Toàn bộ triêu điện yên tĩnh, yên tĩnh, trầm tĩnh vì những lời này của Quân Tu Nhiễm, các đại thần bất kể có đứng cùng trận doanh hay không thì giờ phút này đều bảo trì trầm mặc và khiếp sợ.

Lời hắn nói vẫn còn sâu kín vọng bên tai bọn họ, làm bọn họ cảm thấy tâm tình cực kì trầm trọng.

Sắc mặt Quân Tu Nguyên rất là khó coi, bởi vì hắn phát hiện mặc dù hắn nói ra chuyện Quân Tu Nhiễm chính là con trai Hiền Phi ngay trước văn võ bá quan lại không mang tới hiệu quả mà hắn kỳ vọng.

Không có tiếng căm phẫn, không có lên án công khai, không có nghi ngờ Quân Tu Nhiễm vì thân phận của Hiền Phi…

Thậm chí hắn cảm thấy mình giống như đang trải đường cho Quân Tu Nhiễm, giúp hắn ta nghênh đón mẹ đẻ trở về, thượng vị, danh chính ngôn thuận rời khỏi lãnh cung, còn có thể cho hắn ta chiếm được một chữ hiếu. Bởi vì hắn cảm thấy, Quân Tu Nhiễm tuyệt đối đã sớm biết chuyện Hiền Phi mới là mẹ đẻ mình rồi!

Quân Tu Nguyên cũng không ngu, cho dù gần đây hắn luôn ra vẻ ương ngạnh bất hảo nhưng đó cũng chỉ là biểu hiện cho người khác xem, vì thế hắn mau chóng nhận ra chuyện tiến triển không đúng, điều này khiến hắn không khỏi buồn bực vô cùng, một hơi nghẹn ở ngực không thể nuốt trôi làm hắn không nhịn được có xúc động muốn hộc máu.

Sau đó, có người bắt đầu châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, lại thấy Quân Tu Nhiễm quỳ gối cúi người hạ bái, liên tục dập đầu xuống đất nói: “Xin phụ hoàng chủ trì công đạo, tra ra chân tướng!”

Sắc mặt Quân hoàng đế không thay đổi, ánh mắt đột nhiên trở nên kỳ lạ cúi đầu nhìn thằng con trai đang quỳ lạy bên dưới, khoé miệng hơi giật giật nhẹ hai cái khó phát hiện.

Tam điện hạ bỗng nhiên quỳ xuống cùng với chuyện hắn đang thỉnh cầu đẩy mọi việc lên một cao trào mới, nhưng hướng phát triển sự việc đã cách xa vạn dặm với kỳ vọng của nhị hoàng tử Quân Tu Nguyên rồi.

Muốn xác nhận việc này thật hay ra là chuyện rất đơn giản, tuy lục công chúa chỉ nghe tin vỉa hè nhưng khi hoàng thượng hạ chỉ phái người tới lãnh cung mang Đức phi và Hiền phi tới triều thẩm vấn thì chân tướng sự việc lập tức sáng tỏ, trước mặt văn võ bá quan Đức phi thừa nhận năm đó thu mua cung nữ tráo con với Hiền phi.

Hiền Phi khóc lóc kể lể, nói mình thế đơn lực bạc, mặc dù biết rõ con trai bị tráo cũng đành bất lực, thậm chí vì để con mình có thể sống lâu hơn mà không thể không coi như không biết việc này. Đối với nàng khi đó, người duy nhất có thể làm chủ cho nàng chính là hoàng thượng, nhưng hoàng thượng lại không tin, nàng bị kí.ch thích nên mới kích động rút dao đâm hoàng thượng bị thương.

Việc này nói ra khiến cả sảnh đường kinh hãi, với phần lớn mọi người ở đây thì chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi, nhưng ngay cả Đức phi cũng đã thừa nhận rồi, dường như cũng không còn chỗ nào đáng để hoài nghi thêm.

Nhưng chuyện đến đây còn chưa chấm dứt, thậm chí có thể nói, điều ra rõ thân phận Quân Tu Nhiễm mới chỉ là bắt đầu của rất nhiều chuyện mà thôi.

Hắn là con trai Hiền Phi khiến các đại thần trong triều cũng phát ra một trận phong ba cực lớn.

Hiền Phi là ai? Nàng tuy là hoàng phi Đại Viêm nhưng đồng thời nàng vẫn là công chúa hoà thân của Phù Phong Quốc, như thế tính ra Tam điện hạ chẳng phải cũng có một nửa dòng máu Phù Phong Quốc hay sao?

Đương nhiên, bất kể là đại thần quyền cao chức trọng thì cũng tuyệt đối không dám lấy việc Quân Tu Nhiễm mang nửa dòng máu hoàng thất Phù Phong ra để tỏ vẻ bất mãn trước mặt hoàng thượng, nhưng trong lòng một số đại thần vẫn không tránh khỏi chôn xuống một cục u, kể cả các đại thần ủng hộ tam điện hạ.

Bọn họ cho rằng, Hiền Phi nương nương cũng chỉ là một cái rằng buộc giao hảo giữa Phù Phong và Đại Viêm, mặc dù cung kính nàng nhưng cũng không thay đổi được sự thật nàng là công chúa Phù Phong, mà con trai nàng đương nhiên là hoàng tử Đại Viêm đáng giá được thần dân Đại Viêm tôn kính, nhưng nếu muốn đi tới vị trí kia thì…. Thật đúng là phải nghiên cứu kĩ càng hơn một chút.

Đây chính là đại sự liên quan tới huyết thống thuần khiết của hoàng thất, quốc gia thiên hạ giang sơn xã tắc đấy!

Hiền Phi được Hoàng Thượng xá tội, cho dù thái hậu nương nương vô cùng bất mãn nhưng bây giờ Hoàng thượng đã không còn là hoàng thượng của hai mươi năm trước làm gì cũng phải cẩn thận, bị thế lực khắp nơi cản trở nữa rồi, thái hậu bất mãn cũng không thể thay đổi sự thật Hiền phi được chuyển ra khỏi lãnh cung, trở về Sóc Hoa cung.

Không ai dám có ý kiến, dù sao hậu cung chính là hậu viện của hoàng thượng, y muốn đày ai vào lãnh cung, lại muốn thả ai ra ngoài đều theo ý mình, xem đi, ngay cả Hoàng hậu nương nương và Đức phi nương nương có Ngự sử phủ và Hữu tướng phủ hậu thuẫn mà vẫn bị đày vào lãnh cung, hoàng hậu còn bị trực tiếp phế vị.

Huống hồ việc này nói thế nào thì Hiền phi vẫn là người bị hại, trước mắt biên cảnh Đại Viêm và Phù Phong dường như có hơi bất ổn, mặc dù Hiền phi ở lãnh cung hai mươi năm, nếu sau này có biến mà nàng vẫn bị nhốt trong lãnh cung thì chắc chắn sẽ trở thành cái cớ cho Phù Phong quốc.

Vì vậy bọn họ không chỉ trích Hiền Phi nương nương, ngược lại chuyển sang Quân Tu Nhiễm.

Hắn là con trai Hiền Phi, như vậy hắn thân là hoàng tử Đại Viêm đồng thời còn là cháu ngoại của hoàng đế Phù Phong quốc, do đó có một số việc thoáng cái trở nên không giống nhau rồi.

Khi bầu không khí giữa các đại thần sóng ngầm mãnh liệt, một số người theo phe Quân Tu Nhiễm cũng xuất hiện một khe hở thì Đoan Mộc Vương phi Ninh Thanh đã tiến cung bái phỏng Hiền Phi nương nương.

Có tin tức truyền ra nói là Đoan Mộc Vương phi và Hiền Phi nương nương trò chuyện với nhau rất vui, không khí cực kỳ hòa hợp.

Vì vậy hạt giống chưa kịp nảy mầm trong lòng mấy vị đột nhiên tan thành mây khói, nghĩ bất kể Hiền Phi nương nương xuất thân ra sao thì Tam điện hạ vẫn là hoàng tử Đại Viêm chính chính tông tông, là Tam điện hạ được ngàn vạn dân chúng Đại Viêm truyền tụng, kính trọng tôn sùng!

Ngày kế tiếp, lão vương phi Phượng vương phủ tiến cung bái phỏng Hiền Phi nương nương, khi mọi người duỗi dài cổ chờ xem náo nhiệt thì thấy Hiền Phi nương nương tự mình tiễn đưa Phượng lão vương phi ra khỏi Sóc Hoa cung, sắc mặt hai người đều ôn hoà không hề có vẻ gì là gân cổ đỏ mặt.

Mọi người không khỏi thầm thì, nghĩ Phượng gia nhiều thế hệ trấn thủ Tây Vực chống lại Phù Phong Quốc, hai phe thù hận sâu nặng, bây giờ sao lão vương phi Phượng gia lại hữu hảo hoà thuận với Hiền phi nương nương công chúa Phù Phong thế này? Bấy giờ lại có người nhìn thấy Tam điện hạ cùng Phượng Lâu mỹ nhân ngồi uống rượu ở Túy Vân Lâu, không khí hoà thuận không hề có nửa điểm đối địch ác ý, thậm chí có người nghe được Tam điện hạ kể mình gặp chuyện xui xẻo được Phượng mỹ nhân nhẹ giọng an ủi.

Vì vậy lại thêm một vài quan viên tự động bóp nát nội tâm rục rịch, nói tuy rằng tam điện hạ là cháu trai hoàng đế Phù Phong thì sao? Chẳng lẽ còn có thể bán Đại Viêm cho Phù Phong à? Ngược lại ta cảm thấy hoàng đế Phù Phong trước mặt tam điện hạ còn phải nhượng bộ một chút mới đúng, làm cậu có dễ như vậy ư? Hơn nữa trong chuyện này tam điện hạ vẫn là người bị hại, lúc ấy hắn vừa sinh ra làm sao biết được chuyện người khác làm? Bây giờ lại dùng việc này công kích tam điện hạ thật đúng là quá không nói đạo lý rồi.

Hai luồng suy nghĩ trở nên mâu thuẫn, nhưng thái độ của hai nhà lại khiến cho sự việc cơ bản phục hồi nguyên trạng, đương nhiên vẫn còn một số người cổ hủ cứng nhắc cho rằng bất kể thế nào thì tam điện hạ chính là con trai Hiền phi huyết thống hoàng thất không thuần khiết, đường đường Đại Viêm há có thể chấp nhận một người chỉ có một nửa dòng máu Đại Việm làm chủ?

Đương nhiên loại lời này bọn họ cũng không dám nói ra miệng, Hoàng thượng vẫn còn cường tráng, thân là thần tử nếu dám nói ra chuyện đại nghịch bất đạo này mới đúng là chán sống! Nhưng trong lòng âm thầm nghĩ thì vẫn có thể đấy.

Nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử lại cắn chết chuyện này không nhả, muốn nhân cơ hội này chèn ép Quân Tu Nhiễm.

Xuất thân, ở thời đại lễ giáo sâm nghiêm này chính là chuyện trọng đại, cũng là phương thức vô cùng tốt để chèn ép một người.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thế cục trong triều đã biến đổi không nhỏ.

“Thật đáng thương, nghe nói Tam điện hạ đã giao tỷ ấn của cấm vệ quân ra rồi?”

Thời tiết đầu hạ hơi nóng, đã không còn ai hào hứng chạy tới tắm nắng dưới ánh mặt trời, trong hậu hoa viên Nghiêu vương phủ, dưới đình, Phượng mỹ nhân mềm yếu không xương ghé vào bàn đá mị nhãn như tơ nhìn cô gái thuỳ mị đối diện, cười dịu dàng nói.

Ngồi đối diện hắn không phải ai khác chính là Đoan Mộc Điềm, nghe hắn nói nàng cũng không thèm nhấc mi mắt lên, vẫn chuyên tâm pha trà thẳng tới khi trà mới ra hũ nàng mới bưng lên một ly thả xuống trước mặt hắn, thản nhiên mở miệng nói: “Cũng chẳng phải chuyện gì đáng lo sợ, chẳng qua là cái tỷ ấn thôi, bây giờ giao ra, nếu không nỡ thì về sau lấy lại là được rồi.”

Phượng Lâu nghe vậy không khỏi vui lên, nha đầu kia thật đúng là hung hăng càn quấy không biên giới rồi, nhưng hắn thích, vừa nhìn đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui toàn thân khoan khoái dễ chịu!

Cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm nhỏ, con mắt Phượng Lâu sáng ngời, ngẩng đầu đưa mắt nhìn Đoan Mộc Điềm càng thêm rực rỡ, nói: “Chỗ quận chúa đây đúng là rất nhiều trà ngon, hôm nay đi một chuyến không tính uổng công rồi.”

“Ta còn tưởng ngươi thích rượu hơn chứ, thứ đồ phong nhã như trà này có lẽ ngươi không để vào mắt đâu.”

Phượng mỹ nhân mím mím cặp môi đỏ mọng, cười hì hì: “Quận chúa ngài thật am hiểu người ta nha, nhưng nói sao thì đây cũng là trà thơm do chính tay quận chúa tự pha, kể cả nô tài không nuốt trôi thì cũng phải nếm thử, không thể lãng phí tâm ý của quận chúa được.”

Đoan Mộc Điềm chớp mắt liếc hắn một cái, lại bưng một ly thả xuống trước mặt hắn nói: “Vậy thì lại nếm thử một chén này.”

Hắn tiện tay cầm lên, còn chưa cho vào miệng đã chợt ngừng lại, trên mặt kinh nghi sau đó sắc mặt thay đổi, túm chặt gấu áo thì thào: “Kỳ lạ, rõ ràng cùng một ấm trà đổ ra, theo lý hương vị phải giống nhau mới đúng, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy?”

Đoan Mộc Điềm không trả lời hắn, lại duỗi tay bưng một ly đưa qua.

Dường như hắn cũng nổi hứng rồi, không chút khách khí đưa tay tiếp nhận, ba chén này hắn uống cực kì cẩn thận, quan sát, ngửi hương, sau đó nhấp nhẹ…

Nước trà vừa vào miệng, hắn chợt ‘phì’ một tiếng phun ra toàn bộ, sắc mặt xanh đỏ tím vàng vô cùng đặc sắc.

Đoan Mộc Điềm nghiêng người né tránh, dùng khăn lau lau phía trước giống như muốn đuổi thứ gì đó, nói: “Đây chính là trà ngon thượng đẳng, ngươi lại lãng phí như thế, quả nhiên không thể nếm được mấy thứ thanh nhã này mà.”

Phượng mỹ nhân không nhịn được hơi phát điên, dùng khăn lau nhẹ khoé miệng, nhíu mày nói: “Ta nói hai chén trước còn ổn, chén đầu trước đắng sau ngọt, chén thứ hai trước ngọt sau đắng, nhưng chén thứ ba là làm sao vậy? Quả thật là một ly lang cân thảo mà!

Đắng tới mức miệng hắn cũng run lên, vị giác mất sạch!

Nhìn mỹ nhân hờn dỗi nhíu mày, phong cảnh tuyệt đẹp. Đoan Mộc Điềm không khỏi cong môi nhẹ nhàng nở nụ cười, hỏi: “Muốn thêm một ly không?”

Lại thêm một ly?

Phượng Lâu liếc nàng, sau đó cắn răng dứt khoát nói: “Cho bổn vương thêm một ly nữa!”

Dưới cơn kích động, ngay cả tự xưng “Bổn vương” hắn cũng nói ra rồi, đúng là hiếm có.

Chén trà thứ tư xuất hiện trước mặt Phượng mỹ nhân, tựa như vẫn còn sợ hãi, thời điểm hắn bưng trà có hơi thoáng chần chờ một chút, nhưng dưới ánh mắt trêu tức của Đoan Mộc Điềm lập tức cắn răng bưng lên, cũng không cẩn thận xem ngửi nếm như vừa rồi, trực tiếp uống một ngụm.

Hắn đã quyết định, một chén này cho dù vừa đắng vừa chát vừa chua vừa cay thì hắn cũng kiên quyết không phun ra, phải nuốt xuống!

Trà vào miệng, hắn cũng đã nhắm mắt chờ đợi tra tấn bắt đầu nhưng bỗng nhiên lại mở mắt ra, bên trong hiện lên kinh ngạc, nước trà ngậm trọng miệng một lúc lâu mới chậm rãi nuốt xuống, có chút lưu luyến không rời.

Lần này hương vị lại khác biệt, mùi thơm ngát toả bốn phía, ngọt sướng miệng giống như quỳnh tương ngọc dịch, làm người ta cảm thấy thoải mái vui vẻ ngay cả linh hồn cũng như thấm hương phiêu đãng! Nhất là khi hắn vừa uống phải một ngụm trà đắng chát nên càng cảm thấy một ngụm này quá ngon, ngon tới mức hắn không nỡ nuốt xuống.

Một bình trà lại có nhiều biến hoá như vậy, mặc dù hắn kiến thức rộng rãi cũng chưa từng thấy qua. Không bàn kiến thức, cho dù là nghe cũng chưa từng nghe nói đấy!

Ánh mắt hắn rơi xuống ấm trà trên bàn đá trước mặt, dáng vẻ có hơi thèm thuồng, lại thấy Đoan Mộc Điềm thò tay thu hồi ấm trà có vẻ không muốn cho hắn uống nữa.

Hắn không khỏi nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt thêm mấy cái, sau đó duỗi ngón tay chỉ vào ấm trà, nói: “Bình trà này chắc không chỉ có bốn chén chứ?”

Nhìn cái ly bé xíu này, một ngụm cũng không đủ, đổ ra bốn chén hẳn vẫn còn ít nhất nửa ấm trà.

Nhưng mặc kệ hắn dùng đôi mắt trông mong cỡ nào, nàng cũng không định cho hắn uống tiếp, phối hợp thu chén về rửa sách, sau đó mở nắp ấm trà đổ thêm nước sôi rồi đổ đầy một cái ly lớn khác thả xuống trước mặt hắn nói: “Uống đi.”

Phượng mỹ nhân thấy vậy không khỏi rối rắm, nhưng hắn vẫn bưng cái ly lớn kia lên uống một ngụm nhỏ, sau đó không nhịn được nhướn mày.

Một ngụm này không có mùi vị gì cả, quả thực giống như nước sôi.

Hắn cúi đầu nhìn ly, lại uống một ngụm, vẫn là hương vị này, nhạt nhẽo như nước trắng, nhưng sau đó lại nổi lên mùi thơm ngát nhàn nhạt gần như không nhận ra được, phải tỉ mỉ thưởng thức mới có thể nghe thấy.

Đoan Mộc Điềm đặt ấm trà vào trong khay, nói: “Muốn uống bao nhiêu tuỳ ngươi, một bình này cho ngươi đấy.”

Hắn đang trầm tư suy nghĩ nghe vậy quay đầu nhìn nàng, bỗng nhiên cười khẽ, hỏi: “Trà này tên là gì?”

“Không có tên, ngươi nói nó tên gì thì nó tên đó.”

Phượng mỹ nhân nhíu mi, từ chối cho ý kiến với câu trả lời có lệ này, nhưng dường như hắn đã hiểu ra điều gì rồi.

Xem nàng chỉ ngồi yên lặng, không nhịn được hỏi: “Sao cô không uống?”

“Ta là phụ nữ có thai.”

“…” Được rồi, phụ nữ có thai, phụ nữ có thai lớn nhất!

Mắt hắn đảo rồi đảo, đảo tới bụng nàng, cẩn thận quan sát sau đó cười khanh khách nói: “Vài ngày không gặp, tiểu gia hỏa này hình như lại lớn lên một ít.”

Đoan Mộc Điềm nghe vậy cúi đầu, đưa tay khẽ vỗ về đáp: “Ta lại không nhìn ra, nhưng gần đây đúng là càng ngày càng sinh động.”

“Không phải là không chờ được nữa muốn chạy ra rồi chứ?”

“Có lẽ cảm thấy qua hơn hai tháng nữa mới đi ra, không khỏi có hơi thấp thỏm không yên.”

Phượng Lâu vui vẻ nói: “Có gì mà thấp thỏm không yên? Có mẫu thân đẹp thế này tiểu gia hoả không chờ được muốn gặp một lần mới phải, sau này sẽ bám ngươi không thôi cho xem.”

Đoan Mộc Điềm không nhịn được tưởng tượng thoáng một cái tình cảnh kia: một nhóc con phấn điêu ngọc mài dùng cả tay lẫn chân bám lấy nàng, miệng nhỏ nhúc nhích, đôi mắt đầy linh khí mở to…. Sao lại đáng yêu như vậy chứ?

Gần này nàng rất hay tưởng tượng tới những cảnh này, nhưng cũng mau chóng hồi thần quay đầu nhìn Phượng Lâu, nói: “Hôm nay mời ngươi uống trà là muốn cám ơn ngươi đấy.”

“Cám ơn ta cái gì?” Hắn uống một ngụm trà nhạt nhẽo vô vị kia, đột nhiên cảm thấy mùi thơm tứ phía, hương vị cũng rất không tồi, lập tức uống  thêm một ngụm nữa, hơi tiếc nuối thở dài nói, “Nhớ khi xưa quận chúa ngài chẳng thèm ngó tới tam điện hạ, ngay cả liếc mắt nhìn cũng khinh thường, thời gian đó thật là sung sướng mà. Đáng tiếc từ khi ngài gả vào Nghiêu vương phủ thì không còn được nhìn thấy cảnh đẹp như thế nữa, sao quận chúa có thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy hả?”

Nói cái gì đấy? Thay lòng đổi dạ?

Hắn không nhìn được người ta sống tốt sao, còn cảm thấy vợ chồng người ta tình cảm nồng đậm khiến hắn không có trò hay để xem?

Quay mắt nhìn Đoan Mộc Điềm hai mắt lạnh lẽo bất thiện, hắn càng cười như hoa nở, nụ cười ẩn chứa ý vị thâm trường nói tiếp: “Ta thì lại không thèm để ý mấy cái loạn thất bát tao gì mà huyết thống thuần khiết hay không, chỉ cần Tam điện hạ là hoàng tử Đại Viêm, là con trai hoàng đế Đại Viêm là đủ rồi. Về phần những chuyện khác, ta tin tưởng tam điện hạ chắc sẽ không đến mức cố kỵ cái gọi là cậu cháu họ hàng gì đó mà không để ý tới lợi ích quốc gia, hắn hình như không có lương thiện như vậy đúng không?”

Một câu cuối cùng làm cho Đoan Mộc Điềm không nhịn được cười thành tiếng.

Đúng vậy đấy, hắn nào có thiện lương như vậy?

Lúc hành hạ Phong Ngọc Diễn chỉ cho hắn ăn cháo trắng, khi cản đường bắt cóc tống tiền ba mươi vạn hoàng kim, khi Phong Ngọc Ngân tự tiện xông vào tân phòng bọn họ ý đồ bất chính, khi bắt Phong Ngọc Ngân rồi xảo trá lừa Phong Ngọc Diễn…. những chuyện đó có lần nào hắn khách khí nương tay?

“Trân bảo trong Trân Bảo Các nhiều vô số, sau khi ngươi cướp sạch cũng không thấy ngươi chia cho bọn ta một chút nha.”

“Chậc chậc ~ quận chúa ngài thật đúng là càng ngày càng biết tính toán vì Tam điện hạ.”

“Ngươi sai rồi. Hiện tại tất cả mọi thứ trong Nghiêu vương phủ đều thuộc sở hữu của ta, cho nên ta chỉ là tính toán vì mình thôi.”

“…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play