Kinh thành vì vậy mà huyên náo, lời đồn bị ngăn chặn, cuối cùng dân chúng cũng nhớ tới vị kỳ nữ từng vung roi quất ngựa rong ruổi chiến trường, nhớ đến nàng từ đối diện đế vương chờ lệnh vì dân, nhớ nàng từng nổi cơn trừng trị tham quan ác bá.

Tất cả chửi rủa vũ nhục đều biến mất từ giờ khắc này, mọi người xấu hổ không thôi bởi hành động lấy oán trả ơn vong ân phụ nghĩa của mình, vì thế thay đổi thái độ càng thêm mãnh liệt, lập tức nổi giận quát mắng quan viên dâng tấu buộc tội Đoan Mộc vương gia, mắng họ ti bỉ vô sỉ, âm hiểm vô cùng!

Trong tiếng xôn xao hỗn loạn, Quân Tu Nhiễm đỡ ái phi lặng lẽ rời khỏi khán đài, rời khỏi quảng trường, rời khỏi chợ, đi về phía Đoan Mộc vương phủ.

Lời đồn bên ngoài không cần bọn họ quan tâm nữa, sau một kích đột ngột của Đoan Mộc Điềm liền có người trà trộn trong dân chúng tiếp tục châm ngòi thổi gió, đốt sạch toàn bộ chông gai cản trở Ninh Thanh về nhà, trả lại một đường quang đãng thênh thang.

Trận đến rồi đi này không hề xuất hiện sự việc ngoài ý muốn, ám tiễn trong dự đoán cũng không có động tĩnh, giống như những người đó đều bất tri bất giác đồng tình với hành vi của Đoan Mộc Điềm, không hề có ý ngăn trở.

Tình huống này vẫn khiến Đoan Mộc Điềm hơi bất ngờ, nhưng sau khi nói một trận nàng lại cảm thấy mệt mỏi, thân thể choáng váng từng cơn, hơn nữa còn chưa trở về Đoan Mộc vương phủ đã không nhịn được nôn rồi.

Mấy ngày gần đây phản ứng thai nghén vừa giảm bớt thì lại bị hai ngày mệt nhọc này làm cho phát tác trở lại.

Quân Tu Nhiễm nhẹ vỗ lưng cho nàng, cũng chỉ có thể cau mày đau lòng chứ không làm gì được, ngay cả muốn ngăn cản nàng làm việc vất vả cũng không thể nói ra lời.

Nói thế nào? Làm sao nói?

Hắn có thể ngăn cản nàng quét sạch lời đồn vì nghênh đón mẫu thân trở về sao?

Không thể! Cho nên hắn chỉ có thể ở bên cạnh giúp nàng, che chở nàng, tận lực giải quyết tốt một số chuyện, cũng làm cho nàng thoải mái một chút, không phải vất vả thêm.

May mắn chuyện đã hoàn tất, những việc còn lại không cần nàng tự thân vận động, cuối cùng cũng có thể an tâm tĩnh dưỡng.

Xe ngựa lộc cộc đi về hướng Đoan Mộc vương phủ, ở góc đường phía sau có ‘bọ ngựa’ gặp nhầm ‘chim sẻ’, dẫn tới một trận chém giết tanh tưởi, có người máu tươi phun năm bước, có người hồn về tây thiên, có người đầu một nơi thân một nẻo, từ này về sau không thể cống hiến cho chủ tử của bọn họ nữa.

“Khốn kiếp!” Trong một khu nhà tráng lệ, có người dùng sức quét ngang mặt bàn, toàn bộ ấm trà hoàng kim bay tứ tán, rơi xuống đất nát vụn, nhưng giờ phút này hắn không có tâm tình tiếc rẻ, chỉ dùng bộ mặt vặn vẹo, đôi mắt dữ tợn rít gào: “Phế vật! Bổn vương nuôi các ngươi lâu như vậy để làm gì? Phái nhiều người như thế, không những không cản được người mà ngay cả mặt cũng chưa lộ ra đã bị người ta đạp xuống? Nói cái gì thương vong thảm trọng chỉ có mấy người các ngươi thoát khỏi? Các ngươi còn mặt mũi trở về gặp bổn vương?”

Mọi người chật vật quỳ trước mặt hắn, đầu cúi thật thấp không dám nói đỡ một câu.

Hướng gió ở kinh thành chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi, hoặc có thể nói là sau mấy câu ngắn ngủi liền thay đổi, làm cho phe bên Đoan Mộc vương phủ thở phào, cũng đồng thời làm cho phe đối địch càng thêm khẩn trương.

Nhưng chuyện đã đến nước này cũng là lòng người hướng theo, mặc kệ bọn họ cố gắng thế nào cũng không thay đổi được, trừ phi bọn họ bằng lòng mạo hiểm bỏ mặc thiên hạ, nhưng nếu thật sự làm như vậy thì cũng mất nhiều hơn được.

Bọn họ tân tân khổ khổ mưu tính cũng không phải vì mất đi dân tâm, làm cho dân chúng bất mãn oán giận bọn họ.

Trong kinh thành vẫn ầm ĩ như cũ, hơn nữa tới gần cuối năm, vốn là thời gian náo nhiệt nhất, bất kể là người bình thường hay bận rộn thì giờ phút này cũng nhàn hơn ít nhiều, bắt đầu chuẩn bị cho năm mới, vì thế tốc độ truyền bá lời đồn càng nhanh chóng hơn.

Mà Đoan Mộc Điềm ở Đoan Mộc vương phủ hai ngày, đợi lão Vương phi chẩn đoán, sau khi không còn gì đáng ngại thì hai vợ chồng cũng rời về Nghiêu vương phủ.

Sắp qua năm mới, nàng thân là con gái đã xuất giá chung quy không thể ở nhà mẹ đẻ, hơn nữa đây còn là cái tết đầu tiên sau khi nàng xuất giá.

Lão Vương phi ngồi trong phòng nhìn tuyết rơi bên ngoài, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Hai người Điềm Điềm vừa rời đi, bà liền cảm thấy vương phủ lạnh hơn rất nhiều, ngay cả hai tỷ đệ Đoan Mộc Nguyệt thường ngày lui tới hoạt bát cũng bởi vì quận chúa tỷ tỷ rời đi mà có vẻ sa sút.

Nghiêu vương phủ trái lại náo nhiệt hẳn lên, trên dưới quý phủ phút chộc đều trở nên tất bật, vội vàng chuẩn bị cho năm mới, ngoài ra đương nhiên còn cẩn thận chăm sóc vương phi, trong bụng vương phi chính là tiểu chủ tử của vương phủ đó!

Đoan Mộc Điềm nghiễm nhiên trở thành oa nhi dễ vỡ cấp bậc quốc bảo, bên cạnh lúc nào cũng có nha hoàn cẩn thận đi theo hầu hạ, chuyện này cũng vì nàng luôn ở trong phòng gần như không ra cửa nên bọn nhà hoàn chỉ thi thoảng đảo quanh, vẫn còn trong phạm vi nàng chịu đựng được.

Các loại phản ứng có thai trên cơ bản đã dần biến mất, khẩu vị của nàng cũng tốt hơn nhiều, nhưng đối mặt với đủ loại đồ bổ như nhân sâm tổ yến mà quản gia đưa tới hàng ngày, khẩu vị vừa chuyển biến tốt của nàng nhất thời lại kém xuống.

Đùa cái gì?

“Ai, Vương phi, ngài bây giờ là người có thai, lúc trước còn bị thương rồi trúng độc không thể lơ là, nên cẩn thận bồi bổ mới có thể khang phục, tiểu chủ tử cùng càng khoẻ mạnh.”

Thấy Vương phi ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn các loại đồ bổ đưa tới, hoàn toàn thờ ơ, quản gia nhất thời nóng nảy chạy tới khuyên bảo vương phi.

Đoan Mộc Điềm đang làm đồ lót, mỗi đường kim mũi chỉ đều cực kì cẩn thận, thẳng đến khi hoàn thành cái quần tinh xảo lại vô cùng thoải mái, hoàn toàn không thèm để ý tới lời khuyên bảo của quản gia.

Cuối cùng, trong tiếng nói liên miên cằn nhằn kia, nàng cũng không kiên nhẫn nổi liền ngẩng đầu nhìn hắn: “Không cần ăn mấy thứ này, mọi việc phải có chừng mực mới tốt, ăn quá nhiều đồ bổ sẽ ảnh hưởng tới cơ thể ta, cũng không tốt với đứa nhỏ.”

“Làm sao có thể? Tiểu chủ tử đang ở thời kì phát triển, cần dinh dưỡng nhất.”

“Quá nhiều dinh dưỡng sẽ béo.”

“Béo mới tốt thôi. Vương phi cũng không cần lo lắng chuyện thân thể biến dạng, khi có thai đương nhiên sẽ béo một chút, chờ tiểu chủ tử ra đời một thời gian sau vương phi cũng sẽ khôi phục vóc dáng thôi.”

Đoan Mộc Điềm thản nhiên liếc hắn một cái, nói: “Quá béo không tốt cho cơ thể, hơn nữa đứa nhỏ to quá cũng không dễ sinh, rất có thể bị khó sinh.”

Lời này vừa nói… Sắc mặt quản gia lập tức biến đổi, sợ hãi nói: “Vương phi đừng nói những lời điềm xấu này, ngài và tiểu chủ tử đều là người đại phú đại quý, nhất định có thể thuận lợi, mẫu tử bình an.”

“Cái này có gì mà điềm xấu? Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi, đứa nhỏ quá to quả thật rất dễ khó sinh, cũng không tốt cho thân thể đứa nhỏ. Mấy đồ bổ dưỡng này đều mang đi đi, đừng đưa tới nữa, ta không thích.”

Quản gia không khỏi giật giật khóe miệng, Vương phi ngay cả từ kiêng kị như “Khó sinh” cũng nói ra rồi, hắn thân là nô tài làm sao còn dám tiếp tục lắm miệng khuyên bảo? Chỉ đành sầu mi khổ kiểm bảo người bưng xuống, âm thầm nghĩ trở về phải tìm vương gia khuyên bảo vài câu, bây giờ vương phi đang là lúc cần bồi bổ, chỉ ăn đồ bình thường làm sao được?

Nhưng khi hắn đi tìm Vương gia nói chuyện, lại được câu trả lời là ánh mắt thản nhiên của vương gia, sau đó nói một câu: “Nếu nàng không thích ăn, vậy đừng đem tới trước mặt nàng nữa, ăn nhiều mấy thứ này quả thật không tốt.”

“…”

Quản gia đứng trong gió hỗn loạn, trực giác nghĩ: Vương gia Vương phi không phải người cùng thế giới với mình!

Tam điện hạ mới không để ý tới hắn, nói xong câu đó liền đi thẳng về hậu viện gặp ái phi thân yêu!

Trong nháy mắt, mấy ngày trôi qua, giao thừa cũng tới.

Toàn bộ thế giới đều bởi vì một ngày này mà đắm chìm trong hân hoan vui sướng, tất cả phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều giăng đèn kết hoa, người đi đường chen chúc như nêm, náo nhiệt phi phàm, làm cho một ngày cuối năm trở nên tưng bừng phấn khởi.

Trong hoàng cung cũng có lễ mừng, sáng sớm khi Đoan Mộc Điềm thức dậy đã thấy bên cạnh trống không, bên ngoài có vài tiếng vang vụn vặt truyền tới.

Nàng từ trên giường ngồi dậy, không biết chạm phải cái gì, nàng vừa ngồi dậy đã nghe thấy có tiếng chuông vang, sau đó bên ngoài có vài tiếng động, rồi Quân Tu Nhiễm nhẹ nhàng đi tới.

“Điềm Điềm, dậy rồi sao?”

Nàng không để ý đến hắn, còn đang tìm kiếm nơi phát ra tiếng chuông và chốt mở.

Cái chuông được đặt ngay trên đỉnh đầu nàng, bên cạnh có một sợi tơ kéo xuống tận giường, có một phần đặt ở dưới gối nàng.

Cái chốt đơn giản cỡ nào a, nàng chỉ cần ngồi dậy, sợi tơ không bị dè nữa sẽ giật ra, sau đó tác động tới bề mặt chuông tạo thành tiếng vang.

“Chàng thật nhàm chán!” Đối với chuyện này, nàng ném ra một kết luận như vậy.

Hắn động tay động chân khi nào? Sao nàng vẫn không nhận ra?

Hắn cười khanh khách sáp tới, đầu tiên là cẩn thận kiểm tra miệng vết thương sau lưng nàng, đổi thuốc, sau đó tự mình hầu hạ nàng mặc quần áo, xong xuôi mới đáp: “Hôm nay trong cung có tiệc mừng, đại khái sẽ là một ngày vừa nhàm chán vừa mệt mỏi, không bằng nàng nghỉ tạm trước, đợi đến giờ tiến cung ta lại gọi nàng.”

“Chàng đang làm gì?”

Bây giờ còn rất sớm, nàng cũng mới thức dậy mà ổ chăn của hắn đã lạnh rồi, hiển nhiên là đã rời giường từ rất lâu.

Hắn cười, nói: “Không có gì, chỉ là chút việc vặt cần xử lý một chút.”

Nàng bình tĩnh nhìn hắn, dưới vẻ mặt ngây ngốc kia đưa tay sờ sờ mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: “Tu Nhiễm, có vất vả lắm không?”

Hắn hơi sửng sốt, liền cười: “Sao lại nói vậy? Cũng không có chuyện gì vất vả mà.”

“Chàng có vẻ gầy đi.”

“Chắc là…” Trong mắt hắn hiện lên ý xấu, ánh mắt đảo quanh người nàng hai vòng, nói: “Chắc là do gần đây không được ăn nên nghẹn hỏng rồi. Ai, tổ mẫu nói qua ba tháng, chỉ cần cẩn thận chút là vẫn có thể ăn, ừ, ba tháng sắp tới rồi đúng không?”

“…”

Trong đầu hắn toàn những thứ đồ không lành mạnh này?

Nàng đưa mắt lạnh liếc xéo, hơi dịch người, vênh mặt hất hàm sai khiến bảo: “Đi giày cho ta.”

Vì thế tam điện kim tôn ngọc quý ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, động tác cực kì ôn nhu đi giày cho nàng, sau đó lại đứng lên đỡ nàng ngồi xuống trước gương, tự mình búi tóc cho nàng, tiếp đó mới đi ra gian ngoài.

Có nha hoàn bưng nước ấm tiến vào hầu Vương phi rửa mặt, còn có nha hoàn bày đồ ăn sáng lên bàn, làm xong tất cả đều không lưu lại mà cung kính lui ra.

Đoan Mộc Điềm im lặng ăn sáng, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài, nói: “Đêm giao thừa, ngày thật tốt, lại phải vào cung chịu đè nén.”

Nàng tiến cung tham gia cung yến vốn chưa từng có chuyện tốt, lần đầu tiên tới thọ yến thái hậu bị phạt quỳ ở ngự hoa viên, lần thứ hai ăn mừng Tòng Long quân khải hoàn cũng chịu trận đấu đá trên đường, may mắn lúc trung thu nàng không ở kinh thành, không phải đi ép buộc, mà giao thừa hôm nay không biết sẽ xảy ra chuyện thiêu thân gì.

Quân Tu Nhiễm nghe thì mỉm cười, có thể thấy Điềm Điềm oán giận như thế, cũng là hiếm có.

Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Giao thừa hôm nay xem như gia yến, không có mấy người loạn thất bát tao hay triều thần gì.”

“Vậy chẳng phải còn loạn hơn à?”

Nhóm nương nương hậu cung và nhóm hoàng tử vương gia vương phi, nàng không cần đối mặt cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh đao quang kiếm ảnh thế nào.

Sự thật chứng minh suy đoán của nàng hoàn toàn chính xác, tuy nói ít người, nhưng các nhân vật chính có khả năng tranh đấu lại tề tụ gần như đông đủ.

Khi bọn họ tiến cung đã là lúc chạng vạng, hai người trên cơ bản có thể xem như tới cuối cùng.

“Ai ôi, Thái Hậu nương nương còn vừa nhắc sao tam điện hạ cùng Vương phi lại chưa đến đấy, cũng chỉ còn hai vị thôi, không phải bị chuyện quan trọng gì trì hoãn chứ?”

Bọn họ mới vừa bước vào cửa Uyển phi đã lên tiếng nghênh đón, trong phút chốc làm thay đổi bầu không khí.

Nàng ta luôn thích làm chim đầu đàn, giống như bảo nàng ta nín một chút chẳng khác gì đòi mạng nàng ta.

Hai vợ chồng Quân Tu Nhiễm trên cơ bản ngay cả khoé mắt cũng không bố thí liếc nàng ta một cái, đi vào cung điện hành lễ với hoàng thượng và thái hậu bên trên: “Thỉnh an phụ hoàng, thỉnh an hoàng tổ mẫu.”

“Đứng lên đi, hai con sao tới muộn vậy? Chờ thêm chút nữa cũng đã phải khai tiệc rồi.” Quân hoàng đế thản nhiên ngồi phía trên, lời nói thoạt nhìn như trách cứ kỳ thật ngữ khí cũng không có gì bất ngờ.

Đoan Mộc Điềm cúi đầu, nhẹ giọng xin lỗi: “Phụ hoàng thứ tội, là con dâu thân thể không khoẻ, sau giữa trưa lại nghỉ tạm một chút, không ngờ vừa ngủ đã qua vài canh giờ, Vương gia thấy con ngủ ngon cũng không nhẫn tâm đánh thức, vì thế kéo dài tới giờ này mới tiến cung, để phụ hoàng cùng hoàng tổ mẫu đợi lâu, còn xin trách phạt.”

“Lúc trước ta còn nghe nói tam vương phi ra phủ tán gẫu với dân chúng kinh thành cơ mà, tưởng thân thể đã khôi phục tốt, thì ra còn chưa khang phục sao?”

Uyển phi tiếp tục không chịu cô đơn mở miệng, Đoan Mộc Điềm cuối cùng cũng quay đầu nhìn nàng nói: “Vì kêu oan cho mẫu thân, đừng nói có thương tích trong người, cho dù trọng thương sắp chết phải khiêng thì ta cũng sẽ đi, chẳng lẽ Uyển phi nương nương không nghĩ như vậy?”

Này, vì sao ngươi phải nói ra câu cuối cùng đó? Cố tình phải không?

Thái Hậu không dấu vết liếc Uyển phi một cái, sau đó nhìn về phía Đoan Mộc Điềm cười nói: “Đừng đứng, mau đến bên cạnh ngồi xuống đi. Lại nói sau khi Điềm Điềm hồi kinh lần này, ai gia cũng chưa từng gặp con, hôm nay vừa gặp đúng là gầy đi rất nhiều.”

“Vốn nên sớm tiến cung thỉnh an hoàng tổ mẫu, lại vì xảy ra quá nhiều chuyện nên hôm nay mới tới, xin hoàng tổ mẫu thứ lỗi.”

“Không sao, xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, ai gia làm sao có thể vì chút việc nhỏ mà trách con chứ? Quan trọng nhất là phải dưỡng tốt thân mình, bây giờ thân thể không phải riêng một mình con, còn liên quan tới con cháu hoàng gia ta đó.”

“Vâng, tôn tức (cháu dâu) xin tuân theo lời dạy bảo của hoàng tổ mẫu.”

Một phen đối thoại này, trưởng bối hiền từ, tiểu bối khiêm tốn cung kính, thoạt nhìn thật đúng là cảnh tượng hoà thuận vui vẻ ấm áp, nếu người không biết nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ là cô cháu dâu này rất được thái hậu yêu mến và thương yêu.

Đương nhiên, trên thực tế cũng hình như là vậy, ít nhất Thái Hậu nương nương cho tới bây giờ chưa từng tỏ vẻ bất mãn hay làm khó dễ nàng, về phần trong thâm tâm rốt cuộc ra sao dường như cũng không phải chuyện quá quan trọng.

Nhị hoàng tử Quân Tu Nguyên an vị ở đối diện, giờ phút này ánh mắt thẳng tưng nhìn Đoan Mộc Điềm, trong mắt như có kinh diễm, lại có chút khác thường, giống như ghen tị hay mơ ước hoặc là oán giận.

Ai có thể ngờ được cái bớt dài trên mặt quỷ quận chúa xấu xí lại trong nháy mắt biến mất, trở thành một nữ tử thanh lệ tuyệt sắc, tao nhã khuynh thành như thế? Chuyện này thật giống như tát mạnh vào mặt đám người bọn họ lúc đầu cười nhạo Quân Tu Nhiễm phải đối mặt với xấu nữ cả đời, song lại không thể đánh trả, cố tình còn không nhịn được tâm sinh ghen tị.

Quả nhiên kỳ quái đúng không? Vốn chuyện này đã rất kỳ quái rồi không phải sao?

Đoan Mộc vương phi năm đó chính là đệ nhất mỹ nhân ở Đại Viêm, Đoan Mộc gia từ xưa luôn sản sinh yêu nghiệt, hai vị này kết hợp lại sao có thể sinh ra cô con gái xấu như quỷ được chứ, chuyện này không khoa học a!

Kỳ thật, phần lớn mọi người ở đây khi lần thứ hai nhìn thấy khuôn mặt này của Đoan Mộc Điềm, sau khi bình ổn trận tranh đấu lúc đầu thì càng lúc càng nhiều người đưa mắt nhìn chằm chằm mặt nàng.

“Nhìn tam vương phi, không biết vì sao lại có chút không quen đó. Khuôn mặt đẹp thế, tại sao trước kia phải cố ý biến thành dáng vẻ như vậy?” Thục phi nương nương bỗng nhiên cười nói, sau đó lại quay đầu nhìn về phía hoàng đế bên cạnh, hỏi, “Không biết Hoàng Thượng trước kia có biết dung mạo thật của tam vương phi không? Lại nói tam vương phi che giấu cũng kỹ thật, lúc trước hầu như ai cũng không biết gì cả.”

Quân hoàng đế nghe vậy nhìn nàng ta một cái, ánh mắt rất nhạt rất bình tĩnh, không nhìn ra ý tứ đặc biệt gì.

Sau đó ông nhìn về phía Đoan Mộc Điềm, đáy mắt hơi tràn ra ý cười, nói: “Chuyện này, thật ra trẫm có biết một chút.”

Khoé miệng Thục phi nhất thời cứng đờ, cái gì? Hoàng Thượng lại biết?

Đoan Mộc Điềm âm thầm bĩu môi, không quen? Vốn có quen lắm sao? Lại nói lúc trước ta và ngươi gặp nhau nhiều lắm à? Lại để cho ngươi quen nhìn khuôn mặt dữ tợn của ta!

Quân Tu Nhiễm chỉ ngồi bên cạnh nàng cười, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì vui vẻ, bỗng cúi người ở bên tai nàng nhẹ giọng nói một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play