Đột nhiên, mừng vui ngây ngất ở trong nháy mắt ùa đến, đều chưa kịp suy nghĩ, ngón tay đã ấn nút gọi đi, tiếng nhạc chờ như dòng nước lan tỏa, với âm nhạc sống động, trái tim cũng theo đó mà bộp, bộp, một tiếng nhanh nối tiếp một tiếng.
“Xin chào, Biên Thành!” Tiếng nói quen thuộc ở bên tai vang lên, cô hoảng hốt nghĩ rằng chính mình sinh ra ảo giác, nhưng sau khi nghe được tên đó, cô mới nhớ tới đây không phải di động của mình.
Giọt giọt mưa rơi xuống nền gạch đá xanh, có tiếng nước tí tách, tựa như mặt đất đang tận lục hút vào. Giữa tiếng mưa rơi, cả người cô đều cứng ngắt, suy nghĩ có một tia bối rối.
Cô bước ra cửa, đứng ở bên hành lang, muốn nhờ không khí trong trẻo lạnh lùng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại.
“Biên Thành?” Giọng Hạ Dịch Dương hơi hơi cao lên, mang theo xa cách.
Cô không mở miệng không được, “Dịch Dương… Là em!”
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên trầm mặc, chỉ có hơi thở cực nhẹ truyền tới.
Cô chuyển điện thoại từ tay trái qua tay phải, nhìn bầu trơi, sắc mưa mông mông, cái gì cũng thấy không rõ lắm.
Hồi lâu, anh mới “À” một tiếng, “Thân thể đã khá hơn chưa?” Giọng điệu không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm, tựa như ân cần thăm hỏi theo phép tắt, không mang theo chút tình cảm cá nhân gì.
Cổ họng không hiểu ngứa ngáy, cái mũi cũng lên men, “Gần như khỏe hẳn rồi, chỉ còn vết thương trên cổ chưa phai, em… ở Tây đường, qua vài ngày nữa sẽ về Thanh Đài, một thời gian nữa sẽ về Bắc Kinh.”
“Uhm!”
Cô dừng dừng, cảm giác hô hấp có chút dồn dập, nên ngừng lại một hơi, sau đó chậm rãi nói, “Tây đường hôm nay trời mưa, thời tiết rất mát mẻ, ở Bắc Kinh nóng không?”
“Bắc Kinh ba mươi tám độ.”
“Anh đang ở đài sao?”
“Đúng vậy, ở văn phòng.”
“Em nghe chú Ngô nói anh tham gia cuộc thi người dẫn chương trình, là cuộc thi chuyên nghiệp.” Thật ra hành động của Hạ Dịch Dương có hơi ngốc, dự thi đơn giản là vì muốn đi đường tắt để nổi danh. Mà anh đã là biên tập viên nổi tiếng, lại cùng đứng chung một chỗ với một nhóm người mới, các vòng thi đều thu hình trực tiếp ở khán phòng, không thể giả tạo, trên sàn đấu thay đổi bất ngờ, ai cũng không đoán được sẽ phát sinh chuyện gì. Anh thắng thì đó là chuyện đương nhiên, còn một khi thua liền hủy hoại danh tiếng của mình. Địa vị hiện tại của anh đã không thể nào chịu được sự thua cuộc.
“Anh muốn khiêu chiến với chính mình, nếm thử chuyện chưa bao giờ trải qua, kết quả không trọng yếu, quá trình nghênh chiến cũng là một lần nạp năng lượng. Anh hiện tại có vẻ bận.”
“Ừ!” Cô biết là nên tắt điện thoại, nhưng miệng lại nói không ra câu ‘Anh làm việc đi’. Tám ngày không có một chút liên hệ nào, đột nhiên liên hệ được, lại cảm giác người kia xa không thể thành.
“Dịch Dương, anh… có chuyện gì không nói muốn nói cho em biết?”
“Về mặt nào?” Anh còn thật sự hỏi.
“Ngả Lỵ có không tới tìm em sao?”
“Cô ấy có gọi cho anh một lần, anh nói với cô ấy là em về Thanh Đài nghỉ ngơi.”
“Em ở Thanh Đài… có vui vẻ không?”
“Rất vui.”
“Mưa dường như lớn hơn, em nên vào nhà đã, bằng không ba ba sẽ gọi em.”
“Được, tạm biệt!”
Không đợi cô nói tạm biệt, anh đã tắt máy trước, dường như không có kiên nhẫn.
Cô đứng dựa vào hành lang, khẽ thở dài, rất hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại này.
Bác gái chủ nhà thích xem tạp chí ‘Tri âm’ và ‘Tin tức giải trí’, chúng nằm rải rác khắp nơi trong nhà. Ngày thứ ba khi đến nơi này, bác gái chủ nhà ở bên ngoài hóng mát, tán gẫu cùng mấy nhà hàng xóm bên cạnh về mấy người nổi tiếng mà tạp chí nói đến, nói tới nói lui liền nhắc tới Hạ Dịch Dương và Kha An Di, anh ở bờ biển cầu hôn, đêm khuya hai người vụng trộm đi phòng khám tư, nghi là có thai. “Hai biên tập viên mà sinh con, nhất định cũng là biên tập viên, di truyền gien tốt!” Bác gái chủ nhà nói.
“Nếu không phải biên tập viên thì cũng là phát thanh, đều là dựa vào miệng ăn cơm.” Bà hàng xóm bên cạnh nói.
Nghe những lời như vậy, lại thêm những gì trước đó ba mẹ nói, nếu nói trong lòng bình tĩnh như nước thì tuyệt đối là nói dối, nhưng cô vẫn không tin Hạ Dịch Dương sẽ làm ra chuyện như vậy. Trừ phi có một tình huống, đó là giữa hai người họ vốn dĩ là người yêu, sau khi cô trở lại Bắc Kinh, Hạ Dịch Dương thay lòng chuyển sang cô. Vào ngày sinh nhật đó của anh, sự ăn ý cùng quen thuộc giữa Kha An Di và anh, cô đã tận mắt nhìn thấy, khi đến Thủy lập phương xem nhảy cầu, Kha An Di nói những lời kia…
Không thể nghĩ nữa, càng nghĩ trong lòng càng loạn. Nhưng có một chuyện cô rất rõ ràng, giữa cô và Hạ Dịch Dương không biết đã xuất hiện vấn đề gút mắt ở đâu.
Có lẽ là việc cô bị tấn công, có lẽ là việc cô không từ mà biệt, có lẽ là tám ngày bặt vô âm tín, có lẽ là…
Lòng nặng nề, nhịn không được muốn thở dài.
“Diệp Phong, cả người em đều ướt rồi.” Không biết từ khi nào, Biên Thành đã đứng ở phía sau
Cô quay đầu lại, dường như bị giật mình, một hồi lâu, mới cúi đầu nhìn thấy trên chiếc váy kia một vòng bươm bướm đều dính mưa, trên chân cũng có một tầng bọt nước.
“Em đứng ở đàng kia một tiếng rưỡi rồi.” Biên Thành cau mày.
“Thời gian lâu như vậy sao?” Cô đưa điện thoại trả lại cho anh, cô chỉ nghĩ là mới một khắc mà thôi.
“Ngả Lỵ có tức giận với em không?”
Cô sửng sốt một chút, rồi bật cười lắc đầu, cô đều đã quên gọi điện thoại cho Ngả Lỵ, “Sẽ không quá tức giận.” Cô lúng túng né tránh. “Ba em và bác sĩ Tông tỉnh chưa?”
“Vừa mới gõ cửa phòng, nghe được tiếng ngáy thật to, chắc là đang ngủ say. Anh lấy ô theo, chúng ta đi ngồi thuyền.”
“Được rồi!” Du khách đến tây đường, đều phải ngồi thuyền dạo một vòng quanh trấn.
Có lẽ do trời mưa nên trên bến tàu người đi du thuyền không nhiều lắm. Bình thường, thuyền chở du khách một chiếc rồi lại một chiếc lướt tới đẩy đi, rất ít khi có thuyền trống. Hôm nay, lần lượt tứng chiếc thuyền theo con nước lắc lư nhấp nhô. Nhóm thuyền phu chui vào trong khoang thuyền đánh bài, nhìn thấy bọn họ đi tới, thuyền phu ngồi gần bên ngoài cười lại nghênh đón, cầm theo hai cái áo mưa.
“Như vậy có thể đứng ở đầu thuyền ngắm phong cảnh.” Thuyền phu nói.
Biên Thành xếp ô lại, thay cô mặc vào áo mưa. Cô kỳ thật muốn vào trong khoang thuyền ấm áp, nhưng Biên Thành đang rất phấn khởi, cô chỉ phải theo cùng.
Thuyền phu một bên chống thuyền, một bên kể cho họ điển cố trên sông, nhà cổ, xưởng, con đường có mái hiên che, cầu đá, mỗi một cảnh trí đều có liên quan đến một câu chuyện xưa, mà chuyện xưa bình thường lại có liên quan đến tình yêu, sầu triền miên, xa xưa lưu dài.
Thuyền lại trải qua một cây cầu đá, bên cầu có một sân khấu kịch dựng theo kiểu cổ xưa, bên trong đang diễn múa rối, có không ít du khách vây quanh, cô nghe như vở ‘Trư Bát Giới đón dâu’, ánh mắt lại nheo nheo, chỉ nhìn thấy trên đài màu sắc rực rỡ nhấp nháy không ngừng.
“Cảm giác như kịch múa rối gỗ từng xem trước đây vẫn còn như mới, cảm thấy đặc biệt thần kỳ, anh còn chạy đến hậu trường nhìn người ta đùa nghịch như thế nào, nhìn xong, thực thất vọng, diễn Tôn Ngộ Không cư nhiên là một ông lão, tuyệt không lợi hại.” Biên Thành đứng ở phía sau cô, khi nói chuyện, hơi thở ấm áp phất lên sau gáy cô.
“Ai bảo anh chạy vào, có một số việc chừa ra chút không gian tưởng tượng lại càng thú vị.” Cô hướng sang bên cạnh, cười nói.
“Diệp Phong, em thích nơi này sao?”
“Thích lắm!”
“Chúng ta ở nơi này mua một ngôi nhà, sau này một năm đến du lịch một lần?” Anh nhìn cô đứng dậy đứng ở đầu thuyền, bất cẩn một chút là sẽ rơi xuống sông, liền vươn tay giữ lấy thắt lưng của cô.
Cô cười cười, không có nói tiếp.
“Không phải em nói thích sao?”
“Biên Thành, chúng ta chia tay đã sáu năm rồi.” Cô chua sót nhíu nhíu mày.
Anh yên lặng nhìn cô, cảm giác máu đang ‘Đinh’ lại, “Hiện tại chúng ta lại cùng bên nhau.”
“Cảm tình không phải là một cánh cửa, nói chia tay liền đem cửa đóng lại, dường nh cái gì cũng chưa từng phát sinh, sau đó mở ra, chúng ta sẽ có năng lực lập tức khôi phục như lúc ban đầu.” Cô giương mắt nhìn lên bầu trời ảm đạm màu xám, ép xuống dòng lệ nóng đang muốn tuôn ra, “Sáu năm, hơn hai nghìn ngày, chúng ta đều đã đi quá xa. Anh đối với em rất quan trọng, nhưng, em đã không phải là Diệp Phong ngày xưa, em có…”
“Diệp Phong, vấn đề này chúng ta lại muốn thảo luận lần nữa sao? Người đi xa là em, anh còn đứng ở tại chỗ.” Anh bình tĩnh cất giọng nói. Sau đó không nhìn cô, thu tay lại, xoay người vào khoang thuyền, để cô một mình ở lại đầu thuyền.
“Bên ngoài lạnh, cô cũng đi vào cho ấm đi!” Thuyền phu ở đuôi thuyền chống thuyền, nhìn thấy Diệp Phong mặt mày khổ sở, nghĩ là hai người cãi nhau, an ủi khuyên giải.
Diệp Phong gật đầu, cũng vào khoang thuyền.
Trong khoang thuyền thực sạch sẽ, có một cái bàn bốn chân, và mấy chiếc ghế để ngồi trên bàn pha trà. Biên Thành rót cho cô một ly, mặt lạnh, không cùng cô nói chuyện.
Khi đi ra phấn khởi bừng bừng, khi trở về sắc mặt hai người đều xám xịt.
Anh từ thật xa chạy tới thăm cô, cô cũng không muốn biến thành cứng ngắt như vậy, nhưng mà cũng không thể lừa gạt anh.
Thời gian là vô tình, làm lão hóa dung nhan, cũng làm cho tình cảm phai nhạt. Cô từng thật sự thật sự rất thương anh, nhưng hiện tại, sinh mệnh của cô xuất hiện Hạ Dịch Dương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT