Dược của Snape rất có hiệu quả, đến sáng hôm sau, tay của Harry cũng không còn đau như trước. Hai tay băng kín mít đích xác có phần nhục nhã, cũng đề phòng những người khác hỏi đến, Harry vẫn ếm cho mình một bùa mê hoặc, khiến mọi người khi nhìn qua vẫn giống bình thường.

Khi đi học, Harry nguyên bản cho rằng viết bài thì không thành vấn đề, nhưng không biết vì sao trong chỗ móng tay vẫn còn rất đau. Kỳ quái hơn chính là, lớp ma Dược hôm nay, giáo sư Snape cư nhiên không cho bọn họ phải động tay động chân thao tác gì hết. Y chỉ đơn giản giảng thuộc tính của các loại ma dược và các chế tác. Chuyện này làm mọi người đều ngạc nhiên, phải biết rằng chuyện Snape rất thích làm nhất chính là lúc ngươi chế tác ma dược sẽ thêm vài câu châm chọc, lấy sự hung hăng mà đánh vào lòng tự tin của ngươi, mấy học trò khóa trước đều cho đó là niềm yêu thích duy nhất trong đời của y. Nhưng hôm nay… y cư nhiên không làm như vậy! Neville cao hứng đến phát run (đây là giờ Ma Dược duy nhất y không làm nổ vạc). Chuyện này cũng khiến Harry không khỏi đoán mò: y là bởi vì tay của mình mới làm như vậy sao?

Tối hôm nay, Harry đập cửa hầm. Snape ra mở cửa, để hắn tiến vào. Y một bên lấy dược một bên hỏi: “Cảm giác hôm nay thế nào?”

“Không còn đau như trước, bất quá trong móng tay vẫn còn đau một chút.” Harry nhìn xuống hai bàn tay.

“Để ta xem.” Snape ngồi xuống ghế, kéo tay hắn lại. Một tầng lại một tầng băng vải được tháo ra, tay Harry so với hôm qua đã tốt hơn không ít, vết thương trên tay đã muốn khép lại không khác gì lắm. Nhưng… Snape nhăn mắt, phần móng tay so sự mong muốn của y ngày hôm qua đã nghiêm trọng hơn nhiều, móng tay chỉ đơn giản khép lại, nhưng lại đóng nhiều máu khô, móng tay cũng trở nên dày hơn.

“Rất tệ sao?” Harry để ý đến thần tình của y.

“Ngươi ngày hôm qua biến hình như thế nào?” Snape quyết định trước hết nên biết bệnh tình một chút.

“Ân… ta lúc ở vách núi đen dùng rất nhiều sức…”

“Leo vách núi đen?” Snape vừa nghe xong liền giận dữ, “Chung quy ngươi không lo cho cái mạng nhỏ của ngươi sao? Ngươi có biết hay không móng tay của ngươi đã tệ hơn rất nhiều? Ngươi này…”

“Nhưng ngươi nhất định có thể chữa khỏi, đúng không?” Harry đánh gãy lời y, tín nhiệm nhìn y chăm chú, “Ngươi có thể chữa lành cho ta, không phải sao?”

Snape nhìn vào mắt hắn, trong đôi mắt mắt xanh biếc tràn ngập sự tin tưởng và ỷ lại, y đã bị đôi mắt này đánh bại: “Đương nhiên, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi.” Y đứng dậy đổi một chai dược khác, lại ngồi xuống lần nữa, nói: “Nhưng quá trình này rất thống khổ, ta… nhất định phải đem móng tay của ngươi… rút toàn bộ, lại dùng ma dược khiến nó mọc lại…” Y có chút cứng ngắc giải thích.

“Không sao, Severus, đừng quá lo lắng cho ta, loại thống khổ nào ta cũng đều đã trải qua, chuyện này… không là gì cả…” Harry nhìn ra tâm tư của y, tự động ngồi xuống, vươn tay ra.

“Được rồi.” Snape lấy ra một cái kềm, hít sâu một hơi, ngồi xuống đối diện hắn, gượng gạo an ủi hắn: “Yên tâm, rất nhanh, sẽ không đau lắm đâu.” Nhưng ngay cả chính hắn cũng biết được lời an ủi này thật vô ích, tay đứt ruột xót, sao có thể không đau. Y kéo tay phải hắn lại, dùng kềm kẹp lấy móng ngón trỏ, dùng sức kéo một cái.

“A!” Harry kêu thảm một tiếng, một mảnh móng tay huyết nhục mơ hồ bị rút ra. Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn, Snape ngừng động tác, lo lắng nhìn hắn.

“Ta… không sao…” Khuôn mặt Harry trắng bệch, “Ngươi làm nhanh một chút…” Sau đó hắn tự ếm mình một bùa “Petrificus totalus!”, như vậy hắn sẽ lại không lộn xộn kêu loạn nữa.

Snape nhìn thấy hành động của hắn, biết được hắn kiên trì, gật gật đầu. Nắm chặt cái kềm trong tay, lại một lần nữa kẹp vào một cái móng tay, dùng sức kéo ra… Liên tiếp mười phiếm móng tay bị kéo ra, Snape vội vàng thoa dược tốt nhất cho hắn, lại băng bó hảo. Lúc này, sắc mặt Harry đã trắng bệch, mồ hôi túa ra khắp mặt. Snape giải bùa cho hắn, Harry kiệt sức lập tức ngã vào trong lòng y, hắn đã đau đến mức ngay cả kêu cũng kêu không nổi nữa.

Sanpe ôm chặt hắn, nhịn không được an ủi hắn: “Đã không sao rồi, không sao…” thân thể Harry trong lòng hắn run rẩy đến lợi hại, Snape lau mồ hôi trên mặt hắn, lại uy cho hắn uống một chai dược giảm đau, vuốt nhẹ lưng hắn: “Hảo… ngủ một chút đi…” Dưới sự an ủi của y, Harry dần dần chìm vào giấc ngủ…

Đôi môi đỏ tươi của thiếu niên chỉ còn sót lại chút hồng hào nhàn nhạt, hắn không chịu nổi mà cau mày, Snape cảm thấy có điểm đau lòng, ngón tay dừng lại trên môi hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, y bỗng nhiên có ham muốn tột độ được hôn lên đôi môi đỏ tươi đã mất đi sắc hồng kia, vì thế, y đã làm như thế. Môi Harry có điểm làm Snape nhịn không được liếm liếm cánh môi của hắn, nhưng cũng không xâm nhập quá mức, y chính là mút vào cánh môi trên của hắn, gần như thô lỗ khiến đôi môi gần như tái nhợt trở nên đỏ bừng. Môi của Harry thực mềm mại, khiến Snape nhớ đến món bánh pudding hoa quả – đó một trong những ký ức thời thơ ấu ngọt ngào còn sót lại – y chỉ được nếm qua một lần, vào năm y bảy tuổi, mẫu thân y đã lén lút mang đến cho y. Mềm mại, ngọt ngào, thơm mát đến không còn ngôn từ nào có thể diễn tả được.

Ta… làm sao vậy? Snape kinh ngạc mà rời khỏi đôi môi Harry, thoạt nhìn sắc môi đã trở nên đỏ tươi, hắn đối với hành động của bản thân mình không thể tin được. Ta, ta điên rồi phải không? Ta sao có thể đối hắn làm ra loại sự tình này. Hắn… không phải là Lily a…

***** Ta là chọn mua quà tặng phân cách tuyến *****

Tháng mười hai đến, từ sau đợt tuyết rơi đầu tiên, những bông tuyết chưa bao giờ ngừng rơi xuống Hogwarts. Nơi nơi đếu tích một tầng tuyết thật dày, căn nhà nhỏ của Hagrid cũng bị tuyết trắng bao phủ.

Harry từ sau khi ngón tay đã lành cũng không đi đến rừng Cấm nữa, thực vật rừng Cấm trong trời đông giá rét ít đến thảm thương, hắn nếu không để ý sẽ trở thành thức ăn của những động vật khác. Không biết vì sao, từ sau lần Snape đổi dược cho hắn liền tránh né hắn liên tục, Harry đến tìm y, y cũng qua loa vội vàng vài câu, sau đó liền đuổi hắn đi. Chẳng lẽ ta lại làm chuyện gì khiến y mất hứng? Harry khó hiểu thầm nghĩ.

Cuối gần gần cuối tháng mười hai là ngày đi Hogsmeade. Bởi vì cũng gần đến lễ Giáng Sinh, không ít học trò bắt đầu chuẩn bị quà tặng cho mùa lễ. Harry quyết định đi chọn mua quà một mình, nên hắn không nói cho Ron và Hermione hắn nhất định sẽ đi Hogsmeade. Sáng sớm hôm đó, Harry thông qua mật đạo đi vào trong tiệm kẹo Công tước mật, đi vào Hogsmeade.

Hogsmeade trong trời đông giá lạnh giống y như trong thiệp Giáng Sinh, những mái nhà nghiêng nghiêng trong thôn trang đều trải lên một tầng tuyết trắng xóa, trên cánh cửa có trang trí cây tầm gởi, trước cửa đặt cây thông Noel, trên thân cây trang trí những chuỗi nến và những quả châu lung linh nho nhỏ xinh đẹp.

Những người khác vẫn chưa đến, Harry tùy theo ý thích tìm kiếm cho mình những món quà hài lòng trong các cửa hàng. Hắn tặng cho Ron cây Nimbus 2000, đương nhiên hắn sẽ không nói là tặng (Harry lo y sẽ không chịu nhận), là cho mượn – mượn không kỳ hạn. Hermione… Hắn tìm được trong tàng thư của Salazar một quyển sách có liên quan đến lịch sử thành lập Hogwarts thuở ban đầu, Harry tin rằng quyển sách vốn đã không còn xuất bản sẽ làm cho nàng cao hứng. Hắn trong một cửa hàng dành cho sủng vật chọn cho Fang một vòng cổ thật lớn, hắn nhớ rõ Hagrid có nói qua, vòng đeo cổ của Fang đã hỏng rồi. Quà cho Sirius chính là món quà hắn đã hảo chuẩn bị: kiếng hai mặt, rất thuận tiện để liên hệ. Cho Remus chính là một quyển sách có liên quan đến Phòng ngự Hắc Ma pháp cổ xưa: trong đó có ghi lại như thế nào để phòng ngự một ít Hắc Ma pháp cổ.

Lúc này, mới đến mục tích của Harry – một cửa hàng chuyên bán đồ dùng chăm sóc tóc. Hắn đẩy cửa vào, một bà phù thủy từ trong đi ra chào khách: “Hoan nghênh ghé thăm, nga tiểu tử xinh đẹp ngươi cần gì sao?”

“An, ta có một bằng hữu, tóc trên đầu y lúc nào cũng đầy dầu…” Harry nhìn mấy chai dầu gội đầu trong cửa hàng, “Ngươi chỗ này có hay không…”

“Nga, đương nhiên là có!” Phù thủy theo từ trên kệ lấy xuống một chai dầu gội, “Cái này hiệu quả rất tốt, loại tóc dầu cỡ nào cũng có thể gội sạch.”

“Thật sự?” Harry nhận lấy nhìn nhìn, “Bao nhiêu tiền?”

Từ trong cửa hàng đi ra, Harry nhìn lướt qua góc đường, nơi đó… có một cửa hàng hắn chưa bao giờ thấy qua. Trong lòng hiếu kỳ, Harry hướng cửa hàng kia đi đến. Đẩy cửa ra, trong cửa hàng có điểm u ám, đốt mấy chục ngọn nến, mang theo mùi tinh dầu hoa hồng.

Harry bị mấy đồ vật trên tường hấp dẫn: ở đó treo mười mấy bức ảnh – là loại ảnh bất động của Muggle – tất cả đều là những kiểu hình xăm, các loại hình xăm hoa văn, màu sắc tiên diễm lóa mắt làm cho mấy hoa văn đó trở nên sống động. Rất đẹp… Đây là cảm giác đầu tiên của Harry.

“Có thích không?” một thanh âm nữ tử từ trong một góc vang lên.

Harry quay đầu lại, đó là một nữ tử Hoa kiều, mái tóc màu đen xõa trên vai, nàng mặc một kiện áo màu đen viền bạc… Sườn xám, đúng, Harry nhớ đến đã từng xem qua bức ảnh tổ mẫu của nàng, tổ mẫu của nàng cũng mặc kiểu áo này. Nàng yên lặng mà đứng đó, mang theo hơn thở thần bí. Đúng vậy, thần bí nhưng không nguy hiểm.

“Ngươi là người Trung Quốc?” Harry hỏi, “Cửa hàng ta trước đây như thế nào lại chưa thấy qua? Ngươi cũng là phù thủy sao?”

“Ta chỉ là kẻ qua đường.” nàng kia không nói nhiều hơn, “Ngươi muốn xăm một hình không?”

“Có nhiều hoa văn khác không?” Harry không thể ngăn được sự hấp dẫn của những hoa văn kia, hỏi.

Nữ tử từ trong chiếc rương phía sau lấy ra một tập tranh, đưa cho hắn. Harry cẩn thận lật xem, những hoa văn này hoa mỹ mà tiên diễm, sống động cuốn lấy cái nhìn của người khác, nhưng những hình đó hắn không muốn, cái hắn muốn chính là… cuối tập tranh có một tờ, hắn tìm thấy hoa văn hắn muốn: đó là bông hoa kỳ dị, không có lá, thân màu đen, màu hoa đỏ tươi như máu, những cánh hoa mở ra thật lớn, mang theo khí tức tử vong.

“Đây là Mạn Châu Sa Hoa. (*)” Nữ tử không biết từ khi nào xuất hiện phía sau hắn, “Đây là đóa hoa nở nơi Minh giới, ý nghĩa tử vong và hồi sinh.”

Tử vong và hồi sinh… thật giống như mình, Harry lộ ra nụ cười nhợt nhạt: “Hảo, ta chọn cái này.”

“Hảo, mời theo ta.” Nữ tử mang theo hắn đi vào một cánh cửa bên hông, bên trong có một căn phòng nhỏ, đặt một cái giường. Nữ tử từ trong rương lấy ra một cái hộp nhỏ màu đen, mở ra, bên trong có hơn mười cây châm bạch kim, dài ngắn không đồng đều, bên cạnh còn có mấy loại màu vẽ.

“Ngươi muốn xăm ở chỗ nào?” Nữ tử hỏi.

“Trên lưng.” Harry trả lời ngắn gọn.

“Thỉnh cởi áo, nằm lên giường kia.” Nữ tử bảo y quay lại, sau đó đốt một cây nến thật lớn, một mùi thơm nhẹ nhàng lập tức tràn ngập toàn bộ căn phòng.

———————-

Mạn Châu Sa Hoa (tên khoa học là Lycoris Radiata): Theo truyền thuyết Trung Quốc thì loài hoa này mọc ở hai bên bờ sông Vong Xuyên ở Minh giới (Địa ngục), đây là loài hoa duy nhất ở Minh giới. Theo truyền thuyết thì loài hoa này có ma lực, có thể gọi về ký ức khi sống của người chết. Trên con đường Hoàng Tuyền nở rất nhiều loài hoa này, nhìn từ xa như một tấm thảm phủ đầy máu, màu đỏ đó như là ánh lửa nên bị gọi là “hỏa chiếu chi lộ”. Khi linh hồn đi qua vong xuyên, liền quên hết tất cả những gì khi còn sống, tất cả mọi thứ đều lưu lại nơi bỉ ngạn, bước theo sự chỉ dẫn của loài hoa này mà hướng đến địa ngục của u linh.

Ai muốn biết thêm chi tiết về loài hoa này thì qua bên nhà của Bạch Nhật Mộng, bên đó có ghi khá là đầy đủ các chi tiết cũng như các truyền thuyết liên quan đến Mạn Châu Sa Hoa. Cám ơn Bạch Nhật Mộng đã cho tỷ muội ta những thông tin này ^^

Còn đây là hình của nó (nhìn đẹp nhưng hơi ma quái thì phải)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play