Ở trong bệnh viện ấm áp ngọt ngào bốn ngày, Kiều Âu kiên quyết đòi phải ra viện.

Vốn là chỉ cần hai ba ngày là có thể xuất viện, bởi vì đạn chỉ làm thương tổn phần mềm chứkhônglàm thương tổn gân cốt. Nhưng vì nghĩ tới lúc trở về đơn vị, bị gò bó vì quân lệnh qui địnhkhôngthể tự do vui vẻ thân mật với Lam Thiên Tình nênanhcố ý kêu đau chân, đầu bị choáng váng.

Nhưng liên tiếp mấy ngày trôi qua, nhìn bóng dáng Lam Thiên Tìnhnhỏnhắn mềm mại bận rộn vì giặt quần áo, bưng trà đưa nước,anhcàng nuôi càng mập còn cằmcôlại trở nên vót nhọn hơn.

Kiều Âu nhìn mà thương ở trong lòng.

Có lúcanhsẽoán trách Tư Đằng là ngườikhôngcó nhân tính,khôngbiết cảm thông với người khác, chỉ mải mê lôi kéo Ngũ Hoạ Nhu chạy mất dạngkhôngcó tung tích rồi.

Mỗi lần như thế, Lam Thiên Tình cũngsẽcười cười, sau đó che chở bọn họnói, vốn hai ngườiyêunhau phải có thời gian riêng tư dành cho nhau.

Đến đầu giờ chiều, Tư Đằng và Ngũ Hoạ Nhu tới đón Kiều Âu xuất viện. Trongkhôngkhí xen lẫn mùi thơm nhàn nhạt, mùi hoa quế thấm vào ruột gan, xẹt qua chóp mũi, Lam Thiên Tình rúc vào trong ngực Kiều u, ngồi chung ở băng ghế sau xe.

Vệ sĩ nhà họ Kiềumộttrướcmộtsau theo sát xe Tư Đằng lái di thẳng về trường quân đội Thúy Bình.

Nhìn các dãy nhà màu vàng nhạt và sân huấn luyện trước mắt khiến Lam Thiên Tình chợt có chút mất hứng.

Khoan hãynóiđếnsựhấp dẫn đầy ma lực của quân trang nhưng khi mặc nó chỉ cảm thấy nó vừa giống như gông xiềng vừa như ma quỷ cùng phương thức huấn luyện đặc biệt khiến Lam Thiên Tìnhđãnhiều lần bị té xỉu lúc mới tới nơi này,côlà học viên kém nhất trong lịch sử của đoàn Liệt Diễm rồi. Nhưng khi nhìn thấy ông xã của mình cao lớn, đầy sức sống dồi dào như xuân chi tùng bách đứng ở trước mặt lại khiến Lam Thiên Tình vô cùng rung động.

Kiều Âu nhìn vẻ mặt ước mong củacô, cầm taynhỏbé củacôđưa đến bên môi vừa hôn:

"Kiều phu nhân, có phải rất hoài niệm kiếp sống quân nhân này haykhông? Đừng nóng vội, lập tức có thể mặc quân phục Thượng Quân."

mộtcâu "Kiều phu nhân" khiến gò má Lam Thiên Tình đỏ lên, lần nàykhônggiống ngày trướcsẽvung tay đánh Kiều Âu đểanhkhôngđược trêu chọc mình mà kiêu ngạo hếch mặt nhìn về phía trước:

"Kiều tiên sinh, nghenóinửa tháng nữasẽcó cuộc tuyển chọn trong số học viên để tìm ramộtnhóm nữ lính đặc biệtđitham gia diễn tập quânsựtổ chức hàng quý. Nếu biểuhiệntốtthìhọc viên đó được ưu tiên cộng điểm học phần,khôngbiết Kiều tiên sinh có nguyện ý mở cửa sau cho Kiều phu nhân haykhông?, để Kiều phu nhân có được chút danh tiếngkhông?"

Lam Thiên Tình mở to mắt nhìn Kiều Âu đầy mong đợi.

côbiết rấtrõthành tích huấn luyện của mìnhkhôngtốt. Vừa nghĩ tới chuyệnđidiễn tập quânsựsẽđược ưu tiên đến ba học phần như vậy,côliền suy nghĩ đến nhức đầu.

Ba học phần này phải mất rất nhiều công sức mới có thể hoàn thành. Mặc dùkhôngquá lo lắng khả năng học sách của mình, nhưng vì để cho mình hoàn toàn thoát khỏi cảnh vì nợ học phần mà phải thi lại hoặc lưu ban, nếu như có thể tham gia diễn tập quânsựđể được ưu tiên cộng điểm học phầnthìđó là lựa chọn rất tốt.

Kiều Âu nghecônóixong, ánh mắt cưng chiều có chút bất đắc dĩ. Cố ý sưng mặt lên , lạnh lùngnói:

"Em nghĩ cũng đừng nghĩ! Diễn tập quânsựkhôngcó chuyện của em đâu!"

Nha đầu này, quákhôngbiết trời cao đất rộng, thành tích nát so tay mơ còn tay mơ, lại còn muốnđitham gia quânsựdiễn tập, diễn tập chính là chiến trường,khôngcó aisẽchocôthương lượng cửa sau .

côấy là cánh taynhỏbắp chân , ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốnthìlàm thế nào?. Chỉ cầncôcó chút mệt mỏi bầm tím vì tập luyệnanhđãđau lòngkhôngchịu được rồi, còn định choanhthêm tuồng gì nữa, giống như là chuyệntrênsân thượng ngày đóthìcòn muốnanhsống tiếpkhông?

"Ô ô ~ Kiều tiên sinh ~ ông xã ~ thân ái ~"

Lam Thiên Tìnhkhôngđồng ý, thấy thái độ cứng rắn củaanh,côcũngkhôngthể làm gì khác hơn giở chiêu làm nũng.

Bây giờcôhoàn toànkhôngcó khái niệm gì về diễn tập quânsự, trong đầu chỉ mơ hồ và ước chừng tưởng tượng nó giống nhưmộtcuộc hành trình thám hiểm truy tìm bảo vật.côcăn bảnkhôngbiết gì, nếunóiquânsựdiễn tập là căn cứ nhiệm vụ cụ thể để bố trí diễn tập theo từng đơn vị binh chủngthìdiễn tập đoạt đảo là nội dung nặng nhất của bộ binh vào pháo binh. Các học viên khá giỏi của các binh chủng khác cho dù có vận may được lựa chọn tham giathìcũng chỉ có thể đảm nhiệm vai phụ, lính đặc nhiệm càng phải xông lên tuyến đầu rồi, về cơ bản phải phụ trách cải trang, dụ địch, mật thám là những việc nguy hiểm nhất, chỉ đượcmộtthânmộtmình hoàn thành nhiệm vụ. Lúc lửa đạn hoành hành,nóitrắng ra là chính là làm bia đỡ đạn .

Cho nên Lam Thiên Tình muốn dựa vào tham gia diễn tập đoạt đảo để lấy được phần thưởng học phần, về căn bản có thểnóilà hoàn toànkhôngthể nào.

Kiều Âukhôngthể trực tiếpnóichocôbiết như vậy,anhkhôngmuốn thương tổn lòng tự ái, đả kích tính tích cực củacô.

Thở dài:

"Bà xã, diễn tập quânsựrất nguy hiểm, em học tốt văn hóa như vậy, kỳ huấn luyệnđiqua có rất nhiều cơ hội rất nhiều khoa mục có thể bù lại, mặc dù về phương diện kỹ năngkhôngsánh bằng người ta, nhưng so về đầu ócthìbà xã tôi rất thông minh, chịu khó dành thời gian ngồi họctrênlớpthìcần gì sợ hai ba học phầnkhôngcó điểm ưu tiên diễn tập?"

Kiều Âu nịnh hót, ý vị nghĩ biện pháp trêu chọccôvui vẻ, nhưng Lam Thiên Tìnhkhôngvui.

Xuống xe,côlạnh mặtđithẳng, Kiều Âu đuổi theo chuẩn bị túm được cánh taynhỏbé củacô,thìcôchỉnhẹgiọng kêu:

"Thủ trưởng, nơi nàyđãlà doanh trại, xin thủ trưởng tự trọng!"

". . . , . . ."

Mới vừa rồi còn gọianh"Kiều tiên sinh, ông xã, thân ái" ,hiệntại lập tứcđổi giọng gọianh"Thủ trưởng" rồi, nha đầu này trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Ngũ Hoạ Nhu và Tư Đằng cố nín cười nhìn dáng vẻ Kiều Âu đứng ngây ngẩn ởmộtbên. Kiều Âu nghiêng mặt sang bên xem hai người cố nhịn cườiẩnnhẫn khổ cực như vậy, tức giận trợn mắt nhìn bọn họ: "Muốn cườithìcườiđi, đừng để bị nội thương!"

Ngũ Hoạ Nhu tiến lênđihai bước, hướng về phía Kiều Âu chào kiểu quân độimộtcái: "Thủ trưởng, tôi trở về túc xá trước!"

Tư Đằng cũng lại gần, hai ngườithìthầmmộtchút rồi cũng hướng về phía Kiều Âu chào kiểu quân độimộtcái:

"Thủ trưởng! tôiđiquét dọn phòng làm việc!"

Kiều Âu giận đến nghiến răng định vung lên bàn taynói: "đithôi,đithôi, đềuđiđi! Đừng để tôi phiền lòng!"

**********************

Lúc về đến phòng ký túc xá, mọi người đềukhôngở phòng màđangtham gia huấn luyện buổi chiều. Bởi vì bây giờ Ngũ Hoạ Nhuđãlà quản gia bên cạnh Lam Thiên Tình, hơn nữa tiền lương Đoàn Hề Trạch trả chocôvô cùng hậu hĩnh vì vậy càng thêm cam tâm tình nguyện hầu hạ Lam Thiên Tình.

Để Lam Thiên Tình ngồi ở giường của mình, sau đó vừa ngâm nga vừa dọn dẹp trải giường chiếu giúp Lam Thiên Tình. Thấy Lam Thiên Tình buồn buồnkhôngvui, Ngũ Họa Nhu dò hỏi: "Tình Tình, cậuthậtsựmuốn tham gia diễn tập quânsựsao?"

Lam Thiên Tình rầu rĩ: "Chẳng lẽ cậukhôngmuốn sao?"

Ngũ Hoạ Nhu cười cười: "Nghĩ chứ, dĩ nhiên muốn chứ, đây chính là cơ hội tốt lập công, có thể kiếm thêm nhiều saotrênbả vai hơn. Nhưng nhìn thái độ của Kiều Âu hôm nay,anhấykhôngmuốn cậu tham gia."

Ngũ Hoạ Nhu hiểu diễn tập đoạt đảo trọng tâm chính là pháo binh, cáccôgáilính đặc nhiệmđitham gia cũng chỉ làm công việc phụ trợ,khôngthểthậtsựcó cơ hội ra mặt, nhưng dù chokhônglấy được chiến côngthìtrênhồ sơ cũng có thêm thông tinđãtham giamộtcuộc diễn tập quânsự, lý lịch quân nhân cũngsẽthuận lợi hơn so với học viênkhôngtham gia diễn tập.

Nhưng Lam Thiên Tình vẫn làkhôngđồng ý vẫnđangtức giận.đangthan thở, Ngũ Hoạ Nhu cầm bình thủy ở đầu giường sau đónói: "Cậu ở đây đợi chút, mìnhđilấy nước uống."

"Cùngđichứ!"

"Đừng! tôi lấy tiềnsẽphải làm việc! Huống chi tôiđãcảm thấy trả lương hậu hĩnh như vậy để đặc biệt chăm sóc cậu mà mời tôithìthậtquá lãng phí."

Ngũ Hoạ Nhu xách bình nước rờiđingay, Lam Thiên Tìnhmộtmình chán ngán ngồitrêngiường, chânkhôngngừng đung đưa ditrênsàn xi măng,khôngngừng suy nghĩ xem phải làm như thế nào mới có thể khiến Kiều Âu đồng ý mở cửa sau cho mình có cơ hội đây? Chẳng lẽ, nhất định phải dựa vào chiến thuậttrêngiường? Lam Thiên Tình lắc lắc đầu, chiêu nàyrõràngkhôngđược, bởi vì mỗi lầnanhvuốt ve làcôbị chóng mặt, mấtđiý thức, người bị ăn sạch luôn làcô.

Phòng ký túc xá nằm lệch về phía nam, nắng buổi chiều chỉ chiếu vào phòngmộtchút xíu, mơ hồ có chút mờ mờ giống như là bên ngoàiđanglà ngày mưa dầm. Nhưng Lam Thiên Tình cũngkhôngmở đèn, mà là lựa chọn đắm chìm trongkhônggian xám trắng này, hưởng thụmộtchút yên tĩnhmộtmình.

Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, đầu óc củacôcầnmộtthời khắc như vậy, hoàn toàn buông lỏng, hoàn toàn suy nghĩ lung tung. Tiếng giầy da từng bước từ xa đến gần. Đây là tiếng giầy củamộtngười đàn ông, bởi vì có tiếng đinh đóng ở đế giầy và bướcđivang khanh khách rất thanh thúy.

Lam Thiên Tình biết Ngũ Hoạ Nhuđimộtlátsẽtrở về nên cũng chưa đóng cửa, cửa phòng cứ mở rộng, tiếng giày da cũng cứ thản nhiênđivào. Nháy mắt mấy cái, chu miệng lên,côbất mãn oán trách: "Hừ,khôngđể cho tôiđitham gia quânsựdiễn tậpthìcũng đừng trông cậy vào tôisẽnóichuyện vớianh"rõràng mấy ngày trước mớinóivới Kiều Âu muốnđicùng vớianh,khôngbao giờ tùy hứng nữa. Nhưng Lam Thiên Tìnhkhôngnhịn được nữa, ai bảo

Kiều Âu theocô, cưng chiềucô, mặc chocôầm ĩ thế nàoanhđều bảo vệcôchiều theo ýcô.

Nhưng tiếng giày da vang lanh lảnh chỉ có tiến tới mấy bước liền dừng lại.

“cônóilà nửa tháng sau có diễn tập đoạt đảo hàng quý sao?”

GiọngnóiCung Ngọc Gia truyền tới tai Lam Thiên Tình khiến chocôngẩn ra,khôngkhỏi nhớ lại ngày ấyanhtừ phòng của Bùi Thanh Đình nhếch nhác vừa kéo quần vừa chạy ra ngoài. Trong lòng, có chút muốn ói.

Nhưng vẫn xoay đầu lại mỉm cười ngọt ngào vớianh, hơn nữa rất ngoan ngoãn gọimộtcâu:

“Cậu!”

Gương mặtanhtuấn của Cung Ngọc Gia thoáng kinh ngạc, nghecôgọi mình là cậu lại giống như bị kêu án tử hình.

“Tình nhi?”

anhnhàn nhạtnóinhỏ, giữa hai lông mày có chút nếp uốn, ba hai bước tiến lên, cũngkhôngdám đụngcô, bởi vìanhđãpháthiệnánh mắtcôđangchằm chằm nhìn theo bước chân của mình, vẻ mặtcôcàng ngày càng lạnh bạc.

“Ngày đó, chuyện tôi làm lúc đó vì cho là người kia là em, Tình nhi, em cũng biết, tôi là người bị hãm hại phảikhông? Ngày đó tôi vội vàng rờiđi, trong lòng vẫn tưởng nhớ em, chỉ sợ em hiểu lầm.thậtrathìngày đó chưa cùng người phụ nữ kia làm chuyện gì cả, tôi còn chưa thất thân. Tình nhi, em phải tin tưởng tôi có được haykhông?”

Nhìn ánh mắtanhlo lắngkhônggiống làm giả, hình nhưđãnóii vớicônhững lời tượng tự như thế rồi nhưng nghĩ tới ngày ấy, người phụ nữ trong phòngkhôngthấyrõràng màanhtađãvội vã cởi quần rồi, rốt cuộc linh hồn người đàn ông này có mấy phần là thuần túy?

Lam Thiên Tình nhìnanhkhôngnói,mộthồi lâu, hì hìmộttiếng cười:

“Cậu yên tâmđi, về sau nếu có người trong lòng, Tình Tình nhất địnhsẽkhôngđemsựviệc nàynóira vớicôấy. Cậu cứ yên tâm lớn mật tìm mợ cho Tình Tìnhđi, như vậy tất cả mọi người đều vui vẻ.”

Cặp mắt nhưkhôngcười, tản ra mị hoặc mê người, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng đấy của Lam Thiên Tìnhsẽkhiến Cung Ngọc Gia mê đắm làm thế nào cũngkhôngbuông tay được rồi.

“Tình nhi, em khong thể cho tôimộtcơ hội sao? Em biếtrõtôikhôngmuốn làm cậu của em.”

“Nhưng tôi và Kiều Âuđãlà vợ chồng hợp pháp, chúng tôi có giất hôn thú.”

Cung Ngọc Gia ngây ngẩn cả người, vẻ mặt có đủ các loại màu sắc và sắc thái biến đổi liên tục, lông mày nhíu chặt. Chớp mắt mấy cái,anhkhônghềnóigì nữa.

Cảm giác đau lòng đến tột đỉnhđanglan tràn, thấm vào xe rách da thịt và trái timanh.

anhbước vài bước lui về phía sau, trước lúc xoay người rờiđithìdừng lạimộtchút,khôngtiếp tục nhìn Lam Thiên Tình mà là nhìn sàn nhà.

“Tình nhi muốn tham gia quân diễn đoạt đảo nửa tháng sau sao?”

Lam Thiên Tình sáng mắt lên: “Vâng!”

Ngoài miệng tất nhiên là đồng ý, nhưng nếu như người này muốn lấy điều kiện gì quá đáng để trao đổithìLam Thiên Tìnhsẽkhôngđồng ý.

côđãkhôngphải là kẻ đáng thương phải phụ thuộc vào người ngoài mới có thể sống sót rồi. Hôm naycôlà người thừa kế duy nhất của nhà họ Đoàn, là bà chủ đương gia tương lai của nhà họ Kiều, coi như vứt bỏ học phần quân huấnkhôngvề được,côcũngkhôngđến nỗi đói chết hoặc là sốngkhôngnổi.

Cung Ngọc Gia suy nghĩmộtchút, tùy tiệnnói:

“Đoàn Liệt Diễm chúng ta có tên là ngạch. Nhưngkhôngnhiều lắm, toàn bộ đoàn mấy trăm người, chỉ có ba mươi danh ngạch.cônghĩ sao đây?”

Ba mươi?

Lam Thiên Tình nghe được lỗ mũi cũng nhíu lại.

Lấy thành tíchhiệntại củacôthìrõràngsẽkhôngđến phiêncô, nhất định tất cả học viên nữ đều nghĩ hết tất cả phương thức tranh đấu đến bể đầu sứt trán để tranh giànhmộtdanh ngạch chứ?

Mấu chốt làhiệntại Kiều Âu căn bảnkhôngchịu chocôthương lượng cửa sau!

“CHuyện này, nếu phó đoàn trưởngđãtrở lại rồi, tôi liền giao cho phó đoàn trưởng là tốt lắm.”

Nghe Cung Gia Ngọcnóivậy, Lam Thiên Tình cũng biết làanhcố ý!

Trước kia lúcanhmới vừa vào,côcoianhnhư Kiều ÂU,đãnóiý Kiều Âukhôngchocôtham gia, Cung Ngọc Gia dùkhôngphải là kẻ đắc đạo hồ ly, nhưng so với người bình thường cũng thông minh hơn chút, làm saosẽnghekhônghiểu?

“Vậy nếu Kiều Âukhôngcho cháu tham dự… có phải cháukhôngđược tới đó?”

Thử dò xét hỏimộtcâu, Lam Thiên Tìnhkhôngxác định, Cung Ngọc Gia có chờcômở miệng như vậy.

Nhưng khianhta nghiêng người khóe miệng mơ hồ lộ ra độ cong, Lam Thiên Tình lập tức hiểu.

“Khụ khụ, cũngkhôngphải làkhôngđược, mới vừa rồi tôiđãnói, danh sách tham gia lần này là tôi giao cho phó đoàn trưởng làm. Như vậy, tôi để choanhta quyết định, chắcsẽkhôngthành vấn đề.”

anhnóixong, chợt quay mặt lại nhìncô, Lam Thiên Tìnhkhônghiểu hết ý tứ trong ánh mắt đó nhưngcôbiết nhất định tồn tại tính toán.

Bảo hổ lột da,khôngcó lợi lắm!

“Cậu, cháu mệt mỏi muốn nghỉ ngơi rồi.thậtrathìchỉ làmộtcuộc diễn tập mà thôi, chồng cháunóirất đúng, nếu cháu tham giathìkhôngbiết có thể giữ được cái mạngnhỏcủa mình haykhông? Với thành tích và bản lĩnh của cháukhôngkhéo trong hộ tịch lại có dòng chữ hy sinh rồi.”

Lam Thiên Tình lười biếngnóixong,đivề giường, kéo chăn quân dụng màu xanh biếc ra đắp kín người. Xoay người, ngápthậtdài rồi khoát taymộtcáinói:

“Cậu, lúcđira đóng cửa giúp cháu, cảm ơn!”

Cung Ngọc Gia nhìn tư tháicôcự tuyệt mình, ảo tưởng thân thểcôxinh đẹp lồi lõmđangche đậy trong cái chăn kia, hai cái nắmthậtchặt thành quả đấm, cuối cùngkhônghềnóigì nữa, lẳng lặngđira ngoài.

Lam Thiên Tình mở mắt, người đàn ông nàythậtlà ác tâm!côkhôngngừng nhắc nhở bản thân về sau mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì đềukhôngthể đơn độc ở cùngmộtchỗ vớianhta.

Ngũ Hoạ Nhu lấy nước xong quay về liền rón rénđitheo phía sau Cung Ngọc Gia, dùng di động ghi lại toàn bộ cuộc trò chuyện củaanhta với Lam Thiên Tình lúc ở trong phòng.

cômuốn đề phòng nếu Cung Ngọc Gia muốn khi dễ Lam Thiên Tìnhthìcũng có chứng cớ ghiâmđưa cho Kiều Âu để xử lý choanhta chịukhôngnổi.

Nhưngkhôngngờ Lam Thiên Tình dứt khoát cự tuyệt kêu bị mệt, khiếnanhta đỏ bừng mặt màđira.

cônghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, vội vàng xách theo bình nước né tránh quamộtbên, cho đến nhìn thấy bóng lưng Cung Ngọc Gia chậm rãiđixuống lầu,cômới ra ngoài, chạy vào phòng.

Đem bình nước để lên bàn,côcó chút đầy lòng căm phẫn:

"Tình Tình, người đoàn trưởng này mới vừa rồinóilời kia là có ý tứ gì? tôi cảm thấy đượcanhta muốn cậu cầu xinanhta, sau đóanhtasẽbắt cậu trao đổi điều kiện gì."

Lam Thiên Tình vừa nghe Ngũ Hoạ Nhunóivậy, cũng biếtcômới vừa rồi vẫn núp ở ngoài cửa. Lười biếng xoay người lại,côcười nhạt:

" Tớ rất muốn tham gia quân diễn,mộtmặt là vì học phần, mặt khác cũng là bởi vì Kiều u."

"Kiều Thiếu?anhấykhôngmuốn cậu tham gia cơ mà!"

Lam Thiên Tình ngồi dậy, quây lấy chăn, sắc mặt thoáng chút khó hiểu khiến Ngũ Hoạ Nhu tối tăm:

"Mình biếtrõnhà họ Kiều là gia tộc quân quyền, Kiều Âu là người đàn ông kế thừa duy nhất của nhà họ Kiều, mình nghenóitrước kia Cung Bách Hợp tốt nghiệp đại học truyền thông, sau lại còn học đến bằng Thạc sĩ. Tiểu Nhu, cậu nghĩ xem, về sau Kiều Âu nếu là Bộ trưởng bộ quốc phòng rồi, nhưng mình chỉ làmộtcôlính đặc chủng tay mơ, trước mặt có thể người takhôngnóigì nhưng sau lưng nhất địnhsẽcườianhấy,nóianhấy cưới cái bình hoa! Mà lòng tự ái của mình cũngsẽkhôngchịu được."

"Cho nên cậu muốn đạt điểm cao nhiều học phần, bảo đảm mìnhsẽkhôngthi lại hoặc là lưu ban?"

Đối với câu hỏi của Ngũ Hoạ Nhu, Lam Thiên Tìnhkhôngnhịn được cười khẽ:

"Caauh cũng cảm thấy mình nhất địnhsẽthất bại,sẽlưu ban sao?"

Năm đầu tiên lưu ban, năm thứ hai tiếp tụckhôngngừngđixuống như vậy,thìlúc nàocômới có thể tốt nghiệp đây? Ban đầu Kiều Âu chocôlàm lính thông tin chuyên nghiệp. Như vậysẽkhôngyêucầu nhiều kỹ năng dã ngoại sinh tồn và khả năng sức khỏe, đối vớicômànóicũng tương đối dễ dàng .

Nhưngcôkiên trì muốn ở lại bộ đội đặc chủng, Kiều Âu và Kiều Nhất Phàm đều chocôcơ hội lựa chọn,khôngphải sao?

Con đường của mình, mình phụ trách!

Tính tình Lam Thiên Tình khá tốt,côchưa bao giờ oán trách quá khứ, oán trời trách đất, cho dù chuyệnđãquathậtrất đau đớn và có cảm giác rất tiếc hận,côcũngsẽthỉnh thoảng nhớ lại, sau đó đem tận tâm tận lực cố gắng ở tương lai.

côbiết, chỉ có làmthậttốthiệntại mới có thể có được điều mình muốn ở tương lai.

**********************

Cùng đồng đội ăn bữa tối, sau đó Ngũ Hoạ Nhuđãđihẹn hò với Tư Đằng mà Lam Thiên Tình lại nằmtrêngiường suy nghĩ tới rất nhiều chuyện phức tạp.

côbiết, với tuổi củacôbây giờ có lẽ rất nhiều chuyệncôkhôngthể nhìn thông suốt, nhưng làcôvẫn tin tưởngmộtcâunói: đọc sách trăm lần kỳ nghĩa tựhiện(đọc sách nhiềusẽhiểu cặn kẽ nội dung).

cônghĩ, suy nghĩ vấn đề cùng đọc sáchthậtrathìđều giống nhau, cứ suy nghĩ nhiều lầnthìchuyệnđangbế tắc nghĩkhôngra có lẽsẽthông suốt.

Nghe hình như có chút vớ vẩn nhưng đây là thói quen, là phương thức tư duy của Lam Thiên Tình.

Ngũ Hoạ Nhu đưa đoạn ghiâmtrong điện thoại di động cho Tư Đằng nghe, sau đó Tư Đằng chớp mắt mấy cái, cảm thấy hình như có chỗ nàokhôngđúng, trực tiếp cầm điện thoại di động củacôgửi tin nhắn cho Kiều Âu nghe đoạn ghiâmđó.

anhnghĩkhôngra tại sao Lam Thiên Tìnhđãnóirõmình có giấy hôn thú với Kiều u, là vợ chồng hợp pháp rồi mà Cung Ngọc Gia vẫn còn ở dẫn dụ Lam Thiên Tìnhđitham gia diễn tập quânsự, hơn nữa hình như muốn trao đổi điều kiện? Chẳng lẽ trong tayanhtathậtsựcó cái gì mà Lam Thiên Tình vô cùng muốn, nhưng mà bởi vìcôcự tuyệt nênkhôngcó cơ hộinóira khỏi miệng?

Cách người đàn ông suy nghĩ chuyện gì đó, thường thường thích đặt ra rất nhiều tình huống rồi cân nhắc từng cáimột, sau đó mới quyết địnhmộttình huống tốt nhất để giải quyết vấn đề.

Khi Kiều Âuđangở trong phòng tìm lại món quà sinh nhật của Lam Thiên TÌnh tặng mình trong dịp sinh nhật, điện thoại di độngđangđểtrênbàn máy vi tính vang lên báo hiệu có tin nhắn đến.

Phản ứng đầu tiên củaanhnghĩ là tin nhắn của bảo bối của mình muốnnóichuyện vớianhbởi vì buổi tốikhôngcùng nhau ăn cơm.

Nhưng khianhcầm lên nhìnthìlại là số điện thoại của Ngũ Hoạ Nhu, hơn nữa còn làmộtđoạn ghiâm.

anhchau mày, trong đầu hình dung đến tình huống bảo bối của mình vừa ôm gối vừa khóc lóc oán tráchanh.

Căng thẳng lo lắngkhônglẽ bảo bối giậnanhnghiêmtrọng như thế? Đầu ngón tay nhanh chóng mở tin nhắn, sau đó đặt ở bên tai nghe. Theo thời gian đoạn tin nhắn phát ra, Kiều Âu khóe miệng dần dần tươi cười.

thìra khianhkhôngcó ở bên cạnh, bảo bối nhàanhđãdanh chính ngôn thuận lấy hôn thú của hai người để cự tuyệtmộtngười đàn ông có ý định dẫn dụcô.

Bảo bốithậtgiỏi! Gật đầumộtcái, Kiều Âu hài lòng với tin nhắn của Ngũ Hoạ Nhu, nhắn lạimộttin nhắn cho Ngũ Họa Nhu: "Rất tốt, tiếp tục cố gắng, để Tư Đằng sớm cướicôvề nhà!" Nhắn tin xong, Kiều Âu lại đặt điện thoại di động lên bàn để máy vi tính, lại tiếp tục tìm kiếm, vừa tìm vừa làu bàu mắng: "Đáng chết!côấyđãgọi là cậu rồi, cònnóirõđãcó hôn thú với cháu mình rồi mà còn muốn quẹo phải Tiểu Bạch Thỏ nhà tôi,thậtkhôngbiết xấu hổ!"

Nhớ đến chiếc nhẫn kết bằng hoa cỏ trong bệnh viện vẫn khiến Kiều Âu cảm thấy áy náy và có lỗi với Lam Thiên Tình.

mộtmàn cầu hôn chính thức, lãng mạn màanhcũngkhôngthể chocôcòn đểcôlàm khiếnanhcảm động.anhchợt nghĩ đến chiếc nhẫn Lam Thiên Tình mua lúc mới vào quân ngũ, đó là tâm ý củacô, cũng là món quà sinh nhậtanhthích nhất.

Nhưnganhnhớrõràng mìnhđãnóimuốn cất giữthậttốt chiếc nhẫn, cũng nhớ mìnhđãđặc biệt tìmmộtchỗ giấuđinhưng bây giờ làm sao có thểkhôngtìm được đây? Chỉ chốc lát sau, cả người Kiều Âuđãướt

đẫm mồ hôi mà vẫnkhôngthấy đâu.

Đáng chết,sẽkhôngvứtđimất rồi chứ?

Buồn bực ngã lên giường, nheo mắt nhìn trần nhà, Kiều Âu khẽ nhếch miệng nhớ ra mìnhđãđem cất ở trong tủ lạnh rồi.

Sau này lúc rỗi rãnh, Kiều Âu và Lam Thiên Tình nhắc tới chuyện này, Lam Thiên Tình luôn cườianhđem tủ lạnh thành nơi cất giấu đồ rồi quên mất.

Bởi vì Tư Đằng gửi xong đoạn ghiâmmàkhôngbiết Kiều Âusẽcó cái gì phản ứng, vì vậyanhvẫn cầm điện thoại của Ngũ Họa Nhu trong tay, đợi đến khi có tin nhắn trả lời, nhìn thấy nội dung tin nhắnthìtái mặt.

thìra người chủ này vẫn luôn có biện pháp đối phó với người phụ nữ của mình như vậy, khó trách Ngũ Họa Nhu cực kỳ quan tâm chăm sóc Lam Thiên Tình, có chuyện gì phát sinh liền báo ngay cho Kiều ÂU,thìra là muốn Kiều Âu đồng ý đểanhcướicô?

Mặc dù trong lòng có chút tức giận bất bình, nhưng nghĩ tới nha đầu ngốc Ngũ Họa Nhu này cư nhiên bị Kiều Âu lợi dụng, khiếnanhkhôngkhỏi buồn cười.

Đưa điện thoại di động trả lại chocô,anhnắm lấy taynhỏbé củacôngước nhìn lên vầng trăng sáng, muốn đọc chocônghemộtđoạn thơ tình nhưng đột nhiên lại chẳng nhớ nỗimộtchữ nào.

Sắc mặt ngây ngốc thầm tự trách sao đầu óc mình lại đần như vậy!

Ngũ Họa Nhu nhìn dáng vẻ củaanhcũng chỉ cười cười, lắc lư cánh tay củaanh: “Thế nào?”

Tư Đằngkhôngdámnóithậtnên chỉ cười trừ dụ dỗcô: “Tiểu Nhu hôm naythậtđẹp mắt, ánh trăng cũngkhôngđẹp bằng em!”

“anhnày, da mặt dầy lên từ lúc nào rồi hả?”

Tuy ngoài miệng oán trách nhưng trong lòng Ngũ Họa Nhu vô cùng vui mừng.côkhôngbiết Tư Đằng vốn là người hướng ngoại, vui vẻ hoạt bát, nhưng đối mặt vớicôlại cực kỳ quý trọng, cực kỳ khẩn trương, mới có thể đem mình làm cho đặc biệt kín kẽ.

Càng như vậy càngnóilên,anhnghiêm túc với Ngũ Họa Nhu.

Nắm bàn taynhỏbé củacôthậtlâu, rốt cuộc Tư Đằng đem quan tâm quanh quẩn trong lòng từ lâu ra hỏi: “Tiểu Nhu, em tốt như vậy, cha mẹ em có thíchanhkhông? Dù saoanhlà đứa trẻ mồ côi, hơn nữa còn lớn hơn em nhiều tuổi như vậy.”

Đây cũng là nguyênn nhân Tư Đằng vẫn cẩn thận đối vớicô.

anhtự ti về bản thân bởianhbiết những thiệt thòi của mìnhthìnhững người có gia đình hạnh phúc hoàn chỉnhkhôngthể cảm nhận thể nghiệm.anhnghĩ, nếu như cha mẹ của Ngũ Họa Nhu đều là người bình thường, vậythìanhsẽmuamộtcăn hộ lớn và đón họ lên ở cùnganhvà Ngũ Họa Nhu. Như vậy, Ngũ Họa Nhukhôngcần lo lắng cho cha mẹ, mà ah cũng lập tức có nhiều rất người thân.

anhcó thể cùngcôsinh rất nhiều đứa bé, sau đó chờ bọn chúng trưởng thành, tất cả đều ở trong nhà lớn chơi đùa, hình ảnh đó có nhiều ấm áp và hạnh phúc nha.

Ngũ Họa Nhu bĩu môi, sau đó dừng bước ngẩng đầu nhìnanh:

“Tư Đằng, nhà em ở phương Bắc, trong trấnnhỏở ngoại ô thành phố J, cha mẹ của em đều là người rất bình thường. Ba em mởmộttiệm cắt may ở trấn, mẹ em cũng phụ giúp ba cắt may. Nhà em chỉ cómộtmình em, bởi vì từnhỏbướng bỉnh, học hành thi cử cũngkhôngkhá, ba emnói, dù sao em cũngkhôngthể học hành cao hơn được nên dứt khoát đưa em vào quân ngũ. Vì có biểuhiệntốt, lại được hưởng ưu đãi nên mới thi được vào trường quân đội.”

Ngũ Họa Nhu vừanói, vừa cúi đầu thấp xuống, cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của Tư Đằng.

côcó chút vẻ thùy mị, vóc ngườikhôngtồi nhưng so với Lam Thiên Tình nhưmộtcôbé lọ lem lật người làm công chúa mộng ảothìcôchỉ làmộtcôgáibình thườngkhôngthể bình thường hơn.

côbiết cõi đời nàykhôngcó uổng phí ngày tháng mơ mộng,côcũngkhôngthể nào chợt lần ra thân thế ly kỳ cao cao tại thượng.

Nhưngcôcũngkhôngđố kỵ người khác, bởi vìcôluôn cố gắng làm việc đến nơi đến chôn, nỗ lực học hành, nghiêm túc tranh thủ tìnhyêucủa mình. Tất cả mọi người có thểnóicôrất bình thường, nhưng đó cũng là quyết tâm nghiêm túc củacô.

Giờ phút này Tư Đằngkhôngnóilời nào bởi vì trong đầu đan mãi suy nghĩ làm thế nào để lấy lòng cha mẹ vợ làm may, lần đầu tiên tới nhàthìnên mua quà gì cho tốt?

Là máy may hay cây kéo?

Nháy mắt mấy cái,anhnghĩ, tối nay về phải lên mạng tìm hiểu kỹmộtchút, nếu như có thểnóichuyện với Kiều Âumộtchút xem có thể hay lấymộtcửa hàng ở Thính Vũ để cha Ngũ Họa Nhu có thể chuyển đến kinh đô làm việc và thường xuyên được gặp mặt congái.

Bởi vì mãi suy tính rất nghiêm túc nên bỏ quên Ngũ Họa Nhu cònđangchờ phản ứng củaanhvề chuyện gia cảnh củacôvừanóivớianh.

Đợi mãi màkhôngđượcanhđáp lại, Ngũ Họa Nhuđangnằm trong tayanhdần dần có chút xíu lạnh. Hốc mắtcôbắt ngân ngấn nước mắt, chẳng lẽanhghét bỏ gia thế của mình chưa đủ tốt?

Cắn răng,côbuồn buồn khạc ramộtcâu: “Em mệt mỏi, phải về!”

Tư Đằng gật đầu: “Được, trở vềđithôi!”

nóixong,anhliền bước dài.anhtập trung tinh thần nghĩ tới nhanh trở về tra cứu, thuận tiện tìm Kiều Âu thương lượngmộtchút chuyện của cha mẹ Ngũ Họa Nhu.

Nhưng bỗng nhiên có cảm giác đến phía sau có cái gìkhôngđúng,khôngthấy Ngũ Họa Nhuđitheo.

“Tiểu Nhu, thế nàokhôngđi?”

Ngũ Họa Nhu cũng nhịnkhôngđược nữa khóc lên:

“Ô ô! Có phảianhghét bỏ emkhôngxứng vớianhthìcứnóithẳng. Ô ô- em cũngkhôngphải loại người cứ quấn quit chặt lấy người, ô ô –khôngphải là chưa ngủ nữa ư, ô ô – tôisẽkhôngchết đổ thừaanhkhôngthả.”

Vừa khóc vừa kêu, hô xong,côliền quay đầu bỏ chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play