Ngay khi Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm tay trong tay bước vào quan ải, một đội xe ngựa từ cửa thành phía Tây thoạt nhìn bình thường nhưng kì thực giấu giếm Càn Khôn lặng lẽ tiến vào kinh thành.

Bọn họ từ Bắc Cương xuất phát, đi lòng vòng ra Hổ Dược quân ở phụ cận phía Tây, sau đó một đường hồi kinh.

Ước chừng hơn nửa tháng, một đường rong đuổi, không bị chuyện gì trì hoãn trên đường, hơn nữa cũng không gặp phải trở ngại gì.

Ánh mắt Quân Tu Thiện trước sau luôn bị ba ngàn Tòng Long quân hấp dẫn, bị Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm hấp dẫn, bị đội ngũ xe ngựa thỉnh thoảng truyền ta tiếng xích sắt keng keng hấp dẫn, bị sự gấp rút tốc hành, thủ hộ nghiêm mật của mấy cái xe ngựa hấp dẫn, cũng bị mấy tên cường đạo thi thoảng lộ mặt hấp dẫn.

Lại không biết những người hắn thực sự để ý từ khi xuất phát ở Bắc Cương đã không hề chung đường với Tòng Long quân nữa, thậm chí từ lúc ra khỏi quân doanh đã không còn gặp lại, cũng không biết bọn họ đi đường vòng sang bên Hổ Dược Quân rồi xuất phát về phía tây kinh thành; hắn không biết mấy tên cường đạo thi thoảng lộ mặt trong ba ngàn Tòng Long Quân kia chẳng qua chỉ là mấy tên cực kì không quan trọng được chọn ra từ mấy chục đồng đảng, dùng để mê hoặc tầm mắt hắn, hơn nữa trước khi đến quan ải ngoài kinh thành đã bị giết rồi.

Cho dù hắn có cho người theo dõi Tòng Long quân chặt chẽ, nhưng Tòng Long quân thường xuyên có người ra người vào, nhất là mấy binh lính phụ trách tiếp tế hậu cần, thường xuyên ra vào là chuyện vô cùng bình thường, hơn nữa gần đây còn đang khẩn cấp thu thập vật tư.

Ở trên địa bàn của mình, muốn thần không biết quỷ không hay đưa đi vài người, đối với Đoan Mộc Tranh mà nói quả thật quá đơn giản.

Cho nên bọn họ cứ như vậy lặng yên không một tiếng động cùng tam điện hạ và quận chúa phân công nhau hành động, mang theo chứng cớ quan trọng nhất ra khỏi quân doanh, đi đường vòng phía tây, sau đó một đường trở về, không hề gây ra bất kì sự chú ý dư thừa nào.

Lực chú ý của Thái tử điện hạ đều nằm trên ba ngàn Tòng Long quân và phía Bắc Cương, làm sao chú ý một thương đội đi từ phía tây tới?

Đám người này đại khái có 50-60 người, gần như ai cũng điều khiển một chiếc xe ngựa thật lớn, bên trong khe hở có thể nhìn thấy chút đồ da lông, những thứ này vào kinh thành đều được hoan nghênh cực kì.

Thủ vệ thủ thành chỉ kiểm tra đại khái một chút, nhìn thấy đồ giữ ấm chất thành đống, khối bài Nghê Thường Các mà đầu lĩnh đưa ra, cùng số ngân phiếu không nhỏ âm thầm nhét vào tay bọn họ, thế là cho đi rồi.

Nghê Thường Các chính là cửa tiệm may mặc được toàn bộ Đại Viêm chào đón, phu nhân tiểu thư quý tộc thậm chí các lão gia thiếu gia cũng đều ưa chuộng, mùa đông mấy năm nay, Nghê Thường Các đều xuất phẩm ra các loại xiêm y da lông cực kì tinh mỹ, không to bản cồng kềnh như áo khoác lông bình thường mà vẫn có thể giữ ấm rất tốt, mặc trên người càng lộ vẻ tôn quý ung dung, đẹp vô cùng, nhóm quý tộc ở kinh thành đã vì nó mà nổi lên một trận gió lốc, đám người có thân phận có tài phú đều coi việc mặc áo khoác lông từ Nghê Thường Các là vinh dự.

Nay mùa đông đã sắp đến, không biết năm nay sẽ lại cho ra mặt hàng mới gì đây.

Thủ vệ thủ thành cất ngân phiếu, nghị luận quý tộc thượng lưu xa hoa, bàn tán quần áo của Nghê Thường Các, sắc mặt không khỏi lộ vẻ hâm mộ.

Bọn họ đều không biết, ngay tại vừa rồi, trong màn xe ngựa bọn họ cho đi kia, ngoài da lông còn cất giấu mấy chục nhân vật quan trọng sắp làm cho kinh thành nổi lên sóng to gió lớn.

Nhưng chuyện quý nhân đấu đá lẫn nhau hình như cũng không có liên quan quá lớn với nhóm binh lính tầng dưới như bọn họ.

Một đội người thông qua cửa thành, bình yên tiến vào kinh thành, đến lúc này vẫn như cũ không khiến cho bất kì ai đặc biệt chú ý hay hoài nghi.

Đúng vậy, làm sao có thể hoài nghi chứ? Lực chú ý của Thái tử điện hạ đều đặt ở phía bắc, tất cả nhân lực cũng chạy sang bên đó rồi, đâu có phái ai tới biên cảnh phía Tây, hơn nữa phía đó là thế lực Phượng gia, hơn nữa thống lĩnh quân ải ngoài thành phía Tây tạm thời vẫn chưa đầu quân cho hắn.

Hiện tại hắn còn đang ở quân ải phía Bắc cách kinh thành năm mươi dặm, nhìn hai vợ chồng tay trong tay từng bước tiến vào.

Hắn liều mạng nhìn chằm chằm hai người, nghiến răng nghiến lợi, nghĩ không ra một đường này rõ ràng hắn nghiêm mật giám thị, rốt cuộc là bọn họ chuyển người đi lúc nào? Hoặc là ngay từ đầu vốn đã không có ở trong này?

Đội ngũ ba ngàn Tòng Long quân hộ tống này chậm rãi liều chết trở về kinh, thì ra lại chỉ là một cái bẫy mê hoặc hắn thôi sao?

Tội phạm chân chínhđi hướng bên kia? Trước hoặc sau khi bọn họ khởi hành, hoặc đi đường vòng?

Như vậy bọn họ hiện tại đã tới nơi nào?

Quân Tu Thiện đáy lòng tràn đầy phẫn uất gần như tuyệt vọng, vì thế càng thêm điên cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm Quân Tu Nhiễm cùng Đoan Mộc Điềm bước vào quan ải, sắc mặt trầm ngưng ánh mắt dữ tợn, hạ lệnh với thống lĩnh trông quân đã có chút sợ hãi bên cạnh, nói: “Động thủ! Giết Quân Tu Nhiễm cùng Đoan Mộc Điềm kia cho bản cung!”

Lúc này đại môn ầm ầm đóng cửa, nhóm quân trấn thủ theo mệnh lệnh của Quân Tu Thiện “Phần phật” xông ra bao vây hai vợ chồng Quân Tu Nhiễm.

Khốn cảnh như thế, cho dù là người công phu cao cường thì cũng khó trốn thoát!

Thái tử điện hạ hậm hực đang muốn hiện thân thì lúc này Đoan Mộc Điềm lại bỗng nhiên nói: “Sát hại hoàng tử là tội lớn, xét nhà diệt tộc, các ngươi thật sự muốn vì bản thân thái tử mà trả giá bằng tính mạng của thân nhân gia phụ trong nhà sao?”

Quân Tu Thiện đang định đi ra chợt dừng lại, ánh mắt sắc như kiếm thẳng tắp bắn về phía Đoan Mộc Điềm.

Mà sau câu nói của nàng, binh lính vây quanh quả nhiên bắt đầu xôn xao.

Bọn họ chỉ là binh lính bình thường, tiếp xúc không đến chuyện của cao nhân, chỉ biết nghe lệnh làm việc, cho dù cảm thấy kỳ quái trước mệnh lệnh của thống lĩnh nhưng vẫn theo thói quen lựa chọn chấp hành.

Bây giờ Đoan Mộc Điềm nói ra một câu mới làm cho bọn họ đột nhiên bừng tỉnh, sát hại hoàng tộc, là tội chu di cửu tộc, trừ phi có thánh chỉ của Hoàng Thượng bằng không bọn họ đều sẽ không qua được.

“Nếu bổn vương nhớ không lầm thì thủ quân ở tứ phương quan của kinh thành đều do phụ hoàng tự mình thống soái, trực tiếp nghe lệnh thánh ý, không biết từ khi nào đã đổi chủ, trở thành nghe lệnh thái tử rồi?”

Đám người nhất thời lại một trận xôn xao, sau đó có quan quân quay đầu, nhìn về phía thống lĩnh.

Gã thống lĩnh hơi vã mồ hôi, nói: “Tam điện hạ chớ nói bậy, nhiễu loạn quân tâm! Ty chức vừa nhận được thánh chỉ của Hoàng Thượng, nói tam điện hạ ngươi…”

“Thánh chỉ đâu? Lấy ra cho chúng ta nhìn một cái.” Quân Tu Nhiễm trực tiếp chặn lời, híp mắt cười đến âm trầm, nói, “Cho nhóm binh lính của ngươi nhìn xem rốt cuộc có thật sự tồn tại thánh chỉ này không. Hay là ngươi kỳ thật đang giả truyền thánh chỉ!”

Đoan Mộc Điềm nhìn quét một vòng, nói: “Chúng ta mang theo tội chứng thập phần trọng yếu từ Bắc Cương gấp rút trở lại kinh thành, dọc đường gặp phải vô số phục kích, nơi này đã là quan khẩu cuối cùng! Các ngươi thân là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức các các ngươi, nhưng trước đó phải làm rõ sai trái, đừng để đến cuối cùng bởi vì tư tâm của thống soái mà bồi cả tính mạng thân gia mình!”

Có người không nhịn được hỏi, “Thống lĩnh, ngài nói thánh chỉ đó ở đâu? Vì sao bây giờ chúng ta mới biết?”

Lại có người đứng dậy, nói: “Chuyện thánh chỉ đương nhiên là thật, các ngươi đi theo thống lĩnh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ thống lĩnh lại hại các ngươi à? Chỉ là vì không để kẻ địch chú ý nên mới không nói cho mọi người. Bản tướng quân làm chứng, thống lĩnh tuyệt đối không giả truyền thánh chỉ, lúc thánh chỉ đến ta có ở đó, các ngươi đừng để kẻ địch xúi giục!”

“Đúng vậy, ai chẳng biết tam điện hạ giỏi ăn nói, chúng ta sao có thể để hắn xúi giục hoài nghi thống lĩnh được?”

Chân mày Quân Tu Nhiễm chợt nhướng lên, đôi mắt nặng nề nổi lên hắc vụ nồng đậm.

Lòng bàn tay chợt căng thẳng, vừa quay đầu liền thấy người bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh ánh mắt mềm nhẹ, khoé miệng hơi cong lên khẽ nói: “Lo cái gì? Nếu bọn họ dám động thủ, giết là được! Hai chúng ta liên hợp, chẳng lẽ còn phải sợ một đám binh lính tầm thường sao? Đến lúc đó cho dù thương vong thảm trọng thì tin chắc là phụ hoàng cũng sẽ không trách tội chúng ta!”

Giọng nàng rất nhỏ, nhưng lại truyền rõ ràng đi khắp quan ải, ngữ khí rất chậm thậm chí có chút ôn hoà, song nội dung lại vô cùng kiêu ngạo, làm cho vô số người rét lạnh, tâm sinh khiếp đảm.

Toàn bộ quan ải chìm vào yên lặng trong chớp mắt, sau đó có người thoải mái cười to ra tiếng, hét một câu: “Cuồng vọng!”

“Đúng, cuồng vọng, chung quy vẫn tốt hơn người nào đó co đầu rụt cổ, ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra.”

Tầm mắt Quân Tu Nhiễm nhìn về một hướng, lời nói ác độc không hề khách khí, sau đó không thèm để ý tới tầng tầng bao vây, kéo tay Điềm Điềm cùng nhau đi thẳng về phía trước.

Khí thế như núi cao sừng sững làm cho nhóm binh lính trực diện cảm giác được một trận áp lực cực lớn ập vào mặt, khiến bọn họ không khỏi sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau từng bước.

Ai cũng lui về tạo nên âm thanh vang dội, phiêu đãng trong khắp quan ải vốn đã không còn đường lui, nện vào tim mỗi người.

“Động thủ! Ngăn bọn họ lại, không được để bọn họ vào thành nửa bước!”

Trận chiến bùng nổ ngay khi mệnh lệnh đưa ra, không khí cũng vì vậy mà áp lực làm người ta thở không nổi, Quân Tu Nhiễm cùng Đoan Mộc Điềm vẫn tay nắm tay như không có việc gì đi về phía trước, xem như không thấy mọi chuyện xảy ra xung quanh.

Có người giơ kiếm, xé giọng liều chết xông lên.

Chiến đấu bắt đầu, cuộc chém giết cũng bắt đầu.

Trong lúc chiến đấu, có một số người mặc hắc y ánh mắt sắc bén khác thưởng trà trộn vào đám binh lính, tiến gần tới hai người phía trước, sát khí nồng đậm.

Trên đường nối liền vào kinh thành có một con ngựa đạp vó phi nước đại tới, tung lên cát bụi mù mịt.

Trên lưng ngựa, có người mặc áo giáo đen, khí thế lẫm liệt giục ngựa chạy như điên, như mây đen quét qua chân trời, như kinh lôi cuồn cuộn ập tới.

“Thánh chỉ đến!”

Một tiếng hô to như sóng lan ra trên đỉnh đầu mọi người, làm cho động tác chém giết hơi dừng lại, xoay người ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới.

“Là Hắc giáp vệ của Đoan Mộc vương phủ!”

Liếc mắt nhìn đến hắc giáp vệ, có người liền biến sắc, thực tế là bọn họ nhìn thấy quyển trục màu vàng được giơ cao trong tay người đi đầu tiên.

Thái tử từ đầu tới cuối âm thầm giấu mình không hiện thân giờ trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm quyển trục màu vàng trong tay người nọ.

Thánh chỉ, thánh chỉ!

Bọn họ từ kinh thành một đường thẳng tiến, phóng ngựa vọt vào bên trong đám quân thủ thành, hung hăng phá vỡ vòng vây, sau đó bọn họ thấy được hai người dựa lưng đứng cùng một chỗ, toàn thân đẫm máu, sát khí ngút trời.

“Quận chúa tỷ tỷ!”

Trong số hắc giáp vệ, có một thiếu niên mặc áo đen cưỡi một con ngựa còn đang trưởng thành đi ở phía trước, trong tay cầm roi cực kì linh hoạt vẫy tay với Đoan Mộc Điềm, tươi cười sáng lạn lộ ra hai cái răng khểnh nho nhỏ.

Đoan Mộc Hồng, hắn cũng tới đây?

“Thánh chỉ đến, thánh chỉ đến, các ngươi đám chết tiệt này dám động thủ với tỷ tỷ, còn không mau buông vũ khí cung nghênh thánh chỉ?”

Roi vung lên chát một tiếng, đánh rơi binh khí của đám lính còn chưa kịp phản ứng lại, vẫn giữ tư thế xông lên liều chiến với Quân Tu Nhiễm cùng Đoan Mộc Điềm, đồng thời hung hăng để lại mu bàn tay chúng một vết roi sâu hoắm, huyết nhục mơ hồ.

Sau đó hắn ghìm ngựa ở trước mặt Đoan Mộc Điềm, con ngựa rú lên, móng trước vung cao sau đó hạ mạnh xuống, tung lên hai tầng bụi đất.

Đoan Mộc Điềm vừa nhìn, ánh mắt chợt sáng lên.

Đoan Mộc Hồng thân mật vuốt lông ngựa, quay đầu nói với Đoan Mộc Điềm: “Quận chúa tỷ tỷ, đây là tổ mẫu tặng đệ, một tháng trước mới đưa đến, uy vũ không?”

“Ừ, rất tốt!”

Đoan Mộc Điềm gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía nam tử mặt lạnh bên cạnh, kêu: “Nhị thúc.”

Quân Tu Thiện đứng từ một nơi bí mật gần đó nhìn, sắc mặt trong khoảnh khắc trắng bệch, không kìm được lui về phía sau từng bước, sau đó hắn bỗng nhiên xoay người, đi mất.

Trong kinh thành vẫn náo nhiệt, phồn hoa như trước, không hề xảy ra biến hoá gì vì chuyện bên ngoài.

Trong một cửa tiệm phấn son nào đó, có một thân ảnh xinh đẹp áo đỏ đang sáp vào trước dãy đồ trang điểm mới ra, vẻ mặt mê say, mắt loé sáng.

“Cái này, cái này còn có cái này, ta đều muốn!”

Lập tức có tiểu cô nương chạy lại, gói kỹ mấy thứ hắn chỉ rồi bưng lên trước mặt hắn nói: “Phượng tổng quản, thương phẩm ngài muốn, tổng cộng là một trăm sáu mươi tám lượng bạc.”

“Chậc, đắt ghê! Các ngươi quả thực đúng là ăn cướp mà!”

“Phượng tổng quản nói đùa, đây là hàng mới nhất của cửa hàng chúng ta, công hiệu dưỡng nhan làm đẹp mạnh nhất đó.”

Ánh mắt hắn thoáng chốc càng sáng hơn, đưa tay nhận, giọng điệu lại ra vẻ miễn cưỡng: “Thế ta tạm dùng trước vậy, nếu không tốt….”

“Nếu không tốt, ngài có thể thử lại mặt hàng khác.”

Phượng mỹ nhân nhất thời ghé mắt, nhướn mày nhìn tiểu cô nương tươi cười ngọt nào, vuốt cằm nói: “Ninh chưởng quầy, sao ta lại phát hiện ngươi càng ngày càng giống gian thương nhỉ?”

“A? Thật vậy chăng? Đa tạ Phượng tổng quản khích lệ, tiểu nữ tử nhất định cố gắng gấp bội.”

Có người từ bên ngoài vội vàng tiến vào, thì thầm gì đó bên tai Phượng Lâu, Phượng Lâu nghe xong ánh mắt hơi ngưng lại, khoé môi cười lạnh, nói một câu “Trả tiền” rồi trực tiếp xoay người rời đi.

Người tới thay hắn thanh toán bạc rồi vội vàng đuổi theo, Ninh chưởng quầy cầm ngân phiếu nhìn ra ngoài cửa suy tư, sau đó cúi đầu lầm bầm một câu: “Cũng không biết công tử hiện tại thế nào.”

Ngay khi nàng tự hỏi, bên kia hắc giáp vệ của Đoan Mộc vương phủ đã bảo hộ Quân Tu Nhiễm cùng Đoan Mộc Điềm bước vào kinh thành.

Đoan Mộc Hồng dính lấy bên cạnh nàng, thần thái sáng láng tươi cười hớn hở nói: “Quận chúa tỷ tỷ, tỷ thật là lợi hại! Nhiều người vây công như vậy mà vẫn bị tỷ đánh cho hoa rơi nước chảy, về sau đệ nhất định phải giống như tỷ tỷ.”

“Trước luyện tốt công phu đi!” Đoan Mộc Khiếu ở bên cạnh nghiêm mặt nói, “Hôm nay công khóa làm xong hết chưa?”

“A?”

Cái gì công khóa không công khóa? Công khóa cái gì, ghét nhất đấy!

Đoan Mộc Điềm không khỏi mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu hắn, nói: “Chờ đệ lớn lên còn phải dẫn binh ra chiến trường, chỉ giỏi võ công thì sao đi được? Đạo binh pháp, trận pháp diễn luyện tất cả đều không thể thiếu!”

“Đệ chỉ làm tướng quân không phải được rồi sao? Thế tử ca ca bảo đệ làm gì thì đệ làm cái đó!”

“Nếu làm tướng quân, như vậy tính mạng binh lính thủ hạ chẳng khác nào giao hết vào tay đệ rồi, đệ dẫn bọn họ đi đấu tranh, há có thể chỉ dùng vũ lực sao? Chẳng lẽ lúc nào cũng phải có thế tử ca ca đi theo bảo đệ làm cái này làm cái kia à? Vậy còn cần tướng quân như đệ làm gì?”

Hắn trừng mắt nhìn, sau đó mím mím môi, vẻ mặt ai oán.

Ở ngã tư phía trước có người giục ngựa chạy vội tới, nhìn thấy nhóm người từ cửa thành đi vào thì hơi sửng sốt, sau đó kinh hỉ la lên: “Chủ tử, Vương phi, hai người đã trở lại?”

“Chờ các ngươi đi tiếp ứng thì hoa cúc cũng lạnh rồi!” Đoan Mộc Hồng ngồi trên lưng ngựa, thẳng lưng ưỡn ngực kiêu ngạo nói với mấy người Nghiêu vương phủ.

Người đến là Tòng An và Thuận Tử, Tòng An cũng vừa tới kinh thành liền vội vàng đuổi ra ngoài thành tiếp ứng, hắn và Thuận Tử đi trước, phía sau còn rất nhiều người.

Bởi vì một đường này, hai đội nhân mã vì không để Quân Tu Thiện chú ý nên không hề liên hệ với nhau, cho nên hai bên đều chỉ áng chừng thời gian đại khái, chứ không biết chính xác đối phương đi đến chỗ nào.

Cho nên sau khi đám Tòng An hồi kinh thấy chủ tử cùng Vương phi còn chưa trở về liền vội vàng dẫn theo người ra khỏi thành tiếp ứng, đi ngược đường trở về Bắc Cương chắc chắn có thể gặp được đoàn người của chủ tử.

Không nghĩ tới lại gặp ở cửa thành.

Đối mặt với Đoan Mộc Hồng chế nhạo, Tòng An không khỏi co quắp, trong lòng không ngừng niệm: đại nhân không chấp tiểu nhân, không chấp trẻ nhỏ…

Sau đó hắn nở một nụ cười ôn hoà với Đoan Mộc Hồng rồi giục ngựa đi tới trước mặt chủ tử.

“Thuộc hạ tiếp ứng chậm, xin chủ tử cùng Vương phi thứ tội!”

Tới gần mới cảm thấy một mùi máu tươi gay mũi, cũng thấy được chủ tử cùng Vương phi mặc dù đã chỉnh trang lại nhưng quần áo vẫn còn lưu vết máu, mà vết máu này lại rất mới mẻ, không khỏi biến sắc.

Thuận tử cũng đi tới, vội vàng hỏi: “Chủ tử, ngoài thành gặp mai phục sao?”

Quân Tu Nhiễm gật gật đầu, nói: “Đi về trước nói sau.”

Nơi này cũng không phải nơi có thể tùy ý nói chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play