Giữa ngày hè hầm hập nắng đổ lửa, làng Little Hangleton yên bình xuất hiện hai vị khách nhân thần bí: một thanh niên tóc vàng, người kia là một nam tử tóc đen âm trầm.
Theo như người thanh niên nói, nam tử kia là giáo sư môn lịch sử của hắn, hai người đến từ một trường đại học ở New York, tới đây thực hiện một cuộc khảo sát lịch sử về một ít phế tích và mộ cổ. Bọn họ thường trọ lại trong khách sạn địa phương, ở trong đó ngẩn người mất bốn năm ngày, thường hay loanh quanh tìm mấy căn nhà đổ nát, mấy người trong làng từng nhìn thấy bọn họ thỉnh thoảng dùng một cây gậy nhỏ đâm đâm chọt chọt mấy cái trên vách tường đổ nát, chỉ cảm thấy hành vi của bọn họ thật sự cổ quái. Bọn họ đôi lúc còn hướng mấy người trong làng tìm hiểu một chút lịch sử của phế tích.
Một dân làng cũng giới thiệu cho bọn họ biết ngôi nhà ma nổi tiếng trong Little Hangleton – ‘Ngôi nhà Riddle’. Nghe nói năm mươi năm trước, vào một ngày hè đẹp trời, mới sáng sớm, một người nữ giúp việc tiến vào trong đại sảnh, phát hiện Riddle một nhà ba người đều đã chết. Mà trên thi thể không có một vết thương nào, sau khi xét nghiệm tử thi cũng không phát hiện được gì, nhưng người thì thật sự đã chết. Ngôi nhà Riddle từ đó thành nhà ma, hiện tại nơi đó chỉ còn một lão làm vườn bảo vệ.
“Người làm vườn kia hẳn là lão nhân bị Voldermort giết khi ta học năm thứ tư, Dumbledore từng đoán Nagini được tạo thành Hồn khí lúc y giết người kia.” Thanh niên tóc vàng – sử dụng thuốc Đa dịch Harry Potter nói, bước bên cạnh nam tử, theo con đường nhỏ dọc hai bên đầy bụi gai rậm rạp mà đi.
Quẹo qua trái, đi theo sườn đồi mà lên, một tòa nhà lớn bị tàn phá xuất hiện trước mắt, cửa sổ dùng những tấm ván gỗ bị đóng đinh kín mít, nóc nhà gần như không còn tồn tại, rêu xanh mọc đầy trên tường, góc tường thấp đầy cỏ dại, thiếu hơi người làm dịu khiến gian nhà lớn này giống như quỷ ốc âm u đáng sợ, nhưng nhìn quy mô vẫn có thể thấp thoáng nhìn ra được một quá khứ hoa lệ.
“Gia tộc Gaunt…” Harry bước đến trước phế tích, “Một gia tộc huy hoàng hiện tại chỉ còn như thế.” Hắn đá đá mấy viên gạch ngói dưới chân, “Xem ra chúng ta phải làm một bùa Tẩy rửa, giáo sư.”
“Sợ là còn phải thêm một bùa Sửa chữa.” Snape châm chọc nói, đánh giá con rắn chết chỉ còn bộ xương và da trên cánh cửa đầy bụi.
“Ngài làm đi!” Harry có ý nói, chưa trưởng thành không được sử dụng ma pháp ngoài trường học, cho nên chỉ có thể nhìn Snape làm, hắn thuận tay lấy ra một đồng xu, bắt đầu tự mình liên lạc với Tom Riddle.
“Uy, Tom Riddle, hầm nhà Gaunt ở đâu vậy?”
“Các ngươi đã đến nơi rồi? Hành động thật nhanh! Ngươi bước vào phòng khách, cửa bên phải, đó là phòng ngủ của Gaunt lão gia, miệng hầm ngay trên sàn nhà. Ngươi phải cẩn thận với cái nhẫn kia.”
“Biết rồi. Cám ơn.” Harry ngừng liên lạc.
“Tergeo!” (Tẩy sạch) Snape vung tay, miễn cưỡng dọn ra một còn đường có thể đi được. Harry bước theo hắn vào trong phòng căn phòng đầy mạng nhện. Đánh giá kết cấu căn phòng một chút, hướng bên phải bước đến. Chỗ đó quả nhiên có một cánh cửa, Harry nhìn cửa phòng gãy nát, do dự một chút, lập tức đá một cái lên cửa, sau đó nhảy qua một bên – cánh cửa mục nát lập tức đổ sụp xuống, bụi bay tứ phía.
“Thật sự là… khiến người ta khắc sâu ấn tượng.” Snape trào phúng.
Ngươi lại không thèm giúp! Harry bất mãn trong lòng, hắn thận trọng nhảy qua cánh cửa gãy thành mấy miếng, bước vào trong phòng. Snape tao nhã theo sát phía sau hắn, hai người tìm kiếm trên đất một lúc lâu, cuối cùng trên sàn nhà bụi cũng phát hiện được một kẽ hở khó có thể phân biệt được.
“Potter, ngươi lùi lại.” Snape ngồi xổm xuống, quan sát một trận, bỏ một bùa ‘Reducto’ (Nổ tung), nắp hầm vỡ thành mấy khối, rơi xuống dưới, một trận nấm mốc tro bụi hỗn hợp xông lên mũi, Snape lui về sau mấy bước, Harry tránh không kịp, vừa vặn hít phải, liên tục ho khan.
Đợi bụi bay hết, Snape nhảy vào hầm. Harry cũng nhảy theo, đập vào mắt đầu tiên chính là một cái bàn đá nhỏ nằm giữa hầm, giữa bàn đặt một cái rương bằng nhung nhỏ đã phai màu.
“Chính là nó?” Snape hỏi, chuẩn bị bước lên lấy.
Harry bước lên ngăn y lại: “Ta đối với vật này hiểu biết hơn một chút, vẫn để ta đi lấy đi!” Hắn biết, cái rương kia phải tiếp xúc trực tiếp làn da mới có thể mở ra lấy chiếc nhẫn, một khi đụng đến chiếc rương, lời nguyền cũng tự nhiên phát tác, hấp dẫn người khác đeo chiếc nhẫn vào, thẳng đến khi bước ra khỏi căn nhà của Gaunt lời nguyền mới chấm dứt.
Nếu ai không thể chịu được sự hấp dẫn đó mà đeo chiếc nhẫn vào tay, toàn thân hắn sẽ khô héo mà chết. Hắn nhớ đến bàn tay cháy đen của Dumbledore mà rùng mình một cái. Hắn chưa nói qua chuyện này với Snape, bởi hắn biết, một khi Snape lấy được chiếc nhẫn, y nhất định sẽ thấy mẫu thân của hắn – Lily Evans. ‘Hòn đá Phục sinh’ làm người ta có thể nói chuyện với người đã chết, lực hấp dẫn này quá lớn, Snape yêu mẫu thân hắn như thế, hắn sẽ chống không lại sức hấp dẫn này. Nên tuyệt đối không thể để y mạo hiểm như vậy. Nhưng ngay cả Dumbledore cũng không thể vượt qua sự hấp dẫn này, Harry đối với bản thân cũng sinh ra lo lắng vài phần.
Snape nhìn hắn, lui qua một bên, ngầm đồng ý. Harry cẩn thận vươn tay, chạm đến chiếc rương, đầu ngón tay mới đụng đến nắp, một cỗ giá rét kỳ dị quét qua toàn thân, hắn chỉ cảm thấy trước mắt bắt đầu mơ hồ…
Đôi mắt chết chóc trống rỗng của Snape nhìn chằm chằm mình… Sirius biến mất sau tấm màn… Dumbledore từ trên tòa tháp cao cao rớt xuống… Những đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu từng người ngã xuống…
Harry cắn môi, muốn dùng đau đớn đánh thức bản thân mình: bọn họ vẫn chưa chết, đây chỉ là ảo giác! Là ảo giác! Ngươi đã thay đổi lịch sử! Hắn miễn cưỡng mở nắp rương, lấy ra‘Hòn đá Phục sinh’ màu đen gắn trên chiếc nhẫn, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, xoay người lại, hướng ngoài cửa mà đi…
“Potter…” hắn mơ hồ nghe thấy giọng nói của Snape.
“Không sao… Ta ổn…” Hắn miễn cưỡng cười.
Trên cổ Snape là hai cái lỗ đầy máu, máu đỏ không ngừng chảy ra cuồn cuộn… ‘Look… at… me…’ Con mắt tối đen mờ mịt gắt gao nhìn mình chằm chắm… Không… Không được chết…
Snape để ý Harry có gì đó không bình thường, hắn im lặng nhìn về phía trước, đồng tử màu đen dần dần mở lớn… Chết tiệt, hắn bị sao vậy?
Đeo nó vào… Chỉ cần ngươi đeo nó vào… y có thể sống lại, ái nhân của ngươi sẽ có thể quay trở lại. Chỉ cần ngươi đeo vào tay… Bên tai hình như có một thanh âm vang lên. Đúng vậy, chỉ cần đeo vào ngón tay, y có thể quay trở lại…
“Potter!” Một bàn tay hung hăng tát vào mặt hắn. Harry mạnh mẽ tỉnh lại – là Snape.
“Đáng chết, ngươi bị sao vậy…” Snape lắc lắc vai hắn, bộ dáng thất thần vừa rồi của hắn thật đáng sợ, gọi hắn như thế nào cũng không tỉnh, y chỉ có thể xuống tay mạnh bạo.
“Cám ơn Ngài, giáo sư.” Harry thở hổn hển, “Ta… ta không sao…” Hắn vội vàng hướng cửa bước ra ngoài, hắn cũng không muốn trải qua chuyện này một lần nữa.
Bước ra khỏi phòng, Harry hít thở một chút không khí trong lành, suy nghĩ mới dần dần thanh tỉnh lại, vừa rồi thật nguy hiểm! Lời nguyền này thật không thể xem thường, nếu không có cái tát kia của Snape, mình sợ đã sớm thành một thây ma.
“Chiếc nhẫn kia có vấn đề sao?” Snape bước đến cạnh hắn, dùng một thần chú tạo nước, đưa qua cho hắn một ly.
“Là một lời nguyền nho nhỏ.” Harry uống xong ly nước, “Ảo giác thật lợi hại.”
“Ngươi đã biết trước?” Snape rít lên, “Vậy mà ngươi còn làm? Ngươi không muốn sống nữa phải không? Ta thật không hiểu, trong đầu người chỉ toàn là cỏ lác thôi sao?”
“Chỉ là nhất thời vô ý thôi.” Harry lấy chiếc nhẫn ra, “Không phải hiện tại đã không có việc gì sao.”
“Ngươi…” Snape một phen đoạt lấy chiếc nhẫn, “Từ giờ trở đi, không cho phép ngươi tiếp xúc với vật gì nguy hiểm nữa!” Y bước nhanh quay trở lại khách sạn.
Harrytheophía sau y: “Nhưng… dù sao cũng phải để cho ta hủy nó. Ngài không có bảo kiếm Gryffindor và Heleba…”
***** Ta là một cái Hồn khí nữa phân cách tuyến *****
Chết tiệt! Trong phòng khách của Spinner’s End, Snape dùng ma trượng dò xét chiếc nhẫn, lời nguyền trên chiếc nhẫn đáng sợ đến nỗi làm hắn giật mình. Một khi đeo nó vào, người ta sẽ biến thành một đống xác cháy. Nếu mình không cho một cái tát, Potter hiện tại chỉ còn là một khối thây khô! Càng đáng chết hơn nữa chính là hắn biết rõ vật này có bao nhiêu nguy hiểm, những vẫn muốn tự mình làm lấy! Y có phải hay không cũng nên khen ngợi sự dũng cảm Gryffindor của hắn.
“…Giáo sư…” Tiểu sư tử tóc đen một bên nơm nớp lo sợ cuối cùng nhịn không được, “Chúng ta có phải hay không nên hủy diệt Hồn khí này?”
Ánh mắt giết người của Snape hướng hắn mà phóng tới, làm Harry không khỏi rụt lui, nhưng vẫn cố can đảm: “Ân, ta thấy chúng ta tốt nhanh nên giải quyết nó nhanh lên…”
Sắc mặt Snape âm trầm: “Ta nói rồi, ngươi đừng mơ tưởng chạm vào vật nguy hiểm gì nữa.” Hắn đem nhẫn đặt lên bàn, “Đi gọi sủng vật của ngươi ra!” Trong lúc này, Heleba vẫn đang sống cùng y, gần như bị y từ trong ra ngoài đều nghiên cứu một lần, làm hại Heleba vừa nhìn thấy y đã nghĩ phải giả chết.
[Heleba.] Harry thử kêu.
Chỉ thấy con rắn nhỏ nước mắt lưng tròng từ trong góc tường chui ra, bổ nhào vào trong lòng hắn: [555555… Tiểu gia hỏa, cái tên đen đen kia thật đáng sợ. Ta muốn về nhà!]
Harryxoa xoa đầu nó: [Được rồi được rồi… Ta lập tức mang ngươi về…]
[55555… Ta bị y tra tấn đến gần chết! Y mỗi ngày đều uy ta uống thứ kỳ kỳ lạ lạ gì đó, ngay cả thịt bò ta thích nhất cũng không có… 55555… Ngươi có phải là không cần ta nữa?]
[Được rồi… Ta hôm nay mang ngươi về.] Harry an ủi nó, [Quay về có thịt bò ăn. Ta sẽ không bỏ ngươi lại. Nhưng mà… trước tiên giúp ta một việc được không?]
[Việc gì?] Hele ló đầu ra.
[Cắn nát cái nhẫn kia.] Harry chỉa chỉa cái nhẫn trên bàn, [Làm xong chúng ta có thể về nhà.]
[Hảo.] Heleba búng người nhào ra, một ngụm cắn chiếc nhẫn kia, từ trong chiếc nhẫn tản ra một đám khói đen, rồi bể thành mấy mảnh. Hồn khí này bị tiêu diệt không kinh tâm động phách, Harry nghĩ.
“Kia… giáo sư, ta mang Heleba về trước.” Harry thử nói, “Được không?”
Snape phất tay: “Cút đi, trở về chỗ của đại cẩu đỡ đầu của ngươi đi.”
“Tái kiến, giáo sư! Ngày mai ta sẽ lại đến.” Harry bỏ lại một câu rồi đóng cửa.
“Ngươi vĩnh viễn đừng đến đây nữa!” Snape quát, “Tiểu quỷ đáng ghét!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT