Năm giờ rạng sáng, đồng hồ báo thức Tư Đằng đặt trong điện thoại di động vang lên.
Vuốt vuốt mí mắt, lấy điện thoại dưới gối ra ngắt đồng hồ báo thức, sau đó
đã nhìn thấy cặp mắt ai oán mở to của Ngũ Hoạ Nhu.
Cô biết, anh muốn cùng Kiều Âu đi bệnh viện nhìn Kiều Lộ rồi.
Biết rất rõ ràng bây giờ Kiều Lộ thích Mộ Tử Tiêu, nhưng là nghĩ tới lúc
trước cô ấy tức sùi bọt mép chạy đến doanh trại bộ đội tìm mình, muốn
mình rời khỏi Tư Đằng, Ngũ Hoạ Nhu liền thế nào cũng không vui.
Giương mắt nhìn Tư Đằng, một đôi cánh tay trắng nõn nà dây dưa cổ Tư Đằng.
"Không được nhìn cô ấy nhiều! Không được chạm vào cô ấy! Không cho ôm cô ấy!"
Tư Đằng sững sờ, ngay sau đó hiểu ý, cười cười, ôm Ngũ Họa Nhu vào trong
ngực: "Biết. Lại nói, đời này trừ em ra, anh cũng không chạm qua người
phụ nữ khác a, như thế nào lại người thân nhà?"
Ngũ Hoạ Nhu chu cái miệng nhỏ nhắn, eo ếch còn có chút chua xót.
Bởi vì cùng Tư Đằng tách ra tốt một khoảng thời gian rồi, tối ngày hôm qua bọn họ triền miên tổng cộng bốn lần mới ngủ.
Hướng cái cổ Tư Đằng lại cọ xát, Ngũ Hoạ Nhu mè nheo: "Em mặc kệ! Dù sao
không làm là được rồi! A Tư, em thật sự vô cùng yêu anh, anh không thể
để cho em đau lòng."
Tư Đằng nuốt một ngụm nước bọt, nha đầu này
nhất định không biết sáng sớm là thời điểm tinh lực của đàn ông thịnh
vượng nhất. Hơn nữa anh còn là người luyện võ, thể năng càng không tự
nhiên phải nói nữa, tối hôm qua nếu không phải là nhìn Ngũ Họa Nhu còn
nhỏ tuổi còn quá non nớt thì một đêm làm bảy lần là tuyệt đối có thể.
"Nha đầu, đừng đùa với lửa."
Ngũ Hoạ Nhu không kịp phản ứng, chợt lật người mà lên, thân thể trần
truồng trực tiếp trèo lên trên người Tư Đằng, chỉ vừa mới vừa lên không đến hai ba giây, sắc mặt đại biến, sau đó vội vàng bò xuống dưới .
Bất đắc dĩ lắc đầu, Tư Đằng thầm than, nha đầu này đã sớm nhắc nhở rồi mà thế nào luôn không coi lời anh ra gì?
"Đáng ghét! Anh lưu manh! Làm sao anh còn không chịu kìm chế, liền thay đổi đại biến cứng rắn!"
Ngũ Hoạ Nhu bất mãn oán trách, cô chỉ đơn thuần nghĩ muốn cùng anh thân cận mà thôi, nhưng không nghĩ người này dễ dàng động dục như vậy!
Nhìn tiểu nha đầu trước mắt mặt cảnh giác, Tư Đằng cưng chiều vuốt tóc cô,
sau đó vén chăn lên rời giường. Nếu như không phải là thời gian không
còn kịp, sợ Kiều Âu chờ ở bên ngoài , anh nhất định hung hăng đè ở nha
đầu này trên người, thương yêu một lần không đủ.
"A! lưu manh!"
Nói thật, đây là lần đầu tiên Tư Đằng đung đưa thân thể ở trước mặt cô
không chút kiêng kỵ, trước ở nhà trọ, mặc dù đã có lần đầu tiên, nhưng
khi đó ánh đèn rất yếu ớt, hơn nữa lần đầu tiên cả hai cũng có chút xấu
hổ cho nên cũng không có nhìn kỹ nơi đó.
Hiện tại giữa ban ngày nhưng anh lại không cố kỵ chút nào rồi.
Tư Đằng cười cười, cũng không nói chuyện, hai ba lần mặc xong y phục của
mình, dặn dò Ngũ Họa Nhu ăn cơm thật ngon, nghĩ lại chính mình dặn dò
thật là dư thừa, làm sao cô có thể ăn cơm không ngon đây?
Tư Đằng xuống lầu đến đại sảnh nhà họ Đoàn, phát hiện Kiều Âu đã chờ ở đó rồi.
Nhìn dáng vẻ Kiều Âu tỏa ra sáng ngời, Tư Đằng cũng biết, chủ tử nhà mình
nhất định là cố kỵ thiếu phu nhân có thai cho nên mới hết sức ẩn nhẫn
đi, mà tối hôm qua ôm nàng ngủ cả đêm, chắc hẳn cũng an tâm.
Hai
chủ tớ đi tới cửa lớn nhà họ Đoàn, rất ăn ý quay đầu lại liếc mắt nhìn,
ngầm hiểu lẫn nhau mà nghĩ , sợ là sau này nơi này là nhà thứ hai của
bọn họ.
**********************
Sau một giờ bọn Kiều Âu đến Kiều Lộ tỉnh lại. Cô mơ mơ màng màng trợn tròn mắt, trong mắt là trần
nhà trắng như tuyết, đèn trên trần nhà đơn giản, còn có ánh mắt lo lắng
của Kiều u.
"Lộ Lộ ~"
Kiều Âu ân cần kéo tay nhỏ bé của
cô, vội vã cuống cuồng hỏi, Kiều Lộ nhìn thấy Kiều u, đôi môi khẽ
nhếch, động mấy cái, sau đó nói: "Chính em nằm mơ à?"
Kiều Âu
cười: "Nha đầu ngốc, thế nào lại là đang nằm mơ rồi, bây giờ em đang ở
bệnh viện, bị em nhắn tin, anh nhận được sẽ tới xem em. Anh cùng với em, không cần phải sợ! Không sao!"
Nhìn người em gái mình thương từ
nhỏ tới lớn, giờ phút này dáng vẻ suy yếu bất lực, Kiều Âu đau lòng
không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Anh chưa từng nghĩ có một ngày phải nhìn người em mình che chở nhiều năm phải chịu khổ như thế, bị loại tình trạng này.
Tư Đằng nháy mắt mấy cái, mặc dù chưa thích Kiều Lộ, nhưng dù sao nhìn nha đầu này lớn lên, nhìn thấy cô tỉnh lại anh cũng vui mừng. Xoay người đi ra bên ngoài gọi bác sĩ và y tá tới giúp đỡ kiểm tra thân thể Kiều Lộ.
Bác sĩ làm kiểm tra cơ bản cho Kiều Lộ
giống như các bệnh nhân tỉnh lại sau giải phẫu, sau đó dặn dò y tá cao
cấp chú ý tình hình diễn biến của cô, cũng dặn dò lại qua hai ngày nữa
mới có thể uống một chút thức ăn lỏng. Sau đó rồi rời đi.
Kiều Lộ thân thể rất yếu, không ngồi nổi, trên bụng có vết khâu còn chưa cắt
chỉ, trên mu bàn tay trái đang truyền nước biển, nhìn thấy Kiều Âu liền
nhớ lại chính mình uống thuốc, nhất định là bị anh cứu sống.
"Lộ Lộ!"
Nhìn cô không ngừng ngọa nguậy cái miệng nhỏ nhắn, Kiều Âu biết cô có lời
muốn nói cùng mình, vội vàng ghé tai dán lại gần nhưng cũng chỉ nghe
được: "Anh ~ anh ấy, anh ấy có tới không?"
Một câu nói này, giống như là đã dùng hết toàn bộ hơi sức, nói xong, Kiều Lộ liền nằm ở trên
giường thở hổn hển, cặp mắt khao khát nhìn anh, Kiều Âu không nhẫn
tâm tức giận.
"Lộ Lộ, cậu ta không tới. Có phải em cũng nhắn tin cho cậu ta?"
Kiều Lộ gật đầu một cái.
Lần này, Kiều Âu coi như là hoàn toàn nổi giận!
Coi như dù Mộ Tử Tiêu không thích Kiều Lộ, nhân mệnh quan trọng, tại sao
cậu ta có thể ngồi yên không để ý đến? Từ lúc chuyện phát sinh đến bây
giờ, đừng nói bóng người Mộ Tử Tiêu, ngay cả một cuộc điện thoại hoặc
tin nhắn cũng không thấy!
Ngày hôm qua, lúc Kiều Âu và Tư Đằng
cùng chạy tới bệnh viện, sau khi xác định thân phận, nhân viên quán
rượu liền giống như ném củ khoai nóng bỏng tay, đem toàn bộ hành lý và
điện thoại di động của Kiều Lộ đều giao cho Kiều u.
Trong điện thoại di động đó có gì, cho đến bây giờ Kiều Âu chưa kịp nhìn, nhưng anh biết điện thoại di động vẫn ở chế độ mở.
Thở dài, anh quay đầu nhìn em gái ngốc của mình, vừa tức giận vừa đau lòng.
"Nha đầu ngốc! Về sau không thể làm loại chuyện như vậy, cậu ta căn bản
không thích em, cho dù em chết, cậu ta cũng sẽ không tới thăm em, hiểu
chưa?"
Thật ra thì Kiều Âu có thể đối nói dối cô, nói Mộ Tử Tiêu
đã tới, để cho cô an tâm an dưỡng thân thể. Nhưng em gái ngốc đã chết
một lần rồi, ngộ nhỡ lúc khỏe lại sau đó phát hiện không phải như vậy
thì không khó sẽ chết lần thứ hai.
Cho nên Kiều Âu quyết định,
phương thức tốt nhất chính thành thực, bất luận Kiều Lộ có nhiều đau
thương, không chịu được nhưn là anh của cô, là người thân, anh sẽ ở bên
cạnh cô vượt qua cuộc sống này.
"Ô ô ô ~"
Kiều Lộ nghe Kiều Âu nói, không nhịn được lại khóc.
Kiều Âu cũng không ngăn, nhíu mày dịu dàng nói: "Khóc đi! Nếu như khóc lên
mà trong lòng em có thể thoải mái một chút thì cứ khóc đi, đem nước mắt khóc vì cậu ta khóc hết trong lần duy nhất này đi, về sau đừng gặp lại
người đàn ông như thế nữa!"
Bởi vì trên bụng có vết thương, mặc
dù bác sĩ nói có thể cử động nhẹ nhàng để giúp bắp thịt khôi phục, nhưng Kiều Âu không cho Kiều Lộ xuống đất.
Anh đem Laptop của nha đầu
này đưa đến rồi, cô nàng muốn xem phim gì, anh và Tư Đằng đều cùng xem.
Đợi đến buổi trưa, Tư Đằng nói muốn đi mua cơm, Kiều Âu nhướng mày liếc
một cái. Tư Đằng lập tức hiểu ý.
Kiều Lộ bây giờ đã không có dạ
dày, bác sĩ đã nói rồi còn phải qua hai ngày nữa mới có thể miễn cưỡng
ăn chút thức ăn lỏng, nếu như Tư Đằng đem thức ăn thơm phức mua về, đây
chẳng phải là khiến Kiều Lộ nhìn mà không được ăn sẽ càng khó chịu hơn?
Nháy mắt mấy cái, hắn nói: "Kiều Thiếu, tôi bị đau bụng, tôi đi nhà cầu."
Kiều Âu buồn cười, có người nào đi ra ngoài ăn cơm lại gọi là đi nhà cầu, lý do này mặc dù ổn thỏa, nhưng thật là ác tâm.
"Đi đi!"
Kiều Âu cũng không ngăn cản, để yên cho Tư Đằng đi. Sau đó tiếp tục ngồi bên cạnh xem phim truyền hình cùng Kiều Lộ.
Bởi vì vì để cho Kiều Lộ thoải mái tâm tình nên Kiều Âu đều chọn phim hài.
Mặc dù cảm xúc Kiều Lộ xuống thấp, nhưng Kiều Âu đã vắt hết óc để dỗ
dành nên cũng đã ngưng khóc thút thít, hơn nữa có lúc nhàn nhạt cười
theo tình huống phim.
Kiều Âu đều nhìn thấy tất cả, lúc ánh mắt
kịp nhìn đến mái tóc của cô lại thầm nghĩ rốt cuộc mình và Kiều Lộ có
quan hệ hay không?, chiều nay sẽ có kết quả DNA rồi.
Đến lúc Tư Đằng quay trở lại, ở cửa bệnh viện gặp được Đoàn Hề Trạch .
Bên cạnh Đoàn Hề Trạch không quản gia cận thân, trong tay ông cầm một giỏ
trái cây rất tinh xảo, thiếu phu nhân và Ngũ Hoạ Nhu cũng không đi theo
bên cạnh, điều này làm cho Tư Đằng cảm thấy có chút quỷ dị.
"Đoàn tổng!"
Đoàn Hề Trạch nhìn thấy Tư Đằng, cười cười: "May quá gặp cậu ở đây, tôi không cần mất công tìm đường."
Tư Đằng gật đầu một cái, liền dẫn Đoàn Hề Trạch đến cửa phòng bệnh của Kiều Lộ.
Đoàn Hề Trạch đem giỏ trái cây giao cho Tư Đằng, sau đó nói: "Ta không vào
được rồi, giúp tôi gọi Kiều Âu ra ngoài, tôi có chút chuyện cần nói cùng Kiều u"
Tư Đằng liếc mắt nhìn Đoàn Hề Trạch , không lên tiếng, vẫn như cũ gật đầu một cái.
Tư Đằng nghĩ thầm, nhà họ Đoàn và nhà họ Kiều sắp thành thông gia rồi,
thiếu phu nhân đem chuyện Kiều Lộ nói cho Đoàn Hề Trạch nên ông sang
đây thăm hỏi cũng là bình thường. Anh chỉ là lo lắng, Đoàn Hề Trạch và
Kiều Nhất Phàm chơi thân như vậy, có thể nói việc này cho Kiều Nhất
Phàm biết hay không?
Từ lúc Kiều Lộ xảy ra chuyện, đến bây giờ
Kiều Âu vẫn chưa nói cho cha mẹ mình biết. Chỉ chốc lát sau, Kiều Âu từ
bên trong đi ra, nhìn Đoàn Hề Trạch nói: "Cậu"
Đoàn Hề Trạch gật đầu một cái, thân mật giơ tay vỗ vỗ vai Kiều u, sau đó giống như một
người bạn lớn tuổi khoác vai Kiều Âu cùng đi.
Kiều Âu không phải
là không biết cử chỉ này chính là thân mật, chẳng qua là cảm thấy lão hồ ly này chợt thân thiết lấy lòng mình như thế, tám phần là có chuyện lớn gì.
Trong vườn hoa của bệnh viện, trong không khí mát mẻ đầu thu tràn đầy mùi hương hoa quế.
Đoàn Hề Trạch cứ khoác vai Kiều Âu đi tới một khu vắng người, sau đó buông tay ra, cười nhẹ nhàng nhìn Kiều Âu .
Kiều Âu không sợ bị người nhìn chằm chằm ngó kỹ, coi như bị người nhìn trúng một vạn lần cũng vẫn tràn đầy tự tin. Anh chỉ không quen bị một vị lão
hồ ly chăm chú nhìn như vậy khiến anh có chút không tự tại.
"Cậu, có chuyện gì thì nói đi, chúng ta đều là người một nhà mà"
Trong lúc mơ hồ, Kiều Âu có cảm giác chuyện này có liên quan đến Kiều Lộ,
nếu không Đoàn Hề Trạch cũng sẽ không đến bệnh viện.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, bóng dáng của Đoàn Hề Trạch có
chút khôi ngô cao lớn, cặp mắt sâu thẳm hơn so Kiều u, trải qua mấy
chục năm mưa rơi phong sương rèn luyện, lắng đọng thành màu hổ phách.
Khóe miệng Đoàn Hề Trạch nâng lên một đường cong đẹp mắt, lạnh nhạt nói:
"Chuyện Kiều Lộ, Mộ Tử Tiêu vô tội."
Một câu nói đơn giản, đi thẳng vào vấn đề, cũng biểu minh lập trường của
Đoàn Hề Trạch là đứng về phía Mộ Tử Tiêu, thậm chí bộ dáng hiên định
giống như đã rất khẳng định, lời của ông nói, chính là sự thật.
Kiều Âu không nói gì.
Đoàn Hề Trạch biết, tất nhiên là bà xã bảo bối của mình nói cho ông biết,
nhưng trong chuyện này, ngay cả Kiều Âu hắn cũng không rõ sở, tại sao
Đoàn Hề Trạch lại khẳng định như vậy?
Ánh mắt lóe lóe, Đoàn Hề
Trạch vẫn thích Mộ Tử Tiêu, một điểm này, Kiều Âu không phải đứa ngốc,
không thể nào không nhìn ra. Lúc trước ở Đoàn thị, không phải Đoàn Hề
Trạch còn nghĩ muốn Lam Thiên Tình và Mộ Tử Tiêu đi chung với nhau sao?
Suy nghĩ trong chốc lát, nhìn Đoàn Hề Trạch: "Làm sao cậu biết Mộ Tử Tiêu vô tội?"
Đoàn Hề Trạch cười cười, cũng không giấu giếm:
"Ngày hôm qua Lam Thiên Tình đi tìm ta, nói cho ta biết rõ chuyện gì xảy ra.
Tình Tình nói, nó lo lắng nhất không phải cháu sẽ vì chuyện của em gái
mình mà giận chó đánh mèo khiến Mộ Tử Tiêu bị tổn thương gì. Tình Tình
lo lắng nhất là lúc cháu đối phó Mộ Tử Tiêu thì chính mình sẽ phải chịu
tổn thương và tổn thất. Cháu là chồng của Tình Tình, là cha của đứa bé, cho nên Tình Tình không thể để cho cháu có chuyện."
Sau khi nói
đến đây, Đoàn Hề Trạch ngẩng đầu nhìn Lam Thiên cùng Bạch Vân, bộ kia
nhàn nhã tư thái, giống như mình đang cùng Kiều Âu thảo luận chờ một
chút muốn ăn cái gì.
"Tối ngày hôm qua cậu tìm Tử Tiêu và cùng ăn cơm, nói thật, cậu nhìn Tử Tiêu lớn lên từ nhỏ. Mặc dù cậu thích cậu
ấy, nhưng thích là một chuyện, thân cận là một chuyện khác, cháu dù sao
cũng là chồng của Tình Tình thì đồng nghĩa là nhà người, cũng không thể
nào thay đổi chuyện cậu thích Tử Tiêu. Kiều u, Tử Tiêu sẽ không gạt
cậu, cũng không có lá gan đó."
"Tử Tiêu nói, ngày đó nó uống say
rồi cứu em gái cháu ở cửa quán rượu, muốn đưa Kiều Lộ về nhà, nhưng là
cô ấy khóc nói cháu và người nhà nhìn thấy cô ấy uống rượu sẽ mắng cô ấy cho nên đưa Kiều Lộ đi khách sạn. Tử Tiêu nghĩ ròi đi, nhưng do uống
quá nhiều, Kiều Lộ tự cởi quần áo đi đến gần, đẩy ngã Tử Tiêu xuống đất
và hôn nó. Tử tiêu uống say, tưởng em gái cháu là Tình Tình."
Sau khi nói đến đây, ánh mắt Đoàn Hề Trạch trở nên sắc bén, mang theo vài
phần thâm ý nhìn Kiều u, mà Kiều Âu nghe Đoàn Hề Trạch nói như vậy,
con mắt cũng thấu ánh lạnh, hai quả đấm nắm chặt.
"Sau đó Tử Tiêu lại phát hiện âm thanh không đúng, cố gắng thấy rõ mặt Kiều Lộ,
đắp thảm lên cho Kiều Lộ rồi bỏ chạy. Toàn bộ chuyện là như vậy."
Kiều Âu cau mày, mặc dù trong lòng cực kỳ khó chịu khi nghe nói lúc ấy Mộ
Tử Tiêu nghĩ em gái mình thành bà xã của mình nhưng Kiều Âu tin tưởng
Đoàn Hề Trạch không cần thiết lừa mình, hơn nữa chính anh cũng biết đêm đó Mộ Tử Tiêu cũng uống say.
Gió thu xen chút lạnh lẽo, thổi tan tức giận trong lòng Kiều u, tỉ mỉ tự hỏi em gái mình uống rượu say sau đó cởi quần áo đụng ngã Mộ Tử Tiêu, với tính cách của Kiều Lộ không
phải là không thể có chuyện.
Nháy mắt mấy cái, Kiều Âu nghĩ, có lẽ chỗ này có chút vấn đề.
Thở dài: "Cậu, cháu biết rồi. Tình Tình có bầu, chúng cháu sẽ kết hôn, về
sau mặc kệ như thế nào, cháu đều sẽ ưu tiên suy tính vì gia đình, không
làm Tình Tình lo lắng sợ hãi vì mình"
Đoàn Hề Trạch tán thưởng
nhìn Kiều u, quả nhiên, đứa bé này một chút liền rõ ràng, hơn nữa coi
như trong lòng có vướng mắc, cũng nguyện ý vì tình yêu mà ẩn nhẫn.
"Ừ, ta đi về trước đây, khuya về nhà ăn cơm đi."
"Vâng"
Lúc Kiều Âu đưa Đoàn Hề Trạch tới bãi đậu xe, do dự mở miệng: "Cậu, chuyện
em gái cháu, tạm thời không có ý định nói cho ba mẹ biết"
Đoàn Hề Trạch hiểu ý cười cười: "Đây là bí mật của chúng ta"
Đưa mắt nhìn xe của Đoàn Hề Trạch nghênh ngang rời đi, lần đầu tiên Kiều Âu có cảm giác Đoàn Hề Trạch cũng rất thân thiết.
Trước kia, Đoàn Hề Trạch luôn bày ra dáng vẻ không thân thiện, tới khi cản
trở anh và Tình Tình để cho Kiều Âu hắn rất hận ông ấy đến cắn răng
nghiến lợi nhưng mà lại không thể làm gì. Hôm nay, khi ván đã đóng
thuyền, sẽ phải trở thành người một nhà, ông ấy lại lại có thể coi mình
giống con cháu để nói chuyện, loại cảm giác này, thật không tệ.
Trở lại phòng bệnh, Kiều Âu nhìn em gái nằm ở trên giường, nhíu lông mày, suy đi nghĩ lại, còn là đi tới.
Kiều Âu khẽ mỉm cười nhìn Kiều Lộ, không muốn hù dọa em gái, vốn là muốn cho em mình quên Mộ Tử Tiêu, nhưng bây giờ lại không thể không hỏi. Bởi vì
như thế mà em gái mình bị mất một phần dạ dày, chuyện này quá lớn.
"Lộ Lộ, anh muốn hỏi em một chút, ngày đó em và Mộ Tử Tiêu đi mướn phòng,
có phải bởi vì cậu ta cứu em, có người muốn khi dễ em?"
Kiều Lộ
sững sờ, không ngờ anh sẽ hỏi, nhưng cẫn gật gật đầu: "Có hai người kéo
em đi không bao xa thì Mộ Tử Tiêu tới đuổi bọn họ đi để cứu em"
Nghe em gái trả lời, Kiều Âu hít vào một hơi, ngay sau đó hai mắt sáng lên,
tiếp hỏi tới: "Như vậy ngày đó cả em và cậu ta cũng uống rượu?"
Kiều Lộ vừa gật đầu một cái: "Anh ấy uống nhiều hơn em, nôn khắp người em, đi bộ đều là say lảo đảo."
". . . , . . ."
Kiều Âu không nói chuyện nữa rồi. Để Tư Đằng cùng tiếp tục xem phim truyền
hình với Kiều Lộ, sau đó một mình đi ra bên ngoài hút một điếu thuốc,
vừa hút, vừa tra xét điện thoại di động của Kiều Lộ.
Bên trong,
phần lớn đều là tin nhắn mà Kiều Lộ gửi cho Mộ Tử Tiêu còn Mộ Tử Tiêu
chỉ lúc mới bắt đầu chỉ trả lời một câu bọn họ vĩnh viễn không thể nào,
sau đó không tiếp tục nhắn tin nữa.
Hút được một nửa điếu thuốc, Kiều Âu đã đại khái hiểu ra.
Lúc này, chính điện thoại di động của Kiều Âu đổ chuông, là Đoàn Hề Trạch gọi tới:
"Kiều u, mới vừa rồi quên nói cho cháu biết, ngày hôm qua là Tử Tiêu gọi điện
thoại cầu cứu cho khách sạn, Kiều Lộ mới có thể đượ phát hiện và chở đi
bệnh viện. Tử Tiêu không tiện ra mặt, bởi vì cậu ấy không muốn làm cho
Kiều Lộ cảm thấy, mình có thể thích nàng."
Kiều Âu nghe vậy, hít sâu một hơi, lại dài thở dài một cái: "Cháu biết rồi, cậu"
Nhớ tới Mộ Tử Tiêu, trong lòng Kiều Âu trăm mối cảm xúc ngổn ngang, anh từ
tin mình sẽ không nhìn lầm người, nhưng trong lòng vẫn thiên vị Kiều
Lộ. Anh nhớ Tư Đằng và Lam Thiên Tình đều nói Mộ Tử Tiêu không thể nào
làm chuyện cố ý chiếm tiện nghi em gái, nhớ tới rất nhiều, anh đột nhiên cảm thấy rất là cảm kích đối với một người vừa tròn mười tám tuổi.
Mặc kệ như thế nào, dù đang say rượu nhưng
vẫn ra tay cứu Kiều Lộ không bị người xấu mang đi, lại đang lúc say rượu mê loạn kịp thời tỉnh táo bảo vệ em gái mình trong sạch. Không phải
sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT