Chiến tranh giữa Đại Viêm cùng Liên Nhạc xảy ra hừng hực khí thế, Tòng Long quân dưới sự chỉ dắt của Đoan Mộc Tranh tiến mạnh mẽ vào Liên Nhạc, đánh cho quốc nội Liên Nhạc hoảng sợ, không ít nơi xảy ra bạo động quy mô nhỏ, tỏ vẻ bất mãn với cách làm việc của Nhiếp chính vương.
Chỉ là một nữ nhân thôi, một nữ nhân mà thôi!
Chỉ cần giao nàng ra, Đại Viêm sẽ lập tức lui binh, không tiếp tục tấn công Liên Nhạc nữa, Nhiếp chính vương lại vì một người mà bỏ qua tính mạng tướng sĩ, tổn hại an nguy của dân chúng sao?
Huống chi đó vốn là Vương phi của Đại Viêm Đoan Mộc vương phủ!
Mà trong Tòng Long quân cũng đột ngột nổi lên một tinh nhuệ mới. Có người chỉ trong hai tháng ngắn ngủi từ Thập phu trường anh dũng đấu tranh trở thành phó tướng quân tiên phong, lập nên uy vọng cực lớn trong quân doanh, bất kể binh lính hay tướng lĩnh đều phải khuất phục, cảm thán một câu quả nhiên là hổ phụ vô khuyển tử!
Các tướng sĩ nhìn thân ảnh tao nhã trên lưng ngựa, phong thần tuấn dật, so với mọi người trong quân doanh khó tránh khỏi hơi gầy yếu, nụ cười ôn nhuận thường gặp trên môi cũng không tương xứng với chiến trường tu la này, nhưng chính hắn, lại là người vượt qua vô số lão tướng, lãnh binh xung phong liều chết, mỉm cười giết địch, làm cho kẻ địch vừa nghe đã sợ mất mật.
“Năm đó, Vương gia cũng y như vậy, … ừm, thoạt nhìn mỏng manh gầy yếu giống như công tử phú quý trong kinh thành, một trận gió là có thể quật đổ, nhưng khi đánh nhau lại anh dũng hung hãn cực kì.”
“Ừ, nam nhi Đoan Mộc hình như đều mang hình tượng như thế, ta nghe nói thủ đại vương gia năm đó còn bởi vì dáng dấp quá tuấn mĩ mà khiến cho công chúa mấy nước tranh giành, thiếu chút nữa xảy ra hỗn chiến.”
(*) Thủ đại vương gia: vị vương gia đầu tiên
“A? Còn có cả chuyện này? Làm sao ngươi biết?”
“Ta nhớ thủ đại vương phi (*) của Đoan Mộc gia chính là tiểu thư Phượng gia cơ mà.”
(*) ý chỉ vị vương phi đầu tiên của Đoan Mộc gia.
“Đó là nữ tử trong truyền thuyết, cũng lập công cực lớn trong công cuộc khai quốc của Đại Viêm. Thủ đại vương gia vì nàng mà không ngó tới vô số hồng nhan khác, cả đời chỉ cưới mình nàng!”
“Không phải nói có công chúa mấy nước tranh chấp vì thủ đại Vương gia, thiếu chút nữa khơi dậy chiến tranh sao?”
“Chậc! Đó chỉ là các nàng đơn phương mà thôi, ở trong mắt thủ đại vương phi, căn bản chính là mấy tiểu nha đầu râu ria.”
“Ồ ~ giống như Vương gia Vương phi của chúng ta bây giờ.”
Lời này vừa nói ra, mấy tướng lĩnh nhất thời yên tĩnh, sau đó quay đầu nhìn thân ảnh đang đứng nói chuyện cùng Đoan Mộc Cảnh.
Nhiều năm trước, khi Vương phi còn ở đây, Vương gia cũng không giống như bây giờ.
Y khi đó tính tình cởi mở lại ôn nhã, nhiều khi có chút phúc hắc tà ác, trầm ổn hơn Thần công tử, lại tinh nghịch hơn Cảnh thế tử, làm việc cũng tuỳ ý kiêu ngạo hơn bây giờ.
Hừ! Đều tại tên khốn kiếp vô liêm sỉ Liên Khải Minh kia làm hại!
Phía trước, cha con Đoan Mộc không biết các tướng lĩnh phía sau đang bùng cháy, chỉ cưỡi ngựa đứng trước Thanh Già quan không ngừng thảo luận.
“Cha, Thanh Già Quan mà phá, quốc nội Liên Nhạc chắc chắn sẽ càng thêm hỗn loạn, Liên Khải Minh cũng gánh không nổi sự phẫn nộ của dân chúng và bất mãn của tướng sĩ triều thần, tới lúc đó hoặc là gã thả mẹ, hoặc là… không tiếc quyền thế gã tranh đấu bao năm, kéo mẹ theo đồng quy vu tận.”
Đó là nữ tử gã mong ước xa vời nhiều năm, nếu Liên Khải Minh bỏ mặc tất cả làm ra chuyện điên rồ, cũng là có thể.
Đoan Mộc Tranh nghe, đột nhiên trong lòng căng thẳng, hơi thở trên người cuồng bạo mãnh liệt, chỉ hận không thể lập tức tiến công Thanh Già quan!
Thanh Nhi, chờ ta đi cứu nàng!
Trong hoàng cung Liên Nhạc, Ninh Thanh còn đang ngồi cạnh cửa số ngắm tuyết, khoé mắt chợt nhìn thấy có người dáo dác từ góc tường đi ra, đôi mắt xoay chuyển, thấy không có ai khả nghi mới nhanh như chớp chạy vào trong tẩm điện của Ninh Thanh.
“Phu nhân, thân thể người ổn chứ?”
Hắn tiến đến trước mặt Ninh Thanh nhẹ giọng hỏi, đôi mắt bất an nhìn xung quanh, có chút mệt mỏi, dường như đã bận rộn rất lâu.
Ninh Thanh nhìn thiếu niên trước mặt, nói: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, ta đã không sao rồi.”
Người tới đúng là hoàng đế Liên Nhạc, Liên Khuyết!
Hắn nghe vậy cười gật đầu, lại nhỏ giọng nói: “Đại Viêm Tòng Long quân đã đánh tới Thanh Già quan, nói không chừng có thể tái hiện một màn mười tám năm trước, làm Thanh Già quan bị phá. Dù sao đó chính là Đại Viêm Đoan Mộc vương gia, còn là phu quân của phu nhân đấy.”
“Thân là hoàng đế hình như đây không phải điều ngươi nên nói thì phải.”
Liên Khuyết nghe vậy nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh trắng toát, nói: “Không phải Phu nhân từng nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn sao? Tuy trẫm là hoàng đế Liên Nhạc, phu quân của phu nhân lại đang tấn công giang sơn của trẫm, nhưng giang sơn này thật ra vẫn chưa thể tính là giang sơn của trẫm, lần này Đoan Mộc vương gia xuất binh tấn công ngược lại cho trẫm một cơ hội tốt, còn có phu nhân ở đây hiến kế cho trẫm, chúng ta kỳ thật coi như là bạn.”
“Đây là vinh hạnh của ta.”
“Mấy năm nay, cũng nhờ phu nhân chỉ dạy, trẫm mới có thể bình yên sống đến bây giờ, lại thừa dịp này đối kháng cùng Liên Khải Minh.”
“Ta chỉ là muốn tìm phiền toái cho Liên Khải Minh thôi.”
“Bất kể thế nào, trẫm cũng hy vọng phu nhân có thể sớm ngày rời khỏi Liên Nhạc, cùng phu quân người nhà đoàn tụ.” Hắn nói xong, bỗng nhiên nhãn châu chuyển động, hỏi, “Ngày đó nữ tử đánh cắp tử sâm vương của trẫm, thật sự là con gái phu nhân?”
“Ừm.”
“Nha! Mặc dù nàng cải trang, nhìn không ra diện mạo thật, nhưng nếu là con gái phu nhân thì khẳng định là một đại mỹ nhân rồi, hơn nữa trẫm cũng nghe nói Điềm quận chúa Đoan Mộc vương phủ ở Đại Viêm là tuyệt đỉnh đại mỹ nhân, tuy rằng mới vừa mấy tháng trước nàng còn là quỷ quận chúa nổi danh thiên hạ.”
Ninh Thanh nghe, ý cười trên mặt càng thêm nhu hoà, trong đó còn kèm theo cả thương tiếc.
Quỷ quận chúa sao?
Đứa nhỏ đó, hẳn đã phải chịu rất nhiều khổ sở đi?
Liên Khuyết chợt chạy tới trước mặt nàng, dáng vẻ trông mong nhìn nàng hỏi: “Phu nhân có từng gặp qua Quân Tu Nhiễm? Hắn bộ dạng thế nào? Nếu so với trẫm thì sao?”
Sắc mặt Ninh Thanh bỗng nhiên hơi cổ quái, nhẹ nhàng nhìn đôi mắt to ngập nước trước mặt, suy tư nói: “Có gặp lúc hắn còn rất nhỏ, là một đứa bé rất đáng yêu.”
“Đáng yêu? Không phải nói hắn mang đôi mắt màu tím, quả thực giống như yêu ma chuyển thế, ác quỷ đầu thai sao? Phu nhân chẳng lẽ không cảm thấy con gái bảo bối của mình gả cho một người như vậy rất uất ức sao?”
“Chỉ cần lưỡng tình tương duyệt, tại sao lại uất ức?”
“Ngài làm sao biết bọn họ lưỡng tình tương duyệt? Nói không chừng là bá vương ngạnh thượng cung đó.” Liên Khuyết đảo mắt, chưa từ bỏ ý đồ châm ngòi ly gián.
Ninh Thanh cười mà không cười nhìn hắn nói: “Hoàng Thượng, quận chúa Đoan Mộc gia, tuyệt đối không thể gả đến hoàng thất nước khác.”
“… Ta cũng chưa nói muốn cưới mà.” Hắn tà mi đáp mắt, bĩu môi nhẹ giọng than thở.
“Điềm Điềm, chẳng lẽ nàng đã quên lúc trước chính là nàng bá vương thượng cung ta, mạnh mẽ chiếm đoạt sự trong sạch của ta?” Kinh thành Đại Viêm, trong phủ Đoan Mộc vương, người nào đó dùng ống tay áo che mặt, xấu hổ mang theo e sợ, nhăn nhó nói.
Đoan Mộc Điềm đang cầm lò sưởi nhỏ ngồi bên cạnh, ngay cả khóe mắt cũng không liếc hắn một cái: “Nghe nói, gần đây lãnh cung rất náo nhiệt.”
“Điềm Điềm muốn đi xem à?”
“Nhìn biểu tình của chàng, hẳn là Hiền phi nương nương chiếm thượng phong rồi.”
Lãnh cung có Hiền phi, có Đức phi, gần đây lại thêm vào một Hoàng Hậu nương nương, làm sao còn là lãnh cung gì nữa? Sắp thành nơi náo nhiệt nhất hoàng cung rồi.
Nhưng xem Quân Tu Nhiễm hưng trí dạt dào như thế, nàng liền hiểu có một số việc cũng không cần lo lắng, Hiền phi nương nương hoàn toàn có thể áp chế được, vậy nàng cũng an tâm, về phần đi xem náo nhiệt, nàng không hứng thú lắm.
Quân Tu Nhiễm sáp lại, kéo góc áo nàng nói: “Được rồi, nàng ngồi đã lâu, vẫn nên trở về giường nghỉ ngơi thôi. Tuy nói thương thế đã chuyển biến tốt, nhưng vẫn không nên ngồi lâu.”
“Nằm sấp không thoải mái, nhất là xương sống thắt lưng.”
“Ta xoa xoa cho nàng?”
“Làm sao dám để điện hạ vất vả như thế? Thiếp thân sợ hãi, không dám nhận!”
Tam điện hạ cười tủm tỉm kéo nàng về giường, hắn phát hiện Điềm Điềm nhà hắn gần đây có vẻ thích gây sự, siêu đáng yêu!
Nằm sấp trên giường, hắn ngồi bên cạnh xoa bóp thắt lưng cho nàng, quả thật là đãi ngộ siêu cấp, miệng nàng nói sợ hãi không dám nhận, nhưng trên mặt không có nửa điểm thụ sủng nhược kinh, còn đưa tay sờ sờ bụng, nói: “May mắn bây giờ còn sớm, bằng không cứ nằm sấp như vậy, sẽ tổn thương đến đứa nhỏ.”
“Không sao, miệng vết thương đã kết vảy, qua mấy ngày là có thể nằm nghiêng.”
“Tu Nhiễm, chúng ta trở về đi.”
“Trở về?”
“Ừ, trở về Nghiêu vương phủ, dù sao thương thế của ta cũng đã không có gì trở ngại, trở về cũng giống nhau. Chúng ta cứ ở lại đây, ta nghe nói bên ngoài đã có mấy lời đồn rồi.”
Nàng không thèm để mấy thứ này, nhưng tình trạng bây giờ, nàng không hi vọng tạo thành ảnh hưởng không tốt cho hắn.
Mặc dù luôn ở trong phòng, nhưng một số việc bên ngoài nàng vẫn có thể nghe được. Nói cái gì nàng rõ ràng đã xuất giá, lại chạy về nhà mẹ đẻ ở lâu như thế, còn kéo cả tam điện hạ vào Đoan Mộc vương phủ ở cùng, hai phủ cách xa nhau lại không xa, cứ ở tại Đoan Mộc vương phủ, thật sự không hợp cách lắm.
Cho dù có nhiều người nghĩ tới việc nàng bị thương, ở nhà mẹ đẻ dưỡng thương, lại có lão Vương phi diệu thủ hồi xuân, có ở thêm vài hôm cũng không phải chuyện quá đáng, nhưng chung quy vẫn có một bộ phận nhỏ nhìn không ưa, hoặc là cố tình hãm hại.
Quân Tu Nhiễm sửng sốt, sau đó nghiêng người nằm xuống bên cạnh nàng, một tay chống đầu, một tay vẫn nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng nàng, nói: “Nghe mấy lời đồn nhàm chán này làm gì? Trước kia không phải nàng luôn mặc kệ chúng nó sao? Bây giờ cứ tiếp tục mặc kệ không quan tâm là được.”
“Nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử hình như liên thủ, phụ hoàng lại bày ra tư thái mặc kệ, phong vân trong triều biến hoá, chàng còn đang bận rộn chuyện thái tử, nếu có thêm lời đồn thì sẽ càng bất lợi.”
“Chuyện Thái tử bây giờ không vội, đồn nhảm thì cứ để bọn họ nói đã đi, cũng không phải chuyện quá nghiêm trọng, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là nàng phải tận lực dưỡng tốt thân thể.” Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đụng trán nàng, nói: “Chỉ cần có nàng ở đây, người khác đả kích cái gì ta cũng có thể chống cự.”
“Tu Nhiễm.”
“Ngoan, đừng nghĩ nhiều, ta sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện, tuyệt đối không để người ta bắt nạt, nếu nàng muốn giúp ta thì hãy mau chóng dưỡng tốt thân thể đi.”
“Ừ, được!”
Sau hôm đó, nàng thật sự chuyên tâm dưỡng thương, những chuyện bên ngoài tuy có nghe nhưng cũng không quản không quan tâm.
Dưới tình huống như vậy, Bắc Cương bên kia truyền đến tin tức, Thanh Già quan rốt cục lại bị gót sắt của Tòng Long quân dẫm lên, Đoan Mộc Tranh hai lần dẫn binh phá Thanh Già quan, đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Tin tức vừa truyền đến, Đại Viêm cả nước vui mừng, Liên Nhạc thì đắm vào hỗn loạn lớn hơn nữa, Liên Khải Minh rốt cục không gánh nổi áp lực mạnh liệt ập đến, đáp ứng tống xuất Ninh Thanh ra khỏi Liên Nhạc, muốn cùng Đoan Mộc Tranh ký kết hiệp nghị ngưng chiến ngay tại Thanh Già quan.
Tòng Long quân cũng dừng tiến công, đội quân ngừng lại tại chỗ để chỉnh đốn.
Chiến tranh lâu như vậy, thật ra Tòng Long quân cũng bị thương vong thảm trọng.
Nhưng ở triều đình Đại Viêm lại bởi vì vậy mà dậy lên một cơn sóng mới.
Nghe nói có đại thần liên tục dâng tấu cho rằng Tòng Long quân đã phá được Thanh Già quan – nơi hiểm yếu nhất của Liên Nhạc, theo lý phải thừa thằng xông lên đả bại Liên Nhạc mới phải, sao lại ngừng chiến bỏ qua thời cơ tốt này?
Cái gì? Vì cứu Đoan Mộc vương phi trở về? Chỉ là một nữ nhân, há có thể so với giang sơn xã tắc? Đoan Mộc vương gia thật hồ đồ, còn xin hoàng thượng hạ chỉ, để Tòng Long quân tiếp tục tấn công Liên Nhạc!
Trong triều các đại thần kích động, dân chúng ở dân gian cũng dần dần xuất hiện đủ loại tiếng hô, đến cuối cùng biến Ninh Thanh thành hồng nhan họa thủy đứng trên đầu sóng gió.
Liên Nhạc bởi vì ngưng chiến mà dần dần bình ổn hỗn loạn, Đại Viêm lại vì thắng lợi mà xôn xao, chỉ vì ích kỷ tham lam chỉ vì ngu xuẩn vô tình.
Lúc này đã là mười tám tháng chạp, tuyết lớn bay tán loạn, dân chúng lại nổi dậy không lùi bước, Đoan Mộc Điềm đứng trước cửa Xuất Vân các nhìn trời, toàn thân lạnh lẽo.
Thế nhân xưa nay đều vô tình, dễ quên, bây giờ bọn họ mắng Ninh Thanh hồng nhan họa thủy hại nước hại dân, lại quên rất nhiều năm trước, nàng từng thân chinh chiến trường, giải cứu vạn dân khỏi biển lửa, quên đi nhiều năm trước nàng theo phu quân chinh chiến, vô số lần đại bại kẻ địch thủ vệ quốc thổ ngăn cản dân chúng Đại Viêm trôi giạt khắp nơi sinh linh đồ thán, quên nàng từng vì Đại Viêm vì con dân Đại Viêm lập vô số công lao, cũng quên ở nhiều năm trước, cũng là bọn họ ca tụng Ninh Thanh công tích vĩ đại, chân thành cảm kích ân tình của nàng.
Bây giờ thời thế thay đổi, nàng ở Liên Nhạc bị nhốt mười bảy năm, chẳng qua chỉ muốn về nhà, chỉ muốn cùng người nhà đoàn tụ, nhưng lại hứng chịu cản trở như vậy, thậm chí bị người người chửi bới nhục mạ, ngay cả Đoan Mộc vương phủ và Đế Sư phủ cũng bị liên luỵ!
Hồng nhan họa thủy? Hại nước hại dân? Yêu cơ?
Đoan Mộc Điềm đứng trước cửa sổ ngắm tuyết, ánh mắt so với tuyết còn lạnh hơn.
Sau đó nàng lật tay, lấy ra một khối lệnh bài màu đen.
Đây là ca ca tự tay giao cho nàng trước khi nàng từ Bắc Cương trở về, còn nhớ lúc đó huynh nói: “Muội muội, mẹ muốn về nhà sợ rằng còn phải chịu khúc chiết không nhỏ, cái này muội cầm đi, chuyện trong kinh thành huynh giao cho muội.”
Nàng cúi đầu lẳng lặng nhìn lệnh bài trong tay, chợt lạnh lùng cười một tiếng.
“Phi! Ngươi mới là họa thủy, cả nhà ngươi đều là họa thủy!” Trong ngự học đường Kinh đô, là nơi các tiểu thư công tử quý tộc trong kinh thành đi học, tụ tập tất cả đệ tử tôn quý nhất Đại Viêm. Giờ phút này, có người một đấm vung lên, đánh cho tiểu tử kiêu ngạo vô sỉ dám chạy tới trước mặt mình quỳ rạp xuống đất, miệng phun đầy máu cùng hai cái răng cửa. Nó còn chưa hết giận, bước lên hung hăng dẫm lên chân tên vô sỉ kia, dưới tiếng thét chói tai của hắn dùng lực nghiến, phẫn nộ mắng.
Bên cạnh, có cô nương mười hai mười ba tuổi xinh đẹp cười lạnh đứng, nói với thiếu niên vừa đánh người: “Đệ đệ, đánh hắn! Xem lần sau hắn còn dám mở cái miệng tiện ra nữa không!”
Hai chị em này, rõ ràng chính là Đoan Mộc Nguyệt và Đoan Mộc Hồng.
Sau khi bọn họ trở lại kinh thành không lâu, bởi vì nhiều lần chọc phu tử tức giận bỏ đi nên bị Đoan Mộc Khiếu ném vào ngự học đường, gần đây kinh thành huyên náo ồn áo vì chuyện Tòng Long quân cứu Ninh Thanh nên ngừng chiến, trong ngự học đường tất nhiên cũng náo nhiệt phi phàm.
Đệ tử ở đây đều là tiểu thư công tử bảo bối của các đại thần trong triều, hơn nữa bởi vì các phe phái chính trị nên các công tử tiểu thư này cũng chia bè cánh tụ tập, trong đó đương nhiên có người không ưa chị em Đoan Mộc gia, hình như số lượng còn không ít.
Vừa rồi, có người bốn phía thảo luận chuyện Ninh Thanh, nói năng lỗ mãng, bị chị em Đoan Mộc nghe được, vì thế Hồng thiếu gia nổi giận đùng đùng vọt lên, sau đó xảy ra một màn trước mặt.
Hai chị em này từ nhỏ sinh sống tại Bắc Cương, từ nhỏ nghe kể chiến tích vĩ đại của Đoan Mộc vương gia cùng Vương phi, nhất là phụ thân còn cực kì tôn sùng ngưỡng mộ bá phụ bá mẫu, khiến cho hai đứa nhỏ càng kính ngưỡng hai vị trong truyền thuyết này không thôi, Đoan Mộc Nguyệt còn xem bá mẫu thành thần tượng lớn nhất cuộc đời này, há có thể dung thứ người khác vũ nhục như vậy?
Đoan Mộc Hồng đột nhiên ra tay làm đối phương không khỏi ngây ngẩn cả người, cuối cùng bị tiếng hét chói tai của tiểu tử mà Đoan Mộc Hồng dẫm dưới chân làm cho hoàn hồn, lập tức giận dữ hét lớn định xông lên.
“Chát” một tiếng, một cây trường tiên từ không trung vút tới, hung hăng quất xuống trước mặt bọn họ, tảng đá cách mũi chân bọn họ chỉ khoảng ba tấc hằn một vết roi thật sâu.
Nhất thời có tiếng hít không khí vang lên, mọi người vội vàng dừng bước không dám tuỳ tiện bước tới, ngẩng đầu liền gặp Đoan Mộc Nguyệt tay cầm trường tiên, cười lạnh nhìn bọn họ, nói: “Nhãi con, có gan thì tiến lên thử xem!”
Bọn công tử không khỏi bị kinh sợ đứng im, chúng nó đều là kim tôn ngọc quý, cho dù từng học quyền cước công phu nhưng làm sao có thể so sánh với hai chị em từ nhỏ lớn lên trong quân doanh này?
Hung danh của hai chị em này đã sớm vang xa trong ngự học đường rồi.
“Khốn kiếp! Bản công tử là cháu ruột Tả tướng, ngươi dám ra tay với bản công tử, muốn chết sao!”
Thằng nhóc bị Đoan Mộc Hồng dẫm nát lòng bàn chân kia dùng sức giãy dụa, kiêu ngạo gào lên.
Sau đó lại chát một tiếng, một roi thật sự rơi xuống người vị công tử tự xưng cháu ruột tả tướng kia, lập tức dẫn tới một tiếng thét thê lương chói tai.
Bọn công tử bên cạnh nhốn nháo, có người tránh phía sau gào lên: “Đoan Mộc Nguyệt ngươi thật quá đáng, dám ở học đường đả thương đồng học, chúng ta lại không nói gì sai, Đoan Mộc vương phi kia chính là họa thủy!”
Chợt có bóng người lướt đến, sau đó lại “chát” một cái, thiếu niên kêu gào nọ bị người ta bổ nhào xuống đất, tát một cái thật mạnh.
“Hình Diệc Thư, năm đó lão cha ngươi còn nhờ ơn cứu mạng của cô nãi nãi nhà ta mới có thể sống tới giờ, mới đẻ ra thằng con lấy oán trả ơn như ngươi! Thế mà ngươi lại dám chửi rủa cô nãi nãi của ta?”
Chung quanh yên tĩnh, nhìn người đột nhiên xông tới.
Người này, chính là tiểu thư đích tôn của Đế Sư phủ – Ninh Mật, ngoài ra còn một tiểu chính thái từ xa xa chạy tới, mặt đỏ tai hồng thở hồng hộc, hô: “tỷ tỷ, đợi đệ với, đợi đệ với!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT