Đoan Mộc Điềm được thái giam Đức Phi sắp xếp dẫn vào cùng, một đường đi vào trong Tuyên Đức cung của Đức Phi.

Vào đến tẩm cung, nàng nhìn người đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, nhìn thế này, Đức phi nương nương dường như bệnh thật , cũng không phải làm bộ.

Nàng mặc dù không tinh thông y thuật như tổ mẫu, nhưng từ nhỏ mưa dầm thấm đất cẩn thận nghiên cứu, bình thường bệnh nhỏ đau nhỏ vẫn có thể xem chẩn . Lúc này sắc mặt Đức phi xanh trắng, hai mắt hơi loạn, quả thật là sinh bệnh, nhưng cũng không phải quá nghiêm trọng.

Kết luận như vậy xong, nàng mới hành lễ với Đức Phi, nói: “Thỉnh an Đức Phi nương nương. Không biết Đức phi nương nương triệu Đoan Mộc Điềm vào cung là có phân phó gì?”

Thành Mộng Tuyền ngồi hầu bên cạnh Đức Phi nương nương cũng đứng lên, hành lễ với Đoan Mộc Điềm: “Bái kiến Điềm quận chúa.”

Đức phi ngồi dậy, Thành Mộng Tuyền việc xoay người lại thêm đệm sau lưng Đức phi, để mụ ta ngồi thêm thoải mái.

Làm xong những việc này, Đức phi mới ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Điềm, vẻ mặt lạnh lùng, âm u lạnh lẽo.

“Điềm quận chúa không cần đa lễ, tự tìm chỗ ngồi xuống đi.”

Việc này xem như là gì?

Sóng mắt Đoan Mộc Điềm khẽ chuyển, thần sắc cũng không động, đứng thẳng dậy đến ghế bên cạnh Đức Phi ngồi xuống.

“Tạ Đức phi nương nương ban thưởng chỗ ngồi.”

Đức phi lẳng lặng nhìn nàng, rất lâu không nói gì, Đoan Mộc Điềm im lặng cúi đầu ngồi ở kia, mặc mụ nhìn.

Có cung nữ cẩn thận tiến vào, dâng hương trà, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nhẹ nhàng đặt trà xuống rồi lui ra ngoài.

“Đây là cống trà Hoàng Thượng ban cho, đương nhiên đối với người tùy tay cũng có thể lấy ra trà thượng hạng Vân sơn tuyết vụ như ngươi, hẳn là cũng không là gì, ngươi coi như là thưởng thức cái mới đi.” Đức phi rốt cục cũng mở miệng, bình thản không có gì kì lạ, nguội lạnh xa cách, giọng nói tràn đầy khách sáo.

Đoan Mộc Điềm cũng không ngạc nhiên chuyện Đức Phi biết nàng tùy tay cũng có thể lấy trà Vân sơn tuyết vụ ra, dù sao lúc ấy nàng cũng không né tránh, lấy địa vị của Đức Phi, muốn nghe ngóng chuyện này cũng rất dễ dàng.

Nàng làm như không nghe thấy ngữ điệu lạnh nhạt như âm băng, lạnh nhạt trả lời: “Tạ nương nương.”

Sau đó bê chén trà nhỏ, nhẹ nhấc nắp ly, nhất thời không khí mang theo mùi trà thơm ngát tỏa ra bốn phía, thấm vào ruột gan.

Nàng nhấp một ngụm, nước trà mát lạnh, một chút đắng, đắng xong lại phiếm chút ngọt, mùi thơm ngát tràn đầy.

“Ngươi hẳn là biết bản cung hôm nay tìm ngươi vào cung là vì chuyện gì.” Đức phi vào lúc này bỗng nhiên mở miệng, hấp dẫn lực chú ý của Đoan Mộc Điềm.

Ngẩng đầu nhìn Đức Phi đang dựa trên ghế, vẻ mặt Đoan Mộc Điềm lạnh nhạt, khuôn mặt không hề thay đổi vì hoàn cảnh, không lạnh nhạt, chỉ là vô cùng đạm mạc, dường như nàng chỉ đang nói chuyện với không khí mà thôi.

“Nương nương thứ tội, ta không rõ ngài tìm ta vào cung là vì chuyện gì. Ngài nếu có phân phó cái gì, cứ việc nói thẳng, ta luôn luôn không am hiểu chuyện đoán tâm tư của người khác.”

Ánh mắt của Đức phi nhất thời càng thêm lạnh lẽo, cười lạnh nói: “Ngươi nếu muốn giả ngu, bản cung cũng lười dây dưa với ngươi nhiều. Ngươi nên biết, bản cung vô cùng không hài lòng với hôn sự của ngươi và tam điện hạ.”

“Đức phi nương nương, ngài nếu không hài lòng việc ta gả cho tam điện hạ, đúng lý phải là đi tìm Hoàng Thượng mới đúng. Dù sao đây cũng là thánh chỉ của hoàng thượng, ta cũng vì tuân thánh mệnh, cho dù có tuân theo phân phó của Đức phi cũng không thể làm ra chuyện kháng chỉ. Hoặc là, Đức phi nương nương đang ý đồ xúi giục ta làm chuyện đại nghịch bất đạo?”

Bỗng nhiên bị đoạt lời, Đức phi ngẩn ra, nghe rõ ý tứ của Đoan Mộc Điểm, ánh mắt không khỏi hung dữ.

Xúi giục nàng kháng chỉ? Cái mũ này cũng thật là lớn!

Ánh mắt Đức phi âm trầm, giọng nói lạnh lùng: “Nếu không phải ngươi không biết liêm sỉ làm ra loại việc dâm tục đó, cho dù ngươi có thân phận tôn quý, chỉ bằng vào dung mào của ngươi, làm sao có đủ tư cách gả cho tam hoàng tử? Ngươi đừng có làm bộ làm tịch trước mặt bản cung, bản cung tuyệt đối sẽ không để Nhiễm nhi cưới ngươi làm Vương phi!”

Đoan Mộc Điềm hờ hững nhìn mụ, mặt thờ ơ, lạnh nhạt không chút thay đổi nói: “Đức phi nương nương nói nhiều như vậy, kỳ thật căn bản không phải cũng không có tác dụng gì sau? Ngài không hài lòng với hôn sự của ta và tam hoàng tử, vậy nên đi tìm Hoàng Thượng, ngài không muốn tam điện hạ cưới ta, vậy nên đi tìm tam điện hạ, ngồi đây nói với ta thì có ích gì?”

“Chỉ cần ngươi tự thừa nhận nam tử ngươi cùng triền miên hôm đó không phải là tam hoàng tử, hôn sự của các ngươi tự nhiên cũng sẽ không tồn tại nữa!”

Ngón tay Đoan Mộc Điềm khẽ run, ánh mắt đạm mạc khẽ có chút mất mát, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt, nói: “Đức phi nương nương thật biết tính kế, chỉ là người đó nếu không phải tam điện hạ thì còn có thể là ai?”

“Nơi kinh thành không thiếu tuấn kiệt, ngươi muốn nói ai thì là người đó. Lấy thân phận Đoan Mộc vương phủ quận chúa của ngươi, chuyện cưới gả còn khó khăn sao?”

“Ví như… Thái tử điện hạ, hoặc là nhị điện hạ, thậm chí là ngũ điện hạ?”

“Ngươi…”

“Đức phi nương nương thật sự là mẫu thân tốt, vì để con trai ruột không phải chịu ủy khuất mà cưới nữ tử xấu như ta, lại không tiếc cự tuyệt thế lực lớn như vậy của Đoan Mộc Vương Phủ, thậm chí là dâng cho đối thủ cạnh tranh. Ta tin rằng, cho dù bề ngoài của ta có xấu xí thế nào, bọn họ cũng sẽ tình nguyện dành ra một vị trí trong hậu viện cho ta.”

Đức phi gắt gao nhìn chằm chằm Đoan Mộc Điềm, dường như cũng không ngờ nàng sẽ phản ứng bình tĩnh như thế, dám thẳng thắn với mụ tâ như thế, mà nàng ta lại hờ hững không để tâm, ánh mắt cũng không thèm chuyển.

Ánh mắt mụ ta thâm trầm, còn nói thêm: “Nghe nói ngươi vừa trở lại kinh thành liền cứu công tử hình thượng thư gia từ tay Phượng Lưu, để hắn không bị nhục nhã. Theo bản cung biết, Điềm quận chúa cũng không phải là người nhiệt tâm.”

Công tử hình thượng thư gia?

Đoan Mộc Điềm cảm thấy quái lạ, nghĩ đến việc mình làm hôm đó cũng không mấy ai hay biết, chỉ có mấy người bọn họ và tên quần là áo lượt hung hăng càn quấy kia, cùng với đám cẩu bằng hữu của hắn.

Xem ra Đức phi nương nương thật đúng là đã vô cùng cẩn thận điều tra qua chuyện của nàng, ngay cả chuyện nàng cũng sắp quên hẳn cũng biết rõ như vậy.

Nhưng lời này của mụ là có ý gì? Hiếm khi nàng tâm huyết dâng trào rat ay cứu người, nhưng người kia có cảm kích hay không?

Đoan Mộc Điềm mỉm cười, cười đến mềm nhẹ động lòng người, gật đầu nói: “Có thể được Đức phi nương nương quan tâm hiểu biết như thế, thật sự là tam sinh hữu hạnh. Chỉ là Đức phi nương nương, dù cho ta có nói người tối hôm đó không phải là tam điện hạ, mà là ta lúc ấy thần trí không rõ, nhưng tam điện hạ lại hoàn toàn tỉnh táo, cho dù lúc ấy chỉ là ngọn đèn dầu trong đêm tối nhưng hắn cũng không thể nhận lầm.”

“Việc này không cần ngươi quan tâm.” Đức phi lạnh lùng nói, “Bản cung là mẹ đẻ của hắn, hắn tự nhiên sẽ nghe theo phân phó của bản cung!”

Lần này, Đoan Mộc Điềm cũng thật kinh ngạc .

Nhíu mày lẳng lặng nhìn vẻ mặt lạnh lùng khí thế bất phàm uy nghiêm ung dung của Đức phi nương nương, thầm nghĩ Đức phi nương nương nhìn cũng không giống loại người ngu xuẩn vô tâm cơ, thủ đoạn kiến thức cũng bất phàm , nhưng sao lại còn dám ỷ lại thân phận mẹ đẻ của Quân Tu Nhiễm này mà muốn hắn nghe lời?

Ngay cả nàng là người ngoài cũng đã sớm nhìn ra hắn chẳng còn ôm hi vọng gì với mụ nữa, mà với tính tình của hắn cũngsẽ không cho phép ai có ý đồ khống chế hành vi quyết định của hắn.

Là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hay là quá thông mình, hoặc là quá tự mãn?

Khóe mắt quét tới Thành Mộng Tuyền đang ở bên cạnh, người Đức phi nương nương yêu thích, muốn gả cho tam điện hạ làm Nghiêu vương phi.

Việc này thật kỳ quái, không hề có nửa điểm yêu thương con trai ruột của mình, lại vô cùng yêu thương cháu gái nhà mẹ đẻ, cũng cực kỳ sủng ái con gái.

Đây chính là trọng nữ khinh nam sao?

Thấy Đoan Mộc Điềm im lặng không nói gì, Đức phi nhíu mày, hỏi: “Ngươi lo lắng điều gì? Yên tâm, cho dù ngươi không thể gả cho tam hoàng tử, gả cho công tử hình thượng thư gia cũng có thể tiếp tục cống hiến cho tam điện hạ.”

Đoan Mộc Điềm trực tiếp cười ra tiếng, đôi mắt cong cong khiến khuôn mặt dữ tợn xinh đẹp hơn vì phần, ánh mắt lại lạnh buốt nhìn Đức phi, nói: “Đức phi nương nương, ngài có phải quá không biết lượng sức rồi không? Đừng nói ngươi chính là Đức phi, cho dù là Hoàng Hậu nương nương cũng không có tư cách quyết định hôn sự của bản quận chúa. Còn ngươi nói cống hiến? Không quen vô cớ, ta vì sao phải cống hiến cho Quân Tu Nhiễm? Hoặc là nói, là cống hiến cho ngươi! Ta đường đường là thiên kim quận chúa Đoan Mộc vương phủ, nguyện ý gả cho Quân Tu Nhiễm là cho hắn vinh hạnh, ngươi lại đưa ra yêu cầu không thể tưởng tượng, không biết tốt xấu như vậy với ta, ta nói, ngươi tính làm cái gì vậy?”

Thành Mộng Tuyền bên cạnh đột nhiên mở to hai mắt nhìn, tư thái mềm mại của ả ta từ trước tới nay cũng vỡ vụn, nhìn chằm chằm Đoan Mộc Điềm giống như đang nhìn một quái vật vũ trụ.

Sắc mặt Đức phi cũng lập tức âm trầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

Đoan Mộc Điềm nói xong liền tươi cười, lại là khuôn mặt đạm mạc không có bất kì cảm xúc gì, chỉ là ánh mắt nhìn Đức phi không hề che giấu khinh thường lạnh buốt chói mắt.

Nàng cảm thấy đã nói đến nước này rồi, nói thêm gì đi nữa cũng không có ý nghĩa gì, liền đứng lên, nói: “Xem ra Đức phi nương nương dường như không có gì muốn phân phó , nếu như thế, ta trước xin cáo lui.”

Nói xong nàng xoay người bước đi, lại bỗng nhiên mềm nhũn cả người, thân mình khẽ đảo, nội lực cũng ngưng trệ không thể động đậy .

Nàng cả kinh, quay đầu nhìn về chén trà mà nàng đã uống một ngụm đặt trên bàn, lại nhìn về Đức phi nương nương đang nhìn nàng cười lạnh, chính nàng cũng cười lạnh, nói: “Đức phi nương nương quả nhiên là mưu tính sâu xa, chuyện chưa xảy ra đã bắt đầu đề phòng hạ dược, để phòng bất trắc. Chỉ là Đức phi nương nương, không biết ngươi có nghe câu này hay không, mời thần dễ tiễn thần khó.”

Sắc mặt Đức phi nương nương trầm xuống, Đoan Mộc Điềm lại ngồi khoanh chân tại chỗ, cười lạnh nói: “Mặc kệ ngươi muốn làm gì, ngươi đã không muốn bản quận chúa đi như thế, ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh, ở tại chỗ này không đi !”

Phản ứng thế này thật sự là quá ngoài ý liệu của Đức phi, đối mặt với ánh mắt hờ hững của Đoan Mộc Điềm, không hiểu sao mụ ta lại có cảm giác hồi hộp sợ hãi.

Nhưng mụ ta nhanh chóng gạt chuyện này đi, ánh mắt nhìn Đoan Mộc Điềm cũng nhu hòa hơn, nói: “Điềm quận chúa nói gì vậy? Bản cung chỉ là muốn giữ ngươi ở lại trò chuyện.”

“Đức phi nương nương yên tâm, ta ở lại cũng không có chút khó xử nào, tin tưởng Đức phi nương nương tất nhiên cũng sẽ không làm ra loại chuyện thương tổn ta. Dù sao nếu ta xảy ra chuyện gì sau khi Đức phi tuyên triệu, ngươi khẳng định không thể giải thích được gì với tổ mẫu và phụ thân của ta, nếu không cẩn thận bị hoàng thượng hỏi tội, vậy thì lại không xong rồi.”

Ánh mắt vừa nhu hòa lại đanh lại , mụ gật đầu nói: “Điềm quận chúa thật sự vô cùng thông minh, bản cung làm sao dám cho ngươi dù chỉ một chút chứ? Chỉ là gặp quận chúa nên rất vui vẻ, muốn giữ ngươi lại mấy ngày làm khách thôi.”

“Đây là vinh hạnh của ta.”

Đức phi vỗ tay, lập tức liền có một mama đại khái hơn năm mươi tuổi xuất hiện, nhìn tư thế đứng thẳng của bà ta, còn có hô hấp nhẹ bẫng, có thể thấy được là người có võ công.

“Đưa quận chúa đi xuống nghỉ ngơi, nhất định phải hầu hạ quận chúa thật tốt, không được chậm trễ .”

“Vâng!”

Mama lĩnh mệnh tới bên cạnh Đoan Mộc Điềm, đưa tay nâng nàng dậy đi ra ngoài cửa

Quả nhiên là thần thái cung kính, động tác giúp đỡ nàng cũng vô cùng nhẹ nhàng, không có chút bất kính nào.

Đức phi nhìn Đoan Mộc Điềm không hề quay đầu lại, ngoan ngoãn để mama dìu đi, không hiểu tại sao tim bỗng đập nhanh hai nhịp, bất an trong lòng, hình như có chuyện gì quan trọng đã bị mụ ta xem nhẹ.

Mụ đưa tay vuốt vuốt ngực, quay đầu nói với Thành Mộng Tuyền: “Tuyền nhi, cháu ra ngoài đến thông báo cho Đoan Mộc Vương phủ một tiếng, nói bản cung và Điềm quận chúa tâm đầu ý hợp, muốn giữ nàng ở lại trong cung làm bạn mấy ngày, để lão vương phi và Cảnh thế tử không cần lo lắng.”

Thành Mộng Tuyền cúi đầu, đáp: “Vâng!”

Đoan Mộc Điềm nói đúng, Đức phi quả thật không dám để nàng chịu bất cứ thương tổn nào, bởi vì như thế chính là chọc cho toàn bộ Đoan Mộc vương phủ tức giận, tội danh này mụ không gánh nổi. Hơn nữa Bắc Cương đại thắng, Hoàng Thượng cũng đương nhiên sẽ không để yên việc quận chúa Đoan Mộc vương phủ gặp chuyện mà không xử lý.

Nhưng việc này cũng không quan trọng, bởi vì Đức phi chưa bao giờ nghĩ tới việc gây bất lợi cho Đoan Mộc Điềm bây giờ, mụ ta chỉ muốn giữ Đoan Mộc Điềm lại trong cung.

Nhưng Đoan Mộc Điềm quả thật là bị mụ thành công vây ở trong hoàng cung, mụ lại không nghĩ rằng trước khi kế hoạch được thực hiện, đã có người tìm tới cửa nhanh như vậy.

“Biểu ca.” Thành Mộng Tuyền ở nhìn thấy người tới trước tiên, theo bản năng xấu hổ e lệ, thi lê với hắn, ả cúi đầu, che khuất sự ghen ghét trong đáy mắt.

Biểu ca tiến cung lúc này nhất định là vì Đoan Mộc Điềm!

Nữ nhân đó có tài cán gì mà khiến biểu ca yêu thích đối tốt như thế?

Ngón tay ả xiết chặt khăn tay, Quân Tu Nhiễm lại liếc cũng chẳng buồn liếc ả một cái, mang theo gió lạnh đi qua trước mặt ạ, đi tới trước mặt Đức phi đang nằm trên ghế.

“Điềm Điềm đâu?”

Đức phi vừa định mở miệng lại thấy hắn đã hỏi Đoan Mộc Điềm, ngay cả vấn an hành lễ cơ bản với mụ cũng không có, nhất thời tức khí nghẹn họng, che miệng ho khan một hồi.

Thành Mộng Tuyền bước tới phía trước, đưa tay nhẹ vỗ lưng mụ, ngẩng đầu nói với Quân Tu Nhiễm: “Biểu ca, cô cô thân mình không khoẻ, vẫn hy vọng huynh có thể tiến cung tới thăm…”

Giọng nói biến mất khi ánh mắt của Quân Tu Nhiễm rơi lên người ả, nụ cười ả dịu dàng nhưng đôi mắt lại u ám.

Quân Tu Nhiễm cũng chỉ liếc ả ta một cái, chuyển ánh mắt sang Đức phi đang ho khan: “Điềm Điềm ở chỗ nào?”

Đức phi không khỏi dùng sức thở dốc vài tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Nếu không có Đoan Mộc Điềm đang ở trong cung, con căn bản sẽ không tiến cung gặp ta đúng không?”

“Nếu bà có chuyện gì, phái người đến nói một tiếng là được, còn muốn bổn vương tiến cung làm gì? Bổn vương cũng có rất nhiều việc phải làm .”

“Việc? Nếu thực có việc, ngươi sẽ cả ngày chạy tới Đoan Mộc vương phủ? Cả ngày đi theo dây dưa không rõ với Đoan Mộc Điềm kia?”

“Mẫu phi, xin chú ý lời nói. Cái gì gọi là dây dưa không rõ? Điềm Điềm chính là Vương phi tương lai của bổn vương, bổn vương bồi dưỡng cảm tình với nàng có gì không đúng? Nhưng mẫu phi lại đột nhiên gọi Điềm Điềm tiến cung, lại nói cái gì mà vô cùng tâm đầu ý hợp với Điềm Điềm, rốt cục là muốn làm gì?”

Sắc mặt Đức Phi vô cùng khó coi, âm trầm nói: “Con đây là thái độ gì? Ta làm như vậy còn không phải đều vì con? Con rốt cục là bị cái gì mê hoặc, sao có thể yêu thích Đoan Mộc Điềm? Con cũng không nhìn xem bề ngoài của nàng ta, cho dù là thân phận tôn quý nhưng làm sao có thể xứng đôi với con? Con không sợ nhưng bản cung còn lo lắng sau này nàng ta tiến cung vấn an còn hại bản cung gặp ác mộng!”

Đáy mắt Quân Tu Nhiễm nhuộm sương mù, cười càng thêm lạnh lẽo, đột nhiên ghé sát mụ, nói: “Năm đó bà nhìn thấy ta, có phải cũng thường xuyên gặp ác mộng? Nếu ta mười năm trước không thể trở lại kinh thành, không có thân phận và địa vị hôm nay, có phải bà vẫn nhìn ta như ác mộng? Bà luôn mồm vì ta, bà không thấy vô căn cứ nhưng ta lại thấy vô cùng ghê tởm!”

“Ngươi…”

“Bà cũng chỉ muốn ta cưới Thành Mộng Tuyền, kéo dài vinh quang gia thế. Bà còn ghen ghét mẫu thân của Điềm Điềm, vì thế nhìn thấy Điềm Điềm khỏe mạnh trước mắt bà, bà liền cảm thấy khó chịu. Bà còn mưu đồ áp đặt ta, khống chế ta.” Không nhìn sắc mặt mẫu phi đột nhiên tái nhợt, Quân Tu Nhiễm tiếp tục nói, “Bà xem ta là cái gì? Bà nghĩ bà là ai? Bà cùng lắm cũng chỉ ỷ vào chuyện hai mươi năm trước sinh ra ta, liền cho là ta sẽ tùy ý để bà giật giây, muốn làm gì thì làm?”

Đức phi túm chặt cái chăn mỏng đắp trên người, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn, cắn răng nói: “Mặc kệ thế nào, ngươi không thể quên ta là mẫu phi của ngươi!”

“Bà sai rồi, ta đã sớm không có mẫu thân, những năm gần đây sở dĩ còn có thể mở miệng gọi bà một tiếng mẫu phi cũng chỉ là vì không để người ta xem đây là nhược điểm của ta. Bà… quá tự đề cao mình rồi.”

Nói xong, hắn mặc kệ sắc mặt Đức phi đột nhiên trắng bệch, quét mắt xung quanh, lạnh giọng hỏi: “Điềm Điềm ở nơi nào?”

Một hơi nghẹn ở ngực, lại bị một câu này của hắn chặn lại, Đức phi lại dùng sức ho khan.

Thành Mộng Tuyền ở bên cạnh sắc mặt cũng trắng bệch, tay khẽ vuốt lưng cô cô giảm bớt ho khan của mụ, lại ngẩng đầu đáng thương nhìn Quân Tu Nhiễm, nói: “Biểu ca, sao huynh có thể nói những lời này? Cô cô là mẫu phi thân sinh của huynh, cũng là vì huynh.”

“Bổn vương nói chuyện viwú Đức phi nương nương, đâu đến lượt ngươi chõ mõm vào? Đại tiểu thư Hữu tướng phủ cũng chỉ được giáo dục thế này mà thôi.”

Thành Mộng Tuyền cứng người, sau đó nước mắt tí tách rơi.

Quân Tu Nhiễm tiếp tục không nhìn, lần thứ ba hỏi: “Điềm Điềm đâu? Nàng ở nơi nào?”

“Ngươi thực sự coi trọng nàng ta?”

“Đúng!”

“Nàng đến tột cùng có cái gì đáng giá để ngươi coi trọng như thế?”

“Bà không cần biết!”

“Ngươi… Khụ khụ!” Ho khan vài tiếng, dùng sức bình ổn thân thể, ánh mắt Đức Phi nhọn như tên, nói, “Nàng là quận chúa Đoan Mộc vương phủ, ta chẳng lẽ còn có thể làm gì nàng sao?”

“Nàng ở nơi nào?”

“Ta cũng chỉ muốn giữ nàng lại trong cung hai ngày, ngươi cần gì phải như thế?”

Thần sắc như cũ, ngữ khí lại tăng thêm chút, “Nàng ở nơi nào?”

“Ta chẳng lẽ ngay cả tư cách muốn giữ nàng làm bạn mấy ngày cũng không có? Lại nói, nàng là con dâu của bản cung, ở lại nói chuyện với bản cung cũng là việc nên làm!”

“Nàng ở nơi nào?”

Giọng nói của hắn bỗng nhiên trầm thấp khiến trong lòng Đức phi nhảy dựng, nhưng vẫn nói: “Qua hai ngày, ta tự nhiên sẽ hộ tống nàng không chút tổn thương rời cung.”

Quân Tu Nhiễm không tiếp tục hỏi, chỉ lạnh lùng nhìn Đức phi, sau đó bỗng nhiên đưa tay bóp chặt cổ Thành Mộng Tuyền.

“Ngươi làm cái gì?”

Đức phi kinh hãi, giật bắn người ngồi thẳng dậy, trừng lớn mắt nhìn Quân Tu Nhiễm, vẻ mặt khiếp sợ phẫn nộ cáu giận, xen lẫn nhiều cảm xúc.

“Còn không mau buông Tuyền nhi ra, nàng là biểu muội của ngươi!”

Quân Tu Nhiễm nhìn Thành Mộng Tuyền giãy dụa trong tay hắn, ôn nhu thân thiết vô cùng, nếu không có ánh mắt u ám giăng đầy sương, quả thực có thể khiến người ta nhầm lẫn với ánh mắt hắn nhìn Đoan Mộc Điềm.

Chỉ là động tác của hắn vô cùng thô bạo, ngón tay xiết chặt cổ Thành Mộng Tuyền, mơ hồ nghe ra tiếng răng rắc, ngữ khí cũng mềm nhẹ, hỏi: “Ngươi hẳn là biết quận chúa ở nơi nào chứ?”

Lúc hắn hỏi, ngón tay cũng nới lỏng một chút.

Khuôn mặt Thành đại tiểu thư đỏ bừng, ánh mắt khổ sở, hoảng hốt kinh khiếp, cảm giác được cánh tay ở cổ buông lỏng, ả ra sức hít thở, trong mắt là giọt lệ trong suốt, mềm mại nhu nhược nói: “Ta… Ta không biết, ách!”

Ngón tay của Quân Tu Nhiễm lại dùng sức, cản trở hô hấp của ả.

Mắt Đức phi nhìn thấy tình huống này, cơ thể phát bệnh như muốn ngất, lập tức lao qua Quân Tu Nhiễm.

“Vô liêm sỉ! Ngươi muốn làm cái gì? Mau buông Tuyền nhi ra!”

Quân Tu Nhiễm tùy ý phất tay một cái, dễ dàng khiến Đức Phi ngã phịch xuống.

Đức phi bị đẩy ngã, ngồi trên đất không dám tin hỏi: “Nghiệp chướng! Ngươi dám động thủ với ta!”

Chất vấn của mụ không được đáp trả, mụ chỉ nhìn thấy một đôi mắt tà dị vô cùng, ánh tím trong mắt khiến người ta khiếp đảm, rõ ràng đang cười mà lại lạnh lẽo như băng.

“Mấy năm nay ta vẫn nhẫn nhịn chỉ là vì không muốn để người ta nắm được nhược điểm, bà cho là ta vẫn còn nhớ tới hai tiếng mẫu thân này sao? Bà xứng sao?”

Dường như có ai đó hắt một chậu nước đá xuống đầu Đức phi, khiến mụ ta rùng mình lạnh lẽo tới tận gót chân, mụ ta không chịu được rùng mình một cái.

Cho tới giờ, mụ cũng thật sự chưa từng nghĩ qua tình huống này.

Cho dù mười năm trước đã khiến tính tình hắn biến đổi, cho dù hắn không muốn thân cận mụ, cho dù giờ hắn đã là Thông Thiên thân vương quyền thế danh truyền trong thiên hạ, nhưng trong tiềm thức của mụ, cho đến nay hắn vẫn chỉ là một quân cờ phải nghe lời mụ.

Mụ là mẫu thân sinh ra hắn, hoài thai hắn mười tháng, lại gặp nhiều cực khổ vì hắn, hắn lý ra phải nghe mụ, phải làm theo những gì mụ muốn.

Bởi vì mụ là mẫu thân sinh ra hắn!

Trước nay mụ vẫn cho là như thế, cho là hắn không thể thoát khỏi bàn tay mụ, mặc dù ngẫu nhiên có tranh chấp có xung đột, hẳn cũng là chuyện bình thường, là chuyện còn có thể khống chế.

Nhưng bây giờ, mụ đột nhiên phát hiện ra mụ sai rồi, đứa con trai này của mụ từ mười mấy năm trước đã sớm không phải là đứa nhỏ phải theo bài bố của mụ nữa, hắn thậm chí đã không xem mụ là người thân nữa!

Một chậu nước lạnh, không không, căn bản chính là một chậu nước đá lạnh lẽo dội xuống đầu lay Đức Phi tỉnh khổi giấc mộng tự cho là đúng kia.

Mọi chuyện không nên như thế này!

Thành Mộng Tuyền đã bắt đầu giãy dụa yếu ớt, Quân Tu Nhiễm thu hồi ánh mắt nhìn Đức phi, liếc Thành Mộng Tuyền một cái, sau đó vung tay ném ả ra ngoài.

Ả rơi mạnh xuống đất, lại bất chấp thân thể đau đớn, chỉ tham lam há to mồm hít thở không khí mới mẻ, liều mạng ho khan đến mức muốn ói mửa.

Động tĩnh liên tiếp trong phòng cũng kinh động bọn cung nữ thái giám bên ngoài, nhưng không có chủ tử phân phó, các nàng cũng không dám tùy tiện tiến vào, chỉ ở ngoài cửa cẩn thận nhìn xung quanh, này vừa thấy liền không khỏi quá sợ hãi.

“Chủ tử, ngài làm sao vậy?” Có cung nữ bất chấp quy củ vọt tiến vào, vọt tới bên người Đức phi muốn nâng mụ dậy.

Quân Tu Nhiễm lại đột nhiên tiến lên một cước đá nàng ra, ngay cả khóe mắt cũng không thèm động, chỉ nhìn chằm chằm Đức phi, nói: “Điềm Điềm ở nơi nào?”

Đức phi giận dữ mà cười, nói: “Ngươi thực sự có tiền đồ đấy, lại vì một nữ tử mà động thủ với mẹ đẻ.”

Ánh mắt Quân Tu Nhiễm càng thêm lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Ta làm sao có thể động thủ với ngài chứ? Ta chỉ từ từ giết chết từng người bên cạnh bà, đến khi tìm được Điềm Điềm mới thôi.”

Đức phi nhất thời biến sắc, Quân Tu Nhiễm cũng đã chuyển ánh mắt, từng bước đến trước mặt cung nữ vừa bị hắn đá ra kia, tay khẽ động một cái, nhuyễn kiếm liền xuất hiện trong tay hắn, sau đó một kiếm xuất ra, “Xoẹt” một tiếng, máu tươi vẩy khắp, cung nữ kia trực tiếp ngã xuống, ngay cả hét cũng không kịp.

Đức phi lại một lần nữa biến sức, không hắn lại dám giết người trong cung mụ, hắn quả thực là điên rồi!

“Người thứ nhất.”

Ánh mắt Quân Tu Nhiễm lạnh lẽo, vẻ mặt không hề xuất hiện chút gợn sóng, nói xong xoay người, đi qua Thành Mộng Tuyền ở gần hắn nhất.

Thành Mộng Tuyền bị dọa cho sợ hãi, ngã ngồi dưới đất không ngừng lui về phía sau, muốn cách hắn xa một chút, nước mắt nhòa trên mặt, khiến người ta như muốn yêu thương, ả lắc lắc đầu, há mồm muốn nói gì, lại bởi vì cổ bị bóp chặt lâu, khàn khàn cất tiếng úa mức khẩn trương, nhưng lại phát không ra chút âm thanh nào.

Quân Tu Nhiễm hờ hững giơ kiếm, chỉa về phía Thành Mộng Tuyền, nói: “Người thứ hai.”

Nói xong, mũi kiếm nhanh chóng lao về phía ả.

“Dừng tay! Ta cho ngươi mang Đoan Mộc Điềm đi!” Đức phi rốt cục nhịn không được hô to, khiến mũi kiếm đang xé gió ngừng lại, cách cổ họng Thành Mộng Tuyền không tới một tấc.

Thành Mộng Tuyền nhìn chằm chằm mũi kiếm dừng ngay trước cổ họng ả, cảm giác được hàn ý trên đó như cắt da thịt mềm mại của ả, sau đó ả bỗng nhiên khép mắt, ngất xỉu.

Quân Tu Nhiễm thu hồi mũi kiếm không dính chút máu nào, trên mặt lại hiện lên ý cười trong suốt, xoay người nhìn Đức phi nói: “Mẫu phi sớm nên quyết định như thế, như vậy còn có thể miễn cho vị cung nữ tâm phúc bên người ngài uổng mạng.”

Người cung nữ này đã đi theo Đức phi vào cung từ hai mươi năm trước, quả thực là tâm phúc trong tâm phúc, bình thường Đức phi vô cùng tín nhiệm bà ta, đương nhiên, nhiều năm trước, bà ta không chỉ một lần ức hiếp vị tiểu chủ tử này.

Quân Tu Nhiễm cười trong suốt, ánh mắt sâu kín, tĩnh lặng nhìn Đức phi chờ mụ thả người.

Đức phi quả nhiên cắn môi một cái, vạn vạn không ngờ đứa con trong lòng bàn tay của mụ có thể thoát khỏi tay mụ như thế.

Hắn quả thực chính là người điên, dán không hề kiêng nể mà giết người trong cung như thế.

Rất nhanh sau đó, Đoan Mộc Điềm lại được mama lúc nãy dìu ra, ánh mắt nhanh chóng đảo qua trong tẩm cung, làm như không ngửu thấy mùi máu tanh, chỉ đảo mắt qua người Quân Tu Nhiễm, hờ hững nói: “Thật chậm!”

Giây tiếp theo, nàng liền rơi vào một cái ôm ấm áp, mỗ điện hạ xiết tay gắt gao ôm nàng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Thật có lỗi, để nàng chịu khổ rồi.”

Thành Mộng Tuyền cũng vừa tỉnh, vừa mở mắt liền thấy biểu ca nàng yêu mến đang ôm Đoan Mộc Điềm, vẻ mặt vô cùng ôn nhu, từ chỗ sâu nhất trong đáy mắt là nuông chiều sủng nịnh vô đối, khiến Thành đại tiểu thư tràn đầy ghen ghét, thiếu chút nữa lại ngất.

Nghĩ đến nơi đây dù sao cũng không phải nơi tốt để tán tỉnh, Quân Tu Nhiễm lưu luyến không rời buông tay, nói với nàng: “Đã không có việc gì, chúng ta ra cung đi.”

Ánh mắt Đoan Mộc Điềm lại đảo qua trong cung, vốn là muốn quấy thêm một trận, nhưng nhìn tình huống trước mắt, hình như nơi này đã bị Quân Tu Nhiễm dày vò không ít.

Nàng liền gật gật đầu, nói: “Được.”

Xoay người bước ra ngoài, thế nhưng bước chân của nàng lại lảo đảo, Quân Tu Nhiễm liếc mắt một cái liền nhìn ra điểm khác lạ, giữ chặt nàng, nhíu mày hỏi: “Điềm Điềm, nàng không khỏe sao?”

Nàng sửng sốt, sau đó liền hiểu ý hắn, nói: “Chỉ là nhuyễn cân tán tầm thường, ta có thể nhanh chóng tự giải, không có việc gì.”

“Nhuyễn cân tán?” Sắc mặt hắn nhất thời khó coi, quay đầu lạnh lùng liếc Đức phi một cái, lại quay đầu nói với Đoan Mộc Điềm, “Sao nàng lại không cẩn thận như thế? Bị người khác hạ độc cũng không biết.”

“Đức phi nương nương có dự kiến trước, trước kê đơn sau mới trao đổi với ta. Trải qua kinh nghiệm này, về sau ta sẽ cẩn thận hơn.”

“Nàng không ngửi ra?”

“Hòa tan trong trà, hương vị bị che dậy.”

Quân Tu Nhiễm lại nhíu mày, sau đó bỗng nhiên xoay người bế nàng lên, không hề quay đầu rời hỏi Tuyên Đức Cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play