Trong nháy mắt Cung Bách Hợp ủy khuất, mới nói sơ lược:
“Cậu không biết, chị cũng vội muốn chết, hết lần này tới lần khác Kiều
Âu lại coi trọng con bé này. Con bé này là con gái của người phụ nữ hồi
trẻ anh rể cậu thích, cậu nói xem chị làm sao có thể để nó vào cửa lớn
nhà họ Kiều được? Để con gái của tình địch gả cho con trai chị, tình
địch của chị không đến được với chồng chị, cuối cùng con gái cô ta lại
lấy được con trai chị, vậy không phải tương đương với chị bị thua sao?
Gia Gia, chị tìm cậu cũng không có việc gì khác, chỉ muốn cậu suy nghĩ
một ít biện pháp, giữ con bé ở lại trong đoàn các cậu, thuận tiện có cơ
hội thì làm nó yêu cậu đi, như vậy Kiều Âu mới có thể chết tâm được!”.
Cung Ngọc Gia nghe vậy thì dở khóc dở cười, nhưng cũng hiểu, nếu không
phải bất đắc dĩ, chị anh cũng không để cho anh sử dụng mỹ nam kế.
“Nhưng chị à, chuyện tình cảm đâu thể nói yêu là yêu được, cho dù em đi
quyến rũ cô bé thì chưa chắc người ta đã để ý đến em! Con trai chị sức
quyến rũ thế nào, không phải là chị không biết!”.
Giọng Cung Bách Hợp chợt nhỏ đi:
“Có chuyện này, cậu phải giữ bí mật cho chị. Lam Thiên Tình định tham
gia vào “Đại học khoa học kỹ thuật giải phóng quân”, lão già Kiều Nhất
Phàm kia cũng ngầm cho phép, trường đại học này lại đối diện với quân
doanh của Kiều Âu, như vậy ngày ngày ở chung một chỗ, làm sao chị có thể an tâm được. Chị tìm người làm một phần báo cáo DNA giả, đơn độc hẹn
con bé kia, cho nên con bé kia nghĩ mình là em gái ruột của Kiều Âu, bị
dọa sợ chạy đến tìm Kiều Nhất Phàm đổi thành lính đặc chủng!”.
Nghe chị gái nói vậy, trong nháy mắt Cung Ngọc Gia hiểu được hết mọi việc.
Khó trách cô bé không có chút nào khí chất của lính đặc chủng, hóa ra
bởi vì cô nhảy ngang vào. Anh còn đang nghĩ nếu quả thật là cô gái của
Kiều Âu, làm sao Kiều Âu chịu để cho cô đến làm lính đặc chủng, hóa ra
là vì chị gái anh làm một chuyện hiểu lầm lớn như vậy, lừa gạt cô bé đơn thuần!
“Khụ, chị à, chuyện này không lớn cũng không nhỏ, nếu như sau này anh rể biết, em nghĩ cũng không hay lắm đâu!”.
Không nói đến Kiều Nhất Phàm thế nào, nghĩ lại một chút Kiều Âu quyết
tâm nửa đêm xông vào doanh trại của nữ binh, lật tới cả ký túc xá lầu ba để tìm Lam Thiên Tình. Cung Ngọc Gia nghĩ, nếu như Kiều Âu biết, sợ là
cũng sẽ không nhận người mẹ này.
Chẳng qua những lời này Cung Ngọc Gia chỉ giữ trong lòng, không nói ra miệng.
“Chị biết, nhưng chỉ cần cậu không nói, cũng không để người ngoài biết.
Nếu cậu có thể khiến Lam Thiên Tình yêu cậu, cậu muốn gì chị cũng cho
cậu, cậu muốn cả mạng của chị cũng được!”.
Cung Bách Hợp càng nói càng kích động, chỉ kém không quỳ xuống với Cung Ngọc Gia mà thôi!
Cung Ngọc Gia nheo mắt lại, suy nghĩ kỹ, cảm giác có gì đó không đúng.
Với kiêu ngạo của chị anh, làm gì có chuyện ăn nói khép nép như vậy với
anh?
Nói thế nào đi nữa, Cung Bách Hợp cũng là thiên kim danh môn, từ nhỏ đã
được dạy dỗ ở nhà cộng thêm từ nhỏ đã kiêu ngạo nên sẽ không làm ra
chuyện mánh khóe của phụ nữ này, có thể vứt bỏ kiêu ngạo và nguyên tắc
đi làm loại chuyện này, có thể thấy tự Cung Bách Hợp có chuyện kỳ quặc.
Anh cầm điện thoại di động bước quanh phòng làm việc, cẩn thận hỏi một câu:
“Chị, mẹ của Lam Thiên Tình, có phải 16 năm trước chết ở.....”.
“Đủ rồi!”.
Còn chưa nói xong, Cung Bách Hợp đã hét lên như điên, khiến Cung Ngọc
Gia cũng không dám nói nhiều. Mặc dù khi đó, anh cũng như Kiều Âu chỉ có 9 tuổi, nhưng trong trí nhớ vẫn còn mơ hồ một ít.
“Khụ, em biết rồi, em sẽ cố hết sức”.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Cung Ngọc Gia bất đắc dĩ cầm bút viết lên tờ
giấy trắng ba chữ “Lam Thiên Tình”, nhìn tên của cô, hình ảnh cô làm mặt quỷ lại hiện lên trước mắt. Nhớ tới thân thế của cô, còn có cảnh ngộ
của cô, anh thở dài, số mạng cô bé này cũng thật nhấp nhô.
Mà Cung Bách Hợp sau khi gọi xong cho em trai, giống như vừa đánh xong một trân đánh ác liệt, trên trán rỉ ra không ít mồ hôi.
Đối với chuyện của Lam Thiên Tình, bà chỉ nói một chuyện với Cung Ngọc
Gia. Ngày hôm trước Bùi Thanh Đình chạy tới nói, Lam Thiên Tình ở Bích
Hải Hoàng Đình bị người ta chuốc say và XXOO, bà không dám nói một chữ.
Bởi vì trên mặt tình cảm, Cung Ngọc Gia cũng thích sạch sẽ như Kiều Âu,
bà biết rõ. Bà không dám nói cho Kiều Âu bởi vì Bùi Thanh Đình nói Kiều
Âu đã biết chuyện Lam Thiên Tình không phải xử nữ nhưng vẫn yêu nó như
cũ, tin tức này khiến Cung Bách Hợp khiếp sợ, càng thêm xác định Lam
Thiên Tình giống như mẹ nó ngày trước, tuyệt đối là một hồ ly tinh. Bà
không thể để cho con trai mình bị hủy trong tay một con bé như vậy, cho
nên một ngày trước khi nó vào học, bà mới chó cùng rứt giậu, ra một
chiêu như vậy.
Lại nói, hai người có thật là anh em không, trong lòng Cung Bách Hợp cũng không rõ ràng.
Sau mười hai giờ, ánh mặt trời hừng hực đâm vào da khiến người ta thấy
phiền não, thời tiết nóng, huấn luyện viên cũng không thấy hài lòng với
Lam Thiên Tình. Đã dạy dỗ nữ binh của bộ đội đặc chủng nhiều năm, chưa
từng thấy qua một nữ binh vô dụng như vậy!
Trong cơn tức giận, huấn luyện viên phân phó, khiến cô đeo một vật nặng
5kg chạy dọc quanh thao trường 20 vòng, sau đó quay về hàng trình diện.
Gió khẽ thổi qua cửa sổ, nhưng không hề tản đi nhiệt lượng trong không
trung ngược lại còn khiến nhiệt độ thổi qua cả người, thổi từng đợt gió
nóng lên mặt mọi người.
Cung Ngọc Gia dựa vào cạnh cửa sổ, nhìn nhất cử nhất động ở thao trường
xa xa, lúc này những nữ binh còn trẻ chỉ lớn bằng con kiến trong mắt
anh, một mảnh xanh biếc, hoàn toàn không nhận rõ được ai với ai. Nhưng
anh vẫn ngang bướng tìm kiếm, không biết rốt cuộc mình đang tìm cái gì.
Cho đến khi anh nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại, từ từ ngã
xuống trên thao trường.
Thở dài trong bụng, tám phần lại là cô bé kia.
Khi Cung Ngọc Gia chạy đến gần thao trường, cô bé kia đã được người đỡ
đến dưới bóng cây, nhưng mà cô bé ngủ thẳng trên cỏ, trên khuôn mặt tinh xảo mang chút bụi đất, vẻ mặt tái nhợt đáng thương, hàng mi hơi rung,
giống như cố gắng mở mắt nhưng mí mắt nặng nề dày cộp, không thể nào mở
ra được.
Một người lính ném cho cô ánh mắt khinh thường, thở dài, đang định lấy nước muối đút cho cô.
“Được rồi, để đấy cho tôi”.
“Thủ trưởng!”.
Người lính làm quân lễ với anh, sau đó buông cánh tay xuống, không nói gì quay người đi.
Cung Ngọc Gia nhìn bộ đáng thương của Lam Thiên Tình không đành lòng, đỡ người cô dậy, ôm cô giống như hôm trước, đút nước muối cho cô, may mà
cô còn có thể nuốt xuống.
Chỉ chốc lát sau, đôi mắt không có nhiều linh khí mở ra, cô mơ mơ màng màng nhìn anh, nhận ra anh, cười hì hì nói:
“Thủ trưởng, lại là anh sao?”.
Cung Ngọc Gia xì cười một tiếng. Anh để cái ly xuống, vuốt ve cái trán của cô, ôn nhu nói:
“Còn mệt không, có thể đứng lên không?”.
Lam Thiên Tình chợt nhắm hai mắt:
“Choáng, vẫn còn rất choáng!”.
“Ha ha”.
Tiếng cười này, tràn đầy dung túng, anh cúi sát bên tai cô, nhẹ nói:
“Nhắm chặt mặt lại, nếu không tôi sẽ ném em vào trong đội ngũ”.
Đầu tiên Lam Thiên Tình không hiểu ý của anh, nhưng cũng giả chết nhắm
mắt lại, chợt phía dưới được nhấc lên, anh đã ôm cô vào lòng. Cô muốn mở mắt ra xem một chút, nhưng bên tai lại xẹt qua tiếng cảnh cáo của anh,
cô biết, anh đang giúp cô.
Trải qua một buổi sáng huấn luyện, cô biết người này chính là đoàn
trưởng của mình, nhưng mà tại sao anh lại dung túng cho mình lười biếng
như vậy? Lam Thiên Tình nghĩ tới nghĩ lui, đáp án chỉ có một, chính là
anh được Kiều Nhất Phàm ủy thác.
Ánh nắng mặt trời chói mắt, chiếu vào trên mặt vẫn cay mắt khó chịu. Cô
không kìm được nhíu mày, động tác này bị Cung Ngọc Gia nhìn thấy, cánh
tay ôm cô hơi nâng lên, để gò má của cô hướng vào trong, dựa vào lồng
ngực anh.
Nói thật, từ lúc chào đời tới nay, Cung Ngọc Gia ôm con gái tính trên đầu ngón tay. Đại khái, đều dành cho Lam Thiên Tình.
Xa xa, Lý Bân cũng nhìn thấy, trên khuôn mặt ngăm đen nở nụ cười, đưa
tay vuốt ve cái kính. Anh nghĩ, cô bé này là vị hôn thê của Kiều Âu,
cũng là vợ cháu ngoại của Cung Ngọc Gia, đương nhiên là gần gũi hơn
người ngoài một chút. Anh ta chiếu cố cho Lam Thiên Tình cũng là chuyện
hợp lý.
Vì vậy tất cả mọi người lựa chọn nhắm một mắt mở một mắt, tùy đi.
Nhưng mà, Cung Ngọc Gia không ôm cô đi viện quân y mà ôm cô về phòng làm việc của mình.
Anh đặt cô lên ghế salon, sau đó quay người rời đi, trong lòng Lam Thiên Tình hốt hoảng một trận, bên tai truyền đến âm thanh đóng mở tủ lạnh,
ngay sau đó anh nói một câu:
“Được rồi, không có ai, đứng lên đi!”.
Cô thở hắt ra một hơi, mở mắt ra, còn chưa kịp cảm thán trong phòng làm việc rất thoải mái, một lon nước lạnh để trước mặt cô.
“Đừng khách khí, uống đi”.
Lam Thiên Tình vui mừng ngồi dậy, lại làm cái mặt quỷ với anh, bộ dạng
ngây thơ khiến Cung Ngọc Gia đến gần cô do có dụng ý khác cảm thấy trong lòng rất tội lỗi.
Lam Thiên Tình uống ừng ực gần nửa lon nước, lại phát hiện đôi mắt xinh
đẹp của Cung Ngọc Gia đang nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Cung Ngọc Gia giật nảy mình, sau đó vội
vàng nhìn ra chỗ khác, che giấu lúng túng. Nghiêng người, anh đi vòng
qua bàn làm việc ngồi xuống, bắt đầu làm việc.
Còn tưởng rằng người này đưa mình tới phòng làm việc có chuyện gì, nhưng bây giờ anh ta lại chẳng quan tâm đến cô. Lam Thiên Tình hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì.
Tùy cơ ứng biến, so sánh với Cung Ngọc Gia đang có tật giật mình thì cô lại thản nhiên hơn nhiều.
Nửa giờ sau, trong phòng làm việc yên tĩnh truyền ra một đoạn thoại rất đơn giản:
“Em bao nhiêu tuổi rồi?”.
“16”.
Anh hỏi, cô đáp.
Ngay sau đó, lại là một mảnh trầm mặc.
Trong lòng Cung Ngọc Gia mắng Kiều Âu ngàn lần vạn lần, một cô bé nhỏ
tuổi như vậy, còn là vị thành niên, còn nhỏ hơn Kiều Lộ hai tuổi, rốt
cuộc là làm sao Kiều Âu có thể ra tay được? Nghĩ một chút, Cung Ngọc Gia bắt đầu cảm thấy nhiệm vụ mà chị gái giao phó cho mình rất có tính
khiêu chiến, gian khổ. Anh muốn dùng mỹ nam kế với cô, ngoại trừ việc ôm ở ngoài, thật sự không có cách nào làm chuyện thân mật hơn với cô.
Nhưn mà nói đi cũng phải nói lại, một cô gái xinh đẹp như búp bê ở trước mặt, ngoại trừ chị gái đã dặn dò, Cung Ngọc Gia cũng không muốn lừa dối mình, quả thật anh cũng động tâm.
Tuy nhiên, hết lần này tới lần khác, lại là một vị thành niên.
“Khụ khụ, trong tủ lạnh có đồ ăn, em muốn ăn gì có thể lấy, trong ngăn kéo có tạp chí, nhàm chán thì có thể lấy xem”.
“À”.
Lam Thiên Tình cúi đầu xuống, liếc mắt nhìn thấy quyển tạp chí, “Tin tức tham khảo”, “Sự thật quan trọng” và vài tờ tạp chí về quân đội, cô bĩu
môi, không nói cái gì nữa.
Nhưng mà, nếu anh ta có lòng, Lam Thiên Tình cũng không khách khí, cô
đứng dậy quay quanh phòng làm việc, sờ cái này một chút, xem cái kia một chút, trong đôi mắt lưu ly xinh đẹp đều là tò mò, một lát nhón chân xem bức quốc họa trên tường, đôi tay thon dài nhỏ bé tinh tế lướt qua khung giá, một lát lại cúi người xuống vỗ vỗ vật trang trí gỗ, nhìn những
loại động vật nhỏ được khắc rất sống động.
Bóng dáng nhỏ nhắn thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt, lòng Cung Ngọc Gia cũng đưa tới đưa lui, anh im lặng nâng trán, nhức đầu!
Anh cứ chiếu cố Lam Thiên Tình như vậy, qua một thời gian, trong đoàn
bắt đầu có người truyền ra lời đồn đãi nhảm, nói là phía sau Lam Thiên
Tình có bối cảnh, phía sau chính là Cung Ngọc Gia. Nhưng những lời đồn
đãi này chỉ được một thời gian đã bị ngăn lại. Ngũ Họa Nhu lấy thân phận tự xưng là bạn khuê mật của Lam Thiên Tình, đắc ý nói, bạn trai của Lam Thiên Tình còn đẹp trai hơn so với đoàn trưởng Cung, còn cao hơn một
bậc. Hơn nữa ngày đầu tiên quân huấn, trong đoàn hô to bắt kẻ trộm, bắt
sắc lang ồn ào huyên náo, chính là bạn trai Lam Thiên Tình đến gặp cô.
Có Ngũ Họa Nhu thuật chuyện tốt như vậy, trong lúc nhất thời, thế giới
tình cảm và bối cảnh phía sau của Lam Thiên Tình, lại mang một tầng
huyền bí. Cho nên, tập thể nữ binh cho cô một ngoại hiệu: “Tình Thiên
con nít trong truyền thuyết”.
Một tuần lễ sau, rốt cuộc Kiều Nhất Phàm cũng thua sự kiên trì không ngừng của con trai.
Trong phòng làm việc, đôi mắt sắc bén của Kiều Âu nhìn chằm chằm vào cha mình, đi thẳng vào vấn đề.
“Con đã gặp Tình Tình, cô ấy nói muốn chia tay với con, ba, ba nói xem tại sao Tình Tình lại có thể nói những lời như vậy?”.
Cho tới bây giờ, trong lòng Kiều Âu vẫn nghĩ rằng toàn bộ đều do Kiều
Nhất Phàm làm chủ, nếu không với tính tình trong trẻo lạnh lùng của Tình Tình, chưa bao giờ nói những lời ngượng ngùng như “Em yêu anh”, làm sao có thể một giây trước chạy đi mua nhẫn kết hôn, một giây sau lại nói
chia tay được?
Trong lòng Kiều Nhất Phàm cũng phiền muộn, gian khổ không kể hết. Ngoại
trừ oan uổng trên lưng không giải thích được, còn không biết phải giải
thích thế nào. Ông suy nghĩ hồi lâu, rồi nói một câu:
“Ba không để cho Tình Tình chia tay với con, nhưng mà có một số việc cần thời gian, con chờ một chút, đợi Tình Tình thông suốt, con bé sẽ gặp
con”.
Kiều Âu đã nghe quá nhiều những lời tương tự Kiều Nhất Phàm nói trong
điện thoại. Hôm nay anh thành công chặn được Kiều Nhất Phàm, quả quyết
không để ông chạy trốn.
Bất kể như thế nào, đối với việc của Lam Thiên Tình, hôm nay nhất định
phải có câu trả lời, coi như không có câu trả lời, ít nhất cũng phải có
một cách làm thực chất có tiến triển!
“Ba, con muốn đổi chỗ làm, điều con đến trường quân đội núi Thúy Bình
đi, con muốn làm đoàn trưởng của Tình Tình, cô ấy ở đâu một ngày, con sẽ ở cạnh coi chừng một ngày, tuyệt đối không rời đi!”.
Những ngày qua, Kiều Âu chỉ tìm cách chặn Kiều Nhất Phàm mà không xông
vào doanh nữ binh, nguyên nhân chính là cơ sở ngầm của anh đã báo cáo
chi tiết tình trạng gần đây của Lam Thiên Tình. Cô không té xỉu nữa
nhưng mà những lần té xỉu trước đều được Cung Ngọc Gia ôm đi. Hơn nữa,
mấy ngày nay không té xỉu, ngoại trừ luyện tập những bài đơn giản, những bài huấn luyện cường độ cao Lam Thiên Tình đều ở trong phòng làm việc
của Lam Thiên Tình.
Đây quả thực là một chuyện khiến Kiều Âu khó có thể ngồi yên.
Người cậu này của anh, nói trắng ra là tình tính giống anh, nếu anh có
thể yêu Lam Thiên Tình, đương nhiên Cung Ngọc Gia cũng sẽ!
Huống chi con thỏ nhỏ của anh da thịt mềm mại xinh đẹp kiều diễm, chỉ là đau khổ trong tội ác vì cô còn là vị thành niên, loại tư vị này cũng
khiến thói hư tật xấu của đàn ông tràn ra rồi!
Mỗi lần Kiều Âu nghĩ đến đó, trong lòng sẽ dâng lên lửa giận, không thể nào tắt được!
“Càn quấy! Cậu con vừa mới quay lại, không tới một tháng, con đã nhận
chuyên trách của nó? Vậy con nói cho ba biết, phải thăng chức hay xuống
chức? Rốt cuộc là nó có công hay có kinh nghiệm? Con cho rằng chức vị
trong bộ đội thay đổi dễ dàng như vậy? Huống chi ở đó còn có cậu con,
con sợ cái gì, không ai bắt nạt được Tình Tình cả”.
Kiều Nhất Phàm sưng mặt lên, nhìn đứa con trai không có tiền đồ của mình, chỉ hận không thể một cước đạp chết nó!
Sao ông lại không biết ý định của Kiều Âu, mấy ngày nay tin tức của Lam
Thiên Tình trong lòng ông cũng biết rõ ràng, sợ rằng Cung Ngọc Gia cũng
là người đàn ông độc thân, cho nên Kiều Âu mới bất an!
Nếu như không phải mấy ngày nay Cung Ngọc Gia chiếu cố Lam Thiên Tình, Kiều Nhất Phàm đã sớm nghĩ biện pháp khác rồi!
Kiều Âu thấy cha mình như vậy, mù quáng, chỉ thiếu chút nữa là đập bàn với Kiều Nhất Phàm, đã giao trái tim, anh bất kể giá nào.
“Con mặc kệ! Nếu ba không để cho con đi, con sẽ từ chức không làm! Quân
tịch, cấp bậc, cái gì cũng không cần! Con chỉ cần Tình Tình!”.
Sau khi rống to với cha mình, dưới sự dạy dỗ tốt từ nhỏ, Kiều Âu cũng ý
thức được thái độ của mình không tốt, trong nháy mắt mềm nhũn ra. Nếu
liều mạng với cha như vậy, sợ rằng cha sẽ càng phản đối anh và Tình
Tình.
Anh đáng thương ngồi nhìn Kiều Nhất Phàm:
“Ba, con không thể không có Tình Tình!”.
Kiều Nhất Phàm nâng trán, quân nhân vô cớ đổi đi nơi khác không phải không được, nhưng quả thật rất phiền toái!
Không mấy khi hút thuốc, ánh mắt thâm thúy của Kiều Nhất Phàm càng lờ mờ, đi qua đi lại mấy lần, ông thở dài, nhàn nhạt nói:
“Vậy thì, con thay thế Lý Bân làm phó đoàn trưởng, vị trí của cậu con không thay đổi”.
Kiều Âu kinh hãi:
“Cái gì?”.
Kiều Âu vốn là Thượng tá, ở trong lính đặc biệt ra ngoài, lại để anh đi
làm trợ thủ cho cậu Trung tá, chuyện này truyền đi, cũng quá mất mặt.
Hơn nữa nếu như Cung Ngọc Gia thật sự là tình địch của mình, vậy trận
chiến còn chưa bắt đầu, đã thua khí thế rồi!
Kiều Nhất Phàm như tìm được lý do cự tuyệt danh chính ngôn thuận, đôi
lông mày nhíu lại, tắt điếu thuốc trong tay, cười cười nói:
“Không thích? Vậy thì coi như xong rồi”.
Kiều Nhất Phàm nói xong, làm bộ không quan tâm đến anh, bộ dạng muốn vùi đầu vào làm việc.
Kiều Âu nhìn vậy, sắc mặt trắng bệch, lập tức xin khoan dung:
“Đừng! Con đi! Làm trợ thủ cho cậu thì ủy khuất gì!”.
Huống chi vì Tình Tình, anh nhận!
Nghĩ đến mấy ngày ở trong phòng làm việc, anh và Tình Tình đang trong lú tình cảm xuống thấp mà cả người Tình Tình đều mệt mỏi, chợt xuất hiện
người cậu “cao, phú, xuất” ở bên cô. Kiều Âu bắt đầu liên tưởng đến mình lúc đầu, cũng là bộ dạng chúa cứu thế xuất hiện trước mặt cô, lúc đó đả động được trái tim cô.
“Con có thể đi ngay bây giờ không?”.
Kiều Nhất Phàm nháy mắt mấy cái, suy nghĩ gì đó rồi sắc mặt ngưng trọng nói:
“Có thể, ba sẽ gọi điện thoại an bài xuống, nhưng Kiều Âu cấp bậc và
lòng quân đều do chính con có được, ở trong quân đội, nhất là trong
trường quân đội, mọi việc không thể quá phận, con phải quý trọng những
gì mà con phải vất vả để có, bao gồm, quý trọng tiền đồ của Tình Tình!”.
Đều là người thông minh, đối mặt với câu nói của Kiều Nhất Phàm , Kiều Âu gật đầu hiểu rõ, trước khi xoay người, anh nói:
“Cảm ơn ba”.
Nhìn bóng dáng con trai dứt khoát rời đi, trong lòng Kiều Nhất Phàm trăm mối ngổn ngang. Bộ dạng Kiều Âu vì yêu có thể bỏ qua tất cả, thật sự
rất giống ông lúc còn trẻ.
Trước bữa ăn tối chiều chủ nhật, theo thường lệ quân doanh sẽ mở cuộc họp.
Tất cả các nữ binh lấy phòng ký túc xá làm đơn vị, trên tay mỗi người
cầm một cái ghế đứng xếp hàng trước cửa ký túc xá. Một đám nữ binh đông
nghẹt, tất cả đều đang ở độ tuổi 18, ánh mặt trời hơi chiếu lên người
các cô, mang theo hương vị thanh xuân.
Ngoài dự kiến, tập thể đoàn năm của đoàn Liệt Diễm trước khi xong cuộc
họp, có một bóng dáng cao lớn đến trước cửa ký túc xá, đứng bên người
Cung Ngọc Gia . Cung Ngọc Gia nở nụ cười giới thiệu với mọi người, đây
chính là Phó đoàn trưởng mới chuyển tới, Kiều Âu, thủ trưởng Kiều.
Các nữ binh hai mặt nhìn nhau, nhìn quân hàm trên vai Phó đoàn trưởng,
dường như Phó đoàn trưởng còn nhiều hơn Đoàn trưởng một sao. Kiều Âu cảm giác được điều đó, sắc mặt nghiêm túc, lộ ra tư thái nghiêm cẩn ở quân
khu, tự giới thiệu mình, sau đó phân phó giải tán, năm phút đồng hồ sau
tập họp dùng cơm.
Trong lúc mọi người đang mở đội vụ, Kiều Âu vẫn ở một bên, tìm kiếm bóng dáng cô gái mình yêu mến.
Tình Tình của anh làn da vốn trắng nõn, cộng thêm thời gian ở ngoài huấn luyện ngắn hơn những chiến hữu khác rất nhiều, cho dù rám đên thì lẫn
trong đám người vẫn là trắng, cho nên nhìn rất dễ phân biệt.
Chẳng qua là, mới một tuần không gặp cô lại gầy như vậy, giống như lần đầu anh nhìn thấy cô.
Trong lòng Kiều Âu mơ hồ đau, nếu không phải do anh động kinh, Tình Tình sẽ không vào trường quân đội, lúc này cô còn ở nhà học lớp mười hai,
đeo cặp sách, buổi tối sẽ làm nũng với anh, ban ngày còn có thể nhớ
nhau, ban đêm có thể ôm nhau cùng ngủ. Nhưng mà, bây giờ cô lại không
giải thích được ở đây, tội của anh đáng chết!
Sau khi giải tán, Kiều Âu cố nén sự vọng động muốn đi cùng cô, ở trong phòng làm việc nói chuyện với Cung Ngọc Gia.
Hai người cùng nhau dựa trên ghế salon, không nói đến không khí quỷ dị
này, chỉ nói đến bề ngoài xuất sắc của họ, còn có quý khí trên người và
khí tràng bên trong, trong cuộc nói chuyện này, dù là tán gẫu cùng nổi
sóng lớn.
Kiều Âu hút hết một điếu thuốc, đầu ngón tay thon dài dập tàn thuốc, ném vào gạt tàn, thân thể cao to chậm rãi đứng thẳng, không hề khách khí
tới bên cạnh tủ lạnh, mở ra, lấy một lon bia lạnh.
Nhưng mà đập vào mắt là các loại đồ ăn mà con gái thích, bánh pút-đinh
xoài, từ khẩu vị đến thương hiệu đều là thứ Tình Tình thích nhất, ngay
cả nước cô thích nhất cũng có, kẹo que sữa tươi hai vị khác nhau, còn có bánh ngọt mâm xôi dâu tây.
Yết hầu Kiều Âu giật giật, tỉnh bơ lấy một chai nước lạnh, mở ra uống vài hớp, không lo lắng lười biếng dựa vào sofa:
“Từ lúc nào cậu lại thích những đồ con gái vậy?”.
Rõ ràng ý trong lời Kiều Âu, không phải chỉ thức ăn, mà chỉ Lam Thiên Tình.
Cung Ngọc Gia chớp mắt mấy cái, anh đương nhiên biết mục đích Kiều Âu
đổi tới làm ở trường quân đội, chỉ là anh không ngờ, người luôn tự phụ
kiêu ngạo như Kiều Âu , lại có một ngày ở địa vị cao lại cam chịu nhân
nhượng làm trợ thủ người có địa vị thấp hơn, mà lý do lại vì một cô bé.
Khóe miệng nở nụ cười, Cung Ngọc Gia cũng không che giấu:
“Là mua cho một cô gái ăn, thể chất cô ấy không tốt, không thích hợp
tham gia huấn luyện của lính đặc chủng, mặ dù qua môt tuần lễ rèn luyện
và điều chỉnh, cô ấy không té xỉu nữa, nhưng mà với thân thể đó không
thể nhất thời trở nên mạnh, cho nên thân là đoàn trưởng, cậu đã vì cô ấy định ra kế hoạch huấn luyện, tiến hành phát triển tuần tự, vừa trổ mã,
vừa trở thành một nữ binh lính đặc chủng ưu tú”.
Đó không phải lần đầu tiên anh khiêu chiến với Kiều Âu, huống chi với
tình hình này, về riêng thì Cung Ngọc Gia là trưởng bối của Kiều Âu, về
công, không nói đến cấp bậc, chỉ nói đến công việc, anh là cấp trên của
Kiều Âu; hơn nữa…không nói đến lời dặn của Cung Bách Hợp, quả thật anh
cũng có quan tâm đến cô bé Lam Thiên Tình.
Một tuần nay, mỗi ngày cô sẽ ở trong phòng làm việc của anh lắc lư, mới
đầu anh cảm thấy phiền, từ từ biến thanh tâm tình thất thường, sau đó
lại biến thành mong đợi và vui mừng. Mặc dù, Lam Thiên Tình ít nói
chuyện, đến chỗ này ngoại trừ ăn chính là xem tạp chí. Nhưng mà có cô ở
trước mắt, anh sẽ cảm thấy nơi nào đó ở đáy lòng đầy lên.
Không ngờ, Kiều Âu lại theo tới, hơn nữa còn được sự đồng ý của Kiều Nhất Phàm.
Theo tình thế trước mắt, chuyện Cung Bách Hợp lừa Lam Thiên Tình về việc cô và Kiều Âu là anh em ruột, sớm muộn gì cũng bị vạch trần. Bởi vì
ngay cả Kiều Nhất Phàm cũng ủng hộ Kiều Âu đến tìm Lam Thiên Tình, cũng
đủ nói rõ mức độ lưu tâm và công nhận của hai cha con với Lam Thiên
Tình.
Cung Ngọc Gia nhanh chóng phân tích tình thế trong đầu, sau đó ngậm miệng không nói, chờ đợi xem Kiều Âu tiếp lời như thế nào.
Nhìn tấm da vân đen nhánh trên ghế salon, đôi mắt Kiều Âu chớp chớp, nếu đổi lại là người khác, anh đã sớm dùng quyền để chào hỏi rồi, dám công
khai nói những lời trêu đùa về con thỏ nhỏ nhà anh như vậy, anh không
giết chết thì cũng bị tàn phế rồi.
Nhưng mà, cố tình đối phương lại là cậu của anh, cậu ruột của anh!
“Cháu đi ăn cơm, đói bụng rồi!”.
Kiều Âu giấu đi tâm tình của mình, vân đạm phong khinh mở miệng, sau đo
sver mặt không thay đổi để bình nước xuống, xoay người định rời đi.
Sau lưng lại truyền đến tiếng của Cung Ngọc Gia:
“Muốn ăn cùng không? Đúng lúc cậu hẹn người, một lát ăn trong phòng lăm việc”.
Nghe là biết, người này là Lam Thiên Tình.
Kiều Âu dừng bước, cau mày, đau lòng, nhưng lạnh lùng nói một câu:
“Không được, cháu còn có việc”.
Trong lúc mở cửa ra, trước mặt có một nữ binh, trong tay xách theo hai
hộp thức ăn lớn, trong nháy mắt đi qua, thậm chí Kiều Âu còn ngửi được
hương món thịt mà Lam Thiên Tình thích nhất.
Trong đầu hiện lên hình ảnh lần đầu đưa cô đi ăn, bộ dạng đúng là không
thịt không ăn, Kiều Âu cười yếu ớt. Cô bé này, người thì không ở bên,
lại để cho anh những ký ức rõ ràng như vậy.
Kiều Âu rời khỏi phòng làm việc của Cung Ngọc Gia, không đi đâu mà tới
thẳng ngoài cửa, lên xe, một lúc lâu vẫn không nói câu nào, cho đến khi
bóng đêm trùm lên bốn phía hành lang, anh mới thở dài nói với Tư Đằng:
“Đi ăn cơm thôi”.
Mà Cung Ngọc Gia vẫn ở trong phòng làm việc đợi, lại không thấy bóng dáng Lam Thiên Tình đâu.
Cung Ngọc Gia trong lòng không yên, đi về phía cửa sổ, nhìn ra ngoài
bóng đêm, đèn rực rỡ mới lên, dưới lầu xuất hiện bóng dáng Lam Thiên
Tình, cô đang đi giữa đội ngũ nữ binh, vừa trở lại từ phòng ăn.
Cung Ngọc Gia thở dài, thì ra,cô bé này cũng rất quan tâm đến Kiều Âu.
Ngay cả cơ hội đến phòng làm việc của anh ăn bữa cơm ngon không hạn chế
thời gian, cũng bỏ qua.
Nếu không, lúc chiều cô nhìn thấy Kiều Âu, cô cũng không trốn tránh,
không tới phòng làm việc, không tới ăn bữa tối,cô sợ nhìn thấy Kiều Âu,
đồng thời sợ Kiều Âu hiểu lầm, sẽ khổ sở.
Nếu như không phải thật tâm thích một người, cần gì phải có những hành động như vậy?
Trong lòng Cung Ngọc Gia chợt chua chát, anh biết, có ngày anh cũng sẽ gặp gỡ tình yêu, nhưng không ngờ, sẽ là tình yêu như vậy.
Chín rưỡi kiểm tra phòng, Kiều Âu phá lệ tự mình tới.
Anh không biế anh không lừa được tim mình, anh muốn cô, muốn hôn cô,
muốn ôm cô, cho dù không có những động tác thân mật, chỉ cần được gặp ở
khoảng cách gần, cũng tốt.
Nói thật, trước khi biết Lam Thiên Tình, Kiều Âu chưa từng nghĩ tới mình sẽ có ngày này. Vì một cô gái mà cả đời giống như thay đổi, anh cười tự giễu. Nhớ tới ngày đó dưới ánh đèn, Lam Thiên Tình nói muốn chia tay
với anh, nói không thích anh, cô càng nói như vậy, anh càng tự trách
mình.
Mặc dù cô bé chưa hề nói ra ba chữ, nhưng Kiều Âu là người thông minh
cỡ nào, trong lòng cô anh có địa vị cỡ nào, chẳng lẽ anh lại không đón
ra, nhìn không thấu?
Mấy ngày nay, anh ở bên ngoài nhớ cô, lo lắng cho cô, sợ là cô cũng không tốt hơn anh mấy.
Bước đi, mặc thường phục cộc tay chỉnh tề màu xanh nhạt, Kiều Âu và ba
liên trưởng cùng nhau lần lượt kiểm tra phòng ký túc xá, sau khi bước
chân anh vội vã rời đi, các cô gái bàn luận rối rít.
“Này, người đàn ông này thật đẹp trai! Đó thật sự là Phó đoàn trưởng của chúng ta sao?”.
“Nhìn xem, ngài ấy là thượng tá, sao lại là Phó đoàn trưởng? Có phải phạm sai lầm nên bị xuống chức không?”.
“Mặc kệ, thật đẹp trai, mình nhìn đến nỗi ánh mắt cũng không chớp!”.
Tư Đằng lúc này cũng mặc thường phục, không ở bên cạnh Kiều Âu, mà đứng ở cầu thang lầu ba chờ Kiều Âu đến. Nói chính xác là phòng ngừa Lam Thiên Tình chạy trốn, hoặc Cung Ngọc Gia đưa Lam Thiên Tình đi.
Từ đoạn đối thoại đơn giản lúc xế chiều, thái độ của Cung Ngọc Gia rất
rõ ràng, anh ta cũng như Kiều Âu, đều coi trọng Lam Thiên Tình.
Đến khi Kiều Âu tới lầu ba, Tư Đằng ngầm nháy mắt với anh mấy cái, anh
tới từng gian phòng kiểm tra, vừa nghiêm túc kiểm tra số người, vừa nói gì đó với người bên cạnh. Đi tới phòng 58 của Lam Thiên Tình, không dợi Tư Đằng gõ cửa phòng, ngón tay thon dài của anh không nhịn được bước
từng bước, đẩy cửa phòng khép hờ ra.
Các cô gái nằm quy củ trên giường của mình, có người đọc sách, có người
đang ngủ, có người đang bàn luận cái gì, không có hoạt động gì khác biệt so với những phòng ngủ khác trước giờ tắt đèn.
Kiều Âu từ từ tới gần, các cô gái lập tức xuống giường đứng ngay ngắn:
“Xin chào thủ trưởng!”.
Kiều Âu gật đầu, ánh mắt chỉ rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại hơi bối rối của Lam Thiên Tình.
“Tư Đằng, đi pha một chén sữa tươi nóng tới đây”.
Tư Đằng lĩnh mệnh quay người, vừa mới bước được hai bước, lại phát hiện
nữ binh đanh đá Ngũ Họa Nhu đang cúi đầu sát ngực, thấp không thể thấp
hơn được.
Vẻ mặt Ngũ Họa Nhu như đưa đám, chuyển ánh mắt cầu cứu tới Lam Thiên
Tình, nhưng cặp mắt Lam Thiên Tình lại nhìn chầm chằm dưới đất, tình
huống cũng không khá hơn cô bao nhiêu.
Kiều Âu dường như không có ý định rời đi ngay.
Anh lẳng lăng đứng, lẳng lặng nhìn người con gái mình yêu nhất, trời mới biết anh tốn biết bao nhiêu khí lực mới khắc chế mình không đi làm
chuyện vong động.
Anh nhớ tới lời khuyên của Kiều Nhất Phàm, cũng hiểu nơi này là quân
đội, không phải nơi làm bậy, hơn nữa anh và Lam Thiên Tình đều đang mặc
quân trang.
“Khụ”.
Kiều Âu ho một tiếng, ánh mắt chuyển đến đầu giường cô, bày hai quyển
sách, ghé mắt nhìn bình nước ở mép giường, xoay người lại một chút, hai
bình nước, một đầy một không.
Nghiêng đầu về phía một liên trưởng nói:
“Đem bình nước này đi rót đầy”.
“Dạ!”.
Người nọ lĩnh mệnh xách bình nước đi.
Lam Thiên Tình vẫn đứng lẳng lặng như cũ, có thể nói gì, cô suy nghĩ dù
có thiên ngôn vạn ngữ, cũng không thể nói. Trong đầu cô là báo cáo DNA
Cung Bách Hợp cho cô xem, cô là con gái Kiều Nhất Phàm, là em gái ruột
của Kiều Âu, hốc mắt đỏ, dần mờ đi, lại sợ anh nhìn thì đau lòng. Cô khổ sở, cố nén, gắng cho chúng không rơi xuống.
Lam Thiên Tình hít sâu, thời gian dài như vậy, trong lúc giằng co, cảm giác áp bách giống như đang chạy một đoạn đường dài
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT