“Quý phủ của nhị hoàng huynh tối hôm qua bị cháy hả?” Trong ngự thư phòng, có nhiều đại thần sau buổi triều sớm không đi ngay mà được hoàng thượng triệu tập, trong đó có Tam điện hạ xin nghỉ không vào triều nhưng lại bị truyền triệu tiến cung, lúc này hắn tỏ vẻ kinh ngạc sau đó thì thào thói: “Tối hôm qua đúng là có nghe bên ngoài truyền tới một ít động tĩnh.”
“Ah? Tam điện hạ nghe thấy động tĩnh bên ngoài mà không ra cửa nhìn một cái ư?”
Có người thừa cơ mở miệng tỏ vẻ khó hiểu với câu nói của tam điện hạ, tam điện hạ liếc hắn một cái rồi khẽ thở dài nói: “Quả thật tối qua trong phòng không yên lắm, động tĩnh bên ngoài lại không lớn chỉ nghe loáng thoáng thôi cho nên bổn vương cũng không để trong lòng.”
Phòng… Trong phòng không yên?
Không phải chứ? Vương phi mang thai đã tám tháng rồi mà vẫn khát khao dữ dội như vậy à?
Sắc mặt quần thần thay đổi, mỗi người một phản ứng, không nhịn được nghiêng mày liếc tới tam điện hạ, lại nói Nghiêu vương phi hình như dạo này có vẻ mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều đấy.
Tam điện hạ chớp mắt, cảm thấy cực kỳ vô tội trước ánh mắt cổ quái của mọi người nói: “Tối qua Điềm Điềm đau bụng, bổn vương thật sự lo lắng vạn phần, vừa tìm đại phu vừa trấn an nàng, một mực giày vò đến gần sáng mới yên ổn. Ai, thằng nhóc kia chưa ra đời đã biết hành hạ người như thế, không biết về sau sinh ra rồi sẽ ương ngạnh cỡ nào đây.”
Chậc, thì ra là vậy, ta đã nói mà, cho dù có khát khao cỡ nào thì một thai phụ mang thai tám tháng ngay cả lật mình cũng khó khăn cho dù để nàng giày vò thì cũng không làm được trò trống gì.
Thất vọng ghê, còn tưởng nghe được thông tin hoạt sắc sinh hương gì của tam điện hạ chứ.
Sắc mặt Tam điện hạ vừa bất đắc dĩ vừa buồn rầu, nhưng trong mắt chứa đựng nhu hoà vui vẻ nói: “Thế nên hôm nay mới không thể không xin nghỉ vào triều, không ngờ tối qua lại xảy ra chuyện như vậy, bằng không đệ nhất định chạy qua quý phủ nhị hoàng huynh hỗ trợ dập lửa đấy, cho dù chỉ cứu được một tí thì cũng vẫn hơn.”
Ngươi thật đúng là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, tối hôm qua động tĩnh lớn như vậy, kinh động cả nửa kinh thành, có quỷ mới tin ngươi không hay biết gì đấy!
Nhưng hắn đã nói thế rồi người khác cũng hết cách, không có chứng cứ chứng minh tối qua hắn biết chuyện Bình vương phủ bị cháy, bây giờ căn bản là đang trợn mắt nói dối… không, nói mỉa!
Sắc mặt Quân Tu Nguyên cực kỳ khó coi, không chỉ âm trầm mà không biết vì nguyên nhân gì làm cho sắc mặt hắn tái nhợt, cơ thể suy yếu, nghe Quân Tu Nhiễm nói những lời này không khỏi lạnh nhạt liếc hắn một cái, đáp: “Vậy thì phải cảm tạ tam đệ trượng nghĩa tương trợ rồi.”
“Nhị hoàng huynh cần gì nói vậy, hai huynh đệ chúng ta không cần khách sáo thế đâu, chỗ huynh xảy ra chuyện bổn vương ra tay giúp đỡ đó là chuyện nên làm.” Hắn nhìn Quân Tu Nguyên, sắc mặt mèo khóc chuột lộ thêm vài phần ân cần và lo lắng, sau đó nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Quân Tu Nguyên nói: “Hiện giờ cũng không phải ngày tam phục (*), không biết tại sao nhị hoàng huynh lại bọc kín mình như vậy? Không nóng à?”
(*) ngày tam phục: Theo lịch dân gian, 30 – 40 ngày nóng nhất trong một năm được gọi là Tam Phục. Người dân dùng lịch Âm để tính ngày Tam Phục, thông thường Tam Phục sẽ rơi vào trung tuần tháng 7 hoặc thượng tuần tháng 8 Dương lịch trong năm.
Ngày Tam Phục bao gồm: Sơ Phục, Trung Phục và Mạt Phục
– Sơ phục: là thời điểm chính thức vào hè. Sơ Phục kéo dài 10 ngày tính từ ngày Canh thứ ba sau Hạ Chí
– Trung phục: Được tính từ ngày Canh thứ tư sau Hạ Chí đến trước Lập thu 1 ngày. Đây là giai đoạn thứ hai của Tam Phục, thường kéo dài khoảng 10 ngày, có năm là 20 ngày.
– Mạt phục: 10 ngày tính từ canh thứ nhất sau Lập thu.
Hoá ra lúc này Quân Tu Nguyên đang mặc một kiện áo choàng cao cổ, che chắn cổ mình rất kỹ, trong một phòng mọi người mặc đồ mỏng thì đúng là có vẻ cổ quái bất thường.
Quân Tu Nguyên nhìn chằm chằm tam hoàng đệ đang ra vẻ rất quan tâm rất ân cần đứng đối diện mình kia, sắc mặt càng âm trầm hơn vài phần.
Hắn cảm thấy, Quân Tu Nhiễm tuyệt đối đã sớm biết chuyện tối hôm qua, thậm chí y còn chạy tới Bình vương phủ thấy được hắn bị Phượng Lâu cưỡng ép kéo vào trong đám lửa đấy! Sau này, hắn có nghe thuộc hạ bẩm báo rằng có người thần bí đứng trên nóc nhà đối diện hoả hoạn, bị bao vây mà không sợ, xem cường cung mũi nhọn không ra gì nhẹ nhàng bay vút đi.
Hắn cảm thấy, người kia chắc chắn là Quân Tu Nhiễm!
Nhưng giờ tên hỗn trướng này cười đến vô tội tò mò, biểu cảm ân cần như đang nói cho hắn biết nếu ngươi dùng mặt lạnh nói lời ác ngôn thì chính là không biết tốt xấu, không thấy được lòng tốt của người ta, tất cả đại thần ở đây đều có thể làm chứng!
Hắn không nhịn được càng u uất phiền muộn, lạnh lùng liếc Quân Tu Nhiễm nói: “Bây giờ tam đệ mới tiến cung đương nhiên cảm thấy thời tiết oi bức, lúc bổn vương ra cửa lại cảm thấy hôm nay rất mát mẻ đó!”
“Ah, thì ra là vậy!” Quân Tu Nhiễm mỉm cười đáp, ánh mắt như vô tình đảo qua mấy đại thần cũng vào triều sáng sớm kia.
Ồ, đều mặc áo mỏng nha!
Hắn lại quay đầu như hữu ý vô tình đảo mắt nhìn cổ áo Quân Tu Nguyên một lượt, cười rất ôn nhu thân thiết.
Đúng lúc đó chợt vang lên một tiếng hừ lạnh làm mọi người đồng loạt quay đầu ghé mắt, nhìn sang người ngồi ở vị trí duy nhất bên dưới cánh tay hoàng thượng.
Phượng lão vương phi!
Tim Quân Tu Nguyên đột nhiên đập mạnh, trong lòng tăng thêm vài phần oán độc nhưng không dám biểu lộ ra ngoài.
Mà Quân Tu Nhiễm thì hướng bà hành lễ, cười nói: “Hiếm khi được thấy Phượng lão vương phi tiến cung, lúc trước do Điềm Điềm lỗ mãng đã vô ý đụng chạm ngài, khiến ngài bệnh cũ tái phát, không biết thân thể lão vương phi đã tốt hơn chưa?”
Bà nhìn về phía Quân Tu Nhiễm lắc đầu nói: “Tam điện hạ không cần đa lễ, lúc trước chẳng qua là hiểu lầm nên mới xảy ra mấy chuyện không vui, may mắn nha đầu Điềm Điềm không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bằng không lão thân thật sự khó mà an tâm cho được.”
“Lão Vương phi cớ gì lại nói vậy?”
“Tối khuya hôm qua lão thân mới biết, thì ra tất cả đều do nhị điện hạ châm ngòi ly gián đấy!”
“Cái gì?” Quân Tu Nhiễm không khỏi tràn đầy kinh ngạc.
Phượng lão vương phi lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhị điện hạ đúng là có bản lĩnh, không biết lấy được tin tức từ đâu biết được Phượng gia ta ngoại trừ Phượng Lâu còn có một hậu nhân khác, liền phái người tới bắt đứa bé kia đi uy hiếp Phượng Lâu ra tay đối phó Nghiêu vương phủ, ép nó phái người bên cạnh lẻn vào Nghiêu vương phủ ám sát Tam điện hạ và Vương phi khơi mào lửa giận của hai người, biến xấu quan hệ hai nhà. Phượng Lâu cố kỵ an nguy đứa bé kia không thể không nghe theo, về sau còn vì đề phòng hắn liên lạc với hai người nên phải rời khỏi kinh thành một thời gian, nó không muốn ta lo lắng nên cũng không kể việc này với ta, vì vậy mới nảy sinh hiểu lầm lúc trước mong tam điện hạ đừng trách tội.”
Quân Tu Nhiễm giống như bị tin tức này làm cho sợ ngây người, e ngại nhìn lão vương phi rồi lại quay đầu nhìn nhị hoàng huynh sắc mặt âm trầm như hắc thuỷ bên cạnh, không nhịn được hít mạnh một hơi nói: “Làm sao có thể…”
“Hôm qua lão thân biết được chuyện này cũng kinh ngạc không thôi, bụng bảo nhất định phải khiển trách hắn một trận, gây ra chuyện lớn như vậy làm sao có thể tự chủ trương như thế? Cũng biết lúc trước thật sự hiểu lầm Điềm Điềm rồi, còn hại nàng vô ý động thai, lão thân thật sự băn khoăn vô cùng, trước hết bồi tội với tam điện hạ ở chỗ đây, ngày khác lão thân sẽ tới nhà tạ lỗi.”
Nói xong bà liền đứng lên hướng Quân Tu Nhiễm khom người bái một bái.
Quân Tu Nhiễm cả kinh, mau chóng tiến lên duỗi tay đỡ bà nói: “Lão vương phi ơi không được đâu, đã là hiểu lầm thì giải thích cũng được rồi, làm sao dám nhận đại lễ lớn như vậy của ngài chứ? Điềm Điềm không đáng lo, chẳng qua ngày đó nhất thời xúc động nên mới xảy ra tranh chấp với Phượng lão vương phi, sau này nghĩ lại cũng cảm thấy chuyện tình có điều kỳ quặc, không ngờ chân tướng lại là như thế.”
“Lão thân cũng không ngờ Nhị điện hạ sẽ làm ra loại chuyện này, lúc mới nghe Phượng Lâu kể cũng khiếp sợ không thôi, nhưng sự thật chính là sự thật, điều làm lão thân khiếp sợ hơn chính là đứa bé kia trong trận hoả hoạn tối qua đã không thấy bóng dáng rồi!” nói xong sắc mặt bà không khỏi đau đớn, giọng cũng nghẹn ngào nói: “Đứa bé kia là hi vọng duy nhất của Phượng gia ta, nếu nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ta nào còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Phượng gia nữa?”
Mọi người nghe vậy đều không khỏi ưu tư, thế gia công thần một đời lại rơi vào kết cục đoạn tử tuyệt tôn, điều này quả thật quá thê lương rồi.
Nhưng Phượng gia còn giấu một vị tiểu công tử như vậy thật khiến người ta kinh ngạc, càng làm mọi người kinh ngạc hơn chính là hoàng đế không hề tỏ vẻ bất ngờ, giống như đã sớm biết chuyện này vậy.
Còn tưởng Phượng gia chỉ còn lại một mình Phượng Lâu thế thì coi như đã xong.
Sắc mặt Phượng lão vương phi chứa đầy ưu tư lo lắng cho đứa bé kia, thì thào: “Cũng do ta suy nghĩ không chu toàn, đứa bé kia đột nhiên chạy khỏi quân doanh một mình đi kinh thành lại chỉ để hai người âm thầm đi theo bảo vệ, cho nên mới khiến người khác thừa cơ gây chuyện, nhị điện hạ chỉ lo bản thân chạy thoát chết lại hoàn toàn quên mất đứa bé đáng thương này vẫn còn bị hắn nhốt trong mật thất, bây giờ càng không biết đi đâu sống chết không rõ!”
Bà càng nói càng kích động, giận dữ quay đầu nhìn về phía Quân Tu Nguyên rồi quay người hướng Hoàng Thượng bái lễ nói: “Xin hoàng thượng làm chủ cho Phượng gia của thần!”
Sắc mặt Quân Tu Nguyên đã không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa mà trắng bệch một màu, cho dù bây giờ hắn muốn phủ nhận chuyện bắt cóc tiểu công tử Phượng gia thì cũng vô dụng, bởi vì Phượng lão vương phi nói rất có lý có tình, hơn nữa bà ta tuyệt đối sẽ không buông tha hắn, phụ hoàng cũng sẽ không tin tưởng lời hắn nói.
Bây giờ hắn còn có thể làm gì?
Đúng rồi, tối hôm qua hoả hoạn quá kỳ quặc, nếu không có trận hoả hoạn kia thì thằng nhóc Phượng Niệm sao có thể mất tích? Hắn cũng sẽ không rơi vào tình cảnh từ thiên đường xuống địa ngục như bây giờ.
Hắn bỗng nhiên quỳ xuống, nói với hoàng thượng: “Phụ hoàng, nhi thần cũng là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới làm ra chuyện sai tày trời thế này, nhi thần cam nguyện chịu phạt! Nhưng trận cháy tối qua quá đột ngột, có điều khuất tất, hơn nữa sau đó nhi thần đến mật thất cũng căn bản không có thi thể của Phượng tiểu công tử, hiển nhiên là bị người mang đi rồi. Nhi thần cho rằng việc này có lễ chính là do Phượng gia gây nên, xin phụ hoàng minh xét!”
Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên nhếch mí mắt lên như có thâm ý nhìn Quân Tu Nguyên.
Nhận mình bắt cóc tiểu công tử Phượng gia uy hiếp Phượng Lâu rồi lại mang chuyện Bình vương phủ bị cháy đổ lên đầu Phượng gia ư?
Lại nói, phóng hỏa đốt phủ thân vương chính là tội lớn mất đầu.
Quả nhiên, Phượng lão vương phi nghe xong lời này lập tức cười lạnh nhìn Quân Tu Nguyên nói: “Không có bằng chứng, Nhị điện hạ ngươi dựa vào cái gì nói sằng như vậy?
“Nếu không phải Phượng gia thì ai tốt bụng như thế, còn cố ý cứu tiểu công tử nhà bà đi?”
“Cứu đi? Nhị điện hạ tận mắt nhìn thấy có người cứu Niệm nhi nhà ta đi sao? Hay người ta chỉ không đành lòng nhìn một đứa bé như nó chết cháy nên thuận tay cứu? Cũng có thể là tự nó chạy thoát khỏi biển lửa đấy, nhiều khả năng như vậy mà nhị điện hạ chỉ nghĩ tới do Phượng gia ta phái người đến đốt Bình vương phủ của ngươi?”
Phượng lão vương phi nói xong lại không khỏi bi thương nói: “Đáng thương Niệm nhi nhà ta, từ nhỏ lớn lên ở biên cảnh Tây Vực chưa từng vào kinh, đoạn đường này với một đứa bé như nó đã là ngàn khó vạn hiểm rồi, nay ở trong kinh càng chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu khổ cực nữa!”
“Hừ, dù sao bây giờ người đã sớm không thấy tăm hơi, đương nhiên các ngươi thích nói cái gì chả được!” Quân Tu Nguyên tức giận, đang định nói thêm gì đó thì bỗng nhiên rùng mình, sắc mặt thay đổi mấy trận.
Đáng chết, bị rơi vào tròng rồi, bất tri bất giác lại đẩy mình vào cục diện cực kỳ không ổn.
Hắn vô ý thức ngẩng đầu nhìn sắc mặt phụ hoàng thì bắt gặp một đôi mắt băng lãnh, trong đó ngoại trừ lạnh như băng thì còn thêm thất vọng nồng đậm.
Hắn không khỏi rùng mình một cái, há mồm muốn nói thêm nhưng lại nghẹn lại, giống như không thể nói nên lời.
Bởi vì chuyện này dường như bất kể hắn nói thế nào giải thích thế nào cũng là sai, phương thức thông minh nhất chính là chủ động nhận lỗi, biểu thị hối hận thương tiếc và áy náy, cũng tỏ vẻ lo lắng bất an cho Phượng Niệm mất tích, rồi không dấu vết đổ chuyện Bình vương phủ bị thiêu cháy lên người Phượng gia, chứ không phải đối chọi gay gắt với Phượng lão vương phi không chút nhường nhịn như vừa rồi.
Rõ ràng ngay từ đầu còn rất tốt, vì sao lại bị mấy câu của Phượng lão vương phi làm cho rơi vào tình cảnh này? Chẳng lẽ thật sự do giả vờ bất hảo liều lĩnh quá lâu khiến suy nghĩ cũng không ổn ư?
Cố ý, bà ta tuyệt đối là cố ý!
Quân Tu Nhiễm đang an ủi Phượng lão vương phi cảm xúc kích động, hào phóng làm người tốt, hắn rất hiểu đại nghĩa khoan hồng độ lượng mềm lòng lương thiện đấy!
Hai bè này hát phối hợp tốt lắm, nhưng bất kể hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, vì sao chuyện lại biến thành như vậy?
Mấy ngày trước còn chia phe đấu đá túi bụi, thoáng cái đã hoà thuận vui vẻ rồi hả?
Không đúng không đúng, nhất định là chỗ nào đó có vấn đề!
Có lẽ, Quân Tu Nhiễm và Phượng gia vốn căn bản không hề xích mích, chuyện mấy hôm trước chẳng qua là cố ý làm cho hắn xem mà thôi?
Không, làm sao lại như vậy? Trước giờ hắn chưa bao giờ thấy Quân Tu Nhiễm tin tưởng ai, dựa vào cái gì lại cho rằng Phượng Lâu phái người qua ám sát hắn và Đoan Mộc Điềm cũng không phải xuất phát từ bổn ý? Không thể là do thích khách kia để lộ tin tức, bởi vì hắn dám khẳng định người kia không biết gì cả, chỉ trung thành làm theo nhiệm vụ chủ nhân giao cho, hơn nữa lấy tính tình kiêu ngạo của Phượng Lâu làm sao có thể nói ra chuyện mình bị uy hiếp? Huống hồ hắn cũng đã phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện rồi.
Như vậy, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu?
Hắn quỳ trước mặt phụ hoàng, giờ phút này ngoại trừ tuyệt vọng ra chỉ cảm thấy lòng tràn đầy mờ mịt.
Sau lưng quần thần xì xào bàn tán, âm thanh quá nhỏ hắn nghe không rõ, nhưng vài chữ thi thoảng rơi vào tai làm hắn hiểu được bọn họ đang thảo luận chuyện hắn bắt cóc tiểu công tử Phượng gia uy hiếp Phượng Lâu đối phó Quân Tu Nhiễm, tiếng thầm thì nghị luận nhao nhao cùng với các loại chỉ trỏ làm cho hắn đứng ngồi không yên, ngứa ngáy mà không thể gãi.
Hoàng thượng từ đầu tới cuối chỉ trầm mặc nghe bọn họ tranh chấp thanh minh, không ai biết rốt cuộc ông đang nghĩ gì, lúc này rốt cuộc nhìn Quân Tu Nguyên mở tôn khẩu nói: “Tu Nguyên, ngươi xưa nay tùy ý làm bậy nhưng tốt xấu cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, lại thấy tuổi ngươi còn nhỏ theo lý nên tuỳ hứng một chút vì vậy trẫm luôn một mắt nhắm một mắt mở kệ ngươi náo loạn, không ngờ ngươi không biết thu liễm ngược lại càng thêm quá phận, lại làm ra loại chuyện này, thật sự khiến trẫm quá thất vọng rồi!”
Toàn thân Quân Tu Nguyên run lên, càng phục cúi người xuống gần như áp lên mặt đất, nói: “Nhi thần biết sai rồi, sau này nhất định sẽ kiềm chế bản thân không dám làm ra chuyện như vậy nữa, xin phụ hoàng trách phạt!”
Tuy nói như thế nhưng trong lòng hắn lúc này tràn ngập buồn bực và oán hận.
Tùy ý làm bậy ư? Hắn so ra đâu thể vượt Quân Tu Nhiễm, vậy mà cũng chưa từng thấy phụ hoàng trách cứ hắn ta một câu!
Tên yêu nghiệt này rốt cuộc có gì tốt? Mình rốt cuộc kém hắn điểm nào hả? Phụ hoàng tín trọng hắn, Đoan Mộc gia nguyện ý gả quận chúa cho hắn, bây giờ ngay cả Phượng gia cũng đứng về phía hắn, hướng gió trong triều cũng chuyển biến càng thêm khó lường.
Hoàng Thượng nhìn hắn, ánh mắt so với tình thế trong triều còn khó đoán hơn, sau đó chuyển qua Phượng lão vương phi nói: “Xảy ra chuyện thế này, trẫm làm cha cũng có tội giáo dưỡng thất trách, không biết lão vương phi cảm thấy nên làm sao mới có thể tiêu tan lửa giận trong lòng ngươi?”
“Nô tì sợ hãi, không dám trách tội Nhị điện hạ, hiện tại chỉ mong có thể mau chóng tìm được đứa bé Niệm nhi kia.”
Hoàng Thượng nghe vậy khẽ thở dài một tiếng, nói: “Ngươi yên tâm, trẫm lập tức phái binh tìm kiếm toàn thành, nhất định mang Tiểu Niệm an toàn trở về!”
“Tạ Hoàng Thượng!”
Bấy giờ Quân hoàng đế hạ chỉ xuống toàn thành tìm kiếm, nhất định phải tìm cho ra tiểu công tử Phượng gia.
Sau đó ông mới đem lực chú ý quay về chuyện trước mắt một lần nữa, nói với Quân Tu Nguyên: “Ngươi bức hiếp công thần, giết hại huynh đệ, dã tâm sáng tỏ, quả thật là tội đáng chết vạn lần không thể tha thứ, nhưng niệm tình chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng không thể đo lường, Phượng lão vương phi cũng không truy cứu nữa bằng lòng cho ngươi một cơ hội hối cải, ngay bây giờ lột bỏ tước vị thân vương, giam cầm ở biệt viện Tang Lâm!”
Quân Tu Nguyên bỗng nhiên ngẩng đầu thẳnggười lên, sau đó cả người xụi lơ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn phụ hoàng, sắc mặt xám trắng, giống như vô ý thức thấp giọng nói: “Nhi thần… tuân chỉ!”
Trong ngự thư phòng phút chốc chìm vào yên lặng, toàn bộ tiếng nghị luận nho nhỏ đều đã biến mất, nguyên một đám câm như hến, thi thoảng đối mắt nhìn nhau, ai nấy đều kinh hãi, trong đó tả tướng Sùng Văn Trọng càng thêm xám xịt mặt mày, có vài phần tương tự Quân Tu Nguyên.
Trước mắt ông dường như hiện lên tình cảnh lúc trước thái tử lẩn trốn, Ngự Sử Mâu gia bị một đạo thánh chỉ của hoàng thượng tiêu diệt trong khoảnh khắc.
Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống gương mặt sau đó rơi xuống đất vỡ nát, toàn thân ông không khỏi run lên giống như thấy được tràng cảnh tan xương nát thịt của Sùng gia.
Khóe mắt quét nhìn Nhị điện hạ xụi lơ trên mặt đất, lại nhìn Tam điện hạ đứng bên cúi đầu im lặng, ông bỗng nhiên có một loại ảo giác hoang đường, cảm thấy tất cả giống như Hoàng Thượng đang quét sạch con đường cho một người nào đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT