Tinh thần Draco càng ngày càng tệ hơn, hắn nghĩ nguyên nhân đến từ chiếc vương miện kia, nhưng lại không thể khắc chế không sử dụng nó để nhận kiến thức trong đó. Làm sao bây giờ? Không thể cứ tiếp tục như vậy, hắn đoán những sự kiện thạch hóa phát sinh gần đây đều có liên quan đến mình. Mặc kệ như thế nào đi nữa, trước tiên phải đem vật kia trả lại chỗ cũ. Draco khẽ cắn môi, hạ quyết tâm.
Vì thế, đêm nay, Draco một mình chuồn ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng Cần thiết trên tầng tám. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, vật này nằm ở đâu cũng đều nguy hiểm cho người khác, vẫn là nên trả lại chỗ cũ. Hắn từng nghe từ miệng mấy học trưởng nói về phòng Cần thiết, lần trước nhất thời tò mò… Ai ngờ, thế nhưng tạo nên sai lầm lớn. Mở phòng Cần thiết ra, một lần nữa đi đến gần cái bàn nơi phát hiện được chiếc vương miện, hắn cẩn thận đặt chiếc vương miện lại chỗ cũ, chuẩn bị lui ra ngoài.
Vương miện phía sau đột nhiên sáng lên, Draco sợ đến mức ngây dại, chỉ thấy một bóng người nửa trong suốt đứng bên cạnh bàn dần dần hình thành — một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình cao to, tướng mạo anh tuấn, mái tóc ngắn màu đen, đôi mắt đỏ như máu lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
“Ngươi muốn trốn?” Đối phương cười lạnh.
Phản ứng đầu tiên của Draco chính là rút ma trượng ra nhắm ngay hắn hô: “Bắt trói!”. Nhưng câu thần chú lại xuyên qua thân thể của người kia. Này chẳng qua chỉ là ảo ảnh, thần chú một chút cũng không có tác dụng với y.
Đối phương cười ha ha, vung tay lên: “Expelliarmus.” Draco cảm thấy tay tê rần, ma trượng đã bay đi mất. “Acio ma trượng.” Ma trượng bay đến tay nam tử, lại chỉa thẳng vào Draco.
“Hừ, giáo dục của gia tộc Malfoy cũng không tệ lắm… Đáng tiếc, ngươi quá yếu, nhóc con!” Nam tử thập phần khinh thường, “Cư nhiên dám đối kháng với ta!”.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi là ai?” Draco nơm nớp lo sợ hỏi.
“Ta là ai? Ha ha, người gia tộc Malfoy cư nhiên lại không biết ta! Ngay cả chủ nhân cũng không biết, ngươi thế nào tiếp tục sự nghiệp của Lucius?”
“Chủ… chủ nhân?” Mắt Draco chợt mở to, “Ngươi là…”
“Hiện tại… Đầy tớ trung thành của ta, dâng hiến sự trung thành của ngươi đi!” Voldermort cuồng tiếu, “Mê muội” (Stupefy). Draco không hề có sức lực mà ngã xuống, Voldermort tiến đến gần hắn, cười nhẹ, cái bóng mờ mờ dần dần xâm nhập vào cơ thể của y.
…
[Mở ra.] Tom Riddle lại lần nữa tiến vào mật thất, lần này hắn không bắt hụt, một con đại xà dài chừng hai mươi thước đang nằm xải lai trên mặt đất, vua quái xà — đích xác là Heleba.
[Là ai?] Heleba nhận thấy linh hồn trên người Harry dao động, lập tức thẳng người dậy, lại là cái tên đó, bất quá không giống như mấy lần trước.
[Hậu thế Slytherin.] Tom Riddle tiến lên từng bước, [Người hầu của Slytherin, hãy dâng hiến sự trung thành của ngươi].
[Đã có một…] Heleba lắc lư cái đầu, nhiều hồn phiến như vậy, ta nghe ai nha?
[Không cần để ý đến y, nghe theo sự phân phó của ta.] Tom Riddle hạ lệnh, con mắt đỏ gắt gao nhìn chằm chằm vào hai mắt quái xà, muốn khống chế quá xà, nhất định phải có ý lực thật mạnh.(Ngươi chỉ cần cho nó một miếng thịt bò, hắc hắc)
[Nhưng… lần trước cũng là…] Heleba rầu rĩ, làm sao bây giờ a tiểu gia hỏa kia lại không có ở đây, ta nên làm cái gì bây giờ a? Nó rối trí cả lên.
[Hậu thế Slytherin chỉ có một, nghe theo lời ta…]
[Không, nghe theo phân phó của ta.] Ngoài cửa lớn, một thiếu niên mảnh khảnh bước vào mật thất, là Draco Malfoy… Không, hiện tại phải gọi hắn là Voldermort!
[Đã lâu không gặp, ‘Mười sáu tuổi của Ta’.] Voldermort cười nhẹ, đi đến trước mặt Riddle.
Tom Riddle né sang một bên: [Đừng nói cứ như mình là chủ hồn, ngươi và ta… không có gì khác nhau, chỉ là hồn phiến.]
[Nhưng nếu so sánh thì ta mạnh hơn ngươi nhiều.] Voldermort nhướn mắt, [Chỉ bằng sức ngươi… cũng muốn khống chế quái xà, nhìn lại ngươi xem, chỉ có khống chế Harry Potter cũng quá lâu, trong thời gian đó, ta đã thực thể hóa. Ngươi… quá yếu.]
“Crucio!” Tom Riddle không kềm chế được, ra tay trước, Voldermort không chút hoang mang tránh đi, đồng thời đánh trả: “Mê muội” (Stupefy).Tom Riddle lắc mình trốn được ra phía sau một cột đá.
Hai người không ai dám ra tay trước, giằng co, có điểm kiêng dè. Tom Riddle nắm chặt ma trượng trong tay, thực kỳ lạ, ma trượng của Harry Potter phù hợp với mình ngoài dự đoán. Đối mặt với Voldermort ba mươi tuổi, chung quy mình không phải là đối thủ của hắn, nhưng ma trượng lại có ưu thế hơn so với hắn. Y khẽ cắn môi, quyết định tấn công trước, y đột nhiên ra đòn thăm dò đối phương: “Ngăn trở.” (Impedimenta)
“Che chắn.” (Protego) Voldermort so với y nhanh tay hơn, “Petrificius Totalus.” (Tê liệt). Tom Riddle bị đánh trúng, té sấp trên đất.
[Hừ, tên vô dụng.] Voldermort đi đến cạnh người hắn, đá hắn một cái, [Lăn ra đây.]
Tom Riddle trừng mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ thoát khỏi thân thể Harry, thiếu niên mười sáu tuổi giờ đây chỉ còn là một cái bóng mờ ảo. Voldermort cũng không khống chế Draco, xuất hiện trước mặt Tom Riddle.
[A, chiếm đoạt ngươi, ta đã có thể thực thể hóa!] Voldermort cười lạnh, [‘Mười sáu tuổi của Ta’, sự tồn tại của ngươi sẽ là vết nhơ thanh danh của chúng ta. Vô dụng lại yếu đuối!] Thân thể hắn tản ra hắc khí, từng chút một hút lấy thân thể Tom Riddle.
[Ta… Ta không muốn! Ta không muốn hợp nhất thân thể với ngươi]. Tom Riddle cố gắng giãy dụa.
[Muốn sinh tồn, ngươi phải đánh lại ta. Ha ha ha!] Voldermort cuồng tiếu.
“Ngươi xác định muốn tiếp tục làm?” Thanh âm thiếu niên nhẹ nhàng đánh gãy giọng cười của y.
Voldermort và Tom Riddle ngạc nhiên quay đầu lại, Harry Potter cười khẽ dựa vào cột đá, đôi mắt xanh đến chớp cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm bọn họ, ngón tay linh hoạt đem ma trượng đùa giỡn.
‘Ngươi nói cái gì?” Trong mắt Voldermort bắn ra hàn quang, “HarryPotter, ngươi cũng đã biết ta là ai? Hừ, ngươi cũng muốn cùng ta đấu sao?”
“Ta đương nhiên biết ngươi là ai.” Harry phủi phủi bụi đứng lên, “Cho dù ngươi hiện tại chiếm đoạt hắn, bất quá cũng chỉ hút một ít sinh lực nguyên bản là của ta, bản thể của hắn là còn trong quyển nhật ký a.”
“Có ý gì?” Voldermort nheo mắt lại.
“Hiện tại các ngươi chẳng qua cũng chỉ hấp thụ sinh lực người khác, bản thể các ngươi nguyên lai vẫn còn trong hồn khí.” Harry từ trong trường bào lấy ra quyển nhật ký, “Muốn thực thể hóa, nhất định phải lấy bản thể của hồn phiến kia mà hấp thụ hết…”
“Acio nhật ký!” Lời nói còn chưa dứt, Voldermort đã vung ma trượng lên, quyển nhật ký liền rơi vào trong tay y, y lại phất tay, vương miện Ravenclawđã xuất hiện trong tay y.
“Thật đúng là gấp gáp a..” Harry cười nhẹ, trong mắt hiện một tia hàn quang, thứ hắn muốn chính là nó.
“Expelliarmus!” Harry đột ngột ra tay, Voldermort lắp bắp hoảng sợ, trốn qua một bên, “Acio vương miện Ravenclaw!” Thừa lúc y đang phân vân, Harry đã lấy được vương miện.
“Ngươi muốn làm cái gi?” Voldermort kinh hãi, “Harry Potter, ngươi muốn làm cái gì?”
“Không có gì, ta chỉ muốn… hủy diệt ngươi!“ Harryđung đưa chiếc vương miện trong tay.
“Ha ha ha, hủy diệt ta? Ngươi cũng biết ta là cái gì? Sao có thể để ngươi dễ dàng mà hủy diệt!” Voldermort cười lớn, “Được, Harry Potter, không chơi trò cứu thế chủ con nít kia nữa, trả lại nó cho ta…”
“Muốn hủy diệt Hồn Khí thì chỉ có mấy vật…” Harry tháo chiếc khuyên tai xuống, “Nọc độc quái xà hoặc là… Bảo kiếm Gryffindor, xin lỗi, Voldermort!” Bảo kiếm màu vàng phát ra kim quang hoa mỹ, bảo thạch đỏ rực giống như một ngọn lửa thiêu đốt, mũi kiếm sắc nhọn đâm thẳng xuống chiếc vương miện.
“Không!” Trong tiếng thét chói tai sợ hãi của Voldermort, giữa chiếc vương miện Ravenclaw tản ra một đám khói đen, thân ảnh Voldermort từng chút từng một nhạt dần, rồi biến mất…
Bỏ lại chiếc vương miện đã khôi phục lại ánh rực rỡ, Harry nhặt quyển nhật ký lên, bước đến bên cạnh Tom Riddle, “Kia… còn ngươi, ta nên xử trí thế nào đây? Tom Riddle?” Lúc này Tom Riddle đã mờ nhạt đến mức không thể nhìn được.
“Harry Potter… Ngươi… Ngươi đã sớm biết ta là ai…” Tom Riddle thấp giọng nói.
“Đương nhiên.” Harry dùng ma trượng viết trong không khí ‘Tom Marvolo Riddle’, lại huy động ma trượng, xếp thành ‘I am Lord Voldermort’.
“Ngươi… căn bản không bị ta khống chế…” Tom Riddle cười nhẹ, lại khụ vài tiếng, “Còn mệt ta tràn đầy tự tin, nào biết tất cả đều nằm trong tay ngươi… Ngươi là cố ý để ta biết có một hồn phiến khác tồn tại…”
“Đúng vậy.” Tom Riddle là người thông minh, chỉ nói một chút đều thông suốt.
Tom Riddle mệt mỏi nhắm mắt lại: “Ra ta đi… Chết trong tay ngươi, so với việc chung một thân thể với con quái vật kia vẫn tốt hơn…” Đáng tiếc, mình đã định trải qua thời niên thiếu một lần nữa, y hảo muốn có được thời niên thiếu của chính mình.
Harry giơ quyển nhật ký lên, cởi bỏ dây cột tóc, để lộ ra vết thẹo hình tia chớp, hắn đem quyển nhật ký đặt lên trán. Tom Riddle đột nhiên mở to hai mắt, chuyện này… Đây là… Y cảm thấy được hơi thở của hồn phiến… trong vết thẹo. Hồn phiến còn sót lại từng chút tiến vào cơ thể của Tom Riddle, y cảm thấy sức lực hồi phục một chút…
Nhìn Tom Riddle dần dần trở lại trạng thái nửa trong suốt, Harry xoa xoa vết thẹo, “Ân… hẳn là chỉ còn lại một chút hồn phiến… đã bị ta đồng hóa hơn phân nửa…”
“Ngươi… ngươi…” Tom Riddle kinh ngạc nói không nên lời, Harry Potter cũng là một Hồn Khí.
“Ngươi… nguyện ý giúp ta, Tom Riddle?” Harryhỏi, “Giống như ngươi nói, ngươi không muốn trở thành quái vật, ngươi cũng không tà ác như Voldermort, ngươi nguyện ý trợ giúp ta… diệt trừ Voldermort không?”
“Diệt trừ Voldemort?”
“Đúng, từ nay trở về sau, ngươi chính là Tom Riddle, mang thân phận của Tom Riddle, giống như ta vậy, sử dụng tài trí của ngươi để trở thành một đại nhân vật.”
“Ngươi không sợ ta lại đi trên con đường của Voldermort?”
“Ta đương nhiên sẽ không như vậy liền thả ngươi đi, ta sẽ cùng ngươi định lời nguyền Bất Khả Bội, huống chi…” Harry vung quyển nhật ký lên, “Ta có thể hủy diệt ngươi bất cứ lúc nào. Hiện tại… muốn hay không cùng ta hợp tác?”
“Ngươi lấy thân phận người thừa kế của Gryffindor?” Thấy hắn có được bảo kiếm kia, Tom Riddle đã đoán được thân phận của hắn.
“Không, đây là thân phận người thừa kế của Slytherin.” Harry hướng hắn nháy mắt mấy cái, lại hướng Heleba phất tay, [Heleba.]
[Tiểu gia hỏa.] Heleba bổ nhào lên người hắn, lại áp vào trên mặt hắn.(em bị ngó lơ nãy giờ rồi)
[Uy Uy… Đừng đột nhiên đè lên ta, nặng quá a ] Harry kêu khổ không thôi, một đại xà hai mươi thước, nặng quá a!
Tom Riddle đờ người ra, Harry Potter, ngươi rốt cục là quái vật gì a
Nhưng, ánh mắt Tom Riddle dừng lại trên chiếc vương miện Ravenclaw, nó đang phát ra kim quang nhè nhẹ. Harry đang cùng Heleba đùa giỡn cũng chú ý đến sự khác thường đó, liền an tĩnh lại. Kim quang trên chiếc vương miện phát ra ngày càng sáng, cuối cùng kim quang dần dần tụ lại một nơi, tạo thành hình ảnh một nữ nhân trẻ tuổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT