Bảo An rời đi rồi, cô mệt mỏi nằm xuống giường, bỗng đập vào mắt cô là chú gấu bông đang lẳng lặng ngồi ở góc giường. Nó làm cô nhớ đến Dương Tử Lâm, bao lâu rồi hai người chưa nói chuyện với nhau nhỉ?

Cô ngồi dậy, để gấu “Lâm Lâm” trước mặt, nhìn Lâm Lâm hỏi:

“Dương Tử Lâm, cậu có thích tôi không?”

“Thích hay không thích thì phải nói để người ta biết chứ?”

Nói rồi cô chống hai tay xuống giường, nhìn chằm chằm vào “mắt” gấu “Lâm Lâm”. Nhìn hồi lâu mà chẳng hề nhận được “câu trả lời”, cô bực bội, chỉ chỉ tay vào trán nó, mắng:

“Lầm lầm lì lì, giống hệt Dương Tử Lâm, chẳng đáng yêu gì cả.” Cô bĩu môi, ấn mạnh vào trán gấu “Lâm Lâm”, nó mất thăng bằng, ngã ngửa ra giường. Nhìn nó nằm trên giường, tay chân đều giơ lên trên, cô có chút không nỡ, lại ôm nó vào lòng, thì thầm:

“Dương Tử Lâm ơi, tôi phải làm sao đây?”

Sáng hôm sau, cô vừa thức dậy thì đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, đi theo mùi hương thì đã thấy một thức ăn được đặt trên bàn, Bảo An đứng cạnh bàn, thấy cô đã mặc đồng phục thì nhíu mày:

“Chị như thế còn muốn đi học?”

Cô đưa tay sờ sờ mấy cái băng cá nhân trên mặt, cười hì hì:

“Chỉ là mấy viết thương nhỏ, đâu đến mức phải nghỉ học.” Nhắc đến chuyện đi học, cô mới nhớ là hôm qua Anh Tú chở cô về bằng xe của cậu ấy, còn xe cô vẫn đang ở trường.

“A! Xe của chị vẫn đang để ở trường.” 

Bảo An thản nhiên nói:

“Để em đưa chị đi.”

“Á! Thôi, em mà đưa chi đi thì không biết bọn họ lại nghĩ thế nào nữa!”

“Nếu không thì hôm nay chị nghỉ đi.” Cô nhăn mày, không muốn nhưng vẫn đành đồng ý:

“Được rồi!”

Cuối cùng Bảo An cũng chỉ chở cô đến cổng trường rồi thả cho cô xuống. Vừa lúc Anh Tú cũng tới, cậu ấy dừng lại trước mặt hai người hỏi:

“Sao không ở nhà nghỉ cho khỏe?” Cô bó tay nhìn Anh Tú, cô đi học mà cứ muốn cô nghỉ là thế nào?

Anh Tú không để ý đến biểu cảm của cô, nhìn Bảo An hờ hững hỏi một câu:

“Em cậu à?” Không đợi cô trả lời, lại nói:

“Dù sao cũng đến rồi, vào thôi!” Nói xong rồi đi thẳng vào trường. Cô hạn hán lời.

Vào lớp, Lệ Nghi vừa nhìn thấy cô thì hết hồn.

“Diệp Chi, cậu bị làm sao vậy, sao lại dán băng cá nhân khắp mặt thế này?”

“Cô chỉ cười, lúc khác mình kể cậu nghe.”

Giờ toán, cô đang loay hoay làm bài tập thì nghe giọng Hoàng Anh Tú, có điều không phải gọi cô mà là:

“Phan Lệ Nghi.” 

“Sao thế Diệp... “Lệ Nghi theo phản xạ trả lời, nhưng mới nói được một nửa thì lại cảm thấy có gì đó không đúng, vừa rồi không phải là giọng Diệp Chi mà là...

“Á! Là cậu mới gọi tôi hả?” Anh Tú sa sầm mặt, lạnh giọng:

“Cho tôi mượn cây bút.” Lệ Nghi hành động giống như rô bốt lấy bút rồi đưa cho Anh Tú. Anh Tú cầm rồi hì hục viết bài, trong khi đó, Lệ Nghi vẫn chưa hết bàng hoàng, quay sang cô xác nhận.

“Mình không phải đang mơ đấy chứ? Anh Tú mới nói chuyện với mình đó hả?” Cô bó tay.

“Cậu không mơ, được chưa?”

Giờ ra chơi cô kể lại nguyên văn những lời Kiều Dung nói với “Chị Nguyệt”, Lệ Nghi vừa nghe đến “chị Nguyệt” thì hoảng sợ, sau đó là tức giận.

“Con nhỏ đó đúng là không đơn giản, không những quen biết với chị đại của trường, lại còn xúi dục bọn họ đánh cậu, tâm địa xấu xa mà lúc nào cũng ra vẻ thánh thiện.”

“Mình cũng không ngờ.” Có điều Lệ Nghi vừa nhắc cho cô nhớ, Anh Tú cũng từng nói với cô một câu tương tự, không lẽ cậu ấy biết gì sao?

Lệ Nghi lại hỏi:

“Vậy cậu định làm gì Kiều Dung, không thể cứ để yên cho cô ta được.”

“Mình cũng chưa biết.” Lệ Nghi thở dài:

“Cậu hiền quá rồi đó, theo mình thì nên...” nói đoạn ghé vào tai cô thì thầm. Cô nghe mà trán cũng nhăn lại.

“Như vậy có được không?”

Lệ Nghi vỗ tay cái bốp:

“Có gì mà không được, cậu cứ làm như thế cho mình.”

Cùng lúc đó, tại một nơi khác...

Dương Tử Lâm nhìn Bảo An phía đối diện có chút bất lực:

“Cậu mau nói cho tôi biết Diệp Chi như thế nào rồi?”

“Chị ấy không sao rồi, không cần anh phải lo?”

“Cậu... Tại sao cậu cứ thích làm khó tôi vậy?”

“Đơn giản vì anh không thích hợp làm anh rể tôi.” Dương Tử Lâm nghe Bảo An nói mà tức đến thở cũng khó khăn, thầm rủa một tiếng, ai bảo cậu ta là em trai của Diệp Chi chứ. Cố đè xuống sự tức giận đang sục sôi, Dương Tử Lâm lại hỏi:

“Thôi được, vậy cậu nói cho tôi biết ai là người hại Diệp Chi?”

“Chuyện này, anh tự đi mà hỏi cái cô Kiều gì gì đó ấy.” Nói xong Bảo An liền quay người bỏ đi một mạch.

Dương Tử Lâm nhíu mày, sao Bảo An lại nhắc đến Kiều Dung ở đây, liên quan gì đến cậu ấy. Thôi được, anh tự có cách tìm hiểu.

----------------------------------------------

hazzzzzz sắp tới tác giả " lặn " để thi rồi, mà những 2 tuần liền cơ á. 

Trong thời gian t/g lặn để thi thì xin mọi người đừng có bơi truyện #Crush_Của_tôi_bá_đáo nhá mọi người 

--------iu lắm ----------thương lắm ----------mà xa lắm --------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play