Nghiêu vương phủ và Phượng vương phủ toang rồi, mà lại còn cực kỳ huyên náo, hung tàn vô cùng, trên triều môi thương khẩu chiến, dưới triều ngấm ngầm hoặc công khai đả kích, mới chỉ hai ngày ngắn ngủi mà đã làm cho toàn bộ kinh thành thậm chí là toàn bộ Đại Viêm chướng khí mù mịt.

Phượng Lâu tìm mãi không thấy rốt cuộc đã xuất hiện, ngay trước mặt văn thần võ tướng đánh nhau túi bụi với Quân Tu Nhiễm.

Sau đó, cứ đến giờ mẹo là Quân hoàng đế ngồi trên triều lòng đầy rối rắm bất đắc dĩ, nhìn thần tử và con trai mình tín trọng nhất tranh đấu, đấu đến ngươi chết ta sống, thiên lý không dung.

Đối với chuyện này, có người trốn trong bóng tối cười đến thoải mái gần như nắm chắc thắng lợi trong tay, đã sắp có thể vô địch tung hoành bễ nghễ thiên hạ rồi.

Hắn cảm thấy lần đặt cược này đã đặt trúng rồi, quả thật là trời cũng giúp hắn đánh bại Quân Tu Nhiễm, lấy được thắng lợi cuối cùng, bằng không vì sao hết lần này tới lần khác khi hắn sa vào đáy cốc không cách nào xoay người lại đột nhiên cho hắn biết được một tin tức như vậy, hơn nữa còn giống như biết rõ hắn đang cần mà chủ động đưa tới trước mặt hắn.

Ah, đúng là đứa bé ngoan!

Nhưng khi màn đêm buông xuống, hai phe tạm dừng tranh đấu, đã có người rục rịch làm ra một chuyện khác.

Đêm dài nhân tĩnh, có người như dơi như yến xẹt qua trong không trung, lướt lên tường cao bay vào trong phủ, cẩn thận né tránh tuần tra thủ vệ, tỉ mỉ điều tra từng viện nhỏ từng nơi có khả năng giấu người.

“Sao rồi?”

Trong bóng tối có người nhẹ giọng hỏi thăm, có người lắc đầu khẽ nói: “Thuộc hạ vô năng, tìm hơn nửa Bình vương phủ cũng không phát hiện ai giống như ngài nói.”

“Thuộc hạ cũng không tìm được.”

Giọng nói vừa rồi lại vang lên, thì thào nói: “Vậy sao? Hôm nay trước hết dừng ở đây đã, ngày mai tìm tiếp.”

“Chủ tử, hôm nay còn sớm.”

“Không, tiếp tục tìm sẽ kinh động Quân Tu Nguyên đấy, đến lúc đó người không tìm được ngược lại đánh rắn động cỏ, cái được không bù nổi cái mất.”

“Vâng!”

Bọn họ tới nhanh đi cũng nhanh, lặng yên không một tiếng động vô tung vô ảnh giống như chỉ chạy tới lướt một cái, tản bộ một tý, sau đó xoay người rời đi không để lại nửa dấu vết.

Nhưng bọn họ vừa rời khỏi một tiếng đồng hồ sau lại có người từ bóng tối đi đến giống như u hồn chợt loé trong đêm, nhanh chóng chui vào Bình vương phủ.

Đồng dạng, Nghiêu vương phủ hôm nay cũng rất náo nhiệt, đêm dài nhân tĩnh, Đoan Mộc Điềm vốn nên sớm nghỉ ngơi nhưng hôm nay nàng vẫn ngồi ở gian ngoài xem hai nha hoàn Nguyên Hương và Cẩm Tú bận rộn bên cạnh.

Bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, rất nhanh Quân Tu Nhiễm từ bên ngoài cất bước đi đến, xem ánh mắt hỏi thăm của nàng hắn than nhẹ một tiếng lắc đầu, nói: “Tìm khắp nơi rồi không thấy nửa bóng người đâu.”

Thấy vương gia trở về, hai nha hoàn hành lễ rồi chủ động lui ra, đây là thói quen trong một năm gần đây, hoặc có lẽ là kết quả quan sát được, chỉ cần quận chúa ở cùng vương gia, mấy người không phận sự như các nàng tốt nhất nên lui xa thì hơn, tránh cho nịnh nọt không được còn bị vương gia lạnh nhạt.

Hai nha hoàn rời đi không lâu, Quân Tu Nhiễm còn chưa kịp nói vài câu với nàng thì ngoài cửa sổ chợt có một bóng đỏ bay vào, nhoáng một cái đã an toạ ngồi đối diện hai người, phối hợp xách ấm trà qua chén miếng nước uống, nhẹ giọng lầm bầm: “Mệt chết bản tổng quản rồi, nửa đêm trèo tường rồi lại nhảy cửa sổ, quận chúa ngài đây là muốn gặp riêng ta ư?”

Sau khi nói xong mới như nhìn thấy sự hiện diện của Quân Tu Nhiễm, hắn lập tức bĩu môi nói: “Không ngờ gu của quận chúa mặn như vậy, con cũng sắp chào đời rồi mà vẫn muốn chơi ba, tam điện hạ khoan dung càng làm cho bản tổng quản nghiêng mình không thôi đấy, thế mà lại bằng lòng…”

Không đợi hắn nói hết, trước mặt đã bay đến một cái chén ma sát vào không khí kêu kít một cái, không cần tự cảm thụ cũng nhìn ra được, nếu bị nện phải thì không đầu rơi máu chảy mới là lạ.

“Bộp~”, chén nước rơi vào tay hắn nhưng lại chấn động làm tay hắn run lên, không khỏi giật giật khoé miệng.

“Tam điện hạ, người ta đang khen ngươi đấy, ngươi tức cái gì?”

“Ta vừa đi Bình vương phủ dò xét một lần, không hề phát hiện bất cứ cái gì, ngươi có đề nghị gì không?”

Sắc mặt hắn bỗng nhiên sầm lại không biết nghĩ gì, không hề giống dáng vẻ ngày thường khô cằn nói: “Việc này không liên quan tới các ngươi, bớt lo chuyện người khác đi!”

Quân Tu Nhiễm không khỏi cười lạnh: “Ngươi cũng phái người đến ám sát bổn vương rồi, lại còn dám nói việc này không liên quan tới chúng ta?”

Sắc mặt Phượng mỹ nhân lập tức đặc sắc vạn phần, bẹp miệng nói: “Cái kia chẳng qua là làm cho tên khốn kiếp Quân Tu Nguyên nhìn thôi, nếu các ngươi ngay cả chút ám sát như vậy còn không tránh được thì cũng quá làm ta thất vọng rồi.”

“Vậy ngày đó ngươi chạy tới Nghiêu vương phủ tìm ta uống trà làm gì?” Đoan Mộc Điềm đưa tay vuốt phẳng tay áo, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Chẳng lẽ không phải muốn nhắc nhở một câu thuận tiện xin giúp đỡ? Chỉ tiếc ngươi ngại mở miệng cho nên chung quy vẫn không nói gì, quay người rời đi sống chết mặc bay.”

“Nói đùa gì vậy? Chút chuyển cỏn con mà bổn vương còn cần phải xin các ngươi giúp đỡ?”

“Phượng Lâu, ngươi có phát hiện không? Lúc ngươi khẩn trương sẽ không tự chủ được tự xưng bổn vương.”

“…”

Hiếm khi được thấy tên yêu nhân kia thay đổi sắc mặt liên tục vô cùng đặc sắc, Quân Tu Nhiễm thật là sung sướng, ngón tay nhẹ nâng cằm lên hứng thú nói: “Nói cách khác là không biết giải thích chuyện này thế nào. Nhị hoàng huynh của bổn vương lại mật thiết chú ý ngươi, cho nên ngày đó ngươi tới Nghiêu vương phủ hẳn cũng là mạo hiểm không nhỏ, một khi để Quân Tu Nguyên biết ngươi từng đến tìm Điềm Điềm uống trà, hậu quả chắc chắn không phải điều ngươi muốn thấy.”

“Bản… bản tổng quản đột nhiên nổi hứng tới Nghiêu vương phủ dạo chơi, không được sao?”

“Thì ra Phượng tổng quản còn có ham mê này, vậy vì sao sau đó ngươi đột nhiên mất tích, bổn vương lật tung kinh thành cũng không tìm thấy bóng dáng của ngươi? Chẳng lẽ không phải vì Quân Tu Nguyên lo lắng ngươi âm thầm liên hệ với chúng ta nên ép ngươi rời khỏi kinh thành ư?”

“Đó là ngươi không có bản lĩnh, ngay cả một người cũng không tìm được.”

“Người ngươi phái ra thân thủ rất tốt, bất kể năng lực ẩn náu hay khinh công đều là thượng thừa, đáng tiếc tính tình có vẻ không tốt lắm, không có năng khiếu làm thích khách.”

“Đây còn không phải vì bản tổng quản nhớ kỹ chút giao tình của chúng ta, không thực sự phái người đi giết các ngươi sao? Đây mới thực sự là làm ma cho hổ, đã giúp lại dám uy hiếp tâm phúc của bổn vương bán đứng ta, ta nghĩ thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, nội tâm sợ hãi đấy.”

Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên thở dài, nói: “Phượng Lâu, ta cho rằng chúng ta là bằng hữu, gặp loại chuyện này giữa bằng hữu không cần quá khách sáo hay e ngại, trực tiếp mở miệng so ra tốt hơn ngươi sĩ diện cái lão, quanh co lòng vòng đến bây giờ cũng chỉ là trở về điểm bắt đầu mà thôi.”

Phượng Lâu vô thức há mồm muốn phản bác, sau lại ngậm miệng, đáy mắt nhấp nháy ẩn chứa bất an, sắc mặt cũng hơi mất tự nhiên, dáng vẻ kiêu ngạo lộ ra rõ ràng không bỏ sót.

Sau đó hắn bỗng nhiên kịp phản ứng, ngẩng đầu hằm hằm nhìn Đoan Mộc Điềm nói: “Ngươi bảo ai sĩ diện cãi láo?”

“Ngươi!”

“…”

Quân Tu Nhiễm ở bên cạnh nghe được không khỏi vui lên, nhẹ ho hai tiếng mới ngưng cười nhìn Phượng Lâu hỏi: “Đêm nay ngươi tới đây, chắc sẽ không để nhị hoàng huynh của bổn vương biết chứ?”

“Hừ, ngươi đang vũ nhục ta sao? Chỉ bằng đám chíp hôi kia mà cũng đòi giám thị theo dõi ta?”

Lúc trước là vì ngại mở miệng, trải qua thời gian dài cùng với tính tình kiêu ngạo thích sĩ diện kia làm cho hắn không cách nào mở miệng với Đoan Mộc Điềm, cho nên chờ thời cơ qua đi uống xong một bình trà hắn vẫn không nói gì mà xoay người rời đi.

Bởi vì chưa từng xin ai giúp đỡ cũng chưa từng có người đủ khả năng khiến hắn xin giúp đỡ cho nên trước khi mở miệng khó tránh khỏi bất an thấp thỏm không yên, suy nghĩ quá nhiều, sau đó rốt cuộc không cái gì trọn vẹn.

Nhưng bây giờ chuyện đã phát triển thành như vậy rồi, ngược lại khiến hắn có một cảm giác vò đã mẻ thì sứt luôn đi, sâu trong đáy lòng cũng có cái gì đó âm thầm vỡ vụn, loại cảm giác này rất tốt, có hơi ấm áp, còn một chút mất tự nhiên và không quen cho nên thời điểm hắn ngồi trên ghế cũng không tự giác được uốn éo người.

Bọn họ tụ cùng một chỗ cẩn thận thương lượng nghiên cứu xem rốt cuộc Quân Tu Nguyên sẽ giấu người ở chỗ nào, bên ngoài có thị vệ nghiêm mật canh gác, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận tên đạo chích nào đến gần.

Khi bọn họ còn đang nghiên cứu bản đồ địa hình của Bình vương phủ không biết có được từ đâu, thì trong Bình vương phủ chợt nổi lên lửa lớn hừng hực, mượn gió hè ban đêm mau chóng lan tràn trong nháy mắt đốt sạch hậu viện Bình vương phủ, cũng không biết rốt cuộc là người phương nào dùng biện pháp gì lại có thể làm cho thế lửa lan nhanh bất thường như vậy.

Đêm dài nhân tĩnh, đêm hôm khuya khoắt, ánh lửa bên kia bỗng nhiên ngập trời nhuộm cả bầu trời thành màu đỏ.

Bình vương phủ và Nghiêu vương phủ cách xa nhau cũng không xa, tuỳ tiện đứng ở sân nào trong Nghiêu vương phủ cũng có thể nhìn thấy khói đặc um tùm bên kia giống như muốn đốt cả bầu trời.

Quân Tu Nhiễm đang thương lượng đối sách với Phượng Lâu trong phòng, Đoan Mộc Điềm đã vào nội thất nằm xuống nghỉ ngơi, tất cả đều bị âm thanh ồn ào bên ngoài kinh động, trên cửa sổ đóng chặt lại chiếu rọi ánh lửa màu đỏ.

Ba người không khỏi kinh hãi, còn tưởng là Nghiêu vương phủ bị cháy rồi, Quân Tu Nhiễm buông chuyện trước mắt xuống quay người chạy vào nội thất, gặp Đoan Mộc Điềm từ bên trong đi ra, thiếu chút nữa đụng vào nhau.

Khi hai người từ nội thất đi ra, Phượng Lâu vẫn còn trong phòng chưa ra ngoài, hắn chỉ mở cửa sổ, có chút ngẩn ngơ nhìn chằm chằm khói đặc cuồn cuộn và chân trời đỏ rực một mảng ở đằng xa.

“Đó là hướng Bình vương phủ!” Quân Tu Nhiễm đột nhiên nheo mắt, sắc mặt cũng có vài phần ngưng trọng.

Đoan Mộc Điềm đứng bên cạnh hắn cũng nhìn bên kia, nói: “Ánh lửa bên đó chiếu được tới đây chứng tỏ lửa cháy rất mãnh liệt, trời cũng bị nung đỏ rồi, không biết là do không cẩn thận hay có ai cố tình phóng hoả.”

“Nếu không cẩn thận thì thế lửa sẽ không lan nhanh như vậy.” Phượng Lâu mở miệng nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bên kia, bàn tay trên bậu cửa sổ niết chặt, ngón tay trắng bệch hiện ra gân xanh.

Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm liếc nhau một cái, quay đầu nhìn bóng lưng Phượng Lâu nói: “Cũng không biết người phóng hoả kia rốt cuộc nhằm vào cái gì, là địch hay bạn.”

Phượng Lâu nghe vậy toàn thân không khỏi cứng đờ, lập tức phi ra ngoài cửa sổ chỉ bỏ lại một câu: “Ta đi qua nhìn một cái!” sau đó, thân ảnh lóe lên liền biến mất trong bóng đêm.

Quân Tu Nhiễm cầm tay nàng nói: “Nàng nghỉ ngơi trước, ta cũng qua qua bên kia nhìn xem tình huống thế nào.”

“Coi chừng.”

“Ừ!”

Quân Tu Nhiễm theo sát Phượng Lâu đi về hướng Bình vương phủ, Đoan Mộc Điềm một mình đứng trong phòng, cơn buồn ngủ đã hết.

Khóe mắt quét sang đồ vật chưa kịp dọn dẹp đặt trên bàn, đôi mắt khẽ động, dời bước đi qua cẩn thận nhìn ngắm.

Cửa phòng từ bên ngoài đẩy vào, Cẩm Tú đi đến nhẹ giọng hỏi: “Quận chúa, đêm đã khuya rồi, ngài không ngủ sao?”

“Ta đã ngủ một lát, hiện tại không ngủ được, em để điểm tâm ở đàng kia đi lát nữa ta ăn, có thể xuống dưới nghỉ ngơi rồi.”

“Em không buồn ngủ, để em ở lại cùng quận chúa đi.”

“Không cần, ta muốn xem vài thứ, em đứng bên cạnh cũng nhàm chán, lại lãng phí sức lực, xuống dưới nghỉ ngơi đi.”

Nàng do dự, nhưng thấy quận chúa cũng không ngẩng đầu chỉ chuyên tâm nhìn xuống bàn không biết đang xem cái gì, đành không nói thêm, nhẹ tay bưng điểm tâm quận chúa muốn ăn lên bàn nhỏ sau đó cúi người hành lễ rồi kính cẩn lui ra ngoài.

Đêm nay dường như đã định là một đêm một yên bình, trong phủ Bình Vương ánh lửa trùng thiên, thế lửa cực lớn lập tức quét sạch toàn bộ hậu viện, Quân Tu Nhiễm vừa thoát y lên giường, đang cùng ái thiếp khó bỏ khó phân thiếu chút nữa bị ngọn lửa bao trùm, dưới cơn sợ hãi hắn mềm nhũn người, cũng không biết có ảnh hưởng tính phúc sau này hay không.

Ngọn lửa vừa xuất hiện đã nhanh chóng càn quét mọi thứ, làm cho không ai dám tới gần dập lửa, kể cả Quân Tu Nguyên rống to gọi người đi lên cứu hoả thì sau khi thấy ba người liên tục bị lửa nuốt chửng không ai dám tới gần nữa, chỉ có thể tận lực dỡ bỏ đồ đạc dễ cháy ở những nơi lửa chưa lan đến, sau đó đứng xa xa nhìn nó hừng hực thiêu đốt.

Sắc mặt Quân Tu Nguyên tái nhợt, rét lạnh phẫn nộ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa cuồn cuộn, tay siết thành quyền, tiếng nổ ‘tí tách’ cũng không che được âm thanh nghiến răng kèn kẹt của hắn.

Sau lưng bỗng nhiên vang lên một trận huyên náo, hắn không khỏi tức giận quay người, sau đó sững sờ.

Hắn nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ từ bên ngoài bay vút đến, ánh lửa hừng hực rợp trời cũng không làm y ảm đạm đi chút nào, ngược lại càng thêm đẹp đẽ.

Phượng Lâu trực tiếp vọt tới, toàn bộ người cả gan lao lên ngăn cản hắn đều bị đánh bay hoặc đạp bay, trong chớp mắt đã đến trước mặt Quân Tu Nguyên.

Hắn đứng vững, ánh mắt không nhìn Quân Tu Nguyên mà nhìn trái phải giống như đang tìm kiếm điều gì, sau đó sắc mặt âm trầm nhìn chòng chọc vị nhị hoàng tử trước mặt, cắn răng trầm giọng hỏi: “Nhị điện hạ, con trai ta đâu?”

Quân Tu Nhiễm theo sát phía sau hắn đến điều tra tình huống nhưng không hiện thân nghe vậy lảo đảo một phát, thiếu chút nữa ngã sấp từ trên nóc nhà xuống.

Con trai? Con trai Phượng Lâu?

Lại nói, Phượng lão vương phi xác thực có nói Nhị hoàng tử đã bắt đi hậu nhân duy nhất của Phượng gia ngoại trừ Phượng Lâu, dùng người này để uy hiếp Phượng Lâu, thế nhưng mà… Con trai ư? Con trai Phượng lâu ư?

Tên yêu nhân kia có con trai lúc nào? Hắn lấy đâu ra con trai?

Theo lời lão vương phi, tiểu công tử kia mới chỉ tám tuổi, từ nhỏ nuôi dưỡng trong Hổ Dực Quân ở biên cảnh phía Tây, vì bảo vệ an toàn của nó mà chưa từng vào kinh, thậm chí người ngoài cũng căn bản không biết Phượng gia có tồn tại một người như thế.

Tám năm trước, Phượng Lâu trở thành yêu nhân đã hơn chục năm, hắn lấy đâu ra con trai?

Phía dưới, Quân Tu Nguyên hiển nhiên cũng bị câu nói của Phượng Lâu làm cho u mê, tim không hiểu sao đập thình thịch, sau đó cười lạnh nói: “Đúng là trùng hợp, quý phủ của bổn vương vừa bị người ta phóng hoả thiêu hơn phân nửa thì Phượng vương gia liền xuất hiện. Nếu bổn vương nhớ không lầm thì từ phủ Phượng vương tới đây nhanh cũng phải nửa canh giờ nhỉ?”

Phượng Lâu lại không để ý những lời này của hắn, sắc mặt càng thêm trầm trọng, sát khí bắt đầu ngưng tụ toàn thân, trầm giọng nói: “Con trai ta đâu? Nhị điện hạ ngươi nhốt nó ở đâu rồi, có thể cứu nó ra chưa?”

Quân Tu Nguyên vô thức lui về phía sau một bước, cảm thấy giờ phút này Phượng Lâu cực kỳ nguy hiểm, khiến cho hắn đứng đối diện cũng cảm thấy áp lực cực lớn, thậm chí hắn còn hoài nghi nếu câu trả lời của mình không làm cho y thoả mãn thì tên nhân yêu chết tiệt này sẽ trở tay giết hắn đấy!

Con mắt thoáng đảo một vòng, Quân Tu Nguyên nói: “Cái gì con trai của ngươi? Bổn vương sao chưa từng nghe nói Phượng vương gia ngươi có con trai từ lúc nào chứ hả?”

Phượng Lâu cười lạnh, bước về phía trước từng bước một, trực tiếp rút ngắn khoảng cách giữa hai người bị Quân Tu Nguyên kéo dài ra, nói: “Không phải ngươi nghe nói nó là hậu nhân duy nhất của Phượng gia ta, lại không biết từ nơi nào nhận được tin nó tự tiện rời khỏi Hổ Dực Quân một mình chạy đến kinh thành cho nên sắp đặt bắt cóc nó uy hiếp bổn vương đấy sao? Đã là hậu nhân Phượng gia, không phải con trai Phượng Lâu ta chẳng nhẽ lại là con trai Quân Tu Nguyên ngươi ư?”

“Lớn mật, lại dám gọi thẳng tục danh Vương gia, bất kính với Vương gia như thế, ngươi… A!”

Có thị vệ nhìn thấy chủ tử nhà mình bị người ta từng bước ép sát, không khỏi tức giận tiến lên muốn ngăn trở Phượng Lâu, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Phượng Lâu hất ống tay áo ném bay ra ngoài.

Đối với kẻ này, Phượng Lâu ngay cả khóe mắt cũng không thèm nhìn sang, vẫn cứ chằm chằm Quân Tu Nguyên, nói: “Hỏi ngươi lần nữa, con trai của ta đâu?”

Giờ phút này, Quân Tu Nguyên ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn con mắt Phượng Lâu đã đỏ tươi rồi, ánh lửa chiếu vào càng thêm dữ tợn, hoả hoạn nóng như thế cũng không thể làm ấm người hắn, giờ phút này chỉ cảm thấy rét lạnh không nhịn được rùng mình.

Hắn kinh hãi nhìn Phượng Lâu, lại quay đầu nhìn xung quanh, tuyệt vọng phát hiện mình căn bản cũng không nhìn thấy thằng nhóc kia, hoặc có thể nói từ khi xảy ra hoả hoạn tới giờ hắn vốn không hề nhớ ra thằng nhóc đó. Thằng nhóc kia cho hắn hi vọng trở mình khi hắn rơi vào vũng bùn trong giây lát lại đẩy hắn vào tuyệt vọng.

Phượng Lâu bỗng nhiên ra tay, bỏ qua vô số đao kiếm kè kè xung quanh như hồ rình mồi, đưa tay một phát bóp chặt cổ Quân Tu Nguyên, vẻ mặt dữ tợn giọng điệu sâm lãnh nói: “Ngươi nhốt nó ở đâu?”

Trên nóc nhà phía sau, Quân Tu Nhiễm hơi thẳng người lên nhìn chằm chằm Phượng Lâu, chuẩn bị sẵn sàng ra tay ngăn cản hành vi quá khích của hắn bất cứ lúc nào.

Đừng ở trước mắt bao người giết Quân Tu Nguyên chứ!

Bị xách trên tay, Quân Tu Nguyên lập tức cảm thấy khó thở, tử thần tiếp cận, hắn há mồm muốn nói gì đó, lại bởi vì kinh hãi quá độ khi đến gần cái chết nên thoáng chốc không nói nên lời.

Sau đó hắn đưa tay chỉ về phía ngọn lửa đang thiêu đốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play