Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ ngồi chỗ bên cạnh tài xế, cẩn thận nhìn Mạnh Tư Thành ngồi ở bên cạnh. Thấy môi anh mím thật chặt, cảm giác lạnh lùng xa cách, mày kiếm khẽ nhíu, giống như đang đè nén những cơn gió vô tận cuồng nộ và dữ dội. Cô muốn thu hồi ánh mắt vừa đúng lúc nhìn qua bàn tay anh đang nắm tay lái, bàn tay với những ngón thon dài đang giữ chặt tay lái, đầu ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên.
Tô Hồng Tụ đã mơ hồ hiểu được cái gì đó, có một loại cảm giác đang dạo chơi trong lòng cô, nhưng không rõ rệt, cô không thể bắt được. Hôm nay Mạnh Tư Thành nổi lên giận dữ, khiến cô nghĩ muốn giải thích, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó ngăn chặn, nói không ra. Chuyện đến bây giờ, cô có thể nói cái gì đây?
Cô lo lắng cắn môi, nhìn cảnh đêm bên ngoài, xe đang hướng rập chiếu phim mà Tôn Kiến Nghiệp đã hẹn, tiếp theo, rốt cuộc sẽ kết thúc như thế nào đây?
Rốt cuộc Mạnh Tư Thành muốn làm gì?
Mạnh Tư Thành cũng không biết anh muốn làm gì, trong lòng có một loại tức giận đến mức khổ sở tận cùng đang thôi thúc anh, anh muốn nhìn một chút, người đàn ông được Tô Hồng Tụ gọi là "Bạn trai", rốt cuộc là người như thế nào?
Rốt cuộc là người như thế nào, lại dễ dàng như vậy, được ở vị trí mà nhiều năm trước tới nay anh khát vọng mà không cách nào đạt được? !
Mạnh Tư Thành lái xe được thật nhanh, còn vượt mấy cái đèn đỏ, rất nhanh liền tới trước cửa rạp chiếu phim, phim còn chưa chiếu, bên ngoài có rất nhiều người là người yêu hoặc là bạn bè đang chờ nhau, lục tục đi vào rạp. Mạnh Tư Thành dừng xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn bên ngoài xe, quay đầu lại lạnh giọng ép hỏi: "Người kia là người nào?"
Tô Hồng Tụ nhìn phía ngoài cửa sổ, ở trong đám người, đột nhiên thấy Tôn Kiến Nghiệp đang cúi đầu, đứng trước cửa rạp chiếu phim chờ cô.
Mạnh Tư Thành nhìn theo ánh mắt của cô, rất nhanh thấy được người đàn ông đang chờ cô.
Nhìn qua là người có vóc dáng bình thường, quần áo bình thường, phong cách bình thường, thậm chí còn hơi quê mùa. Mạnh Tư Thành lạnh lùng xem xét kỹ lưỡng người đàn ông kia, anh nhìn thế nào cũng không hiểu, chẳng lẽ Tô Hồng Tụ thích dạng đàn ông này hay sao?
Anh thu hồi ánh mắt, rồi dùng loại ánh mắt khó hiểu quan sát kỹ lưỡng Tô Hồng Tụ, giọng điệu rất châm chọc mà cười nói: "Tô Hồng Tụ, người đàn ông này, chính là người cô chọn sao?"
Lúc này Tô Hồng Tụ cũng chỉ có thể co rúm lại gật gật đầu, trong lòng cô bắt đầu ý thức được, có lẽ cô sai lầm rồi, mười phần đều sai.
Thấy Tô Hồng Tụ gật đầu, Mạnh Tư Thành hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm người đàn ông ngoài cửa sổ, không nói tiếng nào, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.
Tô Hồng Tụ càng thêm thấp thỏm không yên, Mạnh Tư Thành, rốt cuộc muốn làm gì? Nhưng lúc này Tô Hồng Tụ, không dám đi hỏi, cũng không dám xuống xe rời đi, cô chỉ có thể cúi đầu im lặng, cùng im lặng với anh.
Dần dần, trời càng ngày càng tối, những đôi tình nhân dắt tay nhau lục tục đi vào rạp, nhưng Mạnh Tư Thành không lên tiếng, vì vậy Tô Hồng Tụ cũng không dám nhúc nhích.
Chờ ở phía ngoài Tôn Kiến Nghiệp đã hơi nóng nảy, lấy điện thoại gọi cho Tô Hồng Tụ, gọi một lần, hai lần, đều không có người nghe máy.
Tô Hồng Tụ cắn môi nhìn điện thoại vẫn đang phát ra tiếng nhạc du dương, trong lòng lo lắng dần dần tăng thêm. Cho dù hôm nay muốn cô lỡ hẹn, cũng không nên để người ở bên ngoài kia chờ sốt ruột chứ?
Cô nhìn trộm Mạnh Tư Thành, phát hiện mặt bên của Mạnh Tư Thành vẫn lạnh lùng như cũ không nói một lời, suy nghĩ một chút liền cẩn thận vươn tay, hướng phía điện thoại vẫn đang phát ra tiếng nhạc kia.
Ai ngờ người vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ không nhúc nhích Mạnh Tư Thành chợt vươn tay, trước Tô Hồng Tụ một bước đem điện thoại di động cầm lấy, mắt lạnh nhìn tên hiển thị cuộc gọi tới, xem thường hừ một tiếng, đem điện thoại tắt đi, ném sang một bên mà Tô Hồng Tụ không thể lấy được.
Mặt Tô Hồng Tụ trắng bệch, cơ thể co rúm lại thu tay về.
Sắc trời đã tối hẳn, bên ngoài trước cửa rạp chiếu phim người đã bắt đầu thưa thớt, chỉ còn lại một bóng người cô đơn, cầm điện thoại lo lắng gọi đi gọi lại. Mà bên trong xe, sắc mặt Mạnh Tư Thành sa sầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông đang lo lắng ngoài kia, không nói một lời, còn Tô Hồng Tụ vẫn cúi đầu lúng túng cực kỳ, nghe tiếng chuông điện thoại, trong lòng như có lửa như đốt.
Tô Hồng Tụ cắn môi suy nghĩ, lúc tiếng chuông điện thoại vừa ngừng rốt cuộc cô hạ quyết tâm, sẽ mở cửa xe xuống xe, ai ngờ dùng sức lôi kéo, cửa xe vẫn không nhúc nhích, thì ra đã bị khóa.
Cô hơi bất đắc dĩ hỏi: "Mạnh Tư Thành, rốt cuộc anh muốn như thế nào?"
Nghe được câu này, Mạnh Tư Thành quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng mang theo một tia đau đớn nhìn cô, cứng đờ hỏi: "Tô Hồng Tụ, cô vẫn còn mặt mũi đi hỏi tôi, cô lại còn hỏi tôi muốn như thế nào! Tôi lại muốn hỏi cô, rốt cuộc cô muốn như thế nào?"
Tô Hồng Tụ không khỏi ngơ ngẩn, tại sao giọng điệu của anh giống như cô đã làm chuyện ác độc không thể tha thứ vậy.
Mạnh Tư Thành lại khó nén được tức giận, to tiếng nói: "Tô Hồng Tụ, cô nói cho tôi biết, nói cho tôi biết tại sao cô lại chọn người đàn ông này? Nói cho tôi biết tại sao cô lại lừa tôi? Tại sao!" Câu "tại sao" cuối cùng, anh nói như gào lên.
Âm thanh kia vang vọng trong toa xe, làm cho Tô Hồng Tụ muốn ngất, cô nên nói như thế nào, nói vì cô không muốn cho anh nhìn thấy bản thân quá mức tệ hại, mới cố ý che giấu chuyện cô đi xem mắt sao?
Mạnh Tư Thành nhắm mắt hít một hơi thật sâu, từ từ hỏi: "Tô Hồng Tụ, cô nói cho tôi biết được không, nói cho tôi biết tại sao cô lại chọn người đàn ông này? Rốt cuộc anh ta có cái gì tốt?"
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt anh có khổ sở cùng không cam lòng, cô cười khổ, nhẹ giọng giải thích nói: "Anh ấy là một người rất bình thường, bản thân tôi cũng là một người quá mức bình thường, tôi cảm thấy chúng tôi là cùng một loại người, ở chung một chỗ có lẽ là thích hợp nhất rồi."
Mạnh Tư Thành cười lạnh hỏi: "Hai người là cùng một loại người?" Vậy tôi thì sao? Tôi và cô không phải cùng một loại người sao? Bởi vì tôi và cô không cùng một loại người, mới bị cô bài xích đến một nơi xa xôi sao?
Tô Hồng Tụ nếu đã nói ra thì dứt khoát nói tiếp: "Tình hình nhà tôi anh cũng biết, sức khỏe của mẹ tôi không tốt, thật ra thì bà rất không yên tâm để tôi một mình, vì vậy bà mới nhờ người giới thiệu. . . . . ."
Nói tới chỗ này, giọng nói của cô hơi dừng lại rồi nói: "Người này, điều kiện kinh tế gia đình anh ta cũng khá, mẹ tôi cảm thấy, tìm một người như vậy, đối với tương lai của tôi sẽ khá hơn một chút, mà bà cũng có thể yên tâm." Cô rành mạch đàng nói ra tất cả.
"Gia đình anh ta có điều kiện kinh tế tốt?" Trong lòng Mạnh Tư Thành co rút đau đớn, tiếp tục châm chọc mà cười, giọng nói bi thương: "Tô Hồng Tụ à Tô Hồng Tụ! Đã nhiều năm như vậy rồi, cô ——"
Anh chợt nhớ tới nhiều năm về trước, câu nói kia của cô đâm anh bị thương, đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cô vẫn không thay đổi? Lúc cô lựa chọn đàn ông, vẫn suy nghĩ như cũ, muốn tìm một kẻ có tiền sao?
Mạnh Tư Thành, thì ra mày đã sai lầm rồi, vẫn luôn nhìn lầm, cho tới bây giờ cô đều không phải là một cô bé đơn thuần, cô vẫn luôn tính toán, lừa gạt cùng phản bội! Uổng phí mày còn cảm động, còn tin tưởng cô, còn cho rằng người con gái này có thể ở bên cạnh mình cả đời!
Mạnh Tư Thành khổ sở lắc đầu một cái, nhìn ánh mắt có chút né tránh của Tô Hồng Tụ, cười khổ nói: "Tô Hồng Tụ, là tôi nhìn lầm cô, thì ra cô vẫn luôn là người thực dụng và vụ lợi! Tôi lại còn cho rằng chỉ cần tôi ——" Anh khổ sở nuốt xuống lời sắp sửa nói ra, cắn răng nói: "Tô Hồng Tụ, cô làm tôi quá thất vọng!"
Con người thực dụng và vụ lợi Tô Hồng Tụ, con người khiến anh quá mức thất vọng Tô Hồng Tụ, bây giờ đang cúi thấp đầu không nói một lời, gương mặt cô đỏ bừng.
Đúng vậy, cô là người quá mức thực dụng và vụ lợi, thực dụng đến mức khi chọn nửa kia cho tương lai cũng suy tính quá nhiều nhân tố bên ngoài, đến mức miễn cưỡng chính mình đi tiếp nhận một người đàn ông mà bản thân cũng không có cảm giác gì.
Như vậy Tô Hồng Tụ, thực sự là rất tệ hại, còn khiến người khác rất thất vọng. Đừng nói là Mạnh Tư Thành, ngay cả Tô Hồng Tụ, cũng tự khinh bỉ chính mình.
Cho nên cô cúi đầu, một câu cũng không thể phản bác.
Trong buồng xe tiếng chuông điện thoại dần ngưng, bên ngoài đèn nê ông được bật lên, người kia vì chờ lâu rốt cuộc thất vọng và lo lắng rời đi.
Thật lâu sau, Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, bình tĩnh đề nghị: "Tôi nghĩ, hiện tại tôi không thích hợp làm thư ký của anh nữa, anh hãy để tôi trở lại chỗ cũ thôi."
Mạnh Tư Thành cười lạnh nói: "Tô Hồng Tụ, cô cho rằng cô nghĩ không muốn làm thì có thể đi sao? Tôi không đồng ý, tôi không cho phép!" Cô có bạn trai thì sao? Cô ở sau lưng tôi len lén cùng người đàn ông khác hẹn hò? Coi như tôi là người phá đám cũng phải đi quấy nhiễu hai người!
Nghe được câu này, Trong lòng Tô Hồng Tụ chết lặng lẫn đau xót. Rốt cuộc anh muốn như thế nào, để cho cô rời đi.
Một đêm kia, Tô Hồng Tụ không biết làm sao cô đi như thế nào về nhà, cũng không biết cô làm thế nào nằm ở trên giường . Điện thoại di động của cô bị Mạnh Tư Thành tịch thu rồi, hôm nay bất luận là mẹ cô hay Tôn Kiến Nghiệp gọi đến, đều là tạm thời không liên lạc được rồi. Lúc ấy Mạnh Tư Thành chỉ lạnh lùng buông xuống một câu: Ngày mai sẽ trả lại cho cô.
Ngày hôm sau khi cô đẩy ra cửa phòng làm việc, phát hiện Mạnh Tư Thành đã ngồi ở phía sau bàn làm việc rồi. Thấy Tô Hồng Tụ vào phòng làm việc, anh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô một cái, tròng mắt của anh hơi đỏ lên.
Tô Hồng Tụ lo lắng ngồi vào bàn làm việc của mình, cúi đầu làm việc, thở cũng không dám thở mạnh.
Một lát sau, Mạnh Tư Thành chợt ném cho cô một chiếc điện thoại di động, là kiểu di động dành cho nữ mới lưu hành gần đây, hiển nhiên không phải chiếc điện thoại cũ rồi.
Mạnh Tư Thành lạnh nhạt mở miệng nói: "Đây là điện thoại di động mới của cô, số điện thoại của mẹ cô, tôi đã lưu vào rồi, nhưng không có số của người nào đó đâu, tôi nghĩ cô không cần thiết phải liên lạc lại với anh ta đi?"
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, cô hiểu "người nào đó" trong lời anh nói là ám chỉ ai. Từ trước đến giờ cô luôn nhát gan hèn yếu, không biết lấy dũng khí ở đâu, thế nhưng mở miệng nói: "Mạnh Tư Thành, anh ấy không phải người nào đó, anh ấy là bạn trai của tôi, là người mà tôi chọn."
Mạnh Tư Thành nghe cô nói như thế, dường như bị nổi đóa nói: "Cô —— cô, tốt, anh ta là bạn trai cô! Nhưng hiện tại đây không phải số điện thoại mà cô cho anh ta nữa, cô có thể làm gì? Tôi chính là không cho đấy!"
Tô Hồng Tụ cắn môi cúi đầudiendanlequydon.com, vùi đầu vào công việc.
Mạnh Tư Thành đột nhiên cảm thấy anh phát ra hỏa như đánh vào bị bông, đồng thời cũng cảm thấy hành vi của anh quả thật như một đứa bé đang cố tình gây sự! Vì vậy chợt đứng lên, thu dọn đồ đạc đẩy cửa ra rồi bỏ đi.
Kể từ ngày đó, rất nhiều ngày Tô Hồng Tụ không có gặp Mạnh Tư Thành. Chỉ mỗi ngày đều đặn nhận được điện thoại của anh.
Giọng nói của anh đầu tiên luôn là ác liệt hỏi thăm sự tình của công ty, có gì hơi không đúng thì sẽ là giọng nói châm chọc, những điều này Tô Hồng Tụ dĩ nhiên không dám phản bácdiendanlequydon.com, lặng lẽ chịu đựng. Mà sau khi Mạnh Tư Thành nghe báo cáo xong, lại liên tiếp đưa ra rất nhiều mệnh lệnh, phân phó chuyện này chuyện kia khiến Tô Hồng Tụ đi làm.
Mặc dù Tô Hồng Tụ có nghe ra rất nhiều chuyện thật sự không cần thiết phải làm, nhưng nếu anh là lãnh đạo của cô, anh để cho cô làm, cô chỉ có thể thuận theo anh, không dám phản bác.
Tô Hồng Tụ bởi vì mỗi ngày phải xử lý quá nhiều công việc, nên đến buổi tối lúc tan việc công việc vẫn còn chưa làm xongdiendanlequydon.com, lúc này Mạnh Tư Thành luôn rất đúng giờ gọi điện thoại tới, hỏi thăm công việc ngày hôm nay đã làm xong chưa, nếu như chưa xong thì tiếp tục làm thêm giờ đi!
Tô Hồng Tụ cũng không phản bác lời nào, chỉ có thể thuận theo lời anh nói ở lại, làm thêm giờ, thậm chí có lúc phải làm đến mười giờ mười một giờ.
Trong tình cảnh như thếdiendanlequydon.com, cô không có thời gian và sức lực đi xử lý chuyện Tôn Kiến Nghiệp, mặc dù cô thông qua mẹ đã liên lạc lại với Tôn Kiến Nghiệp, nhưng kỳ quái là Tôn Kiến Nghiệp cũng không có hỏi tới chuyện ngày hôm đó. Hai người trên danh nghĩa là bạn trai bạn gái, giống như rất ăn ý lựa chọn tránh nói đến sự kiện kia. Hơn nữa gần đây Tôn Kiến Nghiệp giống như cũng rất vội, đừng bảo là gặp mặt, thậm chí ngay cả điện thoại cũng rất ít gọi, một tuần chỉ có một hai cuộc điện thoại hỏi thăm thôi.
Tô Hồng Tụ lại không hề giải thích cho anh ta, cô loay hoay bể đầu sứt trán làm việc, xong việc đã là đêm khuyadiendanlequydon.com, buổi tối về đến nhà, nằm ở trên giường ngủ cũng không ngon, luôn nằm mơ, nằm mơ thấy ánh mắt Mạnh Tư Thành vừa hận vừa xem thường nhìn cô, sau đó tỉnh lại phát hiện toàn thân mồ hôi lạnh.
Rất lâu rồi cô không nhìn thấy Mạnh Tư Thànhdiendanlequydon.com, đang lúc cô cho rằng có lẽ vĩnh viễn chỉ có thể nghe được giọng nói lạnh lùng của người này ở đầu bên kia điện thoại thì một ngày này, cửa phòng làm việc chợt bị đẩy ra.
Mạnh Tư Thành, một thân tây trang thẳng tắp, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm, đứng ở trước cửadiendanlequydon.com, lẳng lặng nhìn cô.
Cô có chút luống cuống đứng lên, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên chào hỏi như thế nào.
"Mạnh. . . . . . Tổng giám đốc Mạnh. . . . . ." giọng cô lo lắng lên tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT