Sau khi trải qua tháng mười mưa giông gió giật cùng tháng mười một lạnh như một thiết phiến đóng băng, tháng mười hai cuối cùng cũng đến Hogwarts. Mấy ngày nay, mỗi bình minh đều có sương mù dày đặc, từng luồng khí lạnh thổi lên những khuôn mặt và những bàn tay trần. Bầu trời bên ngoài và trong lễ đường biến thành màu xám ngọc trai ảm đạm, xung quanh Hogwarts thì bị tuyết bao trùm. Trong lâu đài, nhiệt độ trở nên cực thấp, vì thế rất nhiều học trò khi đi lại trên hành lang giữa hai tiết học đều phải mang găng tay da rồng dày để giữ ấm.

Vì Soprano Brian hạ lệnh cấm, các trận đấu Quidditch trong trường cũng không khỏi bị ngừng huấn luyện – may mắn, hắn vẫn chưa bị cấm thi đấu. Cho dù chưa từng được huấn luyện nhiều, Harry vẫn một lần lại một lần bắt được trái Golden Snitch, năm nay Gryffindor lại lần nữa đánh bại ba học viện kia, giành được cúp học viện.

Khi Giáng sinh sắp đến gần, trách nhiệm Huynh trưởng của Ron và Hermione càng thêm nặng nề. Bọn họ bị kêu làm giám sát các phần trang trí trong tòa lâu đài (“Ngươi cứ thử đi, một bên là Peeves đang có ý định bóp chết ngươi, ngươi vẫn phải treo mấy cái chuông lên cây thông”, Ron thở phì phì nói); trong giá rét đến thống khổ lại không thể không đi quan tâm đến mấy tên học trò năm thứ nhất rảnh rỗi kia (“Bọn chúng là mấy con sên hỗn xược, khi chúng ta học năm thứ nhất cũng không thô lỗ như vậy); cùng Filch thay phiên nhau tuần tra hành lang, Filch nghi ngờ không khí ngày nghỉ sẽ nảy sinh mấy trận quyết đấu phù thủy (“Trong đầu y nhất định nhét đầy ốc sên!” Ron gắt gỏng nói). Bọn họ cũng không thể giảm bớt thời gian chiếu cố Hermione đến thư viện (“Phải biết rằng ta còn rất nhiều bài tập chưa làm a!” Hermione có chút đau đớn nói.)

Mặc dù Soprano Brian rất đáng ghét, nhưng đời này DA (Dumbledore Army) cũng không thành lập như kiếp trước, Harry cũng không loại trừ khả năng Hermione có khả năng đề cập qua, nhưng hắn đoán chừng hiện tại mọi người đang vô cùng bài xích hắn, khẳng định là không muốn tiếp xúc với mình nhiều hơn.

Giáng Sinh năm nay, Hermione chuẩn bị cùng ba mẹ đi trượt tuyết, Ron vẫn quay lại Hang Sóc như trước trải qua kỳ nghỉ lễ. Năm nay Harry không quay về nhà Black, hắn sẽ cùng Snape trở về Spinner’s End – dù sao, đây là lễ Giáng sinh đầu tiên kể từ khi hai người xác định mối quan hệ đến nay (trong bối cảnh: Sirius khóc lóc: Harry ngươi ngay cả cha đỡ đầu cũng không cần sao 5555… Bị Remus kéo đi.)

Harry đặc biệt sai Dobby đến Spinner’s End trang trí một phen, cho nên khi Snape về đến nhà, đã thấy trong phòng khách đặt một cây thông Noel cao lớn, trên cây treo đầy những hộp quà nho nhỏ, những túi quà nhỏ cùng những ngôi sao nhỏ lấp lánh sáng, trên tường treo đầy những vòng hoa bằng cây kim ngân, những quả châu màu bạc – dây tầm gửi, bên trong còn có những tiểu tiên nữ với đôi cánh trong suốt bay lượn múa may khắp nơi.

Snape nhăn mặt nhíu mày: “Potter! Ngươi đem phòng khách của ta biến thành cái dạng gì vậy!” Thanh âm lỗ mãng khiến mấy tiểu tiên nữ đang hướng về phía y bay đi mất, Snape không kiên nhẫn vung ma trượng lên, khiến cho mấy tiểu tiên nữ bị thạch hóa trong không khí, “Phòng của ta không cần mấy thứ lấp lánh biểu diễn!”

“Giáng Sinh thì phải mang không khí Giáng sinh chứ sao ” Harry than thở, “Ta mới sai Dobby trang trí thật đẹp a!”

“… Chỉ một lần này thôi!” Qua một lúc thật lâu, Snape quăng lại một câu, “Còn có, đem mấy thứ bừa bãi linh tinh đó quăng ra ngoài cho ta!” y tức giận trừng mắt với những tiểu tiên nữ đang lơ lửng trong không khí. Nói xong, y xách rương hành lý bước vào phòng ngủ, Harry cười trộm bước theo phía sau y.

Tay nghề của Dobby rất tốt, cho nên bữa tiệc tối Giáng Sinh, Harry và Snape đều rất hài lòng. Sau bữa tối, Snape rót nửa ly Whiskey lửa, dựa vào trên sofa nhấp từng ngụm từng ngụm.

Harry chăm chú nhìn ái nhân của mình: ngón tay y thon dài hữu lực, cầm lấy ly thủy tinh trong suốt, đầu ngón tay và lòng bàn tay đầy vết chai, y hơi hơi nhíu mày (đương nhiên, y rất ít khi không nhíu mày), phân nửa mái tóc đen cột lại phía sau, lưu lại vài sợi rớt xuống mặt, đôi môi nhợt nhạt mím chặt, thỉnh thoảng nhấp một chút rượu – thật ra Harry hy vọng mình là những giọt rượu đó, có thể cho y chậm rãi nhấm nháp. Mắt Harry dừng lại trên mũi y, chóp mũi tao nhã hơi khoằm xuống, thật tình mà nói, mũi y thật sự lớn, nhưng nhìn toàn diện của y thoạt tiên không quá chênh lệch. Harry đột nhiên nhớ đến câu tục ngữ, nói về sự liên quan giữa mũi và khí quan kia, mặt không khỏi nóng lên, chết tiệt, mình đang nghĩ cái gì a!

Snape thật ra lại đang tức cười nhìn tiểu ái nhân lúc thì đỏ bừng mặt, lúc thì lắc lắc đầu, thật sự là… cực kỳ đáng yêu… y đặt ly rượu xuống: “Đang nghĩ cái gì a?”

“Không… không có gì.” Harry cố gắng lắc đầu.

“Nga?” Snape ngồi xuống cạnh hắn, ngón trỏ nâng cằm hắn lên, “Thật là không có gì?”

“Thật a” Harry bị động tác của hắn làm cho mặt càng đỏ hơn, hắn quay mặt đi… tức giận ngồi qua góc khác của sofa. Snape cũng không để ý dính sát lấy hắn ngồi xuống bên cạnh, tay ôm lấy eo hắn, còn cực kỳ không thành thật mà nhéo mấy cái, Harry tức giận trừng mắt nhìn y một cái – đáng tiếc hoàn toàn không có lực sát thương.

“Không nói… Ta đây liền…” Snape cũng nhất thời cao hứng, muốn hảo hảo đùa hắn một chút, thuận tiện cũng kiểm tra Bế quan bí thuật của Harry, y liền dùng ‘Triết Tâm Trí thuật’. Harry nguyên bản không hề đề phòng với y, lần này khiến cho y tiến quân thần tốc, thông suốt trong đầu hắn.

Trong sơn động tối tăm… bóng người vặn vẹo… hành lang dài của Sở Thần bí… Những chiếc kệ chất đầy những quả cầu thủy tinh… Harry vươn tay đụng vào bóng người vặn vẹo nọ… Đến khi Harry muốn giấu đi suy nghĩ của hắn, đã không còn kịp nữa, tất cả đều bị Snape thấy được!

***** Ta là chuyện của tiểu H sau khi phơi bày *****

“Sev…” Harry cẩn cẩn dực dực thử gọi tên y, “Ngươi nghe ta giải thích, chuyện đó…”

Sắc mặt của Snape thoạt nhìn không tốt, mặt y xanh mét, cũng không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào hắn chăm chú, trong mắt là lửa giận thiêu đốt. Harry bị hắn làm cho sợ hãi, bình thường khi y tức giận đều rít gào một trận, nhưng hôm nay… y không nói lời nào khiến Harry cảm thấy sợ hãi.

“Sev…” thử kéo góc áo y, Snape lại đẩy hắn ra một phen, trực tiếp đi về phòng ngủ, “Ầm’ một tiếng đóng cửa lại.

Lưu lại Harry vẫn ngồi ngơ ngác một mình trên sofa, Harry thở dài, lui vào trong sofa. Hắn biết Sev rất tức giận, cho đến nay hắn đều chưa thấy y tức giận như vậy, là mình đã làm sai sao? Hắn chỉ là… không muốn cho Severus thêm gánh nặng, muốn nhanh chóng đem tên kia giải quyết dứt điểm, cho nên hắn mới tự ý chủ trương… Chính là Severus nhất định lo lắng cho hắn, y lo lắng cho hắn làm như vậy có thể gặp nguy hiểm, hơn nữa hắn lại dối y…

Snape đùng đùng đóng sập cửa, Potter chết tiệt! Potter không muốn sống! Y cư nhiên dám làm loại chuyện này sau lưng mình! Y ngại mệnh của quá dài, muốn đi gặp Merlin trước sao! Tùy tùy tiện tiện liền làm mấy chuyện với cái đầu của Hắc Ma vương, cư nhiên còn chủ động liên hệ với nó! Y cho rằng đầu của Hắc Ma vương là vườn hoa sau nhà y chăng? Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt…

Snape chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng, đối với hành động của Harry, Snape tức muốn chết: tiểu quỷ này chính là không muốn sống nữa! Ta biết hắn vì muốn tốt cho ta, muốn nhanh chóng giải quyết tên quái vật mặt rắn kia, nhưng lấy lý do này để y tự tiền hành động sao? Không, tuyệt đối không được! Tiểu quỷ này, bình thường có phải hay không mình đã quá sủng y! Cư nhiên đi làm những chuyện nguy hiểm như vậy!

Harry nhìn chằm chằm cửa phòng Snape, nhưng cửa đều không hề mở ra. Harry ôm đầu gối, nghĩ thầm: Sev nhất định lúc này sẽ không tha thứ cho mình, mình cũng chỉ vì y mới làm như vậy a… Nhưng… Sev cũng vì nghĩ cho an toàn của mình, chuyện này vạn nhất phát sinh sự cố, mình sẽ rất nguy hiểm… Nghĩ đến đây, Harry cũng cảm thấy mình không đúng, hắn từ sofa đứng lên, chuẩn bị đi giải thích.

Harry đi đến cửa phòng, gõ gõ cửa. Snape cũng nghe thấy tiếng gõ cửa: Hừ, tiểu quỷ kia muốn đến giải thích! No way! Y sẽ không để ý đến hắn nữa! Harry gõ gõ một trận, thấy cửa phòng không mở, cũng chỉ có thể quay lại ngồi xuống sofa: Sev sẽ không tha thứ cho ta

Snape vẫn ngóng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, y còn đang hy vọng vật nhỏ sẽ đến một lần nữa, nếu là hắn tiếp tục, y sẽ vì lo lắng cho hắn mà tha thứ. Nhưng đợi quá lâu, đều không thấy tiếng bước chân Harry, Snape cũng chỉ có thể hảo hảo từ bỏ.

Mãi cho đến mười hai giờ đêm, Snape đột nhiên nghĩ đến, lò sưởi trong phòng khách chỉ sợ đã tắt lửa, mà Harry ngồi đợi ở ngoài đó, tiểu quỷ này e rằng sẽ không nghĩ đến chuyện nhóm lửa… Chết tiệt! Snape đá mạnh cửa phòng, tiểu quỷ này muốn tự mình chết cóng sao? Y bước đến phòng khách, chỉ thấy Harry lui trên sofa, hai tay ôm lấy thân mình, rõ ràng đã ngủ quên.

Tiểu quỷ không muốn sống nữa! Snape nguyền rủa Potter chết tiệt! Y cúi người xuống, vươn tay chạm lên mái tóc đen mềm mại của Harry, thấy hắn lui thành khối, hiển nhiên cảm thấy lạnh, trong lòng nhất thời sinh ra vài phần thương tiếc. Chết tiệt! Quên đi quên đi, đã biết bản thân mình dù sao đã bị tiểu quỷ ăn đến gắt gao, ngay cả quyết tâm mạnh mẽ sẽ nổi giận với hắn cũng không thể. Snape vì tiểu quỷ của mình không có biện pháp mà cảm thấy bi ai. Y vươn tay ra ôm lấy Harry, đem hắn vào phòng ngủ.

Harry vừa chạm xuống giường, liền mơ mơ màng màng tỉnh giấc: “Sev…”

Snape thở dài, y cư nhiên vì tiểu quỷ này dù ngủ say vẫn luôn nghĩ đến y trước tiên mà cảm thấy hạnh phúc! Mình thật sự là xong rồi! Y thở dài, sờ sờ đầu Harry: “Ta ở đây.” Y nằm xuống cạnh hắn, kéo mền đắp lên cả hai.

Harry xoay người lại tiến vào trong lòng y, ôm lấy eo y: “Sev…”

“Sao vậy?” Snape đem hắn ôm vào trong lòng.

“Xin lỗi…” Harry thấp giọng nói.

“Không sao, ngủ đi.” Snape vỗ vỗ lưng hắn, nhìn Harry như một tiểu miêu mà lui vào trong lòng mình, mơ mơ màng màng ngủ, y chỉ cảm thấy tâm của mình cũng trở nên nhu nhuyễn, cũng ôm lấy hắn mà ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play