Đến văn phòng của Lôi Hồng Minh thì bên trong vô cùng náo nhiệt. Hóa ra rất nhiều đội trưởng đội dị năng giả trong căn cứ đều tới tìm Lôi Hồng Minh nói chuyện.
Lúc ba người đi vào, văn phòng đột nhiên yên lặng trong phút chốc. Sau đó những người vốn nôn nóng, hò hét tranh thủ lợi ích cho các dị năng của mình này đều lễ phép chào hỏi họ, mặt mũi tươi cười, vô cùng thân thiết.
Trong lòng Lâu Linh cười, đám người Lôi Hiến Vân cũng không nín được cười, hiển nhiên hiểu rõ nguyên do những người này làm vậy. Ngày đó zombie công thành, biểu hiện của Lâu Điện tất nhiên rơi vào mắt mọi người trong căn cứ, trở thành anh hùng được chào đón nhất ở đây. Còn trong lòng những dị năng giả này, ấn tượng mà Lâu Điện để lại cho họ sâu không lường được, chẳng dám lỗ mãng để rồi rước họa. Vì thế, trông thấy người thì họ biết nên cung kính thế nào, cũng nhờ đó mà những hành động mờ ám giảm đi khiến đám Lôi Hồng Minh thoải mái hơn.
Lâu Điện ôn hòa cười, khuôn mặt hơi lạnh lùng là phong cách của anh.
Lôi Hồng Minh thấy Lâu Điện đến, trực tiếp đuổi những dị năng giả này. Tuy hôm nay không đạt được mục đích nhưng đám dị năng giả kia đâu dám hó hé. Hơn nữa, trên mặt cười làm lành rời đi, kém xa bộ dạng chưa đạt được mục đích sẽ không bỏ qua ngày xưa khiến Lôi Hiến Vân mở mang tầm mắt.
Đợi những kẻ đó đi rồi, Lôi Hồng Minh mời hai người vào chỗ. Lôi Hiến Vân đóng cửa rồi đi pha trà.
Sau vài câu chào hỏi, Lôi Hồng Minh chỉ vào một cái rương sắt bên cạnh nói: "Hôm qua hai người nghỉ ngơi, chẳng dám đi quấy rầy, những thứ này tặng hai người."
Lâu Linh tò mò mở ra, đó là một thùng tinh hạch. Hơn nữa là tinh hạch cấp ba, bốn, thiếu chút nữa làm cô lóa mắt. Cô dám khẳng định, rương tinh hạch này, ít nhất là một phần ba chiến lợi phẩm lần này, là tiền lời khổng lồ.
Hai người chẳng dong dài, đã tặng thì lấy. Dù đã qua bốn năm ở tận thế, khoa học kỹ thuật và dị năng đều được chú trọng phát triển. Bởi vì yêu cầu, khoa học kỹ thuật cũng được phát triển nhanh chóng, nghiên cứu ra nhiều cách dùng của tinh hạch. Cho dù là dùng liên tục trên vũ khí hay dị năng giả tu luyện đều không thiếu tinh hạch. Tinh hạch đã trở thành một đồ vật không thể thiếu.
Sau khi đưa xong tinh hạch, tay Lôi Hồng Minh vô thức gõ xuống lưng ghế dựa, thấy hai người đã uống nửa tách trà, đột nhiên nói: "Sáng nay, tôi nhận được điện báo đến từ căn cứ Thủ Đô, tình thế bây giờ rất xấu."
Hai người nghe xong, vội buông chén trà, thể hiện sự lắng nghe.
Lôi Hiến Vân ôm một xấp tư liệu, ngồi xuống bên cạnh, tiếp lời: "Bây giờ thực vật biến dị và động vật biến dị đã tiến hóa lợi hại hơn. Rừng núi đã trở thành nấm mồ của loài người, còn có sông Trường Giang và Hoàng Hà, đại dương, vô số nguy hiểm. Anh chị cùng nhau đến, chắc đã thấy rõ."
Lâu Điện dựa lưng vào sô pha, không phát biểu.
Lâu Linh nể mặt gật đầu.
"Trước đó ròng rã một năm, nhiều căn cứ nhỏ lặng lẽ biến mất. Theo các nhà khoa học thống kê, số lượng người sống sót tử vong vào năm ngoái nhiều gấp đôi hai năm trước. Dĩ nhiên, chúng ta đều cho rằng đây là nguyên nhân zombie bao vây thành, với tập tính của zombie, chúng sẽ bị khí người của căn cứ nhỏ hấp dẫn, vây hãm căn cứ, cũng chẳng khó hiểu."
Lôi Hiến Vân nói tới đây, sắc mặt phút chốc nặng nề, "Nhưng, lúc trước chúng tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, căn cứ hơi nhỏ cách xa thành phố, vùng lân cận ít có zombie. Hơn thế, thường xuyên có người xử lý zombie quanh quẩn gần đó, không có khả năng tạo ra zombie triều. Qua việc zombie công thành lần này khiến chúng tôi hiểu là zombie cố ý gây ra."
Đợi sau khi Lôi Hiến Vân nói xong những lời thoạt nghe chẳng mấy ý nghĩa, Lôi Hồng Minh nói tiếp: "Nói cho anh chị biết một tin tức xấu, viện nghiên cứu căn cứ Thủ Đô truyền tin. Trong zombie đã sinh ra một vua zombie hùng mạnh, nó có kế hoạch dẫn dắt zombie tiêu diệt căn cứ loài người. Ngay từ đầu, chúng chọn số ít căn cứ nhỏ, nên chẳng ai để ý, mãi đến mùa xuân, sau đó rất nhiều căn cứ cỡ trung giống như huyện C bị chiếm đóng, cuối cùng xác nhận đều là mục đích vây thành công phá của zombie. Zombie phát triển trí khôn... quả thật đáng sợ!"
Lâu Điện vẫn trầm mặc, mà Lâu Linh lúc trước đã nghe Lâu Điện kể về chuyện vua zombie nên cô chẳng ngạc nhiên, im lặng lắng nghe.
"Hiện giờ, nhiều căn cứ vẫn gặp phải zombie triều. Huyện C may mắn có hai người, bằng không chỉ có đường thất thủ." Lôi Hồng Minh hiếm khi nhiều lời, trên mặt hiện lên vài phần cảm kích.
Lâu Linh tò mò hỏi: "Bên Thủ Đô có nói vua zombie là cấp mấy không?"
Lôi Hiến Vân và Lôi Hồng Minh nhìn về phía cô, Lôi Hồng Minh trầm giọng đáp: "Cấp bảy!"
Lâu Linh nặng nề hít vào, cô biết vua zombie sẽ mạnh nhất, không nghĩ mới bốn năm ở tận thế đã xuất hiện zombie cấp bảy.
Đôi mắt Lâu Điện khẽ nhúc nhích, im lặng.
Đang trầm mặc, Lôi Hồng Minh nói tiếp: "Thêm vào đó, phía trên đã đưa ra chỉ thị, tiêu diệt vua zombie." Sau đó nhìn Lâu Điện, "Bây giờ, có lẽ mỗi căn cứ đã nhận được điện báo, ý tứ phía trên là phái ra sáu dị năng cường giả, đoàn kết với nhau giết vua zombie!"
Đây là mục đích chính anh ta mời họ đến hôm nay, chẳng cần nói thêm nữa.
Trong văn phòng hơi yên lặng, sau khi Lâu Điện uống chén trà, hỏi: "Xác định hành tung của vua zombie? Giờ có bao nhiêu dị năng giả cấp sáu? Phối hợp như thế nào?"
Câu hỏi của Lâu Điện đâm trúng trọng tâm của vấn đề, trên mặt Lôi Hồng Minh mỉm cười, "Nghe nói viện nghiên cứu căn cứ Thủ Đô đang nghiên cứu một loại máy thăm dò, chờ sau khi nó được chế tạo, có thể thám thính năng lượng dị năng của zombie, lúc đó sẽ tìm ra vị trí của vua zombie. Về phần dị năng giả cấp sáu, hiện nay chỉ có hai người, song nghe đâu viện nghiên cứu Thủ Đô sẽ phối hợp toàn lực với dị năng giả, mau chóng nâng cao sức mạnh của dị năng giả. Thời gian có lẽ là một năm, Lâu tiên sinh có thể chuẩn bị sẵn sàng trước."
Lúc hai người rời khỏi văn phòng, trời đã nhá nhem tối. Họ đến chợ nhỏ của căn cứ, mua ít thịt thú biến dị tươi rồi trở về phòng cho thuê.
Lâu Điện xắn tay áo làm cơm chiều, sau khi đong gạo vào nồi thì bắt đầu rửa sạch thịt thú biến dị. Còn bên Lâu Linh tăng trưởng một cây cải bắp dễ như chơi. Hoàn thành xong ba món ăn một món canh, hai người ngồi vào bàn ăn cơm chiều, vừa ăn vừa nói chuyện ban ngày.
"Thời gian một năm, hẳn là thực lực của vua zombie cũng sẽ tăng lên chứ? Anh không lo sao?" Lâu Linh không nhịn được hỏi, lo lắng lấp đầy trong mắt.
Lâu Điện thu lại nụ cười, "Do đó, anh muốn cố gắng lên cấp."
"Cố lên, em tin anh." Lâu Linh nắm chặt quả đấm giơ lên, cổ động cho anh. Mặc dù ngày hôm nay bị nhiều tin tức làm chấn động nhưng đâu phải mất hi vọng.
Lâu Điện bật cười, không muốn lại rầu rĩ về đề tài này, nói: "Huyện C có lẽ không trụ được."
Trong lòng Lâu Linh sợ hãi, sau đó thì hiểu được ý anh, họ không sống mãi ở đây. Khi họ rời đi, huyện C sẽ lại trải qua một lần zombie triều, e rằng thật sự không giữ được. Bây giờ Lôi Hồng Minh chỉ có dị năng cấp bốn, tuy coi như cấp bậc cao nhưng đối với zombie trí tuệ mà nói, vẫn là thấp.
Quả nhiên, qua mấy ngày, họ lại bị Lôi Hồng Minh mời, thuận tiện hỏi thăm chuyện căn cứ Tây Bắc, Hoa Trung (bao gồm Hồ Bắc, Hồ Nam ở trung du ở Trường Giang,Trung Quốc). Hóa ra nhiều căn cứ cỡ nhỏ vừa gặp phải zombie công kích, trung ương ZF đề nghị cho người sống sót của những căn cứ này nhập vào trong căn cứ lớn, để giảm bớt thương vong.
Hiện nay căn cứ lớn của Hoa Hạ (tên gọi khác của Trung Quốc) gồm năm khu: căn cứ Thủ Đô, căn cứ Đông Nam, căn cứ Tây Bắc, căn cứ Hoa Trung và căn cứ Tây Nam. Căn cứ Tây Bắc và Tây Nam đều ở trên đất liền cao nguyên, hoang vắng, số lượng zombie cực nhỏ, chỉ là khí hậu hơi tệ, là điểm đến tốt đẹp. Đáng tiếc đường sá xa xôi, những căn cứ ở phía đông lựa chọn tốt nhất đó là hai nơi Đông Nam và Hoa Trung.
Lôi Hồng Minh lại xem trọng căn cứ Tây Bắc, nếu muốn anh ta chọn thì anh ta tình nguyện chọn căn cứ này. Mặc dù đường sá hơi xa nhưng thích hợp hơn cho việc sinh sống hiện nay của con người. Hơn nữa khu Tây Bắc ít người, thế lực khá đơn giản, người sống sót ở nơi đó không dễ bị thiệt. Loài người bây giờ đã không chịu nổi dày vò nữa.
"Muốn chúng tôi bảo hộ các anh đến căn cứ Tây Bắc?" Lâu Linh kinh ngạc hỏi.
Lỗ tai Lôi Hồng Minh đỏ lên, mím môi không nói. Sĩ quan phụ tá Lôi Hiến Vân đành phải khoác lên da mặt dày trả lời, "Đúng, thủ trưởng chúng tôi muốn mời hai vị cùng nhau đồng hành, tiện thể chi viện. Khụ, đương nhiên, thù lao không ít."
Lâu Linh nhìn mắt Lâu Điện, không hé môi.
Sau một lúc lâu, Lâu Điện gật đầu đáp: "Có thể."
"..."
Thấy bộ dáng hai người chẳng dám tin, Lâu Điện nhếch môi cười, "Vì năm nay chúng tôi cũng muốn trở về căn cứ Tây Bắc một chuyến." Người ở căn cứ Tây Bắc quả thật quá ít, chẳng sợ việc tăng thêm. Hơn nữa Lôi Hồng Minh là nhân tài, có thể thu nạp vào căn cứ Tây Bắc. Tiếp diễn như thế, tương lai căn cứ Tây Bắc phát triển chắc chắn sẽ vượt qua căn cứ Thủ Đô, đó cũng là điểm mà anh thấy mừng.
Hai người Lôi Hồng Minh nhạy cảm phát hiện chữ "trở về" này thì liên tưởng đến nguyên soái Lâu hiện tại của căn cứ Tây Bắc, hiểu ra chắc hẳn Lâu Điện có quan hệ với ông. Bởi vậy càng khiến anh cảm thấy chọn lựa này là đúng. Trải qua nhiều chuyện, dù tính cách Lâu Điện hiểm độc nhưng có ràng buộc, anh tương đối tin tưởng Lâu Điện. Cho dù không tin được cậu ta, anh cũng tín nhiệm năng lực trói buộc của dây thừng trâu bò Lâu Linh này.
Lâu Linh: = 口 =! Cái gì dây thừng trâu bò? Là hình dung như vậy sao?
Như vậy, toàn bộ Hoa Hạ lại xuất hiện biến hóa to lớn, rốt cụộc hình thành năm căn cứ lớn mà Lâu Điện quen thuộc kiếp trước. Loài người và zombie triển khai cục diện đối lập không chết không thôi.
Thời gian lên đường đã xác định ở nửa tháng sau, những ngày kế tiếp, toàn bộ căn cứ đều bận rộn, chuẩn bị cho chuyến đi căn cứ Tây Bắc. Mà đám người Lôi Hồng Minh bận như điên, sau khi mệnh lệnh truyền xuống, tiếp đó có rất nhiều công việc, chỉ riêng đội dị năng giả của căn cứ cũng phiền chết người. May mắn là những dị năng giả kia đều biết Lâu Điện còn ở trong căn cứ và có quan hệ tốt với Lôi gia, vô hình tăng thêm mấy phần trấn áp khiến bọn họ không dám tùy ý gây náo động quá mức.
Trái ngược với mọi người trong căn cứ, hai người Lâu Linh rảnh rỗi hơn. Trong thời gian đó, hai người trở về thành phố một chuyến, trở lại nơi từng là vườn hoa hồng. Tiểu khu và nhà cửa bị gió bão ăn mòn, mất đi vẻ đẹp lộng lẫy lúc trước. Điều này khiến trong lòng Lâu Linh khó chịu, cảm thấy ngay cả vật kỷ niệm gắn bó của ba mẹ Lâu cũng bị mài mòn theo mưa gió năm tháng.
Lâu Điện chẳng đa cảm như cô — phải nói, người đàn ông này chỉ cần cô bên cạnh, mấy thứ khác chỉ là râu ria, thật lòng không yêu thương nổi. Với anh mà nói, ba và mẹ kế đã sớm trở thành ký ức, năm ấy đã từng đau lòng, giờ cần gì lại đau lòng vì bọn họ.
Xem xong từng nhà thì Lâu Điện dẫn cô thăm thú trong thành phố, giết zombie, nhân tiện lấy ít vật tư cuộc sống có thể sử dụng. Đừng mơ đến đồ ăn linh tinh, chúng sớm đã quá hạn nhưng số ít vẫn dùng được, có thể bỏ vào kho hàng.
Cuối cùng đến thời gian xuất phát.
Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:
Mục tiêu của Lâu Linh: Ừm, buộc chặt biến thái!
Mục tiêu của Lâu Điện: Ở cùng một chỗ với em gái!