Theo mặt trời xuống núi, toàn bộ thế giới cũng trở nên yên lặng, nhưng giờ phút này trong Đoan Mộc vương phủ vẫn không hề bình tĩnh.

Gần như tất cả mọi người đều tề tụ ở Xuất Vân Các, ngay cả Cẩm Tú, Nguyên Hương cũng từ Nghiêu vương phủ chạy qua, Thần công tử vừa biết tin liền vội vàng lao về, lúc này đang đứng trong khuê phòng của Điềm Điềm, nhìn cháu gái hôn mê mà mặt trầm như nước.

Sắc mặt Điềm Điềm dường như còn xấu hơn cả hồi nãy.

Mũi tên kia từ đầu đến đuôi đều làm bằng sắt, thoạt nhìn vừa lạnh vừa dữ tợn vừa nặng, không ngừng xoắn ốc, làm cho vết thương của Điềm Điềm càng sâu càng đau đớn.

Quân Tu Nhiễm đưa tay cầm lấy mũi tên, giảm bớt gánh nặng cho nàng, tay không dám run dù chỉ một chút, ở trong trời đông giá rét nhưng mặt hắn lại toát đầy mồ hôi, thấm ướt vạt áo ngực, cả người như hư thoát.

Lão Vương phi đứng bên kia hơ đoản kiếm sắc bén trên ngọn lửa, muốn mau chóng rút mũi tên trong cơ thể Điềm Điềm ra, bằng không sẽ chỉ làm vết thương của Điềm Điềm thêm nghiêm trọng, thậm chỉ vết thương nàng vất vả tránh đi cũng sẽ tiếp tục bị xé rách, đến nỗi trí mạng.

Hơn nữa sắc mặt Quân Tu Nhiễm cũng khiến bà cực kì lo lắng, cho nên bà không dám nói cho hắn biết trên tên có độc, đang từng chút ăn mòn thân thể Điềm Điềm, nàng hôn mê đến nay chưa tỉnh, chỉ sợ là đang cố chống cự lại độc tố trong người.

Còn một chuyện còn nghiêm trọng hơn, chính là —— Điềm Điềm mang thai, còn chưa tới một tháng!

Mệt bọn họ còn vô tư xung phong liều chết một đường từ Bắc Cương chạy về kinh thành, thế mà lại không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay khó chịu.

Ở phía sau, ngoài cửa chợt có chút xôn xao, lão Vương phi nhướng mày, hỏi: “Bên ngoài sao vậy?”

Có nha hoàn đi đến, nhẹ giọng nói: “Là nội quan trong cung tới, nói Hoàng Thượng triệu tam điện hạ lập tức tiến cung, không thể trì hoãn. Nhưng ở đây đang bận rộn, nô tỳ không dám cho họ tiến vào.”

Thần công tử ở bên cạnh nghe được chau mày, cùng mẫu thân nhìn nhau  một cái, sau đó nhấc chân đi đến trên giường, đưa tay cầm mũi tên trên lưng Điềm Điềm nói với Quân Tu Nhiễm: “Ngươi tiến cung gặp Hoàng Thượng trước đi, ta và mẫu thân sẽ chăm sóc Điềm Điềm cẩn thận.”

Quân Tu Nhiễm ngay cả mí mắt cũng nâng lên, thờ ơ như không nghe thấy.

Lão Vương phi cũng nhúc nhích, tiếp tục bận rộn công việc trên tay, thản nhiên nói: “Hoàng Thượng triệu ngươi vào cung lúc này nhất định là có chuyện cực kì nghiêm trọng, ngươi muốn Điềm Điềm chịu thương oan uổng à?”

Nghe vậy, hắn lập tức ngẩng đầu, cẩn thận buông lỏng bàn tay nắm tên.

Lão Vương phi lại tiếp tục nói: “Đi đi, ngươi ở đây ngược lại vướng chân vướng tay, vẫn là tiến cung gặp Hoàng Thượng đi. Điềm Điềm cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng ngươi ngược lại càng làm lão thân lo lắng. Xảo Vân, đi bưng thuốc tới, để tam điện hạ uống!”

Xảo Vân lập tức đi ra ngoài rồi mau chóng quay lại, bưng chén thuốc nóng hổi không biết là thuốc gì, dâng lên trước mặt Quân Tu Nhiễm.

Quân Tu Nhiễm vẻ mặt thản nhiên, nhìn không ra hắn đang nghĩ gì, lúc bước xuống giường không khỏi lảo đảo đứng không vững, may mắn có Cẩm Tú bên cạnh vội vàng đưa tay đỡ.

Lão Vương phi thấy vậy, mày nhăn càng sâu nói: “Uống thuốc rồi lập tức vào cung đi, đừng nghĩ nhiều. Ta nói rồi, Điềm Điềm không đáng lo ngại, ngươi trăm ngàn lần đừng để Điềm Điềm tỉnh dậy còn phải lết thân tàn đi chăm sóc ngươi.”

Hắn nhẹ nhàng lên tiếng đáp, sau đó một ngụm uống hết chén thuốc vừa chua vừa đắng, rồi nhìn Điềm Điềm hôn mê trên giường một cái, xoay người đi ra cửa, hướng về phía hoàng cung.

Điềm Điềm sẽ không có việc gì, tuyệt đối không!

Tổ mẫu y thuật độc bộ thiên hạ, cho dù là thân thể không ra gì của hắn được bà điều trị cũng có thể bình yên sống đến giờ, Điềm Điềm chỉ trúng một mũi tên mà thôi, chỉ một mũi tên thôi.

Hắn tự an ủi mình như thế, mang theo cõi lòng tăm tối đầy sát khí rời khỏi Xuất Vân Các.

Chưa từng có giây phút nào hắn bức thiết muốn giết người như thế, muốn đến không chịu nổi!

Thái giám tới truyền chỉ vừa trông thấy hắn liền rùng mình, cảm giác người đứng trước mặt hắn lúc này dữ tợn giống như ác quỷ địa ngục.

Quân Tu Nhiễm tiến cung, nghênh đón chính là một cơn bão táp, trong Xuất Vân các cũng không yên bình, toàn bộ ánh mắt Đoan Mộc phủ đều phóng về đây, người dư thừa bị đuổi ra ngoài cửa, trong khuê phòng chỉ còn lão vương phi, Thần công tử, Xảo Vân, Cẩm Tú và Đoan Mộc Điềm hôn mê trên giường, ngay cả Nguyên Hương cũng bị chặn ngoài cửa.

Bởi vì nha đầu kia nhìn quận chúa cả người đẫm máu thì sợ hãi không thể nào bình tĩnh được, làm sao có thể để nàng ở lại giúp đỡ?

Đoan Mộc Thần vững vàng nắm mũi tên trên lưng Điềm Điềm, lão vương phi cầm dao sắc nhẹ nhàng cứa vào miệng vết thương.

Thân dao còn hơi nóng nên càng sắc bén, dễ dàng xuyên qua da thịt mềm mại, Đoan Mộc Điềm dù hôn mê cũng không khỏi run lên, khẽ hừ một tiếng.

Cẩm Tú đứng bên cạnh nhìn lưng quận chúa lại chảy máu, miệng vết thương máu thịt lẫn lộn, càng thêm dữ tợn, nàng cắn môi không đành lòng nhịn, cả người run run.

Quân Tu Nhiễm đang trên đường tới hoàng cung chợt tim đập mạnh một nhịp, sau đó lại bị cơn đau trong người quấy nhiễu, hắn vội vàng thả lỏng người, chậm rãi vận chuyển nội lực, chậm rãi đè nén sóng triều cuồn cuộn trong cơ thể.

Chén thuốc vừa uống cũng bắt đầu phát huy tác dụng, giúp hắn áp chế kịch độc dâng lên khi tận mắt nhìn thấy Điềm Điệm trọng thương.

Tình huống tựa hồ cũng không trở nên hỏng bét.

Hoàng cung rất nhanh hiện ra, hắn đi thẳng vào ngự thư phòng, không người ngăn trở.

Quân hoàng đế vẫn an vị trong ngự thư phòng chờ hắn đến, lúc này thấy Quân Tu Nhiễm cả người đầy máu còn chưa lau, y phục vừa rách vừa bẩn cũng không đổi lại, cứ chật vật mà âm u xuất hiện trước mặt mình, ánh mắt ông khẽ lướt qua toàn thân hắn rồi hỏi: “Chuyện tập kích ngoài cung trẫm đã biết, thương thế của Điềm Điềm ra sao?”

“Trọng tên dài ba thước, mũi hình xoắn ốc, trên thân đầy gai nhọn, đâm thẳng vào sát tim Điềm Điềm.” Hắn mặt không chút thay đổi bình tĩnh kể, còn nói thêm, “Hiện tại Đoan Mộc lão Vương phi đang cứa thịt rút tên ra, tình hình cụ thể nhi thần cũng không biết.”

Hắn vẫn có chút oán niệm khi phụ hoàng đòi hắn tiến cung vào lúc này, giờ hắn chỉ muốn ở bên cạnh Điềm Điềm, cho dù chỉ có thể đứng nhìn, cái gì cũng không làm được.

Mà lời hắn nói, từng chữ rơi vào tai Quân hoàng đế, làm cho chân mày ông nhảy dựng, sắc mặt càng thêm khó coi.

Thương thế nghiêm trọng như vậy!

Nhưng chỉ giây lát, sắc mặt ông lại khôi phục bình thường, lạnh nhạt nói: “Nói cụ thể chuyện ở Bắc Phục Thành đi.”

Quân Tu Nhiễm nhất thời nhướng mày, việc này cần gì nóng lòng như vậy?

Quân hoàng đế lại nhìn hắn hừ lạnh một tiếng: “Con cho là trong lúc con vội vã quay xung quanh Điềm Điềm thì người khác sẽ ngồi im chờ con tới gây sự sao? Hồ nháo!”

Bóng đêm yên tĩnh, dần dần trở nên náo loạn xôn xao.

Các đại thần trong triều nhận được chiếu mệnh của hoàng thượng, lập tức vào cung nghị sự.

Trong mơ hồ, chính trong lòng bọn họ cũng đã có phán đoán, biết hoàng thượng giờ này triệu tập đại thần vào cung là bởi vì chuyện thành Bắc Phục, bởi vì hầu hết mọi người đều đã biết tam điện hạ cùng vương phi đã về tới kinh thành chiều nay.

Nhưng chuyện hai người tiến cung gặp phục kích, hơn nữa Đoan Mộc Điềm còn trọng thương hôn mê bất tỉnh thì không có nhiều người biết.

Đương nhiên, bọn họ tiến cung, tin tức này cũng theo sau lập tức truyền bá, khơi dậy một trận xôn xao không nhỏ, hơn nữa khi nhìn đến tam điện hạ một thân huyết y, khuôn mặt trầm tĩnh lại dữ tợn như ác quỷ thì không ít đại thần kinh hãi, há miệng thở dốc rồi chậm rãi cúi đầu.

Trời, sắp thay đổi rồi!

Hoàng Thượng truyền triệu, tất cả đại thần đều mau nhanh tụ tập trong ngự thư phòng, nhưng đến nay, còn một người quan trọng nhất vẫn chưa trình diện.

Có người len lén thăm dò nhìn ra ngoài cửa, giống như muốn từ trong bóng đêm bên ngoài tìm được người kia tới, Quân Tu Nhiễm đứng dưới tay hoàng đế, thần sắc bất động, mặt không chút thay đổi, mãi cho đến khi có thái giám vội vã chạy đến, “Bùm” một tiếng quỳ xuống trước mặt hoàng thượng, kinh hoàng nói: “Hoàng Thượng, không thấy thái tử điện hạ!”

Trong ngự thư phòng chợt lặng thinh, sau đó oành một tiếng bắt đầu ầm ĩ.

Cái gì? Không thấy Thái tử điện hạ? Còn ở ngay thời khắc đòi mạng này?

Có người thấp thỏm lo âu, có người kinh ngạc khó mà tin được, có người ngưng thần suy tư, có người tiến lên khải tấu Hoàng Thượng, “Nhi thần nguyện dẫn người tìm thái tử hoàng huynh về, xin phụ hoàng ân chuẩn!”

Lời vừa nói ra, có người ở bên cạnh cười xuỳ ra tiếng, nói: “Tam đệ khẩn cấp muốn xuống tay với thái tử hoàng huynh vậy à? Huynh đệ tướng tàn, bi ai cỡ nào?”

Quân Tu Nhiễm nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn hắn.

Nói lời này, dĩ nhiên là Quân Tu Nguyên không thể nghi ngờ.

Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Quân Tu Nhiễm, trong lòng hắn không khỏi rúm lại, nhưng vẻ mặt vẫn cười xấu xa như cũ, nói thêm: “Thái tử hoàng huynh có lẽ là gặp phải chuyện gì gấp nên không ở trong cung thôi, tam đệ cứ nhận định huynh ấy chạy trốn như vậy, còn muốn tróc nã, hình như không ổn đâu.”

Quân Tu Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, sau đó dời ánh mắt, nhìn về phía phụ hoàng sau ngự án, dáng vẻ không thèm quan tâm tới Quân Tu Nguyên.

Nhị điện hạ nhất thời cắn răng, tức giận cực kỳ.

Hắn bị xem thường, đúng không đúng không?

Đoan Mộc Khiếu lúc này cũng đứng dậy, hướng Hoàng Thượng hành lễ nói: “Khải tấu Hoàng Thượng, ba canh giờ trước, tam điện hạ cùng Vương phi ở trên đường tiến cung bị tập kích, Vương phi trọng thương, xin Hoàng Thượng làm chủ, tróc nã hung phạm!”

Lão Vương phi đang vội vàng cứu trị Điềm Điềm, Thần công tử ở bên giúp đỡ, hôm nay chính là Đoan Mộc Khiếu tiến cung đến diện thánh.

Mà hắn vừa dứt lời, lập tức có đại thần nhao nhao lên tiếng: “Đoan Mộc tướng quân nói vậy là ý gì? Chẳng lẽ ngài hoài nghi hung phạm phục kích tam điện hạ cùng Vương phi, hại Nghiêu vương phi bị thương là thái tử điện hạ?”

“Đúng!”

“… Không có bằng chứng, Đoan Mộc tướng quân đừng tự đoán bừa!”

“Mũi tên Vương phi trúng là cương tên ba thước, chỉ có ở hoàng tộc, dân gian không thể có.”

“Chỉ bằng cái này, ngài liền nhận định là thái tử điện hạ sao, Đoan Mộc tướng quân không khỏi quá mức võ đoán.”

“Ngay tại buổi trưa hôm nay, quân thủ thành ngoài thành bắc đóng chặt cửa khẩu, vây công tam điện hạ cùng Vương phi, nếu không có mạt tướng phụng chỉ đuổi tới đúng lúc thì hậu quả thật không thể tưởng tượng, xin Hoàng Thượng minh giám!”

Chư đại thần hít mạnh một hơi, chuyện này đối với phần lớn bọn họ thì đúng là mới nghe lần đầu, mặc dù chuyện xảy ra giữa trưa nay, nhưng sau khi đám Quân Tu Nhiễm vào kinh cũng không gây chiến, về sau lại xảy ra chuyện nên nhất thời không ai chú ý tới tình huống ngoài thành.

Gã đại thần đấu khẩu với Đoan Mộc Khiếu ánh mắt chợt lóe, nói: “Dù vậy thì ngài cũng không có lý gì kết luận người gây ra là thái tử điện hạ chứ?”

“Vậy chẳng lẽ là Lưu đại nhân ông?”

“Bậy bạ! Đoan Mộc tướng quân ngươi đây là nói xấu!”

“Đã không phải ông thì sao ông biết đó không phải thái tử điện hạ?”

“Này… luận điệu hoang đường, ngươi cố tình cưỡng từ đoạt lý!”

Đoan Mộc Khiếu trực tiếp không nhìn gã kêu gào nữa, chỉ chắp tay ôm quyền, khom người hạ bái với Hoàng Thượng.

Quân Tu Nhiễm lúc này cũng mở miệng nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, nửa tháng trước nhi thần từ quân doanh Tòng Long quân ở Bắc Cương xuất phát, một đường về kinh gặp phải vô số phục kích, nhi thần nghĩ, thái tử hoàng huynh không muốn nhi thần áp giải tội chứng của mình về kinh nên mới làm ra chuyện như vậy!”

Trong ngự thư phòng tranh nháo không ngớt, đây là tranh đấu giữa pha phái của Quân Tu Nhiễm và các phe khác, ngay cả người ủng hộ nhị hoàng tử cùng ngũ hoàng tử cũng không hề do dự đứng về phía thái tử, ý đồ gây thêm phiền toái cho Quân Tu Nhiễm.

Bởi vì bọn họ hiểu, nếu thái tử rơi đài, thế lực của Quân Tu Nhiễm sẽ càng không thể can ngăn.

Nhưng bọn họ có cố gắng nữa cũng không thay đổi được sự thật là thái tử không ở trong này!

Hơn nữa khi Quân Tu Nhiễm đưa ra đơn kiện của quan viên lớn nhỏ ở Bắc Phục Thành cùng đơn kiện đầy huyết ấn của các tướng sĩ Tòng Long quân, ngự thư phòng trong phút chốc im lặng.

Sau đó, gió nổi lên, mây bắt đầu khởi động, khơi dậy sóng lớn điên cuồng.

Bên trong Đoan Mộc vương phủ, lão Vương phi chợt thở phào một hôi, cầm mũi tên nhiễm máu đặt lên khay Xảo Vân đang cầm, cả người đều vì lao lực quá sức mà lắc lư, may mắn được Cẩm Tú đỡ kịp.

Thần công tử ra tay xử lý miệng vết thương dữ tợn, cầm máu, bôi thuốc, băng bó.

Động tác thành thạo, liền mạch lưu loát, mà lão Vương phi nhét một miếng nhân sâm vào miệng Điềm Điềm.

Đây là tử sâm vương nàng cướp được từ hoàng cung Liên Nhạc, cực kì bổ khí dưỡng thần, ngậm một miếng có thể bổ sung năng lượng cho thân thể hư nhọc, bằng không chỉ bằng vết thương này, đau đớn này, lượng máu mất đi này, đủ khiến nàng chống chịu không nổi.

Tuy nói Quân Tu Nhiễm giải độc cần tử sâm vương, nhưng cũng không cần cả gốc, nếu lấy cả gốc ra làm thuốc thì thần tiên cũng không chịu được nhiều dược lực như vậy.

Nhìn sắc mặt Điềm Điềm thư hoãn xuống, hô hấp cũng vững vàng, bà vươn tay lau mồ hôi trên trán, sau đó nghiêng người ngồi xuống mép giường, đưa tay đặt lên cổ tay nàng.

Mạch tượng suy yếu, có chút xao động, khí tức hỗn loạn, mạnh mẽ dồn trong kinh mạch.

Thần công tử ngồi xổm một bên, ngón tay khẽ chạm vào gáy Đoan Mộc Điềm, nhíu mày ngưng thần, sau đó ngẩng đầu nhìn lão Vương phi, hỏi: “Mẫu thân, cái này phải làm sao bây giờ?”

Độc không phiền, phiền là đứa bé chưa đầy một tháng trong bụng nàng.

Lão Vương phi buông tay ra, cắm hai cây ngân châm vào cơ thể Đoan Mộc Điềm, Đoan Mộc Điềm trong hôn mê lại run lên, sau đó nặng nề ngủ.

Bà đứng dậy, nói: “Chờ Điềm Điềm tỉnh lại rồi nói sau.”

Thần công tử thở dài, cũng gật gật đầu, thấy mẫu thân thần sắc mệt mỏi, liền nói: “Mẫu thân, mẹ về trước nghỉ ngơi đi, nơi này con sẽ trông chừng kỹ.”

Lão Vương phi lắc đầu, nói: “Đi tới đi lui cũng phiền toái, ta nằm trên tháp bên ngoài nghỉ một lát là được.”

“Vậy sao nghỉ ngơi tốt được?” Nhưng hắn cũng biết mẫu thân lo lắng Điềm Điềm, vì thế liền quay đầu nói với Cẩm Tú, “Ngươi đi thu dọn phòng bên cạnh, dìu lão vương phi qua đó nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

Về đêm, Đoan Mộc vương phủ rốt cuộc yên tĩnh lại, lão Vương phi sang phòng bên cạnh ngủ, Thần công tử thì ngồi xổm trên giường nhìn cháu gái hôn mê một lúc, sau đó xuống giường đi ra gian ngoài khiêng giường chuyển vào bên trong, đặt cạnh giường Điềm Điềm rồi nằm lên đó, ngủ!

Cẩm Tú đỡ lão Vương phi đi nghỉ ngơi xong trở về, nhìn thấy cảnh tượng trong nội thất thì giật mình, sau đó rụt lại, cùng Nguyên Hương ngủ gật trên ghế bên gian ngoài.

Khi Đoan Mộc Điềm tỉnh lại, mở mắt ra chỉ cảm thấy ánh nắng chói lóa khiến mắt nàng đau xót, nước mắt chảy xuống.

“Tiểu Điềm Điềm cháu làm gì vậy? Sống sót sau tai nạn nên mừng phát khóc sao?”

Bên tai vang lên giọng nói tiện tiện của ai đó, nàng nhắm mắt lại một lát, sau đó mới từ từ mở mắt ra, lúc này nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, trong sáng mà ung dung.

“Tiểu thúc?”

“Ngoan!” Hắn cười tủm tỉm xoa đầu nàng, động tác giống như đang v.uốt ve chó nhỏ mèo nhỏ, híp mắt cười, cười đến thiếu ăn đòn, nói: “Sao, mở mắt một cái thấy bản công tử ở ngay trước mặt, có phải cảm thấy thật hạnh phúc thật thụ sủng nhược kinh không?”

“Đâu chỉ vậy? Quả thực là phúc đức ba đời.”

“Ai nha nha, Tiểu Điềm Điềm cháu đúng là càng ngày càng biết ăn nói.” Hắn tiếp tục vuốt lông…. À không vuốt tóc nàng, hỏi: “Sao rồi, bây giờ có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”

“Đau. Trên lưng.”

“Ai, cháu đứa nhỏ này, nhịn một chút thì tốt rồi.”

“…”

“Ta còn tưởng Tiểu Điềm Điềm nhà ta là vô địch chứ, chút thương nhỏ như vậy căn bản là ngay cả mắt cũng không chớp cái nào, không nghĩ tới lại kêu đau, thực làm cho ta thất vọng.”

“… Thật có lỗi, khiến tiểu thúc thất vọng, thật sự là tội đáng chết vạn lần.”

Hắn lúc này tà tà liếc mắt một cái, nói: “Chết cái gì mà chết, nói gở không à.”

Khóe miệng nàng cong lên, con mắt đảo quanh một vòng, hỏi: “Chỉ có một mình thúc thôi sao?”

“Đúng vậy, bản công tử cực nhọc ngày đêm, chăm sóc cháu suốt hai ngày đấy!”

“Hai ngày?”

“Đúng, hai ngày! Tiểu Điềm Điềm, cháu phải biết một chuyện, cháu đã hôn mê hai ngày rồi, nếu còn không tỉnh, phu quân nhà cháu sẽ phát điên đấy.”

Tu Nhiễm?

“Hắn đâu?”

“Lại bị Hoàng Thượng kêu đi làm cu li rồi.”

“…”

Thần công tử rung đùi đắc ý, cười tủm tỉm, giả mèo khóc chuột ai thán một tiếng, nói: “Đứa nhỏ đáng thương, bôn ba cũng gần hai ngày rồi, rõ ràng nương tử còn đang bất tỉnh trên giường bệnh, nó muốn bồi ở bên, nhưng khổ nỗi có một bị phụ thân không hiểu phong tình luôn giao cho nó vô số việc để nó bận rộn.”

Đoan Mộc Điềm nghe, hơi nhíu mày, không khỏi lo lắng.

Hai ngày đêm không nghỉ ngơi, thân mình làm sao chịu nổi? Huống hồ hắn vốn mang thương tích, một đường từ Bắc Cương về kinh thành đã không được nghỉ ngơi, lại còn bị đủ loại phục kích, tăng thêm vết thương mới, tâm thần lại lao lực, còn cả kịch độc có thể bùng phát bất cứ lúc nào…

Hắn sao có thể liều mạng như vậy?

“Hắn hiện đang ở đâu?”

“Ta làm sao mà biết?”

“Đi tìm hắn trở về!”

“Ai? Tiểu Điềm Điềm cháu đang ra lệnh cho bản công tử làm việc à?”

“Là thỉnh cầu, tiểu thúc, làm ơn.”

Thần công tử cũng ngây người, sau đó sâu kín thở dài, nói: “Được rồi Tiểu Điềm Điềm, cháu không cần lo cho hắn, người đáng lo chính là cháu đấy.”

“Cháu?”

“Phải. Cháu hẳn biết cháu bị thương nghiêm trọng cỡ nào đi? Thiếu chút nữa đi chầu Diêm vương rồi. Bây giờ tuy đã khống chế được, nhưng trên mũi tên có độc, đã xâm nhập vào trong kinh mạch cháu rồi.”

Đoan Mộc Điềm nhíu mi, trong lúc nàng hôn mê cũng mơ hồ biết tình trạng thân thể mình, cảm thấy độc này hẳn không có vấn đề gì lớn, lấy bản lĩnh của tổ mẫu muốn giải độc cũng không khó.

Thấy vẻ mặt của nàng, Thần công tử lại thở dài, nói: “Cháu mang thai.”

Một quả cửu thiên thần lôi, ầm vang bổ thẳng xuống đỉnh đầu, làm cho nàng trợn to mắt, ngơ người.

Mang thai?

Làm sao có thể? Nàng tháng trước còn có dì tới chơi… Đợi chút! Tháng này hình như đã chậm nhiều ngày rồi, chỉ là gần đây bề bộn nhiều chuyện khiến nàng quên béng thời gian.

Đoan Mộc Điềm hơi há miệng, vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ dị khó hiểu.

Ngay lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, sau đó Quân Tu Nhiễm mang theo phong trần mệt mỏi, còn có mơ hồ lãnh khí đi đến.

“Nga, không cần bản công tử đi tìm đã tự động xuất hiện rồi.”

Thần công tử vui cười nhưng sắc mặt Quân Tu Nhiễm lại rất khó coi, trừng trừng nhìn hắn hỏi: “Vì sao ta không biết Điềm Điềm trúng độc, thậm chí còn mang thai?”

“Đây không phải sợ ngươi lo lắng sao?” Thần công tử đảo mắt, hắn là nói thật, nhưng dưới ánh mắt của Quân Tu Nhiễm không biết vì sao lại cảm thấy chột dạ.

Đoan Mộc Điềm nằm trên giường, muốn đưa tay kéo hắn, không ngờ nàng mê man đã lâu, tay cũng không còn cảm giác, cố gắng nhúc nhích ngược lại đụng tới vết thương trên người, đau đến hít khí lạnh.

Quân Tu Nhiễm nháy mắt hoàn hồn, cũng để ý tới chuyện bị giấu diếm nữa, vội vàng chạy tới trước mặt nàngkhẩn trương hỏi: “Làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”

Gần như vậy, nàng rốt cục thấy rõ hắn lúc này vẻ mặt mệt mỏi, trong mắt đầy tơ máu, chau mày, thần sắc buộc chặt, cằm còn lún phún râu. Nhìn mà đau lòng tột đỉnh.

“Tay không động đậy được.”

“Ta xoa cho nàng.” Nói xong liền nhẹ nhàng cầm tay nàng lên xoa bóp.

“Ta đói bụng.”

“Ta lập tức cho người mang tới.”

“Cùng nhau ăn.”

“Được.”

“Sau đó ngủ cùng ta một lát.”

“… Được.”

Thần công tử ngồi bên cạnh, trưng ra một khuôn mặt vô cùng thê thảm trợn trắng mắt, sau đó đứng lên, xoay người ra cửa.

Rất nhanh, có nha hoàn mang đồ ăn thơm mềm tới, Quân Tu Nhiễm tự tay đút nàng ăn no rồi mới ăn.

“Điềm Điềm, nàng không hỏi tình huống bên ngoài lúc này sao?”

“Ngủ đã rồi nói sau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play