Nàng rất không muốn tiến cung, cho dù nàng cảm thấy đêm Trừ Tịch hôm qua rất tốt đẹp, nhưng dù sao đêm 30 có một đám người quấy rối cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì, đúng là phí của giời!
Nhưng hôm nay, nàng vẫn phải tiến cung như cũ, hơn nữa lại còn phải thỉnh an sớm.
May mắn thay, Hoàng hậu đã bị phế, đày vào lãnh cung nên người phải thỉnh an chỉ còn Hoàng thượng và Thái hậu nương nương, phải xem nàng có vui vẻ không đã, hơn nữa cái này là thỉnh an chứ có phải bạch thỉnh đâu, tiền lì xì tất nhiên phải có.
Điều này xoa dịu lòng nàng chút ít đối với chuyện nàng không tình nguyện đi.
Nhưng mà Tết Âm lịch lần đầu tiên, có lẽ tất cả các nương nương sẽ đưa tin đến chỗ Thái hậu, bọn họ tiến cung thì tất nhiên là có thể gặp mặt các nàng, đến lúc đó vãn bối sẽ hành lễ, thu tiền mừng tiền, cùng nhau ăn cơm trưa xong thì có thể về nhà rồi.
Ngồi đối diện, Quân Tu Nhiễm đang vẽ đôi lông mày tinh tế của nàng, thấy đôi đồng tử của nàng chuyển động, bèn không khỏi mỉm cười nói: “Đang suy nghĩ gì thế?”
“Ta đang nghĩ bao giờ có thể đi ra khỏi cung để về nhà.”
È hèm, về nhà sao?
“Điềm Điềm không thích ở trong hoàng cung sao?”
“Chủ yếu là không thích người chỗ đó.”
Hoàng cung đối với nàng cũng chỉ là một nơi để ở thôi, không sao cả, hơn nữa, nơi đó tráng lệ, cảnh sắc hợp lòng người nên đại đa số mọi người đều ưa thích, nhưng bởi vì trong hoàng cung trừ phong cảnh ra còn có một đám người xấu xa, vì vậy mà ở đó biến thành nơi dơ bẩn nhất trên đời, bề ngoài xa hoa cũng không che được nổi sự vô tình, cho nên nàng không thích là đúng rồi.
Nàng không phải không ưa thích hoàng cung, mà là không thích gặp đám người trong cung kia.
Nhưng cho dù không thích, hôm nay cũng nhất định phải đi thỉnh an một chuyến, nghĩ đến cái gọi là “yến tiệc gia đình” đêm giao thừa hôm qua, nàng lại bĩu môi, đã ngủ một giấc, hôm nay còn phải đối mặt với bọn họ, nàng bĩu môi lần nữa.
Hắn còn đang tỉ mỉ phác thảo đôi mày thanh tú cho nàng, đến lúc này cũng hạ nét bút cuối cùng, lui về phía sau hai bước rồi cẩn thận thưởng thức tác phẩm của mình, đến khi thấy thỏa mãn mới buông bút vẽ lông mày xuống, khẽ nói: “Vậy tạm thời nhẫn nại trong thời gian này, lần này là trò tiêu khiển nhàm chán, có lẽ sẽ không cảm thấy không thích.”
Cái này là kinh nghiệm mà chàng nói ư?
Nàng nhìn hắn, sóng mắt dịu dàng, lưu chuyển ra ngàn hoa vạn hoa, làm lòng hắn mềm nhũn, kìm lòng không đậu cúi người hôn một cái trên mặt nàng.
Tiểu mỹ nhân nhà hắn luôn điềm tĩnh gần đây càng ngày càng kiều mị rồi, quyến rũ hắn làm cho lòng hắn nhộn nhạo, tâm động không thôi, thèm nhỏ dãi, muốn xé nát y phục của nàng, sau đó này nọ với nàng.
Nghĩ như vậy, hắn liếc thầm về cái bụng chưa lồi lên của nàng, ánh mắt mang theo vài phần oán niệm.
Quân Tu Nhiễm thản nhiên nắm tay Đoan Mộc Điềm đi đến trước mặt Hiền phi, tiện tay cầm cây chổi trong tay người đặt sang một bên, dìu người vào trong phòng, nói: “Những chuyện lặt vặt này người cứ nói với con một tiếng, để cho người hầu làm là được rồi.”
Trong lãnh cung này không có nô tài để sai bảo, ngoại trừ theo thường lệ mỗi ngày sẽ có người đưa đồ ăn và đồ đạc tới bên ngoài, những thứ khác nếu cần phải tự mình làm, nhưng mà Quân Tu Nhiễm đã phái người trông coi gần đó, nếu Hiền phi có việc gì cần sai bảo chỉ cần nói một tiếng là được.
Nghe lời nói của Quân Tu Nhiễm, Hiền phi chỉ mỉm cười, nói: “Không có gì, chỉ là việc nhỏ thôi, đã thành thói quen rồi.”
Quân Tu Nhiễm đỡ bà vào nhà, để cho bà ngồi xuống ghế, sau đó quỳ xuống thỉnh an.
Khuôn mặt Hiền phi có phần hoảng hốt, mái tóc rối bời được vén lên, lộ ra ánh mắt dịu dàng đầy hơi nước, kinh ngạc nhìn hai người, ngây ra một lát liền vội vàng vươn tay đỡ bọn họ dậy, nói: “Mau đứng lên, mặt đất rất lạnh, nghe nói con có bầu, vết thương lúc trước còn chưa hồi phục, ngàn vạn lần đừng để bị lạnh.”
Hai người bị Hiền phi kéo lên, bỗng nhiên bà đưa tay lục lọi trên người, sau đó tháo một cái vòng tay từ trên cổ tay xuống, trực tiếp đeo lên tay Đoan Mộc Điềm, nói ra: “Ta ở trong lãnh cung nhiều năm, cũng không có thứ gì tốt, cái vòng này là vật mẫu thân của ta tặng ta lúc xuất giá, ta luôn giữ theo bên người, bây giờ ta tặng con.”
Mẫu thân?
Đoan Mộc Điềm sững sờ, nói gấp: “Đồ vật quý trọng như vậy, người cứ giữ lại bên mình đi, con cũng không…”
“Đừng, con cứ cầm lấy, đấy là quà ta tặng con dâu.”
Quân Tu Nhiễm đứng bên cạnh cười thầm, nghe vậy cũng mở miệng nói: “Nếu là mẫu phi tặng con dâu, nàng cũng đừng có từ chối nữa, vòng tay này xem ra rất quý giá, có lẽ giá trị không ít bạc.”
Còn không phải à? Vàng ròng nguyên chất nạm chín viên đá lớn màu lam, mỗi một viên đá xung quanh khắc hoa văn tinh xảo, không nói đến kỹ thuật khéo léo, chỉ riêng chín viên đá lớn này đã có thể được coi là báu vật vô giá rồi.
Hiền Phi nhìn kĩ chiếc vòng trên cổ tay Đoan Mộc Điềm, làm như không nghe thấy lời nói của con trai mình, chỉ nói: “Bàn tay này thật đẹp.”
Bọn họ không sợ hãi không kiêng nể gì mà nói tự nhiên, cố ý để cho lời nói bới móc đến tai Hoàng hậu và Đức phi khiến bọn họ phẫn hận không thôi, trong lòng lại sinh ra cảm giác mất mát nhàn nhạt, còn lạnh hơn cả tuyết đọng bên ngoài, lại khiến bà ta không nhịn được loại xúc động muốn lui bước, nhưng vừa bước chân lên lại đặt chân xuống tại chỗ.
Ánh mắt của bà ta đảo qua trên người Hiền phi và Đoan Mộc Điềm, cuối cùng rơi xuống người Quân Tu Nhiễm, nói: “Nếu để cho đại thần trong triều biết rõ Tam điện hạ đúng là con gái của Hiền phi – công chúa Phong Quốc, hay vẫn là cháu ngoại ruột của Phong Quốc vương, không biết sẽ như thế nào?”
“Năm đó mẫu phi hòa thân Đại Viêm, chính là thân phụ lấy trách nhiệm để hai nước giao hảo, những năm gần đây biên quan hai nước cũng không chiến sự. Bổn vương thân là hoàng tử Đại Viêm, cũng là cháu ngoại trai của Phong Quốc vương, sau này cùng ở chung tự nhiên sẽ dễ dàng hòa thuận.”
“Ồ, Tam điện hạ ngươi cho là vậy sao? Vậy không bằng chúng ta thử xem? Xem đại thần trong triều bọn họ có thể thản nhiên tiếp nhận thân phận của ngươi hay không, nhất là.. Phượng gia.”
“Nếu như bà có thể còn sống truyền tin tức đi.”
Bà ta nhìn Quân Tu Nhiễm, ánh mắt mập mờ, thần sắc hoang mang, tay khép chặt lại vào trong tay áo, bỗng nhiên cười lạnh.
“Ngươi muốn giết ta ư? Cho dù bản cung bây giờ thất thế, lưu lạc trong cung thì cũng không phải ngươi có thể khống chế được sinh tử của ta! Quân Tu Nhiễm, ngươi chỉ là đồ yêu nghiệt, đừng vội cho rằng gần đây thanh danh hiển hách, được triều thần và dân chúng ủng hộ liền không lo ngại tùy ý làm bậy, cho rằng tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay ngươi.”
“Bản vương chưa từng cho rằng như vậy, Hoàng hậu nương nương cũ, bà thật quá để mắt đến bản vương rồi.” Hắn mở miệng một tiếng Hoàng hậu cũ hai tiếng Hoàng hậu cũ, khiến lòng Hoàng hậu tràn đầy buồn giận, bà ta cố gắng bĩnh tĩnh lại, không để trong lòng gợn sóng.
Quân Tu Nhiễm nhìn như không thấy, tiếp tục mỉm cười nói: “Mười năm trước, bản vương hai bàn tay trắng còn bị vô số người xa lánh, ức hiếp, phỉ nhổ, bà đoán xem mười năm sau, bản vương từng bước một đi đến địa vị cao ra sao? Dù sao phụ hoàng đang tuổi trung niên, thống trị Đại Viêm mười năm hai mươi năm cũng không có vấn đề gì, lại mười năm sau nữa, bản vương cũng mới vừa vào tuổi xây dựng sự nghiệp, có một số việc vốn không cần lo lắng.”
“Ngược lại lthì thái tử… À, trước kia Thái tử phản bội chạy chốn ra kinh thành, chiếm giữ Du Châu cùng mười vạn tàn binh phản công triều đình, theo long quân, Đông Nam hải quân, ngự lâm quân, còn có tất cả phủ quan binh toàn bộ tránh lui.”
Hoàng hậu tái mặt đi, bà ta sao không biết Quân Tu Thiện bây giờ chỉ là đang giãy chết thôi? Nhưng mà còn có thể chống đỡ là vẫn còn hi vọng sống!
Quân Tu Nhiễm nghiêng người dựa vào cái bàn đã hơi cũ nát, lạnh nhạt nhìn hai người xâm nhập, còn nói thêm: “Hôm nay là Tết Âm lịch đầu tiên, thời gian tốt như vậy, bản vương mang ái phi tới thăm mẫu thân, một nhà hòa thuận vui vẻ, hai vị nếu không cảm thấy phiền toái thì hôm khác lại đến, hôm nay đừng xuất hiện ở đây quấy rầy người một nhà chúng ta nói chuyện phiếm.”
“Ngươi…”
Đoan Mộc Điềm thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, không kiên nhẫn chau mày, nói: “Chàng cần gì dong dài, trực tiếp đuổi hai người họ ra ngoài là được rồi, cũng không phải là không thể.”
“…”
Hôm nay thỉnh an miễn cưỡng coi như hoàn hảo, hai vợ chồng ngồi lại lãnh cung cũng lâu hơn lúc ở chỗ Thái hậu nhiều, hàn huyên hồi lâu rồi mới xuất cung.
Hiền phi nhìn bóng lưng con trai con dâu biến mất, bỗng nhiên biến sắc nở nụ cười hết sức quỷ dị, quay người đi về phía phòng hai vị kia
Mà Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm trở về Nghiêu vương phủ, an ổn chờ đợi trong phủ, im lặng hưởng thụ hạnh phúc, thế giới của hai người không còn buồn chán.
Trừ hai ngày đầu tiên, còn lại hai người có thể đi thăm bạn bè và người thân, nhưng mà Đoan Mộc Điềm chỉ đến hoàng cung, những nơi khác nơi thì nàng không muốn đi, nơi thì không cần nàng tự đi, sau đó liền ở lại trong Nghiêu vương phủ, chính thức bắt đầu an tâm dưỡng sức, đương nhiên thường xuyên có vài đại thần trong triều và gia đình đến thăm Nghiêu vương phủ, nàng là nữ chủ nhân nên vẫn cần phải chiêu đãi các nữ quyến.
Sau đó, tháng giêng bận rộn đi qua, mọi người cũng dần dần khôi phục quy luật sinh hoạt bình thường, trong nháy mắt, rằm tháng giêng đã tới rồi.
Đương nhiên vui mừng cùng dân chỉ là cái hình thức thôi, quý nhân lộ mặt, vạn dân nhìn kĩ thấy vô số thị vệ xung quanh bảo hộ bọn họ đặt đèn lồng, treo đèn lồng rồi ăn bánh trôi, coi như là xuất cung vui vẻ cùng dân chúng, lại để cho mỗi người hưng phấn kích động không thôi, thụ sủng nhược kinh tựa như phúc ba đời.
Ngày đó, Quân Tu Nhiễm lại sớm lẻn trốn việc đi theo sau lưng Hoàng thượng, thời gian tốt như vậy nên ở chung một chỗ với ái phi thân yêu, tân hưởng thời gian tốt đẹp, không cần lãng phí thời gian quý giá ở cùng với đám người kia!
Hai người đi trên đường, không mang theo hộ vệ, nắm tay nhau đi dạo mấy lần trên con đường kinh thành náo nhiệt.
Nhưng có thể ăn bánh trôi ở đâu? Phố lớn ngõ nhỏ ở bên trong đầy quà vặt đặc biệt, tự nhiên muốn đem mấy món nhìn thuận mắt ra nếm thử, ăn mãi đến khi miệng đầy dầu mỡ, đến nỗi dạ dày trướng ăn không vào nữa, đi một vòng rồi lại đói bụng.
Trên đường có người đoán đố đèn, hắn che chở giúp cho nàng đi vào, đảo mắt đã trở ra, trên tay nàng lúc này là một chiếc đèn lồng vô cùng xinh đẹp tinh xảo..
Bên kia hối hả đi thả hà đăng, hai người liền chen vào trong đám người, đem hà đăng nhẹ nhàng thả vào trong nước, nhìn nó xuôi dòng trôi đi, mang theo cùng chung một nguyện vọng.
Sau lưng chợt có pháo hoa bay đầy trời, trên không trung là một khoảng trời sáng chói.
Hai người mười ngón đan xen, nắm chặt tay nhau, dưới màn pháo hoa mê ly, trong cảnh ồn ào náo nhiệt, ánh mắt so với pháo hoa càng sáng lạn, càng sáng chói.
Mười lăm tháng giêng là ngày hội nguyên tiêu, bọn họ sưu tập một số lượng lớn đèn lồng cùng với giấy màu sợi tơ bằng trúc để chế tác đèn lồng, chất đầy trong mấy xe ngựa to mang đến đến long quân trung, để cho mỗi quân đoàn bên ngoài đều treo đầy đèn lồng, có tinh xảo, có bình thường, có xiêu xiêu vẹo vẹo không ra bộ dạng.
Những đèn lồng này có cái là có sẵn, nhưng đa số là do các tướng sĩ tự mình làm, ví dụ như những cái đặc biệt hoàn mỹ, lại ví dụ như những cái cơ bản không nhìn ra hình dạng, ọp ẹp vô cùng thê thảm. Hôm nay bên trong bên ngoài quân doanh vô cùng náo nhiệt, còn náo nhiệt hơn năm trước, bởi vì hôm nay không chỉ là tết nguyên tiêu, càng quan trọng hơn là, Vương phi của bọn họ hôm nay cuối cùng đã tới Thanh Già quan, bọn họ đã trở lại gặp nhau!
Toàn bộ quân doanh đều giăng đèn kết hoa, nhất là vị trí quan trọng, trông đến là vui vẻ, ngàn vạn các tướng sĩ cùng nhau làm, nghiễm nhiên bố trí nơi đó thành phòng tân hôn hỉ đường. Hôm nay là ngày mà Vương gia và Vương phi gặp lại nhau sau gần mười tám năm chia lìa, thật đúng là ngày đại hỉ! Nếu không phải là điều kiện không cho phép, bọn họ còn muốn mang mũ phượng khăn quàng vai, lụa hoa đỏ thẫm, bái đường lần nữa cũng không quá đà!
Bên ngoài vui mừng, bên trong chủ doanh, Đoan Mộc Tranh và Ninh Thanh ngồi yên lặng nhìn nhau, mãi lâu vẫn không nói gì.
Không nói không có nghĩa là không có gì để nói.
Rõ ràng là có rất nhiều chuyện muốn nói với đối phương, nhưng lúc này gặp nhau rồi, đột nhiên lại phát hiện không biết nên nói gì cho phải.
Ninh Thanh đưa tay kéo áo choàng chống tuyết xuống, để lộ khuôn mặt, ngượng ngùng kèm theo thấp thỏm không yên sờ lên đầu mình, nói: “Có phải thiếp xấu đi rồi không?”
Bà từng cắt tóc muốn đi tu, từ lúc gặp Điềm Điềm đến giờ cũng chưa được bao lâu, tóc vẫn còn ngắn, trông rất xấu.
Chính bà tự cho là như thế.
Đoan Mộc Tranh đưa tay sờ mái tóc ngắn hơi rối loạn vì đội mũ, đau lòng dâng lên, trong lòng lại kích động, nỗi tơ vương suốt thời gian dài bộc phát, y giang hai cánh tay ôm chặt bà vào lòng.
“Trong mắt ta, không có ai đẹp hơn nàng cả.”
Đã mười tám năm nhớ nhung. đột nhiên gặp lại, hơi thở không như xưa, nhưng lại vẫn quen thuộc như cũ, vẫn khiến lòng bà vui mừng an tâm.
Bà hơi thất thần, sau đó mắt dâng hơi nước, trở tay ôm chặt lấy eo y.
“Phu quân.”
Một tiếng “phu quân” này ẩn chứa nỗi tơ vương và sự tủi hờn, mười tám năm, bà đã đợi mười tám năm!
Bà từng cho rằng cuôc đời này không có cơ hội gặp lại y, không có cơ hội gọi y là phu quân nữa, bà từng cho rằng sẽ bị nhốt trong hoàng cung Liên Nhạc, đến chết cũng không được về mộ phần Đoan Mộc gia, bà từng cho rằng… Từng cho rằng…
Một tiếng “Phu quân” này cũng khiến cả người Đoan Mộc Tranh run lên, ê ẩm chua chát rồi lại ngọt ngào dần lan tỏa khắp đáy lòng.
Y cho rằng cả đời này cũng không được nghe bà gọi y là phu quân nữa, không có cơ hội ôm bà vào lòng, khẽ cắn tai bà, gọi bà: “Thanh Nhi.”
Màn cửa bỗng nhiên hơi nhấc lên, như thể có gió thổi bay một góc màn, không cẩn thận kinh động đến hai người đang ôm nhau trong doanh.
“Vút!” Nghe như tiếng không khí bị cắt đứt, nương theo đó là một ánh bạc lạnh lẽo bắn thẳng ra ngoài cửa, có tiếng hét kinh hãi vang lên, sau đó có người lăn cù cù ra ngoài, tiếng la bị người ta vội vàng bịt lại.
Cách đó không xa, từ trong doanh có thể trông thấy bóng người lập lòe, sau đó nhanh chóng ổn định.
Đoan Mộc Tranh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, vẻ mặt lạnh lùng. Ninh Thanh trong lòng y đỏ bừng mặt, khóe môi khẽ cười.
Ngoài doanh, có người lăn trong đống tuyết, giúp nhau bịt miệng lại, yên lặng ẩu đả, trách cứ lẫn nhau không cẩn thận nên kinh động đến vương gia và vương phi, bằng không thì không chừng có thể nhìn thấy nhiều cảnh đặc sắc hơn nữa, bây giờ mới chỉ thấy ôm thôi đó!
E hèm, trong mắt ta, không có ai đẹp hơn nàng.
Hỏng rồi, Vương gia ra!
Đoan Mộc Cảnh dựa cột cờ đứng ở xa xa, nhìn cảnh náo nhiệt bên này, không khỏi cười khẽ một tiếng, sau đó ánh mắt chuyển vào trong doánh, ánh mắt chứa vẻ mừng vui và yêu thương.
Có binh sĩ vội vàng chạy tới, trình một phong thư lên, nói: “Thế tử, ngài có thư.”
Đoan Mộc Cảnh sững sờ, ngơ ngác đưa tay nhận lấy, cúi đầu nhìn thấy năm chữ xinh đẹp “Đoan Mộc Cảnh thân ái” thì mới biến sắc, vội đưa tay bóc thư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT