại bị tàn phá. Nắm đấm giáng xuống, nện cho Trì tiểu công tử phải rên lên, kêu cha gọi mẹ. Nước mắt nước mũi trào ra, rửa trôi sạch son phấn trên mặt tạo ra một khe rãnh hẹp dài, vô cùng thê thảm.

Đoan Mộc Hồng đánh thật vui vẻ, mắng thật thoải mái, Trì Húc Lỗi khóc hô thật thê thảm. Một màn như vậy diễn ra trong điện khiến cho tất cả mọi người trợn mắt há mồm. Mãi vẫn chưa thể hồi phục tinh thần.

Rốt cuộc hộ quốc công đại nhân bị tiếng kêu thảm thiết của đứa con trai lão sủng ái nhất làm cho tỉnh lại, không khỏi giận tím mặt, gầm lên một câu: “Vô liêm sỉ!” Sau đó liền bước nhanh tới bên này.

Đọt nhiên có người bước tới trước mặt ngăn cản lão.

“Trì quốc công, ông bằng đấy tuổi rồi, hẳn sẽ không chấp nhặt cùng con nít chứ?”

Người chắn ở trước mặt lão chính là Đoan Mộc Tranh.

Trì quốc công nộ khí bừng bừng, đúng lúc này lại có người bên cạnh âm dương quái khí nói: “Ôi!!! Ta nói này Trì lục công tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi chứ? Sao mà ngay cả một đứa con nít cũng đánh không lại được vậy? Còn phiền quốc công đại nhân lão nhân gia tiến lên giúp đỡ một tay?”

Nói lời này là một tướng quân trung niên mặc Long tướng giáp. Từ đầu đến cuối khóe mắt cũng không nhìn hộ quốc công mà chỉ nhìn bên kia Đoan Mộc Hồng đánh Trì Húc Lỗi, thần sắc khoan khoái, ngữ khí khinh miệt.

Ừ, tiểu tử này công phu lại có tiến triển. Không tệ không tệ. Quay đầu lại chà đạp hắn đi.

Mà khi nghe tướng quân trung niên nói những lời này, khóe mắt Trì quốc công lập tức run rẩy hai cái. Bị nói như vậy, ngay cả ông ta da mặt dày cũng đành dừng bước.

Trì Húc Lỗi tốt xấu gì cũng đã hai mươi mấy tuổi, lại bị một tên nhóc chưa tới mười tuổi đè trên mặt đất đánh cho kêu cha gọi mẹ đã là một chuyện vô cùng mất mặt. Lão ta đường đường là Hộ quốc công, nếu lại đi vào cùng đối phó với một đứa nhóc thì sau này thể diện của quốc công phủ còn đặt ở đâu nữa?

Lão trơ mắt nhìn đứa con trai mình sủng ái nhất bị đánh, tức giận tới mức tóc trên đỉnh đầu cũng dựng hết lên, giận dữ nhìn Đoan Mộc Tranh nói: “Đoan Mộc vương gia, chả nhẽ ông cứ tùy ý để cho cháu trai ông công khai đánh người ngay trên đại điện như vậy?”

Đoan Mộc Tranh chỉ hờ hững liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Lục công tử của quý phủ đánh người bị thương trước cổng, vũ nhục người Đoan Mộc gia, ta đây đương nhiên nhiên cũng lấy lại công đạo. Cho dù Hoàng thượng có hỏi, bổn vương cũng sẽ chỉ trình toàn bộ sự việc lên.”

“Ngươi…”

“ a nói này quốc công đại nhân, vị công tử nhà ông cũng thật là mảnh mai quá mà.” Vị tướng quân trung niên kia lại tiếp tục mở miệng. “Đường đường là nam tử hán đại trượng phu lại lòe loẹt, mùi son phấn đầy người không nói, lại trói gà không chặt. Đánh nhau với một đứa trẻ cũng không nổi, k.êu rên thảm thiết. Quả thực giống như một cô nương vậy đó.”

Hôm nay là ngày gì đây? Hôm nay chính là ngày Long quân đánh thắng Bắc Cương trở về. Hoàng đế tổ chức tiệc mừng khao quân. Mà Long quân chính là đội quân đã đi theo Đoan Mộc vương phủ mấy trăm năm nay.

Vậy mà Trì Húc Lỗi lại ngang nhiên châm chọc tiểu thiếu gia của Đoan Mộc vương phủ tại nơi công cộng. Thật khá khen cho dũng khí của hắn, chỉ tiếc dũng khí của hắn cũng chỉ để cho những việc như vậy thôi.

Sắc mặt Trì quốc công hơi vặn vẹo, các loại trạng thái trên mặt hết sức phong phú. Nhưng lão chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai bảo bối chịu khổ hết lần này đến lần khác, trong lòng oán hận tiểu tử này không có khí cốt. Ngay cả đứa bé cũng không đối phó được, uổng công nuôi lớn hắn tới như vậy.

Bên kia, mặt mũi quốc công phu nhân sớm đã tràn đầy đau lòng. Đứng ở bên cạnh nhìn con trai bảo bối bị đánh, nhiều lần muốn tới giúp đỡ nhưng cũng không tìm thấy được sơ hở để nhúng tay, bà ta không khỏi càng thêm lo lắng tức giận, liên tục nói: “Dừng tay! Mau dừng tay, đừng có đánh nữa! Ngươi ngươi ngươi còn không mau cứu tiểu công tử ra?”

Nha hoàn bên cạnh phụng mệnh tiến lên, đưa tay muốn kéo công tử nhà nàng ta thoát khỏi Đoan Mộc Hồng đang hăng say đánh, bỗng nhiên có người đi trước một bước vọt ra tát cho nàng một cái khiến nàng lui ra.

“Đồ giẻ rách! Chủ tử làm việc sao có thể để một tiện tỳ như ngươi nhúng tay vào? Có phải đây chính là quy củ của phủ quốc công các người hay không?”

Đoan Mộc Điềm dường như muốn vỗ tay khen hay. Cô nương này không hổ từ nhỏ đã lớn lên trong quân doanh, đủ dứt khoát đủ lưu loát đủ quyết đoán cũng đủ đanh đá và bưu hãn.

Thật làm cho nàng cảm thấy thích mà!

Quốc công phu nhân tức giận chỉ tay vào Đoan Mộc Nguyệt, nhìn chằm chằm thật lâu cũng không thể nói ra lời. Mà Đoan Mộc Nguyệt trong lúc răn dạy nha hoàn kia của phủ quốc công còn như lơ đãng liếc nhìn quốc công phu nhân ý muốn nói: “Nếu như đổi lại là tự quốc công phu nhân bà lên ngăn thì bà cũng sẽ nhận được 1 cái tát như vậy.”

Cho dù trước khi trở lại kinh thành, cha mẹ dặn đi dặn lại hai tỷ đệ bọn họ nên kiềm chế tính tình, không thể cư xử bằng thói quen trong quân doanh trong kinh thành. Bị người nói vô lễ không hiểu quy củ không có gì, nhưng sợ nhất là rước họa vào thân.

Lúc bọn họ trở lại kinh thành cũng rất an phận. Nhưng bất đắc dĩ, quận chúa tỷ tỷ lại hung dữ càn quấy khiến trái tim nàng rục rịch. Nhìn thấy đệ đệ tiến lên đánh người, nàng cũng cảm thấy ngứa tay, ngứa lòng bàn chân, ngay cả hàm răng cũng ngứa nốt

Có phải chỉ cần có quận chúa tỷ tỷ che chở cho bọn họ, bọn họ liền không cần cố kỵ, không cần quản trong kinh thành này có bao nhiêu quỷ củ linh tinh không?

Hơn nữa, nhìn thấy đệ đệ đánh nhau người ta liền đi ra giúp đỡ, còn nàng chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, vậy cũng cảm thấy không có suy nghĩ à nha.

Người quốc công phủ tức giận! Cái gì gọi là quy củ của hộ quốc công phủ? Nhưng khi nhìn thấy Đoan Mộc Hồng khí thế mãnh liệt đánh Trì Húc Lỗi, các tiểu thư không dám tiến lên trước, bọn họ không có mặt mũi tiến lên giúp đỡ. Trong lúc nhất thời, ai cũng phân vân.

Bên kia có người nói: “Nhị gia này có một cặp Nữ Chân hoạt bát.”

Đoan Mộc Khiếu nói gấp: “Hai đứa trẻ này từ nhỏ đã lớn lên trong quân danh, xung quanh toàn là người thô kệch, cũng không thể dạy cho chúng lễ nghi quy củ cho tốt được. Khiến các vị chê cười rồi.”

“Đâu có đâu có, nhị gia nói đùa. Đây vẫn chỉ mấy đứa nhỏ. Mấy đứa bé không phải đều nghịch ngợm như vậy mà lớn lên hay sao?”

Hộ quốc công nghe được cũng muốn ói máu. Nhìn chằm chằm bên kia, con mắt lóe lên ánh sáng xanh.

“Còn chưa đủ sao?! Chẳng qua chỉ là một câu nói, Đoan Mộc vương gia cần gì phải hùng hổ dọa người?”

Đoan Mộc Tranh hờ hững liếc lão một cái, không quan tâm tới lời lão. Quay qua bên kia thấy Trì Húc lỗi đã có dấu hiệu suy yếu, lông mày nhẹ chau lộ ra vài phần khinh thường, trong lòng thầm nghĩ người này thực sự quá yếu đuối!

Sau đó Đoan Mộc vương gia cũng mở miệng vàng nói với Đoan Mộc Hồng: “Có thể dừng tay rồi.”

Đoan Mộc Hồng vừa nghe đến giọng nói của đại bá liền dừng tay, ngẩng đầu liếc y một cái, đôi mắt đảo quanh một vòng, lại cúi đầu nhìn Trì tiểu công tử, hai tay phấn nộn vẫn đang nắm lấy vạt áo hắn, xách hắn lên, đôi mắt sáng lòe lòe, nói: “Nhanh nói xin lỗi ta! Thiệt thòi của ngươi có là cái gì?  Cái gì mà hộ quốc công phủ công tử, mắng chửi người y như đồ vô giáo dục vậy, xin lỗi nhanh.”

Trì tiểu công tử ở tên tay cậu, suy yếu không chịu nổi rên rỉ, nghe vậy miễn cưỡng vùng vẫy hai cái, vẫn lớn lối như cũ nói: “Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết! Ngươi dám đánh bổn công tử, Ta … bổn công tử… Sẽ không bỏ qua cho ngươi! Còn muốn bổn công tử xin lỗi? Phi! Mơ đi, nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Bên cạnh mọi người lập tức thở dài, sắc mặt Hộ quốc công cũng đen như đít nồi.

Tiểu tử này cũng quá không biết thức thời, không biết nhìn tình huống rồi!

Hôm nay ở nơi này, đến lượt một hộ quốc công công tử như hắn đến hung hăng càn quấy sao? Hơn nữa lại còn là càn quấy đối với Đoan Mộc vương phủ tiểu thiếu gia!

Cho tới bây giờ vẫn còn cuồng vọng hung hăng càn quấy, chẳng lẽ hắn muốn tất cả các tướng sĩ của Long quân phẫn nộ, tiến tới vây đánh cho hắn một trận hả? Bọn họ mà ra tay thì sao có thể giống tiểu tử Đoan Mộc Hồng đùa giỡn.

Sẽ có tai nạn chết người đấy!

Không khí ở nơi này lại khẩn trương một lần nữa, chợt có một âm thanh nũng nịu vang lên: “Ấy ấy ấy!!! Đang xảy ra chuyện gì? Trì tiểu tử, không phải ngươi lại thối miệng mắng người lung tung, bị dạy dỗ đấy chứ?”

Vừa nghe thấy, Trì Húc Lỗi lúc nãy còn hung hăng càn quấy đối với Đoan Mộc Hồng bây giờ lại run rẩy, trên mặt lộ ra vài phần kinh hoàng.

Dùng sức uốn éo cái cổ, rốt cuộc nhìn thấy một vạt áo đỏ thẫm phiêu đãng, sắc mặt hắn càng thêm trắng.

Trong hoàng cung này, dám mặc quần áo màu đỏ thẫm diễm lệ như vậy, ngoại trừ Hoàng Hậu nương nương cũng chỉ còn một người- Phượng Lâu!

Nghĩ đến Phượng Lâu, hắn còn cảm giác hai bờ môi ẩn ẩn đau. Cảnh bị hắn ta may miệng bỗng nhiên tràn vào trong đầu. Trì tiểu công tử lập tức trắng bệch sắc mặt, không còn khí thế hung hăng càn quấy khi trước.

Cái tên điên này, cái tên điên này!!!

Đoan Mộc Hồng cũng ngẩng đầu nhìn Phượng Lâu đứng trước mặt cậu. Chỉ thấy dáng hắn người phiêu phật, mặt như hoa sen, phong hoa tuyệt đại, phong tình vạn chủng!

Cậu bỗng nhiên lén lau nước miếng, nhìn Phượng mỹ nhân nói: “Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp!”

Trong điện nháy mắt yên tĩnh. Sau đó vô số người phun trà, có vô số người rơi chén, còn có vô số người ngã ngồi trên mặt đất không đứng dậy được.

Quân Tu Nhiễm nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng. Bên cạnh Đoan Mộc Điềm nhắm mắt lại, nhìn thần sắc kinh diễm của Đoan Mộc Hồng, vụng trộm thầm nghĩ: tiểu tử này là đồ há.o sắc hả?

Phượng Lâu cũng ngây người, sau đó trong đôi mắt phát ra ánh sáng vui mừng vô tận, một tay ôm Đoan Mộc Hồng chu môi muốn hôn lên mặt cậu lại bị Đoan Mộc Nguyệt phản ứng nhanh nhất, “Vù” một cái xông về phía trước xách đệ đệ đi, miễn cho cậu bị tên nhân yêu khinh bạc.

“Nhìn cho rõ, đó là một nam nhân đấy!” Đoan Mộc Nguyệt nhéo lỗ tai đệ đệ, tức giận nói.

Toàn thân Đoan Mộc Hồng lập tức cứng đờ, lại nhìn kỹ lại, hắn vẫn cảm thấy đây chính là một tiểu mỹ nhân mà? Mãi cho tới khi nhìn thấy trên cổ áo Phượng đại mỹ nhân có một cái hầu kết, toàn thân Hồng thiếu gia lập tức chấn động. Đó thật sự là nam nhân!

Phượng Lâu vui cười đá lông nheo với cậu khiến cho Đoan Mộc Hồng lại rùng mình một cái, mà Phượng mỹ nhân cũng không tiếp tục khiêu khích cậu, lại nhìn bên chân trái hắn- Trì tiểu công tử sắc mặt tái nhợt đang nằm đó, sau đó rời mắt đi rơi vào người Đoan Mộc Điềm.

“Ta nói này quận chúa, sao ngài cứ chạy vào trong hoàng cung là lại đánh người vậy?”

Lần trước tại thọ yến của thái hậu, nàng đánh lục công chúa ở ngự hoa viên. Hôm nay mặc dù nàng không tự mình động thủ nhưng chỉ sợ cũng là do nàng xúi giục.

Thần sắc Đoan Mộc Điềm không thay đổi, lạnh nhạt nói: “Chắc là cho dù ta đi tới đâu thì chỗ đó liền có phiền toái.”

Phượng Lâu hé miệng cười thiên kiều bá mị xinh đẹp vạn phần, che miệng nói như lơ đãng: “Lần trước ngài bởi vì quá xúc động, kết quả là bị phạt quỳ trong ngự hoa viên cả ngày, vậy mà vẫn không biết thu liễm hả? Coi chừng lần này lại bị phạt quỳ đó!”

Hả? Phạt quỳ?

Bên kia, Đoan Mộc Tranh, Đoan Mộc Khiếu và các tướng quân của Long quân đọt nhiên dựng lỗ tai, sắc mặt không được tốt.

Tại sao bọn họ lại không biết có việc như vậy xảy ra? Dù sao khi ở Bắc Cương xa xôi, trong thư, Đoan Mộc Điềm không cho tổ mẫu nói chuyện nàng bị phạt quỳ cho cha, mà bọn họ hôm nay cũng vừa về tới kinh thành, cho nên lúc này Nghe Phượng Lâu nhắc tới mới biết được có việc này xảy ra.

Đoan Mộc Tranh nhìn con trai đứng bên cạnh y, trầm giọng hỏi: “Tiểu Cảnh, muội muội con tại sao lại bị phạt quỳ? Chuyện này xảy ra khi nào? Tại sao lại không nói cho ta?”

“Là vào ngày thọ yến của thái hậu nương nương. Muội muội xảy ra xung đột cùng lục công chúa ở ngự hoa viên, đánh lục công chúa. Hoàng Thượng liền phạt nàng quỳ gối trong ngự hoa viên đến khi thọ yến của thái hậu chấm dứt. Vốn con muốn nói việc này cho cha nhưng muội muội ngăn lại, nói người ở Bắc Cương giao chiến cùng địch đã là vô cùng mệt nhọc, sao có thể nói những chuyện không vui này cho người để người càng thêm phiền nhiễu? Cũng không phải việc gì quá đáng, chỉ là chuyện nhỏ, đều đã qua, không có gì quan trọng. Ngày đó Tam điện hạ quỳ một ngày cùng muội muội cũng không có người thừa cơ gây khó dễ cho hai người.”

Nghe vậy, trong lòng Đoan Mộc Tranh không khỏi ấm áp, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn chút ít, lại hỏi: “Vậy các con còn chuyện gì khác gạt ta?”

“Không có.”

“Lăng Vân tự gặp chuyện thì sao?”

“Hả? Tổ mẫu không nói chuyện này với cha sao?”

“Hừ!”

Nếu không phải việc này quá ồn ào, lời đồn đại truyền đến tận Bắc Cương, Đoan Mộc Tranh còn không biết nữ nhi bảo bối gặp phải ám sát thiếu chút nữa thì rơi xuống núi. Sau đó hữu tướng phủ đóng chặt đại môn, Thành Mộng Tuyền bị trảm, Đức phi bị đày vào lãnh cung.

Nghĩ đến Đức phi, Đoan Mộc Tranh liền quay đầu lại nhìn Quân Tu Nhiễm, y không ghét bỏ hắn, mà là dường như có điều suy nghĩ.

Quân Tu Nhiễm cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, cũng quay đầu lại nhìn thấy Đoan Mộc Tranh ở phía xa xa, hơi có chút kinh ngạc.

Bên cạnh Đoan Mộc Điềm tự mình đi tới bên cạnh Phượng Lâu hỏi: “Phượng tổng quản, sao hôm nay ngài lại rảnh rỗi mà tới đây? Lần trước thọ yến của thái hậu cũng đâu có thấy ngài tham gia.”

Phượng Lâu cầm chiếc khăn cẩn thận lau sach ngón tay thon dài như ngọc, thỉnh thoảng còn đá lông nheo với nàng, nũng nịu nói: “Đây không phải là vì ta nghe quận chúa ngài cũng tới cho nên nô tài cũng lập tức vội chạy đến muốn cùng quận chúa tâm sự sao?!”

Hai tỷ đệ Đoan Mộc Hồng và Đoan Mộc Nguyệt cùng tụ lại một chỗ, nhỏ giọng nói, hai ánh mắt quay tròn chuyển động, khinh miệt nhìn Trì tiểu công tử bị đánh bầm dập ở bên cạnh, khí tức hư nhược nhưng vẫn không chịu đi.

“Tỷ tỷ, cái gì gọi là bất lực?” Bạn nhỏ Đoan Mộc Hồng mở to mắt ngập nước, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn tỷ tỷ của mình lặng lẽ hỏi.

Nơi này vừa mới khôi phục không khí, lại một lần nữa yên tĩnh trở lại. Có người nhìn về phía bạn nhỏ đầy ngây thơ, cũng có người nhìn tới sắc mặt vặn vẹo của Trì tiểu công tử, có người có chút hả hê, có người thương cảm thở dài, đương nhiên cũng có người nháy mắt lộ ra hào hứng dạt dào.

Đoan Mộc Nguyệt khẽ giật mình, bên tai ửng đỏ, lại bày ra một dáng vẻ ngây thơ vô tội nói: “Ta cũng không biết, nhưng bất lực ấy, theo hai chữ này lý giải ra thì có nghĩa là cái gì đó không đứng dậy nổi.”

“A! Cái tỷ tỷ nói là cái gì vậy?”

Đoan Mộc Điềm nghe hai tỷ đệ nói chuyện, sắc mặt không khỏi quỷ dị. Đoan Mộc Hồng thì không sao, nhưng Đoan Mộc Nguyệt dù sao cũng là một cô nương, bàn luận vấn đề này ở trước mặt mọi người dường như có chút không tốt.

Nàng liền kéo bọn chúng ra, nhẹ nhàng ấn chúng xuống chỗ ngồi nói: “Tốt rồi, đừng có nói lại chuyện này nữa. Cái gọi là bất lực có nghĩa là một nam nhân mất đi công năng của nam nhân.”

“Công năng là cái gì?”

Một lần nữa, có vô số người bị nước miếng của mình làm cho bị sặc. Đoan Mộc Nguyệt rốt cuộc cũng không nhịn được mặt mũi đỏ bừng, dùng sức véo đệ đệ mình một cái ở dưới gầm bàn. Tiểu tử chết tiệt này! Không biết cái gì gọi là chừng mực hết.

Đoan Mộc Điềm ghé mắt nhìn cậu, đôi mắt to ngập nước nhẹ nhàng nháy, bên cạnh dường như còn có người đang chờ nghe Điềm quận chúa sẽ trả lời như thế nào. Cũng may mà Đoan Mộc Khiếu không nghe được. Bằng không Đoan Mộc nhị gia sẽ xông lại đánh cho tiểu tử này một trận tơi bời rồi.

Ngay vào thời điểm xấu hổ này, Phượng Lâu bỗng nhiên duỗi một ngón tay ngọc thon dài của hắn ra chỉ vào giữa háng của Đoan Mộc Hồng, cười vô cùng tà ác nói: “Cái gọi là bất lực nghĩa là ở chỗ này, tiểu huynh đệ không ngóc đầu lên được, vĩnh viễn chỉ có thể nằm sấp đấy. Lúc đi vệ sinh sẽ phải tự dùng tay cầm.”

“Phụt.”

Vô số người phun máu ngã xuống đất, trên trán Đoan Mộc Điềm nổi đầy gân xanh, tay dùng sức xiết chặt, thật vất vả mới không vung tay đấm vào khuôn mặt yêu nghiệt của Phượng Lâu.

Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên nắm lấy tay nàng kéo nàng đi ra chỗ khác nói: “Chúng ta đi nơi khác ngồi, miễn cho lỗ tai bị dơ.”

Phượng Lâu ở phía sau bọn họ nháy mắt vô tội, sau đó nhẹ giọng cười.

Lão vương phi đang ngồi xem cuộc vui, nãy giờ không lên tiếng rốt cuộc cũng buông chén trà xuống tức giận trừng mắt nhìn Phượng Lâu nói: “Ngài không thể đổi thời gian, địa điểm mà nói chuyện buồn nôn này hả?”

“Ha hả, bá mẫu thứ tội!”

Náo loạn một trận như vậy, trong điện rốt cục cũng từ từ khôi phục lại không khí. Không lâu sau, hoàng thượng mang theo hoàng hậu và Thục phi, tự tay dỡ thái hậu giá lâm. Khen ngợi Đoan Mộc vương phủ và Long quân tướng sĩ một lúc thì cung yến cũng bắ́t đầu.

Ở đây tự nhiên lại có một lượt ganh đua sắc đẹp. Nhưng không biết bởi vì hôm nay có Đoan Mộc vương gia ở đây hay là vì Đoan Mộc Điềm lúc trước nói lời đe dọa mà không có người tới khiêu khích nàng

Bỗng nhiên nàng cảm thấy thật nhàm chán!

Yên tĩnh ngồi tại vị trí, cúi đầu dùng bữa uống rượu, dường như chẳng có gì liên quan đến nàng.

Hoàng Thượng tự nhiên cũng thấy được mặt mũi Trì tiểu công tử bầm dập. Dường như cũng nghe tới chuyện đã xảy ra nhưng cũng chỉ nhìn nàng vài lần rồi coi như cái gì cũng không biết.

Mãi tới khi có cô nương xun xoe với phụ thân nàng, Đoan Mộc Điềm mới ngẩng đầu lên.

Ca ca ngồi bên cạnh nàng cười khẽ nói: “Xem ra là có người nhắm đến vị trí Vương phi đã trống lâu ngày của Đoan Mộc vương phủ.”

Vấn đề này là do Hoàng Thượng tứ hôn cho mấy vị theo Long Quân. Những tướng quân này một thân chiến công hiển hách, nhưng bởi vì quanh năm ở trong quân doanh nên có người đã hai mươi mấy mà vẫn chưa vợ con gì. Vì vậy Hoàng Thượng liền dứt khoan ban hôn cho họ, coi như ca ngợi.

Vì vậy, có người ngay lập tức nhìn về phía Đoan Mộc vương phủ. Không phải nhìn Cảnh thế tử mà là nhằm vào Đoan Mộc vương gia. Còn có người lớn mật lộ ra vẻ mặt xuân sắc, ẩn ý đưa tình.

Không thể không nói, nam nhân của Đoan Mộc gia thật sự thiên phú dị bẩm, ai cũng đều là yêu nghiệt. Đoan Mộc vương gia năm nay đã bốn mươi tuổi, nhưng nhìn y chỉ cảm thấy mị lực của nam nhân thành thục, hấp dẫn mọi người.

Hoàng Thượng nhìn về phía bên này, thấy thần sắc Đoan Mộc Tranh dờ đẫn, mơ hồ có thêm vài phần lạnh lẽo. Y cũng chỉ có thể thầm than trong lòng một tiếng chứ không dám tự ý chủ trương tứ hôn cho Đoan Mộc vương gia.

Có vương phi Ninh Thanh trước đó thì các nàng làm gì đủ tư cách thay thế nàng ấy ngồi lên vị trí đó.

Đêm đã khuya, cung yến cũng đã kết thúc, Đoan Mộc Điềm cúi đầu nhìn Đoan Mộc Hồng đang nằm trên đùi nàng ngủ chảy cả nước miêngs, khóe miệng co rút.

Đoan Mộc Cảnh vươn tay ôm cậu bé, còn Đoan Mộc Nguyệt đang nằm ngủ sấp trên mặt bàn cũng được phụ thân nàng bế lên. Không ai có ý định dánh thức hai đứa trẻ này dậy. Đoàn người đi ra phía cửa cung.

Có người nhẹ đi tới bên cạnh nàng, nhìn Đoan Mộc gia một lúc, sau đó liền như không có việc gì hành lễ với Đoan Mộc vương gia: “Đoan Mộc vương thúc.”

Đoan Mộc vương gia liếc hắn một cái sau đó lạnh lùng quay đi.

Có người tới trước mặt bọn họ khẽ quét mắt, kinh ngạc mà hỏi: “Ta bảo hôm nay sao lại yên lặng như vậy, thì ra là thiếu một người. Thần công tử nhà các ngươi hôm nay sao lại không tới?”

Đoan Mộc Điềm sau khi nghe người ta hỏi vậy mới phát hiện không thấy tiểu thúc nhà mình đâu.

“Ta nhớ là thúc ấy có theo chúng ta tiến cung mà. Không biết lại chạy đi đâu rồi!”

Bọn họ cũng không lo lắng. Thường xuyên chơi trò mất tích sau đó lại không biết từ chỗ nào mà xuất hiện chính là sở trường của Thần công tử. Bọn họ cáo từ Phượng Lâu rồi liền rời khỏi hoàng cung.

Ngay sau khi bọn họ quay người, dáng vẻ Phượng Lâu tươi cười có chút giả tạo liền biến mất, ánh mắt sâu kín không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trở lại Đoan Mộc vương phủ, Quân Tu Nhiễm đi theo bọn họ tới Đoan Mộc vương phủ lập tức khiến Đoan Mộc vương gia ghét bỏ.

“Tam điện hạ sao lại đến Đoan Mộc vương phủ của ta? Đêm dài người đã nghỉ ngơi không thể tiếp đón khách.”

Tam điện hạ không chút phật lòng, vừa cười vừa nói: “Ta cho rằng Đoan Mộc vương thúc có việc muốn bàn giao, nhắn nhủ liền tự tiện đi qua, tránh mất công chạy qua chạy lại.”

Đoan Mộc Tranh nhìn hắn thật sâu, bỗng nhiên quay người rời đi, lạnh lùng nói: “Những người khác quay về nghỉ ngơi.”

Đây là ý muốn một mình hắn đi theo sao?

Hắn vẫn mỉm cười, tay bỗng nhiên bị xiết chặt, quay đầu lại liền thấy Điềm Điềm đang ngẩng đầu nhìn hắn, mi tâm nhẹ chau lại, như đang thấp thỏm không yên.

Hắn khẽ giật mình, sau đó liền như mở cờ trong bụng, chỉ cảm thấy dù cho con đường phía trước có nhiều trở ngại hơn, hắn cũng có thể mạnh mẽ vượt qua. Đơn giản vì Điềm Điềm đang lo lắng thấp thỏm không yên.

Hắn cúi người, ngay vào lúc Đoan Mộc Cảnh đang nhìn, lão vương phi ranh mãnh, Đoan Mộc Khiếu kinh ngạc, Đoan Mộc Nguyệt và Đoan Mộc Hồng lấy tay che mắt, cùng với nhiều người khác nữa,… hắn điềm nhiên như không có thấy gì, hôn nhẹ lên mặt Điềm Điềm một cái, nói: “Lát nữa ta đi tìm nàng.”

Đoan Mộc Điềm khó có khi mềm mại, gật đầu khẽ lên tiếng: “Ừ”

Lát nữa của hắn là mãi đến khi trăng treo trên đỉnh đầu.  Đoan Mộc Điềm vẫn ngồi ngoài Xuất Vân các chỗ cây quế, trên đỉnh đầu lắc lư một chiếc đèn lồng, mà nàng thì ngủ quên ở trên ghế rồi.

Bốn phía đen kịt. Đỉnh đầu nàng, chiếc đèn lồng chiếu sáng, chiếu lên một nửa khuân mặt tuyệt sắc khuynh thành, một nửa dữ tợn như quỷ Trùng Dương. Nàng nhắm mắt, hô hấp nhẹ nhàng, tóc bên gò má trong gió khẽ lay động ôm lấy khuôn mặt của nàng. Quân Tu Nhiễm không khỏi dừng bước, đứng ở đó lẳng lặng nhìn nàng, ôn nhu vui vẻ như ánh bình minh.

Ngay lúc đó, luồng ánh sáng thứ nhất chiếu vào mặt nàng, lông mày nàng nhăn lại, sau đó mãnh liệt mở mắt. Cúi đầu nhìn, chẳng biết lúc nào, trên người nàng đã xuất hiện một chiếc áo khoác màu tím nhạt, gấm hoa la, vạt áo ống tay áo dùng tơ bạc thêu lên đám mây tinh xảo, là sản phẩm tinh xảo của Nghê Thường các. Tôn quý, nội liễm, xa hoa.

Sau đó nàng quay đầu, liền thấy một người tôn quý, ưu nhã, như yêu nghiệt trọng sinh dựa lưng vào cây quế, ngồi bên cạnh nàng. Góc áo dính sương sớm nhiễm vài phần ẩm ướt. Sợi tóc mang theo một mùi thơm ngát. Đôi mắt tím sáng chói, lúc sáng sớm càng lộ ra ôn nhu.

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, cười nhẹ nhàng, nhẹ giọng hỏi: “Nàng đã tỉnh?”

Nàng nghiêng người nhìn hắn, tròng mắt đen nhánh chiết xạ ánh lưu ly. Bỗng nhiên đưa tay ôm cổ hắn, để sát vào, đưa miệng lên hôn.

Tam điện hạ lập tức ngẩn ngơ, ngơ ngác nhìn khuôn mặt không ngừng phóng to ở trước mặt hắn. Bờ môi vô cùng kiều diễm, mỏng mềm, hồng nhuận, làm cho hắn cảm thấy trong lòng nóng rực, đáy mắt có ánh lửa lộ ra.

Môi nhẹ nhàng dán lấy môi hắn. Hơi lạnh, trơn bóng, mềm mại như tơ lụa, tinh tế tỉ mỉ như đậu hũ.

Đầu lưỡi lặng lẽ đưa ra, như phác lên môi hắn, như có như không lại càng câu dẫn hồn người khiến cả trái tim Tam điện hạ đều tê dại. Đột nhiên đưa tay kéo nàng xuống nằm trên ghế, ôm chặt vào ngực.

Lập tức như lửa gặp được củi khô, nhiệt tình thiêu đốt.

Tia nắng ban mai hơi lộ ra, gió mát thổi, không khí xung quanh còn vương hơi lạnh, nhưng ở đây chỉ còn một khoảng lửa nóng. Tiếng thở gấp ngâm khẽ. Tiếng hô hấp ồ ồ. Hôn môi lôi kéo, quần áo hai người vô tình đã lộ ra hơn nửa. Tay ngọc mềm mại vuốt ve trên lưng hắn. Bàn tay to lớn thăm dò vào sâu vạt áo của nàng, lưu luyến da thịt như ngọc của nàng

Đột nhiên “C-K-Í-T…T…” một tiếng. Sau lưng, cửa Xuất Vân các mở ra, Nguyên Hương bưng chậu nước, mắt nhắm mắt mở đi ra, ngẩng đầu nhìn về phía cây nguyệt quế.

Tối hôm qua, quận chúa chuyển ra ghế nằm, không cho người đứng cạnh hầu hạ, đuổi hết các nàng vào trong nhà ngủ, cũng không biết có trở về phòng nghỉ ngơi hay không.

Khi nàng ngẩng đầu lên, một hình ảnh kiều diễm mập mờ vô cùng rơi vào trong mắt nàng. Nàng lập tức “A” một tiếng hét lên kinh hãi. Chậu nước trong tay rơi xuống đất, đánh thức hai người đang chìm trong thế giới hai người.

Đoan Mộc Điềm giật mình tỉnh lại, muốn quay đầu nhìn sau lưng, đã có bàn tay to lớn chụp tới, nhanh chóng ôm nàng vào trong ngực, khiến nàng nghe được nhịp tim đập như sấm. Tam điện hạ lập tức ngẩng đầu, đằng đằng sát khí nhìn Nguyên Hương đang ngẩn ngơ ở đằng kia.

Toàn thân Nguyên Hương lập tức run rẩy, lạnh buốt hoàn toàn tỉnh lại, chống lại ánh mắt lạnh lẽo sát khí của Tam điện hạ. Trong lòng nàng run rẩy, sợ vội cúi đầu không dám nhìn nữa, xoay người chạy trốn trở lại phòng. “Ầm” một tiếng, cửa lớn được đóng lại.

Tam điện hạ thở gấp không nói gì, Đoan Mộc Điềm trốn trong ngực hắn bỗng nhiên bật cười.

Hắn khẽ giật mình, hắn chưa từng nghe Điềm Điềm cười nhẹ nhàng như vậy, tim không khỏi xốp giòn, cúi đầu gặm cắn ở trên cổ nàng.

Nàng vội vươn tay ngăn lại, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Tối hôm qua, cha ta đã nói gì với chàng?”

Hắn có chút thất vọng, lặng lẽ thở dài. Ánh mắt tiếp tục nhìn từ môi nàng xuống đến cổ và ngực, thậm chí còn xuống dưới hơn nữa, nhẹ nhàng̣ cắn môi bày ra dáng vẻ câu dẫn lòng người, nói: “Nàng cũng đã chủ động hiến thân rồi, tất nhiên bổn vương cũng rất ưu tú, Vương thúc sao có thể phản đối?”

“Ta nào có?”

“Vừa rồi là ai, bổn vương chưa đồng ý đã chủ động hôn tới? Ai, bổn vương cũng còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, Điềm Điềm đột nhiên nhiệt tình như vậy, khiến cho người ta tâm phiền ý loạn mà.”

“Nếu như thế, ta đây về sau sẽ không…A…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play