Trong cung điện yên tĩnh, chỉ còn lại giọng nói mềm mại non nớt của bốn đứa nhỏ.

Đoan Mộc Hồng nói: “Sùng Diệu Hành và nhóm học sinh tụ tập nói bá mẫu là hồng nhan họa thủy, là yêu nghiệt hại nước hại dân, nói bá phụ thân là thống soái lại vì một nữ nhân buông tha cơ hội tốt tiến công Liên Nhạc, thực sự là u mê. Con cảm thấy rất tức giận, cho nên xông lên tát Sùng Diệu Hành một cái, đánh nó ngã xuống đất.”

Đoan Mộc Nguyệt nói: “Sùng Diệu Hành bị giáo huấn vẫn không hề biết thu liễm, vẫn nói năng l.ỗ mãng, nhục mạ bá mẫu, con giận dữ nên mới quất nó một roi. Nhưng nó mặc quần áo dày như vậy, roi đó căn bản không thể tổn thương tới nó, rõ ràng là nó nhát gan nên bị doạ ngất đi mà thôi.”

Ninh Mật nói: “Con nghe thấy Hình Diệc Thư mắng cô nãi nãi là hoạ thuỷ liền cảm thấy tức giận, cha hắn năm đó còn được cô nãi nãi cứu mạng nên bây giờ hắn mới có thể đứng đó lấy oán trả ơn, nhục mạ ân nhân, vì vậy không nhịn được xông lên tát hắn một bạt tai, còn đạp hắn một cước.”

Ninh Quyết nói: “Con chỉ đứng ở bên cạnh lý luận với bọn họ, không hề động thủ, nhưng cuối cùng nhiều người xông tới đánh lộn ầm ỹ, con kẹt ở trong bị bọn họ đánh cho bầm dập, miệng cũng trật khớp, răng lung lay rồi, đau lắm đó!”

Đoan Mộc Nguyệt còn nói: “Bá mẫu từng vì Đại Viêm lập vô số công lao, từng giải cứu rất nhiều người, theo lý phải là công thần của Đại Viêm, khi biết người bị nhốt tại địch quốc mười bảy năm hẳn nên tận lực không tiếc tất cả đại giới cứu bá mẫu trở về mới đúng, vì sao mọi chuyện lại không phải như vậy? Vì sao bá phụ muốn cứu bá mẫu về lại còn gặp nhiều lời đồn nhảm gặp nhiều cản trở công kích như thế?”

Ninh Mật nói: “Cô nãi nãi chỉ muốn về nhà thôi, vì sao không cho bà về? Ông cố bà cố ngày đêm tưởng niệm, bản thân con cũng muốn gặp bà nha!”

Đoan Mộc Hồng nói: “Con nghe người ta nói, mối thù lớn nhất thế gian chính là thù giết gia, thù đoạt vợ, con không hiểu lắm nhưng cũng biết người bình thường còn không thể chịu nổi mối hận này, huống chi bá phụ đường đường là Đoan Mộc vương gia? Bọn họ dựa vào cái gì muốn bá phụ từ bỏ mối hận đoạt thê, dựa vào cái gì muốn bá phụ từ bỏ cơ hội cứu thê tử mình trở về? Bọn họ có phải người hay không?”

Ninh Quyết nói: “Bọn họ còn dõng dạc nói cái gì nam nhi nên lâm trận giết địch, tướng sĩ nên bỏ qua tất cả chinh chiến sa trường, vì nước lập công, vậy sao bọn họ không đi? Cũng chỉ biết đứng đó nói mát! Con còn biết một câu gọi là tề gia trị quốc, nếu ngay cả gia đình mình cũng không thể bảo vệ thì dựa vào cái gì đi bảo vệ gia đình người khác, dựa vào cái gì đi bảo vệ đất nước đây? Nếu có thể đứng im nhìn người nhà người khác bất hạnh, bọn họ dựa vào cái vì yêu cầu người khác đi bảo vệ gia đình bọn họ, cho bọn họ ấm no hạnh phúc?”

Từng câu lên án, âm điệu mềm mại mang theo uất ức, còn cả thân mình xiêu xiêu vẹo vẹo quỳ trên đất làm cho cả sảnh đường yên tĩnh, làm cho nhóm đại nhân ban nãy còn lên án bọn họ kiêu ngạo ương ngạnh tuỳ hứng câm miệng, chợt thấy có chút không được tự nhiên.

Bọn nó nói, quả thật là bọn nó ra tay trước.

Ai có thể trách được bọn nó?

Từng câu từng câu uất ức như vậy, lọt vào tai lại đánh thẳng vào tim mọi người, dừng trong cơ thể họ quanh quẩn thật lâu.

Bọn nó còn nhỏ, đứa lớn nhất mới 12 tuổi, lại có gan đối diện hoàng thượng, thẳng thắn nói.

Bọn nó còn nhỏ, cũng hiểu được thần tử có công không nên chịu đựng sỉ nhục này.

Bọn nó còn nhỏ, lại biết có nhà mới có nước, nhân tài có khả năng bảo vệ nhà mình mới có thể bảo vệ nhà người khác, kẻ mặc kệ gia đình người khác thống khổ bất hạnh cũng không xứng được người khác bảo vệ!

Đoan Mộc vương phi từng lập rất nhiều công lao vì Đại Viêm, tại sao bây giờ không thể về nhà?

Đoan Mộc vương gia trấn thủ biên quan, đánh lui Liên Nhạc xâm chiếm, vì sao không thể cứu vương phi của mình trở về?

Chẳng lẽ bởi vì thời cơ tiến công địch quốc mà vứt bỏ công thần, làm cho công thần vừa lưu lạc trở thành hoạ thuỷ hại nước hại dân? Làm cho thống soái một quân cắt đứt hi vọng tuyệt xử phùng sinh?

Các ngươi có phải người hay không? Có còn là người hay không!

Nhóm đại nhân cáo trạng Đoan Mộc vương phủ và phủ Đế Sư, dưới lời tố cáo của bốn đứa nhỏ, trong ánh mắt rưng rưng tràn ngập không cam lòng lại cứng cỏi như cũ của chúng, cùng tư thái quỳ xiêu vẹo nhưng vẫn cố thẳng lưng kia, chợt cảm thấy hèn mọn, hèn mọn đến tận cùng.

Mấy đứa nhỏ quỳ ở đằng kia giống như đang nói với nhóm đại nhân ở sảnh đường: đây là công tử tiểu thư Đoan Mộc vương phủ, đây là công tử tiểu thư phủ đế sư, đừng đánh đồng với đám con cháu an nhàn hưởng lạc, thành phần bất hảo kiêu ngạo ương bướng lại nhu nhược không dậy nổi ngọn sóng, chịu không nổi chút đả kích đau đớn kia!

Quân Tu Nhiễm đứng bên cạnh nhìn bốn đứa nhỏ, bỗng nhiên ánh mắt lấp lánh, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hắn vốn chỉ định dẫn bọn nó tiến cung quấy đục một hồ nước, lại không ngờ biểu hiện của chúng nó xuất sắc như vậy, làm cho hắn sợ hãi không thôi.

Khó trách Điềm Điềm phá lệ sủng ái dung túng bọn nó.

Việc này trực tiếp làm cho đám đại nhân vội vàng tiến cung cáo trạng chẳng những cáo trạng không thành mà ngược lại còn bị hoàng thượng trách cứ.

Mà việc này còn tạo thành một kết quả khác, đó chính các đại thần buộc tội Đoan Mộc Tranh cũng bị Hoàng Thượng phản bác lại, trách cứ bọn họ vô tình vô nghĩa, tổn hại công thần, còn không bằng mấy đứa nhỏ!

Các đại thần xám xịt rời cung, tâm tư cũng không bởi vậy mà ngừng xôn xao, thậm chí ngấm ngầm phát ra càng mãnh liệt.

Tạm thời mặc kệ bọn họ sẽ có động tác gì, bốn tiểu tử đi theo Quân Tu Nhiễm tiến cung kia cao hứng điên rồi, vốn tưởng gây ra chuyện lớn như vậy chắc chắn sẽ bị trưởng bối trong nhà quở trách, cuối cùng lại được hoàng thượng tán thưởng, cho nên dưới cơn vui sướng, thân hình liền không xiêu vẹo, mặt cũng không méo mó uể oải nữa.

Quân hoàng đế vẫn còn ngồi ở trên đấy, nhìn mấy tiểu tử đột nhiên tinh thần sáng láng kia, cười như không cười.

“Nga, xem ra bị thương cũng không nghiêm trọng lắm.”

Bốn người nhất thời ngẩn ngơ, sau đó lại ngoan ngoãn quỳ trở về, vụng trộm giương mắt nhìn sắc mặt hoàng thượng.

“Hoàng Thượng thứ tội, nhưng vừa rồi chúng con cũng không nói sai nửa câu, chỉ là bị thương không nghiêm trọng như biểu hiện thôi ạ.” Đoan Mộc Hồng đảo mắt, nhỏ giọng nói.

Ninh Quyết hợp thời gật đầu, nói: “Hoàng Thượng minh giám, người ta thật sự bị đánh răng cũng lung lay rồi, trên người cũng rất đau. Bọn họ cậy mình lớn hơn nên cứ nhằm vào con mà đánh.”

Quả thật, năm nay nó vừa mới vào học, chỉ sáu tuổi thôi, bây giờ có thể quỳ ở đây không khóc không nháo đã cực kì hiếm có rồi.

Hơn nữa, nó còn đưa tay vào miệng lắc lắc cái răng, hút khí vài cái.

Đau quá nha!

Quân hoàng đế bị chọc vui vẻ, cười nói: “Không cần giải thích, kỳ thật hôm nay trẫm cũng có đi ngự học đường, đúng dịp thấy được một vở kịch hay vô cùng phấn khích ở đó.”

Cái này, ngay cả Quân Tu Nhiễm cũng không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu, phụ hoàng chính mắt thấy? Vậy ông…

Đoan Mộc Khiếu và Ninh Sâm hai mặt nhìn nhau, sau đó quỳ xuống bên cạnh bốn đứa nhỏ, nói: “Hoàng thượng…”

Quân hoàng đế lại vẫy tay ngăn cản, cười như không cười nhìn bọn nhỏ đang trông mong nhìn mình, mỉm cười nói: “Các ngươi làm rất khá, trẫm rất vui mừng.”

Bốn con mắt lập tức sáng lên, nụ cười hồn nhiên lại nở rộ trên mặt.

Quân hoàng đế cũng mỉm cười, nói: “Bất kể hôm nay là đúng hay sai, nhưng các ngươi đã có thể ra tay với người sỉ nhục thân nhân trưởng bối, bảo vệ uy nghiêm của gia đình, cũng đủ bù lại toàn bộ sai lầm rồi. Trẫm sẽ không trách các ngươi. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, có một số việc, chỉ dựa vào nắm đấm kỳ thật không thể giải quyết vấn đề.”

“Hoàng Thượng nói là chuyện bá mẫu bị lời đồn hãm hại sao?”

“Vậy chúng con nên làm thế nào?”

“Điểm này, trẫm cũng rất chờ mong.”

Đoan Mộc Khiếu và Ninh Sâm nhìn nhau một cái, trong mắt kinh ngạc và suy ngẫm, sau đó bọn họ nghe được Hoàng Thượng nói: “Tốt lắm, việc hôm nay dừng ở đây, các ngươi lui hết đi.”

Hoàng Thượng đã nói như vậy, còn ai dám tiếp tục lưu lại? Mọi người đứng dậy cáo lui, bước ra khỏi đại môn.

Bên ngoài sắc trời đã tối, trên hành lang hiện lên các đèn lồng màu đỏ, tuyết trắng đầy sân, phong cảnh độc đáo, đẹp lạ thường.

Đoan Mộc Khiếu và Ninh Sâm dẫn theo bốn đứa nhỏ, hai mặt nhìn nhau, giờ phút này cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lúc này Quân Tu Nhiễm đi ra, nói: “Cũng đã qua giờ cơm tối, mau trở về thôi, lúc trước ta còn nghe Điềm Điềm nói sẽ đặt rượu và món ăn Nguyệt Hương lâu khao các ngươi đấy.”

“A? Thật vậy chăng?”

“Đương nhiên là thật, cho nên đi nhanh đi, bằng không đồ ăn cũng nguội.”

Trong cung điện phía sau bọn họ, Quân hoàng đế còn ngồi trên long ỷ, mà bậc thang bên cạnh ông, không biết khi nào đã có một bóng dáng màu đỏ lười biếng nằm nghiêng ở đó, kiều diễm xinh đẹp.

“Ngươi nghĩ thế nào?” Hoàng Thượng đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu như vậy.

Phượng mỹ nhân chống má nằm, nghe vậy cười khẽ một tiếng, nói: “Người ta đã sớm cảm thấy hai vị công tử tiểu thư nhà Khiếu nhị ca không tệ rồi.”

Quân hoàng đế tùy tay cầm nghiên mực ném qua. Vẻ mặt bình thản ngữ khí bình tĩnh, nói: “Ngươi nghĩ thế nào?”

Tiếp được nghiên mực giá trị ngàn vàng, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh, Phượng mỹ nhân còn nói thêm: “Đương nhiên, tiểu cô nương Ninh Mật và tiểu Quyết Quyết cũng không tồi, rất có phong phạm đế sư đại nhân nha.”

Quân hoàng đế đưa tay sờ cằm, thản nhiên nói: “Phải không?”

Phượng mỹ nhân nhất thời giật mình, đoan chính ngồi dậy trên bậc thang, còn nhấc tay cẩn thận ném nghiên mực về ngự án, cười tủm tỉm nói: “Người ta cảm thấy cho dù toàn thể người trong thiên hạ phản đối, Đoan Mộc đại ca cũng sẽ không nghe lời mà không cứu vương phi, cho nên làm ra chuyện loạn thất bát tao này có gì vui chứ? Chỉ là xem một trận náo nhiệt vô dụng thôi.”

“Miệng người đáng sợ.”

“Hì hì, người ta cũng không cho rằng chút sóng gió nho nhỏ như vậy có thể đả kích được Đoan Mộc vương phủ, hơn nữa thật ra người ta rất chờ mong biểu hiện của quận chúa đấy.” Nàng sẽ để mẫu thân mình bị người trong thiên hạ chửi rủa, trở về trong uất ức sao? Nực cười!

Đám người Đoan Mộc Điềm đang ở Nguyệt Hương lâu ăn uống, cái gì hương tô túy gà, cái gì cá phỉ thúy nướng, cái gì thịt bò xào lăn… Tất cả đều là đồ đặc sản bên ngoài hiếm gặp, mấy tiểu tử múa đũa, miệng dính đầy mỡ, Đoan Mộc Nguyệt và Ninh Mật vốn đã không có nhiều khí chất thục nữ tiểu thư khuê các, lúc này cũng mười phần khí thế thiếu gia.

Vừa ăn, bọn nó vừa mau miệng kể lại chuyện trong cung một lần, tinh thần phấn khởi, vẻ mặt cực kì kích động.

Đoan Mộc Điềm im lặng nghe, trong lòng cũng tán thưởng biểu hiện xuất sắc của bọn nó không thôi.

“Tỷ tỷ, sao tỷ không ăn?”

Đoan Mộc Hồng ngẩng đầu thấy quận chúa tỷ tỷ không động đũa, không nhịn được hỏi.

Vừa hỏi, những người khác cũng đều ngẩng đầu nhìn nàng.

Đoan Mộc Điềm mỉm cười, nói: “Các ngươi ăn đi, bây giờ ta ăn mấy thứ này không tốt lắm.”

Ninh Mật lúc này sáp lại, lay lay tay nàng, nói: “Cô cô thân thể có khá hơn không? Ngồi lâu như vậy có thấy không thoải mái không? Nếu không cô cô đi về nghỉ trước đi.”

“Không cần, ta đã ở trong phòng lâu rồi, hiếm khi ra ngoài, không muốn trở về nhanh như vậy. Các ngươi cứ ăn đi, không cần để ý tới ta.”

Bọn họ thấy sắc mặt nàng quả thật hồng nhuận, cũng không có vẻ bệnh trạng không khoẻ, liền tiếp tục ha ha uống uống, Đoan Mộc Hồng bưng chén uống ực một cái, ánh mắt hơi mê ly cười hớ hớ nói: “Rượu này….hic… uống ngon thật!”

Quân Tu Nhiễm thấy bộ dạng tiểu tử này như thế, khóe miệng cong lên không có ý tốt đưa tay cầm bầu rượu, tự mình rót cho nó, cười xấu xa: “Vậy uống nhiều chút, không cần khách khí.”

Tiểu quỷ Ninh Quyết rướn cổ trông mong nhìn lại, hỏi: “Ngon sao? Thật sự uống ngon lắm sao? Mùi vị thế nào?”

Quân Tu Nhiễm liền rót một chén khác thả trước mặt nó, cười tủm tỉm: “Ngươi cũng uống một chén xem, đừng khách khí.”

Ninh Sâm ngồi bên giật giật môi, nhẹ giọng nói: “Chỉ cho phép uống một chén này, hiểu chưa?”

Mắt to chớp chớp, nó bưng chén lên nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt toả sáng.

Uống ngon!

Ngòn ngọt không cay chút nào, uống một ngụm còn muốn uống ngụm thứ, nó mau chóng hết một chén, sau đó lại trông mong nhìn cái chén không.

Vì thế Quân Tu Nhiễm lại rót đầy một chén cho nó.

“Nào, uống đi, không cần khách khí.”

Tiểu Quyết Quyết ghé mắt, lén nhìn phụ thân bên cạnh, phụ thân lại không nhìn nó, vì thế nó mếu máo, gian nan buông rượu xuống.

“Hở? Ngươi không uống sao? Thật sự không uống sao?”

Tam điện hạ còn cầm bầu rượu, ý đồ câu dẫn nó, dưới bàn Đoan Mộc Điềm chen chân vào, đá hắn một cước.

Ninh Quyết cũng nhìn hắn, vẻ mặt u oán.

Đoan Mộc Hồng ở bên cạnh uống rượu ực ực, sắc mặt đỏ hồng, ánh mắt sương mù, lắc lắc đầu, đột nhiên rầm một cái ngã xuống mặt bàn.

“Nha, rượu này nặng thật, đệ đệ mới đó đã say ngã rồi.”

Nó từ khi biết đi đã uống rượu cùng đám đàn ông trong quân ngũ rồi, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng tửu lượng không hề nhỏ, bây giờ mới chỉ uống vài chén đã say tới nằm ra đó.

Đoan Mộc Nguyệt nói xong đưa tay cầm bầu rượu bên cạnh, một giây sau liền sửng sốt, sau đó lắc lắc, bên trong trống rỗng rồi.

Không biết từ lúc nào đã bị Hồng thiếu gia uống cạn,

Ninh Mật ở bên cạnh che miệng cười, đẩy bầu rượu trước mặt mình lại, nói: “Nguyệt nhi tỷ tỷ, uống của muội đi.”

“Ơ? Tiểu Mật nhi, chẳng lẽ không phải cháu nên gọi ta là cô cô sao?”

“…”

“Cháu xem, cháu gọi tỷ tỷ ta là cô cô, vậy đương nhiên cũng nên gọi ta cô cô, sao có thể gọi tỷ tỷ được chứ? Vậy không phải rối loạn bối phận à? Ngoan, gọi một tiếng cô cô nghe xem!”

“… Không thèm!”

Trong tiếng tranh cãi, mọi người ăn đến khuya mới ra khỏi Nguyệt Hương lâu, Hồng thiếu gia cũng tỉnh táo trở lại.

Phẩm rượu của cậu thật ra rất tốt, không ngờ một người hiếu động như vậy khi say rượu lại chỉ nằm sấp trên bàn ngủ, lúc tỉnh lại bị gió lạnh thổi qua liền thanh tỉnh vài phần.

Chào tạm biệt đám Ninh Sâm, bọn họ trở về phủ đế sư, còn đám Đoan Mộc Điềm lên xe trở về Đoan Mộc vương phủ.

Hồng thiếu gia lắc tay áo Đoan Mộc Điềm, say mơ màng: “Tỷ tỷ, đó là rượu gì vậy? Uống ngon thật, cho tới bây giờ đệ chưa từng uống loại rượu nào ngon như thế, hic~ “

Bên cạnh, Đoan Mộc Nguyệt vươn móng vuốt xách một tai cậu lên, tức giận nói: “Tiểu tử thúi, dám lén uống rượu của ta, chán sống hả?”

“Ai u ai u, tỷ tỷ, đau đau đau! Tỷ phải ôn nhu một chút, giống như quận chúa tỷ tỷ ấy.”

Khoé miệng Đoan Mộc Điềm giật giật, ôn nhu?

Từ bao giờ loại từ như vậy cũng có thể dùng đến trên người nàng rồi?

Ngoài xe, Quân Tu Nhiễm cưỡi ngựa đi, nghe được âm thanh truyền ra, không khỏi mỉm cười.

Ôn nhu sao?

Điềm Điềm nhà hắn gần đây quả thật ôn nhu hơn hồi trước rất nhiều.

Trở lại Đoan Mộc vương phủ, Đoan Mộc Khiếu chào một câu với Đoan Mộc Điềm cùng Quân Tu Nhiễm xong liền mang theo Hồng thiếu gia xiêu vẹo rời đi, Tiểu Nguyệt Nguyệt cười xấu xa đuổi kịp, tư thái giống nhau sắp có kịch vui để xem.

Đoan Mộc Điềm nhìn theo bọn họ, bỗng nhiên thân mình mềm nhũn dựa vào người bên cạnh, bên tai có tiếng nhẹ nhàng thở dài, sau đó thân thể bị người ta bế lên, đi về phía Xuất Vân các.

“Lần sau không được cậy mạnh như vậy, thân thể vốn còn chưa hồi phục hẳn, nếu lại xảy ra chuyện thì sao?”

“Đối với bọn họ mà nói, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, không muốn mất hứng.”

“Nha đầu ngốc, nếu nàng vì vậy mà lại tổn thương thân thể thì đó mới là mất hứng. Bây giờ có chỗ nào không thoải mái?”

“Không, chỉ cảm thấy hơi mệt.”

“Trở về liền lập tức nghỉ ngơi, các chuyện khác chờ ngày mai rồi nói.”

“…”

“Nghe chưa?”

“Ừ.”

Tuy nói như vậy, nhưng trên thực tế đợi bọn họ trở lại Xuất Vân các, nơi đó đã có người đứng chờ.

Quân Tu Nhiễm nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì, nhẹ nhàng đặt nàng lên ghế mềm, để đệm dựa ở sau lưng, cẩn thận đắp chăn cho nàng.

Hắn làm tất cả có vẻ như cực kì tự tại, giống như sớm đã luyện qua vô số lần, trong mềm nhẹ còn mang theo chút trách cứ không vui.

Đoan Mộc Điềm mấp máy môi, nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, sau đó mới nhìn sang người kia hỏi: “Chuẩn bị xong hết chưa?”

“Đều đã chuẩn bị xong, ấn theo tiểu thư phân phó, không biết khi nào tiểu thư muốn dùng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play