"Xin chào."
Người tới mỉm cười chào hỏi, cực kỳ có phong độ, nếu ánh mắt anh ta đừng nhìn chằm chằm cô như thế, có lẽ Lâu Linh sẽ cảm thấy anh ta đúng tiêu chuẩn là một quý ông, không mang thù. Nghĩ thế, cô chợt nhớ lại buổi tối ba năm trước, mấy cú đá của Lâu Điện, anh ta thực sự không sao chứ?
Cố gắng kìm chế tầm mắt muốn dời đi, Lâu Linh lễ phép mỉm cười đáp lại, nhíu mày nói: "Xin chào." Tuân thủ đúng nguyên tắc duy trì khoảng cách với người xa lạ, cô không nhiều lời.
Ánh mắt Phong Thiểu Hoàng hơi tối, bởi vì quá hiểu cô nên anh ta biết nụ cười mang tính lễ phép kia chói mắt nhường nào. Trước kia cô ấy không như thế, thật lòng thật dạ với đồng bạn, nụ cười sáng sủa như ánh mặt trời, làm chuyện mình cho là đúng, chưa bao giờ vượt quá điểm mấu chốt của bản thân. Ngoại trừ mấy kẻ trong lòng vặn vẹo, rất hiếm người ghét hình mẫu con gái như cô.
Có lẽ anh không thể ngờ, có một ngày, lúc mặt đối mặt thì anh sẽ trông thấy cô khách sáo mỉm cười với mình xa lạ đến vậy, khiến anh lại ý thức được bản thân đã đánh mất điều gì.
Lâu Linh nhíu mày, chẳng lẽ anh ta thích đứng ngẩn người ở trước cửa nhà người khác? Trong đầu có phần mất kiên nhẫn, chẳng qua đến cùng bây giờ đang ở trên địa bàn của người ta, giữa ban ngày ban mặt, cô không tốt trở mặt, nhân tiện nói: "Phong tiên sinh, hình như không có chuyện gì, tôi muốn đóng cửa." Gặp anh ta khiến cô mất cả hứng thú ra ngoài.
Một bàn tay chắn ở ngưỡng cửa, Phong Thiểu Hoàng cũng không xấu hổ, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cô, cười nói: "Xin lỗi vì quấy rầy, Lâu Điện có nhà không?"
"Anh ấy không ở."
Dĩ nhiên anh biết Lâu Điện không ở nhà, bằng không anh sẽ không xuất hiện ở đây, lại cười nói: "Cô định ra ngoài à? Trước đây tôi và Lâu Điện là bạn tốt, nếu không ngại, tôi dẫn cô đi dạo một vòng. Không biết cô muốn đi đâu xem?"
Anh ta tự tin, so với trước kia, bây giờ căn cứ thủ đô rực rỡ hơn hẳn, tuyệt đối có sức hút với cô. Anh biết rõ phương hướng phấn đấu của cô, biết giấc mộng của cô. Anh muốn xây dựng nên một thành lũy tuyệt đối an toàn vì cô, cũng muốn làm cho tận thế mau chóng kết thúc, khôi phục trật tự trước kia, làm cho trên khuôn mặt cô hiện lên nụ cười rạng rỡ, muốn cô sinh sống trong căn cứ bản thân tự tạo dựng nên, thực hiện giấc mơ của cô...
Da mặt Lâu Linh run rẩy. Trước mắt có một đại soái ca cực kì đẹp trai đưa ra lời mời với cô, hơn nữa vị soái ca này có tiền có quyền có năng lực, nghiễm nhiên là người chiến thắng, ngay cả sợi tóc đều rất có sức quyến rũ, thật sự là sức hút đơn thuần về mặt thị giác.
Có điều, trong lòng cô hiểu rõ giữa Lâu Điện và anh ta có quan hệ thù địch phức tạp, bản thân cô đã từng tiếp xúc với anh ta, sớm đem người này đặt ở vị trí không thể tiếp xúc. Cho nên cô khách sáo khéo léo từ chối, sau đó định đóng cửa lại, nhắm mắt làm ngơ.
Phát hiện ý định của cô, ánh mắt Phong Thiểu Hoàng buồn bã, đang muốn nói gì thêm thì đột nhiên nghiêng người, một bàn tay nắm chặt bức tường đá cứng rắn, cơ thể nhảy lên, liên tục tránh thoát mấy đòn không gian nhận vô hình, không tiếng động tấn công.
Chờ khi Phong Thiểu Hoàng trở về chỗ cũ thì phát hiện có một người đàn ông đứng thong dong bên tay trái cách đó không xa. Hắn ta mặc quần áo màu đen vĩnh viễn không nhìn rõ vết bẩn, gương mặt ngược sáng, đôi mắt giống như mãnh thú đã thức tỉnh, lạnh lẽo như băng, chứa đựng sát khí sâu đậm, làm anh hoảng hốt. Trong lòng biết lại đánh mất một cơ hội, anh cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Khi Phong Thiểu Hoàng có động tác khác lạ thì Lâu Linh đã nhanh chóng lui về sau cánh cửa. Đợi khi tất cả kết thúc, cô thò đầu ra ngó, phát hiện là Lâu Điện trở về, lập tức vẫy tay với anh, cười nói: "Anh, anh đã về rồi!"
Hai người đàn ông vốn dĩ đang giằng co đồng thời đưa mắt nhìn về phía cô. Lúc thấy trên gương mặt cô chẳng còn là nụ cười khách sáo mới lạ thì ánh mắt cả hai đồng thời có chút biến hóa, một bên đong đầy ôn nhu, một phía buồn bã không thôi.
Lâu Điện đi tới, khoát tay lên vai cô, mặt không thay đổi nói: "Thiếu tá Phong có chuyện gì không?"
Lâu Linh âm thầm ghi nhớ cụm từ "Thiếu tá Phong" trong lòng.
"Hừm, tôi đến tìm anh, muốn bàn bạc với anh về chuyện của vua zombie." Phong Thiểu Hoàng hiểu ý đáp lại.
"Không cần, hiện tại không gặp, chẳng có gì cần bàn bạc." Lâu Điện từ chối thẳng thừng.
Không bất ngờ vì lời từ chối của anh, Phong Thiểu Hoàng không nói gì thêm, lại bảo: "Lần này mọi người vất vả, đã chốt lại thời gian, ngày mốt lên đường, hai người nghỉ ngơi thật tốt." Dứt lời, anh ta liếc mắt nhìn Lâu Linh một cái, mặt không thay đổi rời đi.
Lâu Điện đóng sầm cánh cửa biệt thự, cưỡng chế ôm Lâu Linh về phòng. Đi ngang qua đại sảnh biệt thự, vài dị năng giả chưa ra ngoài trông thấy hai người, ào ạt chào hỏi, giả vờ không phát hiện điều bất thường, chào hỏi xong lại quay đầu như không để ý, giả vờ không trông thấy sắc mặt Lâu Linh cứng ngắc.
Sau khi trở lại phòng, Lâu Linh thoáng quằn quại, thoát khỏi phạm vi hơi thở anh, sau đó không tự chủ được nịnh bợ rót một cốc nước đưa cho anh, không biết nói gì nên cô tìm đề tài nói: "Ban nãy anh đi đâu thế? Không thấy anh, đáng lẽ em định ra ngoài tìm anh, không ngờ chạm mặt Phong tiên sinh ở cửa." Cô cố ý nhấn mạnh là "chạm mặt".
Lâu Điện uống một hơi hết cốc nước, vẫy tay với cô, cười nói: "Sao em đứng xa thế? Lại đây!" Bởi vì cả người anh đều phát ra một làn khói đen tà ác, cô đâu dám tới gần chứ!
Trong lòng cô hò hét, cuối cùng vẫn từ từ cọ xát đi qua, sau đó cô bị anh nắm lấy, trực tiếp đẩy ngã xuống giường, kéo quần áo rồi cắn lung tung, làm cho cô vài lần không nhịn được rên rĩ. Mặc dù hai người đã làm chuyện đó nhiều lần nhưng giữa ban ngày ban mặt thế này vẫn khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Không biết qua bao lâu, anh chống tay bên cạnh người, từ trên cao nhìn xuống cô.
Lâu Linh cảm thấy có chút phát điên. Anh đừng dùng ánh mắt nguy hiểm như đang xem con mồi này nhìn em, không phải anh luôn thích giả vờ dịu dàng sao? Em tình nguyện anh tiếp tục giả vờ, che giấu lòng dạ đen tối biến thái của anh bên dưới lớp vỏ dịu dàng ấy, cho em chút an ủi đi!
Đại khái biểu hiện của cô quá rõ, quả nhiên người đàn ông nkhông nhịn được bật cười, ôm cô lăn trên giường một vòng, đổi thành để cô nằm lên người anh, im lặng ôm nhau dưới ánh chiều tà.
"Về sau em cách xa hắn một chút!"
"Hừm, được!" Lâu Linh thành khẩn nói: "Em còn lo hắn ghi hận chuyện đêm đó anh đánh hắn, em đang sợ hắn trả thù đây."
Lâu Điện từ chối cho ý kiến, cúi đầu chậm rãi hôn môi cô.
Cô cười đáp lại, phát hiện hơi thở anh bình thản thì trong lòng thở phào.
Trông thấy một người đàn ông rất tự tin, bởi vì Phong Thiểu Hoàng xuất hiện, trở nên tự ti thì trong lòng cô không thoải mái. Cô không biết vì sao anh để ý Phong Thiểu Hoàng đến vậy, dường như anh ta và cô có quan hệ gì đó. Anh trở nên cực kì không có cảm giác an toàn, giống như thứ bản thân thật vất vả mới có được bị người ta cướp mất. Anh nhìn chằm chằm cô, khiến cho cô bất đắc dĩ không dám nói nhiều. Cô chỉ có thể cố hết sức rời xa Phong Thiểu Hoàng, thậm chí cố gắng tạo cho anh cảm giác an toàn hơn.
Vỗ vỗ bả vai anh, Lâu Linh đăm chiêu.
Phong Thiểu Hoàng và Lâu Điện... Ở rất nhiều chuyện hai người rõ ràng hiểu trong lòng mà không nói, cảm giác ăn ý này không giống như được nuôi dưỡng trong thời đại hòa bình, chẳng lẽ...
Nghĩ đến khả năng nào đó, Lâu Linh vội lắc lắc đầu, cảm giác chắc chắn lúc trước mình đọc quá nhiều tiểu thuyết nên chịu ảnh hưởng.
Lâu Điện nhìn ra vẻ mặt cô hoài nghi, xoa bóp mặt cô, không hề nói gì.
Có lẽ, anh từng vài lần xúc động muốn nói cho cô, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Cô như thế này rất tốt, mọi chuyện đau đớn đã kết thúc từ lần tử vong kiếp trước, đừng tạo cho cô thêm gánh nặng.
******
Thời gian xuất phát nhanh chóng đến gần.
Điều khiến Lâu Linh bất ngờ đó là: ban đầu dự định khoảng một trăm người, lại bị đánh rớt một nửa. Lúc khởi hành chỉ có khoảng năm mươi người, hơn nữa đều là dị năng giả có sức chiến đấu phong phú, không hạn chế cấp bậc. Tựa như hai gã dị năng giả cấp sáu trong căn cứ thủ đô, do dị năng cấp bậc của họ là tinh hạch và thuốc tạo thành nên bị để lại căn cứ.
Tổng cộng mười chiếc xe Jeep quân dụng, lên đường từ sáng sớm, chạng vạng tìm địa phương nghỉ ngơi, toàn bộ quá trình do Phong Thiểu Hoàng dẫn đội, dự tính thời gian ở trên đường là ba ngày.
"Tiểu Linh, điện hạ có nói mục đích của chúng ta ở đâu không?" Lâm Bảo Bảo hạ thấp giọng hỏi.
"Không có."
Lâm Bảo Bảo híp mắt suy nghĩ một lúc, lại nói: "Tớ nghe nói ngoài đôi mắt đỏ như máu thì zombie cấp bảy không khác gì nhân loại, cho nên vì tránh để lộ ra tin tức, bọn họ quyết định giấu diếm đích đến, tính toán yên lặng xuất phát."
Lâu Linh ừ một tiếng, Lâm Bảo Bảo rất khôn khéo lúc hỏi thăm tin tức.
"Aizz, tớ vẫn có chút không tín nhiệm tên Thiếu tá Phong kia." Lâm Bảo Bảo lại nói: "Lần này chọn anh ta làm đội trưởng vì nghe đồn cấp bậc dị năng của anh ta cao nhất. Chẳng qua, tớ cảm thấy hẳn là điện hạ mạnh hơn anh ta." Lâu Linh ôm tâm sự, không phải cô thổi phồng người đàn ông của mình, mà là sự thật như thế.
Trong lúc hai người thì thầm to nhỏ, đột nhiên xe xóc nảy, cả hai vịn lấy tay nhau, suýt nữa đập đầu vào cửa kính xe. Vốn dĩ cho rằng đường khó đi, xe lăn qua tảng đá, không ngờ sau đó là cú va chạm dữ dội, vang lên tiếng nổ mạnh.
"Zombie tập kích, xuống xe!" Giọng Phong Thiểu Hoàng vang lên từ máy truyền tin, xe lập tức dừng lại, mọi người nhanh chóng mở cửa xuống xe, đủ loại dị năng tấn công đám zombie đang lại gần.
Lâu Linh mới ra ngoài, xông tới mặt đúng là một quả cầu lửa nóng bỏng. Một bức tường nước được dựng thẳng, ngăn cản quả cầu kia, lửa và nước đụng độ phát ra âm thanh xì xì.
Xuất hiện hơn một trăm con zombie ở bốn phía, hơn nữa đều từ cấp năm trở lên, ít nhất có khoảng mười con cấp sáu. Xem ra bọn họ vừa xuất hiện đã bị nhóm zombie trên đường hoan nghênh. Có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy nhiều zombie cấp cao đến vậy, làm cho một vài dị năng giả hít một hơi lạnh, suýt nữa không phản ứng kịp, may mắn người bên cạnh đúng lúc viện trợ, nếu không vừa va chạm đã tổn thất một nhóm người.
"Các người làm gì thế? Mẹ nó, muốn chết à?" Đao gió của Phong Thiểu Hoàng vung lên, cứu vài dị năng giả không kịp phản ứng, đồng thời sắc mặt không tốt. Mặc dù biết kinh nghiệm chiến đấu những người này không phải rất phong phú, nhưng anh ta cho rằng đã tốt hơn nhiều số bị để lại căn cứ. Ai ngờ vào thời điểm mấu chốt, vì đối mặt với kẻ địch quá mạnh, họ như xe bị tuột xích, làm anh muốn bốc hỏa.
May mắn, sau lúc sững sờ ban đầu, nghe thấy tiếng mắng của Phong Thiểu Hoàng, những người này kịp phản ứng, gia nhập chiến đấu.
Lâu Linh bắn ra một hạt giống cây biến dị, cây côn gỗ màu bạc trong tay nhanh chóng dài ra, chém nghiêng vào trong, hất bay con zombie lao về phía Lâm Bảo Bảo. Đồng thời Lâm Bảo Bảo tranh thủ thời cơ phòng ngự, nhân cơ hội đánh lén, thoạt nhìn đạn nước của cô ấy rất nhẹ, song là đạn nước được nén ép mật độ cao hàng ngàn lần, thậm chí nó có thể trực tiếp xuyên thấu qua đầu zombie cấp ba, bốn, uy lực không nhỏ, phối hợp với Lâu Linh. Sức chiến đấu của hai cô gái chẳng hề thua kém cánh người đàn ông.
Biểu hiện của hai người rơi vào mắt các dị năng giả khác. Điều này càng kích thích họ, dứt bỏ tâm tư e sợ, buông lỏng tay chân.
Phong Thiểu Hoàng một mình đối mặt với zombie cấp sáu. Mặc dù Lâu Điện chỉ đứng bên cạnh Lâu Linh, nhưng động tác cực kỳ nhanh, liên tục đánh chết mấy con zombie cấp sáu. Thậm chí vì hành động thoải mái của anh khiến người khác có sự nghi ngờ trong lòng.
Phong Thiểu Hoàng và Lâu Điện gánh vác đám zombie cấp sáu. Số còn lại dễ đối phó hơn nhiều. Không đến nửa tiếng, khoảng một trăm con đã bị giết chết toàn bộ, thuận tay thu hoạch đống tinh hạch, có thể dùng để bổ sung dị năng.
Phong Thiểu Hoàng kiểm kê, mặc dù có gần mười người bị thương, nhưng chưa tử vong, coi như là an ủi. Họ chưa bước vào địa bàn của vua zombie, đã bị đánh loạn trận tuyến đầu tiên, xuất hiện người bị thương, anh ta không vui chút nào. Đợi đến khi người bị thương uống xong thuốc giải độc, làm cho dị năng giả hệ ánh sáng điều trị tiếp vết thương ngoài da, anh ta liếc nhìn Lâu Điện một cái, ra lệnh xuất phát.
Tiếp đó, đoàn người không lái xe, chuyển sang đi bộ. Ngoại trừ hai chiếc xe quân dụng bị tổn hại, số khác được dị năng giả không gian thu lại.
Lâu Linh nhìn xem quanh mình, dọc theo đường đi cô đều quan sát địa hình, phát hiện hướng đi về phía miền Trung. Hiện tại, bọn họ đi đến một nơi có rừng núi, dù có đường nhưng con đường này không dễ đi, xuống xe đi bộ là cách tốt nhất. Phong Thiểu Hoàng đi tuốt ở phía trước, hai cấp dưới của anh ta Liễu Cát và Lệ Xuyên theo sát trái phải, đều cảnh giác xem xung quanh mình.
Ba giờ sau, xuyên qua núi rừng, đối mặt là một vùng đất bằng phẳng, cỏ dại mọc um tùm. Đầu bên kia là bóng dáng một đống kiến trúc. Chúng yên tĩnh đứng đó, không một tiếng động, trong lòng mọi người sinh ra một loại áp lực vô hình.
Ánh mắt mọi người khiếp sợ, lại có phần nghi ngờ. Thoạt nhìn nơi này không giống thành phố, như là một căn cứ đặc biệt. Vua zombie sẽ ở địa phương này ư? Lúc trước mọi người đều cho rằng zombie cắn nuốt tinh hạch đồng loại để lên cấp, ở nơi có zombie dày đặc mới có thể sinh ra vua zombie. Đương nhiên họ cho rằng vua zombie sẽ ở những thành phố lớn đông đúc dân cư, không ngờ nó lại chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này.
"Đây là một căn cứ đặc biệt của —— cục An ninh Quốc gia." Giọng Phong Thiểu Hoàng nhẹ nhàng truyền đến, giải thích sự tò mò cho mọi người.
Mọi người im lặng, chưa lắm miệng hỏi cái gì.
Cỏ dại cao bằng đầu người, có lẽ đã sinh trưởng gần đến hai mét, ngoài vài dị năng giả cao hơn 1m9, những người khác đều bị cỏ dại bao phủ. Hai người Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo trực tiếp bị che khuất, không khỏi có chút cười khổ. Chẳng qua, cỏ dại cũng có ích với họ, ít nhất có thể che giấu bóng dáng họ, hơn nữa do dị năng giả tinh thần lực che chắn hơi thở của mọi người, chỉ cần cẩn thận một chút, không khiến zombie chú ý, có thể tránh khỏi rất nhiều phiền toái.
"Trước khi trời tối, chúng ta phải lẻn vào trong!" Phong Thiểu Hoàng nói.
Phong Thiểu Hoàng là đội trưởng, phải tuyệt đối nghe lệnh anh ta, mọi người đều im lặng.
Đoàn người im lặng đi trong bụi cỏ, tốc độ vô cùng chậm, nguyên nhân là đám động vật biến dị thường xuyên nhảy ra, thậm chí trong lúc mọi người giật mình, một con mãng xà biến dị dài khoảng một trăm năm mươi mét chậm rãi trườn qua người, bởi vì tinh thần lực che chắn, nó chưa phát hiện ra họ nhưng vẫn bần thần hồi lâu ở khu vực quanh đó.
Với thực lực của mọi người dĩ nhiên xử lý được con mãng xà biến dị này, có điều chỉ sợ cần một ít thời gian mới có thể giải quyết. Nếu thật sự chống lại nó, sẽ kinh động đám zombie đằng xa. Đám động vật biến dị này quả thật khiến người ta mở mang tầm mắt, thật là đáng sợ. Zombie và thú biến dị có thể chung sống hòa bình, hoặc là nói là lợi dụng lẫn nhau, cũng làm cho trong lòng mọi người biết việc này khó khăn, không thể khinh thường trí tuệ vua zombie.
Tận đến khi mãng xà bỏ đi, Phong Thiểu Hoàng mới nói: "Đi thôi."
Đã gần đến hoàng hôn, đoàn người vừa mệt lại khát, cuối cùng đến gần quần thể kiến trúc trước mặt. Khi khoảng cách càng ngày càng gần thì đột nhiên một tấm lưới tinh thần khổng lồ bao trùm lên đám người. Đáng lẽ có một số hơi thở bị tiết lộ ra ngoài nay đã bị che giấu hoàn toàn, thậm chí đám zombie du đãng bên ngoài căn cứ không nhìn thấy họ.
Mọi người lại một lần nữa khiếp sợ, đột nhiên trông thấy Phong Thiểu Hoàng mạnh mẽ xoay người, nhìn chằm chằm một hướng. Đám người nhìn theo, thấy là dị năng giả Lâu Điện của căn cứ Tây Bắc, không nhịn được dâng lên cảm giác khác lạ trong lòng.
Tinh thần lực khổng lồ như thế, bọn họ tuyệt đối không cảm ứng sai, ít nhất trên cấp bảy. Dị năng giả tinh thần lực cấp bảy... Có một số người liếm khóe môi, ánh mắt nhìn về phía Lâu Điện vừa kính sợ, lại tò mò, còn có sự tham lam nói không nên lời.
Sắc mặt Lâu Điện nặng nề, không nhìn tầm mắt những người đó. Ánh mắt anh đảo qua mấy ô cửa sổ trong quần thể kiến trúc trước mặt, cẩn thận dùng tinh thần lực tra xét.
Đời trước, trước khi anh trùng sinh, anh đã nghe người ta nói điểm khác thường ở một căn cứ của Cục An ninh Quốc gia. Rất nhiều người bất cẩn đi nhầm vào đây đều chết oan chết uổng, không ai còn sống. Khi đó vài căn cứ lớn đã thương lượng muốn phái dị năng cường giả đến tra xét nơi đây, mà anh cũng là một thành viên trong đó. Chỉ tiếc, anh chưa đồng ý, đã phạm phải tội giết người, tự bạo bỏ mình. Mà đời này, bởi vì Phong Thiểu Hoàng trở về, vạch trần bí mật của nơi này trước. Ngay từ đầu đã bị zombie chiếm cứ, sinh ra vua zombie.
Khoảng năm mươi người, im lặng lẻn vào căn cứ. Bọn họ tìm một khu nhà ít zombie nhất để nghỉ, thuận tay giết chết chúng, ẩn nấp tại đây. Tiếp theo là tìm kiếm hành tung vua zombie, họ sắp có một cuộc chiến ác liệt.
Sau khi ăn uống đơn giản, Phong Thiểu Hoàng bắt đầu bố trí, bàn bạc về kế hoạch sắp tới, sắp xếp tuần tra nhân viên. Không biết anh ta nghĩ gì, vẫn chưa xếp nhiệm vụ cho đám Lâu Linh, buổi tối đầu tiên để họ nghỉ ngơi. Bốn người Lâu Linh, Lâu Điện, Lâm Bảo Bảo, Đàm Mặc luôn cùng tiến cùng lùi, không hề có ý kiến, tìm hai phòng liền nhau, bốn người vào ở.
"Cậu Phong, có vẻ cậu rất chiếu cố đám người nhà họ Lâu." Liễu Cát đứng bên cạnh Phong Thiểu Hoàng, tò mò hỏi, "Tôi không thích tên ngốc luôn ăn thịt kia, mùi trên người hắn thật khó ngửi, cậu cần gì chăm sóc họ?"
Phong Thiểu Hoàng liếc hắn một cái, cũng không nói chuyện.
Lệ Xuyên phát hiện gần đây tâm trạng Phong Thiểu Hoàng không tốt lắm, vội vàng túm cậu nhóc không hiểu chuyện kia đi, nhỏ giọng: "Lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo! Mặc kệ mùi thằng nhóc kia không dễ ngửi, em cứ coi như hắn ta không tồn tại là được. Chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, nói không chừng về sau này còn cần hợp tác, đừng gây họa khắp nơi nữa."
Liễu Cát nhíu nhíu cái mũi, trên mặt đáp lại, còn trong lòng hắn nghĩ như thế nào, không ai biết.
Tác giả có chuyện muốn nói: Hôm nay mục tiêu:
Mục tiêu của Lâu Linh: Giết được vua zombie!
Mục tiêu của Lâu Điện: Bảo vệ em gái!
Mục tiêu của tác giả: Chương sau kết thúc!