Quế Lê Lê thường xuyên bịt kín bồn nước, Tiền Phỉ cảm thấy dường như cô ta đã thiếu giảm rất nhiều sự hiểu biết trong cuộc sống thường ngày, giống như thứ gì có thể bỏ vào thứ gì không thể bỏ vào bồn nước. Đã hai lần Tiền Phỉ đau lòng gọi người đến thông cống, tìm vài trăm đồng tiền, đến lần thứ ba, Quế Lê Lê lại nói với cô, cống thoát nước tắc rồi, cô đã luyến tiếc không muốn gọi người đến đây.

Cô nhớ lại một chút hai lần trước họ đến và đã làm như thế nào, sau đó xắn tay áo mình lên tự mình xông trận.

Tuy rằng quá trình có chút ghê tởm, nhưng mà kết quả vẫn khá được, cống thoát nước không tình nguyện ở dưới thanh sắt trong tay cô đã được thông xong. Đến lúc này cô vui sướng ý thức được, bản thân đã thành công nắm giữ kỹ năng sinh tồn hạng nhất - thông cống thoát nước.

Vấn đề cống thoát nước lúc nào cô cũng có thể giải quyết được, nhưng mà cô lại gặp phải vấn đề phiền não khi tủ lạnh báo nguy.

Chợ cách nhà khá xa, cô có thói quen mỗi lần đi chợ đều mua nhiều đồ ăn, bình thường có thể ăn đến ba bốn ngày, để đồ ăn trong tủ lạnh. Nhưng mà dần dần dần dần Quế Lê Lê biến tầng giữ nhiệt trong tủ lạnh thành nơi để mặt nạ của cô ta. Trong tủ lạnh của cô từng đồng mặt nạ đắp mặt chồng lên như núi! Lần đầu tiên thấy mặt nạ của cô ta ở trong tủ lạnh, Tiền Phỉ cảm thấy dùng gương mặt của mình mỗi ngày đều sử dụng rất nhiều cũng phải đến mười năm mới có thể dùng hết đống đồ này.

Cô không mở miệng nổi nói với Quế Lê Lê: “Mặt nạ của cô nhiều quá rồi, có thể cho chừa cho tôi một chút để đồ ăn được không?” Vì thế cô không bao giờ có thể tàng trữ đồ ăn ở trong tủ lạnh được nữa, chỉ đành mỗi ngày đi rất nhiều đường đến chợ để mua.

Cũng may trời đang dần dần chuyển lạnh, sau khi qua tháng mười một, cho dù rau không để tủ lạnh cũng không bị hư thối. Chưa bao giờ giống như năm nay, Tiền Phi cảm thấy thật sự yêu thương mùa đông đến thế.

Bất tri bất giác đã đến tháng mười, đây là một trong những năm Bắc Kinh có lúc gian nan như vậy. Bởi vì trong khoảng thời gian này thành thị không có chút ấm áp nào, không khí mùa đông lại quá lạnh, trong phòng giống như cái hầm băng tay chân đều đông lạnh. Mỗi ngày Tiền Phỉ chỉ có thể lên mạng xem mấy người ở phía Nam kêu gào “Phía Nam bọn tôi cũng muốn có khí ấm” để an ủi bản thân.

Ít nhất cô còn chút hi vọng, qua hai ngày nữa toàn thành phố sẽ ấm lên, nhưng mà đáng thương đồng bào phía Nam, ở trong một mùa đông còn lạnh hơn mọi năm, chỉ có thể ráng chịu mà thôi.

Thời gian gần đây, Tiền Phỉ luôn có thể nghe thấy được hai người cách vách kia chỉ vì một chút việc nhỏ mà luôn không ngừng khắc khẩu.

Có đôi khi cô cảm thấy chuyện tình yêu mà hành hạ nhau như vậy, tần suất cãi nhau nhiều như vậy, còn không bằng giống như cô và Uông Nhược Hải thẳng thắn chia tay thống khoái đi.

Bọn họ thường xuyên vì chuyện đổ rác quét rác dọn dẹp nhà vệ sinh giặt quần áo mà làm ầm lên. Một khi mà cãi nhau, lại giận dỗi hai ba ngày, trong hai ba ngày ấy ai cũng không dọn dẹp phòng ở, cãi nhau xong đến cuối cùng rác ở phòng khách phòng sách lại đến tay cô dọn sạch.

You'll also like

Bước vào lòng em - Tửu tiểu thất ( Edit: Búnn, Ốc Vui vẻ) by heblible

Bước vào lòng em - Tửu tiểu thất ( Edit: Bú...

By heblible

10.3K 182

VẪN MƠ VỀ EM - HỖNG CỬU by hailycutduoi

VẪN MƠ VỀ EM - HỖNG CỬU

By hailycutduoi

36.7K 255

Mau nói em yêu anh (Hoàn) - Vô Tụ Long Hương by snowdrop_88

Mau nói em yêu anh (Hoàn) - Vô Tụ Long Hương

By snowdrop_88

4.3K 73

[NT] Chúng ta ở chung đi - Hồng Cửu. by ryudeathxxx

[NT] Chúng ta ở chung đi - Hồng Cửu.

By ryudeathxxx

18K 44

Hướng Về Trái Tim - Hoa Thanh Thần by GiangCum

Hướng Về Trái Tim - Hoa Thanh Thần

By GiangCum

8.1K 156

Mọi người đều nói ta biến thái(hoàn) by ydnac_pihc

Mọi người đều nói ta biến thái(hoàn)

By ydnac_pihc

15.2K 318

28 Tuổi Vị Thành Niên - Black.F by An_Toe

28 Tuổi Vị Thành Niên - Black.F

By An_Toe

7.5K 128

Quá đáng nhất là khi trời tối, cô vừa về nhà đã nhìn thấy Quế Lê Lê và Lý Diệc Phi ở trong phòng khách cãi nhau. Bãi chiến trường đã từ phòng ngủ rời đến phòng khách, xem ra không thể hạ chân đi về phòng được rồi. Mà ý chính cuộc cãi nhau vẫn như cũ là xoay quanh vấn đề làm việc nhà.

Quế Lê Lê nói: Lý Diệc Phi, em là bạn gái của anh, không phải là ô sin, anh không thể cái gì cũng trông cậy vào em làm được!

Lý Diệc Phi nói: Quế Lê Lê, em là một phụ nữ, giặt quần áo nấu cơm, chẳng lẽ không đúng sao?

Quế Lê Lê nói: Em là con một, ba mẹ em dạy dỗ em như một thằng con trai, dựa vào cái gì mà em phải làm mấy thứ đó đây!

Lý Diệc Phi nói: Ngay cả mấy thứ này em cũng không làm được, vậy mà là phụ nữ sao?

Quế Lê Lê nói: Lý Diệc Phi, anh có thể đừng bắt nạt em được không? Em không muốn làm việc nhà đâu.

Quế Lê Lê giống như uống chút rượu, đứng không vững ở trong phòng khách.

Tiển Phỉ nghe xong mấy câu nói thôi đã cảm thấy vô cùng xấu hổ, vì thế cúi đầu chạy nhanh thành kính mặc niệm “Đừng nhìn thấy tôi” ý định chạy một mạch về phòng mình, không ngờ lúc cách cửa phòng còn hai bước chân bị Quế Lê Lê gọi lại.

Quế Lê Lê vừa chạy qua vừa kêu lên: “Tiền Phỉ! Cô đã trở lại! Thật tốt quá!” Cô nàng chạy đến giữ chặt tay Tiền Phỉ, quay đầu vui vẻ nói với Lý Diệc Phi, “Cũng không phải là em có cách sao!” Cô ta quay lại nhìn Tiền Phỉ, “Tiền Phỉ, cô giúp chúng tôi làm việc nhà được không? Chúng tôi trả tiền cho cô!”

Tiền Phỉ nghe thấy trợn mắt há hốc mồm.

Lý Diệc Phi đi tới, kéo Quế Lê Lê ra, “Quế Lê Lê em có thể tỉnh táo một chút được không? Có thể đừng cùng với lão sếp của em đi ra ngoài uống rượu về lại nổi điên được không? Anh có thể không bị xấu hổ được không? Em nhìn rõ đi, cô ấy là chủ cho thuê nhà, bây giờ em đang ở trong phòng người ta! Người ta không phải là bà giúp việc! Tính tình của cô ấy đủ tốt dễ dàng tha thứ cho em, em có thể đừng bắt nạt mấy người thiện lương được không?”

Lý Diệc Phi liếc mắt nhìn Tiền Phỉ một cái, nói câu xin lỗi, sau đó dắt Quế Lê Lê trở về phòng.

Tiền Phỉ đứng phát ngốc ở cửa một lúc.

Bỗng nhiên cô cảm thấy tên Lý Diệc Phi này cũng không tệ lắm, tuy rằng thoạt nhìn anh ta rất khó sống chung, nhưng mà trong lòng chuyện gì anh ta cũng đều biết. Ví dụ nói cô thiện lương ấy.

Cô trở về phòng của mình.

Đêm nay cô không dùng máy trợ thính nghe hai người kia ầm ỹ đến hơn nửa đêm.

※※※※※※

Sáng sớm hôm sau, để tránh gặp nhau xấu hổ, từ sớm Tiền Phỉ đã ra cửa.

Đến công ty, cô nhận được tin nhắn của Hồ Tử Ninh, hỏi buổi tối cô có rảnh không, nếu rảnh thì cùng ăn cơm.

Cô nhắn tin trả lời đồng ý.

Hai người ở cùng nhau thật sự rất được, thi thoảng cùng nhau ăn một bữa cơm xem một bộ phim. Tháng trước khi đi xem phim, Hồ Tử Ninh nắm lấy tay cô. Tuần trước là sinh nhật Hồ Tử Ninh, Tiền Phỉ đau lòng, mua cho anh ta một cái ví tiền coi như là chúc mừng. Cả tối Hồ Tử Ninh đều vẫn duy trì trạng thái vui mừng, lúc chia tay, anh ta còn hôn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play